Trong phòng bao trang trí rất trang nhã, Ngụy Ương đem thực đơn đưa tới trước mặt Nhược Thủy, nhẹ giọng nói: "Nhược Nhược muốn ăn cái gì thì gọi đi."
Nhược Thủy vừa mới khóc một hồi, giờ phút này hai mắt ửng đỏ, sưng sưng, cả người mệt mỏi không có tinh thần, thấy Ngụy Ương đem thực đơn đưa qua, cô cũng không nhìn, lười cầm lấy, sau khi khóc tiếng nói có chút khàn khàn: "Con không có khẩu vị, cậu chọn đi."
Ngụy Ương thấy vậy, cũng không ép buộc, cầm lại thực đơn đưa cho người phục vụ, anh là khách quen nơi này, thuận miệng liền gọi một chuỗi tên đồ ăn.
Người phục vụ đi xuống, Ngụy Ương thấy Nhược Thủy vẫn nửa dựa vào ghế, buông đôi đũa xuống, khe khẽ thở dài, ôn nhu nói: "Nhược Nhược, có chuyện gì có thể cùng cậu nói."
Lông mi Nhược Thủy lại run rẩy, như con bướm chnh, hiện ra bộ dáng nhu nhược khó thấy được.
"Nhược Nhược không muốn nói với cậu sao?" Âm thanh Ngụy Ương hiển nhiên có chút thất vọng.
Nhược Thủy lúc này mới nâng mắt lên, cũng rất nhanh lại nhìn về phía nơi khác, thấp giọng nói: "Cũng không có gì hay để nói."
Nếu đổi thành người khác, Ngụy Ương sao có thể tốt tính như vậy! Đáng tiếc đây là Nhược Thủy, khi Nhược Nhược còn nhỏ đã làm anh phá lệ yêu thương như vậy. Ngụy Ương lấy tay vê vê cằm: "Để cậu đoán một chút, là... thất tình?"
Nhược Thủy không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn tinh xảo trên bàn.
Ngụy Ương mỉm cười một cái, đây là nóianh đoán đúng rồi?
"Này... Nhược Nhược của chúng ta tốt như vậy, là người kia không có mắt! Đến, nói cho cậu, con thích người thế nào, cậu tìm cho con!"
Nhược Thủy yên lặng nhìn anh một cái: “Con còn chưa có trưởng thành." Cậu đã nghĩ giới thiệu đối tượng cho con sao?
"A! Ha ha... Này..." Ngụy Ương 囧: "Vậy, người kia có cái gì tốt chứ? Nhược Nhược suy nghĩ một chút, nói không chừng người chung quanh so với nó tốt hơn."
Lúc này Nhược Thủy làm như thật sự suy nghĩ, ra một cái kết luận làm cho người ta hộc máu: "Trừ bỏ không thích con, anh ấy cái gì cũng đều tốt."
"..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..." Thôi Tiến Đông nghe Ngụy Ương thuật lại xong, ôm cái gối Ngụy Ương âu yếm nhất, phát ra một chuỗi tiếng cười phát rồ.
Ngụy Ương phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, từ trong tay hắn đoạt lấy tiểu A Ly, ôm vào trong ngực mình.
Qua một hồi lâu, thấy hắn còn cười, Ngụy Ương rốt cục nhịn không được, một cước đá lên người hắn: "Cười cái gì mà cười! Này có cái gì buồn cười! Không cho cười!"
"Ha ha ha ha ha... Ngao!" Thôi Tiến Đông ôm nơi bị đá, kinh hãi nhảy dựng lên: "Mày đá thật à!"
Ngụy Ương ghét bỏ nhìn hắn một cái, không giải thích.
Rốt cục khôi phục trạng thái bình thường, Thôi Tiến Đông nói có đầu có đũa: “Nghe lời tao đi, tâm tư của cháu gái nhỏ mày đừng đoán, đoán đi đoán lại mày cũng không rõ. Không phải thất tình thôi sao, ai mà không bị qua, Nhược Nhược nhà mày lúc này khóc lợi hại, sau cũng liền quên nhanh. Mày cũng đừng phân tâm, ba mẹ người ta đều còn sống đấy!"
Ngụy Ương bất mãn: "Tao như thế nào có thể không quan tâm? Là tiểu nha đầu tao nhìn từ nhỏ lớn lên, nay bị thằng nhóc thúi cái dạng gì cũng không biết đá, mày bảo tao sao không tức giận?"
