Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc lúc gần chạng vạng thì trở về lãnh địa của mình, nếu sư tử sư đàn Hoắc Tư Bỉ đột nhiên quay lại, hai anh em sẽ gặp phải phiền toái. Mạt Sâm lại mời La Kiều tới lãnh địa mình, dù sao thi thể mãng xà này cũng khá phiền toái, nhưng lại bị La Kiều khéo léo từ chối.
“Ta có thể tự mình xử lý, không cần lo lắng.”
Sau khi hai anh em Mạt Sâm đi khỏi, La Kiều ngồi chồm hổm bên cạnh thi thể mãng xà mà phát sầu. Quả nhiên cậy mạnh là không được?
Mãng xà dài sáu mét, hơn nữa nó còn ăn nguyên con lợn warthog, trọng lượng này La Kiều căn bản không thể kéo nổi, bọn nó không thể ăn lại không thể treo lên cây làm xích đu ngồi hóng mát, chẳng lẽ cứ để ở cửa nhà chờ nó rữa ra sao?
La Kiều ngửa mặt lên trời thở dài, lại phát hiện nhóm kên kên đã bắt đầu xoay vòng, số lượng không nhiều lắm, bất quá cũng đủ chứng minh, bọn nó rất vui vẻ tiếp nhận thi thể mà liệp báo ghét bỏ. La Kiều nghĩ, trước đó mình nghĩ đám ăn chực này không thích thịt mãng xà đúng là chuyện cười. Đám chim tàn ác ngay cả xác động vật chết vì bệnh cũng có thể ăn, trừ bỏ tranh giành mà bị thương thì chưa bao giờ phát bệnh. Bọn nó sẽ không cự tuyệt bất cứ thức ăn nào.
Chủ yếu là mãng xà trên thảo nguyên cũng rất thưa thớt, có vài con kên kên trẻ tuổi chưa từng thấy qua, chúng nó phải mất chút công sức mới phát hiện bữa ăn ngon này.
Nhưng kên kên đến rất có khả năng sẽ đưa tới sư tử cùng linh cẩu. Những kẻ săn mồi kia sẽ tự mình đi săn, nhưng chúng cũng không cự tuyệt bữa tối miễn phí. Một khi nhìn thấy kên kên trên không thì sẽ lập tức xông vào lãnh địa La Kiều, như vậy, cậu cùng hai tiểu liệp báo rất có thể sẽ gặp phiền toái.
Thi thể cự mãng cách núi đá mà bọn nó cư ngụ quá gần, hơn nữa khối thi thể này cũng rất lớn, kên kên không có khả năng ăn hết toàn bộ trước khi những kẻ săn mồi khác đuổi tới.
La Kiều phải quyết định tạm thời rời khỏi lãnh địa hoặc trốn vào núi đá, thẳng đến khi thi thể mãng xà bị ‘quét dọn’ sạch sẽ.
Một khi rời đi, cậu sẽ có một đoạn thời gian không thể trở lại lãnh địa, ở lại đây thì có nghĩa là chờ nguy hiểm tới tận cửa.
Xem ra, không chỉ sầu vì không có thịt ăn, thịt quá nhiều nhưng không thể ăn lại càng sầu hơn.
“Ba ba, làm sao vậy?”
La Sâm cùng La Thụy chơi mệt liền chạy tới nằm cạnh La Kiều, liếm liếm lông cho nhau đồng thời chờ La Kiều tìm kiếm bữa cơm tiếp theo. La Kiều liếm lỗ tai La Sâm rồi quơ La Thụy vào lòng, nhìn kên kên bay tới ngày càng nhiều, cậu rốt cục quyết định tạm thời rời khỏi nơi này, tránh nguy hiểm có thể phát sinh.
“Chúng ta rời khỏi đây.”
La Kiều đứng lên, La Sâm cùng La Thụy lập tức đuổi kịp, ba cha con đi về phía lãnh địa biên giới. La Kiều tính toán đi tới mảnh đất giáp với lãnh địa Mông Đế. La Kiều khá quen thuộc khu vực này, ở đó còn có một hồ nước chưa khô cạn, có thể tìm được con mồi. Chỉ cần buổi tối đề cao cảnh giác thì hẳn không có vấn đề lớn.
Được rồi, La Kiều hiện giờ đã có thể thực tự nhiên xem lãnh địa hoa báo là nơi tránh nạn cùng dừng chân tạm thời, phải nói là cậu thông minh hay ngu ngốc cứ thích chui đầu vào lưới đây?
“Ba ba, vì sao phải rời đi?”
“Thi thể mãng xà cùng kên kên sẽ đưa sư tử cùng linh cẩu tới, nếu gặp chúng sẽ phiền phức.” La Kiều ý bảo La Sâm cùng La Thụy nhìn đám kên kên tụ tập ngày càng đông, chỉ cần một con kên kên phát hiện thi thể thì những con khác sẽ cuồn cuộn không ngừng kéo tới, linh cẩu cùng sư tử đang lang thang trên thảo nguyên chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên trời sẽ biết nơi này có bữa ăn miễn phí.
Linh cẩu là kẻ đi săn có cái cằm mạnh mẽ nhất, thịt mãng xà liệp báo không thể nào cắn nổi đối với bọn nó hoàn toàn không thành vấn đề. Bọn nó cắn xương đùi trâu hệt như đang ăn kẹo đường. Huống chi trong bụng mãng xà còn có một con lợn warthog còn chưa kịp tiêu hóa, vô luận là linh cẩu hay sư tử, này tuyệt đối có thể nói là một bữa tiệc lớn.
La Sâm cùng La Thụy nhìn thấy đám kên lên rục rịch, mỗi lần bọn nó ăn gì đó thì đám chim này luôn không mời mà tới. Tuy lần này bọn nó không tính toán ăn thịt con mãng xà kia, nhưng nhìn thấy đám ăn chực này vẫn theo bản năng muốn xua đuổi.
“Được rồi, đừng để ý tới chúng.” La Kiều vẫy vẫy cái đuôi, thoáng nhìn lên bầu trời, hiện giờ cậu đã có thể căn cứ theo vị trí của mặt trời mà suy tính thời gian đại khái, còn vài giờ nữa mặt trời sẽ chìm vào chân trời, ban đêm là thời gian hoạt động sôi nổi nhất của sư tử cùng linh cẩu, cậu phải nhanh chóng mang hai tiểu liệp báo rời khỏi nơi này.
