Thời gian trôi qua, tuy Sa Mỗ cùng Mông Đế vẫn không vừa mắt đối phương như cũ, nhưng cũng chưa từng động vuốt với nhau, vì thế cuộc sống của La Kiều cũng tạm thời khôi phục bình yên.
Thảo nguyên vào mùa mưa so với mùa khô quả thực chính là thiên đường. Khắp nơi trong lãnh địa La Kiều đều là con mồi, linh dương gazen, linh dương đầu bò con mới sinh trở thành bữa ăn ngon của nhóm mèo lớn.
Đương nhiên, linh dương gazen con dễ bắt hơn linh dương đầu bò con. Có linh dương đầu bò mụ mụ ở bên cạnh bảo hộ, liệp báo đơn độc xông tới chính là tìm đường chết. Vì thế, La Kiều, Sa Mỗ cùng Hi Đạt thường xuyên cùng nhau đi săn. Bất quá, phụ trách dẫn linh dương đầu bò mụ mụ rời đi luôn là La Kiều.
La Kiều thực bất đắc dĩ, trước mặt là linh dương đầu bò mụ mụ với cái sừng nhọn cùng cẳng chân cứng rắn, sau lưng là mụ mụ cò thể vung vuốt chụp bay mình, cậu còn chọn lựa sao?
Sau đó, La Kiều nghĩ ra một biện pháp, cậu gọi Tát Đặc tới.
So với liệp báo, linh dương đầu bò lại càng căm hận sư tử hơn, dù sao liệp báo bình thường chỉ bắt giữ ấu tể, mà sư tử thì lớn nhỏ ăn hết, không cố kỵ chút nào, chỉ cần một thân lông không có lấm tấm của Tát Đặc xuất hiện, giá trị cừu hận của linh dương đầu bò lập tức rời đi, La Kiều có thể thoải mái chạy tới chỗ Sa Mỗ cùng Hi Đạt, vừa ăn thịt vừa vây xem.
Đương nhiên, Tát Đặc cũng không phải làm không công, con mồi bắt được luôn chia cho nó một phần.
Sau khi ăn xong, Tát Đặc liếm liếm miệng, vệ sinh bản thân rồi chạy tới truy đuổi Gia Mã yêu dấu. La Kiều thực không hiểu nổi lòng kiên nhẫn của Tát Đặc từ đâu mà ra. Cho dù là một con báo hờ như cậu cũng biết liệp báo cái đang nuôi ấu tể không thể theo đuổi, một khi tới quá gần sẽ bị đối phương xem là uy hiếp, huống chi Gia Mã lại thích đánh nhau, không biết khoảng thời gian này Tát Đặc đã bị đánh bao nhiêu lần? Mỗi ngày đều bị đánh đến bầm dập mặt mũi nhưng vẫn không biết mệt, vị anh em này bị cái gì vậy a? Bị đánh tới nghiện sao?
Nếu muốn theo đuổi Gia Mã, điều kiện duy nhất chính là Tháp Tháo không tồn tại, nhưng nếu Tát Đặc dám ra tay với Tháp Tháp, không nói tới Gia Mã, ngay cả La Kiều cũng tuyệt đối không bỏ qua. Kể từ ngày đó, anh bạn Tát Đặc lại tiếp tục đi con đường truy đuổi em gái gập ghềnh, ngã lại đứng lên, đứng lên rồi lại tiếp tục sự nghiệp gục ngã.
So với cuộc sống bình yên của con liệp báo nào đó, khoảng thời gian này Mông Đế thật ra gặp phải phiền phức không nhỏ. Mùa mưa đến làm nhóm hoa báo cũng khó giữ vững sự bí ẩn của mình. Bích Thúy Ti tồn tại, hấp dẫn hai con hoa báo đực xa lạ tới đây. Bích Thúy Ti còn mang theo ấu tể, không thể giao phối, bất quá lũ hoa báo đực cũng không nguyện ý từ bỏ, một khi có cơ hội, chúng sẽ giết chết ấu tể của Bích Thúy Ti, ép buộc Bích Thúy Ti hạ sinh đứa nhỏ của mình.
Tuy Bích Thúy Ti ngoài miệng thường xuyên nói mình phải tìm kiếm mùa xuân thứ hai, nhưng không có mụ mụ nào không thương con. Mông Đế ở phương diện nào đó quả thực làm người ta ghét cay ghét đắng, nhưng không thể chối bỏ khả năng bảo hộ lãnh địa, bảo hộ ấu tể của nó.
Bích Thúy Ti dẫn hai hoa báo con trốn sâu trong lãnh địa, Mông Đế bắt đầu tăng cường số lần tuần tra. Không chỉ bảo hộ Bích Thúy Ti cùng ấu tể, cũng vì bảo hộ lãnh địa cùng tôn nghiêm của chính nó. Hai con hoa báo đực xa lạ kia không chỉ theo đuổi Bích Thúy Ti, nếu có cơ hội, chúng sẽ cướp luôn lãnh địa của Mông Đế, trong đó có một con còn khá trẻ, lúc gặp mặt, Mông Đế liền hung hăng đập tên này một trận, Mông Đế tự tin, nếu không muốn bỏ mạng, con hoa báo trẻ tuổi này sẽ không xuất hiện nữa. Con còn lại có chút phiền phức, nó chọn mảnh đất cách biên giới lãnh địa Mông Đế tầm năm trăm mét thành lập lãnh địa của riêng mình, có tính toán thủ lại trường kì ở đây.
Tuy Mông Đế không thích đối phương, nhưng hoa báo cũng có quy củ của riêng mình, nếu con hoa báo kia không chủ động xâm lấn lãnh địa Mông Đế, nó không thể tìm đối phương gây chuyện. Trừ phi Mông Đế muốn cướp đoạt lãnh địa kia. Nhưng hiện giờ lãnh địa của Mông Đế đã đủ lớn, căn bản không cần phải cướp thêm nữa… huống chi lãnh địa của con hoa báo đực kia trùng điệp với lãnh địa của một sư đàn, đầu Mông Đế bị ngựa vằn đá rồi mới tự đi tìm phiền phức như vậy.
