Trời đã tối hẳn, bọn họ ở trên biển cũng không cần lo lắng chuyện ánh sáng sẽ hấp dẫn tang thi, cho nên trên thuyền chung quanh đều rất sáng sủa.
Đây là lần đầu tiên Dạ Mặc Nhiễm ra khỏi phòng từ khi lên thuyền, đột nhiên hắn có lại cảm giác bừng tỉnh giống như đã cách cả thế hệ.
Phòng bếp ở tầng hai có một khoảng không nhỏ để chứa đồ linh tinh, Vương Thiệu đang bị nhốt trong đó.
Ngày đó sau khi Dạ Mặc Nhiễm bất tỉnh vì lấy đạn, Tiểu Võ nghe Vương Võ Thắng nói hắn đã bắn Vương Thiệu vài phát súng, vì vậy tính “người tốt” nổi lên, hắn tự mình lấy dao khoét đạn ra cho Vương Thiệu.
Tiện nhân chính là tiện mệnh, lăn qua lăn lại như vậy mà vẫn không chết. (tiện mệnh: số con gián đập mãi không chết)
Lúc Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm đi tới, mọi người trong phòng khách đều ngạc nhiên vui mừng nhìn hắn.
Phó Nhất Hàng vẫn luôn lắng nghe Tiểu Võ thuật lại tình huống của hắn, Phương Cẩm quá độc đoán, từ lúc Dạ Mặc Nhiễm thụ thương tới nay ngoại trừ Tiểu Võ cùng Lan Dương đi vào thì ai cũng không được mon men đến gần, cũng không cho phép thăm hỏi.
Cho nên giờ thấy Dạ Mặc Nhiễm, tự nhiên trong lòng sẽ rất vui vẻ: “Mặc Nhiễm có thể xuống giường rồi sao, đừng quá miễn cưỡng, tuy rằng chỗ bị thương chỉ ở vai, thế nhưng đã chảy máu rất nhiều, có lẽ nên nằm nghỉ nhiều thì hơn!”
Dạ Mặc Nhiễm cười nói: “Không có việc gì, đi lại một chút cũng tốt, Phương Cẩm sẽ không cho tôi làm gì xằng bậy đâu.”
Tình hình lúc đầu quá mức hỗn loạn, Chu Kiếm, Phan Thần cùng Tào Bân căn bản không thấy rõ thiếu niên bị thương này.
Bây giờ thấy mặt hắn, cả đám đều rất sửng sốt, cho dù trắng bệch suy yếu, nhưng khí chất tao nhã tựa thiên tiên cùng dung mạo vẫn như trước làm cho kẻ khác phải đui mù.
Quách Hoằng đi tới bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm, lúc đi ngang qua ba người, rất không cẩn thận mà đạp cho mỗi tên một cước.
“Ba người bọn họ là đi cùng Dịch Vĩ, Phan Thần là không gian dị năng giả, cũng nhờ có cậu ấy nên chúng ta hiện tại mới có lương thực.”
Phan Thần vừa bị điểm danh, lập tức nhảy ra cười cười, vẻ mặt tươi hơn hớn khoe cả một miệng đầy răng trắng sáng.
“Hế nhô hế nhô, tôi là Phan Thần, cậu chắc là ít tuổi nhất nhỉ, rốt cục cũng có một người tôi không phải gọi là anh rồi! Ha ha.”
Vương Võ Thắng đi tới phía phía sau xách áo hắn lên.
“Đừng có lèm bèm ở đây! Lại vớ vẩn nữa tôi lấy băng dính dán miệng cậu lại đó!”
Phan Thần thấy Dạ Mặc Nhiễm nhìn mình, vội vã từ trên ghế salon đứng lên vòng qua Vương Võ Thắng đang chắn trước mặt.
