Đi khoảng nửa tiếng đồng hồ rốt cục ở ven đường cũng gặp được một cửa hàng tiện lợi trông vẫn còn nguyên vẹn, trước tận thế hẳn là còn đang khai trương các cửa sổ phòng này đều tốt hơn nữa trước cửa phòng đậu mấy chiếc xe, có dấu vết xe cộ hẳn là có người ở bên trong nghỉ ngơi.
"Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một đêm được không?" Ngôn Dục nhìn hỏi bọn họ hai người gật đầu xuống xe rồi thu xe vào không gian, Ngôn Dục và Ngôn Trạch Vũ một người vác một cái túi, lều trại lớn hơn cùng mấy cái túi ngủ còn Tô Bắc Khương đựng một ít lương khô. Không phải ai cũng có thể ăn quá tốt, sau khi giả vờ xong bọn họ đi vào cửa phòng Ngôn Trạch Vũ đi gõ cửa Ngôn Dục vì đề phòng vạn nhất vẫn cầm đao lên tay.
"Ai?" bên trong quả nhiên có người.
"Chúng tôi đi ngang qua và tìm một nơi để qua đêm ngày mai liền đi, các anh có thể mở cửa và cho chúng tôi vào không? Chúng tôi chỉ có người." Ngôn Dục nắm chặt tay Tô Bắc Khương, Tô Bắc Khương cúi đầu nhìn thoáng qua không nói gì. Tiếng sấm bên trong vang lên cánh cửa "chi" mở ra một khe nhỏ, mở cửa chính là một người phụ nữ trung niên vẻ mặt mệt mỏi, cô cảnh giác nhìn mấy người bọn họ lại nhìn phía sau bọn họ, khi cô nhìn thấy Tô Bắc Khương bị Ngôn Dục dắt theo vẻ mặt liền ghét bỏ. Tô Bắc Khương: trách tôi?
"Các ngươi có thể tiến vào nhưng phải giao chút vật tư hơn nữa chỉ có thể ngủ sáng mai phải đi." Đám người Ngôn Dục một thân quần áo sạch sẽ ở chỗ này có vẻ không hợp, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra coi như không tệ mấy người vẻ mặt hồng nhuận căn bản không giống như chạy trốn cho nên nàng tạm thời tăng mã, có thể muốn một chút liền một chút cô ấy đã đói trong nhiều ngày. Ngôn Trạch Vũ vốn định phản đối nhưng Tô Bắc Khương mở miệng ngăn cản lời nói của anh
"Có thể nhưng chúng tôi chỉ có thể cho các người vài gói mì ăn liền." Nghe Tô Bắc Khương nói, Ngôn Trạch Vũ liền ngậm miệng chuẩn bị mắng lại. Được rồi, em gái nói gì thì là cái đó dù sao anh cũng không thích ăn mì ăn liền, mì ăn liền là Tô Bắc Khương tạm thời lắp đặt chỉ sợ loại tình huống này coi như cô ấy không có đồ trắng. Người phụ nữ gật đầu vươn ra một bàn tay bẩn thỉu Tô Bắc Khương lấy ra mấy túi từ ba lô ra đưa cho cô ấy sau khi cô nhận nó, cô mở cửa và gọi họ vào, ngôi nhà tối tăm không có đèn chỉ có một ngọn nến ngắn vẫn còn cháy. Chỉ có điểm này nên bọn họ liền tìm một góc nhỏ từ trong ba lô lấy ra một tấm chăn sạch sẽ lót trên mặt đất mới ngồi xuống.
"Ôi, nghèo còn chú ý" Tô Bắc Khương nhìn cách xa mới phát hiện người trong phòng này loáng thoáng nhìn bọn họ, trong phòng này lớn nhỏ có khoảng hơn hai mươi người. Tô Bắc Khương không để ý tới lời người phụ nữ kia nói bảo Ngôn Trạch Vũ lấy lều trại ra mở ra. Bọn họ đang bận rộn chuẩn bị đồ đạc người trong phòng này cũng đang lén lút đánh giá bọn họ nhìn hai đại nam nhân đang bận rộn, tiểu cô nương này lại ngồi ở một bên nghỉ ngơi bên cạnh có người lặng lẽ hỏi
"Cô gái, các cô có phải người nhà không?"
Tô Bắc Khương quay đầu nhìn ra là một bác gái lớn chừng sáu mươi tuổi " Chúng ta là anh em" Vị bác gái gật gật đầu "Ba người đi đâu vậy?"
"Nương tựa vào thân thích đâu" ánh nến rất tối nên nhìn không rõ người Tô Bắc Khương không nói chuyện được hai câu đã thấy Ngôn Trạch Vũ bọn họ đã dựng lều trại xong "Kiều Kiều em mau vào đi ban đêm sẽ rất lạnh."
"Ồ, tới ngay đây" Tô Bắc Khương vội vàng trốn vào lều trại. Đợi đến khi ba người Tô Bắc Khương vào lều trại người bên ngoài bảy miệng tám lưỡi nói ra. Người phụ nữ vừa mới lấy mấy gói mì ăn liền vụиɠ ŧяộʍ nói
"Trong ba lô của bọn họ khẳng định còn có đồ ăn nếu không thì sao có thể tùy tiện liền lấy ra mấy gói mì ăn liền."
"Bọn họ chỉ có ba người có thể ăn bao nhiêu thứ chúng ta nhiều người như vậy sao cô lại chỉ muốn mấy gói mì ăn liền" một người phụ nữ khác ghét bỏ nói.