Không biết vì sao, Bích Thúy Ti cũng mở rộng phạm vi lãnh địa của mình, có một phần trùng điệp với lãnh địa con hoa báo kia, mà sau khi lưu lại mùi, nó lập tức chui sâu vào lãnh địa Mông Đế. Mùi của Bích Thúy Ti làm con hoa báo đực kia xao động nhưng không có biện pháp, thực lực của nó cũng tương đương Mông Đế, một khi đánh nhau rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương, nó không muốn mạo hiểm.
Mông Đế mắt nhắm mắt mở với hành vi của Bích Thúy Ti, chỉ cần con hoa báo đực kia không đến chiếm lãnh địa, không thương tổn đứa nhỏ của nó, Bích Thúy Ti làm thế nào cũng không liên quan.
Có lẽ Mông Đế chưa từng thân cận đứa nhỏ của mình, nhưng không có nghĩa nó thờ ơ với sự an toàn của chúng. Nói cách khác, cho dù nó muốn thân thiết với ấu tể cũng không được, Bích Thúy Ti bảo hộ hai hoa báo con rất cẩn thận, Mông Đế muốn liếc mắt nhìn chúng một cái cũng phải chờ đến lúc Bích Thúy Ti rời khỏi nơi ẩn núp, còn nếu muốn làm một ba ba tiêu chuẩn, thực có lỗi, móng vuốt cùng răng nanh của Bích Thúy Ti chờ sẵn.
Độ tuổi của hai nhóc hoa báo con cũng xấp xỉ La Sâm, La thụy, báo đực sau khi trưởng thành sẽ rời khỏi lãnh địa Mông Đế, báo cái thì có hai lựa chọn, một là cùng Bích Thúy Ti rời đi, hai là lưu lại. Điều kiện tiên quyết để có thể lưu lại là vị hàng xóm mới ở cách vách nhà Mông Đế có thể tiếp tục thủ vững, không bị đuổi đi.
Có lẽ đây là nguyên nhân Bích Thúy Ti không ngừng trêu chọc con hoa báo đực kia, muốn tìm hàng dự phòng? Đương nhiên, vô luận thế nào, này cũng là chuyện sau này.
Trận phân tranh của hoa báo không ảnh hưởng đến cuộc sống liệp báo, Mông Đế bị chuyện lãnh địa quấn tay quấn chân, ngược lại làm La Kiều thoải mái không ít. Cậu thậm chí còn rảnh rỗi dắt hai tiểu liệp báo tới hố nước ngắm rùa.
Bẫy rập mà Tát Đặc đào lúc trước đã trở thành một hố nước, không biết từ lúc nào bên trong có ba con rùa sinh sống. La Sâm cùng La Thụy từng ăn rùa đất nhưng đây là lần đầu tiên thấy rùa nước, vì thế thực tò mò với cái tên có cái đầu bé xíu này. La Kiều ngăn cản tiểu liệp báo vươn vuốt: “Cẩn thận bị cắn đấy.”
Tiểu liệp báo rõ ràng không tin, cái đầu bé xíu như vậy, sao có thể tổn thương bọn nó nha?
Thấy La Sâm cùng La Thụy không tin, La Kiều liền biến hóa bình thái, leo lên cái cây gần núi đá, bắt vài con chim quelea non, ném vào trong nước. Không tới một phút, mặt nước tĩnh lặng bị phá vỡ, đám rùa vốn uể oải hệt như không thèm để ý tới sự đời kia giống như mới uống máu gà, táp một con chim non, nuốt xuống.
Hai tiểu liệp báo nhìn mà trợn mắt há hốc, La Kiều liếm liếm lỗ tai cùng trán bọn nhỏ: “Thấy chưa? Vĩnh viễn đừng dùng bề ngoài mà phán đoán, giống như rắn, chúng thoạt nhìn rất dễ bắt đúng không? Không có chân, răng nanh cũng không sắc bén, nhưng nếu bị cắn hoặc phun độc, mù cùng tử vong là không thể tránh khỏi. Thân thể liệp báo chúng ta không cường tráng như sử tử, rất khó tự loại trừ nọc độc, hơn nữa một khi bị cắn hay cào sẽ không thể đi săn, như vậy phải chịu chói, thậm chí còn đói chết. Nếu muốn sống sót trên vùng thảo nguyên này, mọi việc đều phải cẩn thận, nhớ kỹ lời ba ba nói.”
La Kiều rất hiếm khi nghiêm tục nói chuyện với hai tiểu liệp báo như vậy, bất quá chúng đã mười ba tháng tuổi, sắp được mười bốn tháng, một ngày nào đó chúng phải rời đi, cậu phải để đám nhỏ hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của việc này. Không thể để chúng dùng ánh mắt ngây thơ của ấu tể mà quan sát mọi thứ xung quanh, như vậy sẽ làm chúng mất mạng.
Hi Đạt cùng Sa Mỗ đứng cách đó không xa nhìn thấy hết thảy, Hi Đạt nói: “Mụ mụ, ngươi vẫn còn lo lắng sao? La Kiều chăm sóc mình cùng ấu tể rất tốt.”
Sa Mỗ gật gật đầu, tuy đứa con trai này của nó thường xuyên phát ngốc, bất quá lúc cần thông minh thì tuyệt đối không ngốc. Liệp báo có thể làm một con hoa báo dưỡng mình mà ngốc được sao?
Ngay lúc hai mẹ con nói chuyện, La Kiều đã mang hai tiểu liệp báo rời khỏi hố nước, bọn nó còn một lớp học đi săn nữa a. Sa Mỗ thấy ba ấu tể dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, cùng đi.”
Mấy tháng ở chung, ba ấu tể của Sa Mỗ cùng hai đứa nhỏ nhà La Kiều đã thiết lập mối quan hệ hữu nghị sâu sắc, La Kiều thậm chí tin tưởng, nếu Sa Mỗ tiếp tục sinh sống ở lãnh địa mình, đợi đến khi nhóm ấu tể trưởng thành, bốn con liệp báo đực có thể sẽ kết minh sống cùng nhau, cho dù chúng không hề có quan hệ huyết thống.
