Đàn voi Mã Sa ở lại lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ bốn ngày, trong khoảng thời gian này chúng cố hết sức tìm sư đàn Hoắc Tư Bỉ gây phiền toái. Đáng được ăn mừng chính là cuối cùng đàn voi cũng không đuổi tận giết tuyệt. Sự thực thì, trừ bỏ trâu, không còn loài động vật nào sẽ không chết không ngừng với sư tử. Đàn voi cho sư tử một bài học, lúc lựa chọn con mồi tốt nhất nên cẩn thận.
Theo lời giải thích của La Kiều chính là nếu không có bản lĩnh thì đừng ôm việc vào người. Sư đàn Áo La Tư có thể giết chết Duy Tạp chính vì chúng có thực lực, cả sư đàn huy động toàn bộ sức lực, còn có kế hoạch chặt chẽ chu đáo. Phỉ Lực cùng Ai La chỉ là nhất thời nảy lòng tham, hơn nữa còn đụng trúng ngay đàn voi đang xục xạo khắp nơi tìm kiếm đứa nhỏ thì lại phát hiện hai tên không muốn sống muốn ăn thịt voi con, không giẫm chết ngươi thì giẫm ai? Hận thù với sư đàn Áo La Tư trước đó trong nháy mắt đổ hết lên đầu sư đàn Hoắc Tư Bỉ. Nói tóm lại, sư tử Hoắc Tư Bỉ muốn làm chuyện xấu không thành còn bị sư tử khác bôi đen, giá trị may mắn của chúng đã trượt không phanh, bất cứ lúc nào cũng có thể phá nát cực hạn, tiếp tục trượt xuống mức âm.
Voi con Cách Nạp sau khi trở về đàn liền khôi phục bản tính hoạt bát, có dì cùng chị ở bên người, nó không cần e ngại bất cứ nguy hiểm nào bên ngoài. Bất quá lúc chơi đùa với anh chị họ, nó ngẫu nhiên sẽ nhớ tới con liệp báo đã giúp đỡ mình, có nên nói với dì tới thăm nó một chút không?
Đàn voi Mã Sa hoành hành ngang ngược trong lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ. Đám sư tử của sư đàn thì đang trốn đông trốn tây, ý đồ né tránh đám voi dã man không chịu nói lý này. Tình cảnh đàn voi Mã Sa làm sư đàn Áo La Tư uất nghẹn mấy tháng trước lại tái hiện, chẳng qua sư đàn Hoắc Tư Bỉ không có được lực như sư đàn Áo La Tư, chỉ có thể tiếp tục nén giận.
Vết thương ở chân sau Phỉ Lực rất nghiêm trọng, nơi bị nhánh cây đâm trúng có dấu hiệu nhiễm trùng, này rất có thể sẽ lấy mạng nó. Ai La luôn tận hết khả năng bồi bên cạnh Phỉ Lực, giúp nó liếm miệng vết thương cộng thêm an ủi. Hai anh em lúc này biểu hiện thân thiết không giống bình thường, chúng có huyết thống tương liên, từ lúc sinh ra đã luôn cùng nhau, nếu mất đi đối phương, sinh mệnh của chúng cũng không còn vẹn toàn. Sư đàn không ngừng di chuyển, Phỉ Lực không bắt kịp thì Ai La sẽ biến hóa hình thái, cõng nó trên lưng đi theo phía sau sư đàn.
Trừ bỏ Tổ Oa cùng Sa Oa, Nạp Tư cùng những con sư tử cái khác đều tỏ ra thờ ơ, Sa Oa bất đầu có nhận thức chung với Tổ Oa, hai con sư tử đực trẻ tuổi này nếu có thể sống sót nhất định sẽ hùng mạnh không hề thua kém Áo La Tư.
“Tổ Oa, hiện giờ ta tin lời ngươi rồi.” Sa Oa nằm nghiêng trên mặt đất, gối lên lưng Tổ Oa, mang thai làm nó có chút khó chịu, nó cần thức ăn, nhưng đám voi kia cứ chậm chạp không chịu rời đi, không có gì hỏng bét hơn chuyện này. Nó hiện giờ cũng giống như những con sư tử cái đang mang thai khác, chỉ có thể cố gắng nghỉ ngơi tiết kiệm thể lực.
“Tin cái gì?” Tổ Oa nghiêng đầu liếm trán Sa Oa, chị em chúng luôn rất thân thiết: “Tin tưởng chúng là những tên không tồi sao?”
