La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo bận rộn cả ngày, tới gần chạng vạng mới kéo theo một con lợn warthog con quay về núi đá.
Hôm nay vận may của La Kiều không tệ, sau khi bắt được con lợn đất lại đụng một nhà lợn warthog ra ngoài kiếm ăn, lợn warthog cái bị thương, không biết bị sư tử hay kẻ săn mồi khác gây ra, điều này làm nó không rảnh để tâm tới đám nhỏ. La Kiều bùng nổ, liên tiếp bắt được ba con lợn warthog con. Bất quá cậu cũng bị hao hết thể lực.
Ba cha con ăn hai con, con còn lại La Kiều mang về núi đá.
Tát Đặc cả ngày đều ở trong hang, đói đến choáng váng. Hiện giờ nó không có cách nào ra ngoài đi săn, mùi máu tươi từ vết thương có thể dẫn tới những kẻ săn mồi khác. Linh cẩu có thể giết chết liệp báo trưởng thành khỏe mạnh, huống chi là một con liệp báo bị thương?
Thảo dược La Kiều mang về rất hiệu quả, nhưng Tát Đặc bức thiết cần thức ăn, chỉ có thức ăn mới có thể bổ sung thể lực cùng nhiệt lượng bị xói mòn của nó.
Lúc La Kiều trở về, Tát Đặc đừng ở cửa hang nhìn xung quanh cảnh giới. Thẳng đến khi bóng dáng La Kiều cùng hai tiểu liệp báo xuất hiện nó mới trầm tĩnh lại.
Không khí căng thẳng nháy mắt biến mất, trực giác dã thú rất nhạy bén, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đều phát hiện vừa nãy không thích hợp. Khó trách con liệp báo không có lấm tấm này có thể một mình sinh tồn trên thảo nguyên, nó tuyệt đối không yếu như La Kiều tưởng.
Về phần trước đó bị Mông Đế cào cho vài vuốt, được rồi, đây là chênh lệch giống loài a.
Dù sao, ai cũng không thể yêu cầu một vận động viên chạy nước rút có thể lông tóc vô thương dưới đòn công kích của vô địch đấm bốc đúng không?
“Cảm giác khá hơn chút nào không?”
La Kiều thả con lợn warthog con chỉ còn một hơi tới trước mặt Tát Đặc, liệp báo chỉ ăn thịt tươi, hơn nữa bình thường chỉ ăn con mồi do chính mình bắt giữ. Tình huống của Tát Đặc lúc này khá đặc biệt, tựa như Gia Mã trước đó, nếu không ăn thức ăn La Kiều đưa tới thì nó chỉ có thể chờ đói chết.
Tát Đặc nhìn lợn warthog con, lại nhìn La Kiều, đói khát cuối cùng cũng chiến thắng nghi hoặc, rốt cục Tát Đặc cắn cổ lợn warthog, chấm dứt sinh mạng nó, sau đó há mồm ăn ngấu nghiếng.
Không quan tâm La Kiều sẽ đưa ra điều kiện gì, ít nhất phải ăn no rồi nói sau.
Tát Đặc lang thôn hổ yết, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi hang động Tát Đặc dưỡng thương.
Đi ra ngoài núi đá thì phát hiện một nhóm khách không mời mà đến.
Một đám chồn đất thường thấy trên thảo nguyên. Đám nhóc con luôn tỏ vẻ bất an này cũng không được La Kiều hoan nghênh. Chúng là con mồi của diều hâu, trên vùng thảo nguyên này có vài loại diều hâu sinh sống, con lớn nhất có sải cánh dài tới mấy mét, từ khoảng cách hơn năm km có thể phát hiện con mồi, không chỉ chồn đất, cho dù là hai tiểu liệp báo cũng có khả năng gặp nguy hiểm.
Nhóm chồn đất phát hiện La Kiều, con canh gác phát ra tiếng kêu báo nguy chói tai, đám chồn đất còn lại lập tức dựng thẳng đuôi chạy về hang động ẩn nấp của mình.
Cứ việc chúng dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trối chết nhưng đối với liệp báo mà nói, muốn bắt đám chồn đất có vận tốc hai mươi km/h là không thành vấn đề.
