Ngoài ý muốn Nhược Thủy thấy được Điền Điềm sau khi cô ra khỏi khu lớp học.
Cô ta mang kính râm bản to, áo sơmi màu đen, quần kaki, bộ dáng năng động, lưu loát, dáng người cô ta thành thục xinh đẹp, hơn nữa phía sau dựa vào xe thể thao màu trắng tinh, hấp dẫn không biết bao nhiêu tầm mắt sinh viên đi ngang qua.
Cô ta giống như không chút để ý, khi phát hiện Nhược Thủy xuất hiện, một đường đi tới như cành liễu trong gió, làm cho Nhược Thủy không khỏi vì giầy cao gót của cô lo lắng một phen.
Đứng trước mặt Nhược Thủy, cô tháo kính râm xuống, tươi cười có chút khí khái: "Không biết em gái Nhược Thủy có chào đón, cùng đi uống trà chiều với chị không?"
Nhược Thủy nhìn thẳng tắp, bỗng nhiên liền nở nụ cười: "Là vinh hạnh của em."
☻☻☻
Bảy cua tám quẹo, xe dừng lại ở một nhà hàng ngay sườn núi.
Điền Điềm đem chìa khóa vứt cho nhân viên ở bãi đậu xe, cùng Nhược Thủy sóng vai đi vào bên trong, vừa cười nói: "Đã lâu không ở Bắc Kinh, rất nhiều nơi cũng không quen thuộc, nơi này điểm tâm không tồi, không biết em có thích không."
Nhược Thủy mỉm cười, cũng không nói gì.
Vào phòng đặt riêng, Nhược Thủy lại phát hiện bên trong một người đàn ông đang ngồi, rất đẹp trai, thế nhưng còn làm cho cô cảm thấy nhìn có chút quen mắt.
Người đàn ông kia nhìn hai người vào cửa, đứng lên nghênh đón, Điền Điềm cũng không để ý, ngồi xuống ghế bên cạnh người đàn ông kia, cười nói với Nhược Thủy: "Em không biết anh ta?"
"Nhìn có chút quen mắt." Nhược Thủy lắc đầu, nhưng nghĩ không ra.
"Anh ta ở dưới cờ công ty Thôi đại thiếu, năm trước đóng hai bộ phim truyền hình, đều là cô gái nhỏ các em thích xem... Xuyên không? Còn là cái gì..." Điền Điềm nháy mắt mấy cái với cô, có vài phần ý cười khẽ: "Chị còn tưởng rằng em cũng biết anh này."
Nghe cô vừa nói như vậy, Nhược Thủy lúc này mới nhớ tới, người đàn ông này là Dụ Duy, hai năm nay mới trở thành ngôi sao thần tượng, nhân vật nam chính trong phim truyền hình thể loại xuyên không, cung đấu, làm ngàn vạn cô gái siêu
Nghĩ đến đây, Nhược Thủy không khỏi nhìn anh ta vài lần, quay đầu trêu tức Điền Điềm: "Không nghĩ tới chị cũng chơi trò này."
Điền Điềm cười ra tiếng: "Vòng luẩn quẩn này người nào không chơi? Sở thích này của chị cũng không tính kỳ quái, ở trong tay chị so với vào tay bọn Thẩm tam tốt hơn, thủ đoạn bọn họ còn đáng sợ hơn..."
Khi nói chuyện hoàn toàn không để ý, kiêng kị nam ngôi sao kia vẫn bên cạnh, giống như nghệ sĩ, ngôi sao chỉ là đồ chơi thôi —— bất quá trong mắt quý tộc, quả thật cũng chính là đồ chơi. Bất quá người đàn ông kia nhưng cũng không thèm để ý, phỏng chừng đối với thân phận chính mình hiểu biết thật sự khắc sâu.
"Thẩm tam?" Nhược Thủy mở to đôi mắt đen như mực, có chút khó hiểu: "Anh ta không phải tìm được tình yêu đích thực sao? Trước đó không lâu em còn nghe nói anh ta vì người đàn ông kia cùng trong nhà huyên náo mà."