Nhóm liệp báo cũng không đi quá xa liền phát hiện một con linh dương đầu bò con bị lạc mất mụ mụ. Linh dương đầu bò sẽ không thu dưỡng ấu tể của đồng bạn, một khi lạc mất mụ mụ, chờ đợi nó chỉ có con đường chết.
La Kiều cùng Sa Mỗ hợp lực xông lên chế ngự con linh dương đầu bò con kia, bất quá không giết chết mà để năm tiểu liệp báo luyện tập đi săn, cuối cùng, nó mới trở thành bữa ăn ngon cho bảy con liệp báo. La Kiều bắt thêm một con thỏ hoang mang về cho Hi Đạt. Mấy ngày nay Hi Đạt không rời khỏi núi đá, nó đã sắp sinh.
Đêm đó, Hi Đạt chui vào một hang động khá kín đáo, hôm sau, bốn liệp báo con chào đời.
Bọn nó rất yếu ớt, ánh mắt vẫn chưa mở, trên người phủ một lớp lông tơ màu xám thật dày, cuộn mình trên đám cỏ khô vùi vào lòng mụ mụ, phát ra tiếng kêu khóc khe khẽ.
La Kiều nghe thấy âm thanh ấu tể, cũng ngửi được mùi của chúng, lập tức chạy qua, nhưng lại bị Hi Đạt rống một tiếng, chỉ đành đáng thương hề hề núp ngoài cửa hang rình coi đám cháu nhà mình, thấy chúng nhắm chặt mắt há mồm chụt chụt bú sữa, hai mắt cậu liền biến thành hình trái tim, nước miếng chảy ào ạt.
Lúc Sa Mỗ tới liền thấy một màn như vậy, con gái nó đang trong hang chăm sóc ấu tể, đứa con trai thì núp ngoài cửa hang chảy nước miếng.
Không chút do dự, La Kiều lần thứ hai bị chụp bay.
Có con liệp báo đực nào mất tiền đồ như vậy sao? Có sao? !
Con liệp báo này tuyệt đối không phải do nó sinh, tuyệt đối!
Khi Mông Đế tới thì trùng hợp thấy được một màn này, bản năng dã thú làm nó nảy sinh sát ý với đám ấu tể mới sinh. Đối với hoa báo mà nói, liệp báo là đối thủ cạnh tranh, điều này không thể nghi ngờ. Đương nhiên lúc nhìn thấy La Kiều bị đánh bay nhưng mắt vẫn còn hình trái tim, nước miếng bay tứ tung, sát ý gì đó, cạnh tranh gì đó đều bị vứt lên chín tầng mây, tìm một kẻ như vậy, nó quả nhiên tự làm khó chính mình đi?
Càng nghĩ càng cảm thấy mình bị tổn thất, Mông Đế nhảy dựng lên, ở giữa không trung cắn sau gáy La Kiều, kéo cậu trở về hang núi. Về phần làm cái gì, còn cần phải hỏi sao?
La Sâm cùng La Thụy đứng cùng ba ấu tể nhà Sa Mỗ, bọn nó cũng thấy ấu tể mới sinh của Hi Đạt, bất quá không có hứng thú quá lớn, điều làm chúng lo lắng lúc này là, ba ba có phải lại chọc con hoa báo kia tức giận nên bị trừng phạt không a?
Được rồi, chúng đã gần được mười bốn tháng tuổi, chuyện nên biết cùng không nên biết, đều đã biết hết.
Hi Đạt yêu thương liếm ấu tể của mình, nó đã mất rất nhiều đứa nhỏ, ổ ấu tể này, nó nhất định phải nuông nấng chúng trưởng thành.
Không chỉ liệp báo, sư đàn Áo La Tư cũng nghênh đón sinh mệnh mới, chẳng qua sư tử con mới sinh phải sống riêng với mụ mụ mình suốt sáu tuần mới có thể trở về sư đàn.
Những ấu tể đại miêu mới sinh cùng nhóm con mồi sẽ cùng nhau trưởng thành, đợi đến mùa mưa năm sau tới, chỉ cần còn sống, chúng sẽ theo bước cha mẹ, trở thành vương giả thảo nguyên, thống trị một vùng lãnh địa rộng lớn của riêng mình.
Thời gian trôi qua, tuy Sa Mỗ cùng Mông Đế vẫn không vừa mắt đối phương như cũ, nhưng cũng chưa từng động vuốt với nhau, vì thế cuộc sống của La Kiều cũng tạm thời khôi phục bình yên.
Thảo nguyên vào mùa mưa so với mùa khô quả thực chính là thiên đường. Khắp nơi trong lãnh địa La Kiều đều là con mồi, linh dương gazen, linh dương đầu bò con mới sinh trở thành bữa ăn ngon của nhóm mèo lớn.
Đương nhiên, linh dương gazen con dễ bắt hơn linh dương đầu bò con. Có linh dương đầu bò mụ mụ ở bên cạnh bảo hộ, liệp báo đơn độc xông tới chính là tìm đường chết. Vì thế, La Kiều, Sa Mỗ cùng Hi Đạt thường xuyên cùng nhau đi săn. Bất quá, phụ trách dẫn linh dương đầu bò mụ mụ rời đi luôn là La Kiều.
La Kiều thực bất đắc dĩ, trước mặt là linh dương đầu bò mụ mụ với cái sừng nhọn cùng cẳng chân cứng rắn, sau lưng là mụ mụ cò thể vung vuốt chụp bay mình, cậu còn chọn lựa sao?
Sau đó, La Kiều nghĩ ra một biện pháp, cậu gọi Tát Đặc tới.
So với liệp báo, linh dương đầu bò lại càng căm hận sư tử hơn, dù sao liệp báo bình thường chỉ bắt giữ ấu tể, mà sư tử thì lớn nhỏ ăn hết, không cố kỵ chút nào, chỉ cần một thân lông không có lấm tấm của Tát Đặc xuất hiện, giá trị cừu hận của linh dương đầu bò lập tức rời đi, La Kiều có thể thoải mái chạy tới chỗ Sa Mỗ cùng Hi Đạt, vừa ăn thịt vừa vây xem.
Đương nhiên, Tát Đặc cũng không phải làm không công, con mồi bắt được luôn chia cho nó một phần.