Nhưng La Kiều không muốn bắt, cũng không muốn ăn thịt, cậu chỉ muốn đuổi chúng đi.
Không thể để đám chồn đất sinh sống ở nơi này! Sẽ rước lấy phiền phức.
“Ba ba?”
La Sâm cùng La Thụy không hiểu La Kiều lo lắng chuyện gì, chúng thừa dịp hỗn loạn túm được con chồn đất không kịp chạy trốn. So với chồn đất trưởng thành, nó thoạt nhìn nhỏ hơn một chút, có thể là ấu tể vừa rời khỏi ổ không lâu.
Hai tiểu liệp báo cào bị thương chân sau chồn đất, xem nó là đối tượng luyện tập đi săn.
La Kiều không ngăn cản, này thoạt nhìn tàn nhẫn, nhưng vì để La Sâm cùng La Thụy có thể tự lập sau khi trưởng thành, loại tàn nhẫn này là không thể tránh khỏi.
Không trung đã có thể nhìn thấy một bóng đen đang xoay quanh, bởi vì khoảng cách quá xa, La Kiều không thể xác định đó là diều hâu hay kên kên, đều là ác điểu nhưng thực đơn của chúng lại khác biệt, đây là lần đầu tiên La Kiều hi vọng kẻ xuất hiện trong tầm mắt mình là kên kên đến vậy. Đám ăn chực này, ít nhất cũng không vô duyên vô cớ công kích đứa nhỏ của cậu.
Làm La Kiều thất vọng chính là cái kẻ vừa xuất hiện trên bầu trời chính là kẻ mà cậu không muốn thấy nhất, loài diều hâu lớn nhất trên thảo nguyên. Lông chim trên đầu nó dựng thẳng hệt như một cái vương mượn màu đen, rõ ràng nó bị đám chồn đất hấp dẫn bay tới.
La Kiều lập tức bảo hai tiểu liệp báo buông con chồn đất dùng để luyện tập đi săn kia ra, mang chúng về hang núi.
Quả nhiên, con chồn đất xui xẻo kia không bao lâu sau đã bị móng vuốt diều hâu quơ lấy từ đám cỏ lên giữa không trung, tiếng kêu của kẻ săn mồi trên không càng ngày càng xa, dần dần biết mất trên bầu trời.
La Kiều ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, không trung xanh lam, ánh mặt trời chói chang, cậu thực hi vọng không trung xuất hiện vài cụm mây, tốt nhất là cũm mây đen kéo theo những cơn mưa, bất quá, này chỉ là hi vọng mà thôi.
Mùa mưa còn lâu, huống chi thời gian mùa khô cùng mùa mưa mỗi năm đều không chia rõ, có năm mùa khô kéo dài nên mùa mưa chỉ ngắn ngủi trong ba bốn tháng, La Kiều thực không hi vọng mùa mưa đầu tiên của mình lại dài đến vậy.
La Sâm cùng La Thụy không phải lần đầu tiên thấy diều hâu, lúc còn rất nhỏ chúng cũng là mục tiêu của kẻ săn mồi trên không này. Diều hâu không giống sư tử, chúng không xem liệp báo ấu tể là kẻ cạnh tranh mà giết chết, càng giống linh cẩu, chúng xem liệp báo ấu tể là thức ăn.
Vị vương giả bầu trời xuất hiện làm hai tiểu liệp báo nhớ tới những kí ức không tốt, nhịn không được tới gần La Kiều, muốn tìm chút an ủi từ ba ba.
“Làm sao vậy?”
La Kiều nghiêng đầu, cọ cọ La Thụy đang dựa vào người mình, thấy tiểu liệp báo không có tinh thần liền liếm liếm lỗ tai cùng bộ lông say gáy nó, cổ họng tiểu liệp báo phát ra tiếng gừ gừ, điều này biểu hiện nó hiện giờ thực thả lỏng, cũng thực thoải mái.
Trấn an La Thụy xong, La Kiều chuyển ánh mắt qua phía La Sâm, cứ việc nó không làm nũng như La Thụy, nhưng so với lúc xưa đã im lặng hơn rất nhiều.
La Kiều hiểu ra nguyên nhân, ngay sau đó thầm cào cấu cắn xé kẻ dám dọa hai tiểu liệp báo, còn ấn con dấu ‘cắn chết ngươi’ lên mặt nó!