"Cũng không phải là bị đá" Thôi Tiến Đông phân tích nói: "Cô gái nhỏ không phải nói sao, trừ bỏ không thích con bé thì tên đó cái gì cũng tốt, không phải là hai người cùng một chỗ, thằng nhóc kia thích người khác. Tao đoán là thầm mến."
Hoa hoa công tử chính là hoa hoa công tử, đoán cái là trúng phóc.
Ngụy Ương bán tín bán nghi: "Điều kiện của Nhược Nhược nhà tao, còn cần thầm mến sao?"
Thôi Tiến Đông liếc trắng mắt, không muốn giải thích với nhi đồng lớn tuổi chỉ nói một lần yêu đương mà vẫn là nhà gái truy này.
Ngụy Ương biết bị bỏ lơ, lại tuyệt không cảm thấy ngượng ngùng, hung tợn nói: "Nếu làm cho tao biết thằng nhóc thúi kia là ai, thế nào cũng phải đánh cho nó bò đi không nổi!"
"Thôi đi, đánh người ta làm gì, nếu thực giống như tao đoán, người ta không chừng cũng không biết tâm tư Nhược Nhược nhà mày đâu! Cứ như vậy còn không biết ai đánh ai, thật sự là..." Thôi Tiến Đông khách quan nói chuyện cho mỗ nam không biết tên.
Ngụy Ương không nói.
Thôi Tiến Đông lại nói: "Thật là, cháu trai của mày mới xảy ra chuyện này, cháu gái lại thất tình, một đời này, hai đứa đều là không bớt lo."
Nếu Nhược Thủy ở trong này, nhất định sẽ phỉ nhổ hắn, còn nói chúng tôi không bớt lo, chú đã lớn tuổi rồi, còn cả ngày nhảy lên nhảy xuống!
Đáng tiếc Nhược Thủy không ở trong này, giờ phút này chỉ có Ngụy Ương lòng tràn đầy ưu sầu: "Ai ~ nói đến Tiểu Dịch, đây mới thật sự không bớt lo, thật không hiểu nó nghĩ như thế nào, ở cửa thư phòng ba tao quỳ cả một ngày, ông già tức giận đến thiếu chút nữa ngất lịm. Ba nó khó mới được trở về một chuyến, thấy nó chỉ vì cô gái Tạ gia kia làm mẹ tao cùng chị dâu tức giận ngồi ở trong phòng lau nước mắt, liền phát tác, cũng không quản cầm lấy cái gì đều hướng trên người thằng nhỏ đánh..."
Thôi Tiến Đông vừa nghe, cũng thở dài một hơi: "Chuyện này cũng thật sự là nghiệp chướng, tất cả đều phải trách tên khốn Tạ An Quốc kia, hại chị mày không nói, ngay cả một đời này cũng vì hắn rối tinh rối mù." (lk: chửi ng ta là tên khốn, mình cũng éo có tốt đẹp gì hơn, may mà sau bị quả báo! )
Nghe hắn nhắc tới Tạ An Quốc, ánh mắt Ngụy Ương lạnh lùng: "Là Tiểu Dịch không hiểu chuyện, đời này, Tạ Nhân Nhân kia đều không có khả năng vào cửa Ngụy gia tao! Tao từ trước cũng nói qua với nó, muốn ở chung thì có thể, đừng để người ở nhà thấy là được, sau nó lại đi du học, tao còn tưởng rằng nó thật sự buông xuống, không nghĩ tới trở về không bao lâu, lại nháo ra chuyện như vậy, còn nói cái gì muốn danh chính ngôn thuận cùng Tạ Nhân Nhân ở một chỗ!"
Nhắc tới chuyện này, Ngụy Ương liền tức giận đến bốc hỏa. Chuyện năm đó, Ngụy Dịch có lẽ tuổi còn nhỏ nhớ không rõ, nhưng anh nhớ rõ nhất thanh nhị sở! Đời này anh đều quên không được lúc ấy chị mình có bao nhiêu tuyệt vọng, người ôn nhu như vậy, lại cắn răng ly hôn, sau lại xa xứ đi thành phố L, một mình sống tha hương.
Mà Tạ An Quốc kia, có Tạ gia bảo hộ, mặc dù bị Ngụy gia chèn ép nên vô vọng vào trungương, nhưng sau đó Tạ gia an bài, thối lui vào chính phủ thành phố Bắc Kinh, vẫn như cũ qua không sai, thậm chí còn đem ngoại thất kia phù chính, một con trai riêng, một con gái riêng danh chính ngôn thuận thành con trai trưởng và dòng chính nữ của Tạ gia, nghe nói còn cực kỳ sủng ái, yêu thương! Như vậy, làm cho người Ngụy gia sao có thể chấp nhận Tạ Nhân Nhân ——trưởng nữ đồng lứa này của Tạ gia làm con dâu, cháu dâu!