“Đúng vậy. Bất quá chúng phải sống sót tiếp thì mới được.”
“Ừ.” Tổ Oa gật gật đầu: “Phải sống sót mới được, với lại, đám voi kia cũng cần phải đi đi?”
“Cho dù chúng đi, sư đàn Áo La Tư cũng tới tìm chúng ta gây rối, ngay cả sư đàn bé cỏn con có bốn con sư tử cũng dám xâm chiếm lãnh địa chúng ta, thực sự không còn gì uất ức hơn nữa…”
Sa Oa oán giận một phen, Tổ Oa không có cách nào an ủi. Sư đàn Hoắc Tư Bỉ chiếm cứ vùng châu thổ mấy trăm năm nay chưa từng gặp phải tình cảnh khó khăn như hiện tại, từ lúc tổ tiên chúng tới vùng châu thổ, chiếm lĩnh lãnh địa dồi dào này, sư đàn Hoắc Tư Bỉ vẫn luôn là sư đàn lớn số một số hai ở đây, hiện giờ chỉ có thể co đầu rút cổ chui vào sâu bên trong. Đây là sỉ nhục mà biết bao nhiêu năm nay chưa từng trải qua, đời mụ mụ, bà nội kế thữa lãnh địa cũng liên tục có sư đàn khác xâm chiếm, nhưng Tổ Oa cùng Sa Oa chưa bao giờ uể oải cùng phẫn nộ như hiện giờ.
“Một ngày nào đó…”
Tổ Oa hung hăng bấu vào đất, móng vuốt sắc bén lưu lại những vết cào thật sâu. Một ngày nào đó, nó muốn những kẻ vô sỉ kia phải trả giá!
Xung đột giữa sư tử và voi tiến triển thế nào, La Kiều không có hứng thú. Cậu chỉ biết, sư tử chọc giận voi, voi đang đuổi giết sư tử, vậy là đủ.
Sáu mươi con voi trưởng thành, nếu không thể dạy cho đám sư tử kia một bài học khó quên thì La Kiều sẽ bứt sạch lông trên đuôi sóc đất!
Sóc đất đang moi hạt giống biểu thị mình thực vô tội, sư tử cùng voi đánh nhau liên quan gì tới nó a? Liệp báo thề thì cứ thề đi, làm chi phải vặt đuôi nó? Bộ sóc đất dễ khi dễ lắm sao? Được rồi, nó quả thật rất dễ khi dễ a…
Bất quá La Kiều hiện giờ cũng không vội vàng tìm sóc đất gây rồi, cậu mang theo hai tiểu liệp báo núp bên bờ sông Tát chờ con mồi chui đầu vào lưới.
Hai ngày trước Mông Đế đã rời khỏi lãnh địa La Kiều, thuận tiện tha đi con bò tót ấu tể kia, La Kiều quỳ rạp trên đất hấp hối nhìn Mông Đế phấn chấn rời đi, oán giận cắn răng, này tính là gì chứ? Ăn uống no đủ còn chưa tính, còn muốn mang về nữa? ! Mang về ba bữa sáng trưa chiều thêm luôn bữa khuya?
La Kiều tràn ngập phẫn uất hoàn toàn quên bén đi con bò tót kia chính là mình tặng cho Mông Đế.
Bất quá, cho dù cậu nhớ tới thì tuyệt đối cũng coi như mình vừa mất trí nhớ.
Sau khi Mông Đế rời đi, La Sâm cùng La Thụy mới dám tới gần La Kiều, nhìn La Kiều bị hoa báo khi dễ gần một ngày một đêm, La Thụy liếm liếm lỗ tai La Kiều, lại cọ cọ trán, La Sâm thì kéo một con thỏ hoang đưa tới trước mặt cậu.
La Kiều nhìn thỏ hoang, lại nhìn hai tiểu liệp báo: “Con trai?”
La Sâm quay đầu đi, động động lỗ tai, nhưng không nói tiếng nào. La Thụy hệt như đang làm nũng mà liếm tai La Kiều: “Đây là ta cùng anh trai bắt đó, ba ba ăn đi.”
