Tuyết Chi hoàn toàn đã bị anh đánh bại, cô ngồi trong vòng tay của Tiêu Chí Khiêm mà quằn quại không ngừng: “Anh Tiêu, em không quan tâm, em muốn ra ngoài uống trà với Vy Hiên cơ!”
Một chỗ nào đó của Tiêu Chí Khiêm bị sự quằn quại của cô làm cho biến hoá kịch liệt, ngay lập tức Tuyết Chi cũng có thể cảm nhận được rồi.
Hơn nữa, vị trí lại vừa lúc chạm vào nơi mềm mại nhất của cô, nếu như không có những lớp quần áo mềm mại ngăn cách thì chắc chắn anh đã xông vào mà không hề do dự rồi.
Đó chính là tác phong của anh Tiêu.
Tuyết Chi không dám động đậy nữa, cô không muốn đàm phán của mình chưa xong mà ngược lại lại để anh tranh thủ phúc lợi được.
Kinh doanh như vậy lỗ chết.
Hơi thở của Tiêu Chí Khiêm bắt đầu thay đổi, nó trầm sâu mà nóng bỏng, trong đó còn mang theo chút gì đó ám muội đen tối.
Bàn tay to lớn của người đàn ông cũng không yên phận mà len lỏi đi khắp nơi trên người cô, độ nóng của cái ôm đang tăng vọt lên đến cực độ.
“Tuyết Chi…cứng rồi…” Đối với mấy chuyện như thế này thì Tiêu Chí Khiêm trước giờ luôn rất thẳng thắn, chỉ thiếu điều là báo cáo cảm giác của mình thay đổi như thế nào ở mỗi phút mỗi giây luôn thôi.
Khuôn mặt Tuyết Chi chợt đỏ bừng, mặc dù đã ở cùng anh ấy rất lâu rồi những cô vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi được với tiết tấu của người đàn ông này.
Bàn tay to lớn kia bắt đầu vén áo cô ra, vuốt ve làn da mềm mại của cô theo cách mà cô thích, khiến cho cả cơ thể Tuyết Chi bất giác phát run theo.
Anh hôn lên chiếc xương quai xanh tinh tế của cô, thanh âm từ tính lại một lần nữa thốt lên: “Cái của em…cũng cứng rồi…”
Tuyết Chi xấu hổ đến độ cả người đều ửng đỏ lên, cô lập tức giữ tay anh lại: “Tiêu Chí Khiêm, chúng ta còn chưa nói xong đâu đó!”
“Nói gì cơ?” Nụ hôn của anh đã biến thành những vết cắn, để lại những bông hồng nhỏ trên làn da mỏng manh của cô.
Tuyết Chi cảm thấy ngứa ngáy, cô thỉnh thoảng né người đi: “Em nói…anh cứ bận việc của anh, không cần lo cho em nữa, em sẽ tự mình sắp xếp thời gian…”
“… Không được.” Anh cởi nút áo ngủ của cô, nhìn thấy đồi núi đôi gập ghềnh của người phụ nữ hiện ra trước mắt, đôi con ngươi anh liền trở nên đục ngầu, anh cúi đầu xuống rồi giáng từng nụ hôn lên…
Tuyết Chi khẽ rên lên một tiếng, nơi đầu môi và lưỡi anh như mang đến dòng điện mãnh liệt, nó nhanh chóng lan toả ra khắp cơ thể cô, lại vừa làm dấy lên một sức nóng dữ dội bên trong cơ thể.
Sự khoái cảm như đã chiếm lấy một nửa tư duy, những lời mà cô thốt ra đều không ngừng ngắt đoạn: “Tiêu Chí Khiêm…anh, anh đừng phân tâm vì em nữa…em sẽ tự chăm sóc mình.”