Sau khi ăn xong, Tát Đặc liếm liếm miệng, vệ sinh bản thân rồi chạy tới truy đuổi Gia Mã yêu dấu. La Kiều thực không hiểu nổi lòng kiên nhẫn của Tát Đặc từ đâu mà ra. Cho dù là một con báo hờ như cậu cũng biết liệp báo cái đang nuôi ấu tể không thể theo đuổi, một khi tới quá gần sẽ bị đối phương xem là uy hiếp, huống chi Gia Mã lại thích đánh nhau, không biết khoảng thời gian này Tát Đặc đã bị đánh bao nhiêu lần? Mỗi ngày đều bị đánh đến bầm dập mặt mũi nhưng vẫn không biết mệt, vị anh em này bị cái gì vậy a? Bị đánh tới nghiện sao?
Nếu muốn theo đuổi Gia Mã, điều kiện duy nhất chính là Tháp Tháo không tồn tại, nhưng nếu Tát Đặc dám ra tay với Tháp Tháp, không nói tới Gia Mã, ngay cả La Kiều cũng tuyệt đối không bỏ qua. Kể từ ngày đó, anh bạn Tát Đặc lại tiếp tục đi con đường truy đuổi em gái gập ghềnh, ngã lại đứng lên, đứng lên rồi lại tiếp tục sự nghiệp gục ngã.
So với cuộc sống bình yên của con liệp báo nào đó, khoảng thời gian này Mông Đế thật ra gặp phải phiền phức không nhỏ. Mùa mưa đến làm nhóm hoa báo cũng khó giữ vững sự bí ẩn của mình. Bích Thúy Ti tồn tại, hấp dẫn hai con hoa báo đực xa lạ tới đây. Bích Thúy Ti còn mang theo ấu tể, không thể giao phối, bất quá lũ hoa báo đực cũng không nguyện ý từ bỏ, một khi có cơ hội, chúng sẽ giết chết ấu tể của Bích Thúy Ti, ép buộc Bích Thúy Ti hạ sinh đứa nhỏ của mình.
Tuy Bích Thúy Ti ngoài miệng thường xuyên nói mình phải tìm kiếm mùa xuân thứ hai, nhưng không có mụ mụ nào không thương con. Mông Đế ở phương diện nào đó quả thực làm người ta ghét cay ghét đắng, nhưng không thể chối bỏ khả năng bảo hộ lãnh địa, bảo hộ ấu tể của nó.
Bích Thúy Ti dẫn hai hoa báo con trốn sâu trong lãnh địa, Mông Đế bắt đầu tăng cường số lần tuần tra. Không chỉ bảo hộ Bích Thúy Ti cùng ấu tể, cũng vì bảo hộ lãnh địa cùng tôn nghiêm của chính nó. Hai con hoa báo đực xa lạ kia không chỉ theo đuổi Bích Thúy Ti, nếu có cơ hội, chúng sẽ cướp luôn lãnh địa của Mông Đế, trong đó có một con còn khá trẻ, lúc gặp mặt, Mông Đế liền hung hăng đập tên này một trận, Mông Đế tự tin, nếu không muốn bỏ mạng, con hoa báo trẻ tuổi này sẽ không xuất hiện nữa. Con còn lại có chút phiền phức, nó chọn mảnh đất cách biên giới lãnh địa Mông Đế tầm năm trăm mét thành lập lãnh địa của riêng mình, có tính toán thủ lại trường kì ở đây.
Tuy Mông Đế không thích đối phương, nhưng hoa báo cũng có quy củ của riêng mình, nếu con hoa báo kia không chủ động xâm lấn lãnh địa Mông Đế, nó không thể tìm đối phương gây chuyện. Trừ phi Mông Đế muốn cướp đoạt lãnh địa kia. Nhưng hiện giờ lãnh địa của Mông Đế đã đủ lớn, căn bản không cần phải cướp thêm nữa… huống chi lãnh địa của con hoa báo đực kia trùng điệp với lãnh địa của một sư đàn, đầu Mông Đế bị ngựa vằn đá rồi mới tự đi tìm phiền phức như vậy.
Không biết vì sao, Bích Thúy Ti cũng mở rộng phạm vi lãnh địa của mình, có một phần trùng điệp với lãnh địa con hoa báo kia, mà sau khi lưu lại mùi, nó lập tức chui sâu vào lãnh địa Mông Đế. Mùi của Bích Thúy Ti làm con hoa báo đực kia xao động nhưng không có biện pháp, thực lực của nó cũng tương đương Mông Đế, một khi đánh nhau rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương, nó không muốn mạo hiểm.
Mông Đế mắt nhắm mắt mở với hành vi của Bích Thúy Ti, chỉ cần con hoa báo đực kia không đến chiếm lãnh địa, không thương tổn đứa nhỏ của nó, Bích Thúy Ti làm thế nào cũng không liên quan.
Có lẽ Mông Đế chưa từng thân cận đứa nhỏ của mình, nhưng không có nghĩa nó thờ ơ với sự an toàn của chúng. Nói cách khác, cho dù nó muốn thân thiết với ấu tể cũng không được, Bích Thúy Ti bảo hộ hai hoa báo con rất cẩn thận, Mông Đế muốn liếc mắt nhìn chúng một cái cũng phải chờ đến lúc Bích Thúy Ti rời khỏi nơi ẩn núp, còn nếu muốn làm một ba ba tiêu chuẩn, thực có lỗi, móng vuốt cùng răng nanh của Bích Thúy Ti chờ sẵn.
Độ tuổi của hai nhóc hoa báo con cũng xấp xỉ La Sâm, La thụy, báo đực sau khi trưởng thành sẽ rời khỏi lãnh địa Mông Đế, báo cái thì có hai lựa chọn, một là cùng Bích Thúy Ti rời đi, hai là lưu lại. Điều kiện tiên quyết để có thể lưu lại là vị hàng xóm mới ở cách vách nhà Mông Đế có thể tiếp tục thủ vững, không bị đuổi đi.
Có lẽ đây là nguyên nhân Bích Thúy Ti không ngừng trêu chọc con hoa báo đực kia, muốn tìm hàng dự phòng? Đương nhiên, vô luận thế nào, này cũng là chuyện sau này.
