Dạ Mặc Nhiễm đi xuống phòng khách nhìn thấy tiểu Võ ngồi trên sô pha mặt mày xám như tro, Tá Thỉ lại đang bận rộn trong bếp, Phương Cẩm thì không thấy đâu.
“Cẩm đâu?”.
Tiểu Võ nhanh chóng thu dọn mấy thứ lộn xộn trên sô pha một chút, từ sau khi Hình Dao đến đây tiểu Võ liền cho Lí Băng Băng cùng ở chung với nhau ở dưới, phòng trọng của Tá Thỉ với lý do là cả phòng đều là nam có nữ sẽ không tiện, trên thực tế là không cho Hình Dao có cơ hội mượn cớ ở lại. Phòng ở không có nữ, tiểu Võ cùng Tá Thỉ lại suốt ngày đánh nhau, phòng ở hiện tại giống như bãi chiến trường.
“Phương Cẩm hôm nay có nhiệm vụ, người trong nhóm đã đến hối thúc mấy lần nên hôm nay mới vội vàng đi ra ngoài”.
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu ngồi vào sô pha xem tạp chí, tiểu Võ liền cọ cọ đến bên cạnh “Mặc Nhiễm, mấy ngày hôm nay cậu đã đi đâu? Cậu có biết là chúng tôi rất lo lắng cho cậu hay không? Phương Cẩm cùng cô gái kia không có quan hệ gì hết, là thật đó, Phương Cẩm đã đuổi cô ta đi chỗ khác rồi, những gì cậu thấy hôm đó đều là hiểu lầm mà thôi”.
Dạ Mặc Nhiễm mắt vẫn không rời khỏi tạp chí gật gật đầu tỏ vẻ không sao cả, tiểu Võ giật tạp chí trong tay cậu ra “Mặc Nhiễm, cậu đừng ở đây giả dạng như không có việc gì, rõ ràng là trong lòng để ý muốn chết, nếu không đã không bỏ đi mấy ngày hôm nay. Cậu giận thì lập tức chạy đi chỗ khác, người chịu tội lại là bọn tôi a~, cậu có biết mấy ngày nay áp khí của Phương Cẩm xuống thấp đến mức nào không, quả thật nếu mà dám tới gần thì chắc chắn sẽ chết, cậu rốt cục là đi đâu? Tthôi bỏ đi chuyện này không quan trọng nữa, quan trọng là sau này cậu đừng chơi trò mất tích như vậy nữa, tôi vẫn còn muốn sống thêm mấy năm đó”. o(╯□╰)o
Dạ Mặc Nhiễm cười cười rồi đoạt lại tạp chí từ trong tay của tiểu Võ. Tá Thỉ từ trong phòng bếp đi ra liền cảm thấy khí sắc hay cảm giác của Dạ Mặc Nhiễm đều có điểm biến hóa rất lớn “Nhiễm thiếu gia…hay là khoác thêm áo…đừng để bị cảm lạnh”.
Dạ Mặc Nhiễm lấy Ipad ghi ghi vài cái [Tôi đem anh ra bên ngoài phơi nắng xem anh có bị đông lạnh chết hay không]╮(╯_╰)╭
Tá Thỉ ngoan ngoãn câm miệng, tiểu Võ giật lấy bịt khoai tây chiên cùng khô thịt bò đột nhiên xuất hiện trong tay Dạ Mặc Nhiễm đi “Mặc Nhiễm không gian của cậu có phải còn lợi hại hơn thần bảo hay không? Bên trong rốt cục có thể để được bao nhiêu thứ a~?”. ≧▽≦
Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới để ý hình như đã thiếu mất một ai đó [Băng Băng và Lan Dương đâu?].
“Trong căn cứ vừa đặc biệt mở ra một chỗ chuyên cứu trợ cô nhi, Băng Băng vào trong đó làm công tác miễn phí cho bọn họ rồi, Lan Dương lại làm bảo tiêu kiêm luôn khuân vác cho cô ấy. Hơn nữa Băng Băng hiện tại đang ở phòng trọ trước đây của Tá Thỉ không còn ở cùng chúng ta nữa, nhưng mỗi ngày cô ấy cũng sẽ đến đây nấu ăn rồi quét dọn một chút”.
