Đàn voi Mã Sa dừng lại ở lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ đối với sư tử sống ở nơi này là phiền phức lớn, nhưng đối với một ít cư dân trên thảo nguyên mà nói đây là chuyện khá tốt.
Tỷ như khỉ đầu chó cùng cầy mangut.
Voi tuy ăn sạch phần lớn cỏ xanh cùng lá cây trong lãnh địa sư tử, rút cạn những nơi có nước ngọt nhưng đám khỉ đầu chó vẫn nguyện ý tiến tới bên cạnh voi, chỉ cần không chọc giận đám voi kia thì chúng sẽ có được chút lợi ích. Khỉ đầu chó có thể tìm kiếm những thực vật cùng mầm móng mà voi không thể tiêu hóa, cũng có thể uống nước cùng với voi, có thể xem là gián tiếp được đàn voi bảo hộ.
Có được lợi ích từ voi không riêng gì đám khỉ đầu chó, cày mangut cũng có thể canh giữ bên cạnh đàn voi để bắt đám côn trùng, đặc biệt là bọ hung.
Có vài loại thực vật cần phải nhờ vào voi mới có thể phát tán mầm móng, không ngừng sinh trưởng.
Điều này nghe có vẻ khá buồn nôn, nhưng đây chính là phương thức sinh tồn của nhóm động vật. Cả cộng đồng hợp lại thành một chuỗi sinh thái trên thảo nguyên, thiếu phần nào cũng sẽ phát sinh vấn đề.
Cho dù là nhóm mèo lớn bị đàn voi chán ghét cũng không ngoại lệ. Trừ bỏ sư tử cùng hoa báo, khỉ đầu chó cơ hồ không có thiên địch. Những loài chim dữ bay trên không trung cũng chỉ tạo thành uy hiếp với những con khỉ đầu chó con.
La Kiều không quan tâm đàn voi Mã Sa cùng đám khỉ đầu chó sống chung thế nào, hiện giờ cậu càng để tâm tới vị ‘khách trọ’ trong lãnh địa của mình.
Gia Mã cùng Tháp Tháp đã ở lãnh địa cậu được một tuần, Mông Đế ngẫu nhiên lại chạy tới kéo cậu vào hang núi làm chút câu thông thân thiết, nhưng không giống buổi tối Gia Mã vừa tời, làm La Kiều cơ hồ nghĩ hồn mình đã thoát xác thăng thiên.
Là con hoa báo kia còn chút lương tâm hay vẫn là lí do khác? La Kiều tình nguyện tin tưởng vế trước, cứ việc phần lớn động vật trên thảo nguyên đều cho rằng hoa báo không hề có thứ gọi là lương tâm.
La Sâm cùng La Thụy mỗi khi có thời gian liền cùng Tháp Tháp dính lại một chỗ. Ba tiểu liệp báo chụm lại, năng lượng gần như vô tận, truy đuổi, đùa giỡn, bắt chước vồ tới và căn khi đi săn, mỗi trò chơi đều thể hiện rõ chúng đang dần trưởng thành. Sức lực của ba tiểu liệp báo xấp xỉ nhau, nhưng phong cách đi săn lại hoàn toàn khác biệt. Từ đó có thể thấy được tính cách riêng biệt của chúng, La Sâm vẫn như trước là một người lãnh đạo mạnh mẽ, La Thụy rất thích vận dụng đầu óc, Tháp Tháp mỗi lần chơi trò đi săn đều rất quy củ, hơn nữa, lần nào cũng đạt được hiệu quả. Đối với việc này, không riêng gì hai tiểu liệp báo, ngay cả La Kiều cũng có chút hâm mộ.
Thực sự ngưỡng mộ, vì thế La Kiều bật ngón tay cái với Gia Mã, chị gái thật tuyệt vời! Dạy con trai rất thành công a!
Gia Mã vẫy vẫy cái đuôi, hướng về phía La Kiều kêu một tiếng, nhất thời làm La Kiều ủ rũ cụp tai: “A a a!” Đó là vì ngươi quá kém! Kỳ thật Gia Mã muốn nói là ‘còn phải nói’, nhưng trong mớ từ ngữ của nó không có từ này, thật đáng tiếc a.
Thật là vậy sao?
La Kiều nằm trên cỏ, nhàm chán trở mình, cọ cọ lưng, hai tiểu liệp báo đang chơi đùa với Tháp Tháp nhìn thấy thì lập tức bổ nhào tới cùng La Kiều lăn lộn. Tuy chơi với Tháp Tháp rất vui, nhưng bọn nó càng thích chơi cùng ba ba hơn. La Sâm luôn thích xem đầu La Kiều là con mồi tưởng tượng mà ôm chầm lấy, lúc nó ba bốn tháng tuổi, La Kiều không hề cảm thấy áp lực, nhưng tiểu liệp báo tám tháng, gần chín tháng tuổi cũng không còn nhỏ, cứ vậy bổ nhào tới ôm lấy đầu cậu, La Kiều suýt chút nữa đã bị con trai đè tới trợn trắng mắt.
