Người đàn ông rũ mắt xuống, thu lại sự khác thường nơi đó, nụ cười bên khoé miệng lại không ngừng giương lên.
Anh ta bỗng đến bên tai cô, khi cô còn chưa kịp phản ứng đã nhẹ nhàng cắn lên vành tai xinh xắn đáng yêu của cô, thuận tiện tặng cô một chữ: “Tuyệt.”
Cảm giác trơn ướt bên tai khiến Tuyết Chi như bị điện giật, cô lùi về sau, hung dữ trừng mắt nhìn anh ta: “Đừng chạm vào tôi!” Sự căm ghét cùng thù hận trong miệng cô khiến Tuyệt từ từ nhíu mày, vẻ mất mát trên mặt thấy rõ ràng, anh ta lẩm bẩm: “Cô sẽ không đối xử với anh ta như vậy… vì sao lại ghét tôi đến thế?”
Giọng điệu anh ta dường như phải chịu tổn thương, nếu không phải ở trong tình cảnh này thì thật sự sẽ chiếm được không ít tình thương.
Chỉ tiếc là, sự tàn nhẫn của anh ta đã áp đảo hết thảy.
Tuyết Chi hít sâu một hơi, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh: “Được, Tuyệt, anh bắt tôi đến đây không phải là để tôi thưởng thức hoa ăn thịt người không nhả xương của anh đấy chứ?”
Tuyệt lắc đầu thật mạnh: “Không phải.”
“Vậy vì sao?” Khí thế Tuyết Chi dần tăng lên, ngạo nghễ nhìn Tuyệt, có khí thế hùng hổ doạ người.
Tuyệt chỉ nhìn cô, nhìn rất si mê, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nhẹ đến mức bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi tan mất: “Tôi chỉ muốn biết, sao cô lại chịu đưa tay kéo anh ta một tay? Vì sao không đẩy anh ta ra… Cô biết, cảm giác lưỡng lự một người khó chịu đến mức nào không?”
Tuyết Chi vốn không hiểu anh ta đang nói gì nhưng ánh mắt hoang mang lại tuyệt vọng đó của anh ta rất giống một người.
Đúng thế, giống Tiêu Chí Khiêm.
Mọi cảm giác đều rất giống anh, giống Tiêu Chí Khiêm vẫn chưa bước ra khỏi bức tường cao mà mình tự dựng lên.
Mà chính vì anh ta giống Tiêu Chí Khiêm, địch ý Tuyết Chi vừa mới dựng lên lại bị phá huỷ một cách khó hiểu…
Tuyệt lại tiến lên một bước, nhìn vào mắt cô, càng thêm mê hoặc, lại tràn đầy khát vọng, đứng trước mặt cô giống như nhìn vào nơi sâu nhất trong tâm hồn cô.
“Tuyết Chi…”
Anh ta gọi tên cô, rất nhẹ, rất tự nhiên giống như đã gọi trăm ngàn lần.
Lòng Tuyết Chi bị đập vào thật mạnh, cái tên từ miệng anh ta nói giống như đến từ trong giấc mơ xa xôi.
Anh nói, Tuyết Chi, em là của anh, chỉ là của anh.
Anh nói, Tuyết Chi, đừng bỏ anh lại một mình.
Anh nói, Tuyết Chi, Tuyết Chi, Tuyết Chi…
Sắc mặt Tuyết Chi đột nhiên trắng bệch, cô như trốn tránh lùi lại vài bước nhưng lập tức lại vội vàng tiến lên mấy bước, do dự đưa tay, chậm rãi đưa tới mặt anh ta…
Cô muốn xem, khuôn mặt phía sau mặt nạ…
Khi tay cô chạm vào anh ta, bỗng anh ta nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay, đôi mắt yêu dị nhìn cô chăm chú: “Cô thật sự muốn nhìn sao?”
Tuyết Chi ngơ ngác, cô cứng người lại tại đó, nhìn đôi mắt ưu nhã mà ấm áp của anh ta, mê hoặc gợn sóng từ đáy lòng cô.
Ngón tay chỉ cánh mặt anh ta không phẩy mấy centimet, nhưng khoảng cách ngắn ngủi như vậy lại khiến cô chùn bước.
“Cô thật sự muốn xem sao?” Anh ta lại hỏi, đáy mắt loé lên ánh sáng, thi thoảng lại tản ra cường thế.
Cô do dự, cô chần chừ, trong đầu có một giọng nói không ngừng nói với cô: Dừng lại, bây giừo dừng lại vẫn còn kịp! Cho dù anh ta che giấu điều gì, chỉ cần cô không vạch trần thì mọi thứ sẽ không thay đổi…
Cho dù là bạn, địch, hay là người yêu, là cô tự tìm về lần nữa đều sẽ không thay đổi.
Sẽ không thay đổi.
Tuyết Chi ngơ ngác nhìn anh ta, chậm rãi lùi lại một bước, rút tay mình ra, xoay người, vẻ mặt che giấu một tia chật vật chạy trối chết: “Ở đấy rất không thoải mái, tôi muốn ra ngoài.”
