“Bắc Minh Hạo?” Trương Tuyết Chi nhướng mày, nở một nụ cười xinh đẹp: “Anh ta là ai? Tôi không biết.”
Quay người, rời khỏi nhà vệ sinh.
Đỗ Hân Dĩnh đứng đơ tại chỗ, sao cô lại đột nhiên có cảm giác Trương Tuyết Chi đột nhiên trở lên xa lạ với mình nhỉ?
Rời khỏi quán karaoke, Vy Hiên dìu Trương Tuyết Chi: “Không uống được còn
uống nhiều, sao trước kia không biết cậu thích thể hiện như thế nhỉ?”
Trương Tuyết Chi nấc một tiếng, dựa đầu dựa vào vai cô ấy: “Tớ không quan tâm, cậu phải chịu trách nhiệm.”
Vy Hiên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bên ngoài có vài người đang đứng, cô
nói: “Cậu tìm sai chủ nhân rồi, mình nuôi cậu không nổi.”
Cô bĩu môi: “Hừ, thật vô tình.”
“Tuyết Chi?” Đỗ Hân Dĩnh từ nãy giờ vẫn đứng ở đó vội chạy qua: “Sao cậu lại
uống rượu rồi? Chú Trương biết được sẽ không vui đâu.”
Vy Hiên nhìn cô ta: “Cô là ai?”
Đỗ Hân Dĩnh khẽ cười: “Tôi tên là Đỗ Hân Dĩnh, là bạn thân của Tuyết Chi.”
Sau đó, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi ở trong nhà họ Trương.”
Vy Hiên không nói thêm câu gì, giao Trương Tuyết Chi cho Đỗ Hân Dĩnh: “Giao cho cô đấy.”
Nói xong liền quay người rời đi.
“Vy Hiên…” Trương Tuyết Chi trừng mắt nhìn cô gái vô tình kia, không dám tin là cô ấy cứ bỏ cô lại như vậy mà đi luôn!
Hừ, đầu càng đau hơn rồi.
Đỗ Hân Dĩnh đỡ Trương Tuyết Chi có hơi vất vả, lúc quay người, trọng lượng trên người cô ta đột nhiên nhẹ bẫng.
Bắc Minh Hạo một tay ôm lấy Trương Tuyết Chi một cách nhẹ nhàng.
Cô mềm
nhũn vô lực dựa vào người anh, cũng không bị trượt xuống.
Ngửi thấy
hương nước hoa ICEBERG trên người anh, đó là một mùi hương quen thuộc,
chốc lát đã chiến thắng được cảm quan của cô, mọi thứ giống như lần đầu
tiên…
Trương Tuyết Chi quay đầu, hít thở không khí trong lành bên
cạnh, muốn cố gắng để tỉnh táo hơn.
Cô đưa tay đẩy anh ra, khi cánh tay
chống lên ngực anh, đột nhiên lại rút lại.
Chú ý đến động tác
nhỏ này của cô, Bắc Minh Hạo có chút khó hiểu, càng nhiều hơn là sự tò
mò, cô kháng cự lại anh như vậy, là do thật sự rất ghét anh sao? Sự ghê
tởm và thù hận bất lực trong ánh mắt cô, là do đâu?
“Tôi có thể tự đi.” Trương Tuyết Chi muốn rời khỏi người anh.
Đỗ Hân Dĩnh kịp thời bước lên phía trước: “Tuyết Chi, cậu đừng cậy mạnh
nữa, cậu nhìn xem, đến đứng cậu còn đứng không vững, để tớ bảo Anh Hạo
đưa cậu về.”
Nói xong, Đỗ Hân Dĩnh ra hiệu bằng mắt với Bắc Minh Hạo: “Hạo, em còn có chút việc, anh có thể thay em đưa Tuyết Chi về không?”
Bắc Minh Hạo nhìn cô ta thật sâu, cảm xúc nơi đáy mắt vừa vặn để Trương
Tuyết Chi nhìn thấy, anh đang cảm thấy tội lỗi, vì cố gắng tiếp cận cô
mà cảm thấy áy náy với Đỗ Hân Dĩnh.
“Ha.”
Hay cho một đôi uyên ương tình cảm sâu đậm, cô ngược lại lại giống như
một cái bóng đèn không thức thời, chia rẽ đôi uyên ương này, khuấy động
mặt hồ yên ả.
