Triệu Hiểu Liên bị người phát hiện gian tình thì tâm trạng sa sút suốt mấy ngày, cũng không có tâm tình để ý đến việc đem bán Đại Hắc đổi tiền. Sau đó ả còn gọi đện cho Trương Kiến Quốc vài lần, trong nhà của đối phương cũng đã loạn thành một đoàn, mặc kệ thê tử của Trương Kiến Quốc có bao nhiêu bưu hãn, người cuối cùng bị tổn thương trong loại chuyện này vẫn là cô ta và đứa trẻ, trên thực tế cô ta cũng không muốn ly hôn, làm ra náo động lớn như vậy cũng là vì khiến Trương Kiến Quốc hồi tâm chuyển ý, không phạm sai lầm nữa. mà trên thực tế Trương Kiến Quốc cũng là không muốn ly hôn, hắn cũng rất thích vợ mình và con gái, Triệu Hiểu Liên bất quá chỉ là một phần hồi ức tuổi trẻ cùng sự kích thích vụng trộm, hơn nữa ả nhìn thế nào cũng không phải là loại người có thể lấy về quản lý việc nhà, Trương Kiến Quốc làm sao có thể vì người đàn bà này buông tha gia đình của mình.
Triệu Hiểu Liên cũng mong muốn Trương Kiến Quốc ly hôn cưới mình, thế nhưng đối phương lại không chịu nói ra việc ly hôn, còn ngoan ngoãn phục tùng dụ dỗ vợ con, ngay cả điện thoại của ả cũng không nhận, Triệu Hiểu Liên chính là trực tiếp nổi giận rồi.
Trương Hàng mấy ngày này lại đang tìm cách xin thôi học, nếu là do cậu đứng ra nói chuyện, giáo viên trong trường thế nào cũng sẽ không đồng ý, học sinh thủ khoa đầu vào muốn thôi học, làm sao có thể giải quyết đơn giản đây, Trương Hàng căn bản không trông cậy vào Triệu Hiểu Liên mang mình đến trường nói chuyện, cũng càng không muốn để người kia xen vào chuyện này, vì vậy chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu như cậu đem bệnh án của mình ra trường học nhất định sẽ đồng ý, thế nhưng thật sự phải lấy ra sao?
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý tốt, thế nhưng cuối cùng vẫn là khó thể đổ mặt, nếu như cậu thật sự đem bệnh án ra nói với trường chuyện thôi học, như vậy cũng giống như bắt cậu đối mặt với sự thực tàn khốc, phải sống trong cảnh mù lòa cả đời. Trương Hàng cũng không phải không đủ can đảm đối mặt, chỉ là muốn đem thực tại tốt đẹp bây giờ lưu giữ thêm ngày nào thì tốt ngày nấy. Cậu muốn dùng thị lực yếu ớt còn sót lại của mình nỗ lực ghi nhớ ngôi trường này, ghi nhớ tương lai mình từng muốn chinh phục, cũng là nơi kết thúc mộng tưởng của cậu; cậu muốn mình ghi nhớ thật kỹ ngôi trường xinh đẹp này, nơi có bao ký ức học tập thống khổ rồi lại ngập tràn hy vọng thanh xuân.
Đây là quãng thời gian tốt đẹp nhất của đời người, cho dù có chật vật bất kham, cậu vẫn muốn nhớ kỹ.
Lục Thừa Nghiệp có thể lý giải được tâm tình của Trương Hàng, hắn cũng không giục giã mà chỉ mỗi ngày cùng đứa bé này đến trường, cứ để cậu ấy tiếp tục ở chung với bạn bè, an hem thêm một đoạn thời gian nữa, dù sao ở tương lại không lâu sắp đến, bọn họ chung quy cũng phải tách ra, đi trên con đường tuyệt nhiên sai biệt.
Nhưng mà, chuỗi ngày tốt đẹp cuối cùng này, dường như trời cao cũng không có ý định giúp Trương Hàng lưu giữ. Hôm nay tan học về nhà, Trương Hàng đã thấy Triệu Hiểu Liên đằng đằng sát khí đứng trong phòng khách chờ mình, lớn tiếng ra lệnh: “Lập tức đi cùng tao đến nhà ba mày, tao muốn cho con đàn bà hung hãn không muốn ly hôn kia nhìn cho rõ, tao có thể sinh con trai cho Trương Kiến Quốc, so với cái bụng chỉ biết sinh con gái của ả thì mạnh hơn nhiều!”
Trương Hàng không thể tin tưởng nhìn Triệu Hiểu Liên, đây là mẹ ruột của cậu, là người phụ nữ Trương Khải Minh dùng gần nửa cuộc đời để yêu thương, cũng là người phụ nữ trước giờ cậu vẫn kính yêu.
Hiện tại, bà ta muốn cậu phải làm sao yêu kính bà đây.
Lục Thừa Nghiệp quả thực giận đến chết rồi, người đàn bà Triệu Hiểu Liên này rốt cục có một chút xíu nào quan tâm đến Trương Hàng không vậy. Trương Khải Minh đến cuối cùng vẫn đè nén thân thế của Trương Hàng không muốn người ngoài biết, cũng là vì lo lắng cho cậu, thế nhưng Triệu Hiểu Liên vừa mới ly hôn liền muốn mang theo Trương Hàng đi phá nát một gia đình khác, điều này muốn Trương Hàng làm sao có thể chấp nhận, chẳng lẽ muốn cậu đã mồ côi cha còn bị mọi người chỉ trỏ sao?!
Hắn lộ răng ra, hung tợn gầm gừ nhìn Triệu Hiểu Liên, nếu như hắn không phải là người mà chỉ là một con chó trung thành với chủ nhân, như vậy hắn nhất định sẽ mạnh mẽ tiến lên cắt đứt yết hầu của Triệu Hiểu Liên. Loại mẹ này, có còn chẳng bằng không.
“Con không đi.” Trương Hàng buồn buồn nói, trong lòng đau đớn thấu xương, rồi lại trở nên chai sạn, cái loại cảm giác đau đớn này ở trong khoảng thời gian gần đây, bởi vì một loạt sự kiện xảy ra mà bắt đầu trở nên quen thuộc, trên thực tế, cậu đã không còn dễ dàng đau đớn như trước.
“Mày phải đi!” Triệu Hiểu Liên bắt lấy cánh tay của Trương Hàng. “Đó là ba ruột của ngươi, chúng ta đem người đàn bà kia cùng đứa con hoang của nó đuổi đi, sau đó ngươi liền có ba ba cưng chiều. Trương Khải Minh thì tính là gì…”
“Mẹ!” Trương Hàng bước ngang qua Triệu Hiểu Liên, dùng đôi mắt thâm thúy tối tăm nhìn đối phương, “Trong lúc mẹ đang mắng con người khác là con hoang, chỉ sợ con của mẹ càng thích hợp với cái xưng hô đó hơn. Còn ngữa, Trương Khải Minh thật sự không là cái gì đặc biệt, ông chỉ là một người bình thường, một người cha như bao người cha khác, nhưng chỉ bằng ông có thể trong hoàn cảnh biết con không phải ruột thịt của ông mà vẫn nguyện ý cung cấp phí nuôi dưỡng cho con đến khi tốt nghiệp đại học, con liền nhận thức người cha này. Chỉ, nhận, một, mình, ông, ấy!”
Trương Hàng nói xong cũng không dự định trở về phòng, trực tiếp đeo cặp dẫn theo Đại Hắc ra ngoài, cậu không muốn tiếp tục ở nhà để Triệu Hiểu Liên ép buộc mình, càng là không muốn nhìn thấy người đó. Hận cũng tốt, oán cũng được, chung quy vẫn là mẹ mình, Trương Hàng còn có thể làm thế nào đâu.