Thấy Nhược Thủy nói chủ đề không liên quan, Điền Điềm cũng hoàn toàn không thèm để ý, hưng trí bừng bừng cùng cô nói bát quái mà mình biết:
"... Ai, càng nhìn em càng thích, thực hợp ý chị." Điền Điềm dứt lời, nhìn Nhược Thủy, bỗng nhiên cảm thán.
Nhược Thủy cúi đầu cười,vươn tay lấy ly nước trái cây có chân dài khuấy khuấy, màu sắc xinh đẹp ở trong ly thủy tinh đánh tan, chiết xạ ra ánh sáng lung linh khác thường.
Điền Điềm chống cằm, nâng người về phía trước, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô: "Em không hiếu kỳ?"
"Tò mò. " Nhược Thủy chậm rì rì đem cái ly buông xuống, thản nhiên cười, "Thì như thế nào? Em muốn biết, thì sẽ biết."
"Vậy em còn đi theo chị?"
Nhược Thủy cúi đầu cười yếu ớt: "Em cũng thực thích chị, cho nên mới tới."
"..." Điền Điềm nhìn cô, không biết nói cái gì cho phải, cười một trận, hai người nhìn nhau cười.
Phụ nữ thật sự rất kỳ quái, có đôi khi lần gặp đầu tiên không thích, lần thứ hai cảm thấy có nguy hiểm, lại sẽ vì một chi tiết nho nhỏ hiểu nhau không cần nói.
Phụ nữ không thể hiểu nổi, tình bạn càng hiểu không hết.
Nhược Thủy không biết Điền Điềm nghĩ như thế nào, nhưng cô thực thích Điền Điềm.
Xuất thân ở gia đình danh giá, có thể tùy tâm tùy ý làm nhiều việc. Mặc dù được hưởng quyền lực mà người khác không thể tưởng tượng được, nhưng cũng có nhiều trói buộc hơn, nhất là đối với các cô gái.
Có đôi khi, cho dù điều kiện cho phép, các tiểu thư thế gia đại tộc phát triển bên ngoài sẽ không được lựa chọn con đường của mình, phần lớn là học một ít gì đó có thể dệt hoa trên gấm, làm một ít chuyện tài cán để tăng thêm lợi thế chọn lựa chồng chưa cưới tương lai cho mình.
Nhưng là, địa vị Điền gia đang ở đỉnh núi, Điền Điềm lại dưới áp lực thật mạnh sống được tùy ý, kiêu ngạo đàng hoàng.
Loại kiêu ngạo đàng hoàng này cùng đám người Tạ Phỉ Phỉ không giống nhau, Điền Điềm còn thật sự làm chuyện chính mình thích, mặc dù bị gia tộc bỏ rơi trước mặt công chúng, mặc dù bị đám người kia cùng nhau lớn lên cười nhạo...
Mà đám danh viện thục nữ Tạ Phỉ Phỉ kia, các ả chỉ có thể cậy gia tộc phía sau, các ả có thể kiêu ngạo đều là người khác cho, trước khi lấy chồng là cha anh trong nhà, sau khi lấy chồng là chồng mình.
Nhược Thủy vẫn là người không có chí lớn gì, nếu so sánh, cô còn so với bọn Điền Điềm tự do rất nhiều, cố tình, cô có cá tính như vậy.
Bất quá không vươn lên không có nghĩa là không muốn tiến tới, lúc trước Lương Hàm, hiện tại Điền Điềm, cho dù cô ấy không có ý tốt, Nhược Thủy đều không có cách nào chán ghét cô ấy.
Điền Điềm vẫy lui nam ngôi sao kia, nhân viên tạp vụ ở một bên chia thức ăn cũng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
"Nhìn đến Ngụy Ương cùng em... Chị thực kinh ngạc." Thần sắc trên mặt Điền Điềm có chút trầm tư, làm như lâm vào suy nghĩ của chính mình: "Em không biết, anh ấy là một người rất... kỳ quái."
