Đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na đêm đó đã gặp phải biến cố khủng khiếp, toàn bộ tiểu linh cẩu bị giết chết, khi linh cẩu trưởng thành trở về, chào đón bọn nó chính là bảy thi thể lạnh băng cứng đờ của đám tiểu linh cẩu.
Khắp nơi tràn đầy mùi hoa báo, mùi máu tươi nồng đậm làm nhóm linh cẩu phát cuồng. Nữ thủ lĩnh trẻ tuổi Gia Nhĩ Na ăn luôn thi thể lạnh băng của con gái nó, nó thề, nhất định phải để hung thủ trả cái giá lớn!
Hoa báo đực giết chết nhóm tiểu linh cẩu ngay đêm đó đã rời khỏi phiến lãnh địa này, nhưng cơn phẫn nộ của đàn linh cẩu không vì thế mà biến mất. Gặp phiền toái không chỉ riêng Mông Đế, Bích Thúy Ti quyết định thật nhanh, mang theo hai tiểu hoa báo trốn sâu vao trung tâm lãnh địa, nhóm sư tử cái của sư đàn Hoắc Tư Bỉ cũng bắt đầu chú ý hướng đi của đàn linh cẩu.
Tuy linh cẩu không tạo thành uy hiếp với sư đàn, nhưng sư tử đơn độc chết trong tay linh cẩu cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Nạp Tư tự nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội lấy lòng nhóm sư tử cái, nó cơ hồ dành hết thời gian ở cùng những bà vợ của mình, Phỉ Lực cùng Ai La thì vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với sư đàn, chỉ có lúc sư tử cái bắt giữ con mồi mới lộ diện. Nạp Tư rất hài lòng với sự ‘thức thời’ của hai anh em này, nó đã sớm quên mất hai đầu sư tử đực trẻ tuổi này khi tranh đoạt thức ăn cùng nó cũng hung ác không kém chút nào.
Tổ Oa bắt đầu thích hai anh em sư tử đực này, nó chờ mong ngày bọn nó trưởng thành. Thái độ lấy lòng của Nạp Tư đối với Tổ Oa không thành công, vì thế nó dứt khoát từ bỏ, dù sao vẫn còn sáu con sư tử cái khác.
Hướng đi của đàn linh cẩu cũng không ảnh hưởng tới La Kiều, liệp báo ba ba trẻ tuổi lúc này đang bận rộn dò xét lãnh địa Ái Sa lưu lại. Bởi vì Ái Sa mất đã lâu, biên giới lãnh địa trở nên mờ nhạt, nếu La Kiều muốn kế thừa phiến lãnh địa này cùng sinh sống lâu dài, cậu phải một lần nữa xác định biên giới lãnh địa, cũng để lại mùi và dấu vết của mình để những kẻ săn mồi khác biết đây là địa bàn của cậu.
Đối với chuyện đánh dấu mùi, La Kiều cảm thấy có chút xấu hổ.
Tùy tiện vệ sinh này nọ, đối với con liệp báo nào đó có áp lực rất lớn.
Bất quá vì mảnh đất của mình cùng con trai, cho dù áp lực lớn cỡ nào, liệp báo ba ba cũng phải đương đầu! Vì thế, suốt hai ngày, cậu mang theo hai tiểu liệp báo xác định phạm vi cùng biên giới của phiến lãnh địa này, cứ đi một khoảng sẽ cào vài vuốt, ngẫu nhiên lưu lại mùi rõ ràng trên thân cây hoặc tảng đá, bận rộn xong, vuốt La Kiều cơ hồ sắp trốc mất một tầng da.
Nằm úp sấp xuống đất, giơ móng lên xem xét, La Kiều không chút áp lực liếm chân mình. Vừa liếm vừa không ngừng an ủi, mình hiện giờ là một con liệp báo, liếm móng vuốt này nọ đều là bản năng!
La Sâm cùng La Thụy cũng theo La Kiều đi hai ngày, khoảng thời gian này vẫn không hề có kẻ săn mồi tới gây phiền phức, hai tiểu liệp báo đi theo sau La Kiều cũng học được không ít, tỷ như làm thế nào khoanh vùng vùng đánh dấu lãnh địa. Chờ đến lúc trưởng thành, bọn nó cũng sẽ dùng phương thức tương tự thành lập một vùng lãnh địa thuộc về mình, hai anh em sẽ chung sống cùng nhau.