Gia Mã không hề có ý muốn hỗ trợ, nó gọi Tháp Tháp tới, bắt đầu giúp đứa con chải chuốt bộ lông.
La Kiều khó khăn đẩy La Sâm ra, nghiêm nghị dạy bảo con trai, động tác này rất nguy hiểm, sau này không thể làm!
La Sâm biết mình suýt nữa đã gây rối, liền ngoan ngoãn cúi đầu, La Thụy ngồi chồm hổm bên cạnh, lỗ tai không ngừng động động, rất đồng tình với anh trai đang bị mắng. Sự thực, nó cũng rất muốn bổ nhào tới ôm lấy đầu ba ba, không ngờ bị anh trai giành trước. Bất quá, may mắn động tác của nó chậm hơn, nếu không, hiện giờ người đang bị dạy bảo chính là nó.
Dạy thì dạy, La Kiều nói thế nào cũng là một ba ba tốt, thấy La Sâm cùng La Thụy đều ngoan ngoãn không ầm ĩ nữa, cậu liền quyết định mang đám nhỏ đi tìm bữa tiệc lớn hôm nay. Cậu ngẫu nhiên phát hiện trong rừng hòe gai gần đó có dấu vết của linh dương sừng cao, tính toán mang theo hai đứa con cẩn thận tìm kiếm một phen.
Gia Mã nghe thấy La Kiều muốn đi tìm linh dương sừng cao thì cũng có chút hứng thú. Vừa lúc ba tiểu liệp báo đều đang học đi săn, về phương diện này, La Kiều khẳng định thua kém Gia Mã, nếu Gia Mã đã chủ động yêu cầu, La Kiều dĩ nhiên đáp ứng. Nếu La Kiều cự tuyệt thì Gia Mã cũng không tức giận, nơi này là lãnh địa La Kiều, cậu có quyền tuyệt đối.
Nói đến lãnh địa, La Kiều liền nhớ tới kẻ đã xông vào lãnh địa Gia Mã.
“Tên kia, nếu vẫn không đi thì phải làm sao?”
Những lời này La Kiều đã muốn hỏi suốt hai hôm nay, cũng không phải cậu muốn Gia Mã rời đi, chính là Gia Mã cứ mang theo Tháp Tháp sống bên ngoài lãnh địa, kia con liệp báo xông vào lãnh địa của nó làm tu hú cướp tổ chim khách thì sao đây?
“A a.” Không cần lo lắng.
“Thực không cần?”
“A.” Không cần. Khó có dịp Gia Mã tỏ ra ôn hòa với La Kiều, chính là lời nói kế tiếp của em gái này làm La Kiều trong nháy mắt đổ mồ hôi như mưa.
Gia Mã nói, nó là con liệp báo cái duy nhất ở khu vực đó, số còn lại đều là liệp báo đực, mùa mưa cũng sắp tới, nếu kẻ xông vào lãnh địa nó không chịu rời đi thì sớm muộn gì cũng bị những con liệp báo đực khác giáo huấn.
La Kiều gật gật đầu, biểu thị đã hiểu. Vì hiếm nên quý, phụ cận chỉ có một báo em gái xinh đẹp như vậy, nếu lãnh địa của nó bị một con liệp báo đực chiếm lĩnh thì nó nhất định phải rời đi, đến một nơi khác. Nói vậy, sau khi tiến vào mùa mưa, nếu không có liệp báo cái khác đến đó, những con liệp báo đực ở khu vực đó phải vượt qua một mùa mưa buồn tẻ không hề có em gái nào để theo đuổi. Nếu tên kia thật sự dám làm vậy, bị đánh một trận là nhẹ, chỉ sợ ngay cả mệnh cũng không còn. Tựa như Kiệt Lạc cả ngày chỉ nghĩ đến báo em gái, nó tuyệt đối sẽ gọi Mạt Sâm cùng lao lên dạy dỗ tên ngốc kia một phen.
“A!” Không đúng!
Gia Mã đột nhiên kêu một tiếng, La Kiều nhìn nó, động động lỗ tai: “Cái gì không đúng?”
“A a a, a a a a…” Ta đã quên mất, ngươi cũng là đực a…
Đùng đoàng!
Trán La Kiều nổi lên vài đường gân xanh, nếu dùng sức một chút phỏng chừng sẽ phụt máu.
Em gái này cố tình đi! Nhất định là cố tình!
Cho dù nó cố tình thì mình có thể làm gì? Hướng nó biểu diễn chút oai hùng của mình à?
Ngẫm lại năng lực đánh nhau của Gia Mã, lại nghĩ đến hậu quả nếu bị Mông Đế biết chuyện, La Kiều rụt cổ, quên đi, nhẫn nhịn mới thoát khỏi đau đớn, phải nhẫn!
Sự thực, trong đầu Gia Mã không lòng vòng như vậy, nó thật sự nghĩ gì nói đó, điều này lại càng làm La Kiều hộc máu. Nếu không phải biết hành vi đó thật sự ngu ngốc, La Kiều thật sự muốn treo một tấm bảng trên cổ, trên đó viết: đừng thấy ta nuôi hai đứa con, ta thật sự là báo đực!