Cũng may khí trời đã ấm lên dần dần, gió trời bên ngoài mang theo làn khí mùa xuân ấm áp, Trương Hàng tìm một gian nhà trọ nghỉ tạm, thế nhưng bởi vì cậu dẫn theo chó nên bị người ta nhìn chòng chọc nữa ngày, cuối cùng sau khi cậu đáp ứng trả thêm tiền chủ nhà trọ mới miễn cưỡng đồng ý. Bất quá biểu tình cũng rất khó coi, đồng thời còn không ngừng cường điệu, nếu như chó làm hư đồ đạc gì trong phòng của bọn họ, Trương Hàng không những phải bồi thường, mà còn là bồi thường gấp đôi.
Lục Thừa Nghiệp rất phiền muộn, làm chó lại bị kỳ thị như vậy, còn khiến Hàng Hàng phải tốn nhiều tiền. Bất quá cũng may Hàng Hàng không phải loại người cổ hủ cố chấp, Lục Thừa Nghiệp từng len lén trộm tiền của Triệu Hiểu Liên đặt vào cặp Trương Hàng, Trương Hàng cũng là yên lặng cất đi. Dù sao đoạn thời gian đó bọn họ cũng đang ầm ỹ việc ly hôn, Trương Hàng cũng có một chút cảm giác nguy cơ, có thể cất giữ thêm một chút vẫn là tốt một chút.
Thế nhưng Trương Hàng cuối cùng cũng chỉ có được mấy mươi nghìn đồng, muốn làm chuyện gì cũng không đủ. Lục Thừa Nghiệp cúi đầu tự hỏi một phen, nghĩ xem phải dùng biện pháp nào kiếm tiền, bất quá thời cơ bây giờ không quá thích hợp, phải chờ đợi.
Trương Hàng cứ cố chấp ở tại nhà trọ như vậy suốt mấy ngày mới trở về nhà, lúc này trong nhà khắp nời đều là hổn độn bừa bãi. Sau khi Trương Khải Minh và Triệu Hiểu Liên kết hôn, Trương Khải Minh chưa từng để cô ta phải động tay vào công việc nhà, lúc chưa có nhiều tiền, Trương Khải Minh sẽ làm, sau khi có tiền rồi lại mướn người làm theo giờ, Triệu Hiểu Liên chân chính là mười ngón tay không dính xuân thủy, càng không biết phải dọn dẹp nhà cửa thế nào. Trong nhà mọi thứ ngổn ngang bừa bộn, bụi bặm chồng chất, thậm chí còn có không ít thức ăn thừa đã bắt đầu sinh ra dòi bọ, khứu giác của Trương Hàng sau khi tị giác suy giảm đã bắt đầu trở nên linh mẫn, căn bản không thể chịu nổi thứ mùi này, liền cùng với Đại Hắc dọn dẹp căn nhà.
Sau khi hai người dọn dẹp nhà cửa xong Triệu Hiểu Liên cũng chưa trở về, Trương Hàng cũng không quản người nọ, chỉ mang theo Đại Hắc tự trải qua cuộc sống của mình.
Sau đó, Triệu Hiểu Liên cũng không nói với Trương Hàng chuyện ép Trương Kiến Quốc ly hôn, chỉ là dường như cô ta cũng đến nhà của người đàn ông đó náo loạn vài lần, bất quá đều bị thương trở về. Một lần cuối cùng, Triệu Hiểu Liên bị thương thật sự có điểm nghiêm trọng, Trương Hàng nhịn không được cầm theo hòm thuốc bắt đầu giúp Triệu Hiểu Liên xử lý vết thương. Triệu Hiểu Liên vừa khóc vừa mắng: “Tên chết tiệt, đàn ông thối tha! Vậy mà lại cùng với con đàn bà kia đánh ta, con trai cũng không cần. Cái loại người gì vậy!”
Bàn tay của Trương Hàng đang giúp Triệu Hiểu Liên bôi thuốc cũng hơi dừng lại, sau đó lại điềm nhiên như không có việc gì xảy ra. Đối với cậu mà nói, người đàn ông kia bất quá cũng chỉ là một người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi, mặc kệ ông ta làm những gì cũng không có quan hệ đến cậu.
Trước mắt Trương Hàng lại hoa lên một trận, trong lúc lau miệng vết thương liền không cẩn thận đụng đến môi của Triệu Hiểu Liên, Triệu Hiểu Liên liền vươn tay tát Trương Hàng một cái: “Mù rồi à!”
Trương Hàng hít sâu một hơi, tiếp tục vì Triệu Hiểu Liên bôi thuốc, sau khi xử lý vết thương xong cậu yên lặng đặt hòm thuốc về chỗ cũ, mang theo Đại Hắc quay vào phòng.
Cậu thật sự sắp mù rồi, tuy rằng cho đến bây giờ cậu cũng không muốn nói với người khác việc này. Thế nhưng mẹ ruột của cậu đến hiện tại cũng không phát hiện được, một lần cũng không có…
Sau khi quay về phòng, Trương Hàng liền dán người vào cửa, vô lực trượt dài xuống đất, chậm rãi che mặt. Cậu không khóc, chỉ là rất thương tâm. Thấy Triệu Hiểu Liên bị thương cậu khổ sở, mà Triệu Hiểu Liên đối với cậu như vậy, cậu không biết bà ta có thể cảm thụ được sự khổ sở của cậu dù chỉ một chút nào hay không?
Đại Hắc gác cái đầu lông xù của mình lên bả vai cậu, Trương Hàng ôm nó, cảm thấy trên thế giới này dường như kẻ quan tâm mình chỉ còn lại một mình Đại Hắc.
“Tao không sao” Trương Hàng vùi đầu vào trong lớp lông dày rậm của Đại Hắc, buồn buồn nói, “Thái độ của bà ấy như thế nào, tao đại khái đều có thể đoán được, sẽ không thương tâm. Tao chỉ có chút lo lắng, bà ấy không có công việc, hoàn toàn chỉ dựa vào tiền chu cấp của ba ba cho ta, căn bản là không đủ.”
Mà lo lắng của Trương Hàng cũng không phải vô căn cứ, không đến mấy ngày sau Triệu Hiểu Liên liền bắt đầu bán những đồ trang sức trước kia của mình. Mấy thứ này đều là Trương Khải Minh trước đây mua tặng, theo sự tăng giá không ngừng của vàng thì giá trị của chúng cũng cao lên không ít, bán ra vẫn kiếm được một khoảng.
Nhưng mà, có câu miệng ăn núi lở. Hai tháng sau, trên người của Triệu Hiểu Liên đã là một chút tiền cũng không có, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Đại Hắc, nói: “Con chó này cũng rất đáng tiền đi.”
Gần đây Triệu Hiểu Liên thiếu tiền đến điên rồi, loại lời nói này của đối phương Trương Hàng cũng đã quen, cậu lạnh lùng nói: “Không bán được mấy trăm đồng, còn không nhiều bằng để con đi bán máu.”
“Đứa trẻ này làm sao lại ăn nói như vậy!” Triệu Hiểu Liên liếc mắt nhìn Trương Hàng, “Nuôi chó là việc rất tốt kém mà, còn làm lỡ việc học… Thành tích của mày hai tháng gần đây đều kém như vậy, thậm chí giáo viên mấy hôm trước còn gọi điện thoại cho tao nói chuyện. Mày có phải là không muốn đi học nữa hay không, không muốn đi học thì phải đi làm…”
“Xoảng”! Lục Thừa Nghiệp tức giận dùng móng vuốt đẩy rơi bàn trang điểm của Triệu Hiểu Liên, đám chai lọ thủy tinh phía trên cũng theo đó rơi vỡ đầy đất. Triệu Hiểu Liên đau lòng nhào qua: “Đồ trang điểm của ta… con chó chết tiệt này, tao phải đem mày đi làm thịt!”