La Kiều đối với phiến lãnh địa này đã có hiểu biết đại khái, lấy tòa núi đá độc lập kia làm trung tâm, xung quanh che kín cây cỏ khô, hồ nước cách lãnh địa biên giới chừng năm trăm mét là nguồn nước duy nhất ở phụ cận, La Kiều vốn định khoanh nơi đó vào lãnh địa của mình, kết quả lại phát hiện nơi đó cũng thuộc về Mông Đế!
Khỉ! Kiên quyết đả đảo đại địa chủ xấu xa! Đòi quyền phân chia lãnh thổ bình đẳng!
Nếu kêu gào khẩu hiệu như vậy thì La Kiều rất có thể sẽ được địa bàn trong tay Mông Đế, bất quá cậu vẫn chưa có lá gan đó. Lui một bước, chỉ có thể thoáng mở rộng biên giới lãnh địa, tận lực tiếp cận hồ nước kia, dù sao đó cũng là nguồn nước duy nhất ở phụ cận, vào mùa khô sẽ có rất nhiều động vật tới đó uống nước, La Kiều có thể mai phục gần đó, chờ đợi cơ hội dâng tận cửa. Bất quá này cũng chỉ là ngẫu nhiên, hơn nữa còn phải thừa dịp Mông Đế không ở, nếu không không biết con hoa báo kia lại muốn ‘ưu đãi’ gì từ cậu.
Gần giữa trưa, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo đi tới gần hồ nước, ẩn núp trong một bụi cỏ cao. Da lông cùng lấm tấm trên người liệp báo khéo léo che dấu bọn nó, nhóm động vật uống nước hoàn toàn không phát hiện cách đó không xa có ba liệp báo đang ẩn núp.
Hai ngày không ăn gì, thể lực của La Kiều cũng có ảnh hưởng nhất định, cậu không tính toán bắt con mồi lớn, mục tiêu chính là linh dương gazen cùng lợn warthog con. Bất quá hôm nay đàn linh dương gazen rất cảnh giác, La Kiều vẫn chưa tìm thấy thời cơ ra tay, nếu liều lĩnh xông bừa thì chỉ lãng phí thể lực quý giá chứ không chiếm được gì.
La Kiều chỉ có thể kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.
La Sâm cùng La Thụy cúi người nằm úp sấp, ngẩng đầu, bọn nó vẫn chưa chân chính tham dự đi săn, vì thế cũng không có mắt nhắm con mồi, nếu để La Kiều chọn, cậu sẽ chọn ấu tể hoặc những con linh dương gazen cái, tốt nhất là đang mang thai hoặc bị thương, già yếu gì đó, như vậy nắm chắc thành công hơn. Hai tiểu liệp báo thì cứ tập trung ánh mắt lên cơ thể to lớn béo ú của linh dương đực.
Vì thế mới nói, ước vọng sinh ra sự thực lại còn hơn cả sự thực a.
Một con lợn warthog cái mang theo mấy con lợn warthog con đi tới bên hồ, so với đàn linh dương gazen cảnh giác, bọn nó cách La Kiều gần hơn nhiều! Lợn warthog cái tuy cảnh giác nhưng lợn warthog con chỉ mãi mê uống nước, đó là một cơ hội tuyệt vời!
La Kiều đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm lợn warthog con, chân trước cẩn thận bước ra từng bước, xác định không kinh động con mồi mới chậm rãi rút ngắn khoảng cách, thẳng tới khoảnh khắc phóng ra, nhóm lợn warthog vẫn không hề có cảm giác!
Rốt cục, La Kiều từ bụi cỏ nhanh như chớp xông ra ngoài, đàn linh dương gazen phát ra tiếng kêu cảnh báo, tản ra chạy trốn, lợn warthog cái dựng cái đuôi, mang theo đàn con chạy vào trong bụi cỏ! Tốc độ lợn warthog con rất nhanh, nhưng căn bản không thể trốn khỏi liệp báo một lòng muốn bắt nó!
