La Kiều chưa bao giờ có cảm giác này, cậu ngẩng đầu, sợ hãi cùng hưng phấn luân phiên kích thích thần kinh, tầm mắt bắt đầu vặn vẹo, mỗi tấc da thịt đều run rẩy giống như bị đốt cháy, ngay sau đó, cổ họng bị cắn, da thịt mẫn cảm có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng bỏng cùng răng nanh sắc bén, chỉ cần dùng sức một chút thôi sẽ xé rách da thịt. La Kiều có loại ảo giác tựa hồ mình mong chờ khoảnh khắc đó ập tới… Ý tưởng này vừa xông vào óc, thoáng chốc hệt như trút xuống một thao nước lạnh, cái đầu bị hâm nóng tới hỗn loạn lập tức tỉnh táo, bốc ra những làn khói trắng li ti. Lý trí bắt đầu trở về, cậu hưng phấn gì chứ? ! Bị cắn cổ có gì đáng mong chờ? Chẳng lẽ trong tiềm thức cậu vốn là M?! Không thể nào, này so với nhân thú hoặc thú nhân còn nặng hơn, tuyệt đối không có khả năng! Mông Đế cảm nhận được La Kiều thất thần, nó bất mãn cắn môi dưới cậu một chút, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi nghĩ gì đó?” Nghĩ gì? Nghĩ xem mình có phải là M không…. có đánh chết cậu cũng không thừa nhận! Bất quá làm cậu sinh ra loại ảo giác này chính là Mông Đế thì tựa hồ không phải khó tiếp nhận như vậy… Cậu không chí khí thì sao chứ! Anh hùng vốn khó qua ải mỹ nhân, ai sợ ai a! Tuy, mỹ nhân quả thật là mỹ nhân, nhưng anh hùng thì còn phải xem xét lại một chút. La Kiều đảo mắt, nghiêm túc nhìn vị mỹ nhân xinh đẹp vô cùng phía trên. Mái tóc vàng óng ả xõa trên đầu vai, trong ánh mắt vàng nhạt chính là bóng dáng mình, lông mi dầy rậm, mũi thẳng, môi đỏ hồng, vô luận từ góc độ nào, đây đều là gương mặt hoàn mỹ tới mức không thể moi ra chút khuyết điểm nào. Tầm mắt di xuống dưới, đảo qua một mảng da thịt bóng loáng, tám khối cơ bụng, lại xuống nữa… Được rồi, La Kiều tự nhận mình là một kẻ cuồng con trai cuồng thứ lông xù, thuộc tính ẩn dấu là cuồng vẻ đẹp, ngoại trừ cuồng con trai ra thì Mông Đế cơ hồ phù hợp tất cả tiêu chuẩn người yêu lý tưởng của cậu. Chính là bộ vị dưới eo, bên trong đùi của đối phương thực sự làm La Kiều vừa hâm mộ lại ghen tị. Nhìn chằm chằm một hồi, La Kiều lại nhịn không được duỗi tay nắm lấy, nếu đã từng làm, hơn nữa còn đang chuẩn bị làm tiếp thì cần gì phải so đo nữa. Xúc cảm này, lớn nhỏ này, chiều dài này, La Kiều thật muốn rống một tiếng, làm thế nào mà đặc biệt lớn như vậy chứ? ! La Kiều biểu thị mình vô cùng bất bình. Đột nhiên, La Kiều nhẫn ra trong khoảnh khắc xúc cảm vượt quá lý trí mình đã buộc miệng nói thành tiếng, cậu liền sững sờ. Mông Đế sửng sốt một chút, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, một tay túm lấy đầu gối La Kiều, kéo cái chân dài của cậu gác lên vai, cúi đầu cẩn thận ngắm nhìn bộ vị nào đó của La Kiều, còn nghiêm túc nói: “Khó trách ngươi nghĩ như vậy, quả thật hơi nhỏ chút. Này liên quan tới vấn đề giống loài, ngươi không cần tự ti.” Dứt lời, Mông Đế liền đưa tay búng một chút. Chỉ là cái búng nhẹ này không khỏi làm La Kiều nhớ tới bi kịch gặp nữ lưu manh Bích Thúy Ti, hoa báo đều thích lưu manh như vậy sao? ! La Kiều lần thứ hai cảm thấy trứng đau. Khốn khiếp! Báo có thể bị đè nhưng không thể chịu nhục! Đừng ép người quá đáng a! Cậu nói còn chưa tính, Mông Đế nói vậy, rõ ràng là làm trò chú lùn mắng người lùn, mắng xong còn xách cổ người ta lên tát hai cái! Tát xong còn bổ sung thêm một câu: sự thực là thế, ngươi không thể trách ta a. La Kiều phẫn nộ, ông quyết không cho ngươi đè! Có nghiêm trọng vậy sao? Mông Đế chớp mắt mấy cái, thật sự là không lớn mà, nói thật cũng có lỗi sao? “Phải biết, từ trước đến nay ta đối với ngươi luôn rất thẳng thắn thành khẩn.” Một con hoa báo âm hiểm giả dối, lòng đầy ý xấu, cộng thêm lòng dạ hẹp hòi lại thẳng thắn thành khẩn? Là lúc nó chỉ là một con báo con mới chào đời, ngay cả mắt cũng chưa mở sao? Mông Đế hết cách, nó bắt đầu hoài nghi, tính nhẫn nại của mình từ lúc nào trở nên tốt như vậy. Lúc con báo này ngốc nghếch, biện pháp giải quyết tốt nhất là cứ để nó ngốc, mình cứ làm việc của mình, bằng