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu [Tình huống bên ngoài ra sao rồi?].
Tiểu Võ theo bản năng nhìn thoáng qua Tá Thỉ “Mặc Nhiễm chuyện này cậu đừng bận tâm, căn cứ hiện tại thật an toàn”.
[Tình huống không tốt?].
Tiểu Võ sờ sờ mũi “Chuyện này cậu hỏi Tá Thỉ đi, tôi không có nhận nhiệm vụ nên không có ra ngoài, Tá Thỉ có ra ngoài vài lần”.
Tá Thỉ đang ăn một miếng khoai tây chiên thiếu chút nữa bị nghẹn chết, trừng mắt liếc tiểu Võ, lại nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm đang hướng ánh mắt về phía hắn. Nhất thời liền cảm thấy đau đầu, vẫn dang do dự không biết phải nói như thế nào. Dạ Mặc Nhiễm không khách khí lại cho nên một kích áp đảo
[Không sao, tôi tự đi ra ngoài xem cũng được, dù sao cũng đã lâu chưa hoạt động, thân thể đã muốn cứng ngắt hết rồi].
“Nhiễm thiếu gia”.
Tá Thỉ vội vàng kêu muốn cậu bỏ qua ý nghĩ đi ra ngoài trong đầu “Tình huống bên ngoài không ổn chút nào, ở trong căn cứ vẫn tốt hơn, Nhiễm thiếu gia thân thể cậu vừa khôi phục được một ít, cậu đừng làm xằng bậy”.
Dạ Mặc Nhiễm khó hiểu nhìn hắn, Tá Thỉ chỉ còn biết thở dài “Không biết từ khi nào thì xuất hiện một loại trùng lạ, loại trùng này không biết dùng cách gì chui vào cơ thể người ta, sau đó đen toàn bộ cơ thể người đó ăn sạch, gần mười binh lính cùng dị năng giả đi ra ngoài đều bị con trùng đó giết chết”.
Côn trùng… Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy sống lưng phát ra từng đợt lạnh run, cảm thấy yết hầu ngứa, Dạ Mặc Nhiễm chịu không được che miệng liên tục ho. Phương Cẩm vừa vào cửa nhìn thấy như vậy liền nhanh tay hơn cả tiểu Võ đến bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, một tay lại cầm nước muốn cho cậu uống để thông cổ. Dạ Mặc Nhiễm vừa ho vừa xua tay đối với Phương Cẩm, đột nhiên cậu mạnh đứng dậy chạy nhanh về hướng về toilet, phun ra trong miệng đàm còn mang theo chút máu, sau đó cậu lấy nước tỏng súc miệng. Ra khỏi toilet đối với mấy người đang đứng ở đó vẻ mặt đầy lo lắng lắc lắc đầu. Phương Cẩm bước đến không nói hai lời liền ôm cậu về phòng đặt cậu nằm ở trên giường. Dạ Mặc Nhiễm kỳ quái nhìn anh
[Không phải ra ngoài làm nhiệm vụ rồi sao? Sao lại nhanh trở về như vậy?].
Phương cẩm rót một ly nước sôi rồi hỏi “Chỗ của em có mật không?”.
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu lấy mật ra đưa cho anh, Phương Cẩm lấy mật đổ một ít vào trong ly nước lại đưa ly nước đến tay Dạ Mặc Nhiễm “Không đi”.
Dạ Mặc Nhiễm cầm ly uống [Không đi làm nhiệm vụ hay là đã đi làm xong rồi?].
Phương Cẩm đứng ở bên giường cầm lấy Ipad của Dạ Mặc Nhiễm đi đến bên cửa còn xoay lại hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái. Dạ Mặc Nhiễm nhìn Phương Cẩm tức giận thở phì phì tiêu sái rời đi, cửa phòng còn bị đóng thật mạnh liền cảm thấy thật khó hiểu.
—-
Trí nhớ con cá vàng: Hồ lão bị bệnh rồi *khóc* Dạo này thay đổi thời tiết, Hồ lão và mọi người giữ gìn sức khỏe a. Có liên quan là em còn muốn xôi thịt tiếp a
“Cẩm đâu?”.
