Đường Hằng Nguyên cách công viên giải trí nửa giờ lái xe.
Sau khi đến nơi, cửa bán vé ở đó đã xếp thành một hàng dài.
Xe của Tiêu Chí Khiêm từ từ đi đến, tức khắc thu hút vô số ánh mắt.
Mặc dù Thành phố A không phải là thành phố hạng nhất, nhưng về phát triển thì được xếp vào tuyến đầu, nhũng chiếc xe tốt chắc chắn không thiếu.
Nhưng chiếc xe thể thao Lamborghini phiên bản siêu giới hạn này, chắc chắn là chiếc duy nhất! Mọi người không ngừng bàn tán với nhau và đoán thân phận của chủ xe.
Chiếc xe đỗ xong, khi mọi người nhìn thấy người đàn ông bước ra khỏi xe, cái nháy mắt mê hoặc trong giây lát, đã khiến trực giác của mọi người cho rằng đây là đến đóng phim.
Máy quay đâu? Nhân viên đâu? Sao lại tùy tiện để cho nam chính ra ngoài thế này? Ai mà chịu nổi chứ!
Cả một bộ đồ trên người Tiêu Chí Khiêm là màu tối, một màu sắc lạnh lùng mà cường tráng, lại bị anh ta mặc lên với hương vị ba phần lộng lẫy.
E rằng tất cả đều quy về gương mặt tuấn tú đó, nó không đến nỗi tuyệt trần, nhưng bình thường trông cũng rất đẹp rồi.
Ngũ quan rất tinh tế, giống như được trạm khắc ra vậy, hai tròng mắt luôn luôn có một lớp sương mù bất tận.
Sông mũi cao, đầy, đôi môi mang màu sắc tuyệt đẹp, khuôn môi lại càng thêm hoàn mỹ hơn!
Tóm lại trong một câu, kiệt tác của thượng đế.
Tuyết Chi từ phía bên kia bước xuống, đúng lúc đó một cơn gió thổi đến, mái tóc dài của cô được vén lên , để lộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Cô tùy ý túm lại mái tóc dài của mình, khóe miệng mỉm lên một nụ cười nhẹ, nhất thời, lại làm mê hoặc ánh mắt của tất cả cánh đàn ông ở đó.
Tuyết Chi được mệnh danh là người đẹp số ở thành phố A, dung mạo của cô thì không cần phải bàn tán.
Cô ấy rất xinh đẹp, và có một sự quyến rũ hấp dẫn từ trong ra ngoài.
Dù cho hiện tại cô đã gầy đi rất nhiều, thêm vào đó một chút cảm giác yếu ớt, nhưng cô ấy vẫn mê hoặc như một bông hồng đang nở.
“Anh đi mua vé.” Ngón tay của Tiêu Chí Khiêm chỉ vào chiếc ghế ở đối diện: “Ngồi ở chỗ kia đợi anh!”
Tuyết Chi mỉm cười gật đầu.
Kể từ khi tỉnh lại, sức khỏe của cô đang hồi phục, nên cô cũng không càu nhàu, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó và chờ anh, giữ sức để lát nữa còn chơi một vòng.
Tiêu Chí Khiêm bước đến cửa sổ, một cô gái nhỏ xếp trước anh chào đón anh một cách nhiệt tình, nhíu mày nhìn anh ta và thì thầm: “Xếp ở trước em cũng được này!”
Dường như để một anh chàng đẹp trai xếp hàng, là việc vô cùng tàn nhẫn.
Tiêu Chí Khiêm đảo mắt qua cô và cũng không chối từ lời mời đó.
Anh ung dung đứng phía trước cô và mua vé.
Mặc dù là chen ngang hàng, nhưng lại có một khí phách rất ngầu.
Một vài cô gái nhỏ phía sau anh ta có thể rất hạnh phúc khi có thể giúp đỡ một anh chàng đẹp trai như vậy, nhưng lại rất dễ thương.
Lúc này, Tiêu Chí Khiêm ngoảnh lại, nhẹ nhàng nói: “Các cô bao nhiêu người?”