Ngốc chết đi được!
Đám liệp báo đi tầm ba mươi phút thì đến rừng hòe gai mà linh dương sừng cao đang ẩn náu. Tuy linh dương sừng cao không di chuyển theo đàn như linh dương đầu bò cùng ngựa vằn, nhưng vào mùa khô, bởi vì thức ăn cùng nước uống rất khan hiếm, phần lớn chúng sẽ không tụ tập lại cùng một chỗ, muốn tìm tung tích chúng cũng không dễ. Cho dù tìm được, nếu thể trạng của kẻ săn mồi và con mồi chênh lệch quá lớn thì liệp báo cũng thường bị ép phải từ bỏ.
Liệp báo thường bắt ấu tể của linh dương sừng cao, liệp báo trưởng thành cũng có thể ra tay với linh dương cái. Nhưng những con linh dương sừng cao đực có thể trạng rất cường tráng, đôi sừng lớn của chúng có thể dễ dàng đâm thủng bụng liệp báo, muốn thành công bắt giữ một con linh dương sừng cao đực, bình thường chỉ có liệp báo đực kết thành đàn cùng liệp báo cái trưởng thành trợ giúp mới có cơ hội thành công.
La Kiều cùng Gia Mã cơ hồ đồng thời phát hiện con linh dương sừng cao đực đang nằm úp sấp trong bụi cỏ cao. Nó quá sơ suất, không che dấu tốt cặp sừng của mình. Cũng có thể nó cho rằng mình không cần phải che dấu, hiện giờ chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, lúc này chỉ có những kẻ săn mồi không muốn sống mới chạy đi săn. Không khéo chính là, liệp báo chính là ‘kẻ liều mạng’ đó, hơn nữa hai con liệp báo ngắm trúng nó cũng không thể nhìn bằng ánh mắt bình thường. Vì đứa nhỏ, liệp báo ba ba cùng mụ mụ trẻ tuổi quyết định phải mạo hiểm một lần.
La Kiều không phải lần đầu tiên bắt giữ linh dương sừng cao đực, tuy trước kia chỉ là một con bị thương, nhưng có Gia Mã hỗ trợ, cậu tin tưởng muốn giết chết con mồi này hoàn toàn không thành vấn đề.
Gia Mã gật gật đầu, đồng ý với kế hoạch đi săn của La Kiều. Hai con liệp báo không hề dùng từ ngữ hay âm thanh trao đổi nhưng vẫn có thể đọc hiểu từ ngôn ngữ cơ thể của đối phương, đây có lẽ là sự ăn ý vốn có giữa dã thú.
Nghĩ đến có sự ăn ý với một em gái báo xinh đẹp như thế này, La Kiều liền cảm thấy lâng lâng. Ngay sau đó lại bị ánh mắt đáng sợ của Mông Đế chọt bể hết mớ bong bóng phấn hồng, rớt lịch bịch xuống đất, được rồi, bay rất nguy hiểm, mặt đất vẫn an toàn nhất, nhẹ nhàng mà đi thôi.
Linh dương đực vẫn không hề có cảm giác với nguy hiểm tiềm tàng xung quanh.
La Kiều bảo La Sâm cùng La Thụy núp trong bụi cỏ cao, cẩn thận ẩn mình, Gia Mã cùng căn dặn Tháp Tháp như vậy, ba con liệp báo con nghe lời nằm úp sấp cúi đầu, như vậy có thể làm La Kiều cùng Gia Mã càng chuyên tâm đi săn hơn.
La Kiều cùng Gia Mã im lặng tiếp cận linh dương sừng cao đực, lúc khoảng cách của hai bên chỉ còn khoảng ba mươi mét, trên nhánh cây hòe gai trên đầu con linh dương đột nhiên truyền tới một trận tiếng chim hót véo von.
Bị phát hiện!
Thừa dịp linh dương sừng cao đực vẫn chưa đứng lên khỏi mặt đất, La Kiều xông tới hệt như một tia chớp, trong nháy mắt tăng tốc làm linh dương sừng cao căn bản không thể kéo giãn khoảng cách, La Kiều thử vươn móng sẫy chân linh dương, một lần, hai lần, ba lần, nhiều lần vẫn không có kết quả, chút sức lực nhỏ bé của cậu không thể dùng được lên người linh dương sừng cao.
La Kiều nổi giận, dứt khoát vươn hai chân trước túm lấy chân sau của linh dương sừng cao, ý đồ làm con mồi mất thăng bằng, kết quả lại hiệu quả.
Nhưng linh dương đực cường tráng lập tức bật dậy, tiếp tục chạy!
La Kiều nhận ra không thể tiếp tục như vậy, tuy tốc độ của linh dương sừng cao không bì kịp liệp báo, nhưng sức chịu đựng của nó lại tốt hơn liệp báo vài lần!
Cùng lúc đó, Gia Mã cũng vọt tới, nó đánh về phía một chân sau khác của linh dương sừng cao!