Nụ hôn của anh di dời hết từ bên này đến bên khác, những ngón tay rảnh rỗi cũng giúp đỡ: “Những việc không phải em…mới gọi là phân tâm…”
Sóng nhiệt ngày càng mạnh mẽ hơn, sự nóng bỏng như muốn đốt cháy cả người phụ nữ, hai bàn tay của Tuyết Chi theo bản năng bấu chặt vào vai anh, những ngón chân đáng yêu của cô cũng xoắn xuýt lại, nhưng lý trí của cô vẫn còn đang lôi kéo cô ở phía sau: “Em không muốn…anh cực khổ quá rồi…”
Tiêu Chí Khiêm một tay ôm lấy eo cô, cả đầu mình vùi vào ngực của người phụ nữ, những tiếng hôn, mút vang đầy bên tai khiến người ta nghe mà đỏ mặt: “Không nhìn thấy em…mới gọi là cực khổ…”
Với một cái cắn nhẹ, cô liền thẳng người lên ngay lập tức, đường cong tuyệt đẹp của nơi cổ của cô bị lộ ra, một hàng hoa hồng nhỏ kiều diễm ở xương quai xanh đang nở rộ đầy mê hoặc …
Đôi con ngươi đầy mê người nhìn chằm chằm vào cô, anh khẽ cất tiếng cười khàn khàn: “Tuyết Chi, em thật là nhạy cảm…”
Tuyết Chi xấu hổ đến nỗi không dám nhìn anh nữa, sống chết cũng không chịu ngẩng đầu lên khỏi vòng tay anh.
Cô cũng cảm thấy mình thật là tệ hại quá đi, anh chỉ mới dùng răng thô lỗ chút xíu với cô thôi thì cô đã xấu hổ đến mức này rồi…
Giữa hai chân, đó là sự cọ xát nhẹ của anh, cái độ cứng đó càng ngày càng trở nên nóng bỏng, đối với sự nhạy cảm của cô lúc này mà nói thì đây đúng là một sự cám dỗ a a a….
Bất tri bất giác, cô khẽ vặn vẹo eo mình như để phối hợp với anh, nhưng Tiêu Chí Khiêm vẫn không gấp, mấy ngày gần đây anh càng ngày càng trở nên gian tà hơn rồi…thế nên anh không hề vội vàng xông vào ngay mà anh thích nhìn cái dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của cô, càng thích nghe được sự van nài từ cái miệng nhỏ của cô thốt ra.
Người ta đều nói trong lòng của mỗi người đàn ông đều có một nhiếp ảnh gia, họ sẽ biết được mức độ gian tà như thế nào là phù hợp nhất.
Còn với Tiêu Chí Khiêm, thì một khi được ăn thịt thì anh sẽ không cần biết đến luật lệ gì nữa mà càng muốn nhiều hơn.
Đương nhiên, có thể khiến anh có loại cảm giác này thì chỉ có người phụ nữ ở trước mắt này mà thôi.
Sự vuốt ve của anh chậm rãi mà hờ hững nhưng luôn nhắm chính xác vào những điểm nhạy cảm của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ động tình của cô mà lớp sương mù nơi mắt anh dần dần tan biến, cuối cùng Tuyết Chi cũng từ bỏ: “Tiêu Chí Khiêm~”
Khoé môi diễm lệ của Tiêu Chí Khiêm chợt cong lên, anh hôn vào vành tai cô rồi khẽ nói: “Nói cho anh biết, em muốn gì…”
Đôi con ngươi của Tuyết Chi híp lại, nơi đáy mắt cô chỉ toàn là những gợn sóng lăn tăn trùng trùng điệp điệp, cô thực sự không thể nói được, nhưng mà sự trống rỗng trong trái tim cô lại ngày càng mạnh mẽ hơn.
Cô nhìn anh với vẻ tố cáo không nói nên lời.
Cả bản thân Tiêu Chí Khiêm cũng chẳng thoải mái hơn cô chút nào, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác của cô đều có thể khiến anh phát điên, nhưng mà người phụ nữ này bướng bỉnh thật, cô cứ không chịu nói ra những lời mà anh muốn nghe.
“Ngoan, nói cho anh biết đi ~” Anh lại mê hoặc thêm một lần nữa, trên gương mặt ngũ quan anh tuấn lúc này cũng có hơi vặn vẹo vì phải kìm chế quá độ.
Tuyết Chi bất lực áp sát vào anh, thanh âm nhẹ nhàng khẽ gọi tên anh: “Tiêu Chí Khiêm…”
Tiêu Chí Khiêm lúc này không thể nhẫn nhịn được nữa, anh siết chặt eo cô, để cho hai cơ thể hoà quyện vào nhau, người đàn ông dùng sức đưa cô lên tận mây xanh…
Lúc Tuyết Chi tỉnh dậy thì bên giường đã trống không rồi.
Cả người cô toàn thân đau nhức, đặc biệt là ở thân dưới.