“Hắc hắc, cậu có phải rất ngạc nhiên khi thấy dị năng giả lợi hại như tôi phải không? Nói cho cậu biết nha, không gian dị năng của tôi có thế lấy ra rất nhiều thứ! Muốn cái gì là có thể lấy ra được cái đó a! Quả thực chính là hàng cao cấp để chuẩn bị đi du lịch đó! Bất quá cậu nhìn tôi cũng vô dụng, tôi cũng không biết cái không gian này tại sao mà có, cho nên tôi cũng không có biện pháp giải thích cho cậu được.”
Vẻ mặt hắn khi nói tựa như không thể giải thích rõ ràng được cho Dạ Mặc Nhiễm mà cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Dạ Mặc Nhiễm cũng xác định tên này thực sự là một tên phổi bò, bèn gật đầu với hắn ý nói mình đã hiểu. (phổi bò = vô tâm vô phế, nghĩ gì nói nấy, ko lượn lẹo)
Thiếu niên mỹ lệ thanh nhã mang theo vẻ mặt suy yếu gật đầu thuận theo trong nháy mắt như tia sét oánh chết Phan Thần.
Tròng lòng ngứa ngáy, hắn thực muốn nhào tới ôm thiếu niên vào lòng mà hảo hảo thương yêu!
Từ trước đến nay, hắn nghĩ cái gì thì lập tức sẽ làm cái đó ngay lập tức, chỉ là mới vừa nhảy dựng lên đã bị Vương Võ Thắng lần thứ hai dí xuống ghế salon.
Tào Bân cùng Chu Kiếm rất ăn ý cách xa hắn hai bước, tuyệt không thừa nhận mình là đồng đội của cái tên dở hơi này!
Thấy trên ghế salon còn có vài người khác nữa, chuyện mấy hôm nay Tiểu Võ cũng đã nhắc qua với hắn.
Đỗ Hằng thấy Dạ Mặc Nhiễm đang nhìn về phía bên này liền vội vã đứng lên:
“Chúc mừng cậu đã có thể xuống giường đi lại, có lẽ cậu nên chú ý nghỉ ngơi nhiều cho sớm khỏi hẳn thì hơn.”
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu xã giao với hắn, cũng không nói thêm cái gì.
Dịch Vĩ không biết nên bắt đầu ra sao, đành nhướn mày nhìn Dạ Mặc Nhiễm cười nhẹ:
“Thân thể cậu quả thật rất chi là không được, phải học tập quân đội chúng tôi mà rèn luyện nhiều hơn đi! Nếu giờ đã có thể xuống giường bước đi, cũng đã tỉnh táo hơn trước, vậy chúng ta có vài vấn đề cũng nên tính toán ra ngô ra khoai nhỉ!”
Dạ Mặc Nhiễm ghét bỏ lườm hắn: “Người lớn sao lại tính toán với trẻ con, ngay trước mặt cấp dưới mà anh không ngại khó coi hả!”
Dịch Vĩ bị Dạ Mặc Nhiễm thoáng cái làm cho đầu óc chập mạch, đợi đến lúc hoàn hồn thì Phương Cẩm cùng Dạ Mặc Nhiễm cũng đã đi khỏi phòng khách.
Hắn nhìn về phía phòng bếp, cười mắng một tiếng.
Vương Thiệu đang hấp hối nằm trên mặt đất trong kho hàng chật hẹp, Dạ Mặc Nhiễm nhìn hắn một hồi rồi quay đầu hỏi Phương Cẩm:
“Anh xác định hắn còn sống?”
Phương Cẩm đạp Vương Thiệu một cước, Vương Thiệu giật giật nhưng vẫn không mở mắt.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày tựa hồ đang lo lắng một chuyện làm hắn rất khó xử.
“Anh nói em nên tực tiếp cho hắn chết thống khoái, hay cứ để cho hắn tự sinh tự diệt?”
Phương Cẩm không trả lời hắn, Dạ Mặc Nhiễm cũng không trông cậy vào Phương Cẩm sẽ trả lời.
