Anh…không thể ra ngoài sao?
Nước biển cuồn cuộn, kéo ra từng đợt bọt sóng trùng trùng điệp điệp, giống như tay anh đang vẫy gọi cô.
Hai tay nắm chặt cánh cửa cabin đang từ từ buông ra, cơ thể cũng ngày càng dựa sát lại…
Nếu như, anh táng thân ở nơi này, như vậy, cô sẽ ở bên cạnh anh.
“Là cậu Tiêu!” Chị Điềm thét lên một tiếng kinh hãi, khiến Tuyết Chi chợt nắm lấy cửa cabin, cái cổ cứng ngắc ngẩng lên.
Lúc cô nhìn thấy người xuất hiện ở cửa sổ, trống ngực lập tức đập thình thịch, đôi mắt phượng ướt át vừa vui mừng lại tham lam khóa chặt anh.
Là anh, là Tiêu Chí Khiêm!
Tiêu Chí Khiêm toàn thân ướt nhẹp, quần áo đen trên người rách ra thành nhiều lỗ thủng, nhìn qua biết là bị thương ngoài da.
Ánh mắt cấp thiết của anh giao với Tuyết Chi, loại cảm giác mừng như điên, tưởng mất mà được tràn đầy ánh mắt anh.
Không cần quá nhiều lời nói, chỉ cần vài giây ánh mắt giao nhau như thế đã đủ để hai người hiểu rõ ý nghĩ trong lòng đối phương.
Nếu như một người mất đi, người còn lại sẽ không bao giờ sống một mình.
Tuyết Chi vừa khóc vừa mỉm cười, đôi mắt sáng rỡ giống như ánh sao mờ ảo trên bầu trời, mang đến một chút lóa mắt.
Tiêu Chí Khiêm không trì hoãn thời gian nữa, bắt được thang dây, nhảy xuống từ cửa sổ, thân thể treo giữa không trung, máy bay lập tức bay lên.
Trong cabin, ông Hình cau mày, vê vê đầu tẩu thuốc muốn châm lửa nhưng làm thế nào cũng không châm lên được.
Lúc này ông ta mới nhớ tới vừa rồi đã bị ngâm trong nước.
Ông ta ngồi ở đó, thỉnh thoảng nhìn tòa lâu đài.
Tuy nói thằng nhóc Tiêu Tuyệt này đụng đến Hồng Môn của mình khiến ông ta thực tức giận, nhưng Tiêu Chí Khiêm và Tiêu Tuyệt đều do ông ta bồi dưỡng, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, bỏ đi phần nào cũng đau.
Ông ta cố gắng quên đi việc khiển trách Tiêu Tuyệt, chẳng qua cũng là muốn cho anh ta một con đường sống.
Ai, tạm thời cứ để anh ta ở đây tự mình kiểm điểm cho tốt đi.
Tiêu Chí Khiêm cứu được Tuyết Chi về, cũng không hề nhắc nửa chữ có liên quan đến Tiêu Tuyệt, giống như xem như anh ta chưa từng tồn tại.
Từ đầu đến cuối, anh ta chẳng qua chỉ xuất hiện như một cái bóng, khi màn đêm buông xuống, anh ta sẽ không có nửa chỗ dung thân.
Hai chiếc máy bay trực thăng trên không trung phía trên tòa lâu đài bay lên cao, nháy mắt biến mất trong tầng mây xám đen.
Tòa lâu đài lớn như vậy bỗng yên tĩnh đến mức khiến người ta buồn phiền.
Tiêu Tuyệt yên tĩnh ngồi trên nóc tòa lâu đài, máu trên vai đã bị gió thổi khô lại.
Gò má tái nhợt vẫn mang theo nụ cười ma mị yếu ớt, lơ đãng, giống như cây thuốc phiện, cực kỳ mê người.
Đôi mắt như sương mù nhìn về phía xa xa, theo phương hướng bọn họ biến mất.