Các cô gái sửng sốt, ngơ người ra và nói: “Năm người…”
Tiêu Chí Khiêm quay lại rút ra vài trăm đưa về phía của sổ: “Năm vé!”
Mấy người đó không thể tin vào đôi mắt của họ, cho đến khi họ nhận được năm tấm vé từ Tiêu Chí Khiêm, họ sung sướng kêu lên: “Wow! Cảm ơn, cảm ơn!”
Kiếm được, thật sự kiếm được này! Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc bất chợt nhường hàng cho anh chàng đẹp trai.
Thật không ngờ, lại có việc từ trên trời rơi xuống này!
Nhất định phải đăng lên facebook!
Tuyết Chi luôn mìm cười và nhìn về phía anh, đôi mắt cô luôn dán chặt vào khuôn mặt của Tiêu Chí Khiêm.
Nhớ lại lúc đầu nhìn thấy anh ở dưới cây hoa đào, xa lánh thế giới, một hoa một thế giới, một cát một cực lạc, là người đàn ông trầm lặng khiến mọi người phải đau lòng.
Bây giờ, thi thoảng cũng có thể phán đoán tâm trạng anh qua khuôn mặt, dù cho là đối mặt với người lạ, anh cũng không còn lạnh lùng nữa.
Cô ấy thích Tiêu Chí Khiêm hiện giờ, bằng máu bằng thịt, còn sống và rất thật.
Tiêu Chí Khiêm bước đến, nắm lấy tay cô: “Đi vào thôi.”
“Vâng” Tuyết Chi mỉm cười chủ động giữ cánh tay anh, nhìn anh và trêu chọc: “Ông chủ Tiêu bây giờ cũng biết thương hoa tiếc ngọc rồi à?”
Biết cô ấy đang nói đến điều gì, Tiêu Chí Khiêm không trả lời nhiều: “Không thích mắc nợ người khác..”
Cô nhíu mày: “Vậy anh nói xem, anh nợ em cái gì? Về sau em cũng sẽ nhớ kĩ một chút để đòi lại!”
Bước chân anh dường lại một chút, nghiêng sang một bên, đôi mắt như nước và nhìn cô thật sâu: “Em kéo tôi ra khỏi địa ngục, thứ tôi nợ em, là cả tính mạng này.”
Vì sự tồn tại của cô, anh bắt đầu sống như một con người.
Mấy trò chơi này quả thưc rất kích thích, khuôn mặt của Tuyết Chi hơi tái một chút, nhưng cô không thể kiềm chế sự phấn khích của mình.
Sau khi chàng trai trẻ bước xuống, anh ta dự vào một gốc cây và nôn không ngừng.
Bạn gái của anh ta rất biết cách chụp hình, hướng về phía anh ta mà chụp không ngừng.
Tuyết Chi ngoảnh lại nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm, anh ta vẫn không thay đổi khuôn mặt.
hai giây phóng lên độ cao hàng chục mét không có ảnh hưởng gì đến anh ta.
Sự bình tĩnh ấy lại có chút đáng sợ.
Mười giờ, số người trong khu vui chơi dần tăng lên.
Mặc dù đã là đầu mùa đông, nhưng bầu không khí vẫn còn nóng, cũng có vài phần ấm áp.
Cả hai đã chơi nhiều trò chơi cảm giác mạnh liên tiếp.
Tuyết Chi hét lên quá đã, lôi Tiêu Chí Khiêm lại muốn chơi thêm lần nữa.
Tiêu Chí Khiêm lo lắng cho cô, nói gì cũng không đồng ý.
Cuối cùng, không thể lay chuyển được cô, anh kéo cô ấy đến trò ngựa gỗ xoay vòng, hào phóng nói: “Chơi trò này đi, anh không có ý kiến gì!”
Nhìn thấy một đám trẻ trên đó, Tuyết Chi khụy vai xuống: “Em có thể có ý kiến không?”
Tiêu Chí Khiêm ấn vào đôi môi hoa hồng, xoa xoa đầu cô và dẫn cô vào.
Tuyết Chi rất ham chơi, sau khi vào trong cô dẫn đầu bắt một con ngựa trắng cao lớn.
