Mông Đế mang La Kiều đi theo một con đường khác, xuyên qua bụi cỏ cao, tiến vào một mảnh lùm cây, lọt vào tầm mắt chính là những mỏm núi đá cùng gò đất cao thấp nhấp nhô, một cây sung sừng sững cô độc giữa ngọn núi được hình thành từ những mỏm núi đá xếp lung tung, nơi này cách lãnh địa biên giới của cậu chỉ tầm ba bốn trăm mét, nhưng La Kiều chưa từng tới đây.
Liệp báo không thích những nơi thế này, tầm nhìn không trống trải, luôn có chướng ngại vật che khuất tầm mắt, không thích hợp để liệp báo tăng tốc truy đuổi con mồi, nhưng lại là chỗ tốt để hoa báo phục kích.
“Làm sao vậy?”
Thấy La Kiều dừng lại cước bộ, Mông Đế quay đầu, khó hiểu nhìn cậu.
“Đây là đâu?”
“Lãnh địa của ta.”
Một câu lời ít mà ý nhiều làm La Kiều nghẹn. Ngẫm lại địa bàn của Mông Đế, so với mảnh đất chỉ có một mẩu ba của mình, khác biệt giữa dân nghèo cùng trung lưu có cần rõ ràng như vậy không a, khỉ thật!
La Kiều rất muốn hỏi vì sao Mông Đế lại mang mình tới đây, hoặc nên nỏi chính mình, vì sao ngây ngốc đi theo người ta. Chỉ vì nó từng giúp mình sao? Được rồi, quả thực chính vì Mông Đế giúp cậu. Chuẩn xác mà nói chính là cứu cậu. Cẩn thận ngẫm lại, mình có khác gì thiếu nữ hiến thân báo đáp sau khi được anh hùng cứu mạng đâu a?
La Kiều cự tuyệt thừa nhận, cậu bị chính suy nghĩ của mình quăng bom.
“Không cần lo lắng như vậy.” Mông Đế đi tới trước người La Kiều, động động lỗ tai: “Ta sẽ không làm gì ngươi, ít nhất hiện tại sẽ không. Nếu ngươi lại liếm ta một chút thì càng đảm bảo hơn nữa.”
Nghe Mông Đế nói vậy, liệp báo ba ba dẫn theo đàn con nheo nhóc càng lo lắng tợn…
La Kiều thấp thỏm nhìn Mông Đế, mình có nên mang theo hai tiểu liệp báo chạy trốn không? Nhưng phía sau có một đám sư tử đang chiếm nhà của mình. Người xưa có câu trước có lang sau có hổ, còn cậu bây giờ là trước có báo sau có sư tử, còn lựa chọn nào thảm hơn nữa không?
Mông Đế thấy La Kiều do dự, dứt khoát biến hóa hình thái, một tay bế La Kiều lên, nói với hai tiểu liệp báo: “Theo kịp.”
La Sâm cùng La Thụy vốn định kêu hai tiếng nhưng bị ánh mắt của Mông Đế dọa hoảng, nhìn nhìn nhau, chỉ có thể cụp tai, ngoan ngoãn đi theo sau.
Mông Đế đi rất nhanh, hai tiểu liệp báo miễn cưỡng lắm mới có thể đuổi kịp. Xuyên qua lùm cây, dưới chân không còn cây cỏ khô nữa mà là đất cát cùng những hòn sỏi vụn. Không khô nóng vì phơi dưới ánh mặt trời, cát giẫm lên có chút lún làm La Sâm cùng La Thụy cảm thấy rất mới lạ.
La Kiều lo lắng cho vận mệnh sau này của mình, muốn chạy nhưng lại lo lắng hai tiểu liệp báo, chỉ có thể tùy ý Mông Đế ôm mình đi, cuối cùng đứng dưới một gốc cây sung.
Mông Đế buông La Kiều xuống, một lần nữa biến thành hoa báo, cái đuôi cọ cọ thân thể La Kiều, nói: “Ngoan ngoãn ở lại đây nghỉ ngơi, không được chạy loạn!”
