Đạo diễn vừa hô cắt, Tô Duyệt Cẩn chắp tay trước ngực, vừa đặt ở bên miệng thổi ra một hơi, sau đó đi đến phòng nghỉ, chuẩn bị uống một ngụm trà nóng đã chuẩn bị trước, rồi thay đổi trang phục trở về khách sạn.
Nhưng Tô Duyệt Cẩn mới vừa nâng chén trà, liền nghe được tiếng bước chân, từ xa tới gần.
Bất quá Tô Duyệt Cẩn cũng không quay đầu lại, cũng không nhất định là tới tìm cô, chờ đối phương đi tới xác định là ai rồi chào hỏi cũng không muộn.
"Tô lão sư." Thanh âm người nọ vang lên, Tô Duyệt Cẩn nhíu mày.
Tô Duyệt Cẩn buông chén trà trong tay, nghiêng mắt nhìn về phía người vừa tiến đến, ngữ khí nhạt nhẽo lạnh nhạt, "Cô là ai?"
Người nọ cười khẽ một tiếng, một tay chống trên bàn, cô ta có đôi mắt đào hoa mê người, ý cười phảng phất xuân về hoa nở, "Tôi là Đào Yêu, thật hứng thú muốn đến làm quen với cô."
"Chào cô." Tô Duyệt Cẩn thu hồi ánh mắt, một lần nữa đem lực chú ý đặt vào chén trà, thoạt nhìn đối với cô ta cũng không phải thực sự cảm thấy hứng thú.
Đào Yêu cũng không từ bỏ dễ dàng, nói tiếp: "Tô lão sư, tôi là một người đạo diễn."
"Đạo diễn lại chạy đến đoàn phim người khác làm gì?" Tô Duyệt Cẩn lạnh lạnh mà mở miệng.
Đào Yêu tưởng Tô Duyệt Cẩn không tin mình, lấy ra danh thiếp, nói tiếp: "Đây là danh thiếp của tôi, đến đoàn phim là vì tìm kiếm diễn viên, ánh mắt đạo diễn Liêu tôi tin tưởng, cô quay chung với đạo diễn Liêu cùng quay chung với cũng sẽ không xung đột, đúng không? Chỉ cần hợp ý."
Tô Duyệt Cẩn tiếp nhận danh thiếp, xem chưa xem liền đặt trên bàn, tiếp đó là ngước mắt nhìn về phía Đào Yêu, "Lời này của đạo diễn Đào là có ý gì?"
"Rất đơn giản, tôi coi trọng cô." Đào Yêu cong khóe miệng, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý định phải đoạt được.
Tô Duyệt Cẩn cười nhạo một tiếng, đơn giản ôm ngực dựa vào ghế, khẽ nhếch cằm, nhàn nhạt nói: "Lời này của đạo diễn Đào, tựa hồ có vài phần ý nghĩa khác."
"Tôi lén tìm người hỏi qua về cô, một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt." Đào Yêu hơi hơi nheo đôi mắt, "Cô muốn gì? Tiền hay là muốn tài nguyên, chỉ cần cô chịu theo tôi."
Tô Duyệt Cẩn cười như không cười mà nhìn chằm chằm gương mặt Đào Yêu, "Đạo diễn Đào nói chuyện, từ trước đến nay đều nói trắng ra như vậy?"
"Nếu cô thích uyển chuyển một chút, tôi cũng có thể nói cho cô nghe." Đào Yêu nói thẳng.
Tô Duyệt Cẩn hơi hạ mi, cầm lấy danh thiếp trên bàn, thong thả ung dung mà đem nó xé thành từng mảnh nhỏ, khóe môi treo lên ý cười nhạt nhẽo, "Tôi đây cũng nói trắng ra một chút, nếu cô yêu cầu đầu tư cùng mở rộng, đổi người khác đến nói chuyện với tôi."