"Ngươi có bản lĩnh ngươi đi đòi a người đàn ông kia cầm dao đâu" Người phụ nữ mở cửa trợn trắng mắt.
"Vậy chúng ta nhiều người như vậy, ngươi liền lấy mấy gói mì ăn liền này thì ăn như thế nào a."
"Anh, bọn họ là cho rằng chúng ta trốn vào nghe không thấy sao?" Tô Bắc Khương nghi hoặc mặt.
"Mặc kệ bọn họ mau ăn chút gì đó rồi đi ngủ đi, sáng mai còn đi đâu" Ngôn Dục nhéo nhéo mặt cô.
"Ôi, đáng ghét không được nhéo mặt" Tô Bắc Khương mặt đều bị nhéo đỏ lên.
"Kiều Kiều, em nằm ngủ ở giữa đi hai bọn anh ngủ bên cạnh để bảo vệ em" Ngôn Trạch Vũ trải túi ngủ nói. Khi họ nằm xuống cuộc trò chuyện bên ngoài vẫn tiếp tục.
"Nấu chưa?"
"Nấu chín nhưng không nhiều lắm chỉ có thể ăn hai miếng một người, đây là những thứ tôi lấy tới tôi muốn ăn một gói."
"Ngươi đừng ích kỷ như vậy a, mọi người cùng nhau ăn không được sao?"
"Các lão nương bại gia ngươi có thể câm miệng đi, có thức ăn là tốt rồi"
"Anh mắng phụ nữ nhà tôi làm gì vậy? không quản tốt con dâu của mình đi."
Lúc này một thanh âm nhỏ nhụi truyền vào tai Tô Bắc Khương.
"Mẹ, Hạo Hạo có chút đói bụng." Tô Bắc Khương mở mắt lại cẩn thận nghe một chút "Hạo Hạo, đợi một hồi được không? đợi lát nữa mẹ bảo bố đi múc cho con một chút được không? "
"Một người mẹ tốt a"
"Ba Hạo Hạo, anh đi xem thử một chút đi." mẹ Hạo Hạo đẩy người đàn ông bên cạnh.
Hắn xoay người nhìn thoáng qua đứa nhỏ gầy trơ xương đói khát, ôn nhu sờ sờ đầu hắn, "Chờ ba lập tức trở về." Nói xong liền cắn răng đứng lên đi về phía bên kia.
"Đại ca đại tỷ có thể cho tôi chút đồ ăn được không? một chút là được, Hạo Hạo nhà tôi thật sự là đói chịu không nổi." "Khụ khụ"
"Ba Hạo Hạo, anh không sao chứ? Các người như thế nào lại còn đánh người vậy"
"Ba ơi ba các người, các người không nên bắt nạt ba ta"
"Hừ, mang theo một cái bình kéo còn chưa tính cả ngày đều biết ăn có bản lĩnh tự mình muốn đi a"
"Thế nhưng..." Mẹ Hạo Hạo không thể tin được những người này làm sao có thể như vậy.
"Lúc trước chúng ta cũng đem đồ đạc cho các ngươi ăn mà."
"Ngươi mang theo tiểu súc sinh này ăn cái gì ăn, chúng ta ăn đồ của các ngươi đó không phải cũng bảo vệ một nhà các người một đường hay sao, cái gì cũng không làm còn không biết xấu hổ muốn ăn."
"Chúng tôi mới không phải cái gì cũng không làm, ba tôi có hỗ trợ đánh tang thi, các người mới là cái gì cũng không làm" Hạo Hạo tức giận kêu lên.
"Tiểu tử, mày nói lại một lần." một nam nhân đem Hạo Hạo từ trên mặt đất nâng lên.
"A, buông ra, buông con tôi ra" mẹ Hạo Hạo sau khi nhìn thấy đưa tay không ngừng xé rách người đàn ông này đáng tiếc nàng đã lâu không ăn cơm căn bản là không có sức lực Hạo Hạo bị dọa đến nước mắt không ngừng chảy
"Baba, ba cứu Hạo Hạo." ngay khi ba Hạo Hạo đứng lên chuẩn bị xông tới thì lều ở góc mở, một con dao kề sát vào cổ người đàn ông này, mọi người nhìn thấy sau đó giống như bị ấn nút tạm dừng.
"Đừng nhúc nhích, đao của ta cũng không có mắt." là Ngôn Trạch Vũ. Tô Bắc Khương xác nhận là một nhà gia đình Hạo Hạo liền bảo Ngôn Trạch Vũ đi mang bọn họ tới đây.
"Đại ca, đại ca có chuyện gì thì cứ bình tĩnh ngồi xuống mà nói " người đàn ông này sợ tới mức chân cũng bắt đầu run rẩy Ngôn Trạch Vũ ngẩng đầu về phía con dao trên tay anh " Nhẹ nhàng cho tôi."
"Được rồi." nam nhân này vội vàng nhẹ nhàng buông Hạo Hạo xuống Ngôn Trạch Vũ lạnh lùng vẫn rất có cảm giác đấy chứ.
"Đừng tưởng rằng chúng tôi dễ nói chuyện, chúng tôi chỉ là lười gây phiền toái mà không sợ nhất cũng chính là phiền toái." Bị Ngôn Trạch Vũ dọa như vậy đám người kia lập tức run rẩy tụ tập ở góc đối diện. Thấy bộ dạng này Ngôn Trạch Vũ hừ một tiếng rồi thu đao cúi đầu nhìn về phía đầu củ cải nhỏ trên mặt đất vẻ mặt rối rắm.