La Kiều vội vàng gật đầu, gọi hai tiểu liệp báo tới bên người, ba liệp báo đứng dưới gốc cây nhìn hoa báo hai ba bước nhảy lên tận ngọn, La Kiều vừa mới xoay người thì phía sau đột ngột truyền tới một tiếng gầm nhẹ, lập tức dừng lại, quỳ rạp trên mặt đất, bất động. La Sâm cùng La Thụy cũng ý thức được tình cảnh của ba ba rất không ổn, liền ngoan ngoãn nằm dựa vào người cậu. Gió đêm thực lạnh, ba con liệp báo chỉ có thể tựa vào nhau cùng sưởi ấm.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đều bắt đầu hoài niệm hang động vừa chắn gió lại có cỏ khô trải đầy kia.
Trên cây sung có cất giấu một con linh dương gazen Mông Đế bắt trước đó, con lợn warthog kia căn bản không đủ cho nó ăn no, lại còn phải liều mạng với sư tử, cái bụng của nó đã sớm kêu vang. Mông Đế vừa nhổ lông linh dương, phun ra, vừa nhìn La Kiều dưới gốc cây, sau đó hung hăng cắn một ngụm thịt linh dương, rồi lại tiếp tục nhìn La Kiều.
Quả nhiên, chỉ liếm một ngụm liền bỏ qua vẫn lỗ nặng, hẳn là phải liếm nhiều một chút!
La Kiều bị Mông Đế nhìn tới phát hoảng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy nhúm lông từ trên cây lả tả rơi xuống trên mặt đất, sau đó trong không khí liền truyền tới mùi máu tươi, con hoa báo kia đang ăn gì sao?
Đứng lên, bước tới ngửi ngửi, quả nhiên là thịt linh dương gazen.
Bất quá, ăn thì cứ ăn đi, ăn một ngụm lại liếc mắt nhìn mình một cái là sao?
Xem bữa cơm đó là mình à?
La Kiều lại bị chính ý nghĩ của mình dọa hoảng.
Lại một trận gió lạnh thổi qua, hai tiểu liệp báo lại cuộn người, La Kiều rốt cuộc vẫn khuất phục bản năng, mang theo hai tiểu liệp báo tới một mỏm đá tránh gió: “Các ngươi chờ ở đây, ba ba đi tìm chút đồ.”
Mông Đế thấy La Kiều đứng dậy định rời đi, liền ngừng ăn nhìn cậu, thẳng đến khi La Kiều đi tới dưới gốc cây, nói với nó: “Ta đi tìm chút đồ, không phải muốn chạy.”
Mông Đế gật gật đầu, biểu thị đã hiểu, sau đó tiếp tục ăn thịt, bất quá ánh mắt nhìn La Kiều thực làm người ta kinh hãi, rõ ràng đang biểu thị, nếu dám chạy thì biết tay!
La Kiều cũng không đi quá xa, tìm được một mớ cỏ ôm liền ôm về mỏm đá, lót trên mặt đất, tuy không thoải mái như hang đá nhưng cũng có thể làm mình cùng đám nhỏ ngủ ngon một chút. La Sâm cùng La Thụy chủ động hỗ trợ, chỉ là miệng bọn nó còn quá nhỏ, móng vuốt cũng chỉ có thể quào quào chút cỏ khô mà thôi, loay hoay một chốc chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì, cuối cùng vẫn bị La Kiều đuổi qua một bên.
Mông Đế tò mò nhìn La Kiều bận rộn, thẳng đến khi dàn xếp tốt lắm mới để mình cùng hai tiểu liệp báo nằm lên, thậm chí còn thoải mái tới mức lăn lăn vài vòng mới bừng tỉnh.
“Ngươi đang học làm đà điểu à?”
Mông Đế tha con linh dương đã bị ăn một phần treo lên một nhánh cây khác, sau đó nằm úp sấp trên nhánh cây đối mặt với La Kiều.
“A?”
“Không học làm đà điểu thì ngươi xây tổ làm gì?”