Lục Thừa Nghiệp không thèm để ý cô ta, cắn góc áo dẫn Trương Hàng về phòng, tùy tiện để cho Triệu Hiểu Liên ở bên ngoài lăn qua lăn lại. Dù sao hắn còn có Trương Hàng che chở, Hàng Hàng dù sao cũng là một thiếu niên trưởng thành rồi, muốn ngăn cản Triệu Hiểu Liên bán hắn vẫn có thể làm được..
“Không có tiền thì phải đi tìm việc làm đi mẹ.” Trước khi Trương Hàng trở về phòng còn khuyên Triệu Hiểu Liên một câu.
Triệu Hiểu Liên tựa hồ được Trương Hàng nhắc nhờ, ngày thứ hai liền bắt đầu đi tìm việc làm. Cô ta vốn cũng tốt nghiệp trung cấp nghề, năm đó được phân phối vào làm trong một xí nghiệp nhà nước, bất quá sau này việc làm ăn của xí nghiệp không tốt, ngay cả lương công nhân cũng thiếu, Trương Khải Minh lại có thể kiếm tiền, Triệu Hiểu Liên liền ghét bỏ công việc này mệt mỏi, liền từ chức ở nhà một mực đánh mạt chược. Hiện tại Triệu Hiểu Liên còn cho rằng mình vẫn rất ưu tú, hoàn toàn không biết hiện tại trung cấp đã không xem như bằng cấp đáng giá gì, hơn nữa còn không có kinh nghiệm công tác, căn bản không có công ty nguyện ý nhận vào.
Đảo mắt mùa xuân đã qua, mùa hè dần đến, Trương Hàng biết mình không thể kiên trì được nữa, thành tích thi cử của cậu đã rớt đến cực điểm, giáo viên cùng bạn học đều là không thể hiểu nổi, thậm chí thành tích của đám người Lâm Thịnh cũng đã vượt lên trước cậu, bọn họ còn lên kế hoạch dùng ngày nghĩ đến giúp Trương Hàng học bò. Chỉ là vấn đề của cậu căn bản đã không ở trên vấn đề học bù nữa, thị lực của Trương Hàng hiện tại đã yếu đến trình độ nhất định, hiện tại đôi mắt chỉ lờ mờ nhìn thấy đường viền của những vật trước mặt mà thôi. Lục Thừa Nghiệp dù ngày hay đêm cũng không dám rời khỏi cậu, lúc nào cũng đi theo phía sau Trương Hàng, dù chỉ một khắc cũng không rời mắt đi.
Trương Hàng lập tức đi mua tài liệu tự học chữ nổi, sau khi đi học về liền len lén thực hành, mong rằng mình có thể học được một ít cơ sở, cũng coi như đặt nền móng cho tương lai. Đại học vừa nhìn đã thấy không quá thực tế, bất quá có nhiều tri thức cậu còn có thể tự mình học tập, cũng có thể đi thi một vài bằng cấp kỹ thuật chuyên nghiệp.
Sinh hoạt tuy rằng gian khổ, thế nhưng chỉ cần nỗ lực, vẫn có hy vọng.
So với Trương Hàng mỗi ngày đều nỗ lực hướng về phía trước, Triệu Hiểu Liên lại là hoàn toàn đánh mất lòng tin trong chuyện tìm việc. Hai công việc trước đó cô ta tìm được đều vì ham chơi mạt chược, đi sớm về muộn, chỉ tiêu không hoàn thành mà bị đuổi, đừng nói phí nuôi dưỡng của Trương Khải Minh đưa cho Trương Hàng, thậm chí còn bắt đầu hướng về phía cậu đòi tiền.
Mà mấy hôm gần đây, Triệu Hiểu Liên đã thật lâu không về nhà cũng không biết là bận cái gì, kỳ thi cuối kỳ của Trương Hàng cũng đã kết thúc, dự định chờ sau khi công bố kết quả liền tìm giáo viên chủ nhiệm nói chuyện thôi học. Trong mấy ngày nghỉ này, cậu phải học chữ nổi cho thật tốt.
Ngay ngày thứ hai sau khi kỳ thi kết thúc liền có người đến gõ cửa, Trương Hàng vừa mở cửa ra đã thấy được một người đàn ông mặc tây trang, gã lễ phép tao nhã nói: “Chào ngài, xin hỏi ngài là Trương Hàng tiên sinh sao? Cô Triệu Hiểu Liên đã đem ngôi nhà này bán rẻ cho ta, cô ấy có nói trong nhà còn một người không biết chuyện này, ủy thác ta đến báo tin. Xin ngài mau chóng dọn đi.”
———
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Triệu Hiểu Liên bán phòng ở chạy rồi ~~~ ta cũng chạy rồi ~~
Triệu Hiểu Liên bị người phát hiện gian tình thì tâm trạng sa sút suốt mấy ngày, cũng không có tâm tình để ý đến việc đem bán Đại Hắc đổi tiền. Sau đó ả còn gọi đện cho Trương Kiến Quốc vài lần, trong nhà của đối phương cũng đã loạn thành một đoàn, mặc kệ thê tử của Trương Kiến Quốc có bao nhiêu bưu hãn, người cuối cùng bị tổn thương trong loại chuyện này vẫn là cô ta và đứa trẻ, trên thực tế cô ta cũng không muốn ly hôn, làm ra náo động lớn như vậy cũng là vì khiến Trương Kiến Quốc hồi tâm chuyển ý, không phạm sai lầm nữa. mà trên thực tế Trương Kiến Quốc cũng là không muốn ly hôn, hắn cũng rất thích vợ mình và con gái, Triệu Hiểu Liên bất quá chỉ là một phần hồi ức tuổi trẻ cùng sự kích thích vụng trộm, hơn nữa ả nhìn thế nào cũng không phải là loại người có thể lấy về quản lý việc nhà, Trương Kiến Quốc làm sao có thể vì người đàn bà này buông tha gia đình của mình.
Triệu Hiểu Liên cũng mong muốn Trương Kiến Quốc ly hôn cưới mình, thế nhưng đối phương lại không chịu nói ra việc ly hôn, còn ngoan ngoãn phục tùng dụ dỗ vợ con, ngay cả điện thoại của ả cũng không nhận, Triệu Hiểu Liên chính là trực tiếp nổi giận rồi.
Trương Hàng mấy ngày này lại đang tìm cách xin thôi học, nếu là do cậu đứng ra nói chuyện, giáo viên trong trường thế nào cũng sẽ không đồng ý, học sinh thủ khoa đầu vào muốn thôi học, làm sao có thể giải quyết đơn giản đây, Trương Hàng căn bản không trông cậy vào Triệu Hiểu Liên mang mình đến trường nói chuyện, cũng càng không muốn để người kia xen vào chuyện này, vì vậy chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu như cậu đem bệnh án của mình ra trường học nhất định sẽ đồng ý, thế nhưng thật sự phải lấy ra sao?
