“Chị, mau tỉnh dậy! Chị…” Trương Thịnh Hải lay mạnh người đang nằm giường.
Bà
Trương vội vàng ngăn cậu lại: “Tiểu tổ tông ơi, con đừng có lắc nữa,
nếu như con nhóc này xảy ra chuyện gì, ba con sẽ không tha cho con đâu!”
Trương Thịnh Hải không nghe lời bà nói, vẫn tiếp tục lay cô: “Chị, mau mở mắt nhìn thằng em đẹp trai này của chị đi!”
“Mẹ
bảo con đừng có lay như thế nữa!” Bà Trương đang định ngăn con trai lại
thì người nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt, bà lập tức vui vẻ tươi
cười: “Ôi, Tuyết Chi à, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, làm mẹ lo gần
chết.”
Trương Thịnh Hải vui mừng ôm lấy Trương Tuyết Chi: “Tốt quá rồi, haha, em biết ngay là chiêu này có tác dụng mà!”
“Khụ khụ…” Trương Tuyết Chi bị cậu ôm quá chặt, không thể thở nổi.
Bà Trương vội ngăn cản con trai: “Thằng nhóc này, mau buông chị con ra!”
“Hi hi, con vui quá thôi mà!”
Bà Trương rót một cốc nước, thân thiết đưa cho cô: “Tuyết Chi, uống cốc nước đi con.”
Trương
Tuyết Chi lắc đầu, cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trong phòng, cảm
nhận được sự lạnh buốt của ống tiêm truyền dịch vào trong cơ thể, lại
nhìn thấy mẹ kế và em trai đứng bên cạnh… Mọi thứ, thật sự khiến cô muốn
khóc.
Đầu óc nhanh chóng vận hành, cô đột nhiên nhớ lại, hai năm
trước, cô trượt chân ngã cầu thang, từng vào viện một lần, cũng bị tên
nhóc lỗ mãng Trương Thịnh Hải này lắc cho tỉnh dậy, lúc đó, cô còn mắng
cậu một trận nữa.
Mọi chuyện giống như mới xảy ra ngày hôm qua,
lần lượt hiện lên trước mắt.
Nhưng lúc này mọi cảnh tượng lại tái hiện
lại, vậy là cô… sống lại? Tái sinh? Hay chỉ là một giấc mơ?
“Chị,
không phải chị bị ngã ngốc đi rồi đấy chứ?” Trương Thịnh Hải nhìn vẻ
ngơ ngác của cô, đưa tay lên trước mặt cô huơ huơ: “Đây là mấy?”
Trương Tuyết Chi cúi đầu xuống, kích động đến mức hai bả vai cô cũng run rẩy.
Là
thật đó! Là thật! Cô vẫn chưa chết, cô sống lại rồi, hơn nữa còn trở về
hai năm trước, lúc em trai vẫn chưa phải vào tù, ba cô vẫn chưa tự sát,
cô vẫn chưa hề gặp Bắc Minh Hạo!!
“Tiêu rồi! Mẹ, mau đi gọi bác sĩ! Chị thật sự bị ngốc rồi!”
“À, ờ, ờ…” Bà Trương cũng bị dọa một trận, vội vã đi tìm bác sĩ.
Trương
Tuyết Chi là công chúa của nhà họ Trương, là hòn ngọc được nâng niu
trong lòng của ba mẹ chồng bà ta, nếu như cô có tổn thất gì, bà ta không
gánh nổi trách nhiệm!
Trương Thịnh Hải giữ chặt hai vai Trương Tuyết Chi, kích động nói: “Chị, chị phải gắng lên! Chị không thể ngốc được!”
Đột nhiên, Trương Tuyết Chi ôm chầm lấy cậu.
Trương Thịnh Hải ngơ ra: “Chị…”
Lúc
này, cậu có thể chắc chắn một trăm phần trăm, chị cậu thực sự bị ngốc
rồi! Bởi vì từ bé chị đã rất ghét cậu, còn chưa từng cười với cậu lần
nào chứ đừng nói là ôm cậu như thế này.