Nếu muốn tên kia không tới nữa thì nhất định phải đuổi đám chồn đất đi!
Chính mình không ăn thịt chúng, việc gì phải để chúng ở lại lãnh địa chứ, lại còn rước nguy hiểm tới? Nếu là Mông Đế, có lẽ sẽ rất vui vẻ với việc đám sinh vật nhỏ này xây dựng cơ sở tạm thời ở cửa nhà mình, không cần đi xa cũng có được món điểm tâm. Nhưng liệp báo không ăn chồn đất, tựa như sóc đất vậy, chúng nó có thể làm đối tượng đi săn, nhưng làm thức ăn thì miễn.
Bất quá nếu muốn đuổi chúng đi cũng không phải chuyện dễ.
Nhớ tới Tát Đặc còn đang dưỡng thương trong hang, La Kiều khẽ nheo mắt, cho nó ăn lợn warthog rồi thì phải lấy chút lợi tức đi?
Vì thế chạng vạng cùng ngày, lúc cả nhà chồn đất trở về nhà mới nghỉ ngơi, hai con liệp báo trưởng thành mang theo hai tiểu liệp báo, xuất hiện trước cửa nhà chồn đất.
La Kiều lúc này mới phát hiện hang động mà lũ chồn đất cư trú chính là ổ của nhà lợn warthog bị mình đuổi tận giết tuyệt khi trước.
Này xem là trùng hợp hay oan gia ngõ hẹp a?
Vô luận là cái nào, dùng trong tình huống này đều không hợp lắm…
“Tốt lắm, chính là nơi này.”
La Kiều cùng Tát Đặc đều biến về hình thái nhân loại, vì tránh miệng vết thương đã bắt đầu khép lại của Tát Đặc một lần nữa nứt ra, La Kiều quấn một vòng cỏ bóng loáng trên đùi nó, lúc đầu Tát Đặc còn muốn kéo xuống, nhưng lúc La Kiều nói dám kéo xuống thì tự gánh hậu quả thì Tát Đặc liền thành thật.
Bất quá sau đó, Tát Đặc phát hiện cột như vậy quả thực có chỗ tốt, ít nhất, không cần lo lắng hành động quá mạnh mà vô ý làm miệng vết thương nghiêm trọng hơn.
“Nơi này?”
Tát Đặc nhìn cửa hang bị lũ chồn đất dọn dẹp sạch sẽ, lại nhìn La Kiều, cảm thấy mê mang. Ăn no không đi ngủ, đến đây làm chi?
La Kiều đưa một nhánh cây qua cho Tát Đặc: “Cầm.”
“Để làm chi?”
“Đào đi.”
Gì? !
Tát Đặc trợn tròn mắt, La Kiều kéo nó tới đây chỉ vì đào hang? Nhìn bộ dáng thực nghiêm túc của đối phương, Tát Đặc không thể nào nghi ngờ đó là một trò đùa.
Nhịn không được liếc mắt nhìn bụng La Kiều, có thể là cái kia không? Nhưng nó là công đi? Cho dù là liệp báo cái cũng không đào hang sinh ấu tể a…
Nếu để La Kiều biết Tát Đặc đang nghĩ gì, không biết cậu có trực tiếp dùng nhánh cây đâm chết nó hay không nữa? Cho dù không chết cũng chọt đến chết khiếp đi?
“Sao, không muốn?” La Kiều cầm nhánh cây gõ gõ lòng bàn tay, đôi mắt hổ phách nheo lại: “Đừng quên, trước đó ngươi đã đáp ứng gì với ta! Huống chi, ngươi còn ăn một con lợn warthog con! Nếu muốn có cơm ăn trước khi thương lành thì phải ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chưa?”
Tát Đặc bất đắc dĩ cuối đầu, sau khi nhìn La Kiều làm mẫu thì bắt đầu quỳ một gối, tránh hành động quá mạnh mà làm tét miệng vết thương, sau đó bắt đầu hì hục đào cửa hang.
Vì con lợn warthog hôm nay, nó đào!
Vì con lợn warthog ngày mai, lại đào!
Vì con lợn warthog ngày mốt, lại đào nữa!