La Kiều cơ hồ không phí chút sức lực đã tóm được bữa cơm trưa hôm nay, ngậm lợn warthog con vẫn còn quẫy động bốn chân, La Kiều bước nhanh vào trong bụi cỏ, cúi rạp người, cắn chặt cổ đối phương, thẳng đến khi con mồi hít thở không thông mà chết.
Một con lợn warthog con cũng không lớn, chỉ chốc lát sau ba liệp báo đã ăn hết hai phần ba con mồi, La Kiều ngẩng đầu, chừa toàn bộ con mồi cho hai tiểu liệp báo, vừa liếm vết máu bên miệng vừa quan sát xung quanh, xem xét xem có cơ hội đi săn nào khác hay không.
La Sâm cùng La Thụy rất nhanh liền ăn xong phần còn lại, con mồi quá nhỏ, nhóm liệp báo ăn thật sự rất mau, vì thế đám kên kên cũng không phát hiện bên này có món hời có thể chấm mút.
La Sâm cùng La Thụy giúp nhau liếm vết máu trên mặt, này cũng là phương thức gia tăng tình cảm lẫn nhau. La Kiều đợi bọn nhỏ vệ sinh sạch sẽ mới đứng dậy, mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi hồ nước, cậu đã nhớ kĩ hướng lợn warthog chạy trốn, đám lợn đó tám phần mười đang ở trong lãnh địa của cậu.
Đột nhiên, trong không khí truyền tới mùi máu tươi, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đồng thời dừng bước.
“Ba ba…”
La Sâm ngẩng đầu, nhìn về phía La Kiều, La Kiều trấn an cọ cọ đầu bọn nhỏ, bọn họ đều biết rõ, đây là mùi vị thuộc về liệp báo.
La Kiều có chút do dự, cậu muốn muốn dính vào rắc rối, nhưng theo hướng mùi máu truyền tới thì con liệp báo bị thương hoặc đã chết này cách bọn họ không xa, này có nghĩa, nó rất có thể ở ngay trong lãnh địa của cậu!
Vô luận cậu muốn hay không, rắc rối đã tìm tới tận cửa.
“Lát nữa phải theo sát ba ba, nếu phát hiện không ổn, lập tức chui vào bụi cỏ, hiểu chưa?”
“Dạ.”
Dọc theo hướng truyền tới mùi máu tươi, La Kiều tìm được con liệp báo bị thương kia, cậu biết nó, không lâu trước đó còn cùng đối phương đánh một trận, nó là Gia Mã.
Gia Mã nằm nghiêng người trong bụi cỏ, một chân sau bị thương rất nghiêm trọng, da bị xé toạt một mảng lớn, cơ hồ làm nó không thể cử động. Ấu tể Tháp Tháp của nó canh giữ bên cạnh, lo lắng cọ cọ đầu Gia Mã.
Theo thương thế của Gia Mã có thể phán đoán nó rất có thể đã gặp phải linh cẩu hoặc sư tử, sau khi bị thương, nó mang theo Tháp Tháp chạy trốn tới nơi này, rốt cục đi không nỗi nữa.
La Kiều thấy Gia Mã cùng Tháp Tháp, Tháp Tháp cũng thấy La Kiều cùng hai tiểu liệp báo, nhưng nó không chào hỏi La Sâm cùng La Thụy như lần trước mà vô cùng đề phòng dựng đứng bộ lông sau gáy, hướng ba cha con phát ra tiếng kêu hệt như chim non.
Tuy nó nhỏ nhưng vẫn phải bảo vệ mụ mụ! Ai cũng đừng hòng tổn thương mụ mụ nó!
Gia Mã nghe thấy tiếng kêu của Tháp Tháp, nó cố ngồi dậy, lạnh lùng nhìn về phía La Kiều.
“Đừng hiểu lầm, ta không có ác ý.”
La Kiều bảo La Sâm cùng La Thụy ở tại chỗ, cậu không xác định Gia Mã có thật sự không thể cử động hay không, liệp báo cái bị thương còn mang theo ấu tể rất nguy hiểm, cậu không muốn đứa nhỏ của mình tiếp cận Gia Mã như vậy.