Anh ta chậm rãi cụp mắt xuống khiến người khác không rõ cảm xúc trong mắt anh ta, đi tới, anh ta kéo lấy tay cô: “Đi theo tôi.”
“Anh… anh buông ra! Tôi có thể tự đi!” Tuyết Chi muốn hất tay anh ta nhưng anh ta lại cầm rất chặt, không cho cô giãy giụa, anh ta đưa lưng về phía cô, giọng nói hơi phập phù: “Ở đây rất nguy hiểm, không cẩn thận cô sẽ bị trúng độc, có lẽ còn có thể là tình độc…” Thu lại ánh mắt, anh ta nở nụ cười tà mị với cô: “Trừ khi cô muốn tôi giải độc giúp cô.”
Tuyết Chi nghe vậy, lông tơ trên người dựng hết lên, cảnh giác nhìn xung quanh, hoa hai bên nở rất đẹp, cho dù không phải cùng một kỳ nơ hoa hoa nhưng vẫn rất rực rỡ.
Tuyết Chi có thể tưởng tượng được, rễ của chúng nó sẽ vươn dài trong lòng đất, mở cái miệng lớn như chậu máu ra, tham lam hút lấy chất dinh dưỡng trong đất.
Trong lòng cô run cầm cập, cô chịu đựng cảm giác rợn tóc gáy khi anh ta dắt tay, không khỏi bước nhanh hơn đuổi theo anh ta.
Anh ta cười, cố ý đi chậm lại, tâm trạng vui vẻ thay cô giới thiệu, anh ta chỉ vào đoá hoa nhỏ màu vàng không đáng chú ý, rất giống hoa cúc: “Đây là loại sinh trưởng tại chỗ sâu trong hẻm núi lớn ở châu Phi, đừng thấy nó rất bình thường, một gốc nhỏ như vậy nhưng nó có thể độc chết mười mấy con voi… Còn có cái này.” Anh ta lại chỉ vào đoá hoa có hình dạng giống bánh răng kiều diễm ở bên cạnh, hương thơm dịu giống như hoa lan, lá của hoa dài một mét, hoa ở trên từng phiến lá: “Đây là hoa Thiên Luân sống ở rừng rậm nguyên thuỷ Amazon châu Nam Mỹ và gần các đầm lầy, chỉ cần chạm vào nó thì những chiếc lá này sẽ quấn lấy cô rồi kéo cô xuống đất sau đó trốn ở nhện Hắc Quả Phụ khổng lồ bên cạnh hoa Thiên Luân, sẽ từ từ bò lên, ăn cô thoải mái từng chút một, mà phân và nước tiểu nó thải ra chính là chất dinh dưỡng đặc thù của hoa Thiên Luân.”
Nghe anh ta nói say sưa, trong mắt còn có ánh sáng hưng phấn, Tuyết Chi chỉ thấy rét run.
Sao lại có người lấy loại biến thái này làm thú vui nhỉ? Đợi đã, anh ta vừa nói nhện Đen Quả Phụ?!
Ở đây còn có cả động vật kịch động như vậy nữa?
Trán Tuyết Chi rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, ngay cả lòng bàn tay cũng có mồ hôi, rõ ràng rất sợ nhưng cô lại cắn chặt môi không phát ra tiếng, không để mình tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ta.
Tuyệt cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, dường như cũng đã cảm nhận được sự ẩm ướt trong lòng bàn tay cô, anh ta cười: “Tôi không thích thứ xấu như vậy.” Ngụ ý rằng anh ta chỉ nuôi hoa chứ không nuôi nhện, mà nghĩ đương nhiên hoa Thiên Luân cần chất dinh dưỡng đặc thù, cũng bị “chất dinh dưỡng” đặc thù nào đó thay thế.
Tuyết Chi nhìn anh ta như nhìn quái vật: “Ngoài nuôi trồng hoa anh còn thích gì?” Anh ta nuôi trồng hoa đến độ kinh thiên địa khiếp quỷ thần, thật không biết những sở thích khác sẽ là khảo nghiệm cực hạn nào của nhân loại!
Tuyệt bước đi nhẹ hơn, khuôn mặt không coi là tuấn mỹ cùng nụ cười của anh ta luôn có được hiệu quả kinh diễm: “Tuyết Chi, cô muốn hiểu về tôi à?”
Tuyết Chi cười lạnh lùng, băng lãnh: “Đánh rắn phải đánh giập đầu, tìm ra điểu yếu của anh mới có thể khiến anh một chiêu mất mạng.”
“Ha ha.” Anh cười bật cười, thỉnh .” thoảng lắc đầu: “Cô sẽ không đâu.” Anh ta nói rất chắc chắn, đồng thời tay anh ta cũng nắm chặt hơn.
“Ồ?” Tuyết Chi nhíu mày: “Anh cảm thấy tôi không dám ra tay?”
Mặc dù chuyện giết người, cô vẫn hơi ngượng tay nhưng khi tính mạng bị uy hiếp, cô không ngại dùng cách kịch liệt này để bảo vệ bản thân!