Cô oán trách kiếp trước, Bắc Minh Hạo có đám bạn bè đó,
từng người một đều không tốt đẹp gì với cô, lại cảm thông với một cô dâu
trẻ như Đỗ Hân Dĩnh phải chịu ủy khuất.
Đỗ Hân Dĩnh quả thực rất lợi hại, ở trước mặt Bắc Minh Hạo chịu đựng nhẫn nhịn, hi sinh bản
thân; ở trước mặt bạn bè, lại là một cô gái ngoan ngoãn, chu đáo, chiếm
được sự đồng tình của người khác.
Chỉ đáng tiếc, bản thân cô lúc ban
đầu, vì tình yêu mà mù quáng, chỉ có thể làm nhục cô ta bằng dáng vẻ của
một người phụ nữ ghen tuông, lại càng khiến Bắc Minh Hạo chán ghét bản
thân mình.
Kiếp trước, cô bị hai người này hủy hoại gia đình
mình.
Đời này, cô vốn muốn đưa cuộc sống trở về đúng quỹ đạo, trân trọng
những gì trong quá khứ, ai ngờ được, hai người họ vẫn tiếp tục trêu vào
cô! Nếu đã như vậy, sao cô cần phải khách khí nữa?
Trương Tuyết Chi nhìn hai người giao tiếp ánh mắt với nhau, cô lại dựa vào trong lòng Bắc Minh Hạo.
Bắc Minh Hạo khẽ ngơ ra, ánh mắt rơi vào người cô, thăm dò hỏi: “Cô Chương?”
“Đau đầu quá…” Cô khẽ kêu, bởi vì dựa trên người anh, thỉnh thoảng lại ma sát với lồng ngực cứng rắn của anh.
Bắc Minh Hạo nhướng cao mày, đối với sự thay đổi rõ rệt của cô, thấy hơi khó hiểu.
Đỗ Hân Dĩnh cắn môi, sắc mặt trở nên xấu hơn.
Rõ ràng là mọi chuyện phát
triển theo hướng mà cô ta mong muốn, nhưng cô ta không kiềm chế được sự
ghen tị trong lòng mình.
Nhưng nghĩ đến đây là mọi chuyện làm vì
người đàn ông mình yêu, cô cắn chặt răng chịu đựng, cười nói với Bắc
Minh Hạo: “Dạ, anh… hai người mau đi đi.”
Bắc Minh Hạo nhìn cô với một ánh mắt sâu sắc, mím chặt môi, môi khẽ mấp máy nhưng không phát ra tiếng.
Đỗ Hân Dĩnh hơi ngơ ra, ngay sau đó, cô vui vẻ rũ mắt: “Em đi trước đây.”
Anh vừa nói, anh sẽ không làm gì cả…
Anh có thể suy nghĩ đến cảm nhận của cô ta như vậy, sao cô lại có thể ích
kỉ chỉ nghĩ cho bản thân được chứ? Đỗ Hân Dĩnh thầm nhắc nhở chính mình,
phải mau chóng xử lí được Trương Tuyết Chi, cô ta và Dạ mới có thể có
một tương lai tốt đẹp! Mọi thứ bọn họ làm bây giờ, đều là liều mạng vì
tương lai!
Bắc Minh Hạo đưa Trương Tuyết Chi vào trong xe mình,
con Audi A màu đen.
Sau khi thắt dây an toàn cho cô xong, anh mới vòng
về vị trí ghế lái: “Cô Chương, nhà cô ở đâu?”
Trương Tuyết Chi liếc nhìn gương mặt anh tuấn, nói địa chỉ cho anh xong, dựa vào ghế, quay đầu ra nhìn cửa sổ, nhắm mắt lại.
Bắc Minh Hạo nhìn cô qua gương, ổn định lái xe.
Không đến hai mươi phút, chiếc xe đã dừng ở trước nhà cô.
Trương Tuyết Chi
say rượu, đã sớm mê man ngủ thiếp đi rồi.
Bắc Minh Hạo quay đầu sang
nghi hoặc nhìn cô, ánh mắt đen nhánh sâu không thấy đáy.
Hàng lông mi của Trương Tuyết Chi rung lên vài lần, bị khí lạnh trên xe khiến cô run rẩy, từ từ mở mắt ra.
Bắc Minh Hạo đứng ở bên ngoài, dáng người cao lớn dựa vào cửa xe, hút một
điếu thuốc lá.
Từ góc độ của cô nhìn qua, thấy bóng lưng đầy vẻ quyến rũ
của anh.