Theo sát đám kên kên đuổi tới chính là vợ chồng chó rừng, bọn nó định tới tìm chút thịt vụn lấp bụng, không ngờ lại có may mắn từ trên trời rớt xuống, nguyên một con mãng xà a!
“Anh yêu, ta có phải đang nằm mơ không?”
“Không, Na Lệ Sa, này đều là của chúng ta a!”
Thi thể mãng xà dài sáu mét, vợ chồng chó rừng không cần tranh đoạt với đám kên kên đang chen chúc cùng một chỗ vẫn có thể giành được một phần cho mình.
Đám kên kên tranh đoạt vô cùng kịch liệt, có vài con kên kên mặt nếp đầu cùng cổ đỏ rực, sải cánh dài tới ba mét lục đục kéo tới. Tuy đồng dạng là lướt đi trong dòng nhiệt nóng của không khí nhưng vì thể hình to lớn hơn hẳn các con kên kên khác nên chúng nó luôn trở thành người đến trễ. Bất quá cho dù chúng là kẻ đến cuối cùng thì vẫn có thể dựa vào hình thể đuổi đám kên kên khác qua một bên, sau đó chính mình chiếm lấy thi thể, dẫn đầu hưởng dụng bữa tiệc. Đám kên kên vóc dáng nhỏ chỉ có thể nén giận, lại càng miễn bàn tới đám cò Marabou ngay cả kên kên nhỏ cũng không tranh lại.
Bất quá kên kên mặt nếp có móng vuốt sắc bén cùng cái mỏ cứng rắn hơn hẳn các con khác, vì thế nó mới dễ dàng xé mở lớp da động vật, điểm này đám kên kên nhỏ không thể làm được, bọn nó chỉ có thể thông qua mắt, miệng mà chui đầu vào trong thi thể, hoặc lợi dụng những vị trí bị kẻ săn mồi xé rách mà ăn được chút thịt nát.
Bất quá trừ phi bọn nó tìm được thi thể sinh bệnh hoặc chết tự nhiên, nếu không bình thường đều là ăn lại mớ thịt nát thừa lại của nhóm mèo lớn. Về phần linh cẩu, bọn nó quét dọn vô cùng sạch sẽ, không nói xương cốt, ngay cả móng chúng cũng nuốt vào bụng.
Có lẽ nguyên nhân là thói quen ăn uống của linh cẩu, sữa linh cẩu cái có hàm thượng calo cao nhất trong số những kẻ săn mồi, mà thời kì bú sữa của linh cẩu con có thể kéo dài đến hơn một năm. Điểm này so với liệp báo, sư tử cùng hoa báo đều là một trời một vực.
Kên kên mặt nếp giang rộng cánh, ý đồ ngăn cản kẻ khác đến gần thi thể, nhưng thi thể mãng xà khác với những động vật ăn cỏ, nó dài tới tận sáu mét, đám kên kên cơ hồ xếp thành một đường, chen chúc lại thành một ngọn đồi nhỏ. Con kên kên mặt nếp này phát hiện mình làm chuyện vô dụng thì dứt khoát thu cánh lại, xé toạt lớp da mãng xà sau đó xé từng ngụm từng ngụm thịt trên thi thể.
Những con kên kên mặt nếp khác cũng lục tục tạo thành nhiều lỗ hổng trên thi thể mãng xà, dễ dàng cho cả đám kên kên ăn cơm. Đám kên kên có khái niệm cấp bậc rất mạnh, ăn cơm phải có trình tự nhất định, nhưng thi thể mãng xà này đủ cho tất cả ăn, vì thế chúng cũng không để ý nhiều như vậy. Vợ chồng chó rừng không cam lòng bị gạt bỏ, chúng nó chiếm cứ một đoạn ngắn trên thi thể. Không khéo một con kên kên mặt nếp đậu sát bên cạnh, nó dùng cái mỏ nhọn mổ lên người chó rừng, con chó rừng đực này không tính toán nhượng bộ đã chọc giận loài chim hung ác này, một móng vuốt sắc bén lập tức đè chặt thân thể chó rừng, bấu sâu vào làn da nó, chó rừng cái Na Lệ Sa lớn tiếng kêu lên, ý đồ muốn cứu chồng mình. May mắn con kên kên mặt nếp này chỉ muốn cho chó rừng một bài học, nếu nó nghiêm túc, hoàn toàn có thể ăn tươi chó rừng.
Kên kên mặt nếp buông chó rừng ra, Na Lệ Sa lập tức xông tới liếm miệng vết thương trên cơ thể chồng mình. Chó rừng đực khập khiễng theo sau chó rừng cái rời đi, hai chúng nó đi được một khoảng thì Na Lệ Sa đột nhiên tru lớn. Tiếng kêu của nó truyền đi rất xa, chó rừng đực lập tức hiểu ý vợ, cũng tru theo.
Đám kên kên không để ý tới vợ chồng chó rừng, bọn nó chỉ xem đấy là tiếng tru không cam lòng khi bại trận. Cuối cùng tiếng tru của vợ chồng chó rừng lại đưa tới một đám linh cẩu. Đây là phương pháp chó rừng thường sử dụng để cướp đoạt thức ăn của liệp báo, hiện giờ lại dùng trên người đám kên kên.
Không phải ngươi bắt nạt ta sao? Linh cẩu có thể bắt nạt ngươi a!
Không có ngang ngược nhất, chỉ có càng ngang ngược hơn!
Linh cẩu thích đi săn vào ban đêm, nhiệt độ ban ngày rất cao, phần lớn chúng nó đều đang ngủ. Đám kên kên tụ tập không làm bọn nó chú ý, bất quá tiếng tru như tín hiệu báo giờ cơm của chó rừng lại có thể đánh thức linh cẩu.
Đám kên kên lúc này mới hiểu ý đồ của vợ chồng chó rừng, tìm cứu viện? ! Thật quá đê tiện!
Năm con linh cẩu của đàn Gia Nhĩ Na đều tới, hiện giờ bọn nó ở mảnh đất giáp biên giới sư đàn Hoắc Tư Bỉ cùng Áo La Tư, nghe thấy tiếng tru của vợ chồng chó rừng thì lập tức chạy qua.
