****
Vết thương của Gia Mã khôi phục thật sự rất nhanh, không tới một tháng, miệng vết thương đã muốn khỏi hẳn.
La Sâm cùng La Thụy cũng đã được bảy tháng, từ sau tháng thứ sáu, tốc độ bọn nó trưởng thành nhanh kinh người cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bọn nó lớn thêm một chút, cũng vì thế mà sức ăn cũng ngày càng lớn. La Kiều luôn phải dành một khoảng thời gian lớn đề tìm kiếm con mồi uy bọn nhỏ no bụng, tuy thực mệt mỏi nhưng cậu vui vẻ chịu đựng.
Tháp Tháp hiện giờ ở cùng một nhà La Kiều rất khá, nó thích ở cùng La Sâm, La Thụy, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nghỉ ngơi. Là con trai độc nhất, nếu không gặp cha con La Kiều, Tháp Tháp cơ bản không có cơ hội chơi đùa cùng tiểu liệp báo khác. La Kiều rất chú ý tới ba tiểu liệp báo, mỗi lần bắt được con mồi, cũng không vì Tháp Tháp không phải con mình mà nặng bên này nhẹ bên kia.
Vết thương của Gia Mã tốt hơn, lập tức tự đi săn, nó tuân thủ hứa hẹn của mình, mỗi lần bắt được con mồi liền chia một phần cho La Kiều. Con mồi trong lãnh địa La Kiều thật sự có hạn, ổ lợn warthog bị La Kiều nhắm trúng kia cơ hồ bị diệt sạch. Lợn warthog con đều vào bụng nhóm liệp báo, chỉ còn con lợn warthog cái lớn tuổi nhất ương ngạnh sống sót. Nhưng hiện giờ nó đối với nhóm liệp báo quả thực đã căm thù tới tận xương thủy, có một lần nó còn chủ động khởi xướng công kích với La Kiều, nếu không phải La Kiều chạy nhanh, suýt chút nữa đã bị răng nanh của nó đâm bị thương.
La Kiều biết tát ao bắt cá cũng không phải chuyện tốt, cậu vốn giữ lại một hai con lợn warthog con lại, nhưng Gia Mã đã bóp chết ý niệm trong đầu cập, chộp lợn warthog con tới giao cho tiểu liệp báo, thuận tiện nói với La Kiều, năng lực sinh sản của lợn warthog rất mạnh, chỉ cần con lợn warthog cái trưởng thành kia còn sống, lãnh địa La Kiều vĩnh viễn không lo không có lợn warthog để bắt.
Nghe Gia Mã nói xong, La Kiều đột nhiên sinh ra ý niệm thực 囧, lợn warthog mụ mụ bị bắt hết đám con, một phút trước còn nổi giận đùng đùng muốn đâm thủng bụng con liệp báo trước mắt, nhưng ngay sau đó đã muốn đi tìm một con đực cường tráng, cố gắng sinh một ổ lợn warthog con. Biết mình ăn đứa nhỏ của người ta thì không nên nói như vậy, nhưng cậu thật sự khống chế không được.
Có lẽ nguyên nhân chính là lợn warthog cơ hồ là thức ăn chủ yếu của hầu hết kẻ săn mồi trên thảo nguyên vào mùa khô, vì thế nó đã tiến hóa năng lực sinh sản kinh người như vậy, mặc khác, nếu không có kẻ săn mồi khống chế số lượng, lợn warthog trên thảo nguyên nhất định sẽ nhiều như cỏ dại.
“A a!”
Một con lợn warthog con rất nhanh bị ăn hết, Gia Mã đi tới bên người La Kiều, nói với cậu, nó muốn dẫn Tháp Tháp rời đi.
“Vì cái gì?”
Gia Mã kì quái liếc nhìn La Kiều một cái, này không phải chuyện đương nhiên sao? Nó có lãnh địa của mình, tuy tiếp nhận sự giúp đỡ của La Kiều, nhưng nó cũng cần quay về lãnh địa của mình để tránh những con liệp báo khác chiếm cứ. Huống chi liệp báo đực cùng liệp báo cái không thích hợp sinh hoạt lâu dài cùng nhau, cho dù La Kiều còn trẻ nhưng cũng phải biết thường thức này a.
Gia Mã muốn đi, Tháp Tháp tự nhiên đi theo, so với La Kiều cùng Gia Mã nói dăm ba câu tạm biệt, nhóm tiểu liệp báo lại lưu luyến bịn rịn.
“Nếu không, ngươi tới sống cùng chúng ta đi?” La Thụy có ý dụ dỗ Tháp Tháp: “Dù sao mụ mụ luôn đánh mông ngươi, ba ba tuyệt đối không làm vậy a.”
Tháp Tháp lắc đầu, tuy bé rất thích hai người bạn này, nhưng nó càng thích mụ mụ hơn, cũng sẽ không để liệp báo khác dưỡng mình.