Nhược Thủy im lặng nghe cô nó
"Lăng Sương là bạn bè tốt nhất của chị, cô ta xuất thân bình thường, nhưng rất đẹp, dung mạo và khí chất so với xuất thân của cô ta rất không tương xứng." Cô kéo kéo khóe miệng, lộ ra chút trào phúng: "Chị cuối cùng là dễ dàng bị bề ngoài che mờ mắt, cô ta biết gia thế của chị, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối xử với chị giống như trước, chị tin tưởng cô ta, cảm thấy cô ta là người đáng kết giao bạn bè, thực tâm đối đãi với cô ta, mang cô ta tiến vào vòng luẩn quẩn của chúng ta."
"Bộ dạng của Ngụy Ương từ nhỏ đã rất đẹp, so với con gái còn xinh đẹp hơn, nhưng cũng không thích nói chuyện, trong đại viện, bọn con trai phần lớn rất nghịch ngợm, chỉ có anh ấy, văn văn tĩnh tĩnh, cho tới bây giờ không gây ra chuyện gì. Chị từ nhỏ liền thích người có bộ dạng xinh đẹp, mặc kệ nam nữ, xinh đẹp chị đều thích." Điền Điềm cười nhẹ ra tiếng” "Nếu không cũng sẽ không dễ dàng bị Lăng Sương lừa như vậy."
"Lên đại học, người thích anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy không quan tâm, khuôn mặt luôn lạnh lùng, cũng không ai dám đi tỏ tình với anh ấy. Chị khi đó cũng thích anh ấy, xem như rất thích, Lăng Sương làm chị em tốt của chị, nghe chị nói không ít tâm sự, cũng nhân tiện quen biết anh ấy." Điền Điềm đem chất lỏng trong ly uống một hơi cạn sạch: "Sau, thực tục khí, Lăng Sương chủ động thổ lộ với Ngụy Ương, huyên náo rất lớn, anh ấy không biết làm sao, cũng tiếp nhận."
Ánh mắt Nhược Thủy nguy hiểm nheo lại, tốt, lãng mạn như vậy!
Nhìn đến thần sắc của Nhược Thủy, Điền Điềm bật cười, khoát tay nói: "Em đừng lo lắng, người phụ nữ kia cũng không chiếm được tiện nghi gì, Ngụy Ương phỏng chừng nhất thời choáng đầu, cũng không có yêu đương gì, hai người cùng một chỗ đoạn thời gian kia, Lăng Sương mỗi ngày mặt nóng dán mông lạnh, làm cho chị thư thái không ít."
"Nếu, người có lỗi với chị là Lăng Sương, vậy hôm kia, vì sao muốn...?" Nhược Thủy chậm rãi sửa sang lại suy nghĩ, chậm rãi đem nghi vấn nói ra.
Điền Điềm thở dài: "Đó là mối tình đầu của chị, tuy rằng thầm mến, nhưng còn là có chút không cam lòng. Nhiều năm như vậy, chị nghe nói sau Lăng Sương, anh ấy cũng không quen bạn gái, nhưng là đối với Lăng Sương, anh ấy vô tâm. Hiện tại, nhiều năm trôi qua như vậy, chị rất ngạc nhiên, là cô gái như thế nào, có thể làm cho anh ấy động tâm như vậy." Nhìn về phía Nhược Thủy, cười nói: "Quả nhiên không có làm cho chị thất vọng.
Nhược Thủy cười lắc lắc đầu.
"Thân phận của hai người, là vấn đề." Điền Điềm nhìn cô: "Nhưng mà Ngụy Ương là người khó tìm, vẫn là chúc phúc hai người. Nhất định phải hạnh phúc cho chị xem, chờ Lăng Sương trở về, cũng làm cho cô ta nhìn một cái, làm cho cô ta sáng mắt!"
Nhược Thủy bật cười, đáp ứng.
Thấy nv Điền Đềm này dễ thương ko? Khúc sau càng “dễ thương” hơn!