“Vì… cái gì…”
Dạ Mặc Nhiễm nhìn kẻ đang quỳ rạp trên mặt đất, cười nói:
“Không chỉ chưa chết mà còn thở dốc ra được vài từ như thế, mày sống dai quá rồi đấy!”
“… Vì… sao…?”
Dạ Mặc Nhiễm đẩy tay Phương Cẩm đang đỡ mình ra, đi tới trước mặt Vương Thiệu rồi ngồi xổm xuống:
“Nói tao nghe thử nguyên nhân vì sao lại không cầu xin tao tha cho mày?”
Vương Thiệu đang quỳ rạp trên mặt đất khẽ run rẩy, mái tóc xõa xượt khiến cho không ai có thể nhìn thấy gương mặt hắn.
“Mày… sẽ không bỏ qua… cho tao, không… thà để tao chết… minh bạch…”
Dạ Mặc Nhiễm băng lãnh nhìn hắn trầm mặc nửa ngày, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói rằng:
“Bởi vì… nếu như tao không giết mày, tao sẽ phải chết ở trong tay mày.”
Vương Thiệu giật giật, cả nửa ngày mới chật vật lộ ra khuôn mặt, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
Dạ Mặc Nhiễm vươn tay nâng cằm hắn lên: “Mày không cần minh bạch, mày chỉ cần biết rằng đời trước mày thiếu nợ tao, đời này phải phục vụ quên mình mà trả lại.”
Nói rồi, Dạ Mặc Nhiễm mạnh tay đập gương mặt Vương Thiệu xuống nền đất rầm một tiếng.
Dạ Mặc Nhiễm đang chuẩn bị vịn tường đứng lên, nhưng Phương Cẩm đã nhanh hơn đi tới bên cạnh đỡ lấy hắn.
Dạ Mặc Nhiễm bưng vết thương, hít sâu một hơi rồi nói với Phương Cẩm:
“Không cần lại lãng phí thức ăn nữa, để hắn tự sinh tự diệt đi.”
Đây là lần đầu tiên Dạ Mặc Nhiễm ra khỏi phòng từ khi lên thuyền, đột nhiên hắn có lại cảm giác bừng tỉnh giống như đã cách cả thế hệ.
Phòng bếp ở tầng hai có một khoảng không nhỏ để chứa đồ linh tinh, Vương Thiệu đang bị nhốt trong đó.
Ngày đó sau khi Dạ Mặc Nhiễm bất tỉnh vì lấy đạn, Tiểu Võ nghe Vương Võ Thắng nói hắn đã bắn Vương Thiệu vài phát súng, vì vậy tính “người tốt” nổi lên, hắn tự mình lấy dao khoét đạn ra cho Vương Thiệu.
Tiện nhân chính là tiện mệnh, lăn qua lăn lại như vậy mà vẫn không chết. (tiện mệnh: số con gián đập mãi không chết)
Lúc Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm đi tới, mọi người trong phòng khách đều ngạc nhiên vui mừng nhìn hắn.
Phó Nhất Hàng vẫn luôn lắng nghe Tiểu Võ thuật lại tình huống của hắn, Phương Cẩm quá độc đoán, từ lúc Dạ Mặc Nhiễm thụ thương tới nay ngoại trừ Tiểu Võ cùng Lan Dương đi vào thì ai cũng không được mon men đến gần, cũng không cho phép thăm hỏi.
Cho nên giờ thấy Dạ Mặc Nhiễm, tự nhiên trong lòng sẽ rất vui vẻ: “Mặc Nhiễm có thể xuống giường rồi sao, đừng quá miễn cưỡng, tuy rằng chỗ bị thương chỉ ở vai, thế nhưng đã chảy máu rất nhiều, có lẽ nên nằm nghỉ nhiều thì hơn!”