Đỉnh đầu La Kiều bay qua một chuỗi quạ đen, không biết nên làm thế nào giải thích cho con dã thú thuần túy trước mắt hiểu sự khác biệt giữa ngủ đơn thuần và ngủ thoải mái. Dù sao nó luôn ngủ trên cây, căn bản không thể câu thông.
Theo lý mà nói, Mông Đế cho cậu thức ăn, lại cứu cậu, cậu hẳn không nên sợ nó như vậy, nhưng La Kiều vẫn rất e ngại con hoa báo này, có lẽ vì biết rõ nó không hiền lành gì, cũng có lẽ là thiên tính đề phòng cùng thuận phục của dã thú khi gặp kẻ mạnh, tóm lại, La Kiều rất khó bình tĩnh nhã nhặn mà hảo hảo nói chuyện với Mông Đế.
Sự thực thì cậu cũng không có cơ hội này. Con hoa báo này mỗi lần gặp cậu, không phải lưu manh thì chính là lưu manh, cho dù bộ dáng xinh đẹp cỡ nào cũng không thể che dấu bản chất ác ma.
Nhưng càng buồn bực hơn chính là cái tên ‘lưu manh ác bá xinh đẹp như hoa’ này lại cứu mạng cậu…
La Kiều nghĩ đến mà đau đầu, lại lăn một vòng, dứt khoát quơ lấy hai tiểu liệp báo, không nghĩ nữa, ngủ!
Mông Đế thích thú nhìn La Kiều lăn qua lăn lại, thẳng đến khi cậu ôm hai tiểu liệp báo cuộn thành ba cục bông.
La Kiều chỉ lo buồn phiền mà không biết, động vật nhà mèo chỉ chủ động lộ ra phần bụng trước mặt đối tượng mình tin tưởng, mấy lần bắt buộc trước là không tính! Nhưng thực không may, mới vừa nãy cậu không chỉ một lần lăn lộn trước mặt Mông Đế, hơn nữa còn không hề phòng bị co lại chân trước, hướng về phía Mông Đế lộ ra bộ phận mềm mại nhất trên thân thể.
Hành động này vô thức lấy lòng Mông Đế, hoa báo tâm tình tốt nằm trên nhánh cây, hai chân thả lỏng, chân trước bắt chéo, cằm gác lên đùi, nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Về phần con liệp báo kia có nhân cơ hội nó ngủ mà chạy trốn hay không, Mông Đế hoàn toàn không lo lắng. Cho dù có chạy, nó cũng tin tưởng mình có thể túm con liệp báo này trở về.
“Ba ba…”
La Thụy kêu khẽ một tiếng, La Sâm mở to hai mắt nhìn về phía hoa báo trên nhánh cây: “Ba ba, nó ngủ rồi, chúng ta có chạy không?”
“Ân.” La Kiều nhắm mắt lại gật gật, thuận tiện ôm chặt La Sâm cùng La Thụy một chút: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi. Ít nhất ở chỗ này sẽ không có sư tử cùng linh cẩu.” Những chuyện khác chờ tỉnh ngủ rồi nói sau. Ngẫu nhiên làm đà điểu một phen cũng không phải chuyện xấu. Xây tổ này nọ, miễn bàn đi.
“Nga.” Hai tiểu liệp báo bị kinh hách lại phải chạy trốn suốt đêm, sớm đã mệt không chịu nổi, bị La Kiều liếm liếm lỗ tai cùng cái trán, chẳng bao lâu sau liền ngủ say.
Trong lãnh địa La Kiều, Phỉ Lực cùng Ai La im lặng trở về sư đàn, chỉ có con sư tử cái thấy bọn họ, những con khác vẫn còn ngủ say. Nhưng vết thương trên người Phỉ Lực rất nổi bật, đợi đến lúc nhóm sư tử tỉnh lại khẳng định sẽ nhìn thấy.