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý tốt, thế nhưng cuối cùng vẫn là khó thể đổ mặt, nếu như cậu thật sự đem bệnh án ra nói với trường chuyện thôi học, như vậy cũng giống như bắt cậu đối mặt với sự thực tàn khốc, phải sống trong cảnh mù lòa cả đời. Trương Hàng cũng không phải không đủ can đảm đối mặt, chỉ là muốn đem thực tại tốt đẹp bây giờ lưu giữ thêm ngày nào thì tốt ngày nấy. Cậu muốn dùng thị lực yếu ớt còn sót lại của mình nỗ lực ghi nhớ ngôi trường này, ghi nhớ tương lai mình từng muốn chinh phục, cũng là nơi kết thúc mộng tưởng của cậu; cậu muốn mình ghi nhớ thật kỹ ngôi trường xinh đẹp này, nơi có bao ký ức học tập thống khổ rồi lại ngập tràn hy vọng thanh xuân.
Đây là quãng thời gian tốt đẹp nhất của đời người, cho dù có chật vật bất kham, cậu vẫn muốn nhớ kỹ.
Lục Thừa Nghiệp có thể lý giải được tâm tình của Trương Hàng, hắn cũng không giục giã mà chỉ mỗi ngày cùng đứa bé này đến trường, cứ để cậu ấy tiếp tục ở chung với bạn bè, an hem thêm một đoạn thời gian nữa, dù sao ở tương lại không lâu sắp đến, bọn họ chung quy cũng phải tách ra, đi trên con đường tuyệt nhiên sai biệt.
Nhưng mà, chuỗi ngày tốt đẹp cuối cùng này, dường như trời cao cũng không có ý định giúp Trương Hàng lưu giữ. Hôm nay tan học về nhà, Trương Hàng đã thấy Triệu Hiểu Liên đằng đằng sát khí đứng trong phòng khách chờ mình, lớn tiếng ra lệnh: “Lập tức đi cùng tao đến nhà ba mày, tao muốn cho con đàn bà hung hãn không muốn ly hôn kia nhìn cho rõ, tao có thể sinh con trai cho Trương Kiến Quốc, so với cái bụng chỉ biết sinh con gái của ả thì mạnh hơn nhiều!”
Trương Hàng không thể tin tưởng nhìn Triệu Hiểu Liên, đây là mẹ ruột của cậu, là người phụ nữ Trương Khải Minh dùng gần nửa cuộc đời để yêu thương, cũng là người phụ nữ trước giờ cậu vẫn kính yêu.
Hiện tại, bà ta muốn cậu phải làm sao yêu kính bà đây.
Lục Thừa Nghiệp quả thực giận đến chết rồi, người đàn bà Triệu Hiểu Liên này rốt cục có một chút xíu nào quan tâm đến Trương Hàng không vậy. Trương Khải Minh đến cuối cùng vẫn đè nén thân thế của Trương Hàng không muốn người ngoài biết, cũng là vì lo lắng cho cậu, thế nhưng Triệu Hiểu Liên vừa mới ly hôn liền muốn mang theo Trương Hàng đi phá nát một gia đình khác, điều này muốn Trương Hàng làm sao có thể chấp nhận, chẳng lẽ muốn cậu đã mồ côi cha còn bị mọi người chỉ trỏ sao?!
Hắn lộ răng ra, hung tợn gầm gừ nhìn Triệu Hiểu Liên, nếu như hắn không phải là người mà chỉ là một con chó trung thành với chủ nhân, như vậy hắn nhất định sẽ mạnh mẽ tiến lên cắt đứt yết hầu của Triệu Hiểu Liên. Loại mẹ này, có còn chẳng bằng không.
“Con không đi.” Trương Hàng buồn buồn nói, trong lòng đau đớn thấu xương, rồi lại trở nên chai sạn, cái loại cảm giác đau đớn này ở trong khoảng thời gian gần đây, bởi vì một loạt sự kiện xảy ra mà bắt đầu trở nên quen thuộc, trên thực tế, cậu đã không còn dễ dàng đau đớn như trước.
“Mày phải đi!” Triệu Hiểu Liên bắt lấy cánh tay của Trương Hàng. “Đó là ba ruột của ngươi, chúng ta đem người đàn bà kia cùng đứa con hoang của nó đuổi đi, sau đó ngươi liền có ba ba cưng chiều. Trương Khải Minh thì tính là gì…”
“Mẹ!” Trương Hàng bước ngang qua Triệu Hiểu Liên, dùng đôi mắt thâm thúy tối tăm nhìn đối phương, “Trong lúc mẹ đang mắng con người khác là con hoang, chỉ sợ con của mẹ càng thích hợp với cái xưng hô đó hơn. Còn ngữa, Trương Khải Minh thật sự không là cái gì đặc biệt, ông chỉ là một người bình thường, một người cha như bao người cha khác, nhưng chỉ bằng ông có thể trong hoàn cảnh biết con không phải ruột thịt của ông mà vẫn nguyện ý cung cấp phí nuôi dưỡng cho con đến khi tốt nghiệp đại học, con liền nhận thức người cha này. Chỉ, nhận, một, mình, ông, ấy!”
Trương Hàng nói xong cũng không dự định trở về phòng, trực tiếp đeo cặp dẫn theo Đại Hắc ra ngoài, cậu không muốn tiếp tục ở nhà để Triệu Hiểu Liên ép buộc mình, càng là không muốn nhìn thấy người đó. Hận cũng tốt, oán cũng được, chung quy vẫn là mẹ mình, Trương Hàng còn có thể làm thế nào đâu.
Cũng may khí trời đã ấm lên dần dần, gió trời bên ngoài mang theo làn khí mùa xuân ấm áp, Trương Hàng tìm một gian nhà trọ nghỉ tạm, thế nhưng bởi vì cậu dẫn theo chó nên bị người ta nhìn chòng chọc nữa ngày, cuối cùng sau khi cậu đáp ứng trả thêm tiền chủ nhà trọ mới miễn cưỡng đồng ý. Bất quá biểu tình cũng rất khó coi, đồng thời còn không ngừng cường điệu, nếu như chó làm hư đồ đạc gì trong phòng của bọn họ, Trương Hàng không những phải bồi thường, mà còn là bồi thường gấp đôi.
Lục Thừa Nghiệp rất phiền muộn, làm chó lại bị kỳ thị như vậy, còn khiến Hàng Hàng phải tốn nhiều tiền. Bất quá cũng may Hàng Hàng không phải loại người cổ hủ cố chấp, Lục Thừa Nghiệp từng len lén trộm tiền của Triệu Hiểu Liên đặt vào cặp Trương Hàng, Trương Hàng cũng là yên lặng cất đi. Dù sao đoạn thời gian đó bọn họ cũng đang ầm ỹ việc ly hôn, Trương Hàng cũng có một chút cảm giác nguy cơ, có thể cất giữ thêm một chút vẫn là tốt một chút.
Thế nhưng Trương Hàng cuối cùng cũng chỉ có được mấy mươi nghìn đồng, muốn làm chuyện gì cũng không đủ. Lục Thừa Nghiệp cúi đầu tự hỏi một phen, nghĩ xem phải dùng biện pháp nào kiếm tiền, bất quá thời cơ bây giờ không quá thích hợp, phải chờ đợi.
Trương Hàng cứ cố chấp ở tại nhà trọ như vậy suốt mấy ngày mới trở về nhà, lúc này trong nhà khắp nời đều là hổn độn bừa bãi. Sau khi Trương Khải Minh và Triệu Hiểu Liên kết hôn, Trương Khải Minh chưa từng để cô ta phải động tay vào công việc nhà, lúc chưa có nhiều tiền, Trương Khải Minh sẽ làm, sau khi có tiền rồi lại mướn người làm theo giờ, Triệu Hiểu Liên chân chính là mười ngón tay không dính xuân thủy, càng không biết phải dọn dẹp nhà cửa thế nào. Trong nhà mọi thứ ngổn ngang bừa bộn, bụi bặm chồng chất, thậm chí còn có không ít thức ăn thừa đã bắt đầu sinh ra dòi bọ, khứu giác của Trương Hàng sau khi tị giác suy giảm đã bắt đầu trở nên linh mẫn, căn bản không thể chịu nổi thứ mùi này, liền cùng với Đại Hắc dọn dẹp căn nhà.