Anh ta rõ ràng đã quen một thân một mình, nhưng vì sao bây giờ lại có cảm giác không xong, trong đáy lòng có một lỗ hổng, có một loại tâm trạng không rõ nào đó đang chậm rãi chảy xuôi, từ từ xâm nhập vào thân thể, vào máu thịt anh ta.
Anh ta giống như bị kích hoạt một cuộc sống khác, sẽ biết oán hận, biết đau đớn.
Chạm vào vị trí trái tim, nơi này cũng trở nên trống rỗng….
Hai chiếc máy bay nhanh chóng rời khỏi hải vực này, trước lúc trời tối hạ cánh xuống đảo nhỏ lúc trước.
Còn chưa chờ máy bay hạ cánh xuống, cabin đã bị mở ra, Tiêu Chí Khiêm từ trên máy bay nhảy xuống, chạy đến chỗ chiếc máy bay khác.
Khi anh nhìn thấy Tuyết Chi thì tiến lên ôm cô vào lòng, thân thể run rẩy cho thấy sự sợ hãi của anh lúc này, nỗi sợ hãi sẽ mất đi cô.
Trên thế giới này, người có thể khiến Tiêu Chí Khiêm trở nên không giống mình nữa, cũng chỉ có cô.
Tuyết Chi rúc vào trong lòng anh, ôm hông anh, khuôn mặt vùi trong lồng ngực anh: “Tiêu Chí Khiêm…không sao rồi, không sao rồi, em đã trở về rồi.”
Anh vẫn đang run rẩy, run rẩy không nói được câu nào, chỉ ôm cô chặt hơn.
Tuyết Chi vỗ vỗ lưng anh trấn an, nước mắt đọng ở khóe mắt, nhưng môi vẫn đang mỉm cười: “Tiêu Chí Khiêm, anh lại lần nữa tìm được em rồi.
Sau này, cho dù có xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ tìm được em…”
Anh gật đầu, giọng khàn khàn: “Sẽ.”
Sẽ tìm được, bất kể là ở đâu, anh đều sẽ tìm được.
Cô là của anh, chỉ có thể là của một mình anh!
Tay Tiêu Chí Khiêm xoa gò má cô, đây là người phụ nữ anh đã khắc sâu tận xương tủy.
Cô nói đúng, sau này bất kể là ở đâu, bất kể có xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ tìm được cô.
Chị Điềm đi tới, nhìn thấy đôi này, không nhịn đươc trêu ghẹo: “Đường chủ, ôm chặt như thế không sợ bóp nát Tuyết Chi sao? Cơ thể cô ấy bây giờ dễ hỏng lắm đấy!”
Đinh Khiêm và Tiểu Cường đều nở nụ cười, ánh mắt có chút mập mờ đảo qua.
Mặt Tuyết Chi đỏ lên, lúc này mới nhớ đến mọi người, cô nhanh chóng đẩy Tiêu Chí Khiêm ra: “Người em bẩn, đừng có dựa gần em như thế.”
Cô được cứu ra từ trong cơ thể thực vật màu xanh đáng sợ kia đấy, trên người trên tóc tất cả đều là dịch nhớp nháp màu xanh biếc, thứ này dính vào người rất khó chịu, nhìn cũng thấy rất buồn nôn, lại còn có mùi còn tanh hơn cả nước biển.
Cô không muốn nhớ lại mấy ngày này, vừa gặp lại Tiêu Chí Khiêm mà mình lại có dáng vẻ nhếch nhác chật vật như thế.
Tiểu Chí Khiêm không thèm để ý, cũng không quan tâm những người xung quanh, ôm cô vào lòng: “Em không bẩn, cho dù có bẩn anh cũng vẫn thích.”
Mặt Tuyết Chi lại càng đỏ hơn, nhưng mà cô lại thích nghe, càng thích anh bày ra sự ngang ngược mà dịu dàng với mình.
Chị Điềm thấy mọi người vừa trải qua trận cướp Thạch Bảo vừa rồi cũng đều đã mệt mỏi.