Phỉ Lực buồn bực vung vuốt chụp bay một tảng đá, Ai La lười biếng nằm xuống, không kêu tiếng nào. Sư tử cái bị thương hệt như không thấy hai đầu sư tử đực này trở lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mông Đế mang La Kiều đi theo một con đường khác, xuyên qua bụi cỏ cao, tiến vào một mảnh lùm cây, lọt vào tầm mắt chính là những mỏm núi đá cùng gò đất cao thấp nhấp nhô, một cây sung sừng sững cô độc giữa ngọn núi được hình thành từ những mỏm núi đá xếp lung tung, nơi này cách lãnh địa biên giới của cậu chỉ tầm ba bốn trăm mét, nhưng La Kiều chưa từng tới đây.
Liệp báo không thích những nơi thế này, tầm nhìn không trống trải, luôn có chướng ngại vật che khuất tầm mắt, không thích hợp để liệp báo tăng tốc truy đuổi con mồi, nhưng lại là chỗ tốt để hoa báo phục kích.
“Làm sao vậy?”
Thấy La Kiều dừng lại cước bộ, Mông Đế quay đầu, khó hiểu nhìn cậu.
“Đây là đâu?”
“Lãnh địa của ta.”
Một câu lời ít mà ý nhiều làm La Kiều nghẹn. Ngẫm lại địa bàn của Mông Đế, so với mảnh đất chỉ có một mẩu ba của mình, khác biệt giữa dân nghèo cùng trung lưu có cần rõ ràng như vậy không a, khỉ thật!
La Kiều rất muốn hỏi vì sao Mông Đế lại mang mình tới đây, hoặc nên nỏi chính mình, vì sao ngây ngốc đi theo người ta. Chỉ vì nó từng giúp mình sao? Được rồi, quả thực chính vì Mông Đế giúp cậu. Chuẩn xác mà nói chính là cứu cậu. Cẩn thận ngẫm lại, mình có khác gì thiếu nữ hiến thân báo đáp sau khi được anh hùng cứu mạng đâu a?
La Kiều cự tuyệt thừa nhận, cậu bị chính suy nghĩ của mình quăng bom.
“Không cần lo lắng như vậy.” Mông Đế đi tới trước người La Kiều, động động lỗ tai: “Ta sẽ không làm gì ngươi, ít nhất hiện tại sẽ không. Nếu ngươi lại liếm ta một chút thì càng đảm bảo hơn nữa.”
Nghe Mông Đế nói vậy, liệp báo ba ba dẫn theo đàn con nheo nhóc càng lo lắng tợn…
La Kiều thấp thỏm nhìn Mông Đế, mình có nên mang theo hai tiểu liệp báo chạy trốn không? Nhưng phía sau có một đám sư tử đang chiếm nhà của mình. Người xưa có câu trước có lang sau có hổ, còn cậu bây giờ là trước có báo sau có sư tử, còn lựa chọn nào thảm hơn nữa không?
Mông Đế thấy La Kiều do dự, dứt khoát biến hóa hình thái, một tay bế La Kiều lên, nói với hai tiểu liệp báo: “Theo kịp.”
La Sâm cùng La Thụy vốn định kêu hai tiếng nhưng bị ánh mắt của Mông Đế dọa hoảng, nhìn nhìn nhau, chỉ có thể cụp tai, ngoan ngoãn đi theo sau.
Mông Đế đi rất nhanh, hai tiểu liệp báo miễn cưỡng lắm mới có thể đuổi kịp. Xuyên qua lùm cây, dưới chân không còn cây cỏ khô nữa mà là đất cát cùng những hòn sỏi vụn. Không khô nóng vì phơi dưới ánh mặt trời, cát giẫm lên có chút lún làm La Sâm cùng La Thụy cảm thấy rất mới lạ.
La Kiều lo lắng cho vận mệnh sau này của mình, muốn chạy nhưng lại lo lắng hai tiểu liệp báo, chỉ có thể tùy ý Mông Đế ôm mình đi, cuối cùng đứng dưới một gốc cây sung.
Mông Đế buông La Kiều xuống, một lần nữa biến thành hoa báo, cái đuôi cọ cọ thân thể La Kiều, nói: “Ngoan ngoãn ở lại đây nghỉ ngơi, không được chạy loạn!”