Sau khi hai người dọn dẹp nhà cửa xong Triệu Hiểu Liên cũng chưa trở về, Trương Hàng cũng không quản người nọ, chỉ mang theo Đại Hắc tự trải qua cuộc sống của mình.
Sau đó, Triệu Hiểu Liên cũng không nói với Trương Hàng chuyện ép Trương Kiến Quốc ly hôn, chỉ là dường như cô ta cũng đến nhà của người đàn ông đó náo loạn vài lần, bất quá đều bị thương trở về. Một lần cuối cùng, Triệu Hiểu Liên bị thương thật sự có điểm nghiêm trọng, Trương Hàng nhịn không được cầm theo hòm thuốc bắt đầu giúp Triệu Hiểu Liên xử lý vết thương. Triệu Hiểu Liên vừa khóc vừa mắng: “Tên chết tiệt, đàn ông thối tha! Vậy mà lại cùng với con đàn bà kia đánh ta, con trai cũng không cần. Cái loại người gì vậy!”
Bàn tay của Trương Hàng đang giúp Triệu Hiểu Liên bôi thuốc cũng hơi dừng lại, sau đó lại điềm nhiên như không có việc gì xảy ra. Đối với cậu mà nói, người đàn ông kia bất quá cũng chỉ là một người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi, mặc kệ ông ta làm những gì cũng không có quan hệ đến cậu.
Trước mắt Trương Hàng lại hoa lên một trận, trong lúc lau miệng vết thương liền không cẩn thận đụng đến môi của Triệu Hiểu Liên, Triệu Hiểu Liên liền vươn tay tát Trương Hàng một cái: “Mù rồi à!”
Trương Hàng hít sâu một hơi, tiếp tục vì Triệu Hiểu Liên bôi thuốc, sau khi xử lý vết thương xong cậu yên lặng đặt hòm thuốc về chỗ cũ, mang theo Đại Hắc quay vào phòng.
Cậu thật sự sắp mù rồi, tuy rằng cho đến bây giờ cậu cũng không muốn nói với người khác việc này. Thế nhưng mẹ ruột của cậu đến hiện tại cũng không phát hiện được, một lần cũng không có…
Sau khi quay về phòng, Trương Hàng liền dán người vào cửa, vô lực trượt dài xuống đất, chậm rãi che mặt. Cậu không khóc, chỉ là rất thương tâm. Thấy Triệu Hiểu Liên bị thương cậu khổ sở, mà Triệu Hiểu Liên đối với cậu như vậy, cậu không biết bà ta có thể cảm thụ được sự khổ sở của cậu dù chỉ một chút nào hay không?
Đại Hắc gác cái đầu lông xù của mình lên bả vai cậu, Trương Hàng ôm nó, cảm thấy trên thế giới này dường như kẻ quan tâm mình chỉ còn lại một mình Đại Hắc.
“Tao không sao” Trương Hàng vùi đầu vào trong lớp lông dày rậm của Đại Hắc, buồn buồn nói, “Thái độ của bà ấy như thế nào, tao đại khái đều có thể đoán được, sẽ không thương tâm. Tao chỉ có chút lo lắng, bà ấy không có công việc, hoàn toàn chỉ dựa vào tiền chu cấp của ba ba cho ta, căn bản là không đủ.”
Mà lo lắng của Trương Hàng cũng không phải vô căn cứ, không đến mấy ngày sau Triệu Hiểu Liên liền bắt đầu bán những đồ trang sức trước kia của mình. Mấy thứ này đều là Trương Khải Minh trước đây mua tặng, theo sự tăng giá không ngừng của vàng thì giá trị của chúng cũng cao lên không ít, bán ra vẫn kiếm được một khoảng.
Nhưng mà, có câu miệng ăn núi lở. Hai tháng sau, trên người của Triệu Hiểu Liên đã là một chút tiền cũng không có, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Đại Hắc, nói: “Con chó này cũng rất đáng tiền đi.”
Gần đây Triệu Hiểu Liên thiếu tiền đến điên rồi, loại lời nói này của đối phương Trương Hàng cũng đã quen, cậu lạnh lùng nói: “Không bán được mấy trăm đồng, còn không nhiều bằng để con đi bán máu.”
“Đứa trẻ này làm sao lại ăn nói như vậy!” Triệu Hiểu Liên liếc mắt nhìn Trương Hàng, “Nuôi chó là việc rất tốt kém mà, còn làm lỡ việc học… Thành tích của mày hai tháng gần đây đều kém như vậy, thậm chí giáo viên mấy hôm trước còn gọi điện thoại cho tao nói chuyện. Mày có phải là không muốn đi học nữa hay không, không muốn đi học thì phải đi làm…”
“Xoảng”! Lục Thừa Nghiệp tức giận dùng móng vuốt đẩy rơi bàn trang điểm của Triệu Hiểu Liên, đám chai lọ thủy tinh phía trên cũng theo đó rơi vỡ đầy đất. Triệu Hiểu Liên đau lòng nhào qua: “Đồ trang điểm của ta… con chó chết tiệt này, tao phải đem mày đi làm thịt!”
Lục Thừa Nghiệp không thèm để ý cô ta, cắn góc áo dẫn Trương Hàng về phòng, tùy tiện để cho Triệu Hiểu Liên ở bên ngoài lăn qua lăn lại. Dù sao hắn còn có Trương Hàng che chở, Hàng Hàng dù sao cũng là một thiếu niên trưởng thành rồi, muốn ngăn cản Triệu Hiểu Liên bán hắn vẫn có thể làm được..
“Không có tiền thì phải đi tìm việc làm đi mẹ.” Trước khi Trương Hàng trở về phòng còn khuyên Triệu Hiểu Liên một câu.
Triệu Hiểu Liên tựa hồ được Trương Hàng nhắc nhờ, ngày thứ hai liền bắt đầu đi tìm việc làm. Cô ta vốn cũng tốt nghiệp trung cấp nghề, năm đó được phân phối vào làm trong một xí nghiệp nhà nước, bất quá sau này việc làm ăn của xí nghiệp không tốt, ngay cả lương công nhân cũng thiếu, Trương Khải Minh lại có thể kiếm tiền, Triệu Hiểu Liên liền ghét bỏ công việc này mệt mỏi, liền từ chức ở nhà một mực đánh mạt chược. Hiện tại Triệu Hiểu Liên còn cho rằng mình vẫn rất ưu tú, hoàn toàn không biết hiện tại trung cấp đã không xem như bằng cấp đáng giá gì, hơn nữa còn không có kinh nghiệm công tác, căn bản không có công ty nguyện ý nhận vào.
Đảo mắt mùa xuân đã qua, mùa hè dần đến, Trương Hàng biết mình không thể kiên trì được nữa, thành tích thi cử của cậu đã rớt đến cực điểm, giáo viên cùng bạn học đều là không thể hiểu nổi, thậm chí thành tích của đám người Lâm Thịnh cũng đã vượt lên trước cậu, bọn họ còn lên kế hoạch dùng ngày nghĩ đến giúp Trương Hàng học bò. Chỉ là vấn đề của cậu căn bản đã không ở trên vấn đề học bù nữa, thị lực của Trương Hàng hiện tại đã yếu đến trình độ nhất định, hiện tại đôi mắt chỉ lờ mờ nhìn thấy đường viền của những vật trước mặt mà thôi. Lục Thừa Nghiệp dù ngày hay đêm cũng không dám rời khỏi cậu, lúc nào cũng đi theo phía sau Trương Hàng, dù chỉ một khắc cũng không rời mắt đi.