Linh cẩu xuất hiện chính là dấu hiệu đám kên lên bị cướp đi bữa tối. Kên kên mặt nếp hoành hành ngang ngược trước mặt chó rừng, hiện giờ đối mặt với linh cẩu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên. Bởi vì trong thực đơn của linh cẩu không hề bài xích kên kên.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đừng trên một gò mối xa xa quan sát một màn phát sinh xung quanh thi thể mãng xà, La Sâm cùng La Thụy lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc cái gọi là mạnh được yếu thua.
Liệp báo là kẻ săn mồi, nhưng trong số những kẻ săn mồi thì chúng không phải người đứng đầu. Cho dù La Kiều từng giết chết linh cẩu nhưng La Sâm cùng La Thụy cũng phải hiểu rõ điểm này.
“Tốt lắm, đi theo ba ba.”
Xa xa, bữa tiệc tối thịnh soạn của đàn linh cẩu đã bắt đầu, La Kiều nhảy xuống khỏi gò mối, mang theo hai tiểu liệp báo đi về phía biên giới lãnh địa.
Hoa báo Mông Đế vẫn núp ở gần hang ổ chó hoang, nó kiên nhẫn chờ đợi. Tới gần chạng vạng, đàn chó hoang tính toán lại ra ngoài đi săn, trừ bỏ chó hoang con, chỉ còn một con trưởng thành lưu lại bảo vệ, Mông Đế biết cơ hội đã tới.
Nhìn phần lớn chó hoang rời đi, mấy con chó hoang con ngoan ngoãn trốn trong hang, đây là một hang lợn warthog bỏ đi, vừa vặn nằm bên cạnh một gốc cây khô. Con chó hoang bảo vệ nằm bên cửa hang nghỉ ngơi. Đề phòng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Mông Đế lặng lẽ tiếp cận, nện bước chuẩn xác hệt như đã tính toán vô cùng cẩn thận, mỗi một bước đều in lại dấu chân nhưng không hề phát ra chút tiếng động nào.
Chó hoang vẫn luôn bảo trì cảnh giác, lỗ tai to dựng thẳng, chỉ cần phát hiện điểm bất thường sẽ lập tức kêu to, đồng thời sẽ phát ra công kích.
Mông Đế vòng ra sau lưng chó hoang, xem xét đúng thời cơ rồi bổ nhào tới, chó hoang phản ứng rất nhanh lẹ, khoảnh khắc Mông Đế lao tới nó liền nhận ra nguy hiểm, lập tức đứng lên nhưng cũng không kịp.
Mông Đế cắn sau gáy chó hoang, trước lúc xương sống bị cắn đứt, chó hoang liền lớn tiếng tru lên. Đây là tín hiệu phát ra cho đồng bạn.
Mông Đế sau khi giết chết con chó hoang trưởng thành bảo vệ thì lập tức chuyển mục tiêu về phía đám chó hoang con đang núp trong hang. Nhóm mèo lớn theo bản năng sẽ giết chết đối thủ cạnh tranh, chó hoang con tuy vẫn còn nhỏ nhưng đối với Mông Đế mà nói, chúng nó vẫn là kẻ cạnh tranh thức ăn. Hơn nữa, chó hoang xâm nhập vào lãnh địa, hơn nữa còn dám khiêu khích nó, nhất định phải trả giá lớn!
Đàn chó hoang nghe thấy tiếng kêu của đồng bạn, nữ thủ lĩnh lập tức từ bỏ đi săn, dẫn dắt tất cả thành viên trở về hang ổ. Có thể tưởng tượng, nghênh đón bọn nó chính là con bảo vệ đã chết cùng đám chó hoang con đã ngừng thở.
Đàn chó hoang phẫn nộ vô cùng, bọn nó dùng cái mũi nhạy bén nhận ra mùi hung thủ, cũng dựa theo đó mà tìm tới một gốc cây keo, Mông Đế đang nằm trên đó!
Mông Đế không ngờ chúng trở về nhanh như vậy, căn bản không kịp chạy xa. Nếu trốn vào bụi cỏ, đám chó hoang sẽ lập tức phát hiện. May mắn gần đó có một cây keo, Mông Đế lập tức leo lên. Nhưng cành lá không quá rậm rạp làm nó dễ dàng bị bại lộ.
“Rống!”
Mông Đế phát ra tiềng gầm với nhóm chó hoang đang sủa inh ỏi tụ tập dưới gốc cây, muốn bọn nó rời đi. Chó hoang không thể leo cây, nhưng cơn phẫn nộ làm bọn nó quyết tâm cố thủ ở đây, thẳng đến khi con hoa báo này leo xuống!
Đánh đơn lẻ, chó hoang tuyệt đối không phải đối thủ hoa báo, nhưng hơn mười con chó hoang phẫn nộ tuyệt đối không dễ đối phó. Mông Đế hiện giờ chỉ có thể ở trên cây, thẳng đến khi đàn chó hoang mất kiên nhẫn. Đây là một trận chiến ý chí, ai thắng ai thua, thẳng đến một phút cuối cùng mới có thể công bố.
Ngay lúc Mông Đế bị chó hoang vây trên cây, La Kiều đi tới biên giới lãnh địa cũng gặp phải phiền phức. Cậu gặp Phỉ Lực cùng Ai La của sư đàn Hoắc Tư Bỉ!
Hai con sư tử đực đang trên đường tuần tra lãnh địa thì phát hiện kên kên dày đặc trên bầu trời, lập tức quyết định chạy tới xem. Bởi vì phần lớn lãnh địa bị sư đàn Áo La Tư cướp đi, số lượng con mồi nhóm sư tử cái có thể bắt hiện tại rất có hạn. Số linh dương bắt được mấy hôm trước chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nếu muốn ăn no, bọn nó chỉ có thể bắt giữ con mồi thể hình lớn như trâu. Nhưng trâu dễ bắt vậy sao? Lúc Phỉ Lực cùng Ai La lưu lạc đã hiểu được một đạo lý, muốn lấp đầy bụng thì không thể từ bỏ bất cứ cơ hội nào.
Phỉ Lực cùng Ai La tính toán qua xem thử có gì ăn hay không rồi tiếp tục tuần tra lãnh địa, dù sao còn Nạp Tư ở đó, không cần lo lắng.