Nhớ tới đêm qua là hai gò má cô lại bắt đầu ửng đỏ, Tiêu Chí Khiêm giống như là không biết mệt vậy, cứ đòi một lần rồi lại thêm một lần, những tư thế mà anh thích, cũng có…những cái mà cô thích nữa.
A, không được nghĩ nữa!!
Tuyết Chi đưa tay che mặt lại, cảm giác như mình sắp biến thành một sắc nữ rồi a.
Nhưng mà cũng nhờ như vậy mà cô mới được một giấc ngủ ngon, cả đêm không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Bên ngoài trời đã hửng sáng, Tuyết Chi cầm lấy điện thoại di động trên chiếc tủ lên, không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào cả, lúc này cô liền cau mày.
Tối hôm qua Tiểu Hải đi tìm mẹ kế đến bây giờ cũng chưa có tin tức gì cả, cô cũng không tránh được có chút lo lắng.
Tuy Tiểu Hải đã trưởng thành hơn rất nhiều sau khi huấn luyện ở Hải Thiên Đường, nhưng trong mắt cô cậu vẫn chỉ là một đứa em trai bồng bột tuỳ tiện mà thôi.
Nhưng cũng may mà có Ngọc Diệp ở bên cạnh cậu, nên cô cũng yên tâm hơn nhiều.
Lúc này, Tiêu Chí Khiêm chợt mở cửa bước vào, nhìn thấy cô dậy rồi anh liền khom người xuống hôn lên trán cô: “Có mệt không?”
Tuyết Chi đương nhiên là hiểu câu hỏi của anh có ý gì rồi, cô liền kéo chăn lên che mặt của mình, chỉ để lộ ra đôi mắt phượng, sau đó cô xấu hổ lắc đầu: “Cả đêm qua anh không ngủ sao?”
Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, sau một hồi yên lặng anh mới lên tiếng: “Tiểu Hải đang ở ngoài.”
Tuyết Chi lập tức ngồi dậy: “Nó về rồi sao?”
Tiêu Chí Khiêm gật đầu.
“Vậy em ra ngoài đây.” Thấy Tuyết Chi muốn xuống giường, anh liền đi lấy áo khoác cho cô.
Tuyết Chi lập tức mặc vào rồi nhanh chóng theo Tiêu Chí Khiêm ra ngoài.
Trong phòng khách, Thạch, Đinh Khiên, chị Điềm và một người đàn ông lạ đều đang ngồi ở đó, Trương Thịnh Hải thì quay lưng về hướng họ, đầu cậu thì cúi thấp, đôi vai thì không ngừng run rẩy, trong số bọn họ thì chỉ duy nhất Ngọc Diệp là không thấy đâu.
Bầu không khí, rất khác thường.
Tuyết Chi nhẹ nhàng đi tới rồi đưa tay đặt lên vai em trai: “Tiểu Hải, Ngọc Diệp đâu?”
Chỉ một câu hỏi của cô mà khiến cho sắc mặt của đám người xung quanh đều ngưng đọng lại.
Tuyết Chi bối rối nhìn xung quanh một vòng thì đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé đang ngồi co rúc lại một cục trên góc ghế sofa, bé ôm chặt hai chân của mình, đầu cúi thấp xuống.
Tuyết Chi sững sờ, nó là…
Sau vài tiếng sụt sịt thì Trương Thịnh Hải mới cất giọng khàn khàn: “Cô ấy bị người ta bắt đi rồi.:
Sắc mặt Tuyết Chi lập tức thay đổi: “Ai bắt đi cơ?”
Tiêu Chí Khiêm đi tới dắt lấy tay cô ngồi xuống bên cạnh.
Sau đó chị Điềm chậm rãi thuật lại mọi chuyện cho Tuyết Chi nghe một cách khái quát, cuối cùng cô lại đưa mắt nhìn sang Trương Thịnh Hải một cái: “Mẹ của Tiểu Hải và người đàn ông đó cũng…”
Trái tim Tuyết Chi chợt trở nên run rẩy: “Bà ấy…” Cô nhìn em trai của mình, rồi lại nhìn sang cậu bé nhỏ đang co rúm trong góc sofa, cô thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cuộc tối qua bọn họ đã trải qua một cuộc chiến đẫm máu đến mức nào vậy?