không khẳng định sẽ bị nó lừa lên con đường ngu ngốc. Vì thế, Mông Đế dứt khoát chặn tay La Kiều, thân thể áp xuống, vì ngày này, nó đã đợi gần nửa tháng! Hai lần trước đều làm qua loa xong việc, lần này nó nhất định phải làm đến hài lòng mới thôi! “Từ từ!” “Hửm?” Mông Đế không để ý tới La Kiều, nó cúi đầu cắn cổ cậu, không ngờ La Kiều đột nhiên vươn tay túm lấy tóc cùng tai nó, dùng sức kéo ra sau: “Ta nói từ từ!” Mông Đế bất đắc dĩ, chỉ giao phối thôi, con liệp báo này sao cứ dài dòng như vậy? Thấy Mông Đế ngẩng đầu nhìn mình, La Kiều không sợ chết nói: “Ta muốn ở trên!” Hử? Mông Đế nheo mắt, nó muốn ý tứ kia sao? Hay là, ý nào khác? “Ta muốn ở trên! Không được thương lượng!” Con hoa báo này không phải nói cậu nhỏ sao? Cậu phải chứng minh, loại chuyện này, quan trọng không phải lớn hay nhỏ mà là kỹ thuật! “Ta thương lượng với ngươi lúc nào sao ta không biết?” Thể trọng so với hoa báo cái còn nhẹ hơn mà đòi ở trên? La Kiều thừa dịp Mông Đế không chú ý dùng sức một phen, vị trí cao thấp của cả hai trong nháy mắt thay đổi, nhưng La Kiều đã bên quất tư thế hiện tại của mình cùng Mông Đế, kết quả, tình hình sau khi xoay người chính là: Mông Đế nằm ngửa trên mặt đất, La Kiều một chân khoát lên đầu vai, một chân khác thì quỳ gối bên thắt lưng Mông Đế, hai tay đặt trước ngực đối phương, vô luận từ góc độ nào thì tư thế ‘kỹ thuật khó’ này có yêu cầu rất cao về độ mềm mại của cơ thể. Càng không may chính là vị trí nào đó của La Kiều lại ngồi ngay bộ phận nào đó của Mông Đế. Trước lúc cậu kịp phản ứng, Mông Đế đưa tay nắm chặt thắt lưng La Kiều, đè xuống… Im lặng tuyệt đối. Quá im lặng, im tới mức làm Mông Đế vốn đã quen với thói quen kêu đau của La Kiều khó hiểu nhéo nhéo eo cậu, hỏi: “Không đau à?” Không đau… hừ hừ, không đau? ! La Kiều im lặng cúi đầu, yên lặng vươn tay, trong ánh mắt nghi hoặc của Mông Đế mà dùng sức bóp cổ đối phương, mạnh mẽ lắc tới lắc lui, đồng thời còn không quên rít gào: “Khốn khiếp, sao có thể không đau? ! Không đau cái ông nội nhà ngươi ấy? ! Ông bóp chết ngươi!” La Kiều chìm đắm trong phẫn nộ đã hoàn toàn quên đi mức chênh lệch vũ lực của mình cùng Mông Đế, cậu cũng không ngoan độc muốn bóp chết đối phương, chẳng qua chỉ muốn phát tiết chút phẫn nộ cùng bất mãn của mình mà thôi, không ngờ hành vi này lại càng làm Mông Đế hưng phấn hơn. Vì thế, La Kiều hoàn toàn bi kịch. Mông Đế một lần nữa xoay người đặt La Kiều dưới thân, liếm một ngụm lên bắp chân La Kiều đang gác trên đầu vai, một tay đè bả vai cậu, phần eo mạnh mẽ ép xuống, nhiệt tình đáng sợ hệt như muốn cắn nuốt La Kiều. Đau đớn, tê dại, đầu vai cùng cổ không ngừng bị gặm cắn lưu lại một vệt dấu vết rõ ràng, đau đớn liên miên cũng không xua tan được nhiệt tình quay cuồng ở sâu trong cơ thể, La Kiều dùng sức phe phẩy đầu, kiềm chế không được đưa tay túm lấy bàn tay của Mông Đế đang đè trên vai mình, hung hăng cắn một ngón, ánh mắt hổ phách tản mát ra quang mang khát máu đặt biệt của dã thú hung ác trừng Mông Đế đang đè ép trên người mình. Mặc dù không tình nguyện nhưng La Kiều vẫn phải thừa nhận, loại hành vi gần như bạo lực này làm cậu dị thường trầm mê cùng hưng phấn. Khoái cảm tích lũy tới cực hạn, Mông Đế phát ra tiếng gầm trầm thấp, từ miệng mỹ nhân nghe thấy tiếng gầm của báo quả thực là một loại thể nghiệm kỳ diệu. Mông Đế cúi đầu, mái tóc mềm mại đảo qua cổ, đôi môi đỏ sẫm chậm rãi ngậm lấy môi dưới La Kiều, mang theo thỏa mãn cùng ôn nhu khó phác giác. La Kiều nghĩ đã xong, làm một lần, lực kéo dài của hoa báo cơ hồ sắp hù chết cậu, lúc này, Mông Đế tựa hồ cùng thu liễm không ít, nhưng sự thực kế tiếp chứng minh cậu đã cao hứng quá sớm. Nhìn Mông Đế nằm trên người mình biến thành hoa báo, cảm nhận nhiệt tình lần thứ hai trướng lớn trong cơ thể, đỉnh đầu La Kiều có một đàn quạ đen xẹt qua, trong lòng có một đám thảo nê mã chạy như điên, hung hăng vỗ móng vuốt lên người Mông Đế: “Biến trở về cho ta!” Mông Đế liếm liếm khóe miệng, chòm