La Kiều cảm động muốn vừa chạy vừa khóc, bất quá chạy được nửa đường thì thể lực chống đỡ hết nổi nên ngã nhào xuống đất, vừa lau nước mắt vừa nức nở nói: “Con ngoan, thực hiếu thảo a, nhà ai có được đứa nhỏ tốt như vầy chứ…”
Vô cùng cảm động, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo cùng nhau ăn thịt con thỏ hoang ba ba gầy còm kia, lúc thể lực khôi phục, cậu lập tức mang theo con trai ra ngoài tìm kiếm con mồi, nhất định phải tìm ra bữa tiệc lớn cho hai đứa!
La Kiều đi quá mau nên không gặp được Mông Đế kéo theo con quyến linh ẩu tể trở lại. Nhìn hang núi trống rỗng, Mông Đế một ngụm cắn đứt cổ họng con mồi, ấu tể vừa nãy còn giãy dụa lập tức bất động.
Dám chạy? Chờ đó!
Mông Đế vồ hụt, phẫn nộ a…
Liệp báo ba ba không hề hay biết gì, hallelujah!
Bởi vì tạm thời không muốn nhìn thấy Mông Đế nên La Kiều trực tiếp mang theo La Sâm cùng La thụy đi tới bờ sông Tát. Lần đầu tiên đi săn thành công không chỉ làm hai tiểu liệp báo tự tin hơn, lá gan của liệp báo ba ba cũng lớn hơn một chút. Trước kia, trừ phi bất đắc dĩ, cậu sẽ không mang con trai đến đây, ở đây ở đâu cũng có cá sấu cùng hà mã, nguy hiểm ẩn úp khắp nơi. Nhưng hiện giờ thì khác, hai tiểu liệp báo có thể bắt được thỏ hoang chứng minh tốc độ cùng thể lực của chúng không ngừng tăng trưởng, chỉ cần đề cao cảnh giác thì rất ít động vật có thể đuổi kịp tốc độ của chúng.
Mục tiêu ban đầu của La Kiều là đám linh dương tới bờ sông uống nước, nhưng lúc nhìn thấy một con hà mã mới sinh không lâu thì lập tức thay đổi ý tưởng. Một cái chân trước của con hà mã kia bị thương, ở phần nối giữa chân trước và mình nó có một vết thương dài chưa kịp khép lại, nó chỉ có thể dựa vào ba chân để đứng thẳng, đi đường cũng khập khiễng. Theo tình huống miệng vết thương thì có thể do cá sấu gây ra
Ở trong nước có lẽ nhìn không ra, nhưng một khi hà mã con lên bờ, hành động vụng về của nó sẽ trở thành vết thương trí mạng.
Phát hiện điểm này không riêng liệp báo, còn có đám cá sấu bên bờ sông.
Quan hệ của hà mã cùng cá sấu rất kỳ diệu, chúng có thể sinh sống trong cùng một vùng thủy vực, bình an vô sự. Có lúc cũng phát sinh xung đột, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng. Cá sấu có thể giết chết một con hà mã trưởng thành, hà mã cũng có thể một ngụm cắn đứt cá sấu thành hai đoạn.
Hà mã mụ mụ luôn bảo vệ đứa nhỏ của mình, cho dù là lúc mang theo nó lên bờ hoặc trở lại trong nước, bọn nó sẽ há cái miệng rộng, dùng răng nanh cảnh cáo đám cá sấu cùng những con hà mã khác cách xa đứa nhỏ của mình một chút!
Muốn bắt được con hà mã này cũng không dễ dàng.
“Thực hao tâm tổn trí a…”
Hà mã mụ mụ trông coi rất nghiêm mật, nhưng đó không có nghĩa là La Kiều không tìm thấy cơ hội, điều cậu cần hiện giờ chính là kiên nhẫn.
La Sâm cùng La Thụy dựa vào người La Kiều, chăm chú nhìn từng cử động của cậu, La Kiều nói với hai tiểu liệp báo, bọn họ trời sinh có được tốc độ, nhưng đôi lúc cũng phải biết linh hoạt biến hóa.
“Giống con hoa báo kia đối với ba ba sao?”
Câu hỏi của La Thụy làm La Kiều nghẹn một chút, nói thật đi, con trai, ngươi thật sự không phải cố ý chứ?
La Thụy động động lỗ tai, biểu tình thực vô tội. Được rồi, liệp báo ba ba xác thực con trai mình rất đơn thuần, vì thế, cậu chỉ có thể cố cắn răng nuốt cơn nghẹn vào lòng.