Tiểu Võ nhanh chóng thu dọn mấy thứ lộn xộn trên sô pha một chút, từ sau khi Hình Dao đến đây tiểu Võ liền cho Lí Băng Băng cùng ở chung với nhau ở dưới, phòng trọng của Tá Thỉ với lý do là cả phòng đều là nam có nữ sẽ không tiện, trên thực tế là không cho Hình Dao có cơ hội mượn cớ ở lại. Phòng ở không có nữ, tiểu Võ cùng Tá Thỉ lại suốt ngày đánh nhau, phòng ở hiện tại giống như bãi chiến trường.
“Phương Cẩm hôm nay có nhiệm vụ, người trong nhóm đã đến hối thúc mấy lần nên hôm nay mới vội vàng đi ra ngoài”.
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu ngồi vào sô pha xem tạp chí, tiểu Võ liền cọ cọ đến bên cạnh “Mặc Nhiễm, mấy ngày hôm nay cậu đã đi đâu? Cậu có biết là chúng tôi rất lo lắng cho cậu hay không? Phương Cẩm cùng cô gái kia không có quan hệ gì hết, là thật đó, Phương Cẩm đã đuổi cô ta đi chỗ khác rồi, những gì cậu thấy hôm đó đều là hiểu lầm mà thôi”.
Dạ Mặc Nhiễm mắt vẫn không rời khỏi tạp chí gật gật đầu tỏ vẻ không sao cả, tiểu Võ giật tạp chí trong tay cậu ra “Mặc Nhiễm, cậu đừng ở đây giả dạng như không có việc gì, rõ ràng là trong lòng để ý muốn chết, nếu không đã không bỏ đi mấy ngày hôm nay. Cậu giận thì lập tức chạy đi chỗ khác, người chịu tội lại là bọn tôi a~, cậu có biết mấy ngày nay áp khí của Phương Cẩm xuống thấp đến mức nào không, quả thật nếu mà dám tới gần thì chắc chắn sẽ chết, cậu rốt cục là đi đâu? Tthôi bỏ đi chuyện này không quan trọng nữa, quan trọng là sau này cậu đừng chơi trò mất tích như vậy nữa, tôi vẫn còn muốn sống thêm mấy năm đó”. o(╯□╰)o
Dạ Mặc Nhiễm cười cười rồi đoạt lại tạp chí từ trong tay của tiểu Võ. Tá Thỉ từ trong phòng bếp đi ra liền cảm thấy khí sắc hay cảm giác của Dạ Mặc Nhiễm đều có điểm biến hóa rất lớn “Nhiễm thiếu gia…hay là khoác thêm áo…đừng để bị cảm lạnh”.
Dạ Mặc Nhiễm lấy Ipad ghi ghi vài cái [Tôi đem anh ra bên ngoài phơi nắng xem anh có bị đông lạnh chết hay không]╮(╯_╰)╭
Tá Thỉ ngoan ngoãn câm miệng, tiểu Võ giật lấy bịt khoai tây chiên cùng khô thịt bò đột nhiên xuất hiện trong tay Dạ Mặc Nhiễm đi “Mặc Nhiễm không gian của cậu có phải còn lợi hại hơn thần bảo hay không? Bên trong rốt cục có thể để được bao nhiêu thứ a~?”. ≧▽≦
Dạ Mặc Nhiễm lúc này mới để ý hình như đã thiếu mất một ai đó [Băng Băng và Lan Dương đâu?].
“Trong căn cứ vừa đặc biệt mở ra một chỗ chuyên cứu trợ cô nhi, Băng Băng vào trong đó làm công tác miễn phí cho bọn họ rồi, Lan Dương lại làm bảo tiêu kiêm luôn khuân vác cho cô ấy. Hơn nữa Băng Băng hiện tại đang ở phòng trọ trước đây của Tá Thỉ không còn ở cùng chúng ta nữa, nhưng mỗi ngày cô ấy cũng sẽ đến đây nấu ăn rồi quét dọn một chút”.
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu [Tình huống bên ngoài ra sao rồi?].