"Cô......" Đào Yêu nháy mắt liền nổi giận, "Tần Liễm Vi có thể, vì sao tôi lại không được?"
Tô Duyệt Cẩn sắc mặt sau lãnh, "Chỉ với cô cũng xứng so sánh cùng cô ấy?"
"Được, rất được." Đào Yêu tức giận mà cười cười, "Tôi muốn đợi xem cô có để ý thanh danh của mình hay không."
"Tôi thật ra cũng muốn hỏi một chút, đạo diễn Đào, cô có cái gì mà đòi cùng tôi?" Ngữ khí Tô Duyệt Cẩn nhè nhẹ tràn đầy hàn ý, đầu ngón tay có tiết tấu mà gõ nhẹ trên mặt bàn, bình tĩnh tự nhiên.
Lúc này, có người trực tiếp đẩy cửa mà vào, "Tô...... a? Tô Tô, cô ấy là ai?" Diệp Tử Ninh chau mày, biểu tình không tốt, không khí giữa Tô Duyệt Cẩn và Đào Yêu thật sự quá kém, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được.
Tô Duyệt Cẩn nhìn về phía Diệp Tử Ninh, buồn bã nói: "Vị này chính là đạo diễn Đào, nghĩ chúng ta là chim hoàng yến, chỉ tiếc đến sai chỗ, đoàn phim cũng không phải chợ hoa điểu. Cậu thấy có nên tức giận hay không?"
Diệp Tử Ninh vừa nghe lời này, trực tiếp lạnh mặt, "Thì ra là đạo diễn Đào, tôi còn tự hỏi là ai, đại danh của đạo diễn Đào như sấm bên tai."
Tầm mắt Đào Yêu dạo qua một vòng quanh người Diệp Tử Ninh, hơi mị con ngươi.
Lúc này, điện thoại Tô Duyệt Cẩn đột nhiên vang lên, là Tần Liễm Vi.
Tô Duyệt Cẩn hơi chần chờ trong chớp mắt, vẫn tiếp điện thoại, "Tần tổng?"
"Ân? Giọng điệu thế này là làm sao đây?" Tần Liễm Vi trực tiếp mở miệng, "Thế nào? Ai chọc cô bạn nhỏ của chúng ta tức giận?"
"Không ai cả." Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, mỗi ngày bị Tần Liễm Vi gọi là cô bạn nhỏ, cảm giác cả người cô ngày càng trở nên ấu trĩ.
"Thật đúng là tức giận rồi, bên cạnh có người sao?" Tần Liễm Vi nói tiếp.
Lúc này, Diệp Tử Ninh quyết đoán thò lại gần, mở miệng cáo trạng: "Tần tổng, có người nhớ thương Tô Tô nhà cô, cô định mặc kệ không quản sao?"
Tần Liễm Vi ngữ khí sau lãnh, "Ai? Sao lại thế này?"
"Cô không cần phải xen vào, tôi sẽ tự giải quyết." Tô Duyệt Cẩn nhíu mày, cô không nghĩ sẽ để Tần Liễm Vi nhúng tay vào chuyện này.
Một lúc sau, giọng nói trầm lãnh từ đầu truyền đến, "Chờ tôi."
"......" Tô Duyệt Cẩn trầm mặc, nhìn lại mà hình điện thoại, cuộc gọi đã bị ngắt.
Diệp Tử Ninh trừng mắt nhìn Đào Yêu, "Cô còn không đi? DDợi Tần tổng đến đây gặp mặt sao?"
Đào Yêu căm giận cắn răng, nhưng vẫn rời đi, chỉ là rõ ràng ghi hận Tô Duyệt Cẩn.
Chờ Đào Yêu rời khỏi, Diệp Tử Ninh vẻ mặt lo lắng mà nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, nói: "Tô Tô, mình từng nghe nói về cô ta, có bối cảnh, khả năng sẽ có chút phiền phức, chỉ hy vọng Tần sẽ có biện pháp đối phó với cô ta."