Ba cha con đợi ở bờ sông suốt mấy giờ liền, theo nhiệt độ không khí ngày càng cao, không khí ở đây cũng trở nên căng thẳng, vùng nước có hạn lại có quá nhiều hà mã chen chúc, cơ hồ ngày nào cũng phát sinh xao động cùng hỗn loạn.
La Kiều chờ đợi chính là giờ phút này!
Đám hà mã trưởng thành bắt đầu chen chúc, hà mã con vì sợ đồng bạn giẫm chết hay bị thương không thể không tìm kiếm khe hở để leo lên bờ. Con hà mã bị thương kia đi theo phía sau một con hà mã con trường tráng, động tác rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Hỗn loạn ở giữa sông vẫn còn tiếp diễn, hai tiểu liệp báo đi theo La Kiều đã từng nhìn thấy trường hợp này nên cũng không cảm thấy sợ hãi, hiện giờ toàn bộ lực chú ý của chúng đều đặt trên người con hà mã tập tệnh kia.
“Ba ba!”
“Suỵt…”
La Kiều ý bảo hai tiểu liệp báo đừng lên tiếng, cậu vẫn còn đang chờ đợi, thẳng đến khi xác định mụ mụ của hà mã con vẫn chưa lên bờ vì bị kẹt trong đàn hà mã, hơn nữa khoảng cách của mục tiêu cùng những con hà mã khác cũng ngày càng xa. La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo nương theo dải rừng lặng lẽ tiếp cận hà mã con, xem xét đúng thời cơ rồi đột nhiên nhảy ra khỏi bụi cỏ, cắn chặt sau gáy hà mã con, kéo nó lùi vào trong dải rừng, hai tiểu liệp báo hiểu được ý đồ của La Kiều, chúng cũng nhào tới giúp cậu kéo hà mã.
Tiến vào dải rừng, La Kiều lập tức biến hóa hình thái, túm lấy một tảng đá hung hăng đập vào đầu hà mã con. Quá trình giết chóc quá nhanh, hà mã con căn bản không có cơ hội cầu cứu mụ mụ mình.
Lúc hà mã cái thoát ra khỏi mớ hỗn loạn bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm đứa nhỏ, hà mã con đã vĩnh viễn không có biện pháp đáp lại nó nữa.
Cá sấu bên bờ sông nhìn thấy hết thảy, nhưng chúng nó chỉ uể oải há lớn miệng cho đám chim nhỏ rỉa mớ thịt vụn dính trong răng, không hề có ý nhắc nhở hà mã mụ mụ.
Cá sấu máu lạnh, bởi vì máu của chúng, tính tình của chúng rất lạnh lùng.
Ba con liệp báo núp trong lùm cây ở dải rừng, ăn ngấu nghiến. Mùi máu tươi nồng đậm lan tràn trong không khí, dải rừng rậm rạp che khuất bóng chúng nó, đám kên kên xoay quanh trên không trung không hề phát hiện bữa tiệc lớn miễn phí này.
Nhưng La Kiều ăn bữa cơm này cũng không quá an tâm, cậu cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Nhịn không được đứng lên quan sát xung quanh, rốt cuộc ở sau một thân cây phát hiện ra nguyên nhân làm cậu cảnh giác. Bất quá, người này không phải địch nhân, có thể xem là bằng hữu.
“Gia Mã?”
Tháp Tháp từ phía sau Gia Mã đi tới, nhìn La Kiều cùng hai tiểu liệp báo: “Đã lâu không gặp.”
La Kiều nhìn La Sâm cùng La Thụy đang rất vui sướng, lại nhìn hai mẹ con vừa đột nhiên xuất hiện, cậu động động lỗ tai, nói: “Muốn ăn cùng không?”
Một câu, đổi lấy ánh mắt khinh bỉ của Gia Mã. Lúc La Kiều nghĩ em gái này sẽ dắt con trai xoay người rời đi thì em gái xinh đẹp lại dắt đứa con đi tới, nằm úp sấp, bắt đầu ăn.
Tuy bị khinh bỉ, nhưng La Kiều vẫn cảm thấy vui vẻ vì Gia Mã cùng Tháp Tháp xuất hiện, quả nhiên, cậu chính là M sao?
Bất quá La Kiều không biết, trên một nhánh cây Kigelia cách đó khoảng năm trăm mét, Bích Thúy Ti ánh mắt sáng rực nhìn cậu cùng Gia Mã, một con liệp báo đực, một con liệp báo cái, ba con liệp báo con… Mông Đế, ngươi cũng có ngày hôm nay a!