Linh dương sừng cao đực lại càng kinh hoảng, La Kiều nhân cơ hội này nhảy lên lưng, biến hóa hình thái, hai tay nắm chặt sừng nó, bất quá vì nhảy quá vội nên không kịp túm lấy tảng đá hay mấy nhánh cỏ, La Kiều nghiến răng, nghiêng đầu trực tiếp cắn lên cổ con mồi!
Miệng há to đến cực hạn, có thể cảm giác được nhịp đập mạch máu của đối phương.
Máu đỏ tươi dọc theo khóe miệng La Kiều cùng cổ linh dương sừng cao đực nhỏ giọt xuống, tốc độ của linh dương dần chậm lại, cố sức muốn hất con liệp báo đang cắn cổ mình văng ra, hai tay La Kiều tuy nắm chặt sừng cùng cổ nó nhưng hai chân chưa kịp dùng sức, kết quả suýt chút nữa bị linh dương hất bay ra ngoài.
Cho dù không trở thành báo bay trên không trung nhưng tình huống hiện tại cũng không tốt hơn bao nhiêu. Miệng cùng tay bấu chặt cổ linh dương, còn nửa thân dưới theo động tác lắc qua lắc lại của nó mà bay lên bay xuống.
Gia Mã tạm thời buông chân sau linh dương sừng cao, hướng La Kiều kêu to vài tiếng: “A a a a a!” Ngàn vạn lần đừng buông tay, nếu không nó sẽ đâm thủng bụng ngươi!
Dứt lời, lại nhắm ngay miệng vết thương bị cắn rách của linh dương, cắn tiếp!
Ba con liệp báo con nhìn La Kiều cùng Gia Mã giằng co với con linh dương sừng cao hồi lâu nhưng vẫn không có biện pháp hất ngã con mồi, vừa định lao ra hỗ trợ thì chỉ thấy La Kiều đột nhiên phát điên, dùng sức cắn xé da thịt trên cổ linh dương sừng cao, phun ra, cúi đầu, cắn tiếp!
Liên tiếp vài ngụm, linh dương sừng cao đực ngay cả kêu cũng không kêu được, bốn chân dường như trong nháy mắt mất hết sức lực, Gia Mã túm lấy thời cơ, dùng sức kéo chân sau nó, chỉ một lát sau, linh dương sừng cao lảo đảo ngã sấp xuống đất, Gia Mã lập tức nhả chân sau đối phương, chạy tới giúp La Kiều cùng cắn cổ con mồi, chặt đứt khí quản nó.
Loại hành vi xé toạt con mồi này trước kia chỉ bị Mạt Sâm Kiệt Lạc cùng hai đứa con của La Kiều thấy, hiện giờ bị Gia Mã cùng Tháp Tháp nhìn thấy, bất quá tựa hồ bọn họ không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Tàn nhẫn máu tanh gì đó, đối với mẹ con liệp báo mà nói căn bản là chuyện đương nhiên.
Linh dương sừng cao đực tử vong cũng không nhanh như vậy, hai con liệp báo trưởng thành hợp lực cắn cổ, nó giãy dụa ước chứng hơn mười phút mới tắt thở. La Kiều vốn muốn trực tiếp dùng đá chấm dứt nó, nhưng Gia Mã cứ cắn chặt cổ con mồi không buông. Quay đầu nhìn lại ba tiểu liệp báo, La Kiều quyết định từ bỏ ý tưởng dùng đá đập đầu con mồi, khó có một lần đi săn bình thường, cứ dùng theo cách bình thường để chấm dứt đi.
Bất quá, vị liệp báo ba ba nào đó thật sự cho rằng màn đi săn vừa nãy thực sự ‘bình thường’ sao?
Sau khi con mồi tắt thở, La Kiều cùng Gia Mã lập tức kêu ba tiểu liệp báo tới ăn, hai liệp báo trưởng thành đều cần nghỉ ngơi, ít nhất cũng hai mươi phút sau chúng mới có sức để ăn chút gì đó. Trong lúc này còn phải cảnh giác đám kên kên trên không trung cùng lũ chó rừng theo đuôi.
Ngay lúc năm liệp báo ăn ngấu nghiến, Tát Đặc vẫn quanh quẩn trong lãnh địa Gia Mã rốt cục cũng rời đi. Mấy ngày qua cũng đủ để nó xác định báo em gái kia sẽ không trở về, ít nhất là trước lúc nó rời đi sẽ không về, Tát Đặc một lần nữa bi thương.
Nhớ đến nguyên nhân mình tới vùng thảo nguyên này, Tát Đặc bắt một con mèo đồng cỏ trong lãnh địa Gia Mã, hỏi thăm nó vị trí lãnh địa của La Kiều, nó muốn đi tìm người anh em đang dưỡng hai ấu tể của mình. Không ngờ, Tát Đặc vừa mới ra khỏi lãnh địa Gia Mã thì vừa vặn đụng phải đàn voi Mã Sa cũng vừa rời khỏi lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ để tìm nguồn nước.
Đàn voi nhìn thấy Tát Đặc thì vô cùng hoang mang, kia là liệp báo? Hay sư tử?