Tiêu Chí Khiêm ngồi trên một con ngựa gỗ màu đen bên cạnh cô.
Nghe theo âm nhạc, ngựa gỗ từ nhấp nhô và tiếp tục quay.
Tuyết Chi mỉm cười, không kiềm chế được và trái tim cô phấn chấn lên, nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Chí Khiêm.
Ánh mắt anh đang dừng lại ở phía cô, đôi mắt bám chặt và bốc lửa.
Má cô đỏ ửng, và cô dịu dàng nói: “Thực ra, đây là trò chơi yêu thích của em khi còn nhỏ.
Mỗi lần thím Đỗ đón em từ trường mẫu giáo, đi ngang qua công viên, em đều quấn quýt xin bà ấy, em muốn chơi một lúc.”
“Đây là lần đâu tiên anh được đến khu vui chơi.”
Tuyết Chi lúc đầu sửng sốt, sau đó, nhìn chằm chằm vào mắt anh, lộ vẻ đau lòng.
Từ nhỏ anh được sinh ra trong một bệnh viện tâm thần, mãi đến năm tuổi anh mới rời đi.
Tuổi thơ quý giá nhất của đứa trẻ, lại được trải qua ở nơi đó.
Nhẹ nhàng, Tiêu Chí Khiêm nói: “Hóa ra nó giống như trên TV.
Có nhiều người la hét, nhiều người cười điên cuồng, nhiều người đi thành nhóm…”
Tuyết Chi đau lòng tới mức không thể nhịn được, mím môi, cô nhảy khỏi con ngựa trắng, đến chỗ anh và nhảy lên con ngựa đen của anh, bám lấy anh và ôm anh từ phía sau: “Em sẽ ở bên anh, cùng anh chơi những thứ mà anh chưa từng chơi, chúng ta sẽ đem tuổi thơ, từng chút từng chút một tìm về..”
Anh cười khẽ, đưa tay nắm lấy cánh tay bên hông của cô: Anh có em là đủ rồi!”
“Chưa đủ!”Tay cô siết chặt anh hơn: “Em sẽ đưa anh đi ăn những món ăn em thích, chơi đồ chơi em thích, chơi các trò chơi yêu thích của em, tất cả những gì em thích em đều cho anh!”
Nụ cười trên khóe môi sâu thẳm, thật thỏa mãn, và khao khát một lần nữa, anh gật đầu: “Ừ!”
Tuyết Chi dựa vào lưng anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Tiêu Chí Khiêm, có thể gặp được anh, là hạnh phúc của em.
Băng chuyền đi từ vòng tròn này sang vòng tròn khác, lặp lại những chuyển động chậm và đơn giản, nhưng nó rất thoải mái và khiến người mê hoặc.
Cũng giống như cuộc sống, điều quan trọng không phải là con đường bạn đi thế nào, mà là ai sẽ cùng bạn đi hết con đường đó.
Cùng một khung cảnh, nhưng không cùng một cảnh ngộ.
Cả hai cưỡi ngựa gỗ cùng nhau.
Từ ống kính máy ảnh, bức tranh đẹp như hoàng tử và công chúa, hài hòa khiến người phải ghen tị.
Cách đó không xa, một người nào đó cầm máy ảnh chụp nhẫu nhiên, và khi góc quay được chỉnh về phía vòng xuay ngựa gỗ, từ từ quay lại cảnh của Tuyết Chi và Tiêu Chí Khiêm.
Người đàn ông vô tư nhếch khóe miệng lên, nhìn chằm chằm vào người trong máy ảnh.
Anh ta nhìn thấy vầng sáng hạnh phúc mờ nhạt trên khuôn mặt.
Nụ cười của anh ta, giống như một làn gió lạnh, tràn ngập mùi tà mị như thuốc phiện.
Cùng một sinh vật trong địa ngục, một nụ cười như vậy ,sao lại xuất hiện trên khuôn mặt anh ta…
Sau một buổi sáng vui chơi, bữa trưa cho hai người cũng được giải quyết trong công viên giải trí, một chiếc bánh hamburger và cốc cô ca đơn giản.