“Đây là lãnh địa của ta.” La Kiều giải thích: “Chính xác mà nói thì nơi này trước đây là lãnh địa Ái Sa, ngươi biết Ái Sa không? Nó là mụ mụ của La Sâm, La Thụy.” La Kiều chỉ về phía bọn nhỏ, nói tiếp: “Hiện giờ nó thuộc về ta. Ngươi đang ở trong lãnh địa của ta, ta sẽ không tổn thương ngươi.”
Gia Mã cũng không vì lời La Kiều nói mà thả lỏng cảnh giác, thái độ của Tháp Tháp có chút dịu hơn, nó nhìn Gia Mã lại nhìn La Kiều, rốt cục mở miệng: “Linh cẩu xông vào lãnh địa, bọn nó cắn bị thương mụ mụ… đám khốn khiếp đó!”
Lời nói của Tháp Tháp làm La Sâm cùng La Thụy nhớ tới Ái Sa, bốn con mắt to tròn cũng nước mắt lưng tròng, La Kiều buồn bực vẫy vẫy cái đuôi, rồi, không muốn giúp cũng không được!
Dứt khoát biến hóa hình thái, bước vài bước tới trước mặt Gia Mã cùng Tháp Tháp, Gia Ma vì La Kiều tới gần mà càng đề phòng hơn, thậm chí còn kéo cái chân bị thương đứng lên, cúi đầu, hướng về phía La Kiều phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
“Không cần như vậy, nói ra thì chúng ta cũng từng đánh một trận, cũng có chút giao tình.” La Kiều cười tủm tỉm quỳ một gối xuống đất, hướng về phía Gia Mã vươn tay, nói: “Ngươi bị thương, nếu ta không giúp ngươi, ngươi cùng Tháp Tháp sẽ chết, ngươi cũng hiểu điều này mà, đúng không?”
“…”
“Vì thế, để ta giúp ngươi đi.”
La Kiều cười thực vô hại, Gia Mã chần chờ nhìn cậu, nó hiểu ý La Kiều, liệp báo bị thương căn bản không thể nào đi săn, Tháp Tháp còn quá nhỏ không thể nuôi sống chính mình, nếu tiếp tục như vậy, nó cùng Tháp Tháp sẽ đói chết.
“A a?” Ngươi thực muốn giúp ta?
“A!” Đương nhiên!
“A a a a a!” Ta nợ ngươi một lần! Nhất định sẽ trả!
“A a a a.” Ngươi thực cố chấp.
La Kiều thở dài, dứt khoát đưa tay ôm Gia Mã, không thể không nói, tuy Gia Mã đánh nhau rất lợi hại nhưng ôm lên thật sự rất nhẹ a.
Tháp Tháp theo sát phía sau La Kiều, La Sâm cùng La Thụy cũng chạy tới, bọn nó nhẹ nhàng liếp Tháp Tháp, tỏ ý chào hỏi cùng an ủi.
La Kiều cúi đầu, nhìn ba tiểu liệp báo, nói: “Tốt lắm, chờ tý nữa ba ba đi bắt con mồi, các ngươi vẫn chưa ăn no đi, Tháp Tháp cũng chưa ăn gì đúng không?”
Ba tiểu liệp báo cùng gật đầu, La Kiều hạnh phúc tới mức suýt chút nữa phun máu mũi, siêu cấp đáng yêu a!
Quay đầu lại nhìn Gia Mã bị mình ôm vào lòng, có vẻ dịu ngoan vô cùng, gương mặt tuấn tú của La Kiều có chút nhộn nhạo: em gái a, là em gái mềm mại thật a, trực tiếp bỏ qua quá trình sờ sờ vuốt, nhảy lên hai cấp a…
Gia Mã thấy La Kiều nhếch môi, nheo mắt, đột nhiên nâng chân trước cho La Kiều một vuốt: “A a a a? A a!” Dám ăn đậu hủ của chị à? Đập chết ngươi nha!
La Kiều ăn một vuốt, dưới ánh mắt khó hiểu của ba tiểu liệp báo, im lặng.