Đối phó với loại thực vật này còn mệt mỏi hơn cả việc đối phó với kẻ địch chân chính, tin thần luôn bị vây trong trạng thái sợ hãi cao độ, cho nên đã thương lượng với Thạch trước khi xuất phát.
Bay khỏi hải vực này, đến Úc, ít nhất cũng phải mất năm sáu tiếng đồng hồ, trước đó nên nghỉ ngơi cho tốt đã.
Chị Điềm nhân thời gian này kiểm tra vết thương trên người Ngọc Diệp, sắc mặt nhất thời rất khó coi.
Những người như họ đã quen với gió tanh mưa máu đều sẽ được chuẩn bị một số kiến thức y tế cần thiết.
Cô ấy phát hiện cơ thể Ngọc Diệp bị gãy xương nhiều chỗ, bởi vì không được nối xương đúng lúc, chỗ vết thương bị sưng tấy lên, cho dù bây giờ có chữa khỏi, chỉ sợ cũng sẽ để lại di chứng cả đời.
Đối với Ngọc Diệp, kết quả này cũng không khỏi quá tàn nhẫn, chỉ mong rằng Nghê Thư sẽ có cách.
Thạch và Đinh Khiên chuẩn bị quần áo sạch và thức ăn, giục Tiêu Chí Khiêm và Tuyết Chi đi thay.
Mọi người mới từ biển lên, tình hình cũng không khá hơn chút nào.
Tiêu Chí Khiêm dẫn theo Tuyết Chi lên một chiếc máy bay, đóng cửa cabin, không chờ Tuyết Chi nói chuyện đã giữ lấy khuôn mặt cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Loại nhớ nhung này không cần nói nhiều, nụ hôn này cũng đủ để thổ lộ.
Tuyết Chi tiếp nhận sự nhiệt tình của anh, giống như bị ngọn lửa nóng bao vây, cháy đến cả cơ thể đều trở nên ấm áp dễ chịu.
Cô không có sức lực đáp lại, chỉ lui ở trong góc, không khí trong phổi đều bị anh mạnh mẽ hút đi.
“Tiêu Chí Khiêm…Tiêu Chí Khiêm, chờ chút….” Tuyết Chi khó thở, tay ngăn anh lại.
Cảm giác được cô thực sự rất khó chịu, Tiêu Chí Khiêm mới lưu luyến không rời mà buông ra, nhìn chằm chằm đôi môi hơi sưng đỏ lên của cô, tâm tình như bão táp trong mắt anh mới hơi thu lại.
“Anh ta có chạm vào em không?” Anh nhìn chằm chằm Tuyết Chi, giọng nói bình tĩnh pha chút tức giận.
Nói đó là sự cộng hưởng giữa kẻ địch cũng được, nói đó là sự ăn ý bẩm sinh giữa anh em cũng được, anh vẫn biết, tên kia cũng có tình cảm không thể nói rõ đối với Tuyết Chi.
Đây là điều anh không thể chịu đựng được!
Tuyết Chi cười, vươn tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ghen tuông của anh: “Không có.” Dừng đã, cô lại nói: “Trừ lần bắt cóc em ra, anh ta chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến em.”
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm lạnh đi: “Việc bắt cóc em cũng đủ để anh ta chết một vạn lần rồi!”
Nghe ra sự căm phẫn và oán hận trong lời nói của anh, giống như đó không phải là một kẻ thù bình thường, Tuyết Chi nhướng mi, thử dò hỏi: “Tiêu Chí Khiêm, anh quen anh ta đúng không? Anh ta trông giống anh như thế, hai người là….”
Tiêu Chí Khiêm đảo mắt, anh biết Tuyết Chi muốn hỏi gì.
Cho dù là ai trông thấy hai người giống nhau như thế, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến hai người là anh em song sinh.
Anh im lặng một lát mới gật đầu: “Ừ.”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tuyết Chi, giọng anh lãnh đạm: “Anh cũng vừa mới biết.”