râu bạc thật dài đảo qua cằm La Kiều, ngứa ngứa: “Thử xem thế nào?” Thử cái móng bà nội ngươi ấy! Lần đầu tiên suýt chút nữa đã đau chết ông, kiên quyết không thử! La Kiều sống chết không chịu thỏa hiệp, xước rô này nọ, rất vô nhân đạo rất hung tàn. Mông Đế không có biện pháp, chỉ đành biến về hình người, liếm liếm lỗ tai La Kiều: “Hoặc là, ngươi biến thành liệp báo để ta làm một lần?” Càng nghĩ càng cảm thấy đó là một ý kiến hay, không thể không nói, dã thú thuần túy cùng dã thú có trái tim thay đổi có bản chất khác nhau. Giống như La Kiều thích hình người của Mông Đế thì Mông Đế lại càng thích bộ dáng liệp báo lông xù của La Kiều. La Kiều sẽ nói với Mông Đế: cái mũi ngươi rất cao và đôi môi thật gợi cảm. Mông Đế lại nói: da lông ngươi thực bóng loáng, cái đuôi nắm lấy thật tuyệt! “…” “Bằng không ta liền biến thành hoa báo!” “…” “Đáp ứng hay không?” “…” To be or not to be? Bị ép nhân thú, khẩu vị nặng đến vậy sao? Có sao? ! Màn đêm buông xuống, La Sâm cùng La Thụy vẫn như trước không đợi được ba ba. Tuy biết La Kiều ở ngay trong một hang động nào gần đó nhưng hai tiểu liệp báo vẫn rất khó an tâm ngủ. La Thụy cảm thấy miệng có chút khó chịu, nó không ngừng gặm cắn mấy nhánh cỏ khô, La Sâm tiến qua liếm liếm nó: “Sao vậy?” La Thụy hé miệng, phun ra một cái răng sữa. Tiểu liệp báo tám tháng rốt cục cũng bắt đầu thay răng. Ngoài núi, chú voi con lạc đàn tìm được một gốc sung cao lớn, nó nằm bẹp xuống đất mà nghĩ ngơi. Mất đi sự bảo hộ của đàn, ngay cả lúc ngủ nó cũng phải duy trì cảnh giác, nếu vẫn còn trong đàn, những con voi trưởng thành sẽ bảo hộ cùng chăm sóc nó, nhưng hiện giờ chỉ có một mình, nó phải cảnh giác sư tử cùng linh cẩu. Trước khi đàn voi tìm thấy nó hoặc ngược lại, nó chỉ có thể dựa vào chính mình. Cách lãnh địa La Kiều tầm một km, đàn voi Mã Sa cũng chuẩn bị qua đêm. Thủ lĩnh trước kia của đàn, con voi cái Mã Sa năm mươi sáu tuổi đã chết vì bệnh nhiệt thán cách đó không lâu. Còn có ba thành viên khác trong đàn chịu chung bất hạnh với nó. Đứa em gái bốn mươi lăm tuổi của thủ lĩnh tiền nhiệm đã kế thừa tên Mã Sa, trở thành nữ thủ lĩnh của đàn. Thủ lĩnh của đàn voi thường là con cái có tuổi thọ cao nhất, đứa con gái La Lạp của Mã Sa năm nay chỉ mới hai mươi ba tuổi, không đủ đảm nhiệm trọng trách này. Con voi con xông nhầm vào lãnh địa La Kiều là trẻ mồ côi trong đàn voi Mã Sa, mụ mụ của nó cùng giống nữ thủ lĩnh, chết vì bệnh tật, dì và chị đã chăm sóc nó. Nhưng bọn nó cũng cần chăm sóc đứa nhỏ của chính mình, trong một lần sơ ý ngẫu nhiên, chú voi con này đã rời khỏi tầm mắt nhóm voi cái, sau đó thì bị lạc đàn.
La Kiều chưa bao giờ có cảm giác này, cậu ngẩng đầu, sợ hãi cùng hưng phấn luân phiên kích thích thần kinh, tầm mắt bắt đầu vặn vẹo, mỗi tấc da thịt đều run rẩy giống như bị đốt cháy, ngay sau đó, cổ họng bị cắn, da thịt mẫn cảm có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng bỏng cùng răng nanh sắc bén, chỉ cần dùng sức một chút thôi sẽ xé rách da thịt. La Kiều có loại ảo giác tựa hồ mình mong chờ khoảnh khắc đó ập tới… Ý tưởng này vừa xông vào óc, thoáng chốc hệt như trút xuống một thao nước lạnh, cái đầu bị hâm nóng tới hỗn loạn lập tức tỉnh táo, bốc ra những làn khói trắng li ti. Lý trí bắt đầu trở về, cậu hưng phấn gì chứ? ! Bị cắn cổ có gì đáng mong chờ? Chẳng lẽ trong tiềm thức cậu vốn là M?! Không thể nào, này so với nhân thú hoặc thú nhân còn nặng hơn, tuyệt đối không có khả năng! Mông Đế cảm nhận được La Kiều thất thần, nó bất mãn cắn môi dưới cậu một chút, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi nghĩ gì đó?” Nghĩ gì? Nghĩ xem mình có phải là M không…. có đánh chết cậu cũng không thừa nhận! Bất quá làm cậu sinh ra loại ảo giác này chính là Mông Đế thì tựa hồ không phải khó tiếp nhận như vậy… Cậu không chí khí thì sao chứ! Anh hùng vốn khó qua ải mỹ nhân, ai sợ ai a! Tuy, mỹ nhân quả thật là mỹ nhân, nhưng anh hùng thì còn phải xem xét lại một chút. La Kiều đảo