Đàn voi Mã Sa dừng lại ở lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ đối với sư tử sống ở nơi này là phiền phức lớn, nhưng đối với một ít cư dân trên thảo nguyên mà nói đây là chuyện khá tốt.
Tỷ như khỉ đầu chó cùng cầy mangut.
Voi tuy ăn sạch phần lớn cỏ xanh cùng lá cây trong lãnh địa sư tử, rút cạn những nơi có nước ngọt nhưng đám khỉ đầu chó vẫn nguyện ý tiến tới bên cạnh voi, chỉ cần không chọc giận đám voi kia thì chúng sẽ có được chút lợi ích. Khỉ đầu chó có thể tìm kiếm những thực vật cùng mầm móng mà voi không thể tiêu hóa, cũng có thể uống nước cùng với voi, có thể xem là gián tiếp được đàn voi bảo hộ.
Có được lợi ích từ voi không riêng gì đám khỉ đầu chó, cày mangut cũng có thể canh giữ bên cạnh đàn voi để bắt đám côn trùng, đặc biệt là bọ hung.
Có vài loại thực vật cần phải nhờ vào voi mới có thể phát tán mầm móng, không ngừng sinh trưởng.
Điều này nghe có vẻ khá buồn nôn, nhưng đây chính là phương thức sinh tồn của nhóm động vật. Cả cộng đồng hợp lại thành một chuỗi sinh thái trên thảo nguyên, thiếu phần nào cũng sẽ phát sinh vấn đề.
Cho dù là nhóm mèo lớn bị đàn voi chán ghét cũng không ngoại lệ. Trừ bỏ sư tử cùng hoa báo, khỉ đầu chó cơ hồ không có thiên địch. Những loài chim dữ bay trên không trung cũng chỉ tạo thành uy hiếp với những con khỉ đầu chó con.
La Kiều không quan tâm đàn voi Mã Sa cùng đám khỉ đầu chó sống chung thế nào, hiện giờ cậu càng để tâm tới vị ‘khách trọ’ trong lãnh địa của mình.
Gia Mã cùng Tháp Tháp đã ở lãnh địa cậu được một tuần, Mông Đế ngẫu nhiên lại chạy tới kéo cậu vào hang núi làm chút câu thông thân thiết, nhưng không giống buổi tối Gia Mã vừa tời, làm La Kiều cơ hồ nghĩ hồn mình đã thoát xác thăng thiên.
Là con hoa báo kia còn chút lương tâm hay vẫn là lí do khác? La Kiều tình nguyện tin tưởng vế trước, cứ việc phần lớn động vật trên thảo nguyên đều cho rằng hoa báo không hề có thứ gọi là lương tâm.
La Sâm cùng La Thụy mỗi khi có thời gian liền cùng Tháp Tháp dính lại một chỗ. Ba tiểu liệp báo chụm lại, năng lượng gần như vô tận, truy đuổi, đùa giỡn, bắt chước vồ tới và căn khi đi săn, mỗi trò chơi đều thể hiện rõ chúng đang dần trưởng thành. Sức lực của ba tiểu liệp báo xấp xỉ nhau, nhưng phong cách đi săn lại hoàn toàn khác biệt. Từ đó có thể thấy được tính cách riêng biệt của chúng, La Sâm vẫn như trước là một người lãnh đạo mạnh mẽ, La Thụy rất thích vận dụng đầu óc, Tháp Tháp mỗi lần chơi trò đi săn đều rất quy củ, hơn nữa, lần nào cũng đạt được hiệu quả. Đối với việc này, không riêng gì hai tiểu liệp báo, ngay cả La Kiều cũng có chút hâm mộ.
Thực sự ngưỡng mộ, vì thế La Kiều bật ngón tay cái với Gia Mã, chị gái thật tuyệt vời! Dạy con trai rất thành công a!
Gia Mã vẫy vẫy cái đuôi, hướng về phía La Kiều kêu một tiếng, nhất thời làm La Kiều ủ rũ cụp tai: “A a a!” Đó là vì ngươi quá kém! Kỳ thật Gia Mã muốn nói là ‘còn phải nói’, nhưng trong mớ từ ngữ của nó không có từ này, thật đáng tiếc a.
Thật là vậy sao?
La Kiều nằm trên cỏ, nhàm chán trở mình, cọ cọ lưng, hai tiểu liệp báo đang chơi đùa với Tháp Tháp nhìn thấy thì lập tức bổ nhào tới cùng La Kiều lăn lộn. Tuy chơi với Tháp Tháp rất vui, nhưng bọn nó càng thích chơi cùng ba ba hơn. La Sâm luôn thích xem đầu La Kiều là con mồi tưởng tượng mà ôm chầm lấy, lúc nó ba bốn tháng tuổi, La Kiều không hề cảm thấy áp lực, nhưng tiểu liệp báo tám tháng, gần chín tháng tuổi cũng không còn nhỏ, cứ vậy bổ nhào tới ôm lấy đầu cậu, La Kiều suýt chút nữa đã bị con trai đè tới trợn trắng mắt.