La Kiều vội vàng gật đầu, gọi hai tiểu liệp báo tới bên người, ba liệp báo đứng dưới gốc cây nhìn hoa báo hai ba bước nhảy lên tận ngọn, La Kiều vừa mới xoay người thì phía sau đột ngột truyền tới một tiếng gầm nhẹ, lập tức dừng lại, quỳ rạp trên mặt đất, bất động. La Sâm cùng La Thụy cũng ý thức được tình cảnh của ba ba rất không ổn, liền ngoan ngoãn nằm dựa vào người cậu. Gió đêm thực lạnh, ba con liệp báo chỉ có thể tựa vào nhau cùng sưởi ấm.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đều bắt đầu hoài niệm hang động vừa chắn gió lại có cỏ khô trải đầy kia.
Trên cây sung có cất giấu một con linh dương gazen Mông Đế bắt trước đó, con lợn warthog kia căn bản không đủ cho nó ăn no, lại còn phải liều mạng với sư tử, cái bụng của nó đã sớm kêu vang. Mông Đế vừa nhổ lông linh dương, phun ra, vừa nhìn La Kiều dưới gốc cây, sau đó hung hăng cắn một ngụm thịt linh dương, rồi lại tiếp tục nhìn La Kiều.
Quả nhiên, chỉ liếm một ngụm liền bỏ qua vẫn lỗ nặng, hẳn là phải liếm nhiều một chút!
La Kiều bị Mông Đế nhìn tới phát hoảng, ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy nhúm lông từ trên cây lả tả rơi xuống trên mặt đất, sau đó trong không khí liền truyền tới mùi máu tươi, con hoa báo kia đang ăn gì sao?
Đứng lên, bước tới ngửi ngửi, quả nhiên là thịt linh dương gazen.
Bất quá, ăn thì cứ ăn đi, ăn một ngụm lại liếc mắt nhìn mình một cái là sao?
Xem bữa cơm đó là mình à?
La Kiều lại bị chính ý nghĩ của mình dọa hoảng.
Lại một trận gió lạnh thổi qua, hai tiểu liệp báo lại cuộn người, La Kiều rốt cuộc vẫn khuất phục bản năng, mang theo hai tiểu liệp báo tới một mỏm đá tránh gió: “Các ngươi chờ ở đây, ba ba đi tìm chút đồ.”
Mông Đế thấy La Kiều đứng dậy định rời đi, liền ngừng ăn nhìn cậu, thẳng đến khi La Kiều đi tới dưới gốc cây, nói với nó: “Ta đi tìm chút đồ, không phải muốn chạy.”
Mông Đế gật gật đầu, biểu thị đã hiểu, sau đó tiếp tục ăn thịt, bất quá ánh mắt nhìn La Kiều thực làm người ta kinh hãi, rõ ràng đang biểu thị, nếu dám chạy thì biết tay!
La Kiều cũng không đi quá xa, tìm được một mớ cỏ ôm liền ôm về mỏm đá, lót trên mặt đất, tuy không thoải mái như hang đá nhưng cũng có thể làm mình cùng đám nhỏ ngủ ngon một chút. La Sâm cùng La Thụy chủ động hỗ trợ, chỉ là miệng bọn nó còn quá nhỏ, móng vuốt cũng chỉ có thể quào quào chút cỏ khô mà thôi, loay hoay một chốc chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì, cuối cùng vẫn bị La Kiều đuổi qua một bên.
Mông Đế tò mò nhìn La Kiều bận rộn, thẳng đến khi dàn xếp tốt lắm mới để mình cùng hai tiểu liệp báo nằm lên, thậm chí còn thoải mái tới mức lăn lăn vài vòng mới bừng tỉnh.
“Ngươi đang học làm đà điểu à?”
Mông Đế tha con linh dương đã bị ăn một phần treo lên một nhánh cây khác, sau đó nằm úp sấp trên nhánh cây đối mặt với La Kiều.
“A?”
“Không học làm đà điểu thì ngươi xây tổ làm gì?”