Đàn voi Mã Sa ở lại lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ bốn ngày, trong khoảng thời gian này chúng cố hết sức tìm sư đàn Hoắc Tư Bỉ gây phiền toái. Đáng được ăn mừng chính là cuối cùng đàn voi cũng không đuổi tận giết tuyệt. Sự thực thì, trừ bỏ trâu, không còn loài động vật nào sẽ không chết không ngừng với sư tử. Đàn voi cho sư tử một bài học, lúc lựa chọn con mồi tốt nhất nên cẩn thận.
Theo lời giải thích của La Kiều chính là nếu không có bản lĩnh thì đừng ôm việc vào người. Sư đàn Áo La Tư có thể giết chết Duy Tạp chính vì chúng có thực lực, cả sư đàn huy động toàn bộ sức lực, còn có kế hoạch chặt chẽ chu đáo. Phỉ Lực cùng Ai La chỉ là nhất thời nảy lòng tham, hơn nữa còn đụng trúng ngay đàn voi đang xục xạo khắp nơi tìm kiếm đứa nhỏ thì lại phát hiện hai tên không muốn sống muốn ăn thịt voi con, không giẫm chết ngươi thì giẫm ai? Hận thù với sư đàn Áo La Tư trước đó trong nháy mắt đổ hết lên đầu sư đàn Hoắc Tư Bỉ. Nói tóm lại, sư tử Hoắc Tư Bỉ muốn làm chuyện xấu không thành còn bị sư tử khác bôi đen, giá trị may mắn của chúng đã trượt không phanh, bất cứ lúc nào cũng có thể phá nát cực hạn, tiếp tục trượt xuống mức âm.
Voi con Cách Nạp sau khi trở về đàn liền khôi phục bản tính hoạt bát, có dì cùng chị ở bên người, nó không cần e ngại bất cứ nguy hiểm nào bên ngoài. Bất quá lúc chơi đùa với anh chị họ, nó ngẫu nhiên sẽ nhớ tới con liệp báo đã giúp đỡ mình, có nên nói với dì tới thăm nó một chút không?
Đàn voi Mã Sa hoành hành ngang ngược trong lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ. Đám sư tử của sư đàn thì đang trốn đông trốn tây, ý đồ né tránh đám voi dã man không chịu nói lý này. Tình cảnh đàn voi Mã Sa làm sư đàn Áo La Tư uất nghẹn mấy tháng trước lại tái hiện, chẳng qua sư đàn Hoắc Tư Bỉ không có được lực như sư đàn Áo La Tư, chỉ có thể tiếp tục nén giận.
Vết thương ở chân sau Phỉ Lực rất nghiêm trọng, nơi bị nhánh cây đâm trúng có dấu hiệu nhiễm trùng, này rất có thể sẽ lấy mạng nó. Ai La luôn tận hết khả năng bồi bên cạnh Phỉ Lực, giúp nó liếm miệng vết thương cộng thêm an ủi. Hai anh em lúc này biểu hiện thân thiết không giống bình thường, chúng có huyết thống tương liên, từ lúc sinh ra đã luôn cùng nhau, nếu mất đi đối phương, sinh mệnh của chúng cũng không còn vẹn toàn. Sư đàn không ngừng di chuyển, Phỉ Lực không bắt kịp thì Ai La sẽ biến hóa hình thái, cõng nó trên lưng đi theo phía sau sư đàn.
Trừ bỏ Tổ Oa cùng Sa Oa, Nạp Tư cùng những con sư tử cái khác đều tỏ ra thờ ơ, Sa Oa bất đầu có nhận thức chung với Tổ Oa, hai con sư tử đực trẻ tuổi này nếu có thể sống sót nhất định sẽ hùng mạnh không hề thua kém Áo La Tư.
“Tổ Oa, hiện giờ ta tin lời ngươi rồi.” Sa Oa nằm nghiêng trên mặt đất, gối lên lưng Tổ Oa, mang thai làm nó có chút khó chịu, nó cần thức ăn, nhưng đám voi kia cứ chậm chạp không chịu rời đi, không có gì hỏng bét hơn chuyện này. Nó hiện giờ cũng giống như những con sư tử cái đang mang thai khác, chỉ có thể cố gắng nghỉ ngơi tiết kiệm thể lực.
“Tin cái gì?” Tổ Oa nghiêng đầu liếm trán Sa Oa, chị em chúng luôn rất thân thiết: “Tin tưởng chúng là những tên không tồi sao?”