La Kiều trùng hợp đụng phải hai anh em này. Phỉ Lực cùng Ai La đều nhận ra La Kiều, Phỉ Lực cảm thấy miệng vết thương sớm nên lành hẳn trên lưng lại bắt đầu đau đớn.
“Ai La, ta muốn giết chết nó!”
“Nhưng ta muốn đi ăn cái gì trước đã.”
“…Sao ngươi không nói ‘đúng vậy, anh trai’ nữa?”
“Nếu ngươi chọn đi ăn, ta sẽ nói vậy.”
“…”
La Kiều mặc kệ Phỉ Lực cùng Ai La tranh chấp vấn đề gì, đụng phải hai anh em sư tử này, lông mao sau gáy cậu liền dựng thẳng. Hiện giờ nên làm gì đây? Nơi này căn bản không có chỗ cho hai tiểu liệp báo ẩn núp, huống chi có tới hai con sư tử, là hai con a! Cho dù cậu có thể dẫn một con đi thì con còn lại làm sao đây?
La Kiều gấp tới độ giống như kiến bò trên chảo nóng, Phỉ Lực cùng Ai La lại đang tranh luận. Cuối cùng, Ai La biểu thị, muốn giết chết con liệp báo này chỉ cần một mình Phỉ Lực là đủ, nó muốn đi tìm thức ăn.
“Được rồi, cứ vậy đi.”
La Kiều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hành động của cặp anh em, nhìn thấy Ai La cùng Phỉ Lực tách ra sau đó đi về phía mình thì cậu bật dậy, cúi đầu bày ra tư thái uy hiếp với Ai La, nhưng Ai La không hề để cậu vào mắt, nó chạy ngày càng gần, thẳng đến khi La Kiều khống chế không được muốn xông lên thì Ai La đột nhiên chuyển hướng, vòng qua cậu đi về phía đám kên kên tụ tập.
Hả? !
La Kiều cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn Ai La đi xa, lại quay đầu nhìn Phỉ Lực vẫn đứng nguyên chỗ cũ ác ý nhìn mình, đây là có chuyện gì?
“Hai tiểu liệp báo khẩn trương tựa vào người La Kiều, nằm úp sấp không hề nhúc nhích. Ngay trước mặt bọn nó có một con sư tử, tốt nhất không được lộn xộn mới không làm đối phương chú ý. Mục tiêu của Phỉ Lực là La Kiều, nó hiện giờ chỉ muốn giết chết cậu, vì thế cũng không để tâm tới hai ấu tể.
La Kiều rõ ràng biết điểm này, biện pháp duy nhất có thể sử dụng là tự mình dẫn dắt Phỉ Lực rời đi. Nhưng lỡ Ai La quay trở lại, La Sâm cùng La Thụy phải làm sao? Cậu chỉ có thể cầu nguyện Ai La thật sự đi tìm thi thể mãng xà.
“Nghe này, chốc nữa ba ba dẫn nó đi, hai đứa lập tức chạy về phía hồ nước, nhớ hồ nước ba ba từng mang các ngươi tới không? Chạy tới đó rồi nghĩ cách ẩn núp. Nơi đó có một gốc vú sữa, nếu có thể thì hai đứa leo lên cây đi. Ba ba sẽ tới tìm sau!”
La Sâm cùng La Thụy không phải lần đầu tiên gặp tình huống này, hai tiểu liệp báo đã có thể bình tĩnh nghe La Kiều nói xong, sau đó nhìn chằm chằm sư tử, chỉ cần La Kiều chạy về phía sư tử, bọn nó phải lập tức chạy qua hướng khác.
Kiên nhẫn của Phỉ Lực chỉ có thể duy trì đến lúc này, nó bắt đầu lao về phía cha con La Kiều. La Kiều quyết định thật nhanh, cúi đầu, sau đó phóng lên chạy về phía Phỉ Lực. La Sâm cùng La Thụy lập tức vọt vào bụi cỏ cao, dùng nó để che dấu mà chạy về phía hồ nước.
Phỉ Lực nhìn thấy La Kiều chạy về phía mình thì nhe nanh, quyết tâm nhất định phải giết cậu. Con hoa báo dám để lại miệng vết thương trên người nó, cũng tuyệt đối không bỏ qua!
La Kiều không dám tiếp cận Phỉ Lực quá gần, lúc hai bên còn cách nhau tầm năm mươi mét thì lập tức xoay người chạy qua một hướng khác. Phỉ Lực không có gì bất ngờ đuổi theo.
Từ lúc đầu La Kiều đã tính toán chạy về phía lãnh địa sư đàn Áo La Tư, đây là biện pháp duy nhất giúp cậu thoát thân. Chỉ cần Phỉ Lực không bị lửa giận làm choáng đầu, nó tuyệt đối không dám tùy tiện tiến vào lãnh địa sư đàn Áo La Tư. So với La Kiều, sư tử sư đàn Áo La Tư lại càng thích thú huấn luyện lũ sư tử bại trận dưới móng vuốt của mình.
Phỉ Lực nhìn thấu tính toán của La Kiều, nó gầm lên giận dữ, con liệp báo gian xảo chết tiệt này!
Cho dù tiếng gầm của Phỉ Lực chấn đau cả tai La Kiều, cậu vẫn hi vọng Phỉ Lực có thể gầm tiếp, tốt nhất là tiếng kêu của nó rơi vào tai đám sư tử trong lãnh địa này. Con sư tử đang truy đuổi phía sau cậu không phải ngốc bình thường, to con không có nghĩa là thông minh a!
La Kiều càng chạy càng hăng, lúc nhìn thấy Áo La Tư xuất hiện trong tầm mắt thì suýt chút nữa đã vui tới phát khóc. Lần đầu tiên cậu thấy Áo La Tư mà cảm thấy vui như vậy, thật sự vui sướng a!
La Kiều thậm chí còn muốn kích động hô to một tiếng: anh đẹp trai, ta nhớ ngươi muốn chết!
Nhìn con liệp báo hưng phấn chạy về phía mình, Áo La Tư hoài nghi có phải mình nóng tới choáng đầu mà sinh ra ảo giác hay không, bằng không vì sao nó lại thấy một con liệp báo đực tiến hóa mắt đong đầy nước mắt lao vào vòng tay của mình? !