…
Được rồi, anh bạn vì yêu cầu đột nhiên của La Kiều làm chấn kinh, một lòng nghĩ tới lợn warthog mà làm việc, không hề nghĩ tới chuyện liệu La Kiều có thể thiện lương cải thiện bữa ăn một chút hay không.
La Kiều bảo hai tiểu liệp báo ngoan ngoãn đứng một bên, bản thân cũng cầm một nhánh cây đào cùng Tát Đặc, bất quá anh bạn này thực cố sức, La Kiều đào một hồi liền đi qua ngồi cạnh con trai cùng xem náo nhiệt.
Khó trách đám địa chủ tư sản thích áp bức lao động như vậy, cảm giác này thực sự sung sướng a…
Chính mình nhàn rỗi, người khác lại đang cắm đầu làm việc, sao cậu lại cảm thấy thực vui sướng a?
Ánh trăng dần sáng tỏ, Tát Đặc vẫn còn bận rộn, La Kiều bảo hai tiểu liệp báo quay về hang động, tuy trong lãnh địa không có kẻ săn mồi khác nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Buổi tối Mông Đế lại ra ngoài đi săn, nó tha một con linh dương dừng cao trèo lên một cây keo ở biên giới lãnh địa, nương theo ánh trăng nhìn La Kiều cùng Tát Đặc đang bận rộn bên kia. Khó hiểu động động lỗ tai, bọn chúng đang làm gì vậy?
Đồng dạng khó hiểu còn có một nhà chồn đất đang run lập cập trốn dưới hang, cái hang cũ của bọn nó đột nhiên xuất hiện lũ ký sinh trùng, vất vả lắm chúng mới tìm được một nơi hợp ý, nào ngờ vừa ngủ được một nửa thì bị âm thanh đào đất của hai con liệp báo đánh thức.
Ông trời a, đó giờ chưa từng nghe nói liệp báo có thói quen đào hang a? ! Huống chi giờ là nửa đêm, chúng không ngủ lại chạy tới đào nhà bọn nó làm gì?
Nếu chồn đất có thể cùng La Kiều câu thông thì từ miệng La Kiều chúng sẽ biết được một từ vô cùng phù hợp với hoàn cảnh của mình lúc này ‘cưỡng chế di dời’.
Chủ nhân lãnh địa không hi vọng chúng nó ở lại đây, muốn đuổi hoặc giết cả đám thế này rất phiền, biện pháp đơn giản nhất là đào hang, phá hủy nhà của bọn nó.
Được rồi. Tát Đặc mệt tới thở hổn hển nhìn La Kiều bằng cặp mắt khác xưa, thật sự là quá hung tàn, khó trách có thể phát triển quan hệ thân mật với một con hoa báo…
La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo bận rộn cả ngày, tới gần chạng vạng mới kéo theo một con lợn warthog con quay về núi đá.
Hôm nay vận may của La Kiều không tệ, sau khi bắt được con lợn đất lại đụng một nhà lợn warthog ra ngoài kiếm ăn, lợn warthog cái bị thương, không biết bị sư tử hay kẻ săn mồi khác gây ra, điều này làm nó không rảnh để tâm tới đám nhỏ. La Kiều bùng nổ, liên tiếp bắt được ba con lợn warthog con. Bất quá cậu cũng bị hao hết thể lực.
Ba cha con ăn hai con, con còn lại La Kiều mang về núi đá.
Tát Đặc cả ngày đều ở trong hang, đói đến choáng váng. Hiện giờ nó không có cách nào ra ngoài đi săn, mùi máu tươi từ vết thương có thể dẫn tới những kẻ săn mồi khác. Linh cẩu có thể giết chết liệp báo trưởng thành khỏe mạnh, huống chi là một con liệp báo bị thương?
Thảo dược La Kiều mang về rất hiệu quả, nhưng Tát Đặc bức thiết cần thức ăn, chỉ có thức ăn mới có thể bổ sung thể lực cùng nhiệt lượng bị xói mòn của nó.
Lúc La Kiều trở về, Tát Đặc đừng ở cửa hang nhìn xung quanh cảnh giới. Thẳng đến khi bóng dáng La Kiều cùng hai tiểu liệp báo xuất hiện nó mới trầm tĩnh lại.