Đàn linh cẩu Gia Nhĩ Na đêm đó đã gặp phải biến cố khủng khiếp, toàn bộ tiểu linh cẩu bị giết chết, khi linh cẩu trưởng thành trở về, chào đón bọn nó chính là bảy thi thể lạnh băng cứng đờ của đám tiểu linh cẩu.
Khắp nơi tràn đầy mùi hoa báo, mùi máu tươi nồng đậm làm nhóm linh cẩu phát cuồng. Nữ thủ lĩnh trẻ tuổi Gia Nhĩ Na ăn luôn thi thể lạnh băng của con gái nó, nó thề, nhất định phải để hung thủ trả cái giá lớn!
Hoa báo đực giết chết nhóm tiểu linh cẩu ngay đêm đó đã rời khỏi phiến lãnh địa này, nhưng cơn phẫn nộ của đàn linh cẩu không vì thế mà biến mất. Gặp phiền toái không chỉ riêng Mông Đế, Bích Thúy Ti quyết định thật nhanh, mang theo hai tiểu hoa báo trốn sâu vao trung tâm lãnh địa, nhóm sư tử cái của sư đàn Hoắc Tư Bỉ cũng bắt đầu chú ý hướng đi của đàn linh cẩu.
Tuy linh cẩu không tạo thành uy hiếp với sư đàn, nhưng sư tử đơn độc chết trong tay linh cẩu cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Nạp Tư tự nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội lấy lòng nhóm sư tử cái, nó cơ hồ dành hết thời gian ở cùng những bà vợ của mình, Phỉ Lực cùng Ai La thì vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với sư đàn, chỉ có lúc sư tử cái bắt giữ con mồi mới lộ diện. Nạp Tư rất hài lòng với sự ‘thức thời’ của hai anh em này, nó đã sớm quên mất hai đầu sư tử đực trẻ tuổi này khi tranh đoạt thức ăn cùng nó cũng hung ác không kém chút nào.
Tổ Oa bắt đầu thích hai anh em sư tử đực này, nó chờ mong ngày bọn nó trưởng thành. Thái độ lấy lòng của Nạp Tư đối với Tổ Oa không thành công, vì thế nó dứt khoát từ bỏ, dù sao vẫn còn sáu con sư tử cái khác.
Hướng đi của đàn linh cẩu cũng không ảnh hưởng tới La Kiều, liệp báo ba ba trẻ tuổi lúc này đang bận rộn dò xét lãnh địa Ái Sa lưu lại. Bởi vì Ái Sa mất đã lâu, biên giới lãnh địa trở nên mờ nhạt, nếu La Kiều muốn kế thừa phiến lãnh địa này cùng sinh sống lâu dài, cậu phải một lần nữa xác định biên giới lãnh địa, cũng để lại mùi và dấu vết của mình để những kẻ săn mồi khác biết đây là địa bàn của cậu.
Đối với chuyện đánh dấu mùi, La Kiều cảm thấy có chút xấu hổ.
Tùy tiện vệ sinh này nọ, đối với con liệp báo nào đó có áp lực rất lớn.
Bất quá vì mảnh đất của mình cùng con trai, cho dù áp lực lớn cỡ nào, liệp báo ba ba cũng phải đương đầu! Vì thế, suốt hai ngày, cậu mang theo hai tiểu liệp báo xác định phạm vi cùng biên giới của phiến lãnh địa này, cứ đi một khoảng sẽ cào vài vuốt, ngẫu nhiên lưu lại mùi rõ ràng trên thân cây hoặc tảng đá, bận rộn xong, vuốt La Kiều cơ hồ sắp trốc mất một tầng da.
Nằm úp sấp xuống đất, giơ móng lên xem xét, La Kiều không chút áp lực liếm chân mình. Vừa liếm vừa không ngừng an ủi, mình hiện giờ là một con liệp báo, liếm móng vuốt này nọ đều là bản năng!