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc lúc gần chạng vạng thì trở về lãnh địa của mình, nếu sư tử sư đàn Hoắc Tư Bỉ đột nhiên quay lại, hai anh em sẽ gặp phải phiền toái. Mạt Sâm lại mời La Kiều tới lãnh địa mình, dù sao thi thể mãng xà này cũng khá phiền toái, nhưng lại bị La Kiều khéo léo từ chối.
“Ta có thể tự mình xử lý, không cần lo lắng.”
Sau khi hai anh em Mạt Sâm đi khỏi, La Kiều ngồi chồm hổm bên cạnh thi thể mãng xà mà phát sầu. Quả nhiên cậy mạnh là không được?
Mãng xà dài sáu mét, hơn nữa nó còn ăn nguyên con lợn warthog, trọng lượng này La Kiều căn bản không thể kéo nổi, bọn nó không thể ăn lại không thể treo lên cây làm xích đu ngồi hóng mát, chẳng lẽ cứ để ở cửa nhà chờ nó rữa ra sao?
La Kiều ngửa mặt lên trời thở dài, lại phát hiện nhóm kên kên đã bắt đầu xoay vòng, số lượng không nhiều lắm, bất quá cũng đủ chứng minh, bọn nó rất vui vẻ tiếp nhận thi thể mà liệp báo ghét bỏ. La Kiều nghĩ, trước đó mình nghĩ đám ăn chực này không thích thịt mãng xà đúng là chuyện cười. Đám chim tàn ác ngay cả xác động vật chết vì bệnh cũng có thể ăn, trừ bỏ tranh giành mà bị thương thì chưa bao giờ phát bệnh. Bọn nó sẽ không cự tuyệt bất cứ thức ăn nào.
Chủ yếu là mãng xà trên thảo nguyên cũng rất thưa thớt, có vài con kên kên trẻ tuổi chưa từng thấy qua, chúng nó phải mất chút công sức mới phát hiện bữa ăn ngon này.
Nhưng kên kên đến rất có khả năng sẽ đưa tới sư tử cùng linh cẩu. Những kẻ săn mồi kia sẽ tự mình đi săn, nhưng chúng cũng không cự tuyệt bữa tối miễn phí. Một khi nhìn thấy kên kên trên không thì sẽ lập tức xông vào lãnh địa La Kiều, như vậy, cậu cùng hai tiểu liệp báo rất có thể sẽ gặp phiền toái.
Thi thể cự mãng cách núi đá mà bọn nó cư ngụ quá gần, hơn nữa khối thi thể này cũng rất lớn, kên kên không có khả năng ăn hết toàn bộ trước khi những kẻ săn mồi khác đuổi tới.
La Kiều phải quyết định tạm thời rời khỏi lãnh địa hoặc trốn vào núi đá, thẳng đến khi thi thể mãng xà bị ‘quét dọn’ sạch sẽ.
Một khi rời đi, cậu sẽ có một đoạn thời gian không thể trở lại lãnh địa, ở lại đây thì có nghĩa là chờ nguy hiểm tới tận cửa.
Xem ra, không chỉ sầu vì không có thịt ăn, thịt quá nhiều nhưng không thể ăn lại càng sầu hơn.
“Ba ba, làm sao vậy?”
La Sâm cùng La Thụy chơi mệt liền chạy tới nằm cạnh La Kiều, liếm liếm lông cho nhau đồng thời chờ La Kiều tìm kiếm bữa cơm tiếp theo. La Kiều liếm lỗ tai La Sâm rồi quơ La Thụy vào lòng, nhìn kên kên bay tới ngày càng nhiều, cậu rốt cục quyết định tạm thời rời khỏi nơi này, tránh nguy hiểm có thể phát sinh.
“Chúng ta rời khỏi đây.”
La Kiều đứng lên, La Sâm cùng La Thụy lập tức đuổi kịp, ba cha con đi về phía lãnh địa biên giới. La Kiều tính toán đi tới mảnh đất giáp với lãnh địa Mông Đế. La Kiều khá quen thuộc khu vực này, ở đó còn có một hồ nước chưa khô cạn, có thể tìm được con mồi. Chỉ cần buổi tối đề cao cảnh giác thì hẳn không có vấn đề lớn.
Được rồi, La Kiều hiện giờ đã có thể thực tự nhiên xem lãnh địa hoa báo là nơi tránh nạn cùng dừng chân tạm thời, phải nói là cậu thông minh hay ngu ngốc cứ thích chui đầu vào lưới đây?
“Ba ba, vì sao phải rời đi?”
“Thi thể mãng xà cùng kên kên sẽ đưa sư tử cùng linh cẩu tới, nếu gặp chúng sẽ phiền phức.” La Kiều ý bảo La Sâm cùng La Thụy nhìn đám kên kên tụ tập ngày càng đông, chỉ cần một con kên kên phát hiện thi thể thì những con khác sẽ cuồn cuộn không ngừng kéo tới, linh cẩu cùng sư tử đang lang thang trên thảo nguyên chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên trời sẽ biết nơi này có bữa ăn miễn phí.
Linh cẩu là kẻ đi săn có cái cằm mạnh mẽ nhất, thịt mãng xà liệp báo không thể nào cắn nổi đối với bọn nó hoàn toàn không thành vấn đề. Bọn nó cắn xương đùi trâu hệt như đang ăn kẹo đường. Huống chi trong bụng mãng xà còn có một con lợn warthog còn chưa kịp tiêu hóa, vô luận là linh cẩu hay sư tử, này tuyệt đối có thể nói là một bữa tiệc lớn.
La Sâm cùng La Thụy nhìn thấy đám kên lên rục rịch, mỗi lần bọn nó ăn gì đó thì đám chim này luôn không mời mà tới. Tuy lần này bọn nó không tính toán ăn thịt con mãng xà kia, nhưng nhìn thấy đám ăn chực này vẫn theo bản năng muốn xua đuổi.
“Được rồi, đừng để ý tới chúng.” La Kiều vẫy vẫy cái đuôi, thoáng nhìn lên bầu trời, hiện giờ cậu đã có thể căn cứ theo vị trí của mặt trời mà suy tính thời gian đại khái, còn vài giờ nữa mặt trời sẽ chìm vào chân trời, ban đêm là thời gian hoạt động sôi nổi nhất của sư tử cùng linh cẩu, cậu phải nhanh chóng mang hai tiểu liệp báo rời khỏi nơi này.