Không khí căng thẳng nháy mắt biến mất, trực giác dã thú rất nhạy bén, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đều phát hiện vừa nãy không thích hợp. Khó trách con liệp báo không có lấm tấm này có thể một mình sinh tồn trên thảo nguyên, nó tuyệt đối không yếu như La Kiều tưởng.
Về phần trước đó bị Mông Đế cào cho vài vuốt, được rồi, đây là chênh lệch giống loài a.
Dù sao, ai cũng không thể yêu cầu một vận động viên chạy nước rút có thể lông tóc vô thương dưới đòn công kích của vô địch đấm bốc đúng không?
“Cảm giác khá hơn chút nào không?”
La Kiều thả con lợn warthog con chỉ còn một hơi tới trước mặt Tát Đặc, liệp báo chỉ ăn thịt tươi, hơn nữa bình thường chỉ ăn con mồi do chính mình bắt giữ. Tình huống của Tát Đặc lúc này khá đặc biệt, tựa như Gia Mã trước đó, nếu không ăn thức ăn La Kiều đưa tới thì nó chỉ có thể chờ đói chết.
Tát Đặc nhìn lợn warthog con, lại nhìn La Kiều, đói khát cuối cùng cũng chiến thắng nghi hoặc, rốt cục Tát Đặc cắn cổ lợn warthog, chấm dứt sinh mạng nó, sau đó há mồm ăn ngấu nghiếng.
Không quan tâm La Kiều sẽ đưa ra điều kiện gì, ít nhất phải ăn no rồi nói sau.
Tát Đặc lang thôn hổ yết, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo rời khỏi hang động Tát Đặc dưỡng thương.
Đi ra ngoài núi đá thì phát hiện một nhóm khách không mời mà đến.
Một đám chồn đất thường thấy trên thảo nguyên. Đám nhóc con luôn tỏ vẻ bất an này cũng không được La Kiều hoan nghênh. Chúng là con mồi của diều hâu, trên vùng thảo nguyên này có vài loại diều hâu sinh sống, con lớn nhất có sải cánh dài tới mấy mét, từ khoảng cách hơn năm km có thể phát hiện con mồi, không chỉ chồn đất, cho dù là hai tiểu liệp báo cũng có khả năng gặp nguy hiểm.
Nhóm chồn đất phát hiện La Kiều, con canh gác phát ra tiếng kêu báo nguy chói tai, đám chồn đất còn lại lập tức dựng thẳng đuôi chạy về hang động ẩn nấp của mình.
Cứ việc chúng dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trối chết nhưng đối với liệp báo mà nói, muốn bắt đám chồn đất có vận tốc hai mươi km/h là không thành vấn đề.
Nhưng La Kiều không muốn bắt, cũng không muốn ăn thịt, cậu chỉ muốn đuổi chúng đi.
Không thể để đám chồn đất sinh sống ở nơi này! Sẽ rước lấy phiền phức.
“Ba ba?”
La Sâm cùng La Thụy không hiểu La Kiều lo lắng chuyện gì, chúng thừa dịp hỗn loạn túm được con chồn đất không kịp chạy trốn. So với chồn đất trưởng thành, nó thoạt nhìn nhỏ hơn một chút, có thể là ấu tể vừa rời khỏi ổ không lâu.
Hai tiểu liệp báo cào bị thương chân sau chồn đất, xem nó là đối tượng luyện tập đi săn.
La Kiều không ngăn cản, này thoạt nhìn tàn nhẫn, nhưng vì để La Sâm cùng La Thụy có thể tự lập sau khi trưởng thành, loại tàn nhẫn này là không thể tránh khỏi.
Không trung đã có thể nhìn thấy một bóng đen đang xoay quanh, bởi vì khoảng cách quá xa, La Kiều không thể xác định đó là diều hâu hay kên kên, đều là ác điểu nhưng thực đơn của chúng lại khác biệt, đây là lần đầu tiên La Kiều hi vọng kẻ xuất hiện trong tầm mắt mình là kên kên đến vậy. Đám ăn chực này, ít nhất cũng không vô duyên vô cớ công kích đứa nhỏ của cậu.