La Sâm cùng La Thụy cũng theo La Kiều đi hai ngày, khoảng thời gian này vẫn không hề có kẻ săn mồi tới gây phiền phức, hai tiểu liệp báo đi theo sau La Kiều cũng học được không ít, tỷ như làm thế nào khoanh vùng vùng đánh dấu lãnh địa. Chờ đến lúc trưởng thành, bọn nó cũng sẽ dùng phương thức tương tự thành lập một vùng lãnh địa thuộc về mình, hai anh em sẽ chung sống cùng nhau.
La Kiều đối với phiến lãnh địa này đã có hiểu biết đại khái, lấy tòa núi đá độc lập kia làm trung tâm, xung quanh che kín cây cỏ khô, hồ nước cách lãnh địa biên giới chừng năm trăm mét là nguồn nước duy nhất ở phụ cận, La Kiều vốn định khoanh nơi đó vào lãnh địa của mình, kết quả lại phát hiện nơi đó cũng thuộc về Mông Đế!
Khỉ! Kiên quyết đả đảo đại địa chủ xấu xa! Đòi quyền phân chia lãnh thổ bình đẳng!
Nếu kêu gào khẩu hiệu như vậy thì La Kiều rất có thể sẽ được địa bàn trong tay Mông Đế, bất quá cậu vẫn chưa có lá gan đó. Lui một bước, chỉ có thể thoáng mở rộng biên giới lãnh địa, tận lực tiếp cận hồ nước kia, dù sao đó cũng là nguồn nước duy nhất ở phụ cận, vào mùa khô sẽ có rất nhiều động vật tới đó uống nước, La Kiều có thể mai phục gần đó, chờ đợi cơ hội dâng tận cửa. Bất quá này cũng chỉ là ngẫu nhiên, hơn nữa còn phải thừa dịp Mông Đế không ở, nếu không không biết con hoa báo kia lại muốn ‘ưu đãi’ gì từ cậu.
Gần giữa trưa, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo đi tới gần hồ nước, ẩn núp trong một bụi cỏ cao. Da lông cùng lấm tấm trên người liệp báo khéo léo che dấu bọn nó, nhóm động vật uống nước hoàn toàn không phát hiện cách đó không xa có ba liệp báo đang ẩn núp.
Hai ngày không ăn gì, thể lực của La Kiều cũng có ảnh hưởng nhất định, cậu không tính toán bắt con mồi lớn, mục tiêu chính là linh dương gazen cùng lợn warthog con. Bất quá hôm nay đàn linh dương gazen rất cảnh giác, La Kiều vẫn chưa tìm thấy thời cơ ra tay, nếu liều lĩnh xông bừa thì chỉ lãng phí thể lực quý giá chứ không chiếm được gì.
La Kiều chỉ có thể kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.
La Sâm cùng La Thụy cúi người nằm úp sấp, ngẩng đầu, bọn nó vẫn chưa chân chính tham dự đi săn, vì thế cũng không có mắt nhắm con mồi, nếu để La Kiều chọn, cậu sẽ chọn ấu tể hoặc những con linh dương gazen cái, tốt nhất là đang mang thai hoặc bị thương, già yếu gì đó, như vậy nắm chắc thành công hơn. Hai tiểu liệp báo thì cứ tập trung ánh mắt lên cơ thể to lớn béo ú của linh dương đực.
Vì thế mới nói, ước vọng sinh ra sự thực lại còn hơn cả sự thực a.
Một con lợn warthog cái mang theo mấy con lợn warthog con đi tới bên hồ, so với đàn linh dương gazen cảnh giác, bọn nó cách La Kiều gần hơn nhiều! Lợn warthog cái tuy cảnh giác nhưng lợn warthog con chỉ mãi mê uống nước, đó là một cơ hội tuyệt vời!
La Kiều đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm lợn warthog con, chân trước cẩn thận bước ra từng bước, xác định không kinh động con mồi mới chậm rãi rút ngắn khoảng cách, thẳng tới khoảnh khắc phóng ra, nhóm lợn warthog vẫn không hề có cảm giác!
Rốt cục, La Kiều từ bụi cỏ nhanh như chớp xông ra ngoài, đàn linh dương gazen phát ra tiếng kêu cảnh báo, tản ra chạy trốn, lợn warthog cái dựng cái đuôi, mang theo đàn con chạy vào trong bụi cỏ! Tốc độ lợn warthog con rất nhanh, nhưng căn bản không thể trốn khỏi liệp báo một lòng muốn bắt nó!