Trận phân tranh của hoa báo không ảnh hưởng đến cuộc sống liệp báo, Mông Đế bị chuyện lãnh địa quấn tay quấn chân, ngược lại làm La Kiều thoải mái không ít. Cậu thậm chí còn rảnh rỗi dắt hai tiểu liệp báo tới hố nước ngắm rùa.
Bẫy rập mà Tát Đặc đào lúc trước đã trở thành một hố nước, không biết từ lúc nào bên trong có ba con rùa sinh sống. La Sâm cùng La Thụy từng ăn rùa đất nhưng đây là lần đầu tiên thấy rùa nước, vì thế thực tò mò với cái tên có cái đầu bé xíu này. La Kiều ngăn cản tiểu liệp báo vươn vuốt: “Cẩn thận bị cắn đấy.”
Tiểu liệp báo rõ ràng không tin, cái đầu bé xíu như vậy, sao có thể tổn thương bọn nó nha?
Thấy La Sâm cùng La Thụy không tin, La Kiều liền biến hóa bình thái, leo lên cái cây gần núi đá, bắt vài con chim quelea non, ném vào trong nước. Không tới một phút, mặt nước tĩnh lặng bị phá vỡ, đám rùa vốn uể oải hệt như không thèm để ý tới sự đời kia giống như mới uống máu gà, táp một con chim non, nuốt xuống.
Hai tiểu liệp báo nhìn mà trợn mắt há hốc, La Kiều liếm liếm lỗ tai cùng trán bọn nhỏ: “Thấy chưa? Vĩnh viễn đừng dùng bề ngoài mà phán đoán, giống như rắn, chúng thoạt nhìn rất dễ bắt đúng không? Không có chân, răng nanh cũng không sắc bén, nhưng nếu bị cắn hoặc phun độc, mù cùng tử vong là không thể tránh khỏi. Thân thể liệp báo chúng ta không cường tráng như sử tử, rất khó tự loại trừ nọc độc, hơn nữa một khi bị cắn hay cào sẽ không thể đi săn, như vậy phải chịu chói, thậm chí còn đói chết. Nếu muốn sống sót trên vùng thảo nguyên này, mọi việc đều phải cẩn thận, nhớ kỹ lời ba ba nói.”
La Kiều rất hiếm khi nghiêm tục nói chuyện với hai tiểu liệp báo như vậy, bất quá chúng đã mười ba tháng tuổi, sắp được mười bốn tháng, một ngày nào đó chúng phải rời đi, cậu phải để đám nhỏ hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của việc này. Không thể để chúng dùng ánh mắt ngây thơ của ấu tể mà quan sát mọi thứ xung quanh, như vậy sẽ làm chúng mất mạng.
Hi Đạt cùng Sa Mỗ đứng cách đó không xa nhìn thấy hết thảy, Hi Đạt nói: “Mụ mụ, ngươi vẫn còn lo lắng sao? La Kiều chăm sóc mình cùng ấu tể rất tốt.”
Sa Mỗ gật gật đầu, tuy đứa con trai này của nó thường xuyên phát ngốc, bất quá lúc cần thông minh thì tuyệt đối không ngốc. Liệp báo có thể làm một con hoa báo dưỡng mình mà ngốc được sao?
Ngay lúc hai mẹ con nói chuyện, La Kiều đã mang hai tiểu liệp báo rời khỏi hố nước, bọn nó còn một lớp học đi săn nữa a. Sa Mỗ thấy ba ấu tể dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, cùng đi.”
Mấy tháng ở chung, ba ấu tể của Sa Mỗ cùng hai đứa nhỏ nhà La Kiều đã thiết lập mối quan hệ hữu nghị sâu sắc, La Kiều thậm chí tin tưởng, nếu Sa Mỗ tiếp tục sinh sống ở lãnh địa mình, đợi đến khi nhóm ấu tể trưởng thành, bốn con liệp báo đực có thể sẽ kết minh sống cùng nhau, cho dù chúng không hề có quan hệ huyết thống.
Nhóm liệp báo cũng không đi quá xa liền phát hiện một con linh dương đầu bò con bị lạc mất mụ mụ. Linh dương đầu bò sẽ không thu dưỡng ấu tể của đồng bạn, một khi lạc mất mụ mụ, chờ đợi nó chỉ có con đường chết.
La Kiều cùng Sa Mỗ hợp lực xông lên chế ngự con linh dương đầu bò con kia, bất quá không giết chết mà để năm tiểu liệp báo luyện tập đi săn, cuối cùng, nó mới trở thành bữa ăn ngon cho bảy con liệp báo. La Kiều bắt thêm một con thỏ hoang mang về cho Hi Đạt. Mấy ngày nay Hi Đạt không rời khỏi núi đá, nó đã sắp sinh.
Đêm đó, Hi Đạt chui vào một hang động khá kín đáo, hôm sau, bốn liệp báo con chào đời.
Bọn nó rất yếu ớt, ánh mắt vẫn chưa mở, trên người phủ một lớp lông tơ màu xám thật dày, cuộn mình trên đám cỏ khô vùi vào lòng mụ mụ, phát ra tiếng kêu khóc khe khẽ.
La Kiều nghe thấy âm thanh ấu tể, cũng ngửi được mùi của chúng, lập tức chạy qua, nhưng lại bị Hi Đạt rống một tiếng, chỉ đành đáng thương hề hề núp ngoài cửa hang rình coi đám cháu nhà mình, thấy chúng nhắm chặt mắt há mồm chụt chụt bú sữa, hai mắt cậu liền biến thành hình trái tim, nước miếng chảy ào ạt.
Lúc Sa Mỗ tới liền thấy một màn như vậy, con gái nó đang trong hang chăm sóc ấu tể, đứa con trai thì núp ngoài cửa hang chảy nước miếng.
Không chút do dự, La Kiều lần thứ hai bị chụp bay.
Có con liệp báo đực nào mất tiền đồ như vậy sao? Có sao? !
Con liệp báo này tuyệt đối không phải do nó sinh, tuyệt đối!