mắt, nghiêm túc nhìn vị mỹ nhân xinh đẹp vô cùng phía trên. Mái tóc vàng óng ả xõa trên đầu vai, trong ánh mắt vàng nhạt chính là bóng dáng mình, lông mi dầy rậm, mũi thẳng, môi đỏ hồng, vô luận từ góc độ nào, đây đều là gương mặt hoàn mỹ tới mức không thể moi ra chút khuyết điểm nào. Tầm mắt di xuống dưới, đảo qua một mảng da thịt bóng loáng, tám khối cơ bụng, lại xuống nữa… Được rồi, La Kiều tự nhận mình là một kẻ cuồng con trai cuồng thứ lông xù, thuộc tính ẩn dấu là cuồng vẻ đẹp, ngoại trừ cuồng con trai ra thì Mông Đế cơ hồ phù hợp tất cả tiêu chuẩn người yêu lý tưởng của cậu. Chính là bộ vị dưới eo, bên trong đùi của đối phương thực sự làm La Kiều vừa hâm mộ lại ghen tị. Nhìn chằm chằm một hồi, La Kiều lại nhịn không được duỗi tay nắm lấy, nếu đã từng làm, hơn nữa còn đang chuẩn bị làm tiếp thì cần gì phải so đo nữa. Xúc cảm này, lớn nhỏ này, chiều dài này, La Kiều thật muốn rống một tiếng, làm thế nào mà đặc biệt lớn như vậy chứ? ! La Kiều biểu thị mình vô cùng bất bình. Đột nhiên, La Kiều nhẫn ra trong khoảnh khắc xúc cảm vượt quá lý trí mình đã buộc miệng nói thành tiếng, cậu liền sững sờ. Mông Đế sửng sốt một chút, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, một tay túm lấy đầu gối La Kiều, kéo cái chân dài của cậu gác lên vai, cúi đầu cẩn thận ngắm nhìn bộ vị nào đó của La Kiều, còn nghiêm túc nói: “Khó trách ngươi nghĩ như vậy, quả thật hơi nhỏ chút. Này liên quan tới vấn đề giống loài, ngươi không cần tự ti.” Dứt lời, Mông Đế liền đưa tay búng một chút. Chỉ là cái búng nhẹ này không khỏi làm La Kiều nhớ tới bi kịch gặp nữ lưu manh Bích Thúy Ti, hoa báo đều thích lưu manh như vậy sao? ! La Kiều lần thứ hai cảm thấy trứng đau. Khốn khiếp! Báo có thể bị đè nhưng không thể chịu nhục! Đừng ép người quá đáng a! Cậu nói còn chưa tính, Mông Đế nói vậy, rõ ràng là làm trò chú lùn mắng người lùn, mắng xong còn xách cổ người ta lên tát hai cái! Tát xong còn bổ sung thêm một câu: sự thực là thế, ngươi không thể trách ta a. La Kiều phẫn nộ, ông quyết không cho ngươi đè! Có nghiêm trọng vậy sao? Mông Đế chớp mắt mấy cái, thật sự là không lớn mà, nói thật cũng có lỗi sao? “Phải biết, từ trước đến nay ta đối với ngươi luôn rất thẳng thắn thành khẩn.” Một con hoa báo âm hiểm giả dối, lòng đầy ý xấu, cộng thêm lòng dạ hẹp hòi lại thẳng thắn thành khẩn? Là lúc nó chỉ là một con báo con mới chào đời, ngay cả mắt cũng chưa mở sao? Mông Đế hết cách, nó bắt đầu hoài nghi, tính nhẫn nại của mình từ lúc nào trở nên tốt như vậy. Lúc con báo này ngốc nghếch, biện pháp giải quyết tốt nhất là cứ để nó ngốc, mình cứ làm việc của mình, bằng không khẳng định sẽ bị nó lừa lên con đường ngu ngốc. Vì thế, Mông Đế dứt khoát chặn tay La Kiều, thân thể áp xuống, vì ngày này, nó đã đợi gần nửa tháng! Hai lần trước đều làm qua loa xong việc, lần này nó nhất định phải làm đến hài lòng mới thôi! “Từ từ!” “Hửm?” Mông Đế không để ý tới La Kiều, nó cúi đầu cắn cổ cậu, không ngờ La Kiều đột nhiên vươn tay túm lấy tóc cùng tai nó, dùng sức kéo ra sau: “Ta nói từ từ!” Mông Đế bất đắc dĩ, chỉ giao phối thôi, con liệp báo này sao cứ dài dòng như vậy? Thấy Mông Đế ngẩng đầu nhìn mình, La Kiều không sợ chết nói: “Ta muốn ở trên!” Hử? Mông Đế nheo mắt, nó muốn ý tứ kia sao? Hay là, ý nào khác? “Ta muốn ở trên! Không được thương lượng!” Con hoa báo này không phải nói cậu nhỏ sao? Cậu phải chứng minh, loại chuyện này, quan trọng không phải lớn hay nhỏ mà là kỹ thuật! “Ta thương lượng với ngươi lúc nào sao ta không biết?” Thể trọng so với hoa báo cái còn nhẹ hơn mà đòi ở trên? La Kiều thừa dịp Mông Đế không chú ý dùng sức một phen, vị trí cao thấp của cả hai trong nháy mắt thay đổi, nhưng La Kiều đã bên quất tư thế hiện tại của mình cùng Mông Đế, kết quả, tình hình sau khi xoay người chính là: Mông Đế nằm ngửa trên mặt đất, La Kiều một chân khoát lên đầu vai, một chân khác thì quỳ gối bên thắt lưng Mông Đế, hai tay đặt trước ngực đối phương, vô luận