La Kiều cơ hồ không phí chút sức lực đã tóm được bữa cơm trưa hôm nay, ngậm lợn warthog con vẫn còn quẫy động bốn chân, La Kiều bước nhanh vào trong bụi cỏ, cúi rạp người, cắn chặt cổ đối phương, thẳng đến khi con mồi hít thở không thông mà chết.
Một con lợn warthog con cũng không lớn, chỉ chốc lát sau ba liệp báo đã ăn hết hai phần ba con mồi, La Kiều ngẩng đầu, chừa toàn bộ con mồi cho hai tiểu liệp báo, vừa liếm vết máu bên miệng vừa quan sát xung quanh, xem xét xem có cơ hội đi săn nào khác hay không.
La Sâm cùng La Thụy rất nhanh liền ăn xong phần còn lại, con mồi quá nhỏ, nhóm liệp báo ăn thật sự rất mau, vì thế đám kên kên cũng không phát hiện bên này có món hời có thể chấm mút.
La Sâm cùng La Thụy giúp nhau liếm vết máu trên mặt, này cũng là phương thức gia tăng tình cảm lẫn nhau. La Kiều đợi bọn nhỏ vệ sinh sạch sẽ mới đứng dậy, mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi hồ nước, cậu đã nhớ kĩ hướng lợn warthog chạy trốn, đám lợn đó tám phần mười đang ở trong lãnh địa của cậu.
Đột nhiên, trong không khí truyền tới mùi máu tươi, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đồng thời dừng bước.
“Ba ba…”
La Sâm ngẩng đầu, nhìn về phía La Kiều, La Kiều trấn an cọ cọ đầu bọn nhỏ, bọn họ đều biết rõ, đây là mùi vị thuộc về liệp báo.
La Kiều có chút do dự, cậu muốn muốn dính vào rắc rối, nhưng theo hướng mùi máu truyền tới thì con liệp báo bị thương hoặc đã chết này cách bọn họ không xa, này có nghĩa, nó rất có thể ở ngay trong lãnh địa của cậu!
Vô luận cậu muốn hay không, rắc rối đã tìm tới tận cửa.
“Lát nữa phải theo sát ba ba, nếu phát hiện không ổn, lập tức chui vào bụi cỏ, hiểu chưa?”
“Dạ.”
Dọc theo hướng truyền tới mùi máu tươi, La Kiều tìm được con liệp báo bị thương kia, cậu biết nó, không lâu trước đó còn cùng đối phương đánh một trận, nó là Gia Mã.
Gia Mã nằm nghiêng người trong bụi cỏ, một chân sau bị thương rất nghiêm trọng, da bị xé toạt một mảng lớn, cơ hồ làm nó không thể cử động. Ấu tể Tháp Tháp của nó canh giữ bên cạnh, lo lắng cọ cọ đầu Gia Mã.
Theo thương thế của Gia Mã có thể phán đoán nó rất có thể đã gặp phải linh cẩu hoặc sư tử, sau khi bị thương, nó mang theo Tháp Tháp chạy trốn tới nơi này, rốt cục đi không nỗi nữa.
La Kiều thấy Gia Mã cùng Tháp Tháp, Tháp Tháp cũng thấy La Kiều cùng hai tiểu liệp báo, nhưng nó không chào hỏi La Sâm cùng La Thụy như lần trước mà vô cùng đề phòng dựng đứng bộ lông sau gáy, hướng ba cha con phát ra tiếng kêu hệt như chim non.
Tuy nó nhỏ nhưng vẫn phải bảo vệ mụ mụ! Ai cũng đừng hòng tổn thương mụ mụ nó!
Gia Mã nghe thấy tiếng kêu của Tháp Tháp, nó cố ngồi dậy, lạnh lùng nhìn về phía La Kiều.
“Đừng hiểu lầm, ta không có ác ý.”
La Kiều bảo La Sâm cùng La Thụy ở tại chỗ, cậu không xác định Gia Mã có thật sự không thể cử động hay không, liệp báo cái bị thương còn mang theo ấu tể rất nguy hiểm, cậu không muốn đứa nhỏ của mình tiếp cận Gia Mã như vậy.