Ngoài ý muốn Nhược Thủy thấy được Điền Điềm sau khi cô ra khỏi khu lớp học.
Cô ta mang kính râm bản to, áo sơmi màu đen, quần kaki, bộ dáng năng động, lưu loát, dáng người cô ta thành thục xinh đẹp, hơn nữa phía sau dựa vào xe thể thao màu trắng tinh, hấp dẫn không biết bao nhiêu tầm mắt sinh viên đi ngang qua.
Cô ta giống như không chút để ý, khi phát hiện Nhược Thủy xuất hiện, một đường đi tới như cành liễu trong gió, làm cho Nhược Thủy không khỏi vì giầy cao gót của cô lo lắng một phen.
Đứng trước mặt Nhược Thủy, cô tháo kính râm xuống, tươi cười có chút khí khái: "Không biết em gái Nhược Thủy có chào đón, cùng đi uống trà chiều với chị không?"
Nhược Thủy nhìn thẳng tắp, bỗng nhiên liền nở nụ cười: "Là vinh hạnh của em."
☻☻☻
Bảy cua tám quẹo, xe dừng lại ở một nhà hàng ngay sườn núi.
Điền Điềm đem chìa khóa vứt cho nhân viên ở bãi đậu xe, cùng Nhược Thủy sóng vai đi vào bên trong, vừa cười nói: "Đã lâu không ở Bắc Kinh, rất nhiều nơi cũng không quen thuộc, nơi này điểm tâm không tồi, không biết em có thích không."
Nhược Thủy mỉm cười, cũng không nói gì.
Vào phòng đặt riêng, Nhược Thủy lại phát hiện bên trong một người đàn ông đang ngồi, rất đẹp trai, thế nhưng còn làm cho cô cảm thấy nhìn có chút quen mắt.
Người đàn ông kia nhìn hai người vào cửa, đứng lên nghênh đón, Điền Điềm cũng không để ý, ngồi xuống ghế bên cạnh người đàn ông kia, cười nói với Nhược Thủy: "Em không biết anh ta?"
"Nhìn có chút quen mắt." Nhược Thủy lắc đầu, nhưng nghĩ không ra.
"Anh ta ở dưới cờ công ty Thôi đại thiếu, năm trước đóng hai bộ phim truyền hình, đều là cô gái nhỏ các em thích xem... Xuyên không? Còn là cái gì..." Điền Điềm nháy mắt mấy cái với cô, có vài phần ý cười khẽ: "Chị còn tưởng rằng em cũng biết anh này."
Nghe cô vừa nói như vậy, Nhược Thủy lúc này mới nhớ tới, người đàn ông này là Dụ Duy, hai năm nay mới trở thành ngôi sao thần tượng, nhân vật nam chính trong phim truyền hình thể loại xuyên không, cung đấu, làm ngàn vạn cô gái siêu
Nghĩ đến đây, Nhược Thủy không khỏi nhìn anh ta vài lần, quay đầu trêu tức Điền Điềm: "Không nghĩ tới chị cũng chơi trò này."
Điền Điềm cười ra tiếng: "Vòng luẩn quẩn này người nào không chơi? Sở thích này của chị cũng không tính kỳ quái, ở trong tay chị so với vào tay bọn Thẩm tam tốt hơn, thủ đoạn bọn họ còn đáng sợ hơn..."
Khi nói chuyện hoàn toàn không để ý, kiêng kị nam ngôi sao kia vẫn bên cạnh, giống như nghệ sĩ, ngôi sao chỉ là đồ chơi thôi —— bất quá trong mắt quý tộc, quả thật cũng chính là đồ chơi. Bất quá người đàn ông kia nhưng cũng không thèm để ý, phỏng chừng đối với thân phận chính mình hiểu biết thật sự khắc sâu.
"Thẩm tam?" Nhược Thủy mở to đôi mắt đen như mực, có chút khó hiểu: "Anh ta không phải tìm được tình yêu đích thực sao? Trước đó không lâu em còn nghe nói anh ta vì người đàn ông kia cùng trong nhà huyên náo mà."