La Kiều cùng Gia Mã đều nghe thấy lời La thụy, La Kiều căn bản không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt Gia Mã, ngay trước mặt lại dám dụ dỗ con trai người ta bỏ nhà đi, chị gái này sẽ không làm gì La Thụy, nhưng cậu bị đánh tuyệt đối là ván đã đóng thuyền.
Con trai, các con đang gia tăng cừu hận cho ba ba a…
Cùng đêm đó, Gia Mã hỏi La Kiều rất nhiều chuyện, chủ yếu là loại cỏ khô che lấp mùi, loại cỏ này sẽ giúp nó rất nhiều trong việc bảo vệ Tháp Tháp, không bị kẻ săn mồi khác phát hiện. Lực chú ý của Gia Mã luôn tập trung vào những thứ thực dụng, về phần sử dụng bóng mặt trời để tính toán thời gian mà La Kiều cực lực đề cử hoàn toàn bị xem nhẹ.
La Kiều ôm hai tiểu liệp báo, cuộn cái đuôi nằm trên lớp cỏ khô yên lặng bi ai, khó lắm mới muốn mở vuốt vàng, định làm một cuộc cách cách văn minh cho cư dân nguyên trụ.
Cũng khó trách, bụi gai có thể trợ giúp bắt được con mồi, cỏ khô có thể che lấp mùi, này đều gắng bó mật thiết với việc đi săn cùng tránh né kẻ săn mồi khác. Mấy nhánh cây tính toán thời gian thì có thể làm gì? Ăn được sao?
La Kiều lần thứ hai bị Gia Mã khinh bỉ dứt khoát nhắm mắt lại không nói thêm tiếng nào, mình là giống đực, giống đực sẽ nhẫn nhịn! Với lại cậu cũng không đánh lại Gia Mã, không cam chịu thì còn làm được gì? Bất quá cậu cùng Gia Mã ở cùng nhau nửa tháng, này có tính là đồng na xá cư không?
Quay đầu ngẫm lại, từ góc nhìn của liệp báo, bộ dạng Gia Mã xinh đẹp như vậy, vuốt cũng sờ rồi, ôm cũng ôm rồi, còn sống cùng nhau nửa tháng…
Tuy em báo xinh đẹp này có chút bạo lực, nhưng tính ra cậu cũng lời đi?
Được rồi, tư tưởng của La Kiều đã hoàn toàn nghiêng theo một góc tù một trăm hai mươi độ, hoàn toàn không thể trở về chính diện.
May mắn Gia Mã không biết La Kiều đang nghĩ gì, nếu không, cái mạng nhỏ của La Kiều thực đáng lo lắng a.
Sáng sớm hôm sau, Gia Mã liền mang Tháp Tháp rời khỏi lãnh địa La Kiều. Không có lưu luyến chia tay, cũng không có lễ vật, La Kiều vốn định nói rảnh thi tới chơi, nhưng Gia Mã chỉ vung vuốt rồi mang theo Tháp Tháp biến mất trong bụi cỏ cao, hoàn hoàn không cho con liệp báo nào đó có cơ hội biểu hiện.
La Sâm cùng La Thụy vì Tháp Tháp rời đi mà có chút buồn bã, La Kiều vừa vệ sinh da lông cho bọn nhỏ, vừa cảm thán, đây là sự phiền não trong quá trình trưởng thành a. Bất quá, con trai, đừng tỏ ra như bị thất tình như vậy a, yêu sớm như vậy ba ba thực lo lắng a.
Những ngày kế tiếp, La Kiều vẫn như trước vội vàng đi săn để lấp đầy bụng chính mình cùng đám nhỏ, La Sâm cùng La Thụy dần dần cũng không còn vì Tháp Tháp rời đi mà rẫu rĩ không vui nữa.
Con mồi còn sót lại trong lãnh địa rất thưa thớt, La Kiều không thể không hạ thấp tiêu chuẩn, không có linh dương gazen thì tìm lợn warthog, không có lợn warthog thì tìm thỏ hoang, cậu thậm chí còn phát hiện trong biên giới lãnh địa có nguyên ổ sóc đất. Đám nhóc có cái đuôi xõa tung có thể làm dù che nắng kia toàn thân không có bao nhiêu thịt, bất quá có thể để tiểu liệp báo luyện tập đi săn.
Rút kinh nghiệm từ lần tiểu liệp báo để lợn warthog chạy trốn, La Kiều nghĩ ra một biện pháp cực kì thiếu đạo đức, cậu dùng nhánh cỏ bện thành một sợi dây thừng thật dài, một đầu cột vào đuôi sóc đất, đầu kia thì cột vào thân cây, cứ vậy cho dù sóc đất có thể chạy nhưng không có biện pháp chui xuống hang. Nếu chui xuống thì cứ túm dây kéo ra là được. La Kiều còn nghiêm túc uy hiếp con sóc đất: “Nếu ngươi dám cắn đứt dây thừng, ta liền ăn thịt ngươi! Không chỉ ăn ngươi, còn ăn cả nhà ngươi!”