Gia Mã không hề có ý muốn hỗ trợ, nó gọi Tháp Tháp tới, bắt đầu giúp đứa con chải chuốt bộ lông.
La Kiều khó khăn đẩy La Sâm ra, nghiêm nghị dạy bảo con trai, động tác này rất nguy hiểm, sau này không thể làm!
La Sâm biết mình suýt nữa đã gây rối, liền ngoan ngoãn cúi đầu, La Thụy ngồi chồm hổm bên cạnh, lỗ tai không ngừng động động, rất đồng tình với anh trai đang bị mắng. Sự thực, nó cũng rất muốn bổ nhào tới ôm lấy đầu ba ba, không ngờ bị anh trai giành trước. Bất quá, may mắn động tác của nó chậm hơn, nếu không, hiện giờ người đang bị dạy bảo chính là nó.
Dạy thì dạy, La Kiều nói thế nào cũng là một ba ba tốt, thấy La Sâm cùng La Thụy đều ngoan ngoãn không ầm ĩ nữa, cậu liền quyết định mang đám nhỏ đi tìm bữa tiệc lớn hôm nay. Cậu ngẫu nhiên phát hiện trong rừng hòe gai gần đó có dấu vết của linh dương sừng cao, tính toán mang theo hai đứa con cẩn thận tìm kiếm một phen.
Gia Mã nghe thấy La Kiều muốn đi tìm linh dương sừng cao thì cũng có chút hứng thú. Vừa lúc ba tiểu liệp báo đều đang học đi săn, về phương diện này, La Kiều khẳng định thua kém Gia Mã, nếu Gia Mã đã chủ động yêu cầu, La Kiều dĩ nhiên đáp ứng. Nếu La Kiều cự tuyệt thì Gia Mã cũng không tức giận, nơi này là lãnh địa La Kiều, cậu có quyền tuyệt đối.
Nói đến lãnh địa, La Kiều liền nhớ tới kẻ đã xông vào lãnh địa Gia Mã.
“Tên kia, nếu vẫn không đi thì phải làm sao?”
Những lời này La Kiều đã muốn hỏi suốt hai hôm nay, cũng không phải cậu muốn Gia Mã rời đi, chính là Gia Mã cứ mang theo Tháp Tháp sống bên ngoài lãnh địa, kia con liệp báo xông vào lãnh địa của nó làm tu hú cướp tổ chim khách thì sao đây?
“A a.” Không cần lo lắng.
“Thực không cần?”
“A.” Không cần. Khó có dịp Gia Mã tỏ ra ôn hòa với La Kiều, chính là lời nói kế tiếp của em gái này làm La Kiều trong nháy mắt đổ mồ hôi như mưa.
Gia Mã nói, nó là con liệp báo cái duy nhất ở khu vực đó, số còn lại đều là liệp báo đực, mùa mưa cũng sắp tới, nếu kẻ xông vào lãnh địa nó không chịu rời đi thì sớm muộn gì cũng bị những con liệp báo đực khác giáo huấn.
La Kiều gật gật đầu, biểu thị đã hiểu. Vì hiếm nên quý, phụ cận chỉ có một báo em gái xinh đẹp như vậy, nếu lãnh địa của nó bị một con liệp báo đực chiếm lĩnh thì nó nhất định phải rời đi, đến một nơi khác. Nói vậy, sau khi tiến vào mùa mưa, nếu không có liệp báo cái khác đến đó, những con liệp báo đực ở khu vực đó phải vượt qua một mùa mưa buồn tẻ không hề có em gái nào để theo đuổi. Nếu tên kia thật sự dám làm vậy, bị đánh một trận là nhẹ, chỉ sợ ngay cả mệnh cũng không còn. Tựa như Kiệt Lạc cả ngày chỉ nghĩ đến báo em gái, nó tuyệt đối sẽ gọi Mạt Sâm cùng lao lên dạy dỗ tên ngốc kia một phen.
“A!” Không đúng!
Gia Mã đột nhiên kêu một tiếng, La Kiều nhìn nó, động động lỗ tai: “Cái gì không đúng?”
“A a a, a a a a…” Ta đã quên mất, ngươi cũng là đực a…
Đùng đoàng!
Trán La Kiều nổi lên vài đường gân xanh, nếu dùng sức một chút phỏng chừng sẽ phụt máu.
Em gái này cố tình đi! Nhất định là cố tình!
Cho dù nó cố tình thì mình có thể làm gì? Hướng nó biểu diễn chút oai hùng của mình à?
Ngẫm lại năng lực đánh nhau của Gia Mã, lại nghĩ đến hậu quả nếu bị Mông Đế biết chuyện, La Kiều rụt cổ, quên đi, nhẫn nhịn mới thoát khỏi đau đớn, phải nhẫn!
Sự thực, trong đầu Gia Mã không lòng vòng như vậy, nó thật sự nghĩ gì nói đó, điều này lại càng làm La Kiều hộc máu. Nếu không phải biết hành vi đó thật sự ngu ngốc, La Kiều thật sự muốn treo một tấm bảng trên cổ, trên đó viết: đừng thấy ta nuôi hai đứa con, ta thật sự là báo đực!