Thấy Nhược Thủy nói chủ đề không liên quan, Điền Điềm cũng hoàn toàn không thèm để ý, hưng trí bừng bừng cùng cô nói bát quái mà mình biết:
"... Ai, càng nhìn em càng thích, thực hợp ý chị." Điền Điềm dứt lời, nhìn Nhược Thủy, bỗng nhiên cảm thán.
Nhược Thủy cúi đầu cười,vươn tay lấy ly nước trái cây có chân dài khuấy khuấy, màu sắc xinh đẹp ở trong ly thủy tinh đánh tan, chiết xạ ra ánh sáng lung linh khác thường.
Điền Điềm chống cằm, nâng người về phía trước, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô: "Em không hiếu kỳ?"
"Tò mò. " Nhược Thủy chậm rì rì đem cái ly buông xuống, thản nhiên cười, "Thì như thế nào? Em muốn biết, thì sẽ biết."
"Vậy em còn đi theo chị?"
Nhược Thủy cúi đầu cười yếu ớt: "Em cũng thực thích chị, cho nên mới tới."
"..." Điền Điềm nhìn cô, không biết nói cái gì cho phải, cười một trận, hai người nhìn nhau cười.
Phụ nữ thật sự rất kỳ quái, có đôi khi lần gặp đầu tiên không thích, lần thứ hai cảm thấy có nguy hiểm, lại sẽ vì một chi tiết nho nhỏ hiểu nhau không cần nói.
Phụ nữ không thể hiểu nổi, tình bạn càng hiểu không hết.
Nhược Thủy không biết Điền Điềm nghĩ như thế nào, nhưng cô thực thích Điền Điềm.
Xuất thân ở gia đình danh giá, có thể tùy tâm tùy ý làm nhiều việc. Mặc dù được hưởng quyền lực mà người khác không thể tưởng tượng được, nhưng cũng có nhiều trói buộc hơn, nhất là đối với các cô gái.
Có đôi khi, cho dù điều kiện cho phép, các tiểu thư thế gia đại tộc phát triển bên ngoài sẽ không được lựa chọn con đường của mình, phần lớn là học một ít gì đó có thể dệt hoa trên gấm, làm một ít chuyện tài cán để tăng thêm lợi thế chọn lựa chồng chưa cưới tương lai cho mình.
Nhưng là, địa vị Điền gia đang ở đỉnh núi, Điền Điềm lại dưới áp lực thật mạnh sống được tùy ý, kiêu ngạo đàng hoàng.
Loại kiêu ngạo đàng hoàng này cùng đám người Tạ Phỉ Phỉ không giống nhau, Điền Điềm còn thật sự làm chuyện chính mình thích, mặc dù bị gia tộc bỏ rơi trước mặt công chúng, mặc dù bị đám người kia cùng nhau lớn lên cười nhạo...
Mà đám danh viện thục nữ Tạ Phỉ Phỉ kia, các ả chỉ có thể cậy gia tộc phía sau, các ả có thể kiêu ngạo đều là người khác cho, trước khi lấy chồng là cha anh trong nhà, sau khi lấy chồng là chồng mình.
Nhược Thủy vẫn là người không có chí lớn gì, nếu so sánh, cô còn so với bọn Điền Điềm tự do rất nhiều, cố tình, cô có cá tính như vậy.
Bất quá không vươn lên không có nghĩa là không muốn tiến tới, lúc trước Lương Hàm, hiện tại Điền Điềm, cho dù cô ấy không có ý tốt, Nhược Thủy đều không có cách nào chán ghét cô ấy.
Điền Điềm vẫy lui nam ngôi sao kia, nhân viên tạp vụ ở một bên chia thức ăn cũng lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
"Nhìn đến Ngụy Ương cùng em... Chị thực kinh ngạc." Thần sắc trên mặt Điền Điềm có chút trầm tư, làm như lâm vào suy nghĩ của chính mình: "Em không biết, anh ấy là một người rất... kỳ quái."