Tiểu Võ theo bản năng nhìn thoáng qua Tá Thỉ “Mặc Nhiễm chuyện này cậu đừng bận tâm, căn cứ hiện tại thật an toàn”.
[Tình huống không tốt?].
Tiểu Võ sờ sờ mũi “Chuyện này cậu hỏi Tá Thỉ đi, tôi không có nhận nhiệm vụ nên không có ra ngoài, Tá Thỉ có ra ngoài vài lần”.
Tá Thỉ đang ăn một miếng khoai tây chiên thiếu chút nữa bị nghẹn chết, trừng mắt liếc tiểu Võ, lại nhìn thấy Dạ Mặc Nhiễm đang hướng ánh mắt về phía hắn. Nhất thời liền cảm thấy đau đầu, vẫn dang do dự không biết phải nói như thế nào. Dạ Mặc Nhiễm không khách khí lại cho nên một kích áp đảo
[Không sao, tôi tự đi ra ngoài xem cũng được, dù sao cũng đã lâu chưa hoạt động, thân thể đã muốn cứng ngắt hết rồi].
“Nhiễm thiếu gia”.
Tá Thỉ vội vàng kêu muốn cậu bỏ qua ý nghĩ đi ra ngoài trong đầu “Tình huống bên ngoài không ổn chút nào, ở trong căn cứ vẫn tốt hơn, Nhiễm thiếu gia thân thể cậu vừa khôi phục được một ít, cậu đừng làm xằng bậy”.
Dạ Mặc Nhiễm khó hiểu nhìn hắn, Tá Thỉ chỉ còn biết thở dài “Không biết từ khi nào thì xuất hiện một loại trùng lạ, loại trùng này không biết dùng cách gì chui vào cơ thể người ta, sau đó đen toàn bộ cơ thể người đó ăn sạch, gần mười binh lính cùng dị năng giả đi ra ngoài đều bị con trùng đó giết chết”.
Côn trùng… Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy sống lưng phát ra từng đợt lạnh run, cảm thấy yết hầu ngứa, Dạ Mặc Nhiễm chịu không được che miệng liên tục ho. Phương Cẩm vừa vào cửa nhìn thấy như vậy liền nhanh tay hơn cả tiểu Võ đến bên cạnh Dạ Mặc Nhiễm nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu, một tay lại cầm nước muốn cho cậu uống để thông cổ. Dạ Mặc Nhiễm vừa ho vừa xua tay đối với Phương Cẩm, đột nhiên cậu mạnh đứng dậy chạy nhanh về hướng về toilet, phun ra trong miệng đàm còn mang theo chút máu, sau đó cậu lấy nước tỏng súc miệng. Ra khỏi toilet đối với mấy người đang đứng ở đó vẻ mặt đầy lo lắng lắc lắc đầu. Phương Cẩm bước đến không nói hai lời liền ôm cậu về phòng đặt cậu nằm ở trên giường. Dạ Mặc Nhiễm kỳ quái nhìn anh
[Không phải ra ngoài làm nhiệm vụ rồi sao? Sao lại nhanh trở về như vậy?].
Phương cẩm rót một ly nước sôi rồi hỏi “Chỗ của em có mật không?”.
Dạ Mặc Nhiễm gật gật đầu lấy mật ra đưa cho anh, Phương Cẩm lấy mật đổ một ít vào trong ly nước lại đưa ly nước đến tay Dạ Mặc Nhiễm “Không đi”.
Dạ Mặc Nhiễm cầm ly uống [Không đi làm nhiệm vụ hay là đã đi làm xong rồi?].
Phương Cẩm đứng ở bên giường cầm lấy Ipad của Dạ Mặc Nhiễm đi đến bên cửa còn xoay lại hung hăng trừng mắt liếc cậu một cái. Dạ Mặc Nhiễm nhìn Phương Cẩm tức giận thở phì phì tiêu sái rời đi, cửa phòng còn bị đóng thật mạnh liền cảm thấy thật khó hiểu.
—-
Trí nhớ con cá vàng: Hồ lão bị bệnh rồi *khóc* Dạo này thay đổi thời tiết, Hồ lão và mọi người giữ gìn sức khỏe a. Có liên quan là em còn muốn xôi thịt tiếp a