Thôi Tiến Đông thấy ánh mắt Ngụy Ương ngoan lệ, biết hắn anh nhớ tới chuyện rắc rối với Tạ gia, cũng không mở miệng, chỉ chờ chính anh đem cảm xúc dịu xuống.
Qua một hồi lâu, Ngụy Ương mới đem tức giận hoãn xuống dưới, nhớ tới một sự kiện: "Đúng rồi Đông tử, khi nào có rảnh, kêu Lương Hàm đi ra ăn bữa cơm, cô ấy học cùng trường với Nhược Nhược, hẳn là sẽ có chung đề tài."
Thôi Tiến Đông sửng sốt, sau liền cười đáp ứng.
Dù thương tâm vẫn phải đi học.
Nghe thầy Tư Tu nói thao thao bất tuyệt, Nhược Thủy cảm thấy chán, tính ngồi ngủ, không nghĩ tới ý thức vừa mới mơ hồ, đã bị người bên cạnh mãnh liệt lay tỉnh: "Nhược Thủy, Nhược Thủy, bạn xem!"
Nhược Thủy thống khổ mở mắt ra: "Mạnh Doanh, nếu bạn làm cho mình xem gì đó không đủ kình bạo, bạn nhất định phải chết."
Mạnh Doanh không để ý tới uy hiếp của cô, hưng phấn mà ngồi sát lại, thấp giọng nói: "Bạn xem a! Nơi đó!" cô chỉ vào một góc nhỏ ở cầu thang gần phòng học: "Nữ sinh kia, chính là lần trước Lý Lộ Lộ nói, người ở hệ tân văn* không có tới quân huấn!"
*hệ tân văn: có 2 bản cv, 1 bản dịch là tân văn, 1 bản là tin tức (theo mình nghĩ có lẽ là ngành báo chí ở nước mình), nên mình để là tân văn nhé!
Nhược Thủy cùng Mạnh Doanh còn có vài người bạn học khác tới tương đối trễ, đều ngồi ở vị trí cuối của phòng học cạnh cầu thang, tầm nhìn vô cùng tốt, đủ để xem thoả thích toàn phòng học.
Theo phương hướng ngón tay Mạnh Doanh nhìn lại, Nhược Thủy có chút kỳ quái nói: "Mình thấy Lý Lộ Lộ."
Mạnh Doanh lúc này cũng phát hiện thân ảnh Lý Lộ Lộ, chớp mắt trầm mặc một cái, càng thêm hưng phấn mà thấp giọng nói: "Trời ạ, Lý Lộ Lộ thế nhưng ngồi ở bên cạnh nữ sinh kia!"
Nhược Thủy nhìn kỹ lại, Lý Lộ Lộ uốn tóc lọn to, nay không có quân huấn, để lại thả xuống, rối tung ở sau đầu. Nữ sinh bên cạnh cô, bởi vì là ngồi, cho nên cũng không nhìn được gì đồng dạng uốn tóc lọn to, chính là đẹp hơn so với Lý Lộ Lộ mà thôi.
Nhìn trong chốc lát, Nhược Thủy hờ hững quay lại đầu, tính tiếp tục nhìn tới phương hướng bục giảng rồi ngủ, nhưng Mạnh Doanh lại còn đang hưng phấn, ghé vào bên người cô thấp giọng bát quái: "Bạn còn không biết phải không, Lý Lộ Lộ là đặc cách vào, nghe nói là luyện thể thao, chứ thành tích không tốt. Bất quá cô ta thực có thể giải quyết, nên mới vừa khai giảng không bao lâu, bạn học cùng khoa chúng ta hầu như đều biết tên của cô ta. Cô ta còn đi tham gia tranh cử vào hội sinh viên, hiện tại đã là hội phó bộ ngoại giao rồi..."
Sâu gây mê bị Mạnh Doanh đuổi hết, Nhược Thủy chỉ có thể nghe Mạnh Doanh nói chuyện, nghe nghe đến đây cũng hứng thú, Lý Lộ Lộ này thật sự là rất lợi hại.
"... Lần trước tân sinh viên biểu diễn tài nghệ, bạn không phải không có tới sao, lớp chúng ta tính diễn tiểu phẩm, tự viết kịch bản, vốn bạn có việc tới không được, vai nữ nhân vật chính liền định cô ta, kết quả, bạn đoán kết quả thế nào?" Mạnh Doanh càng nói càng hưng phấn.