Đối với Tiêu Chí Khiêm, chuyện xảy ra trong bệnh viện tâm thần hai mươi mấy năm trước, anh giống như một người ngoài cuộc, ngoại trừ việc mẹ anh làm anh tổn thương, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Anh không thèm để ý, chứ đừng nói đến việc sẽ nghĩ tới mình có một người anh em song sinh.
Tạm thời, anh sẽ xếp Tiêu Tuyệt vào loại kẻ thù xa lạ.
Anh nghĩ tên kia cũng sẽ giống anh thôi.
Tuyết Chi ngưng mắt nhìn anh thật sâu: “Tiêu Chí Khiêm, anh có nghĩ đến việc nói chuyện nghiêm túc với anh ta không? Dù sao, ngoài Tổng giám đốc Tiêu, hai người chính là người thân thiết nhất trên thế giới này.”
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm lạnh nhạt, vẫn không có độ ấm, cúi đầu nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong lòng, giọng nói lạnh lùng mà giống như đang giận dỗi: “Người thân thiết nhất của anh là em, những người khác không liên quan gì đến anh.”
Tuyết Chi vừa muốn nói gì đó, anh nhíu mày: “Còn nói nữa anh hôn em!”
Tuyết Chi bị kiềm hãm, bật cười: “Mấy người chị Điềm còn đang ở bên ngoài đấy, anh cũng không sợ mọi người chê cười chúng ta à?”
“Anh không để ý.” Nói rồi, anh lại làm bộ muốn cúi đầu hôn cô.
Tay Tuyết Chi ngăn môi anh: “Được rồi, chúng ta mau thay quần áo đi.”
Tuyết Chi đưa lưng về phía Tiêu Chí Khiêm, cởi chiếc váy đã bẩn như giẻ lau ra, sau đó lại cởi đồ lót.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau, tấm lưng trần của cô như bị thiêu đốt, khuôn mặt cô hồng hồng: “Anh Tiêu, phiền anh quay người được không?”
Tiêu Chí Khiêm không thèm để ý, mở to hai mắt nhìn, tỉ mỉ dò xét trên người cô, chỉ thiếu điều mang kính hiển vi ra soi.
Nếu anh phát hiện dù chỉ một vết thương do bạo hành, anh sẽ quay lại phá tung cái hòn đảo kia!
Thời tiết bên ngoài thay đổi chóng mặt và nhiệt độ giảm nhanh chóng, đã xuống đến không độ.
Hai người mặc quần áo xong mới đi ra khỏi máy bay.
Tuyết Chi thấy ông Hình một mình ngồi xổm cách đó không xa, tò mò hỏi: “Tiêu Chí Khiêm, ông ấy là ai vậy?”
Tiêu Chí Khiêm liếc mắt, lạnh lùng ném ra hai chữ: “Tên lừa đảo.”
Tuyết Chi chớp chớp đôi mắt phượng, biết không lấy được đáp án từ chỗ anh, cô đi hỏi chị Điềm.
“Ông ta là Đường chủ cũ của Hải Thiên Đường, cô gọi ông là ông Hình là được.
Ông ta thích nhất là hút tẩu, uống rượu xái.
Nếu muốn hối lộ ông ta, chỉ cần hai thứ đó là được rồi.” Chị Điềm kiên nhẫn giải thích: “Có thể tìm được cô ở đây cũng là do ông ta dẫn chúng tôi tới.”
Tuyết Chi nhạy bén cảm giác được gì đó: “Vậy ông ta có biết người trên đảo kia không?”
Thạch đứng bên cạnh, nói: “Anh ta là người Đường chủ cũ đã thu nhận.”
Tuyết Chi rũ mắt, suy nghĩ, quay đầu nói với Tiêu Chí Khiêm: “Em đi gọi ông Hình .”
Tiêu Chí Khiêm không nói chuyện, nhưng gương mặt xinh đẹp lại căng thẳng.
Anh rất không thích Tuyết Chi quan tâm đến người khác ngoài anh!
Rất không thích!