Theo sát đám kên kên đuổi tới chính là vợ chồng chó rừng, bọn nó định tới tìm chút thịt vụn lấp bụng, không ngờ lại có may mắn từ trên trời rớt xuống, nguyên một con mãng xà a!
“Anh yêu, ta có phải đang nằm mơ không?”
“Không, Na Lệ Sa, này đều là của chúng ta a!”
Thi thể mãng xà dài sáu mét, vợ chồng chó rừng không cần tranh đoạt với đám kên kên đang chen chúc cùng một chỗ vẫn có thể giành được một phần cho mình.
Đám kên kên tranh đoạt vô cùng kịch liệt, có vài con kên kên mặt nếp đầu cùng cổ đỏ rực, sải cánh dài tới ba mét lục đục kéo tới. Tuy đồng dạng là lướt đi trong dòng nhiệt nóng của không khí nhưng vì thể hình to lớn hơn hẳn các con kên kên khác nên chúng nó luôn trở thành người đến trễ. Bất quá cho dù chúng là kẻ đến cuối cùng thì vẫn có thể dựa vào hình thể đuổi đám kên kên khác qua một bên, sau đó chính mình chiếm lấy thi thể, dẫn đầu hưởng dụng bữa tiệc. Đám kên kên vóc dáng nhỏ chỉ có thể nén giận, lại càng miễn bàn tới đám cò Marabou ngay cả kên kên nhỏ cũng không tranh lại.
Bất quá kên kên mặt nếp có móng vuốt sắc bén cùng cái mỏ cứng rắn hơn hẳn các con khác, vì thế nó mới dễ dàng xé mở lớp da động vật, điểm này đám kên kên nhỏ không thể làm được, bọn nó chỉ có thể thông qua mắt, miệng mà chui đầu vào trong thi thể, hoặc lợi dụng những vị trí bị kẻ săn mồi xé rách mà ăn được chút thịt nát.
Bất quá trừ phi bọn nó tìm được thi thể sinh bệnh hoặc chết tự nhiên, nếu không bình thường đều là ăn lại mớ thịt nát thừa lại của nhóm mèo lớn. Về phần linh cẩu, bọn nó quét dọn vô cùng sạch sẽ, không nói xương cốt, ngay cả móng chúng cũng nuốt vào bụng.
Có lẽ nguyên nhân là thói quen ăn uống của linh cẩu, sữa linh cẩu cái có hàm thượng calo cao nhất trong số những kẻ săn mồi, mà thời kì bú sữa của linh cẩu con có thể kéo dài đến hơn một năm. Điểm này so với liệp báo, sư tử cùng hoa báo đều là một trời một vực.
Kên kên mặt nếp giang rộng cánh, ý đồ ngăn cản kẻ khác đến gần thi thể, nhưng thi thể mãng xà khác với những động vật ăn cỏ, nó dài tới tận sáu mét, đám kên kên cơ hồ xếp thành một đường, chen chúc lại thành một ngọn đồi nhỏ. Con kên kên mặt nếp này phát hiện mình làm chuyện vô dụng thì dứt khoát thu cánh lại, xé toạt lớp da mãng xà sau đó xé từng ngụm từng ngụm thịt trên thi thể.
Những con kên kên mặt nếp khác cũng lục tục tạo thành nhiều lỗ hổng trên thi thể mãng xà, dễ dàng cho cả đám kên kên ăn cơm. Đám kên kên có khái niệm cấp bậc rất mạnh, ăn cơm phải có trình tự nhất định, nhưng thi thể mãng xà này đủ cho tất cả ăn, vì thế chúng cũng không để ý nhiều như vậy. Vợ chồng chó rừng không cam lòng bị gạt bỏ, chúng nó chiếm cứ một đoạn ngắn trên thi thể. Không khéo một con kên kên mặt nếp đậu sát bên cạnh, nó dùng cái mỏ nhọn mổ lên người chó rừng, con chó rừng đực này không tính toán nhượng bộ đã chọc giận loài chim hung ác này, một móng vuốt sắc bén lập tức đè chặt thân thể chó rừng, bấu sâu vào làn da nó, chó rừng cái Na Lệ Sa lớn tiếng kêu lên, ý đồ muốn cứu chồng mình. May mắn con kên kên mặt nếp này chỉ muốn cho chó rừng một bài học, nếu nó nghiêm túc, hoàn toàn có thể ăn tươi chó rừng.
Kên kên mặt nếp buông chó rừng ra, Na Lệ Sa lập tức xông tới liếm miệng vết thương trên cơ thể chồng mình. Chó rừng đực khập khiễng theo sau chó rừng cái rời đi, hai chúng nó đi được một khoảng thì Na Lệ Sa đột nhiên tru lớn. Tiếng kêu của nó truyền đi rất xa, chó rừng đực lập tức hiểu ý vợ, cũng tru theo.
Đám kên kên không để ý tới vợ chồng chó rừng, bọn nó chỉ xem đấy là tiếng tru không cam lòng khi bại trận. Cuối cùng tiếng tru của vợ chồng chó rừng lại đưa tới một đám linh cẩu. Đây là phương pháp chó rừng thường sử dụng để cướp đoạt thức ăn của liệp báo, hiện giờ lại dùng trên người đám kên kên.
Không phải ngươi bắt nạt ta sao? Linh cẩu có thể bắt nạt ngươi a!
Không có ngang ngược nhất, chỉ có càng ngang ngược hơn!
Linh cẩu thích đi săn vào ban đêm, nhiệt độ ban ngày rất cao, phần lớn chúng nó đều đang ngủ. Đám kên kên tụ tập không làm bọn nó chú ý, bất quá tiếng tru như tín hiệu báo giờ cơm của chó rừng lại có thể đánh thức linh cẩu.
Đám kên kên lúc này mới hiểu ý đồ của vợ chồng chó rừng, tìm cứu viện? ! Thật quá đê tiện!
Năm con linh cẩu của đàn Gia Nhĩ Na đều tới, hiện giờ bọn nó ở mảnh đất giáp biên giới sư đàn Hoắc Tư Bỉ cùng Áo La Tư, nghe thấy tiếng tru của vợ chồng chó rừng thì lập tức chạy qua.