Nhược Thủy phối hợp hỏi: "Kết quả thế nào?"
Mạnh Doanh đánh tới một cú nho nhỏ: "Cô ta thế nhưng lấy cớ tham gia tiết mục cảnh xuân nghệ thuật, mở màn nhảy, chính là cái loại múa xoay đến xoay đi làm lý do, cự tuyệt tham gia tiết mục của lớp chúng ta!"
Chuyện này làm Nhược Thủy có chút kinh ngạc, việc này cô ta làm không phúc hậu.
Bằng phẳng cảm xúc một chút, Mạnh Doanh tiếp tục thấp giọng nói: "Mấy chuyện này đều quên đi, nhưng mới một chút thời gian như vậy, cô ta liền nháo ra thật nhiều chuyện xấu, phó chủ tịch hội sinh viên tên là Lương Thần, nghe nói liền vì cô ta chia tay bạn gái!"
"Lương Thần?!" Nhược Thủy không biết nên khóc hay cười, "Bạn xác định là Lương Thần?"
đối với sự không tín nhiệm của cô tỏ vẻ thực phẫn nộ: "Đương nhiên là Lương Thần, mình đi hỏi thăm làm sao có thể sai được!"
Nhược Thủy gật gật đầu, cảm thấy cười nói: nếu quả thật là Lương Thần, vậy bạn hỏi thăm là sai thật rồi.
"Ai, bạn nói cô ta như thế nào liền có thể ép buộc như vậy? Hiện tại lại tiến đến bên người Tạ Phỉ Phỉ, Tạ Phỉ Phỉ cũng không phải nam, cho dù bối cảnh nhà cô ta hiển hách, có năng lực cho Lý Lộ Lộ cái gì ưu việt?" Hiển nhiên biểu hiện của Mạnh Doanh đối với Lý Lộ Lộ thập phần khinh thường.
"Tạ Phỉ Phỉ? Nữ sinh hệ tân văn kia?" Nhược Thủy thuận miệng hỏi.
"Ừ. " Mạnh Doanh gật đầu: "Nghe nói nhà cô ta rất lợi hại, ông nội cô ta làm trong trungương, ba cô ta là thị ủy, rất khá, cô ta còn xinh đẹp như vậy."
Nhược Thủy đối với vị tiểu thư nũng nịunày thật ra không cảm thấy hứng thú lắm, nên không lên tiếng.
Mạnh Doanh đột nhiên liền nở nụ cười, bộ dáng rất đắc ý: "Bất quá cho dù Lý Lộ Lộ nhảy lên nhảy xuống lợi hại thì thế nào, nháo ra một thân chuyện xấu, nhưng khi bầu chọn hoa khôi của khoa vẫn là kém bạn một mảng lớn."
"A? Hoa khôi của khoa?" Nhược Thủy hoảng sợ, đây là có chuyện gì? Cô như thế nào không biết?
Mạnh Doanh sờ sờ tay nhỏ non nớt của Nhược Thủy, hạnh phúc nheo mắt lại cười nói: "Mỗi lần hết khóa bạn đều đi trước, lại không lên diễn đàn, không biết cũng thực bình thường. Lúc trước trong diễn đàn trường học bầu chọn hoa khôi của khoa cùng hoa hậu giảng đường, phỏng chừng là người khoa máy tính khởi xướng, bằng không hình chụp cùng tin tức đã sớm bị người quản lý và admin san rớt. Khoa chúng ta xem như mỹ nữ có vẻ nhiều, post lên rất nhiều hình chụp, không biết hình chụp của bạn là ai post, còn giống như là chụp hình nghệ thuật, lập tức liền áp đảo mọi người, số phiếu bầu tăng vọt."
Nhược Thủy cười cười, này, này...
Nghĩ nghĩ, Nhược Thủy lấy điện thoại di động ra, vào diễn đàn trường học. Quả nhiên, mới vào là thấy, bái thiếp bầu chọn hoa khôi của khoa cùng hoa hậu giảng đường còn phiêu hồng ở trang đầu.
Nhược Thủy tìm được hình chụp của mình, nháy mắt không nói gì ——
Ni mã*, người khác đều là hình nghệ thuật, nếu không cũng là hình quần áo xinh đẹp, như thế nào đến phiên hình chụp của cô lại là một thân trang phục quân huấn, ngồi trên đất cầm cái nón quạt gió?!!!