Nguyễn thanh Mai chắc chắn đã làm sai vài chuyện, nhưng suy cho cùng bà ta cũng là mẹ ruột của Tiểu Hải, lại ở bên cạnh ba cô năm rồi.
Cho dù bà ta không phải là người quan trọng với cô, nhưng ngày nào cũng gặp nhau, cô chắc chắn cũng sẽ cảm thấy có chút thương cảm.
Tuyết Chi phải thừa nhận rằng, bởi vì bà ta đảm nhận vai diễn ‘mẹ kế’ cho nên từ nhỏ cô đã có thành kiến với bà, nhưng cô thật sự không ngờ rằng Nguyễn Thanh Mai lại ra đi đột ngột như vậy!
Trương Thịnh Hải cúi thấp đầu, toàn thân cơ thể đều đang căng cứng, chỉ mới trải qua một đêm mà một chàng trai mới tuổi dường như đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, trên lưng cậu cũng bắt đầu cõng theo thù hận, áp lực và cả trách nhiệm.
Đôi mắt của Mộc Mộc đỏ hoe, chỉ trong chốc lát mà mất đi cả ba lẫn mẹ, điều này đối với một đứa trẻ ở tuổi bé mà nói thì đúng là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn.
“Mẹ em…” Trương Thịnh Hải cắn chặt răng, cuối cùng cũng nói: “Bà ấy giao dịch với bọn người đó là vì muốn bắt chị.”
Chỉ một câu nói liền khiến tất cả sững sờ.
Tiêu Chí Khiêm khẽ ngước mắt lên, đáy mắt anh tràn ngập một tia sát khí.
Tuyết Chi còn tưởng mình nghe lầm rồi: “Tiểu Hải, em đang nói gì vậy? Sao bà ấy có thể…”
Cô biết Nguyễn Thanh Mai không thích mình, cũng giống như là cô không thích bà ta vậy, nhưng cho dù có ghét nhưng Tuyết Chi cũng không đến nỗi kiếm chuyện làm hại bà, vì dù sao đi nữa cô cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của ba và em trai.
Cùng một đạo lý, không lẽ Nguyễn Thanh Mai thật sự ngay cả một chút suy nghĩ cho hai người họ cũng không có hay sao?
Trương Thịnh Hải ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt ngấn đầy lệ: “Chị, chị đừng hận bà ấy, bà ấy…đã không còn nữa rồi.”
Nhìn thấy bộ dạng buồn bã của em trai, sau một lúc, Tuyết Chi đành thở dài: “Chị không hận đâu.”
Người quá cố đã mất, cô hà tất gì phải so đo nữa chứ?
Đinh Khiên vội vàng hỏi: “Mấy người đó muốn bắt mợ chủ làm gì? Không lẽ…”
Mấy người xung quanh không ai lên tiếng, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, mục đích lớn nhất khi bắt Tuyết Chi chính là uy hiếp cậu Tiêu.
Tiêu Chí Khiêm ngồi ở đó không hề động đậy, nhưng ai nấy đều có thể cảm nhận được một luồng khí băng lãnh toát ra từ trên người anh, đằng sau sự lạnh giá đó chính là một cơn lửa giận cuồn cuộn, có thể bùng phát bất kỳ lúc nào.
Bọn họ dám nhắm vào Tuyết Chi chính là đã chạm vào vảy rồng của anh, cho dù bọn chúng có động cơ hay mục đích như thế nào thì kết quả, cũng chỉ có một.
Tuyết Chi thấy Tiêu Chí Khiêm như vậy thì liền nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, như thể đang nói, cô vẫn ở đây, cô không sao, cho nên anh không cần phải tức giận đâu.
Tiêu Chí Khiêm ngước mắt đáp lại ánh mắt của cô, ánh mắt trong vắt như nước mùa xuân của cô đã dần dần làm bình tĩnh lại ngọn lửa bủa vây trong lồng ngực của người đàn ông.
Tối hôm qua, người thật sự vô tội và thảm thương nhất chính là Nguyễn Thanh Mai và Mộc Duy.
Nếu như cô không tham lam, thì có khi sẽ không dẫn đến một thảm hoạ như vậy rồi.
“Em sẽ báo thù!” Trương Thịnh Hải thốt ra từng chữ từng chữ một, đôi mắt cậu đỏ ngầu như đang rỉ máu: “Em sẽ giết hắn!”
Cậu nhất định sẽ tìm ra gã đàn ông thần bí đó!