“Đúng vậy. Bất quá chúng phải sống sót tiếp thì mới được.”
“Ừ.” Tổ Oa gật gật đầu: “Phải sống sót mới được, với lại, đám voi kia cũng cần phải đi đi?”
“Cho dù chúng đi, sư đàn Áo La Tư cũng tới tìm chúng ta gây rối, ngay cả sư đàn bé cỏn con có bốn con sư tử cũng dám xâm chiếm lãnh địa chúng ta, thực sự không còn gì uất ức hơn nữa…”
Sa Oa oán giận một phen, Tổ Oa không có cách nào an ủi. Sư đàn Hoắc Tư Bỉ chiếm cứ vùng châu thổ mấy trăm năm nay chưa từng gặp phải tình cảnh khó khăn như hiện tại, từ lúc tổ tiên chúng tới vùng châu thổ, chiếm lĩnh lãnh địa dồi dào này, sư đàn Hoắc Tư Bỉ vẫn luôn là sư đàn lớn số một số hai ở đây, hiện giờ chỉ có thể co đầu rút cổ chui vào sâu bên trong. Đây là sỉ nhục mà biết bao nhiêu năm nay chưa từng trải qua, đời mụ mụ, bà nội kế thữa lãnh địa cũng liên tục có sư đàn khác xâm chiếm, nhưng Tổ Oa cùng Sa Oa chưa bao giờ uể oải cùng phẫn nộ như hiện giờ.
“Một ngày nào đó…”
Tổ Oa hung hăng bấu vào đất, móng vuốt sắc bén lưu lại những vết cào thật sâu. Một ngày nào đó, nó muốn những kẻ vô sỉ kia phải trả giá!
Xung đột giữa sư tử và voi tiến triển thế nào, La Kiều không có hứng thú. Cậu chỉ biết, sư tử chọc giận voi, voi đang đuổi giết sư tử, vậy là đủ.
Sáu mươi con voi trưởng thành, nếu không thể dạy cho đám sư tử kia một bài học khó quên thì La Kiều sẽ bứt sạch lông trên đuôi sóc đất!
Sóc đất đang moi hạt giống biểu thị mình thực vô tội, sư tử cùng voi đánh nhau liên quan gì tới nó a? Liệp báo thề thì cứ thề đi, làm chi phải vặt đuôi nó? Bộ sóc đất dễ khi dễ lắm sao? Được rồi, nó quả thật rất dễ khi dễ a…
Bất quá La Kiều hiện giờ cũng không vội vàng tìm sóc đất gây rồi, cậu mang theo hai tiểu liệp báo núp bên bờ sông Tát chờ con mồi chui đầu vào lưới.
Hai ngày trước Mông Đế đã rời khỏi lãnh địa La Kiều, thuận tiện tha đi con bò tót ấu tể kia, La Kiều quỳ rạp trên đất hấp hối nhìn Mông Đế phấn chấn rời đi, oán giận cắn răng, này tính là gì chứ? Ăn uống no đủ còn chưa tính, còn muốn mang về nữa? ! Mang về ba bữa sáng trưa chiều thêm luôn bữa khuya?
La Kiều tràn ngập phẫn uất hoàn toàn quên bén đi con bò tót kia chính là mình tặng cho Mông Đế.
Bất quá, cho dù cậu nhớ tới thì tuyệt đối cũng coi như mình vừa mất trí nhớ.
Sau khi Mông Đế rời đi, La Sâm cùng La Thụy mới dám tới gần La Kiều, nhìn La Kiều bị hoa báo khi dễ gần một ngày một đêm, La Thụy liếm liếm lỗ tai La Kiều, lại cọ cọ trán, La Sâm thì kéo một con thỏ hoang đưa tới trước mặt cậu.
La Kiều nhìn thỏ hoang, lại nhìn hai tiểu liệp báo: “Con trai?”
La Sâm quay đầu đi, động động lỗ tai, nhưng không nói tiếng nào. La Thụy hệt như đang làm nũng mà liếm tai La Kiều: “Đây là ta cùng anh trai bắt đó, ba ba ăn đi.”