*Ni mã: chính là em Grass mud horse, hay Alpaca. Đó cũng là 1 câu chửi thề của TQ
Trong phòng bao trang trí rất trang nhã, Ngụy Ương đem thực đơn đưa tới trước mặt Nhược Thủy, nhẹ giọng nói: "Nhược Nhược muốn ăn cái gì thì gọi đi."
Nhược Thủy vừa mới khóc một hồi, giờ phút này hai mắt ửng đỏ, sưng sưng, cả người mệt mỏi không có tinh thần, thấy Ngụy Ương đem thực đơn đưa qua, cô cũng không nhìn, lười cầm lấy, sau khi khóc tiếng nói có chút khàn khàn: "Con không có khẩu vị, cậu chọn đi."
Ngụy Ương thấy vậy, cũng không ép buộc, cầm lại thực đơn đưa cho người phục vụ, anh là khách quen nơi này, thuận miệng liền gọi một chuỗi tên đồ ăn.
Người phục vụ đi xuống, Ngụy Ương thấy Nhược Thủy vẫn nửa dựa vào ghế, buông đôi đũa xuống, khe khẽ thở dài, ôn nhu nói: "Nhược Nhược, có chuyện gì có thể cùng cậu nói."
Lông mi Nhược Thủy lại run rẩy, như con bướm chnh, hiện ra bộ dáng nhu nhược khó thấy được.
"Nhược Nhược không muốn nói với cậu sao?" Âm thanh Ngụy Ương hiển nhiên có chút thất vọng.
Nhược Thủy lúc này mới nâng mắt lên, cũng rất nhanh lại nhìn về phía nơi khác, thấp giọng nói: "Cũng không có gì hay để nói."
Nếu đổi thành người khác, Ngụy Ương sao có thể tốt tính như vậy! Đáng tiếc đây là Nhược Thủy, khi Nhược Nhược còn nhỏ đã làm anh phá lệ yêu thương như vậy. Ngụy Ương lấy tay vê vê cằm: "Để cậu đoán một chút, là... thất tình?"
Nhược Thủy không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn tinh xảo trên bàn.
Ngụy Ương mỉm cười một cái, đây là nóianh đoán đúng rồi?
"Này... Nhược Nhược của chúng ta tốt như vậy, là người kia không có mắt! Đến, nói cho cậu, con thích người thế nào, cậu tìm cho con!"
Nhược Thủy yên lặng nhìn anh một cái: “Con còn chưa có trưởng thành." Cậu đã nghĩ giới thiệu đối tượng cho con sao?
"A! Ha ha... Này..." Ngụy Ương 囧: "Vậy, người kia có cái gì tốt chứ? Nhược Nhược suy nghĩ một chút, nói không chừng người chung quanh so với nó tốt hơn."
Lúc này Nhược Thủy làm như thật sự suy nghĩ, ra một cái kết luận làm cho người ta hộc máu: "Trừ bỏ không thích con, anh ấy cái gì cũng đều tốt."
"..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..." Thôi Tiến Đông nghe Ngụy Ương thuật lại xong, ôm cái gối Ngụy Ương âu yếm nhất, phát ra một chuỗi tiếng cười phát rồ.
Ngụy Ương phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, từ trong tay hắn đoạt lấy tiểu A Ly, ôm vào trong ngực mình.
Qua một hồi lâu, thấy hắn còn cười, Ngụy Ương rốt cục nhịn không được, một cước đá lên người hắn: "Cười cái gì mà cười! Này có cái gì buồn cười! Không cho cười!"
"Ha ha ha ha ha... Ngao!" Thôi Tiến Đông ôm nơi bị đá, kinh hãi nhảy dựng lên: "Mày đá thật à!"
Ngụy Ương ghét bỏ nhìn hắn một cái, không giải thích.
Rốt cục khôi phục trạng thái bình thường, Thôi Tiến Đông nói có đầu có đũa: “Nghe lời tao đi, tâm tư của cháu gái nhỏ mày đừng đoán, đoán đi đoán lại mày cũng không rõ. Không phải thất tình thôi sao, ai mà không bị qua, Nhược Nhược nhà mày lúc này khóc lợi hại, sau cũng liền quên nhanh. Mày cũng đừng phân tâm, ba mẹ người ta đều còn sống đấy!"
Ngụy Ương bất mãn: "Tao như thế nào có thể không quan tâm? Là tiểu nha đầu tao nhìn từ nhỏ lớn lên, nay bị thằng nhóc thúi cái dạng gì cũng không biết đá, mày bảo tao sao không tức giận?"