Tiêu Chí Khiêm nhìn vào hai lát thịt bò tẩm bột trong tay, đuôi mày có chút nhếch lên, rồi cúi đầu xuống và cố gắng mở miệng, cắn một miếng.
Hương vị…thật lạ.
Lông mày anh nhíu lại, nhặt một chiếc khăn giấy, lau khóe miệng, miệng anh từ từ xử lý.
Tuyết Chi sớm đã ăn hết một nửa chỗ này, nhìn anh dường như ăn không quen lắm, tò mò hỏi: “Tiêu Chí Khiêm, không phải là đến Hamburger anh cũng chưa ăn qua chứ?”
Tiêu Chí Khiêm ừm một tiếng, cắn một miếng to, khó khăn lắm mới nuốt trôi được.
Hương vị…vẫn lạ.
Tuyết Chi bật cười: “Mọi người gọi nó là đồ ăn vặt thừa thải, ngay cả khi đó là đồ thừa thải, cũng có lẽ vẫn tồn tại như một phần trải nghiệm.”
Đôi mắt mù sương của Tiêu Chí Khiêm từ từ chìm vào màn sương, với một nụ cười, chiếm lấy tâm hồn.
Cuộc sống khiếm khuyết của anh, nhờ có cô mà dần dần trở nên trọn vẹn, anh bắt đầu có những ký ức, có một cảm giác khác.
Chăm chú nhìn cô, anh bất giác nghiêng người về phía trước, cách một chiếc bàn hẹp, hôn lên môi cô.
Xung quanh đều là người, có người đang xem xét, có người che miệng cười thầm.
Mặt Tuyết Chi ửng đỏ lên, cô đẩy nhẹ anh, nhưng Tiêu Chí Khiêm không chịu buông, cứ tiếp tục cho đến khi hôn đủ, đủ để anh thỏa mãn, mới rời ra một chút, rồi lại đưa đầu lưỡi ra, liếm nước sốt từ khóe miệng cô .
“Tiêu Chí Khiêm!” Tuyết Chi xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn xung quanh.
Tiêu Chí Khiêm hoàn toàn không có khái niệm về nơi công cộng.
Anh muốn hôn muốn ôm, anh sẽ không quan tâm đến đôi mắt của người khác, đặc biệt là đối với Tuyết Chi, người mà lúc nào anh cũng muốn ôm, muốn hôn.
Anh cứ như bị cô cướp mất linh hồn vậy!
Sau bữa trưa, Tuyết Chi thực sự mệt mỏi không còn năng lượng để chơi các trò khác, chỉ nắm tay rồi tùy ý theo anh đi dạo xung quanh.
Anh ấy nói rằng đây là lần đầu tiên anh ấy đến công viên giải trí, cô sẽ phải đưa anh đi khắp nơi này.
“Khát không?” Anh hỏi.
Tuyết Chi thành thật gật đầu: “Một chút.”
Anh mỉm cười: “Đợi anh ở đây, anh đi mua nước.”
Tuyết Chi ngồi trên ghế và nhìn anh đi mua nước ở phía cách đó không xa.
Cô thả lỏng dựa lưng vào ghế, cô nhận ra rằng đôi chân của mình nặng như chì vậy, cô bóp bóp chân và chờ anh quay lại.
“Cô gì ơi..” bỗng dưng có người gọi cô.
Tuyết Chi nhìn lên và thấy một người đàn ông lạ mặt với cặp kính gọng đen đang cầm ống kính trên tay.
Anh ta trông rất bình thường, bình thường đến nỗi nếu rơi vào đống người thì có thể tìm ra một đống vậy, ở cằm có một nhóm râu, còn đội mũ lưỡi trai.
Tuyết Chi hỏi một cách lịch sự: “Có chuyện gì vậy?”
Anh ta mỉm cười và ngỏ lời: “Có thể nhờ cô, chụp giúp tôi bức ảnh không?” Giọng anh nhẹ nhàng, còn đem theo một chút thành khẩn.
“Tất nhiên được rồi.” Tuyết Chi cầm lấy thứ trong tay anh ta và điều chỉnh chế độ: “Muốn chụp ở đâu đây?”