Ngốc chết đi được!
Đám liệp báo đi tầm ba mươi phút thì đến rừng hòe gai mà linh dương sừng cao đang ẩn náu. Tuy linh dương sừng cao không di chuyển theo đàn như linh dương đầu bò cùng ngựa vằn, nhưng vào mùa khô, bởi vì thức ăn cùng nước uống rất khan hiếm, phần lớn chúng sẽ không tụ tập lại cùng một chỗ, muốn tìm tung tích chúng cũng không dễ. Cho dù tìm được, nếu thể trạng của kẻ săn mồi và con mồi chênh lệch quá lớn thì liệp báo cũng thường bị ép phải từ bỏ.
Liệp báo thường bắt ấu tể của linh dương sừng cao, liệp báo trưởng thành cũng có thể ra tay với linh dương cái. Nhưng những con linh dương sừng cao đực có thể trạng rất cường tráng, đôi sừng lớn của chúng có thể dễ dàng đâm thủng bụng liệp báo, muốn thành công bắt giữ một con linh dương sừng cao đực, bình thường chỉ có liệp báo đực kết thành đàn cùng liệp báo cái trưởng thành trợ giúp mới có cơ hội thành công.
La Kiều cùng Gia Mã cơ hồ đồng thời phát hiện con linh dương sừng cao đực đang nằm úp sấp trong bụi cỏ cao. Nó quá sơ suất, không che dấu tốt cặp sừng của mình. Cũng có thể nó cho rằng mình không cần phải che dấu, hiện giờ chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, lúc này chỉ có những kẻ săn mồi không muốn sống mới chạy đi săn. Không khéo chính là, liệp báo chính là ‘kẻ liều mạng’ đó, hơn nữa hai con liệp báo ngắm trúng nó cũng không thể nhìn bằng ánh mắt bình thường. Vì đứa nhỏ, liệp báo ba ba cùng mụ mụ trẻ tuổi quyết định phải mạo hiểm một lần.
La Kiều không phải lần đầu tiên bắt giữ linh dương sừng cao đực, tuy trước kia chỉ là một con bị thương, nhưng có Gia Mã hỗ trợ, cậu tin tưởng muốn giết chết con mồi này hoàn toàn không thành vấn đề.
Gia Mã gật gật đầu, đồng ý với kế hoạch đi săn của La Kiều. Hai con liệp báo không hề dùng từ ngữ hay âm thanh trao đổi nhưng vẫn có thể đọc hiểu từ ngôn ngữ cơ thể của đối phương, đây có lẽ là sự ăn ý vốn có giữa dã thú.
Nghĩ đến có sự ăn ý với một em gái báo xinh đẹp như thế này, La Kiều liền cảm thấy lâng lâng. Ngay sau đó lại bị ánh mắt đáng sợ của Mông Đế chọt bể hết mớ bong bóng phấn hồng, rớt lịch bịch xuống đất, được rồi, bay rất nguy hiểm, mặt đất vẫn an toàn nhất, nhẹ nhàng mà đi thôi.
Linh dương đực vẫn không hề có cảm giác với nguy hiểm tiềm tàng xung quanh.
La Kiều bảo La Sâm cùng La Thụy núp trong bụi cỏ cao, cẩn thận ẩn mình, Gia Mã cùng căn dặn Tháp Tháp như vậy, ba con liệp báo con nghe lời nằm úp sấp cúi đầu, như vậy có thể làm La Kiều cùng Gia Mã càng chuyên tâm đi săn hơn.
La Kiều cùng Gia Mã im lặng tiếp cận linh dương sừng cao đực, lúc khoảng cách của hai bên chỉ còn khoảng ba mươi mét, trên nhánh cây hòe gai trên đầu con linh dương đột nhiên truyền tới một trận tiếng chim hót véo von.
Bị phát hiện!
Thừa dịp linh dương sừng cao đực vẫn chưa đứng lên khỏi mặt đất, La Kiều xông tới hệt như một tia chớp, trong nháy mắt tăng tốc làm linh dương sừng cao căn bản không thể kéo giãn khoảng cách, La Kiều thử vươn móng sẫy chân linh dương, một lần, hai lần, ba lần, nhiều lần vẫn không có kết quả, chút sức lực nhỏ bé của cậu không thể dùng được lên người linh dương sừng cao.
La Kiều nổi giận, dứt khoát vươn hai chân trước túm lấy chân sau của linh dương sừng cao, ý đồ làm con mồi mất thăng bằng, kết quả lại hiệu quả.
Nhưng linh dương đực cường tráng lập tức bật dậy, tiếp tục chạy!
La Kiều nhận ra không thể tiếp tục như vậy, tuy tốc độ của linh dương sừng cao không bì kịp liệp báo, nhưng sức chịu đựng của nó lại tốt hơn liệp báo vài lần!
Cùng lúc đó, Gia Mã cũng vọt tới, nó đánh về phía một chân sau khác của linh dương sừng cao!