Nhược Thủy im lặng nghe cô nó
"Lăng Sương là bạn bè tốt nhất của chị, cô ta xuất thân bình thường, nhưng rất đẹp, dung mạo và khí chất so với xuất thân của cô ta rất không tương xứng." Cô kéo kéo khóe miệng, lộ ra chút trào phúng: "Chị cuối cùng là dễ dàng bị bề ngoài che mờ mắt, cô ta biết gia thế của chị, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối xử với chị giống như trước, chị tin tưởng cô ta, cảm thấy cô ta là người đáng kết giao bạn bè, thực tâm đối đãi với cô ta, mang cô ta tiến vào vòng luẩn quẩn của chúng ta."
"Bộ dạng của Ngụy Ương từ nhỏ đã rất đẹp, so với con gái còn xinh đẹp hơn, nhưng cũng không thích nói chuyện, trong đại viện, bọn con trai phần lớn rất nghịch ngợm, chỉ có anh ấy, văn văn tĩnh tĩnh, cho tới bây giờ không gây ra chuyện gì. Chị từ nhỏ liền thích người có bộ dạng xinh đẹp, mặc kệ nam nữ, xinh đẹp chị đều thích." Điền Điềm cười nhẹ ra tiếng” "Nếu không cũng sẽ không dễ dàng bị Lăng Sương lừa như vậy."
"Lên đại học, người thích anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy không quan tâm, khuôn mặt luôn lạnh lùng, cũng không ai dám đi tỏ tình với anh ấy. Chị khi đó cũng thích anh ấy, xem như rất thích, Lăng Sương làm chị em tốt của chị, nghe chị nói không ít tâm sự, cũng nhân tiện quen biết anh ấy." Điền Điềm đem chất lỏng trong ly uống một hơi cạn sạch: "Sau, thực tục khí, Lăng Sương chủ động thổ lộ với Ngụy Ương, huyên náo rất lớn, anh ấy không biết làm sao, cũng tiếp nhận."
Ánh mắt Nhược Thủy nguy hiểm nheo lại, tốt, lãng mạn như vậy!
Nhìn đến thần sắc của Nhược Thủy, Điền Điềm bật cười, khoát tay nói: "Em đừng lo lắng, người phụ nữ kia cũng không chiếm được tiện nghi gì, Ngụy Ương phỏng chừng nhất thời choáng đầu, cũng không có yêu đương gì, hai người cùng một chỗ đoạn thời gian kia, Lăng Sương mỗi ngày mặt nóng dán mông lạnh, làm cho chị thư thái không ít."
"Nếu, người có lỗi với chị là Lăng Sương, vậy hôm kia, vì sao muốn...?" Nhược Thủy chậm rãi sửa sang lại suy nghĩ, chậm rãi đem nghi vấn nói ra.
Điền Điềm thở dài: "Đó là mối tình đầu của chị, tuy rằng thầm mến, nhưng còn là có chút không cam lòng. Nhiều năm như vậy, chị nghe nói sau Lăng Sương, anh ấy cũng không quen bạn gái, nhưng là đối với Lăng Sương, anh ấy vô tâm. Hiện tại, nhiều năm trôi qua như vậy, chị rất ngạc nhiên, là cô gái như thế nào, có thể làm cho anh ấy động tâm như vậy." Nhìn về phía Nhược Thủy, cười nói: "Quả nhiên không có làm cho chị thất vọng.
Nhược Thủy cười lắc lắc đầu.
"Thân phận của hai người, là vấn đề." Điền Điềm nhìn cô: "Nhưng mà Ngụy Ương là người khó tìm, vẫn là chúc phúc hai người. Nhất định phải hạnh phúc cho chị xem, chờ Lăng Sương trở về, cũng làm cho cô ta nhìn một cái, làm cho cô ta sáng mắt!"
Nhược Thủy bật cười, đáp ứng.
Thấy nv Điền Đềm này dễ thương ko? Khúc sau càng “dễ thương” hơn!