"Cũng không phải là bị đá" Thôi Tiến Đông phân tích nói: "Cô gái nhỏ không phải nói sao, trừ bỏ không thích con bé thì tên đó cái gì cũng tốt, không phải là hai người cùng một chỗ, thằng nhóc kia thích người khác. Tao đoán là thầm mến."
Hoa hoa công tử chính là hoa hoa công tử, đoán cái là trúng phóc.
Ngụy Ương bán tín bán nghi: "Điều kiện của Nhược Nhược nhà tao, còn cần thầm mến sao?"
Thôi Tiến Đông liếc trắng mắt, không muốn giải thích với nhi đồng lớn tuổi chỉ nói một lần yêu đương mà vẫn là nhà gái truy này.
Ngụy Ương biết bị bỏ lơ, lại tuyệt không cảm thấy ngượng ngùng, hung tợn nói: "Nếu làm cho tao biết thằng nhóc thúi kia là ai, thế nào cũng phải đánh cho nó bò đi không nổi!"
"Thôi đi, đánh người ta làm gì, nếu thực giống như tao đoán, người ta không chừng cũng không biết tâm tư Nhược Nhược nhà mày đâu! Cứ như vậy còn không biết ai đánh ai, thật sự là..." Thôi Tiến Đông khách quan nói chuyện cho mỗ nam không biết tên.
Ngụy Ương không nói.
Thôi Tiến Đông lại nói: "Thật là, cháu trai của mày mới xảy ra chuyện này, cháu gái lại thất tình, một đời này, hai đứa đều là không bớt lo."
Nếu Nhược Thủy ở trong này, nhất định sẽ phỉ nhổ hắn, còn nói chúng tôi không bớt lo, chú đã lớn tuổi rồi, còn cả ngày nhảy lên nhảy xuống!
Đáng tiếc Nhược Thủy không ở trong này, giờ phút này chỉ có Ngụy Ương lòng tràn đầy ưu sầu: "Ai ~ nói đến Tiểu Dịch, đây mới thật sự không bớt lo, thật không hiểu nó nghĩ như thế nào, ở cửa thư phòng ba tao quỳ cả một ngày, ông già tức giận đến thiếu chút nữa ngất lịm. Ba nó khó mới được trở về một chuyến, thấy nó chỉ vì cô gái Tạ gia kia làm mẹ tao cùng chị dâu tức giận ngồi ở trong phòng lau nước mắt, liền phát tác, cũng không quản cầm lấy cái gì đều hướng trên người thằng nhỏ đánh..."
Thôi Tiến Đông vừa nghe, cũng thở dài một hơi: "Chuyện này cũng thật sự là nghiệp chướng, tất cả đều phải trách tên khốn Tạ An Quốc kia, hại chị mày không nói, ngay cả một đời này cũng vì hắn rối tinh rối mù." (lk: chửi ng ta là tên khốn, mình cũng éo có tốt đẹp gì hơn, may mà sau bị quả báo! )
Nghe hắn nhắc tới Tạ An Quốc, ánh mắt Ngụy Ương lạnh lùng: "Là Tiểu Dịch không hiểu chuyện, đời này, Tạ Nhân Nhân kia đều không có khả năng vào cửa Ngụy gia tao! Tao từ trước cũng nói qua với nó, muốn ở chung thì có thể, đừng để người ở nhà thấy là được, sau nó lại đi du học, tao còn tưởng rằng nó thật sự buông xuống, không nghĩ tới trở về không bao lâu, lại nháo ra chuyện như vậy, còn nói cái gì muốn danh chính ngôn thuận cùng Tạ Nhân Nhân ở một chỗ!"
Nhắc tới chuyện này, Ngụy Ương liền tức giận đến bốc hỏa. Chuyện năm đó, Ngụy Dịch có lẽ tuổi còn nhỏ nhớ không rõ, nhưng anh nhớ rõ nhất thanh nhị sở! Đời này anh đều quên không được lúc ấy chị mình có bao nhiêu tuyệt vọng, người ôn nhu như vậy, lại cắn răng ly hôn, sau lại xa xứ đi thành phố L, một mình sống tha hương.
Mà Tạ An Quốc kia, có Tạ gia bảo hộ, mặc dù bị Ngụy gia chèn ép nên vô vọng vào trungương, nhưng sau đó Tạ gia an bài, thối lui vào chính phủ thành phố Bắc Kinh, vẫn như cũ qua không sai, thậm chí còn đem ngoại thất kia phù chính, một con trai riêng, một con gái riêng danh chính ngôn thuận thành con trai trưởng và dòng chính nữ của Tạ gia, nghe nói còn cực kỳ sủng ái, yêu thương! Như vậy, làm cho người Ngụy gia sao có thể chấp nhận Tạ Nhân Nhân ——trưởng nữ đồng lứa này của Tạ gia làm con dâu, cháu dâu!