Đỉnh đầu La Kiều bay qua một chuỗi quạ đen, không biết nên làm thế nào giải thích cho con dã thú thuần túy trước mắt hiểu sự khác biệt giữa ngủ đơn thuần và ngủ thoải mái. Dù sao nó luôn ngủ trên cây, căn bản không thể câu thông.
Theo lý mà nói, Mông Đế cho cậu thức ăn, lại cứu cậu, cậu hẳn không nên sợ nó như vậy, nhưng La Kiều vẫn rất e ngại con hoa báo này, có lẽ vì biết rõ nó không hiền lành gì, cũng có lẽ là thiên tính đề phòng cùng thuận phục của dã thú khi gặp kẻ mạnh, tóm lại, La Kiều rất khó bình tĩnh nhã nhặn mà hảo hảo nói chuyện với Mông Đế.
Sự thực thì cậu cũng không có cơ hội này. Con hoa báo này mỗi lần gặp cậu, không phải lưu manh thì chính là lưu manh, cho dù bộ dáng xinh đẹp cỡ nào cũng không thể che dấu bản chất ác ma.
Nhưng càng buồn bực hơn chính là cái tên ‘lưu manh ác bá xinh đẹp như hoa’ này lại cứu mạng cậu…
La Kiều nghĩ đến mà đau đầu, lại lăn một vòng, dứt khoát quơ lấy hai tiểu liệp báo, không nghĩ nữa, ngủ!
Mông Đế thích thú nhìn La Kiều lăn qua lăn lại, thẳng đến khi cậu ôm hai tiểu liệp báo cuộn thành ba cục bông.
La Kiều chỉ lo buồn phiền mà không biết, động vật nhà mèo chỉ chủ động lộ ra phần bụng trước mặt đối tượng mình tin tưởng, mấy lần bắt buộc trước là không tính! Nhưng thực không may, mới vừa nãy cậu không chỉ một lần lăn lộn trước mặt Mông Đế, hơn nữa còn không hề phòng bị co lại chân trước, hướng về phía Mông Đế lộ ra bộ phận mềm mại nhất trên thân thể.
Hành động này vô thức lấy lòng Mông Đế, hoa báo tâm tình tốt nằm trên nhánh cây, hai chân thả lỏng, chân trước bắt chéo, cằm gác lên đùi, nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Về phần con liệp báo kia có nhân cơ hội nó ngủ mà chạy trốn hay không, Mông Đế hoàn toàn không lo lắng. Cho dù có chạy, nó cũng tin tưởng mình có thể túm con liệp báo này trở về.
“Ba ba…”
La Thụy kêu khẽ một tiếng, La Sâm mở to hai mắt nhìn về phía hoa báo trên nhánh cây: “Ba ba, nó ngủ rồi, chúng ta có chạy không?”
“Ân.” La Kiều nhắm mắt lại gật gật, thuận tiện ôm chặt La Sâm cùng La Thụy một chút: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi. Ít nhất ở chỗ này sẽ không có sư tử cùng linh cẩu.” Những chuyện khác chờ tỉnh ngủ rồi nói sau. Ngẫu nhiên làm đà điểu một phen cũng không phải chuyện xấu. Xây tổ này nọ, miễn bàn đi.
“Nga.” Hai tiểu liệp báo bị kinh hách lại phải chạy trốn suốt đêm, sớm đã mệt không chịu nổi, bị La Kiều liếm liếm lỗ tai cùng cái trán, chẳng bao lâu sau liền ngủ say.
Trong lãnh địa La Kiều, Phỉ Lực cùng Ai La im lặng trở về sư đàn, chỉ có con sư tử cái thấy bọn họ, những con khác vẫn còn ngủ say. Nhưng vết thương trên người Phỉ Lực rất nổi bật, đợi đến lúc nhóm sư tử tỉnh lại khẳng định sẽ nhìn thấy.
Phỉ Lực buồn bực vung vuốt chụp bay một tảng đá, Ai La lười biếng nằm xuống, không kêu tiếng nào. Sư tử cái bị thương hệt như không thấy hai đầu sư tử đực này trở lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.