Anh ta khẽ cười, ánh mắt gần như là dây dưa, triền miên: “Cô không nhẫn tâm.”
Tuyết Chi hoài nghi nheo mắt phượng, muốn bật thốt lên lời mỉa mai nhưng nhìn thấy ánh mắt trong trẻo như nước của anh ta thì lại không nói ra được.
Tầm mắt anh ta, cố chấp, như ẩn như hiện giống như đang kiên trì niềm tin của mình, cho dù người khác nói nó nực cười thế nào, tàn nhẫn thế nào, chỉ cần anh ta thích, nguyện ý kiên trì thì anh ta sẽ kiên trì đến cùng.
Giống như các loài hoa muôn hình vạn trạng trong căn phòng hoa này, anh ta thu thập chúng lại chỉ vì sợ chúng sẽ cô đơn…
Không biết vì sao, cái cớ này của anh ta, cô lại tin.
Yên lặng đi ra khỏi phòng hoa, Tuyết Chi quả quyết hất tay anh ta ra, đẩy cánh cửa gỗ màu đen, đi vào đường hầm dưới lòng đất tối đen như mực kia.
Phía sau không có tiếng bước chân.
Cô dừng lại, quay đầu, nhờ ánh sáng ở phòng hoa, cô nhìn thấy Tuyệt đang đứng tại chỗ nhìn tay mình, trên mặt đều là biểu cảm rất ấm áp và thoả mãn…
Tuyết Chi sững sờ, bỗng tim đập thật mạnh và nhanh hơn, hình ảnh ẩn sâu trong đầu bỗng loé lên.
Vẻ mặt anh ta, còn có nụ cười bên khoé miệng anh ta…
Cô hoảng loạn xoay người, không nhìn anh ta nữa cũng không muốn so sánh cảnh tượng hiện lên trong đầu nữa, giống như không luốn lột mặt nạ trên mặt anh ta nữa!
Đối diện với sự không biết, cô chọn chạy trốn.
Cô tăng nhanh bước chân, sờ lần vách tường đi về.
Trái tim hoảng loạn, không chú ý dưới chân, đột nhiên cô bị hòn đá dưới chân nhô lên vấp ngã, cả người ngã trên đất, lòng bàn tay và đầu gối bị mặt đất thô ráp cào xước một lớp da lớn, đau rát.
Cô nhíu mày, thổi vào lòng bàn tay, lập tức đau đến mức cô phải hít vào.
Bỗng cổ tay bị nắm lấy, cô ngẩng đầu thấy Tuyệt, muốn rút tay lại nhưng sức lực không bằng anh ta, cô không vui nhíu mày: “Buông tay!” Trong giọng nói không che giấu sự chán ghét.
“Bị thương rồi.” Anh ta nhẹ giọng nói, rất dịu dàng như nước, chẳng mấy chốc đã làm dịu đi cơn tức giận của cô.
Mà giây tiếp sau, Tuyết Chi bị anh ta vác lên.
“Anh… tôi tự đi được!” Tuyết Chi ở trên lưng anh ta, dùng sức giãy giựa vặn vẹo cơ thể muốn nhảy xuống, nhưng anh ta lại cố định hai chân cô, vững vàng đi về phía trước, an ủi cô: “Tuyết Chi đừng sợ, tôi đưa cô ra ngoài~”
“Đáng chết, anh không hiểu tiếng người à? Tôi nói tôi muốn xuống!” Tuyết Chi tức giận, cô không yếu đuối đến mức không chịu được vết thương nhỏ này, càng không muốn chấp nhận người bắt cóc cô hư tình giả ý!
Anh ta cười dịu dàng: “Tôi sẽ không làm hại cô, tôi chỉ muốn…”
Tuyết Chi lạnh lùng ngắt lời anh ta: “Anh muốn gì không quan trọng! Người bắt tôi đến đây là anh, anh còn mong đợi tôi cảm kích anh sao? Đúng là nực cười!”
Cô nên hận anh ta, cho dù anh ta ôn hoà thế nào, cho dù anh ta có thật sự làm hại cô hay không thì cô đều nên hận anh ta! Ai bảo anh ta bắt cô và Tiêu Chí Khiêm phải chia cách? Cho nên, anh ta có dịu dàng hơn nữa thì ucnxg chỉ là dối trá mà thôi!
Người anh ta cứng đờ, bước chân cũng dừng lại, cúi đầu xuống, anh ta hạ thấp giọng nói: “… Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương cô.”
Tuyết Chi cũng không nhịn được nữa, thấp giọng hét lên với anh ta: “Sự thật là anh đã làm tổn thương tôi!”
Cô không hiểu sao anh ta có thể bình tĩnh nói đơn giản như vậy? Dường như chưa xảy ra chuyện gì! Sự thật thì sao? Anh ta đã làm tổn thương cô!
Không quan tâm sẽ cọ tới vết thương, cô đẩy anh ta ra, trượt từ trên người anh ta xuống, tự đi theo con đường hầm phía trước, cơ thể gầy yếu bùng lên ngọn lửa hừng hực, hận không thể thiêu chết anh ta!