Thôi Tiến Đông thấy ánh mắt Ngụy Ương ngoan lệ, biết hắn anh nhớ tới chuyện rắc rối với Tạ gia, cũng không mở miệng, chỉ chờ chính anh đem cảm xúc dịu xuống.
Qua một hồi lâu, Ngụy Ương mới đem tức giận hoãn xuống dưới, nhớ tới một sự kiện: "Đúng rồi Đông tử, khi nào có rảnh, kêu Lương Hàm đi ra ăn bữa cơm, cô ấy học cùng trường với Nhược Nhược, hẳn là sẽ có chung đề tài."
Thôi Tiến Đông sửng sốt, sau liền cười đáp ứng.
Dù thương tâm vẫn phải đi học.
Nghe thầy Tư Tu nói thao thao bất tuyệt, Nhược Thủy cảm thấy chán, tính ngồi ngủ, không nghĩ tới ý thức vừa mới mơ hồ, đã bị người bên cạnh mãnh liệt lay tỉnh: "Nhược Thủy, Nhược Thủy, bạn xem!"
Nhược Thủy thống khổ mở mắt ra: "Mạnh Doanh, nếu bạn làm cho mình xem gì đó không đủ kình bạo, bạn nhất định phải chết."
Mạnh Doanh không để ý tới uy hiếp của cô, hưng phấn mà ngồi sát lại, thấp giọng nói: "Bạn xem a! Nơi đó!" cô chỉ vào một góc nhỏ ở cầu thang gần phòng học: "Nữ sinh kia, chính là lần trước Lý Lộ Lộ nói, người ở hệ tân văn không có tới quân huấn!"
hệ tân văn: có bản cv, bản dịch là tân văn, bản là tin tức (theo mình nghĩ có lẽ là ngành báo chí ở nước mình), nên mình để là tân văn nhé!
Nhược Thủy cùng Mạnh Doanh còn có vài người bạn học khác tới tương đối trễ, đều ngồi ở vị trí cuối của phòng học cạnh cầu thang, tầm nhìn vô cùng tốt, đủ để xem thoả thích toàn phòng học.
Theo phương hướng ngón tay Mạnh Doanh nhìn lại, Nhược Thủy có chút kỳ quái nói: "Mình thấy Lý Lộ Lộ."
Mạnh Doanh lúc này cũng phát hiện thân ảnh Lý Lộ Lộ, chớp mắt trầm mặc một cái, càng thêm hưng phấn mà thấp giọng nói: "Trời ạ, Lý Lộ Lộ thế nhưng ngồi ở bên cạnh nữ sinh kia!"
Nhược Thủy nhìn kỹ lại, Lý Lộ Lộ uốn tóc lọn to, nay không có quân huấn, để lại thả xuống, rối tung ở sau đầu. Nữ sinh bên cạnh cô, bởi vì là ngồi, cho nên cũng không nhìn được gì đồng dạng uốn tóc lọn to, chính là đẹp hơn so với Lý Lộ Lộ mà thôi.
Nhìn trong chốc lát, Nhược Thủy hờ hững quay lại đầu, tính tiếp tục nhìn tới phương hướng bục giảng rồi ngủ, nhưng Mạnh Doanh lại còn đang hưng phấn, ghé vào bên người cô thấp giọng bát quái: "Bạn còn không biết phải không, Lý Lộ Lộ là đặc cách vào, nghe nói là luyện thể thao, chứ thành tích không tốt. Bất quá cô ta thực có thể giải quyết, nên mới vừa khai giảng không bao lâu, bạn học cùng khoa chúng ta hầu như đều biết tên của cô ta. Cô ta còn đi tham gia tranh cử vào hội sinh viên, hiện tại đã là hội phó bộ ngoại giao rồi..."
Sâu gây mê bị Mạnh Doanh đuổi hết, Nhược Thủy chỉ có thể nghe Mạnh Doanh nói chuyện, nghe nghe đến đây cũng hứng thú, Lý Lộ Lộ này thật sự là rất lợi hại.
"... Lần trước tân sinh viên biểu diễn tài nghệ, bạn không phải không có tới sao, lớp chúng ta tính diễn tiểu phẩm, tự viết kịch bản, vốn bạn có việc tới không được, vai nữ nhân vật chính liền định cô ta, kết quả, bạn đoán kết quả thế nào?" Mạnh Doanh càng nói càng hưng phấn.