Linh cẩu xuất hiện chính là dấu hiệu đám kên lên bị cướp đi bữa tối. Kên kên mặt nếp hoành hành ngang ngược trước mặt chó rừng, hiện giờ đối mặt với linh cẩu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên. Bởi vì trong thực đơn của linh cẩu không hề bài xích kên kên.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đừng trên một gò mối xa xa quan sát một màn phát sinh xung quanh thi thể mãng xà, La Sâm cùng La Thụy lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc cái gọi là mạnh được yếu thua.
Liệp báo là kẻ săn mồi, nhưng trong số những kẻ săn mồi thì chúng không phải người đứng đầu. Cho dù La Kiều từng giết chết linh cẩu nhưng La Sâm cùng La Thụy cũng phải hiểu rõ điểm này.
“Tốt lắm, đi theo ba ba.”
Xa xa, bữa tiệc tối thịnh soạn của đàn linh cẩu đã bắt đầu, La Kiều nhảy xuống khỏi gò mối, mang theo hai tiểu liệp báo đi về phía biên giới lãnh địa.
Hoa báo Mông Đế vẫn núp ở gần hang ổ chó hoang, nó kiên nhẫn chờ đợi. Tới gần chạng vạng, đàn chó hoang tính toán lại ra ngoài đi săn, trừ bỏ chó hoang con, chỉ còn một con trưởng thành lưu lại bảo vệ, Mông Đế biết cơ hội đã tới.
Nhìn phần lớn chó hoang rời đi, mấy con chó hoang con ngoan ngoãn trốn trong hang, đây là một hang lợn warthog bỏ đi, vừa vặn nằm bên cạnh một gốc cây khô. Con chó hoang bảo vệ nằm bên cửa hang nghỉ ngơi. Đề phòng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Mông Đế lặng lẽ tiếp cận, nện bước chuẩn xác hệt như đã tính toán vô cùng cẩn thận, mỗi một bước đều in lại dấu chân nhưng không hề phát ra chút tiếng động nào.
Chó hoang vẫn luôn bảo trì cảnh giác, lỗ tai to dựng thẳng, chỉ cần phát hiện điểm bất thường sẽ lập tức kêu to, đồng thời sẽ phát ra công kích.
Mông Đế vòng ra sau lưng chó hoang, xem xét đúng thời cơ rồi bổ nhào tới, chó hoang phản ứng rất nhanh lẹ, khoảnh khắc Mông Đế lao tới nó liền nhận ra nguy hiểm, lập tức đứng lên nhưng cũng không kịp.
Mông Đế cắn sau gáy chó hoang, trước lúc xương sống bị cắn đứt, chó hoang liền lớn tiếng tru lên. Đây là tín hiệu phát ra cho đồng bạn.
Mông Đế sau khi giết chết con chó hoang trưởng thành bảo vệ thì lập tức chuyển mục tiêu về phía đám chó hoang con đang núp trong hang. Nhóm mèo lớn theo bản năng sẽ giết chết đối thủ cạnh tranh, chó hoang con tuy vẫn còn nhỏ nhưng đối với Mông Đế mà nói, chúng nó vẫn là kẻ cạnh tranh thức ăn. Hơn nữa, chó hoang xâm nhập vào lãnh địa, hơn nữa còn dám khiêu khích nó, nhất định phải trả giá lớn!
Đàn chó hoang nghe thấy tiếng kêu của đồng bạn, nữ thủ lĩnh lập tức từ bỏ đi săn, dẫn dắt tất cả thành viên trở về hang ổ. Có thể tưởng tượng, nghênh đón bọn nó chính là con bảo vệ đã chết cùng đám chó hoang con đã ngừng thở.
Đàn chó hoang phẫn nộ vô cùng, bọn nó dùng cái mũi nhạy bén nhận ra mùi hung thủ, cũng dựa theo đó mà tìm tới một gốc cây keo, Mông Đế đang nằm trên đó!
Mông Đế không ngờ chúng trở về nhanh như vậy, căn bản không kịp chạy xa. Nếu trốn vào bụi cỏ, đám chó hoang sẽ lập tức phát hiện. May mắn gần đó có một cây keo, Mông Đế lập tức leo lên. Nhưng cành lá không quá rậm rạp làm nó dễ dàng bị bại lộ.
“Rống!”
Mông Đế phát ra tiềng gầm với nhóm chó hoang đang sủa inh ỏi tụ tập dưới gốc cây, muốn bọn nó rời đi. Chó hoang không thể leo cây, nhưng cơn phẫn nộ làm bọn nó quyết tâm cố thủ ở đây, thẳng đến khi con hoa báo này leo xuống!
Đánh đơn lẻ, chó hoang tuyệt đối không phải đối thủ hoa báo, nhưng hơn mười con chó hoang phẫn nộ tuyệt đối không dễ đối phó. Mông Đế hiện giờ chỉ có thể ở trên cây, thẳng đến khi đàn chó hoang mất kiên nhẫn. Đây là một trận chiến ý chí, ai thắng ai thua, thẳng đến một phút cuối cùng mới có thể công bố.
Ngay lúc Mông Đế bị chó hoang vây trên cây, La Kiều đi tới biên giới lãnh địa cũng gặp phải phiền phức. Cậu gặp Phỉ Lực cùng Ai La của sư đàn Hoắc Tư Bỉ!
Hai con sư tử đực đang trên đường tuần tra lãnh địa thì phát hiện kên kên dày đặc trên bầu trời, lập tức quyết định chạy tới xem. Bởi vì phần lớn lãnh địa bị sư đàn Áo La Tư cướp đi, số lượng con mồi nhóm sư tử cái có thể bắt hiện tại rất có hạn. Số linh dương bắt được mấy hôm trước chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nếu muốn ăn no, bọn nó chỉ có thể bắt giữ con mồi thể hình lớn như trâu. Nhưng trâu dễ bắt vậy sao? Lúc Phỉ Lực cùng Ai La lưu lạc đã hiểu được một đạo lý, muốn lấp đầy bụng thì không thể từ bỏ bất cứ cơ hội nào.
Phỉ Lực cùng Ai La tính toán qua xem thử có gì ăn hay không rồi tiếp tục tuần tra lãnh địa, dù sao còn Nạp Tư ở đó, không cần lo lắng.