"Lo lắng cái gì, mình nếu dám đối đầu với cô ta, thì tự sẽ có biện pháp giải quyết." Ngữ khí của Tô Duyệt Cẩn tùy ý, nâng ly trà nhập một ngụm, thật nhàn nhã.
Diệp Tử Ninh vẫn là vẻ mặt u sầu, "Chỉ là mình nghe nói, thủ đoạn của cô ta có chút..... dơ."
Tô Duyệt Cẩn nghi hoặc mà liếc mắt nhìn Diệp Tử Ninh một cái.
Diệp Tử Ninh cho rằng cô không tin, lại nói: "Thật sự, mình có một học muội, xem như bị cô ta nhìn trúng, sau lại...... dù sao kết cục rất thảm. Muốn đi lối tắt, cuối cùng cũng chỉ là sủng vật mà thôi."
Tô Duyệt Cẩn khẽ thở dài một hơi, cô đều hiểu được, không sao cả, chỉ cần này đời này Diệp Tử Ninh bất hòa với nữ nhân kia thì tốt rồi.
"Được rồi, mình đi thay quần áo, đợi một lát rồi chúng ta cùng nhau trở về khách sạn." Tô Duyệt Cẩn đứng lên, nhàn nhạt nói.
Diệp Tử Ninh gật gật đầu, "Được, mình chờ cậu."
Trở về khách sạn, Tô Duyệt Cẩn đứng trước cửa sổ, nhìn muôn vàn ngọn đèn dầu rã rời, tuyết rơi không tiếng động, tâm tư tựa như cũng theo đó tĩnh lặng thêm vài phần.
Không bao lâu, Tô Duyệt Cẩn liền nghe được tiếng gõ cửa, vì thế xoay người đi qua mở cửa.
Cửa vừa mới được mở ra, Tô Duyệt Cẩn liền lọt vào một cái ôm đầy hơi lạnh, chỉ nghe được người kia trầm giọng nói: "Cô bạn nhỏ?"
"Hửm?" Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng lên tiếng.
Tần Liễm Vi chỉ là đem người ôm một lát, không lên tiếng.
Tô Duyệt Cẩn trố mắt một lát, sau đó cũng nhẹ nhàng ôm lấy Tần Liễm Vi, nhẹ giọng nói: "Đã không có chuyện gì rồi."
Tần Liễm Vi đem người buông ra, ánh mắt yên lặng dừng trên người Tô Duyệt Cẩn, phá lệ chuyên chú.
Tô Duyệt Cẩn dời đi ánh mắt, đem người kéo vào trong phòng, sẵn tiện đem cửa đóng lại, nhẹ thở ra một hơi, cô phát hiện, Tần tổng thật sự rất thích nhìn chằm chằm người khác.
"Đào Yêu?" Tần Liễm Vi nhẹ nhàng mị mị con ngươi, đôi mắt giống như bị sương xám bao phủ thâm thúy u cốc, thanh âm u lãnh, "Chuyện này giao cho tôi."
"......" Tô Duyệt Cẩn yên lặng vô ngữ, được rồi, cô biết chuyện sẽ như thế này mà. Vì thế, Tô Duyệt Cẩn yên lặng giao ra tài liệu đã sớm chuẩn bị, chuyện này Tần tổng làm cũng khá tốt, cô có thể tiếp tục những chuyện khác.
"Trốn thuế, rửa tiền?" Tần Liễm Vi nhăn mày, ngoài ý muốn, cô bạn nhỏ dường như sớm đã có chuẩn bị.
Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, "Không ngừng ở đó thôi đâu, còn nhiều việc đang điều tra chưa có đủ bằng chứng, rốt cuộc gia đình vẫn là hậu phuognw vững chắc."
Tần Liễm Vi bật cười, nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Lần này, chúng ta chơi lớn đi."
========================
vote sẽ update chap mới nha
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!