Trương Hàng lập tức đi mua tài liệu tự học chữ nổi, sau khi đi học về liền len lén thực hành, mong rằng mình có thể học được một ít cơ sở, cũng coi như đặt nền móng cho tương lai. Đại học vừa nhìn đã thấy không quá thực tế, bất quá có nhiều tri thức cậu còn có thể tự mình học tập, cũng có thể đi thi một vài bằng cấp kỹ thuật chuyên nghiệp.
Sinh hoạt tuy rằng gian khổ, thế nhưng chỉ cần nỗ lực, vẫn có hy vọng.
So với Trương Hàng mỗi ngày đều nỗ lực hướng về phía trước, Triệu Hiểu Liên lại là hoàn toàn đánh mất lòng tin trong chuyện tìm việc. Hai công việc trước đó cô ta tìm được đều vì ham chơi mạt chược, đi sớm về muộn, chỉ tiêu không hoàn thành mà bị đuổi, đừng nói phí nuôi dưỡng của Trương Khải Minh đưa cho Trương Hàng, thậm chí còn bắt đầu hướng về phía cậu đòi tiền.
Mà mấy hôm gần đây, Triệu Hiểu Liên đã thật lâu không về nhà cũng không biết là bận cái gì, kỳ thi cuối kỳ của Trương Hàng cũng đã kết thúc, dự định chờ sau khi công bố kết quả liền tìm giáo viên chủ nhiệm nói chuyện thôi học. Trong mấy ngày nghỉ này, cậu phải học chữ nổi cho thật tốt.
Ngay ngày thứ hai sau khi kỳ thi kết thúc liền có người đến gõ cửa, Trương Hàng vừa mở cửa ra đã thấy được một người đàn ông mặc tây trang, gã lễ phép tao nhã nói: “Chào ngài, xin hỏi ngài là Trương Hàng tiên sinh sao? Cô Triệu Hiểu Liên đã đem ngôi nhà này bán rẻ cho ta, cô ấy có nói trong nhà còn một người không biết chuyện này, ủy thác ta đến báo tin. Xin ngài mau chóng dọn đi.”
———
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Triệu Hiểu Liên bán phòng ở chạy rồi ~~~ ta cũng chạy rồi ~~
Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển) - Chapter 10
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Triệu Hiểu Liên bị người phát hiện gian tình thì tâm trạng sa sút suốt mấy ngày, cũng không có tâm tình để ý đến việc đem bán Đại Hắc đổi tiền. Sau đó ả còn gọi đện cho Trương Kiến Quốc vài lần, trong nhà của đối phương cũng đã loạn thành một đoàn, mặc kệ thê tử của Trương Kiến Quốc có bao nhiêu bưu hãn, người cuối cùng bị tổn thương trong loại chuyện này vẫn là cô ta và đứa trẻ, trên thực tế cô ta cũng không muốn ly hôn, làm ra náo động lớn như vậy cũng là vì khiến Trương Kiến Quốc hồi tâm chuyển ý, không phạm sai lầm nữa. mà trên thực tế Trương Kiến Quốc cũng là không muốn ly hôn, hắn cũng rất thích vợ mình và con gái, Triệu Hiểu Liên bất quá chỉ là một phần hồi ức tuổi trẻ cùng sự kích thích vụng trộm, hơn nữa ả nhìn thế nào cũng không phải là loại người có thể lấy về quản lý việc nhà, Trương Kiến Quốc làm sao có thể vì người đàn bà này buông tha gia đình của mình.
Triệu Hiểu Liên cũng mong muốn Trương Kiến Quốc ly hôn cưới mình, thế nhưng đối phương lại không chịu nói ra việc ly hôn, còn ngoan ngoãn phục tùng dụ dỗ vợ con, ngay cả điện thoại của ả cũng không nhận, Triệu Hiểu Liên chính là trực tiếp nổi giận rồi.
Trương Hàng mấy ngày này lại đang tìm cách xin thôi học, nếu là do cậu đứng ra nói chuyện, giáo viên trong trường thế nào cũng sẽ không đồng ý, học sinh thủ khoa đầu vào muốn thôi học, làm sao có thể giải quyết đơn giản đây, Trương Hàng căn bản không trông cậy vào Triệu Hiểu Liên mang mình đến trường nói chuyện, cũng càng không muốn để người kia xen vào chuyện này, vì vậy chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu như cậu đem bệnh án của mình ra trường học nhất định sẽ đồng ý, thế nhưng thật sự phải lấy ra sao?
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý tốt, thế nhưng cuối cùng vẫn là khó thể đổ mặt, nếu như cậu thật sự đem bệnh án ra nói với trường chuyện thôi học, như vậy cũng giống như bắt cậu đối mặt với sự thực tàn khốc, phải sống trong cảnh mù lòa cả đời. Trương Hàng cũng không phải không đủ can đảm đối mặt, chỉ là muốn đem thực tại tốt đẹp bây giờ lưu giữ thêm ngày nào thì tốt ngày nấy. Cậu muốn dùng thị lực yếu ớt còn sót lại của mình nỗ lực ghi nhớ ngôi trường này, ghi nhớ tương lai mình từng muốn chinh phục, cũng là nơi kết thúc mộng tưởng của cậu; cậu muốn mình ghi nhớ thật kỹ ngôi trường xinh đẹp này, nơi có bao ký ức học tập thống khổ rồi lại ngập tràn hy vọng thanh xuân.
Đây là quãng thời gian tốt đẹp nhất của đời người, cho dù có chật vật bất kham, cậu vẫn muốn nhớ kỹ.
Lục Thừa Nghiệp có thể lý giải được tâm tình của Trương Hàng, hắn cũng không giục giã mà chỉ mỗi ngày cùng đứa bé này đến trường, cứ để cậu ấy tiếp tục ở chung với bạn bè, an hem thêm một đoạn thời gian nữa, dù sao ở tương lại không lâu sắp đến, bọn họ chung quy cũng phải tách ra, đi trên con đường tuyệt nhiên sai biệt.
Nhưng mà, chuỗi ngày tốt đẹp cuối cùng này, dường như trời cao cũng không có ý định giúp Trương Hàng lưu giữ. Hôm nay tan học về nhà, Trương Hàng đã thấy Triệu Hiểu Liên đằng đằng sát khí đứng trong phòng khách chờ mình, lớn tiếng ra lệnh: “Lập tức đi cùng tao đến nhà ba mày, tao muốn cho con đàn bà hung hãn không muốn ly hôn kia nhìn cho rõ, tao có thể sinh con trai cho Trương Kiến Quốc, so với cái bụng chỉ biết sinh con gái của ả thì mạnh hơn nhiều!”
Trương Hàng không thể tin tưởng nhìn Triệu Hiểu Liên, đây là mẹ ruột của cậu, là người phụ nữ Trương Khải Minh dùng gần nửa cuộc đời để yêu thương, cũng là người phụ nữ trước giờ cậu vẫn kính yêu.
Hiện tại, bà ta muốn cậu phải làm sao yêu kính bà đây.