Khi Mông Đế tới thì trùng hợp thấy được một màn này, bản năng dã thú làm nó nảy sinh sát ý với đám ấu tể mới sinh. Đối với hoa báo mà nói, liệp báo là đối thủ cạnh tranh, điều này không thể nghi ngờ. Đương nhiên lúc nhìn thấy La Kiều bị đánh bay nhưng mắt vẫn còn hình trái tim, nước miếng bay tứ tung, sát ý gì đó, cạnh tranh gì đó đều bị vứt lên chín tầng mây, tìm một kẻ như vậy, nó quả nhiên tự làm khó chính mình đi?
Càng nghĩ càng cảm thấy mình bị tổn thất, Mông Đế nhảy dựng lên, ở giữa không trung cắn sau gáy La Kiều, kéo cậu trở về hang núi. Về phần làm cái gì, còn cần phải hỏi sao?
La Sâm cùng La Thụy đứng cùng ba ấu tể nhà Sa Mỗ, bọn nó cũng thấy ấu tể mới sinh của Hi Đạt, bất quá không có hứng thú quá lớn, điều làm chúng lo lắng lúc này là, ba ba có phải lại chọc con hoa báo kia tức giận nên bị trừng phạt không a?
Được rồi, chúng đã gần được mười bốn tháng tuổi, chuyện nên biết cùng không nên biết, đều đã biết hết.
Hi Đạt yêu thương liếm ấu tể của mình, nó đã mất rất nhiều đứa nhỏ, ổ ấu tể này, nó nhất định phải nuông nấng chúng trưởng thành.
Không chỉ liệp báo, sư đàn Áo La Tư cũng nghênh đón sinh mệnh mới, chẳng qua sư tử con mới sinh phải sống riêng với mụ mụ mình suốt sáu tuần mới có thể trở về sư đàn.
Những ấu tể đại miêu mới sinh cùng nhóm con mồi sẽ cùng nhau trưởng thành, đợi đến mùa mưa năm sau tới, chỉ cần còn sống, chúng sẽ theo bước cha mẹ, trở thành vương giả thảo nguyên, thống trị một vùng lãnh địa rộng lớn của riêng mình.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thời gian trôi qua, tuy Sa Mỗ cùng Mông Đế vẫn không vừa mắt đối phương như cũ, nhưng cũng chưa từng động vuốt với nhau, vì thế cuộc sống của La Kiều cũng tạm thời khôi phục bình yên.
Thảo nguyên vào mùa mưa so với mùa khô quả thực chính là thiên đường. Khắp nơi trong lãnh địa La Kiều đều là con mồi, linh dương gazen, linh dương đầu bò con mới sinh trở thành bữa ăn ngon của nhóm mèo lớn.
Đương nhiên, linh dương gazen con dễ bắt hơn linh dương đầu bò con. Có linh dương đầu bò mụ mụ ở bên cạnh bảo hộ, liệp báo đơn độc xông tới chính là tìm đường chết. Vì thế, La Kiều, Sa Mỗ cùng Hi Đạt thường xuyên cùng nhau đi săn. Bất quá, phụ trách dẫn linh dương đầu bò mụ mụ rời đi luôn là La Kiều.
La Kiều thực bất đắc dĩ, trước mặt là linh dương đầu bò mụ mụ với cái sừng nhọn cùng cẳng chân cứng rắn, sau lưng là mụ mụ cò thể vung vuốt chụp bay mình, cậu còn chọn lựa sao?
Sau đó, La Kiều nghĩ ra một biện pháp, cậu gọi Tát Đặc tới.
So với liệp báo, linh dương đầu bò lại càng căm hận sư tử hơn, dù sao liệp báo bình thường chỉ bắt giữ ấu tể, mà sư tử thì lớn nhỏ ăn hết, không cố kỵ chút nào, chỉ cần một thân lông không có lấm tấm của Tát Đặc xuất hiện, giá trị cừu hận của linh dương đầu bò lập tức rời đi, La Kiều có thể thoải mái chạy tới chỗ Sa Mỗ cùng Hi Đạt, vừa ăn thịt vừa vây xem.
Đương nhiên, Tát Đặc cũng không phải làm không công, con mồi bắt được luôn chia cho nó một phần.
Sau khi ăn xong, Tát Đặc liếm liếm miệng, vệ sinh bản thân rồi chạy tới truy đuổi Gia Mã yêu dấu. La Kiều thực không hiểu nổi lòng kiên nhẫn của Tát Đặc từ đâu mà ra. Cho dù là một con báo hờ như cậu cũng biết liệp báo cái đang nuôi ấu tể không thể theo đuổi, một khi tới quá gần sẽ bị đối phương xem là uy hiếp, huống chi Gia Mã lại thích đánh nhau, không biết khoảng thời gian này Tát Đặc đã bị đánh bao nhiêu lần? Mỗi ngày đều bị đánh đến bầm dập mặt mũi nhưng vẫn không biết mệt, vị anh em này bị cái gì vậy a? Bị đánh tới nghiện sao?
Nếu muốn theo đuổi Gia Mã, điều kiện duy nhất chính là Tháp Tháo không tồn tại, nhưng nếu Tát Đặc dám ra tay với Tháp Tháp, không nói tới Gia Mã, ngay cả La Kiều cũng tuyệt đối không bỏ qua. Kể từ ngày đó, anh bạn Tát Đặc lại tiếp tục đi con đường truy đuổi em gái gập ghềnh, ngã lại đứng lên, đứng lên rồi lại tiếp tục sự nghiệp gục ngã.
So với cuộc sống bình yên của con liệp báo nào đó, khoảng thời gian này Mông Đế thật ra gặp phải phiền phức không nhỏ. Mùa mưa đến làm nhóm hoa báo cũng khó giữ vững sự bí ẩn của mình. Bích Thúy Ti tồn tại, hấp dẫn hai con hoa báo đực xa lạ tới đây. Bích Thúy Ti còn mang theo ấu tể, không thể giao phối, bất quá lũ hoa báo đực cũng không nguyện ý từ bỏ, một khi có cơ hội, chúng sẽ giết chết ấu tể của Bích Thúy Ti, ép buộc Bích Thúy Ti hạ sinh đứa nhỏ của mình.