“Đây là lãnh địa của ta.” La Kiều giải thích: “Chính xác mà nói thì nơi này trước đây là lãnh địa Ái Sa, ngươi biết Ái Sa không? Nó là mụ mụ của La Sâm, La Thụy.” La Kiều chỉ về phía bọn nhỏ, nói tiếp: “Hiện giờ nó thuộc về ta. Ngươi đang ở trong lãnh địa của ta, ta sẽ không tổn thương ngươi.”
Gia Mã cũng không vì lời La Kiều nói mà thả lỏng cảnh giác, thái độ của Tháp Tháp có chút dịu hơn, nó nhìn Gia Mã lại nhìn La Kiều, rốt cục mở miệng: “Linh cẩu xông vào lãnh địa, bọn nó cắn bị thương mụ mụ… đám khốn khiếp đó!”
Lời nói của Tháp Tháp làm La Sâm cùng La Thụy nhớ tới Ái Sa, bốn con mắt to tròn cũng nước mắt lưng tròng, La Kiều buồn bực vẫy vẫy cái đuôi, rồi, không muốn giúp cũng không được!
Dứt khoát biến hóa hình thái, bước vài bước tới trước mặt Gia Mã cùng Tháp Tháp, Gia Ma vì La Kiều tới gần mà càng đề phòng hơn, thậm chí còn kéo cái chân bị thương đứng lên, cúi đầu, hướng về phía La Kiều phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
“Không cần như vậy, nói ra thì chúng ta cũng từng đánh một trận, cũng có chút giao tình.” La Kiều cười tủm tỉm quỳ một gối xuống đất, hướng về phía Gia Mã vươn tay, nói: “Ngươi bị thương, nếu ta không giúp ngươi, ngươi cùng Tháp Tháp sẽ chết, ngươi cũng hiểu điều này mà, đúng không?”
“…”
“Vì thế, để ta giúp ngươi đi.”
La Kiều cười thực vô hại, Gia Mã chần chờ nhìn cậu, nó hiểu ý La Kiều, liệp báo bị thương căn bản không thể nào đi săn, Tháp Tháp còn quá nhỏ không thể nuôi sống chính mình, nếu tiếp tục như vậy, nó cùng Tháp Tháp sẽ đói chết.
“A a?” Ngươi thực muốn giúp ta?
“A!” Đương nhiên!
“A a a a a!” Ta nợ ngươi một lần! Nhất định sẽ trả!
“A a a a.” Ngươi thực cố chấp.
La Kiều thở dài, dứt khoát đưa tay ôm Gia Mã, không thể không nói, tuy Gia Mã đánh nhau rất lợi hại nhưng ôm lên thật sự rất nhẹ a.
Tháp Tháp theo sát phía sau La Kiều, La Sâm cùng La Thụy cũng chạy tới, bọn nó nhẹ nhàng liếp Tháp Tháp, tỏ ý chào hỏi cùng an ủi.
La Kiều cúi đầu, nhìn ba tiểu liệp báo, nói: “Tốt lắm, chờ tý nữa ba ba đi bắt con mồi, các ngươi vẫn chưa ăn no đi, Tháp Tháp cũng chưa ăn gì đúng không?”
Ba tiểu liệp báo cùng gật đầu, La Kiều hạnh phúc tới mức suýt chút nữa phun máu mũi, siêu cấp đáng yêu a!
Quay đầu lại nhìn Gia Mã bị mình ôm vào lòng, có vẻ dịu ngoan vô cùng, gương mặt tuấn tú của La Kiều có chút nhộn nhạo: em gái a, là em gái mềm mại thật a, trực tiếp bỏ qua quá trình sờ sờ vuốt, nhảy lên hai cấp a…
Gia Mã thấy La Kiều nhếch môi, nheo mắt, đột nhiên nâng chân trước cho La Kiều một vuốt: “A a a a? A a!” Dám ăn đậu hủ của chị à? Đập chết ngươi nha!
La Kiều ăn một vuốt, dưới ánh mắt khó hiểu của ba tiểu liệp báo, im lặng.