Làm La Kiều thất vọng chính là cái kẻ vừa xuất hiện trên bầu trời chính là kẻ mà cậu không muốn thấy nhất, loài diều hâu lớn nhất trên thảo nguyên. Lông chim trên đầu nó dựng thẳng hệt như một cái vương mượn màu đen, rõ ràng nó bị đám chồn đất hấp dẫn bay tới.
La Kiều lập tức bảo hai tiểu liệp báo buông con chồn đất dùng để luyện tập đi săn kia ra, mang chúng về hang núi.
Quả nhiên, con chồn đất xui xẻo kia không bao lâu sau đã bị móng vuốt diều hâu quơ lấy từ đám cỏ lên giữa không trung, tiếng kêu của kẻ săn mồi trên không càng ngày càng xa, dần dần biết mất trên bầu trời.
La Kiều ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh, không trung xanh lam, ánh mặt trời chói chang, cậu thực hi vọng không trung xuất hiện vài cụm mây, tốt nhất là cũm mây đen kéo theo những cơn mưa, bất quá, này chỉ là hi vọng mà thôi.
Mùa mưa còn lâu, huống chi thời gian mùa khô cùng mùa mưa mỗi năm đều không chia rõ, có năm mùa khô kéo dài nên mùa mưa chỉ ngắn ngủi trong ba bốn tháng, La Kiều thực không hi vọng mùa mưa đầu tiên của mình lại dài đến vậy.
La Sâm cùng La Thụy không phải lần đầu tiên thấy diều hâu, lúc còn rất nhỏ chúng cũng là mục tiêu của kẻ săn mồi trên không này. Diều hâu không giống sư tử, chúng không xem liệp báo ấu tể là kẻ cạnh tranh mà giết chết, càng giống linh cẩu, chúng xem liệp báo ấu tể là thức ăn.
Vị vương giả bầu trời xuất hiện làm hai tiểu liệp báo nhớ tới những kí ức không tốt, nhịn không được tới gần La Kiều, muốn tìm chút an ủi từ ba ba.
“Làm sao vậy?”
La Kiều nghiêng đầu, cọ cọ La Thụy đang dựa vào người mình, thấy tiểu liệp báo không có tinh thần liền liếm liếm lỗ tai cùng bộ lông say gáy nó, cổ họng tiểu liệp báo phát ra tiếng gừ gừ, điều này biểu hiện nó hiện giờ thực thả lỏng, cũng thực thoải mái.
Trấn an La Thụy xong, La Kiều chuyển ánh mắt qua phía La Sâm, cứ việc nó không làm nũng như La Thụy, nhưng so với lúc xưa đã im lặng hơn rất nhiều.
La Kiều hiểu ra nguyên nhân, ngay sau đó thầm cào cấu cắn xé kẻ dám dọa hai tiểu liệp báo, còn ấn con dấu ‘cắn chết ngươi’ lên mặt nó!
Nếu muốn tên kia không tới nữa thì nhất định phải đuổi đám chồn đất đi!
Chính mình không ăn thịt chúng, việc gì phải để chúng ở lại lãnh địa chứ, lại còn rước nguy hiểm tới? Nếu là Mông Đế, có lẽ sẽ rất vui vẻ với việc đám sinh vật nhỏ này xây dựng cơ sở tạm thời ở cửa nhà mình, không cần đi xa cũng có được món điểm tâm. Nhưng liệp báo không ăn chồn đất, tựa như sóc đất vậy, chúng nó có thể làm đối tượng đi săn, nhưng làm thức ăn thì miễn.
Bất quá nếu muốn đuổi chúng đi cũng không phải chuyện dễ.
Nhớ tới Tát Đặc còn đang dưỡng thương trong hang, La Kiều khẽ nheo mắt, cho nó ăn lợn warthog rồi thì phải lấy chút lợi tức đi?
Vì thế chạng vạng cùng ngày, lúc cả nhà chồn đất trở về nhà mới nghỉ ngơi, hai con liệp báo trưởng thành mang theo hai tiểu liệp báo, xuất hiện trước cửa nhà chồn đất.
La Kiều lúc này mới phát hiện hang động mà lũ chồn đất cư trú chính là ổ của nhà lợn warthog bị mình đuổi tận giết tuyệt khi trước.
Này xem là trùng hợp hay oan gia ngõ hẹp a?
Vô luận là cái nào, dùng trong tình huống này đều không hợp lắm…
“Tốt lắm, chính là nơi này.”