Cô kích động lau nước mắt trên chiếc áo phông hàng hiệu của em trai, thật tốt, cô vẫn còn được nghe tiếng em trai.
Cô
mãi mãi cũng không quên được ngày em trai bị cảnh sát còng tay đưa đi.
Cô đã chạy đuổi theo cả một quãng đường, cứ khóc mãi.
Còn cậu thì bám
vào song sắt cửa sổ, mỉm cười hét lớn nói với cô: “Chị, em sẽ không để
người khác ăn hiếp chị, ai cũng không được!”
Em trai của cô lúc đó, ngốc đến mức khiến cô đau lòng.
Cô khẽ khịt mũi, ngẩng đầu cho nở nụ cười, nói với cậu: “Hải à!”
A! Trương Thịnh Hải cảm thấy mình cũng bị ngốc theo rồi, chị gọi tên cậu kìa!!
Trương
Tuyết Chi nắm chặt lấy tay của anh, nghiêm túc nói: “Tiểu Hải, sau này
để chị bảo vệ em, chị sẽ không để người khác ăn hiếp em, ai cũng không
được.”
Trương Thịnh Hải ngơ ngác nhìn cô, đột nhiên, cậu quay mặt
đi, đưa tay lau lau khóe mắt: “Chị, không phải chị bị ngã đến hỏng não
rồi đấy chứ…”
Trương Tuyết Chi vẫn chỉ cười, một người em trai
ngây thơ đáng yêu như vậy, tại sao trước kia cô lại ghét cậu chứ? Chỉ
bởi vì trong người cậu có chảy nửa dòng máu không giống cô sao?
Cô nghĩ đến bản thân mình ngày xưa, thật sự vô cùng ấu trĩ.
Bác
sĩ bà Trương gọi đến lập tức làm kiểm tra cho cô.
Trương Tuyết Chi rất
phối hợp, đây là sinh mạng thứ hai ông trời dành cho cô, cô nhất định
phải trân trọng.
Kết quả kiểm tra cô không có vấn đề gì, ngày mai là có thể xuất viện, bà Trương thở phào một hơi.
Thấy
chị gái sau chuyện ngoài ý muốn lần này, lại thay đổi độ với mình,
Trương Thịnh Hải cảm thấy vô cùng vui mừng, cả buổi sáng cứ quấn lấy cô.
Trương Tuyết Chi ăn táo mẹ kế gọt cho, hưởng thụ sự chăm sóc của bà.
Trải
qua bài học thất bại thảm hại của kiếp trước, cô đã hiểu ra được rất
nhiều chuyện.
Có chí thì nên, có khi phải thất bại nhiều lần mới có được
thành công.
Tôi vui vẻ hòa hoãn với anh, sao anh lại một lòng
muốn hại tôi? Đời người chính là một màn đánh cược, mỗi một người đều
đóng vai là kẻ cược.
Thứ cô cược chính là khoản nợ kiếp trước.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trương Thịnh Hải đi mở cửa: “Đỗ Hân Dĩnh, chị đến rồi.”
Một
cô gái tóc dài thướt tha, dáng người mảnh khảnh bước vào, gương mặt
trang điểm tinh tế, chỉ mặc một chiếc váy trắng giản dị, chiếc váy đó là
Trương Tuyết Chi tặng cô.
Cô bước vào, tuy gương mặt không đẹp bằng
Trương Tuyết Chi, nhưng cũng được coi là thanh tú, xinh xắn khiến người
ta yêu thích.
Đỗ Hân Dĩnh khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Mẹ bảo tớ mang canh đến cho cậu.”
Trương Tuyết Chi không nói gì, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt mê người.
Cô nhớ đến dáng vẻ lúc cô ta mắng cô là tiện nhân.