từ góc độ nào thì tư thế ‘kỹ thuật khó’ này có yêu cầu rất cao về độ mềm mại của cơ thể. Càng không may chính là vị trí nào đó của La Kiều lại ngồi ngay bộ phận nào đó của Mông Đế. Trước lúc cậu kịp phản ứng, Mông Đế đưa tay nắm chặt thắt lưng La Kiều, đè xuống… Im lặng tuyệt đối. Quá im lặng, im tới mức làm Mông Đế vốn đã quen với thói quen kêu đau của La Kiều khó hiểu nhéo nhéo eo cậu, hỏi: “Không đau à?” Không đau… hừ hừ, không đau? ! La Kiều im lặng cúi đầu, yên lặng vươn tay, trong ánh mắt nghi hoặc của Mông Đế mà dùng sức bóp cổ đối phương, mạnh mẽ lắc tới lắc lui, đồng thời còn không quên rít gào: “Khốn khiếp, sao có thể không đau? ! Không đau cái ông nội nhà ngươi ấy? ! Ông bóp chết ngươi!” La Kiều chìm đắm trong phẫn nộ đã hoàn toàn quên đi mức chênh lệch vũ lực của mình cùng Mông Đế, cậu cũng không ngoan độc muốn bóp chết đối phương, chẳng qua chỉ muốn phát tiết chút phẫn nộ cùng bất mãn của mình mà thôi, không ngờ hành vi này lại càng làm Mông Đế hưng phấn hơn. Vì thế, La Kiều hoàn toàn bi kịch. Mông Đế một lần nữa xoay người đặt La Kiều dưới thân, liếm một ngụm lên bắp chân La Kiều đang gác trên đầu vai, một tay đè bả vai cậu, phần eo mạnh mẽ ép xuống, nhiệt tình đáng sợ hệt như muốn cắn nuốt La Kiều. Đau đớn, tê dại, đầu vai cùng cổ không ngừng bị gặm cắn lưu lại một vệt dấu vết rõ ràng, đau đớn liên miên cũng không xua tan được nhiệt tình quay cuồng ở sâu trong cơ thể, La Kiều dùng sức phe phẩy đầu, kiềm chế không được đưa tay túm lấy bàn tay của Mông Đế đang đè trên vai mình, hung hăng cắn một ngón, ánh mắt hổ phách tản mát ra quang mang khát máu đặt biệt của dã thú hung ác trừng Mông Đế đang đè ép trên người mình. Mặc dù không tình nguyện nhưng La Kiều vẫn phải thừa nhận, loại hành vi gần như bạo lực này làm cậu dị thường trầm mê cùng hưng phấn. Khoái cảm tích lũy tới cực hạn, Mông Đế phát ra tiếng gầm trầm thấp, từ miệng mỹ nhân nghe thấy tiếng gầm của báo quả thực là một loại thể nghiệm kỳ diệu. Mông Đế cúi đầu, mái tóc mềm mại đảo qua cổ, đôi môi đỏ sẫm chậm rãi ngậm lấy môi dưới La Kiều, mang theo thỏa mãn cùng ôn nhu khó phác giác. La Kiều nghĩ đã xong, làm một lần, lực kéo dài của hoa báo cơ hồ sắp hù chết cậu, lúc này, Mông Đế tựa hồ cùng thu liễm không ít, nhưng sự thực kế tiếp chứng minh cậu đã cao hứng quá sớm. Nhìn Mông Đế nằm trên người mình biến thành hoa báo, cảm nhận nhiệt tình lần thứ hai trướng lớn trong cơ thể, đỉnh đầu La Kiều có một đàn quạ đen xẹt qua, trong lòng có một đám thảo nê mã chạy như điên, hung hăng vỗ móng vuốt lên người Mông Đế: “Biến trở về cho ta!” Mông Đế liếm liếm khóe miệng, chòm râu bạc thật dài đảo qua cằm La Kiều, ngứa ngứa: “Thử xem thế nào?” Thử cái móng bà nội ngươi ấy! Lần đầu tiên suýt chút nữa đã đau chết ông, kiên quyết không thử! La Kiều sống chết không chịu thỏa hiệp, xước rô này nọ, rất vô nhân đạo rất hung tàn. Mông Đế không có biện pháp, chỉ đành biến về hình người, liếm liếm lỗ tai La Kiều: “Hoặc là, ngươi biến thành liệp báo để ta làm một lần?” Càng nghĩ càng cảm thấy đó là một ý kiến hay, không thể không nói, dã thú thuần túy cùng dã thú có trái tim thay đổi có bản chất khác nhau. Giống như La Kiều thích hình người của Mông Đế thì Mông Đế lại càng thích bộ dáng liệp báo lông xù của La Kiều. La Kiều sẽ nói với Mông Đế: cái mũi ngươi rất cao và đôi môi thật gợi cảm. Mông Đế lại nói: da lông ngươi thực bóng loáng, cái đuôi nắm lấy thật tuyệt! “…” “Bằng không ta liền biến thành hoa báo!” “…” “Đáp ứng hay không?” “…” To be or not to be? Bị ép nhân thú, khẩu vị nặng đến vậy sao? Có sao? ! Màn đêm buông xuống, La Sâm cùng La Thụy vẫn như trước không đợi được ba ba. Tuy biết La Kiều ở ngay trong một hang động nào gần đó nhưng hai tiểu liệp báo vẫn rất khó an tâm ngủ. La Thụy cảm thấy miệng có chút khó chịu, nó không ngừng gặm cắn mấy nhánh cỏ khô, La Sâm tiến qua liếm liếm nó: “Sao vậy?” La Thụy hé miệng, phun ra một cái răng sữa. Tiểu liệp báo tám tháng