La Kiều cảm động muốn vừa chạy vừa khóc, bất quá chạy được nửa đường thì thể lực chống đỡ hết nổi nên ngã nhào xuống đất, vừa lau nước mắt vừa nức nở nói: “Con ngoan, thực hiếu thảo a, nhà ai có được đứa nhỏ tốt như vầy chứ…”
Vô cùng cảm động, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo cùng nhau ăn thịt con thỏ hoang ba ba gầy còm kia, lúc thể lực khôi phục, cậu lập tức mang theo con trai ra ngoài tìm kiếm con mồi, nhất định phải tìm ra bữa tiệc lớn cho hai đứa!
La Kiều đi quá mau nên không gặp được Mông Đế kéo theo con quyến linh ẩu tể trở lại. Nhìn hang núi trống rỗng, Mông Đế một ngụm cắn đứt cổ họng con mồi, ấu tể vừa nãy còn giãy dụa lập tức bất động.
Dám chạy? Chờ đó!
Mông Đế vồ hụt, phẫn nộ a…
Liệp báo ba ba không hề hay biết gì, hallelujah!
Bởi vì tạm thời không muốn nhìn thấy Mông Đế nên La Kiều trực tiếp mang theo La Sâm cùng La thụy đi tới bờ sông Tát. Lần đầu tiên đi săn thành công không chỉ làm hai tiểu liệp báo tự tin hơn, lá gan của liệp báo ba ba cũng lớn hơn một chút. Trước kia, trừ phi bất đắc dĩ, cậu sẽ không mang con trai đến đây, ở đây ở đâu cũng có cá sấu cùng hà mã, nguy hiểm ẩn úp khắp nơi. Nhưng hiện giờ thì khác, hai tiểu liệp báo có thể bắt được thỏ hoang chứng minh tốc độ cùng thể lực của chúng không ngừng tăng trưởng, chỉ cần đề cao cảnh giác thì rất ít động vật có thể đuổi kịp tốc độ của chúng.
Mục tiêu ban đầu của La Kiều là đám linh dương tới bờ sông uống nước, nhưng lúc nhìn thấy một con hà mã mới sinh không lâu thì lập tức thay đổi ý tưởng. Một cái chân trước của con hà mã kia bị thương, ở phần nối giữa chân trước và mình nó có một vết thương dài chưa kịp khép lại, nó chỉ có thể dựa vào ba chân để đứng thẳng, đi đường cũng khập khiễng. Theo tình huống miệng vết thương thì có thể do cá sấu gây ra
Ở trong nước có lẽ nhìn không ra, nhưng một khi hà mã con lên bờ, hành động vụng về của nó sẽ trở thành vết thương trí mạng.
Phát hiện điểm này không riêng liệp báo, còn có đám cá sấu bên bờ sông.
Quan hệ của hà mã cùng cá sấu rất kỳ diệu, chúng có thể sinh sống trong cùng một vùng thủy vực, bình an vô sự. Có lúc cũng phát sinh xung đột, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng. Cá sấu có thể giết chết một con hà mã trưởng thành, hà mã cũng có thể một ngụm cắn đứt cá sấu thành hai đoạn.
Hà mã mụ mụ luôn bảo vệ đứa nhỏ của mình, cho dù là lúc mang theo nó lên bờ hoặc trở lại trong nước, bọn nó sẽ há cái miệng rộng, dùng răng nanh cảnh cáo đám cá sấu cùng những con hà mã khác cách xa đứa nhỏ của mình một chút!
Muốn bắt được con hà mã này cũng không dễ dàng.
“Thực hao tâm tổn trí a…”
Hà mã mụ mụ trông coi rất nghiêm mật, nhưng đó không có nghĩa là La Kiều không tìm thấy cơ hội, điều cậu cần hiện giờ chính là kiên nhẫn.
La Sâm cùng La Thụy dựa vào người La Kiều, chăm chú nhìn từng cử động của cậu, La Kiều nói với hai tiểu liệp báo, bọn họ trời sinh có được tốc độ, nhưng đôi lúc cũng phải biết linh hoạt biến hóa.
“Giống con hoa báo kia đối với ba ba sao?”
Câu hỏi của La Thụy làm La Kiều nghẹn một chút, nói thật đi, con trai, ngươi thật sự không phải cố ý chứ?
La Thụy động động lỗ tai, biểu tình thực vô tội. Được rồi, liệp báo ba ba xác thực con trai mình rất đơn thuần, vì thế, cậu chỉ có thể cố cắn răng nuốt cơn nghẹn vào lòng.