Tuy Bích Thúy Ti ngoài miệng thường xuyên nói mình phải tìm kiếm mùa xuân thứ hai, nhưng không có mụ mụ nào không thương con. Mông Đế ở phương diện nào đó quả thực làm người ta ghét cay ghét đắng, nhưng không thể chối bỏ khả năng bảo hộ lãnh địa, bảo hộ ấu tể của nó.
Bích Thúy Ti dẫn hai hoa báo con trốn sâu trong lãnh địa, Mông Đế bắt đầu tăng cường số lần tuần tra. Không chỉ bảo hộ Bích Thúy Ti cùng ấu tể, cũng vì bảo hộ lãnh địa cùng tôn nghiêm của chính nó. Hai con hoa báo đực xa lạ kia không chỉ theo đuổi Bích Thúy Ti, nếu có cơ hội, chúng sẽ cướp luôn lãnh địa của Mông Đế, trong đó có một con còn khá trẻ, lúc gặp mặt, Mông Đế liền hung hăng đập tên này một trận, Mông Đế tự tin, nếu không muốn bỏ mạng, con hoa báo trẻ tuổi này sẽ không xuất hiện nữa. Con còn lại có chút phiền phức, nó chọn mảnh đất cách biên giới lãnh địa Mông Đế tầm năm trăm mét thành lập lãnh địa của riêng mình, có tính toán thủ lại trường kì ở đây.
Tuy Mông Đế không thích đối phương, nhưng hoa báo cũng có quy củ của riêng mình, nếu con hoa báo kia không chủ động xâm lấn lãnh địa Mông Đế, nó không thể tìm đối phương gây chuyện. Trừ phi Mông Đế muốn cướp đoạt lãnh địa kia. Nhưng hiện giờ lãnh địa của Mông Đế đã đủ lớn, căn bản không cần phải cướp thêm nữa… huống chi lãnh địa của con hoa báo đực kia trùng điệp với lãnh địa của một sư đàn, đầu Mông Đế bị ngựa vằn đá rồi mới tự đi tìm phiền phức như vậy.
Không biết vì sao, Bích Thúy Ti cũng mở rộng phạm vi lãnh địa của mình, có một phần trùng điệp với lãnh địa con hoa báo kia, mà sau khi lưu lại mùi, nó lập tức chui sâu vào lãnh địa Mông Đế. Mùi của Bích Thúy Ti làm con hoa báo đực kia xao động nhưng không có biện pháp, thực lực của nó cũng tương đương Mông Đế, một khi đánh nhau rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương, nó không muốn mạo hiểm.
Mông Đế mắt nhắm mắt mở với hành vi của Bích Thúy Ti, chỉ cần con hoa báo đực kia không đến chiếm lãnh địa, không thương tổn đứa nhỏ của nó, Bích Thúy Ti làm thế nào cũng không liên quan.
Có lẽ Mông Đế chưa từng thân cận đứa nhỏ của mình, nhưng không có nghĩa nó thờ ơ với sự an toàn của chúng. Nói cách khác, cho dù nó muốn thân thiết với ấu tể cũng không được, Bích Thúy Ti bảo hộ hai hoa báo con rất cẩn thận, Mông Đế muốn liếc mắt nhìn chúng một cái cũng phải chờ đến lúc Bích Thúy Ti rời khỏi nơi ẩn núp, còn nếu muốn làm một ba ba tiêu chuẩn, thực có lỗi, móng vuốt cùng răng nanh của Bích Thúy Ti chờ sẵn.
Độ tuổi của hai nhóc hoa báo con cũng xấp xỉ La Sâm, La thụy, báo đực sau khi trưởng thành sẽ rời khỏi lãnh địa Mông Đế, báo cái thì có hai lựa chọn, một là cùng Bích Thúy Ti rời đi, hai là lưu lại. Điều kiện tiên quyết để có thể lưu lại là vị hàng xóm mới ở cách vách nhà Mông Đế có thể tiếp tục thủ vững, không bị đuổi đi.
Có lẽ đây là nguyên nhân Bích Thúy Ti không ngừng trêu chọc con hoa báo đực kia, muốn tìm hàng dự phòng? Đương nhiên, vô luận thế nào, này cũng là chuyện sau này.
Trận phân tranh của hoa báo không ảnh hưởng đến cuộc sống liệp báo, Mông Đế bị chuyện lãnh địa quấn tay quấn chân, ngược lại làm La Kiều thoải mái không ít. Cậu thậm chí còn rảnh rỗi dắt hai tiểu liệp báo tới hố nước ngắm rùa.
Bẫy rập mà Tát Đặc đào lúc trước đã trở thành một hố nước, không biết từ lúc nào bên trong có ba con rùa sinh sống. La Sâm cùng La Thụy từng ăn rùa đất nhưng đây là lần đầu tiên thấy rùa nước, vì thế thực tò mò với cái tên có cái đầu bé xíu này. La Kiều ngăn cản tiểu liệp báo vươn vuốt: “Cẩn thận bị cắn đấy.”
Tiểu liệp báo rõ ràng không tin, cái đầu bé xíu như vậy, sao có thể tổn thương bọn nó nha?
Thấy La Sâm cùng La Thụy không tin, La Kiều liền biến hóa bình thái, leo lên cái cây gần núi đá, bắt vài con chim quelea non, ném vào trong nước. Không tới một phút, mặt nước tĩnh lặng bị phá vỡ, đám rùa vốn uể oải hệt như không thèm để ý tới sự đời kia giống như mới uống máu gà, táp một con chim non, nuốt xuống.
Hai tiểu liệp báo nhìn mà trợn mắt há hốc, La Kiều liếm liếm lỗ tai cùng trán bọn nhỏ: “Thấy chưa? Vĩnh viễn đừng dùng bề ngoài mà phán đoán, giống như rắn, chúng thoạt nhìn rất dễ bắt đúng không? Không có chân, răng nanh cũng không sắc bén, nhưng nếu bị cắn hoặc phun độc, mù cùng tử vong là không thể tránh khỏi. Thân thể liệp báo chúng ta không cường tráng như sử tử, rất khó tự loại trừ nọc độc, hơn nữa một khi bị cắn hay cào sẽ không thể đi săn, như vậy phải chịu chói, thậm chí còn đói chết. Nếu muốn sống sót trên vùng thảo nguyên này, mọi việc đều phải cẩn thận, nhớ kỹ lời ba ba nói.”