rốt cục cũng bắt đầu thay răng. Ngoài núi, chú voi con lạc đàn tìm được một gốc sung cao lớn, nó nằm bẹp xuống đất mà nghĩ ngơi. Mất đi sự bảo hộ của đàn, ngay cả lúc ngủ nó cũng phải duy trì cảnh giác, nếu vẫn còn trong đàn, những con voi trưởng thành sẽ bảo hộ cùng chăm sóc nó, nhưng hiện giờ chỉ có một mình, nó phải cảnh giác sư tử cùng linh cẩu. Trước khi đàn voi tìm thấy nó hoặc ngược lại, nó chỉ có thể dựa vào chính mình. Cách lãnh địa La Kiều tầm một km, đàn voi Mã Sa cũng chuẩn bị qua đêm. Thủ lĩnh trước kia của đàn, con voi cái Mã Sa năm mươi sáu tuổi đã chết vì bệnh nhiệt thán cách đó không lâu. Còn có ba thành viên khác trong đàn chịu chung bất hạnh với nó. Đứa em gái bốn mươi lăm tuổi của thủ lĩnh tiền nhiệm đã kế thừa tên Mã Sa, trở thành nữ thủ lĩnh của đàn. Thủ lĩnh của đàn voi thường là con cái có tuổi thọ cao nhất, đứa con gái La Lạp của Mã Sa năm nay chỉ mới hai mươi ba tuổi, không đủ đảm nhiệm trọng trách này. Con voi con xông nhầm vào lãnh địa La Kiều là trẻ mồ côi trong đàn voi Mã Sa, mụ mụ của nó cùng giống nữ thủ lĩnh, chết vì bệnh tật, dì và chị đã chăm sóc nó. Nhưng bọn nó cũng cần chăm sóc đứa nhỏ của chính mình, trong một lần sơ ý ngẫu nhiên, chú voi con này đã rời khỏi tầm mắt nhóm voi cái, sau đó thì bị lạc đàn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
La Kiều chưa bao giờ có cảm giác này, cậu ngẩng đầu, sợ hãi cùng hưng phấn luân phiên kích thích thần kinh, tầm mắt bắt đầu vặn vẹo, mỗi tấc da thịt đều run rẩy giống như bị đốt cháy, ngay sau đó, cổ họng bị cắn, da thịt mẫn cảm có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng bỏng cùng răng nanh sắc bén, chỉ cần dùng sức một chút thôi sẽ xé rách da thịt. La Kiều có loại ảo giác tựa hồ mình mong chờ khoảnh khắc đó ập tới… Ý tưởng này vừa xông vào óc, thoáng chốc hệt như trút xuống một thao nước lạnh, cái đầu bị hâm nóng tới hỗn loạn lập tức tỉnh táo, bốc ra những làn khói trắng li ti. Lý trí bắt đầu trở về, cậu hưng phấn gì chứ? ! Bị cắn cổ có gì đáng mong chờ? Chẳng lẽ trong tiềm thức cậu vốn là M?! Không thể nào, này so với nhân thú hoặc thú nhân còn nặng hơn, tuyệt đối không có khả năng! Mông Đế cảm nhận được La Kiều thất thần, nó bất mãn cắn môi dưới cậu một chút, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi nghĩ gì đó?” Nghĩ gì? Nghĩ xem mình có phải là M không…. có đánh chết cậu cũng không thừa nhận! Bất quá làm cậu sinh ra loại ảo giác này chính là Mông Đế thì tựa hồ không phải khó tiếp nhận như vậy… Cậu không chí khí thì sao chứ! Anh hùng vốn khó qua ải mỹ nhân, ai sợ ai a! Tuy, mỹ nhân quả thật là mỹ nhân, nhưng anh hùng thì còn phải xem xét lại một chút. La Kiều đảo mắt, nghiêm túc nhìn vị mỹ nhân xinh đẹp vô cùng phía trên. Mái tóc vàng óng ả xõa trên đầu vai, trong ánh mắt vàng nhạt chính là bóng dáng mình, lông mi dầy rậm, mũi thẳng, môi đỏ hồng, vô luận từ góc độ nào, đây đều là gương mặt hoàn mỹ tới mức không thể moi ra chút khuyết điểm nào. Tầm mắt di xuống dưới, đảo qua một mảng da thịt bóng loáng, tám khối cơ bụng, lại xuống nữa… Được rồi, La Kiều tự nhận mình là một kẻ cuồng con trai cuồng thứ lông xù, thuộc tính ẩn dấu là cuồng vẻ đẹp, ngoại trừ cuồng con trai ra thì Mông Đế cơ hồ phù hợp tất cả tiêu chuẩn người yêu lý tưởng của cậu. Chính là bộ vị dưới eo, bên trong đùi của đối phương thực sự làm La Kiều vừa hâm mộ lại ghen tị. Nhìn chằm chằm một hồi, La Kiều lại nhịn không được duỗi tay nắm lấy, nếu đã từng làm, hơn nữa còn đang chuẩn bị làm tiếp thì cần gì phải so đo nữa. Xúc cảm này, lớn nhỏ này, chiều dài này, La Kiều thật muốn rống một tiếng, làm thế nào mà đặc biệt lớn như vậy chứ? ! La Kiều biểu thị mình vô cùng bất bình. Đột nhiên, La Kiều nhẫn ra trong khoảnh khắc xúc cảm vượt quá lý trí mình đã buộc miệng nói thành tiếng, cậu liền sững sờ. Mông Đế sửng sốt một chút, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, một tay túm lấy đầu gối La Kiều, kéo cái chân dài của cậu gác