Ba cha con đợi ở bờ sông suốt mấy giờ liền, theo nhiệt độ không khí ngày càng cao, không khí ở đây cũng trở nên căng thẳng, vùng nước có hạn lại có quá nhiều hà mã chen chúc, cơ hồ ngày nào cũng phát sinh xao động cùng hỗn loạn.
La Kiều chờ đợi chính là giờ phút này!
Đám hà mã trưởng thành bắt đầu chen chúc, hà mã con vì sợ đồng bạn giẫm chết hay bị thương không thể không tìm kiếm khe hở để leo lên bờ. Con hà mã bị thương kia đi theo phía sau một con hà mã con trường tráng, động tác rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Hỗn loạn ở giữa sông vẫn còn tiếp diễn, hai tiểu liệp báo đi theo La Kiều đã từng nhìn thấy trường hợp này nên cũng không cảm thấy sợ hãi, hiện giờ toàn bộ lực chú ý của chúng đều đặt trên người con hà mã tập tệnh kia.
“Ba ba!”
“Suỵt…”
La Kiều ý bảo hai tiểu liệp báo đừng lên tiếng, cậu vẫn còn đang chờ đợi, thẳng đến khi xác định mụ mụ của hà mã con vẫn chưa lên bờ vì bị kẹt trong đàn hà mã, hơn nữa khoảng cách của mục tiêu cùng những con hà mã khác cũng ngày càng xa. La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo nương theo dải rừng lặng lẽ tiếp cận hà mã con, xem xét đúng thời cơ rồi đột nhiên nhảy ra khỏi bụi cỏ, cắn chặt sau gáy hà mã con, kéo nó lùi vào trong dải rừng, hai tiểu liệp báo hiểu được ý đồ của La Kiều, chúng cũng nhào tới giúp cậu kéo hà mã.
Tiến vào dải rừng, La Kiều lập tức biến hóa hình thái, túm lấy một tảng đá hung hăng đập vào đầu hà mã con. Quá trình giết chóc quá nhanh, hà mã con căn bản không có cơ hội cầu cứu mụ mụ mình.
Lúc hà mã cái thoát ra khỏi mớ hỗn loạn bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm đứa nhỏ, hà mã con đã vĩnh viễn không có biện pháp đáp lại nó nữa.
Cá sấu bên bờ sông nhìn thấy hết thảy, nhưng chúng nó chỉ uể oải há lớn miệng cho đám chim nhỏ rỉa mớ thịt vụn dính trong răng, không hề có ý nhắc nhở hà mã mụ mụ.
Cá sấu máu lạnh, bởi vì máu của chúng, tính tình của chúng rất lạnh lùng.
Ba con liệp báo núp trong lùm cây ở dải rừng, ăn ngấu nghiến. Mùi máu tươi nồng đậm lan tràn trong không khí, dải rừng rậm rạp che khuất bóng chúng nó, đám kên kên xoay quanh trên không trung không hề phát hiện bữa tiệc lớn miễn phí này.
Nhưng La Kiều ăn bữa cơm này cũng không quá an tâm, cậu cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Nhịn không được đứng lên quan sát xung quanh, rốt cuộc ở sau một thân cây phát hiện ra nguyên nhân làm cậu cảnh giác. Bất quá, người này không phải địch nhân, có thể xem là bằng hữu.
“Gia Mã?”
Tháp Tháp từ phía sau Gia Mã đi tới, nhìn La Kiều cùng hai tiểu liệp báo: “Đã lâu không gặp.”
La Kiều nhìn La Sâm cùng La Thụy đang rất vui sướng, lại nhìn hai mẹ con vừa đột nhiên xuất hiện, cậu động động lỗ tai, nói: “Muốn ăn cùng không?”
Một câu, đổi lấy ánh mắt khinh bỉ của Gia Mã. Lúc La Kiều nghĩ em gái này sẽ dắt con trai xoay người rời đi thì em gái xinh đẹp lại dắt đứa con đi tới, nằm úp sấp, bắt đầu ăn.
Tuy bị khinh bỉ, nhưng La Kiều vẫn cảm thấy vui vẻ vì Gia Mã cùng Tháp Tháp xuất hiện, quả nhiên, cậu chính là M sao?
Bất quá La Kiều không biết, trên một nhánh cây Kigelia cách đó khoảng năm trăm mét, Bích Thúy Ti ánh mắt sáng rực nhìn cậu cùng Gia Mã, một con liệp báo đực, một con liệp báo cái, ba con liệp báo con… Mông Đế, ngươi cũng có ngày hôm nay a!