Nhược Thủy phối hợp hỏi: "Kết quả thế nào?"
Mạnh Doanh đánh tới một cú nho nhỏ: "Cô ta thế nhưng lấy cớ tham gia tiết mục cảnh xuân nghệ thuật, mở màn nhảy, chính là cái loại múa xoay đến xoay đi làm lý do, cự tuyệt tham gia tiết mục của lớp chúng ta!"
Chuyện này làm Nhược Thủy có chút kinh ngạc, việc này cô ta làm không phúc hậu.
Bằng phẳng cảm xúc một chút, Mạnh Doanh tiếp tục thấp giọng nói: "Mấy chuyện này đều quên đi, nhưng mới một chút thời gian như vậy, cô ta liền nháo ra thật nhiều chuyện xấu, phó chủ tịch hội sinh viên tên là Lương Thần, nghe nói liền vì cô ta chia tay bạn gái!"
"Lương Thần?!" Nhược Thủy không biết nên khóc hay cười, "Bạn xác định là Lương Thần?"
đối với sự không tín nhiệm của cô tỏ vẻ thực phẫn nộ: "Đương nhiên là Lương Thần, mình đi hỏi thăm làm sao có thể sai được!"
Nhược Thủy gật gật đầu, cảm thấy cười nói: nếu quả thật là Lương Thần, vậy bạn hỏi thăm là sai thật rồi.
"Ai, bạn nói cô ta như thế nào liền có thể ép buộc như vậy? Hiện tại lại tiến đến bên người Tạ Phỉ Phỉ, Tạ Phỉ Phỉ cũng không phải nam, cho dù bối cảnh nhà cô ta hiển hách, có năng lực cho Lý Lộ Lộ cái gì ưu việt?" Hiển nhiên biểu hiện của Mạnh Doanh đối với Lý Lộ Lộ thập phần khinh thường.
"Tạ Phỉ Phỉ? Nữ sinh hệ tân văn kia?" Nhược Thủy thuận miệng hỏi.
"Ừ. " Mạnh Doanh gật đầu: "Nghe nói nhà cô ta rất lợi hại, ông nội cô ta làm trong trungương, ba cô ta là thị ủy, rất khá, cô ta còn xinh đẹp như vậy."
Nhược Thủy đối với vị tiểu thư nũng nịunày thật ra không cảm thấy hứng thú lắm, nên không lên tiếng.
Mạnh Doanh đột nhiên liền nở nụ cười, bộ dáng rất đắc ý: "Bất quá cho dù Lý Lộ Lộ nhảy lên nhảy xuống lợi hại thì thế nào, nháo ra một thân chuyện xấu, nhưng khi bầu chọn hoa khôi của khoa vẫn là kém bạn một mảng lớn."
"A? Hoa khôi của khoa?" Nhược Thủy hoảng sợ, đây là có chuyện gì? Cô như thế nào không biết?
Mạnh Doanh sờ sờ tay nhỏ non nớt của Nhược Thủy, hạnh phúc nheo mắt lại cười nói: "Mỗi lần hết khóa bạn đều đi trước, lại không lên diễn đàn, không biết cũng thực bình thường. Lúc trước trong diễn đàn trường học bầu chọn hoa khôi của khoa cùng hoa hậu giảng đường, phỏng chừng là người khoa máy tính khởi xướng, bằng không hình chụp cùng tin tức đã sớm bị người quản lý và admin san rớt. Khoa chúng ta xem như mỹ nữ có vẻ nhiều, post lên rất nhiều hình chụp, không biết hình chụp của bạn là ai post, còn giống như là chụp hình nghệ thuật, lập tức liền áp đảo mọi người, số phiếu bầu tăng vọt."
Nhược Thủy cười cười, này, này...
Nghĩ nghĩ, Nhược Thủy lấy điện thoại di động ra, vào diễn đàn trường học. Quả nhiên, mới vào là thấy, bái thiếp bầu chọn hoa khôi của khoa cùng hoa hậu giảng đường còn phiêu hồng ở trang đầu.
Nhược Thủy tìm được hình chụp của mình, nháy mắt không nói gì ——
Ni mã, người khác đều là hình nghệ thuật, nếu không cũng là hình quần áo xinh đẹp, như thế nào đến phiên hình chụp của cô lại là một thân trang phục quân huấn, ngồi trên đất cầm cái nón quạt gió?!!!
Ni mã: chính là em Grass mud horse, hay Alpaca. Đó cũng là câu chửi thề của TQ