lên vai, cúi đầu cẩn thận ngắm nhìn bộ vị nào đó của La Kiều, còn nghiêm túc nói: “Khó trách ngươi nghĩ như vậy, quả thật hơi nhỏ chút. Này liên quan tới vấn đề giống loài, ngươi không cần tự ti.” Dứt lời, Mông Đế liền đưa tay búng một chút. Chỉ là cái búng nhẹ này không khỏi làm La Kiều nhớ tới bi kịch gặp nữ lưu manh Bích Thúy Ti, hoa báo đều thích lưu manh như vậy sao? ! La Kiều lần thứ hai cảm thấy trứng đau. Khốn khiếp! Báo có thể bị đè nhưng không thể chịu nhục! Đừng ép người quá đáng a! Cậu nói còn chưa tính, Mông Đế nói vậy, rõ ràng là làm trò chú lùn mắng người lùn, mắng xong còn xách cổ người ta lên tát hai cái! Tát xong còn bổ sung thêm một câu: sự thực là thế, ngươi không thể trách ta a. La Kiều phẫn nộ, ông quyết không cho ngươi đè! Có nghiêm trọng vậy sao? Mông Đế chớp mắt mấy cái, thật sự là không lớn mà, nói thật cũng có lỗi sao? “Phải biết, từ trước đến nay ta đối với ngươi luôn rất thẳng thắn thành khẩn.” Một con hoa báo âm hiểm giả dối, lòng đầy ý xấu, cộng thêm lòng dạ hẹp hòi lại thẳng thắn thành khẩn? Là lúc nó chỉ là một con báo con mới chào đời, ngay cả mắt cũng chưa mở sao? Mông Đế hết cách, nó bắt đầu hoài nghi, tính nhẫn nại của mình từ lúc nào trở nên tốt như vậy. Lúc con báo này ngốc nghếch, biện pháp giải quyết tốt nhất là cứ để nó ngốc, mình cứ làm việc của mình, bằng không khẳng định sẽ bị nó lừa lên con đường ngu ngốc. Vì thế, Mông Đế dứt khoát chặn tay La Kiều, thân thể áp xuống, vì ngày này, nó đã đợi gần nửa tháng! Hai lần trước đều làm qua loa xong việc, lần này nó nhất định phải làm đến hài lòng mới thôi! “Từ từ!” “Hửm?” Mông Đế không để ý tới La Kiều, nó cúi đầu cắn cổ cậu, không ngờ La Kiều đột nhiên vươn tay túm lấy tóc cùng tai nó, dùng sức kéo ra sau: “Ta nói từ từ!” Mông Đế bất đắc dĩ, chỉ giao phối thôi, con liệp báo này sao cứ dài dòng như vậy? Thấy Mông Đế ngẩng đầu nhìn mình, La Kiều không sợ chết nói: “Ta muốn ở trên!” Hử? Mông Đế nheo mắt, nó muốn ý tứ kia sao? Hay là, ý nào khác? “Ta muốn ở trên! Không được thương lượng!” Con hoa báo này không phải nói cậu nhỏ sao? Cậu phải chứng minh, loại chuyện này, quan trọng không phải lớn hay nhỏ mà là kỹ thuật! “Ta thương lượng với ngươi lúc nào sao ta không biết?” Thể trọng so với hoa báo cái còn nhẹ hơn mà đòi ở trên? La Kiều thừa dịp Mông Đế không chú ý dùng sức một phen, vị trí cao thấp của cả hai trong nháy mắt thay đổi, nhưng La Kiều đã bên quất tư thế hiện tại của mình cùng Mông Đế, kết quả, tình hình sau khi xoay người chính là: Mông Đế nằm ngửa trên mặt đất, La Kiều một chân khoát lên đầu vai, một chân khác thì quỳ gối bên thắt lưng Mông Đế, hai tay đặt trước ngực đối phương, vô luận từ góc độ nào thì tư thế ‘kỹ thuật khó’ này có yêu cầu rất cao về độ mềm mại của cơ thể. Càng không may chính là vị trí nào đó của La Kiều lại ngồi ngay bộ phận nào đó của Mông Đế. Trước lúc cậu kịp phản ứng, Mông Đế đưa tay nắm chặt thắt lưng La Kiều, đè xuống… Im lặng tuyệt đối. Quá im lặng, im tới mức làm Mông Đế vốn đã quen với thói quen kêu đau của La Kiều khó hiểu nhéo nhéo eo cậu, hỏi: “Không đau à?” Không đau… hừ hừ, không đau? ! La Kiều im lặng cúi đầu, yên lặng vươn tay, trong ánh mắt nghi hoặc của Mông Đế mà dùng sức bóp cổ đối phương, mạnh mẽ lắc tới lắc lui, đồng thời còn không quên rít gào: “Khốn khiếp, sao có thể không đau? ! Không đau cái ông nội nhà ngươi ấy? ! Ông bóp chết ngươi!” La Kiều chìm đắm trong phẫn nộ đã hoàn toàn quên đi mức chênh lệch vũ lực của mình cùng Mông Đế, cậu cũng không ngoan độc muốn bóp chết đối phương, chẳng qua chỉ muốn phát tiết chút phẫn nộ cùng bất mãn của mình mà thôi, không ngờ hành vi này lại càng làm Mông Đế hưng phấn hơn. Vì thế, La Kiều hoàn toàn bi kịch. Mông Đế một lần nữa xoay người đặt La Kiều dưới thân, liếm một ngụm lên bắp chân La Kiều đang gác trên đầu vai, một tay đè bả vai cậu, phần eo mạnh mẽ ép xuống, nhiệt tình đáng sợ hệt như muốn cắn nuốt La Kiều. Đau đớn, tê dại, đầu vai