Linh dương sừng cao đực lại càng kinh hoảng, La Kiều nhân cơ hội này nhảy lên lưng, biến hóa hình thái, hai tay nắm chặt sừng nó, bất quá vì nhảy quá vội nên không kịp túm lấy tảng đá hay mấy nhánh cỏ, La Kiều nghiến răng, nghiêng đầu trực tiếp cắn lên cổ con mồi!
Miệng há to đến cực hạn, có thể cảm giác được nhịp đập mạch máu của đối phương.
Máu đỏ tươi dọc theo khóe miệng La Kiều cùng cổ linh dương sừng cao đực nhỏ giọt xuống, tốc độ của linh dương dần chậm lại, cố sức muốn hất con liệp báo đang cắn cổ mình văng ra, hai tay La Kiều tuy nắm chặt sừng cùng cổ nó nhưng hai chân chưa kịp dùng sức, kết quả suýt chút nữa bị linh dương hất bay ra ngoài.
Cho dù không trở thành báo bay trên không trung nhưng tình huống hiện tại cũng không tốt hơn bao nhiêu. Miệng cùng tay bấu chặt cổ linh dương, còn nửa thân dưới theo động tác lắc qua lắc lại của nó mà bay lên bay xuống.
Gia Mã tạm thời buông chân sau linh dương sừng cao, hướng La Kiều kêu to vài tiếng: “A a a a a!” Ngàn vạn lần đừng buông tay, nếu không nó sẽ đâm thủng bụng ngươi!
Dứt lời, lại nhắm ngay miệng vết thương bị cắn rách của linh dương, cắn tiếp!
Ba con liệp báo con nhìn La Kiều cùng Gia Mã giằng co với con linh dương sừng cao hồi lâu nhưng vẫn không có biện pháp hất ngã con mồi, vừa định lao ra hỗ trợ thì chỉ thấy La Kiều đột nhiên phát điên, dùng sức cắn xé da thịt trên cổ linh dương sừng cao, phun ra, cúi đầu, cắn tiếp!
Liên tiếp vài ngụm, linh dương sừng cao đực ngay cả kêu cũng không kêu được, bốn chân dường như trong nháy mắt mất hết sức lực, Gia Mã túm lấy thời cơ, dùng sức kéo chân sau nó, chỉ một lát sau, linh dương sừng cao lảo đảo ngã sấp xuống đất, Gia Mã lập tức nhả chân sau đối phương, chạy tới giúp La Kiều cùng cắn cổ con mồi, chặt đứt khí quản nó.
Loại hành vi xé toạt con mồi này trước kia chỉ bị Mạt Sâm Kiệt Lạc cùng hai đứa con của La Kiều thấy, hiện giờ bị Gia Mã cùng Tháp Tháp nhìn thấy, bất quá tựa hồ bọn họ không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Tàn nhẫn máu tanh gì đó, đối với mẹ con liệp báo mà nói căn bản là chuyện đương nhiên.
Linh dương sừng cao đực tử vong cũng không nhanh như vậy, hai con liệp báo trưởng thành hợp lực cắn cổ, nó giãy dụa ước chứng hơn mười phút mới tắt thở. La Kiều vốn muốn trực tiếp dùng đá chấm dứt nó, nhưng Gia Mã cứ cắn chặt cổ con mồi không buông. Quay đầu nhìn lại ba tiểu liệp báo, La Kiều quyết định từ bỏ ý tưởng dùng đá đập đầu con mồi, khó có một lần đi săn bình thường, cứ dùng theo cách bình thường để chấm dứt đi.
Bất quá, vị liệp báo ba ba nào đó thật sự cho rằng màn đi săn vừa nãy thực sự ‘bình thường’ sao?
Sau khi con mồi tắt thở, La Kiều cùng Gia Mã lập tức kêu ba tiểu liệp báo tới ăn, hai liệp báo trưởng thành đều cần nghỉ ngơi, ít nhất cũng hai mươi phút sau chúng mới có sức để ăn chút gì đó. Trong lúc này còn phải cảnh giác đám kên kên trên không trung cùng lũ chó rừng theo đuôi.
Ngay lúc năm liệp báo ăn ngấu nghiến, Tát Đặc vẫn quanh quẩn trong lãnh địa Gia Mã rốt cục cũng rời đi. Mấy ngày qua cũng đủ để nó xác định báo em gái kia sẽ không trở về, ít nhất là trước lúc nó rời đi sẽ không về, Tát Đặc một lần nữa bi thương.
Nhớ đến nguyên nhân mình tới vùng thảo nguyên này, Tát Đặc bắt một con mèo đồng cỏ trong lãnh địa Gia Mã, hỏi thăm nó vị trí lãnh địa của La Kiều, nó muốn đi tìm người anh em đang dưỡng hai ấu tể của mình. Không ngờ, Tát Đặc vừa mới ra khỏi lãnh địa Gia Mã thì vừa vặn đụng phải đàn voi Mã Sa cũng vừa rời khỏi lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ để tìm nguồn nước.
Đàn voi nhìn thấy Tát Đặc thì vô cùng hoang mang, kia là liệp báo? Hay sư tử?