Thẩm Dịch Nhiên cho Lâm Liên Kiều và Điềm Á Hiên đi dễ dàng như vậy đúng là có chút đáng nghi, nhưng cô mặc kệ, miễn sao rời khỏi tên rắc rối này càng sớm càng tốt, sau đó sẽ cô nghĩ cách.
Nhưng Thẩm Dịch Nhiên khiến cho sự nghi ngờ của cô thành sự thật nhanh hơn cô tưởng.
Cô vừa bước lên, anh ta cố ý nhích chân ra khiến cô bị vấp, cả người đổ nhào về phía trước.
Sau đó lại biến thành ngụy quân tử giúp kéo cô lại, làm người cô bị đổi hướng liên tục, chiếc nón trở nên lỏng lẻo mà rơi ra, mái tóc dài của cô xoã xuống ngay trước đám đông, cả thân mình còn bị Thẩm Dịch Nhiên ôm lấy.
"A, hoá ra là phụ nữ à, tôi còn tưởng ngài Thẩm có hứng thú với đàn ông đó, haha."
Một vài thuộc hạ của Thẩm Dịch Nhiên cười đùa nói nhỏ, Điềm Á Hiên nghe thấy mà lòng cuộn trào lên cơn giận dữ, cậu ta toang chạy đến khéo cô ra thì ngay tức khắc lại bị người của Thẩm Dịch Nhiên giữ chặt lần nữa.
"Tên khốn, thả Kiều Kiều ra ngay."
Điềm Á Hiên cố hết sức vùng ra, còn lớn tiếng chửi mắng Thẩm Dịch Nhiên, kết quả ngay sau đó bị người của anh ta lao vào đánh tới tấp.
"Dừng tay, mau kêu bọn họ dừng tay, không được đánh cậu ấy."
Lâm Liên Kiều hốt hoảng đấm mạnh vào ngực Thẩm Dịch Nhiên, anh ta dường như không bị ảnh hưởng, còn nắm chặt tay cô lại, miệng nhếch lên cười chế nhạo.
"Thấy bạn trai bị đánh nên đau lòng à? Vậy tôi đem cô về phòng, chiến thật kịch liệt, xem thử sau đêm nay cậu ta sẽ nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào? Có đau lòng vì cô không?"
Lâm Liên Kiều trong phút chốc liền nhận ra, cô đoán Thẩm Dịch Nhiên này có vẻ không chịu cứng, nếu cô phản kháng thì Điềm Á Hiên càng thảm hơn, vậy thì đừng trách sao cô lại dùng khổ nhục kế.
"Được được, tôi sẽ ngoan ngoãn đi cùng ngài, đừng đánh cậu ấy nữa có được không? Tôi xin ngài đó."
Cô chấp tay, mặt mếu máo, hai mắt nhanh chóng bị bao bọc bởi màn lệ mỏng.Cô ngước ngước nhìn lên, ánh đèn màu trên trần làm đôi mắt cô thêm lung linh, trong veo như dòng suối.
Thẩm Dịch Nhiên vậy mà động lòng thật, hai má ửng lên chút màu hồng hào.
Nhìn biểu hiện của anh ta, cô liền biết được cá đã cắn câu rồi.
Anh ta bất chợt siết chặt eo cô lại, ánh mắt nhìn cô say đắm, tay đưa lên ra hiệu cho đám thuộc hạ ngừng đánh Điềm Á Hiên.
"Giam cậu ta lại, không được gây thương tích, sáng mai hẳn thả ra."
Nói xong Thẩm Dịch Nhiên liền bế cô lên, cô không phản kháng cứ thế mà để anh ta đưa về phòng, sau lưng là tiếng hét thống thiết của Điềm Á Hiên.
"Kiều Kiều, đừng đi cùng anh ta, Kiều Kiều.
Không được… ưm…ưm…"
Một tên nhét mảnh vải vào miệng cậu ta để cậu ta thôi la hét náo loạn, gương mặt ghét bỏ ra hiệu cho người đưa đi giam lại.
"Nhớ tìm căn phòng nào xa căn phòng của thống soái một chút, đừng để hắn phá hỏng chuyện tốt của ngài ấy.
Ngài ấy mà tức giận thì chúng ta cũng không yên với ngài ấy đâu, hừ."
…
Thẩm Dịch Nhiên bế Lâm Liên Kiều về phòng của anh ta, bộ dạng như không chờ được nữa mà ném mạnh cô xuống giường, vội vàng cởi bỏ từng cúc áo rồi nhào xuống như muốn ngấu nghiến cô ngay.
Bỗng nhiên lại bị cô chặn miệng, nhỏ giọng cô nói.
"Ngài Thẩm đừng vội, để tôi đi tắm trước, vừa rồi ăn thức ăn dầu mỡ, người cũng hôi lắm."
Thẩm Dịch Nhiên nhếch môi cười đáp lại, bất chợt anh ta bóp mạnh cằm của cô, gương mặt với động tác không đồng nhất làm cô không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.
"Đừng tưởng tôi không biết cô đang chơi trò lạc mềm buộc chặt, cô ngây thơ quá rồi."
Quả nhiên anh ta không phải là người dễ để cô lừa gạt, nhưng cho dù bị anh ta vạch trần, nét mặc của cô cũng không hiện lên một chút hoảng loạng.
Ngược lại ánh mắt ngay lúc này lại trở nên dụ hoặc, bất ngờ cô cười lớn khó hiểu.
Bàn tay lả lướt rồi nắm chặt lấy cổ áo của anh ta kéo xuống, hai đôi mắt đối diện nhau, dáng vẻ của cô hiện tại vô cùng ngạo mạn.