Lục Thừa Nghiệp quả thực giận đến chết rồi, người đàn bà Triệu Hiểu Liên này rốt cục có một chút xíu nào quan tâm đến Trương Hàng không vậy. Trương Khải Minh đến cuối cùng vẫn đè nén thân thế của Trương Hàng không muốn người ngoài biết, cũng là vì lo lắng cho cậu, thế nhưng Triệu Hiểu Liên vừa mới ly hôn liền muốn mang theo Trương Hàng đi phá nát một gia đình khác, điều này muốn Trương Hàng làm sao có thể chấp nhận, chẳng lẽ muốn cậu đã mồ côi cha còn bị mọi người chỉ trỏ sao?!
Hắn lộ răng ra, hung tợn gầm gừ nhìn Triệu Hiểu Liên, nếu như hắn không phải là người mà chỉ là một con chó trung thành với chủ nhân, như vậy hắn nhất định sẽ mạnh mẽ tiến lên cắt đứt yết hầu của Triệu Hiểu Liên. Loại mẹ này, có còn chẳng bằng không.
“Con không đi.” Trương Hàng buồn buồn nói, trong lòng đau đớn thấu xương, rồi lại trở nên chai sạn, cái loại cảm giác đau đớn này ở trong khoảng thời gian gần đây, bởi vì một loạt sự kiện xảy ra mà bắt đầu trở nên quen thuộc, trên thực tế, cậu đã không còn dễ dàng đau đớn như trước.
“Mày phải đi!” Triệu Hiểu Liên bắt lấy cánh tay của Trương Hàng. “Đó là ba ruột của ngươi, chúng ta đem người đàn bà kia cùng đứa con hoang của nó đuổi đi, sau đó ngươi liền có ba ba cưng chiều. Trương Khải Minh thì tính là gì…”
“Mẹ!” Trương Hàng bước ngang qua Triệu Hiểu Liên, dùng đôi mắt thâm thúy tối tăm nhìn đối phương, “Trong lúc mẹ đang mắng con người khác là con hoang, chỉ sợ con của mẹ càng thích hợp với cái xưng hô đó hơn. Còn ngữa, Trương Khải Minh thật sự không là cái gì đặc biệt, ông chỉ là một người bình thường, một người cha như bao người cha khác, nhưng chỉ bằng ông có thể trong hoàn cảnh biết con không phải ruột thịt của ông mà vẫn nguyện ý cung cấp phí nuôi dưỡng cho con đến khi tốt nghiệp đại học, con liền nhận thức người cha này. Chỉ, nhận, một, mình, ông, ấy!”
Trương Hàng nói xong cũng không dự định trở về phòng, trực tiếp đeo cặp dẫn theo Đại Hắc ra ngoài, cậu không muốn tiếp tục ở nhà để Triệu Hiểu Liên ép buộc mình, càng là không muốn nhìn thấy người đó. Hận cũng tốt, oán cũng được, chung quy vẫn là mẹ mình, Trương Hàng còn có thể làm thế nào đâu.
Cũng may khí trời đã ấm lên dần dần, gió trời bên ngoài mang theo làn khí mùa xuân ấm áp, Trương Hàng tìm một gian nhà trọ nghỉ tạm, thế nhưng bởi vì cậu dẫn theo chó nên bị người ta nhìn chòng chọc nữa ngày, cuối cùng sau khi cậu đáp ứng trả thêm tiền chủ nhà trọ mới miễn cưỡng đồng ý. Bất quá biểu tình cũng rất khó coi, đồng thời còn không ngừng cường điệu, nếu như chó làm hư đồ đạc gì trong phòng của bọn họ, Trương Hàng không những phải bồi thường, mà còn là bồi thường gấp đôi.
Lục Thừa Nghiệp rất phiền muộn, làm chó lại bị kỳ thị như vậy, còn khiến Hàng Hàng phải tốn nhiều tiền. Bất quá cũng may Hàng Hàng không phải loại người cổ hủ cố chấp, Lục Thừa Nghiệp từng len lén trộm tiền của Triệu Hiểu Liên đặt vào cặp Trương Hàng, Trương Hàng cũng là yên lặng cất đi. Dù sao đoạn thời gian đó bọn họ cũng đang ầm ỹ việc ly hôn, Trương Hàng cũng có một chút cảm giác nguy cơ, có thể cất giữ thêm một chút vẫn là tốt một chút.
Thế nhưng Trương Hàng cuối cùng cũng chỉ có được mấy mươi nghìn đồng, muốn làm chuyện gì cũng không đủ. Lục Thừa Nghiệp cúi đầu tự hỏi một phen, nghĩ xem phải dùng biện pháp nào kiếm tiền, bất quá thời cơ bây giờ không quá thích hợp, phải chờ đợi.
Trương Hàng cứ cố chấp ở tại nhà trọ như vậy suốt mấy ngày mới trở về nhà, lúc này trong nhà khắp nời đều là hổn độn bừa bãi. Sau khi Trương Khải Minh và Triệu Hiểu Liên kết hôn, Trương Khải Minh chưa từng để cô ta phải động tay vào công việc nhà, lúc chưa có nhiều tiền, Trương Khải Minh sẽ làm, sau khi có tiền rồi lại mướn người làm theo giờ, Triệu Hiểu Liên chân chính là mười ngón tay không dính xuân thủy, càng không biết phải dọn dẹp nhà cửa thế nào. Trong nhà mọi thứ ngổn ngang bừa bộn, bụi bặm chồng chất, thậm chí còn có không ít thức ăn thừa đã bắt đầu sinh ra dòi bọ, khứu giác của Trương Hàng sau khi tị giác suy giảm đã bắt đầu trở nên linh mẫn, căn bản không thể chịu nổi thứ mùi này, liền cùng với Đại Hắc dọn dẹp căn nhà.
Sau khi hai người dọn dẹp nhà cửa xong Triệu Hiểu Liên cũng chưa trở về, Trương Hàng cũng không quản người nọ, chỉ mang theo Đại Hắc tự trải qua cuộc sống của mình.
Sau đó, Triệu Hiểu Liên cũng không nói với Trương Hàng chuyện ép Trương Kiến Quốc ly hôn, chỉ là dường như cô ta cũng đến nhà của người đàn ông đó náo loạn vài lần, bất quá đều bị thương trở về. Một lần cuối cùng, Triệu Hiểu Liên bị thương thật sự có điểm nghiêm trọng, Trương Hàng nhịn không được cầm theo hòm thuốc bắt đầu giúp Triệu Hiểu Liên xử lý vết thương. Triệu Hiểu Liên vừa khóc vừa mắng: “Tên chết tiệt, đàn ông thối tha! Vậy mà lại cùng với con đàn bà kia đánh ta, con trai cũng không cần. Cái loại người gì vậy!”
Bàn tay của Trương Hàng đang giúp Triệu Hiểu Liên bôi thuốc cũng hơi dừng lại, sau đó lại điềm nhiên như không có việc gì xảy ra. Đối với cậu mà nói, người đàn ông kia bất quá cũng chỉ là một người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi, mặc kệ ông ta làm những gì cũng không có quan hệ đến cậu.
Trước mắt Trương Hàng lại hoa lên một trận, trong lúc lau miệng vết thương liền không cẩn thận đụng đến môi của Triệu Hiểu Liên, Triệu Hiểu Liên liền vươn tay tát Trương Hàng một cái: “Mù rồi à!”
Trương Hàng hít sâu một hơi, tiếp tục vì Triệu Hiểu Liên bôi thuốc, sau khi xử lý vết thương xong cậu yên lặng đặt hòm thuốc về chỗ cũ, mang theo Đại Hắc quay vào phòng.