Dạ Mặc Nhiễm cười nói: “Không có việc gì, đi lại một chút cũng tốt, Phương Cẩm sẽ không cho tôi làm gì xằng bậy đâu.”
Tình hình lúc đầu quá mức hỗn loạn, Chu Kiếm, Phan Thần cùng Tào Bân căn bản không thấy rõ thiếu niên bị thương này.
Bây giờ thấy mặt hắn, cả đám đều rất sửng sốt, cho dù trắng bệch suy yếu, nhưng khí chất tao nhã tựa thiên tiên cùng dung mạo vẫn như trước làm cho kẻ khác phải đui mù.
Quách Hoằng đi tới bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm, lúc đi ngang qua ba người, rất không cẩn thận mà đạp cho mỗi tên một cước.
“Ba người bọn họ là đi cùng Dịch Vĩ, Phan Thần là không gian dị năng giả, cũng nhờ có cậu ấy nên chúng ta hiện tại mới có lương thực.”
Phan Thần vừa bị điểm danh, lập tức nhảy ra cười cười, vẻ mặt tươi hơn hớn khoe cả một miệng đầy răng trắng sáng.
“Hế nhô hế nhô, tôi là Phan Thần, cậu chắc là ít tuổi nhất nhỉ, rốt cục cũng có một người tôi không phải gọi là anh rồi! Ha ha.”
Vương Võ Thắng đi tới phía phía sau xách áo hắn lên.
“Đừng có lèm bèm ở đây! Lại vớ vẩn nữa tôi lấy băng dính dán miệng cậu lại đó!”
Phan Thần thấy Dạ Mặc Nhiễm nhìn mình, vội vã từ trên ghế salon đứng lên vòng qua Vương Võ Thắng đang chắn trước mặt.
“Hắc hắc, cậu có phải rất ngạc nhiên khi thấy dị năng giả lợi hại như tôi phải không? Nói cho cậu biết nha, không gian dị năng của tôi có thế lấy ra rất nhiều thứ! Muốn cái gì là có thể lấy ra được cái đó a! Quả thực chính là hàng cao cấp để chuẩn bị đi du lịch đó! Bất quá cậu nhìn tôi cũng vô dụng, tôi cũng không biết cái không gian này tại sao mà có, cho nên tôi cũng không có biện pháp giải thích cho cậu được.”
Vẻ mặt hắn khi nói tựa như không thể giải thích rõ ràng được cho Dạ Mặc Nhiễm mà cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Dạ Mặc Nhiễm cũng xác định tên này thực sự là một tên phổi bò, bèn gật đầu với hắn ý nói mình đã hiểu. (phổi bò = vô tâm vô phế, nghĩ gì nói nấy, ko lượn lẹo)
Thiếu niên mỹ lệ thanh nhã mang theo vẻ mặt suy yếu gật đầu thuận theo trong nháy mắt như tia sét oánh chết Phan Thần.
Tròng lòng ngứa ngáy, hắn thực muốn nhào tới ôm thiếu niên vào lòng mà hảo hảo thương yêu!
Từ trước đến nay, hắn nghĩ cái gì thì lập tức sẽ làm cái đó ngay lập tức, chỉ là mới vừa nhảy dựng lên đã bị Vương Võ Thắng lần thứ hai dí xuống ghế salon.
Tào Bân cùng Chu Kiếm rất ăn ý cách xa hắn hai bước, tuyệt không thừa nhận mình là đồng đội của cái tên dở hơi này!
Thấy trên ghế salon còn có vài người khác nữa, chuyện mấy hôm nay Tiểu Võ cũng đã nhắc qua với hắn.
Đỗ Hằng thấy Dạ Mặc Nhiễm đang nhìn về phía bên này liền vội vã đứng lên:
“Chúc mừng cậu đã có thể xuống giường đi lại, có lẽ cậu nên chú ý nghỉ ngơi nhiều cho sớm khỏi hẳn thì hơn.”