"Biết tôi đang giả vờ mà không phải anh cũng tình nguyện mắc bẫy đó sao? Thế chứng tỏ anh cũng thích lạc mềm buộc chặt còn gì.
Hoặc là… anh đã trúng tiếng sét ái tình với tôi rồi đúng chứ? Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi là hoa đã có chậu, mà chậu này… anh khó mà đập được."
Thẩm Dịch Nhiên cũng khá bất ngờ vì độ bình tĩnh của cô, không một ai trong trường hợp này có thể thản nhiên nói với anh ta mấy lời thách thức đó.
Một lần nữa cô cho anh ta một cái nhìn khác về cô, khiến anh ta có muốn buôn bỏ sự hứng thú này cũng không được nữa.
Anh ta nhướng mày nhẹ, môi lại cong lên một nụ cười hiểm hóc đáng ghét.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
"Cô nói tên yếu đuối đi cùng cô sao? Cậu ta còn không tự bảo vệ được mình, cô còn trông mong cậu ta đến cứu cô? Đúng là không biết trời cao đất dày.
Nếu là thứ Thẩm Dịch Nhiên này đã thích, thì đừng hòng có ai cản được."
Thẩm Dịch Nhiên hất cằm cô ra, anh ta ngồi thẳng dậy, bàn tay đầy gân guốc đưa xuống tháo bỏ chiếc đai lưng bằng da.
Lâm Liên Kiều cũng không phải là loại người dễ bị doạ dẫm, trong lúc này cô vẫn cố làm cho anh ta phân tâm để lén lút rút con dao phòng thân mà cô giấu sau lưng ra.
"Đừng trách tôi… không nhắc nhở anh… trước…"
Câu nói thốt không được suôn sẻ, bất chợt cô cảm thấy khó thở kèm theo xuất hiện cơn hoa mắt, chỉ vài giây sau toàn thân cô nóng rang như bị cho vào lò lửa, cảm giác vô cùng bức bối, chân tay hình như dần mất sức.
"Tên khốn này, không lẽ nào hắn cho xuân dược vào rượu ư?"
Lâm Liên Kiều cắn môi đến chảy máu, tự làm đau mình để giữ được tỉnh táo trước, nhưng trước mắt đã thành hai, thành ba Thẩm Dịch Nhiên rồi.
"Sao hả? Mùi vị thuốc phát huy tác dụng thế nào? Uống ly rượu đó là lựa chọn của cô, tôi không hề bắt ép vậy nên đừng có mắng tôi là đồ khốn, tôi đọc được suy nghĩ của cô đó.
Đừng ngây thơ nghĩ rằng vào đây rồi là có thể giở mánh khoé thoát ra dễ dàng, cô khinh thường tôi cũng có mức độ thôi chứ?"
Bàn tay để ở phía sau của cô lúc này đã nắm được chặt con dao, vẻ mặt cô đến mức này vẫn hiện lên tia đắc ý khiến Thẩm Dịch Nhiên sững sờ.
"Vậy sao? Vậy anh đoán xem, tiếp theo tôi sẽ làm gì?"
Cô rút con dao ra, tay dồn hết sức nắm chắt, mắt đã đỡ loạn hơn rất nhiều mặt dù trong người vẫn còn khó chịu.
Có vẻ như cách tự làm đau chính mình rất hữu hiệu để chống lại tác dụng của loại thuốc kích thích bệnh hoạn này.
Thẩm Dịch Nhiên vẫn đánh giá cao cô cho đến khi cô rút con dao ra, hoá ra cô cũng chọn cách xử lý ngốc nghếch như những người phụ nữ khác, cứ đụng chuyện lại muốn chết, đối với anh ta mà nói thật ấu trĩ, anh ta cực kỳ coi thường.
"Ha, định lấy tính mạng cô ra để doạ tôi sao? Cô nghĩ mình xứng ư?"
Lâm Liên Kiều ngước mắt nhìn Thẩm Dịch Nhiên mà vẫn không có nét gì là lo lắng, trong đầu nảy ra một ý định táo bạo.
"Không, anh sai rồi, tôi… rất yêu mạng của mình."
Nói rồi, cô đâm con dao xuống tay mình, rạch một đường dài trên cẳng tay, môi cắn chặt không một tiếng rên la oán thán nào.
Nỗi đau thấu xương đã lấn át cả cảm giác quằn quại ngứa ngáy trong cơ thể, nó đau đến mức cô chỉ muốn tự mình giải thoát.
Máu từ tay cô chảy ra, dây dính lên hết cả gối đệm trắng, đây chẳng khác gì một nơi vừa xảy ra thảm án.
Những vết máu nhơ nhuốc khiến cho nơi này trông rất dị thường và dơ bẩn.
Nhìn lên gương mặt cứng đờ không còn hứng thú gì với chuyện tình ái nữa của Thẩm Dịch Nhiên, cô bất giác cao hứng cười lớn.
"Mùi máu này tanh lắm đúng không ngài Thẩm, tôi nghĩ anh ghê tởm nó, vậy thì anh nên đi tắm đi thì hơn."
Thẩm Dịch Nhiên đúng là chẳng còn hứng thú nào, cô đứng dậy và rời đi anh ta cũng không ngăn cản nữa, chỉ nói một câu hậm hực.
"Cô đúng là bị điên."
Lâm Liên Kiều khựng người, dù anh ta không nhìn vẫn quay lại cười tít mắt đáp.
"Cảm ơn đã quá khen.
Nhưng, là ngài Thẩm không có hứng thú chứ không phải là tôi ép ngài không làm, nên ngài nhớ giữ lời thả bạn tôi ra đó.
Đừng để người khác đồn rằng thống soái của Cửu Lạc thành là người không giữ chữ tín, vậy thì mất mặt lắm đó.".