Cậu thật sự sắp mù rồi, tuy rằng cho đến bây giờ cậu cũng không muốn nói với người khác việc này. Thế nhưng mẹ ruột của cậu đến hiện tại cũng không phát hiện được, một lần cũng không có…
Sau khi quay về phòng, Trương Hàng liền dán người vào cửa, vô lực trượt dài xuống đất, chậm rãi che mặt. Cậu không khóc, chỉ là rất thương tâm. Thấy Triệu Hiểu Liên bị thương cậu khổ sở, mà Triệu Hiểu Liên đối với cậu như vậy, cậu không biết bà ta có thể cảm thụ được sự khổ sở của cậu dù chỉ một chút nào hay không?
Đại Hắc gác cái đầu lông xù của mình lên bả vai cậu, Trương Hàng ôm nó, cảm thấy trên thế giới này dường như kẻ quan tâm mình chỉ còn lại một mình Đại Hắc.
“Tao không sao” Trương Hàng vùi đầu vào trong lớp lông dày rậm của Đại Hắc, buồn buồn nói, “Thái độ của bà ấy như thế nào, tao đại khái đều có thể đoán được, sẽ không thương tâm. Tao chỉ có chút lo lắng, bà ấy không có công việc, hoàn toàn chỉ dựa vào tiền chu cấp của ba ba cho ta, căn bản là không đủ.”
Mà lo lắng của Trương Hàng cũng không phải vô căn cứ, không đến mấy ngày sau Triệu Hiểu Liên liền bắt đầu bán những đồ trang sức trước kia của mình. Mấy thứ này đều là Trương Khải Minh trước đây mua tặng, theo sự tăng giá không ngừng của vàng thì giá trị của chúng cũng cao lên không ít, bán ra vẫn kiếm được một khoảng.
Nhưng mà, có câu miệng ăn núi lở. Hai tháng sau, trên người của Triệu Hiểu Liên đã là một chút tiền cũng không có, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Đại Hắc, nói: “Con chó này cũng rất đáng tiền đi.”
Gần đây Triệu Hiểu Liên thiếu tiền đến điên rồi, loại lời nói này của đối phương Trương Hàng cũng đã quen, cậu lạnh lùng nói: “Không bán được mấy trăm đồng, còn không nhiều bằng để con đi bán máu.”
“Đứa trẻ này làm sao lại ăn nói như vậy!” Triệu Hiểu Liên liếc mắt nhìn Trương Hàng, “Nuôi chó là việc rất tốt kém mà, còn làm lỡ việc học… Thành tích của mày hai tháng gần đây đều kém như vậy, thậm chí giáo viên mấy hôm trước còn gọi điện thoại cho tao nói chuyện. Mày có phải là không muốn đi học nữa hay không, không muốn đi học thì phải đi làm…”
“Xoảng”! Lục Thừa Nghiệp tức giận dùng móng vuốt đẩy rơi bàn trang điểm của Triệu Hiểu Liên, đám chai lọ thủy tinh phía trên cũng theo đó rơi vỡ đầy đất. Triệu Hiểu Liên đau lòng nhào qua: “Đồ trang điểm của ta… con chó chết tiệt này, tao phải đem mày đi làm thịt!”
Lục Thừa Nghiệp không thèm để ý cô ta, cắn góc áo dẫn Trương Hàng về phòng, tùy tiện để cho Triệu Hiểu Liên ở bên ngoài lăn qua lăn lại. Dù sao hắn còn có Trương Hàng che chở, Hàng Hàng dù sao cũng là một thiếu niên trưởng thành rồi, muốn ngăn cản Triệu Hiểu Liên bán hắn vẫn có thể làm được..
“Không có tiền thì phải đi tìm việc làm đi mẹ.” Trước khi Trương Hàng trở về phòng còn khuyên Triệu Hiểu Liên một câu.
Triệu Hiểu Liên tựa hồ được Trương Hàng nhắc nhờ, ngày thứ hai liền bắt đầu đi tìm việc làm. Cô ta vốn cũng tốt nghiệp trung cấp nghề, năm đó được phân phối vào làm trong một xí nghiệp nhà nước, bất quá sau này việc làm ăn của xí nghiệp không tốt, ngay cả lương công nhân cũng thiếu, Trương Khải Minh lại có thể kiếm tiền, Triệu Hiểu Liên liền ghét bỏ công việc này mệt mỏi, liền từ chức ở nhà một mực đánh mạt chược. Hiện tại Triệu Hiểu Liên còn cho rằng mình vẫn rất ưu tú, hoàn toàn không biết hiện tại trung cấp đã không xem như bằng cấp đáng giá gì, hơn nữa còn không có kinh nghiệm công tác, căn bản không có công ty nguyện ý nhận vào.
Đảo mắt mùa xuân đã qua, mùa hè dần đến, Trương Hàng biết mình không thể kiên trì được nữa, thành tích thi cử của cậu đã rớt đến cực điểm, giáo viên cùng bạn học đều là không thể hiểu nổi, thậm chí thành tích của đám người Lâm Thịnh cũng đã vượt lên trước cậu, bọn họ còn lên kế hoạch dùng ngày nghĩ đến giúp Trương Hàng học bò. Chỉ là vấn đề của cậu căn bản đã không ở trên vấn đề học bù nữa, thị lực của Trương Hàng hiện tại đã yếu đến trình độ nhất định, hiện tại đôi mắt chỉ lờ mờ nhìn thấy đường viền của những vật trước mặt mà thôi. Lục Thừa Nghiệp dù ngày hay đêm cũng không dám rời khỏi cậu, lúc nào cũng đi theo phía sau Trương Hàng, dù chỉ một khắc cũng không rời mắt đi.
Trương Hàng lập tức đi mua tài liệu tự học chữ nổi, sau khi đi học về liền len lén thực hành, mong rằng mình có thể học được một ít cơ sở, cũng coi như đặt nền móng cho tương lai. Đại học vừa nhìn đã thấy không quá thực tế, bất quá có nhiều tri thức cậu còn có thể tự mình học tập, cũng có thể đi thi một vài bằng cấp kỹ thuật chuyên nghiệp.
Sinh hoạt tuy rằng gian khổ, thế nhưng chỉ cần nỗ lực, vẫn có hy vọng.
So với Trương Hàng mỗi ngày đều nỗ lực hướng về phía trước, Triệu Hiểu Liên lại là hoàn toàn đánh mất lòng tin trong chuyện tìm việc. Hai công việc trước đó cô ta tìm được đều vì ham chơi mạt chược, đi sớm về muộn, chỉ tiêu không hoàn thành mà bị đuổi, đừng nói phí nuôi dưỡng của Trương Khải Minh đưa cho Trương Hàng, thậm chí còn bắt đầu hướng về phía cậu đòi tiền.
Mà mấy hôm gần đây, Triệu Hiểu Liên đã thật lâu không về nhà cũng không biết là bận cái gì, kỳ thi cuối kỳ của Trương Hàng cũng đã kết thúc, dự định chờ sau khi công bố kết quả liền tìm giáo viên chủ nhiệm nói chuyện thôi học. Trong mấy ngày nghỉ này, cậu phải học chữ nổi cho thật tốt.
Ngay ngày thứ hai sau khi kỳ thi kết thúc liền có người đến gõ cửa, Trương Hàng vừa mở cửa ra đã thấy được một người đàn ông mặc tây trang, gã lễ phép tao nhã nói: “Chào ngài, xin hỏi ngài là Trương Hàng tiên sinh sao? Cô Triệu Hiểu Liên đã đem ngôi nhà này bán rẻ cho ta, cô ấy có nói trong nhà còn một người không biết chuyện này, ủy thác ta đến báo tin. Xin ngài mau chóng dọn đi.”
———
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Triệu Hiểu Liên bán phòng ở chạy rồi ~~~ ta cũng chạy rồi ~~