La Kiều rất hiếm khi nghiêm tục nói chuyện với hai tiểu liệp báo như vậy, bất quá chúng đã mười ba tháng tuổi, sắp được mười bốn tháng, một ngày nào đó chúng phải rời đi, cậu phải để đám nhỏ hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của việc này. Không thể để chúng dùng ánh mắt ngây thơ của ấu tể mà quan sát mọi thứ xung quanh, như vậy sẽ làm chúng mất mạng.
Hi Đạt cùng Sa Mỗ đứng cách đó không xa nhìn thấy hết thảy, Hi Đạt nói: “Mụ mụ, ngươi vẫn còn lo lắng sao? La Kiều chăm sóc mình cùng ấu tể rất tốt.”
Sa Mỗ gật gật đầu, tuy đứa con trai này của nó thường xuyên phát ngốc, bất quá lúc cần thông minh thì tuyệt đối không ngốc. Liệp báo có thể làm một con hoa báo dưỡng mình mà ngốc được sao?
Ngay lúc hai mẹ con nói chuyện, La Kiều đã mang hai tiểu liệp báo rời khỏi hố nước, bọn nó còn một lớp học đi săn nữa a. Sa Mỗ thấy ba ấu tể dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, cùng đi.”
Mấy tháng ở chung, ba ấu tể của Sa Mỗ cùng hai đứa nhỏ nhà La Kiều đã thiết lập mối quan hệ hữu nghị sâu sắc, La Kiều thậm chí tin tưởng, nếu Sa Mỗ tiếp tục sinh sống ở lãnh địa mình, đợi đến khi nhóm ấu tể trưởng thành, bốn con liệp báo đực có thể sẽ kết minh sống cùng nhau, cho dù chúng không hề có quan hệ huyết thống.
Nhóm liệp báo cũng không đi quá xa liền phát hiện một con linh dương đầu bò con bị lạc mất mụ mụ. Linh dương đầu bò sẽ không thu dưỡng ấu tể của đồng bạn, một khi lạc mất mụ mụ, chờ đợi nó chỉ có con đường chết.
La Kiều cùng Sa Mỗ hợp lực xông lên chế ngự con linh dương đầu bò con kia, bất quá không giết chết mà để năm tiểu liệp báo luyện tập đi săn, cuối cùng, nó mới trở thành bữa ăn ngon cho bảy con liệp báo. La Kiều bắt thêm một con thỏ hoang mang về cho Hi Đạt. Mấy ngày nay Hi Đạt không rời khỏi núi đá, nó đã sắp sinh.
Đêm đó, Hi Đạt chui vào một hang động khá kín đáo, hôm sau, bốn liệp báo con chào đời.
Bọn nó rất yếu ớt, ánh mắt vẫn chưa mở, trên người phủ một lớp lông tơ màu xám thật dày, cuộn mình trên đám cỏ khô vùi vào lòng mụ mụ, phát ra tiếng kêu khóc khe khẽ.
La Kiều nghe thấy âm thanh ấu tể, cũng ngửi được mùi của chúng, lập tức chạy qua, nhưng lại bị Hi Đạt rống một tiếng, chỉ đành đáng thương hề hề núp ngoài cửa hang rình coi đám cháu nhà mình, thấy chúng nhắm chặt mắt há mồm chụt chụt bú sữa, hai mắt cậu liền biến thành hình trái tim, nước miếng chảy ào ạt.
Lúc Sa Mỗ tới liền thấy một màn như vậy, con gái nó đang trong hang chăm sóc ấu tể, đứa con trai thì núp ngoài cửa hang chảy nước miếng.
Không chút do dự, La Kiều lần thứ hai bị chụp bay.
Có con liệp báo đực nào mất tiền đồ như vậy sao? Có sao? !
Con liệp báo này tuyệt đối không phải do nó sinh, tuyệt đối!
Khi Mông Đế tới thì trùng hợp thấy được một màn này, bản năng dã thú làm nó nảy sinh sát ý với đám ấu tể mới sinh. Đối với hoa báo mà nói, liệp báo là đối thủ cạnh tranh, điều này không thể nghi ngờ. Đương nhiên lúc nhìn thấy La Kiều bị đánh bay nhưng mắt vẫn còn hình trái tim, nước miếng bay tứ tung, sát ý gì đó, cạnh tranh gì đó đều bị vứt lên chín tầng mây, tìm một kẻ như vậy, nó quả nhiên tự làm khó chính mình đi?
Càng nghĩ càng cảm thấy mình bị tổn thất, Mông Đế nhảy dựng lên, ở giữa không trung cắn sau gáy La Kiều, kéo cậu trở về hang núi. Về phần làm cái gì, còn cần phải hỏi sao?
La Sâm cùng La Thụy đứng cùng ba ấu tể nhà Sa Mỗ, bọn nó cũng thấy ấu tể mới sinh của Hi Đạt, bất quá không có hứng thú quá lớn, điều làm chúng lo lắng lúc này là, ba ba có phải lại chọc con hoa báo kia tức giận nên bị trừng phạt không a?
Được rồi, chúng đã gần được mười bốn tháng tuổi, chuyện nên biết cùng không nên biết, đều đã biết hết.
Hi Đạt yêu thương liếm ấu tể của mình, nó đã mất rất nhiều đứa nhỏ, ổ ấu tể này, nó nhất định phải nuông nấng chúng trưởng thành.
Không chỉ liệp báo, sư đàn Áo La Tư cũng nghênh đón sinh mệnh mới, chẳng qua sư tử con mới sinh phải sống riêng với mụ mụ mình suốt sáu tuần mới có thể trở về sư đàn.
Những ấu tể đại miêu mới sinh cùng nhóm con mồi sẽ cùng nhau trưởng thành, đợi đến mùa mưa năm sau tới, chỉ cần còn sống, chúng sẽ theo bước cha mẹ, trở thành vương giả thảo nguyên, thống trị một vùng lãnh địa rộng lớn của riêng mình.