La Kiều trùng hợp đụng phải hai anh em này. Phỉ Lực cùng Ai La đều nhận ra La Kiều, Phỉ Lực cảm thấy miệng vết thương sớm nên lành hẳn trên lưng lại bắt đầu đau đớn.
“Ai La, ta muốn giết chết nó!”
“Nhưng ta muốn đi ăn cái gì trước đã.”
“…Sao ngươi không nói ‘đúng vậy, anh trai’ nữa?”
“Nếu ngươi chọn đi ăn, ta sẽ nói vậy.”
“…”
La Kiều mặc kệ Phỉ Lực cùng Ai La tranh chấp vấn đề gì, đụng phải hai anh em sư tử này, lông mao sau gáy cậu liền dựng thẳng. Hiện giờ nên làm gì đây? Nơi này căn bản không có chỗ cho hai tiểu liệp báo ẩn núp, huống chi có tới hai con sư tử, là hai con a! Cho dù cậu có thể dẫn một con đi thì con còn lại làm sao đây?
La Kiều gấp tới độ giống như kiến bò trên chảo nóng, Phỉ Lực cùng Ai La lại đang tranh luận. Cuối cùng, Ai La biểu thị, muốn giết chết con liệp báo này chỉ cần một mình Phỉ Lực là đủ, nó muốn đi tìm thức ăn.
“Được rồi, cứ vậy đi.”
La Kiều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hành động của cặp anh em, nhìn thấy Ai La cùng Phỉ Lực tách ra sau đó đi về phía mình thì cậu bật dậy, cúi đầu bày ra tư thái uy hiếp với Ai La, nhưng Ai La không hề để cậu vào mắt, nó chạy ngày càng gần, thẳng đến khi La Kiều khống chế không được muốn xông lên thì Ai La đột nhiên chuyển hướng, vòng qua cậu đi về phía đám kên kên tụ tập.
Hả? !
La Kiều cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn Ai La đi xa, lại quay đầu nhìn Phỉ Lực vẫn đứng nguyên chỗ cũ ác ý nhìn mình, đây là có chuyện gì?
“Hai tiểu liệp báo khẩn trương tựa vào người La Kiều, nằm úp sấp không hề nhúc nhích. Ngay trước mặt bọn nó có một con sư tử, tốt nhất không được lộn xộn mới không làm đối phương chú ý. Mục tiêu của Phỉ Lực là La Kiều, nó hiện giờ chỉ muốn giết chết cậu, vì thế cũng không để tâm tới hai ấu tể.
La Kiều rõ ràng biết điểm này, biện pháp duy nhất có thể sử dụng là tự mình dẫn dắt Phỉ Lực rời đi. Nhưng lỡ Ai La quay trở lại, La Sâm cùng La Thụy phải làm sao? Cậu chỉ có thể cầu nguyện Ai La thật sự đi tìm thi thể mãng xà.
“Nghe này, chốc nữa ba ba dẫn nó đi, hai đứa lập tức chạy về phía hồ nước, nhớ hồ nước ba ba từng mang các ngươi tới không? Chạy tới đó rồi nghĩ cách ẩn núp. Nơi đó có một gốc vú sữa, nếu có thể thì hai đứa leo lên cây đi. Ba ba sẽ tới tìm sau!”
La Sâm cùng La Thụy không phải lần đầu tiên gặp tình huống này, hai tiểu liệp báo đã có thể bình tĩnh nghe La Kiều nói xong, sau đó nhìn chằm chằm sư tử, chỉ cần La Kiều chạy về phía sư tử, bọn nó phải lập tức chạy qua hướng khác.
Kiên nhẫn của Phỉ Lực chỉ có thể duy trì đến lúc này, nó bắt đầu lao về phía cha con La Kiều. La Kiều quyết định thật nhanh, cúi đầu, sau đó phóng lên chạy về phía Phỉ Lực. La Sâm cùng La Thụy lập tức vọt vào bụi cỏ cao, dùng nó để che dấu mà chạy về phía hồ nước.
Phỉ Lực nhìn thấy La Kiều chạy về phía mình thì nhe nanh, quyết tâm nhất định phải giết cậu. Con hoa báo dám để lại miệng vết thương trên người nó, cũng tuyệt đối không bỏ qua!
La Kiều không dám tiếp cận Phỉ Lực quá gần, lúc hai bên còn cách nhau tầm năm mươi mét thì lập tức xoay người chạy qua một hướng khác. Phỉ Lực không có gì bất ngờ đuổi theo.
Từ lúc đầu La Kiều đã tính toán chạy về phía lãnh địa sư đàn Áo La Tư, đây là biện pháp duy nhất giúp cậu thoát thân. Chỉ cần Phỉ Lực không bị lửa giận làm choáng đầu, nó tuyệt đối không dám tùy tiện tiến vào lãnh địa sư đàn Áo La Tư. So với La Kiều, sư tử sư đàn Áo La Tư lại càng thích thú huấn luyện lũ sư tử bại trận dưới móng vuốt của mình.
Phỉ Lực nhìn thấu tính toán của La Kiều, nó gầm lên giận dữ, con liệp báo gian xảo chết tiệt này!
Cho dù tiếng gầm của Phỉ Lực chấn đau cả tai La Kiều, cậu vẫn hi vọng Phỉ Lực có thể gầm tiếp, tốt nhất là tiếng kêu của nó rơi vào tai đám sư tử trong lãnh địa này. Con sư tử đang truy đuổi phía sau cậu không phải ngốc bình thường, to con không có nghĩa là thông minh a!
La Kiều càng chạy càng hăng, lúc nhìn thấy Áo La Tư xuất hiện trong tầm mắt thì suýt chút nữa đã vui tới phát khóc. Lần đầu tiên cậu thấy Áo La Tư mà cảm thấy vui như vậy, thật sự vui sướng a!
La Kiều thậm chí còn muốn kích động hô to một tiếng: anh đẹp trai, ta nhớ ngươi muốn chết!
Nhìn con liệp báo hưng phấn chạy về phía mình, Áo La Tư hoài nghi có phải mình nóng tới choáng đầu mà sinh ra ảo giác hay không, bằng không vì sao nó lại thấy một con liệp báo đực tiến hóa mắt đong đầy nước mắt lao vào vòng tay của mình? !