Sóc đất ôm cái đuôi run lẩy bẩy, lệ rơi đầy mặt, nó không chạy sẽ không ăn nó sao? Trước sau gì cũng bị ăn, sớm hay muộn có gì khác nhau a? ! Có giỏi thì buộc dây vào người sư tử đi, khi dễ con sóc đất như nó mà không mắc cỡ à!
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc nằm trong bụi cỏ thấy được một màn này, cho dù bọn họ là động vật ăn thịt cũng không khỏi đồng tình với con sóc đất kia một phen.
“Anh trai, thực sự không muốn đổi đối tượng sao. Em gái tuy bạo lực một chút, nhưng con tiến hóa này cũng quá nham hiểm đi.”
La Kiều bắt sóc đất quả thực chỉ vì giúp đám nhỏ luyện tập đi săn, cũng không tính toán ăn nó. Cũng không nghe nói qua có con liệp báo nào ăn thịt sóc, nhưng mặc dù vậy, con sóc đất kia cũng sợ tới hồn vía lên mây, cho dù cuối cùng La Kiều thả đuôi nó ra, nó cũng nằm rạp trên đất hồi lâu mới dám cử động. Thấy La Kiều thật sự buông tha mình, nó lập tức nhảy dựng lên chui xuống hang, tiến vào liền không dám ra nữa.
Cũng không có biện pháp, cho dù là ai, trải qua một màn khủng khiếp như thế thì đều phản ứng giống vậy thôi. Nếu đám cầy mangut trên thảo nguyên dám vỗ ngực nói mình có thể vượt qua, nó liệt vặt sạch lông trên đuôi!
Hôm qua La Kiều bắt được một con linh dương gazen, ba cha con hôm nay cũng không cần ăn thêm gì. Hai tiểu liệp báo chơi một hồi thì trở về hang động nghỉ ngơi. Thời tiết quá nóng, cho dù là tiểu liệp báo cũng chịu không nổi.
La Kiều canh giữ bên ngoài hang động, tuy lúc này phần lớn sư tử cùng linh cẩu đều đang ngủ, nhưng La Kiều vẫn phải cẩn thận.
Nhìn thấy La Kiều ở một mình, hai tiểu liệp báo cũng không thấy bóng dáng, Mạt Sâm từ bụi cỏ tiến ra, Kiệt Lạc đi sát phía sau, nhìn thấy La Kiều vì bọn nó xuất hiện mà trở nên khẩn trương, lại nhìn anh trai nhà mình im im không ừ hử tiếng nào, nhịn không được nói: “Anh trai, cũng lâu rồi mới lộ diện, ít nhất cũng nên chào hỏi một chút a?”
Mạt Sâm vẫn như cũ không lên tiếng, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn Kiệt Lạc, Kiệt Lạc lập tức biết điều đứng tại chỗ, Mạt Sâm thì đi về phía La Kiều.
“Chậc!” Kiệt Lạc lắc lắc cái đuôi, dứt khoát đi tới một bóng râm dưới mỏm đá nằm úp sấp.
Sau khi cùng Sa Mỗ rời khỏi lãnh địa Mạt Sâm, đây là lần đầu tiên La Kiều gặp lại hai anh em này, cũng gần một tháng rồi, bọn họ sao lại rời khỏi lãnh địa của mình mà xuất hiện ở đây?
“Đã lâu không gặp.”
Mạt Sâm đi tới trước mặt La Kiều, ngửi ngửi hương vị trên người cậu, lại liếm lỗ tai La Kiều một chút: “Dạo này khỏe không?”
La Kiều lắc lắc lỗ tai, cậu đối với Mạt Sâm cũng không có ác cảm, sự thực, từ lần đầu tiên gặp mặt, con liệp báo đực tiến hóa này đã giúp đỡ cậu rất nhiều, đương nhiên, muốn cùng cậu giao phối gì đó thì khỏi bàn tới đi.
“Cũng tạm, sao các ngươi lại tới nơi này?”
Lãnh địa của La Kiều cùng Mạt Sâm không tiếp giáp nhau, trung gian cách một phần lãnh địa nhỏ của sư đàn Hoắc Tư Bỉ, tuy nhóm sư tử không thường xuyên xuất hiện ở đó, nhưng cũng không phải dễ dàng nói đi là đi.
“Chính là muốn tới gặp ngươi.”
“A?”
Mạt Sâm tiến sát tới chỗ La Kiều, cọ cọ má cậu, dùng tư thế thân mật nhưng không làm La Kiều phản cảm để tiếp cận chứ không như trước kia, dứt khoát nói muốn giao phối với cậu.
“Ta nói, ta muốn gặp ngươi.” Mạt Sâm động động lỗ tai, lại liếm khóe miệng La Kiều một chút: “Vì thế, ta tới đây.”
Giờ phút này La Kiều chỉ có một cảm giác, anh bạn, bị sét đánh à? Đột nhiên văn vẻ như vậy, ta chịu không thấu a…