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu xã giao với hắn, cũng không nói thêm cái gì.
Dịch Vĩ không biết nên bắt đầu ra sao, đành nhướn mày nhìn Dạ Mặc Nhiễm cười nhẹ:
“Thân thể cậu quả thật rất chi là không được, phải học tập quân đội chúng tôi mà rèn luyện nhiều hơn đi! Nếu giờ đã có thể xuống giường bước đi, cũng đã tỉnh táo hơn trước, vậy chúng ta có vài vấn đề cũng nên tính toán ra ngô ra khoai nhỉ!”
Dạ Mặc Nhiễm ghét bỏ lườm hắn: “Người lớn sao lại tính toán với trẻ con, ngay trước mặt cấp dưới mà anh không ngại khó coi hả!”
Dịch Vĩ bị Dạ Mặc Nhiễm thoáng cái làm cho đầu óc chập mạch, đợi đến lúc hoàn hồn thì Phương Cẩm cùng Dạ Mặc Nhiễm cũng đã đi khỏi phòng khách.
Hắn nhìn về phía phòng bếp, cười mắng một tiếng.
Vương Thiệu đang hấp hối nằm trên mặt đất trong kho hàng chật hẹp, Dạ Mặc Nhiễm nhìn hắn một hồi rồi quay đầu hỏi Phương Cẩm:
“Anh xác định hắn còn sống?”
Phương Cẩm đạp Vương Thiệu một cước, Vương Thiệu giật giật nhưng vẫn không mở mắt.
Dạ Mặc Nhiễm nhíu mày tựa hồ đang lo lắng một chuyện làm hắn rất khó xử.
“Anh nói em nên tực tiếp cho hắn chết thống khoái, hay cứ để cho hắn tự sinh tự diệt?”
Phương Cẩm không trả lời hắn, Dạ Mặc Nhiễm cũng không trông cậy vào Phương Cẩm sẽ trả lời.
“Vì… cái gì…”
Dạ Mặc Nhiễm nhìn kẻ đang quỳ rạp trên mặt đất, cười nói:
“Không chỉ chưa chết mà còn thở dốc ra được vài từ như thế, mày sống dai quá rồi đấy!”
“… Vì… sao…?”
Dạ Mặc Nhiễm đẩy tay Phương Cẩm đang đỡ mình ra, đi tới trước mặt Vương Thiệu rồi ngồi xổm xuống:
“Nói tao nghe thử nguyên nhân vì sao lại không cầu xin tao tha cho mày?”
Vương Thiệu đang quỳ rạp trên mặt đất khẽ run rẩy, mái tóc xõa xượt khiến cho không ai có thể nhìn thấy gương mặt hắn.
“Mày… sẽ không bỏ qua… cho tao, không… thà để tao chết… minh bạch…”
Dạ Mặc Nhiễm băng lãnh nhìn hắn trầm mặc nửa ngày, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói rằng:
“Bởi vì… nếu như tao không giết mày, tao sẽ phải chết ở trong tay mày.”
Vương Thiệu giật giật, cả nửa ngày mới chật vật lộ ra khuôn mặt, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
Dạ Mặc Nhiễm vươn tay nâng cằm hắn lên: “Mày không cần minh bạch, mày chỉ cần biết rằng đời trước mày thiếu nợ tao, đời này phải phục vụ quên mình mà trả lại.”
Nói rồi, Dạ Mặc Nhiễm mạnh tay đập gương mặt Vương Thiệu xuống nền đất rầm một tiếng.
Dạ Mặc Nhiễm đang chuẩn bị vịn tường đứng lên, nhưng Phương Cẩm đã nhanh hơn đi tới bên cạnh đỡ lấy hắn.
Dạ Mặc Nhiễm bưng vết thương, hít sâu một hơi rồi nói với Phương Cẩm:
“Không cần lại lãng phí thức ăn nữa, để hắn tự sinh tự diệt đi.”