cùng cổ không ngừng bị gặm cắn lưu lại một vệt dấu vết rõ ràng, đau đớn liên miên cũng không xua tan được nhiệt tình quay cuồng ở sâu trong cơ thể, La Kiều dùng sức phe phẩy đầu, kiềm chế không được đưa tay túm lấy bàn tay của Mông Đế đang đè trên vai mình, hung hăng cắn một ngón, ánh mắt hổ phách tản mát ra quang mang khát máu đặt biệt của dã thú hung ác trừng Mông Đế đang đè ép trên người mình. Mặc dù không tình nguyện nhưng La Kiều vẫn phải thừa nhận, loại hành vi gần như bạo lực này làm cậu dị thường trầm mê cùng hưng phấn. Khoái cảm tích lũy tới cực hạn, Mông Đế phát ra tiếng gầm trầm thấp, từ miệng mỹ nhân nghe thấy tiếng gầm của báo quả thực là một loại thể nghiệm kỳ diệu. Mông Đế cúi đầu, mái tóc mềm mại đảo qua cổ, đôi môi đỏ sẫm chậm rãi ngậm lấy môi dưới La Kiều, mang theo thỏa mãn cùng ôn nhu khó phác giác. La Kiều nghĩ đã xong, làm một lần, lực kéo dài của hoa báo cơ hồ sắp hù chết cậu, lúc này, Mông Đế tựa hồ cùng thu liễm không ít, nhưng sự thực kế tiếp chứng minh cậu đã cao hứng quá sớm. Nhìn Mông Đế nằm trên người mình biến thành hoa báo, cảm nhận nhiệt tình lần thứ hai trướng lớn trong cơ thể, đỉnh đầu La Kiều có một đàn quạ đen xẹt qua, trong lòng có một đám thảo nê mã chạy như điên, hung hăng vỗ móng vuốt lên người Mông Đế: “Biến trở về cho ta!” Mông Đế liếm liếm khóe miệng, chòm râu bạc thật dài đảo qua cằm La Kiều, ngứa ngứa: “Thử xem thế nào?” Thử cái móng bà nội ngươi ấy! Lần đầu tiên suýt chút nữa đã đau chết ông, kiên quyết không thử! La Kiều sống chết không chịu thỏa hiệp, xước rô này nọ, rất vô nhân đạo rất hung tàn. Mông Đế không có biện pháp, chỉ đành biến về hình người, liếm liếm lỗ tai La Kiều: “Hoặc là, ngươi biến thành liệp báo để ta làm một lần?” Càng nghĩ càng cảm thấy đó là một ý kiến hay, không thể không nói, dã thú thuần túy cùng dã thú có trái tim thay đổi có bản chất khác nhau. Giống như La Kiều thích hình người của Mông Đế thì Mông Đế lại càng thích bộ dáng liệp báo lông xù của La Kiều. La Kiều sẽ nói với Mông Đế: cái mũi ngươi rất cao và đôi môi thật gợi cảm. Mông Đế lại nói: da lông ngươi thực bóng loáng, cái đuôi nắm lấy thật tuyệt! “…” “Bằng không ta liền biến thành hoa báo!” “…” “Đáp ứng hay không?” “…” To be or not to be? Bị ép nhân thú, khẩu vị nặng đến vậy sao? Có sao? ! Màn đêm buông xuống, La Sâm cùng La Thụy vẫn như trước không đợi được ba ba. Tuy biết La Kiều ở ngay trong một hang động nào gần đó nhưng hai tiểu liệp báo vẫn rất khó an tâm ngủ. La Thụy cảm thấy miệng có chút khó chịu, nó không ngừng gặm cắn mấy nhánh cỏ khô, La Sâm tiến qua liếm liếm nó: “Sao vậy?” La Thụy hé miệng, phun ra một cái răng sữa. Tiểu liệp báo tám tháng rốt cục cũng bắt đầu thay răng. Ngoài núi, chú voi con lạc đàn tìm được một gốc sung cao lớn, nó nằm bẹp xuống đất mà nghĩ ngơi. Mất đi sự bảo hộ của đàn, ngay cả lúc ngủ nó cũng phải duy trì cảnh giác, nếu vẫn còn trong đàn, những con voi trưởng thành sẽ bảo hộ cùng chăm sóc nó, nhưng hiện giờ chỉ có một mình, nó phải cảnh giác sư tử cùng linh cẩu. Trước khi đàn voi tìm thấy nó hoặc ngược lại, nó chỉ có thể dựa vào chính mình. Cách lãnh địa La Kiều tầm một km, đàn voi Mã Sa cũng chuẩn bị qua đêm. Thủ lĩnh trước kia của đàn, con voi cái Mã Sa năm mươi sáu tuổi đã chết vì bệnh nhiệt thán cách đó không lâu. Còn có ba thành viên khác trong đàn chịu chung bất hạnh với nó. Đứa em gái bốn mươi lăm tuổi của thủ lĩnh tiền nhiệm đã kế thừa tên Mã Sa, trở thành nữ thủ lĩnh của đàn. Thủ lĩnh của đàn voi thường là con cái có tuổi thọ cao nhất, đứa con gái La Lạp của Mã Sa năm nay chỉ mới hai mươi ba tuổi, không đủ đảm nhiệm trọng trách này. Con voi con xông nhầm vào lãnh địa La Kiều là trẻ mồ côi trong đàn voi Mã Sa, mụ mụ của nó cùng giống nữ thủ lĩnh, chết vì bệnh tật, dì và chị đã chăm sóc nó. Nhưng bọn nó cũng cần chăm sóc đứa nhỏ của chính mình, trong một lần sơ ý ngẫu nhiên, chú voi con này đã rời khỏi tầm mắt nhóm voi cái, sau đó thì bị lạc đàn.