La Kiều cùng Tát Đặc đều biến về hình thái nhân loại, vì tránh miệng vết thương đã bắt đầu khép lại của Tát Đặc một lần nữa nứt ra, La Kiều quấn một vòng cỏ bóng loáng trên đùi nó, lúc đầu Tát Đặc còn muốn kéo xuống, nhưng lúc La Kiều nói dám kéo xuống thì tự gánh hậu quả thì Tát Đặc liền thành thật.
Bất quá sau đó, Tát Đặc phát hiện cột như vậy quả thực có chỗ tốt, ít nhất, không cần lo lắng hành động quá mạnh mà vô ý làm miệng vết thương nghiêm trọng hơn.
“Nơi này?”
Tát Đặc nhìn cửa hang bị lũ chồn đất dọn dẹp sạch sẽ, lại nhìn La Kiều, cảm thấy mê mang. Ăn no không đi ngủ, đến đây làm chi?
La Kiều đưa một nhánh cây qua cho Tát Đặc: “Cầm.”
“Để làm chi?”
“Đào đi.”
Gì? !
Tát Đặc trợn tròn mắt, La Kiều kéo nó tới đây chỉ vì đào hang? Nhìn bộ dáng thực nghiêm túc của đối phương, Tát Đặc không thể nào nghi ngờ đó là một trò đùa.
Nhịn không được liếc mắt nhìn bụng La Kiều, có thể là cái kia không? Nhưng nó là công đi? Cho dù là liệp báo cái cũng không đào hang sinh ấu tể a…
Nếu để La Kiều biết Tát Đặc đang nghĩ gì, không biết cậu có trực tiếp dùng nhánh cây đâm chết nó hay không nữa? Cho dù không chết cũng chọt đến chết khiếp đi?
“Sao, không muốn?” La Kiều cầm nhánh cây gõ gõ lòng bàn tay, đôi mắt hổ phách nheo lại: “Đừng quên, trước đó ngươi đã đáp ứng gì với ta! Huống chi, ngươi còn ăn một con lợn warthog con! Nếu muốn có cơm ăn trước khi thương lành thì phải ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chưa?”
Tát Đặc bất đắc dĩ cuối đầu, sau khi nhìn La Kiều làm mẫu thì bắt đầu quỳ một gối, tránh hành động quá mạnh mà làm tét miệng vết thương, sau đó bắt đầu hì hục đào cửa hang.
Vì con lợn warthog hôm nay, nó đào!
Vì con lợn warthog ngày mai, lại đào!
Vì con lợn warthog ngày mốt, lại đào nữa!
…
Được rồi, anh bạn vì yêu cầu đột nhiên của La Kiều làm chấn kinh, một lòng nghĩ tới lợn warthog mà làm việc, không hề nghĩ tới chuyện liệu La Kiều có thể thiện lương cải thiện bữa ăn một chút hay không.
La Kiều bảo hai tiểu liệp báo ngoan ngoãn đứng một bên, bản thân cũng cầm một nhánh cây đào cùng Tát Đặc, bất quá anh bạn này thực cố sức, La Kiều đào một hồi liền đi qua ngồi cạnh con trai cùng xem náo nhiệt.
Khó trách đám địa chủ tư sản thích áp bức lao động như vậy, cảm giác này thực sự sung sướng a…
Chính mình nhàn rỗi, người khác lại đang cắm đầu làm việc, sao cậu lại cảm thấy thực vui sướng a?
Ánh trăng dần sáng tỏ, Tát Đặc vẫn còn bận rộn, La Kiều bảo hai tiểu liệp báo quay về hang động, tuy trong lãnh địa không có kẻ săn mồi khác nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Buổi tối Mông Đế lại ra ngoài đi săn, nó tha một con linh dương dừng cao trèo lên một cây keo ở biên giới lãnh địa, nương theo ánh trăng nhìn La Kiều cùng Tát Đặc đang bận rộn bên kia. Khó hiểu động động lỗ tai, bọn chúng đang làm gì vậy?
Đồng dạng khó hiểu còn có một nhà chồn đất đang run lập cập trốn dưới hang, cái hang cũ của bọn nó đột nhiên xuất hiện lũ ký sinh trùng, vất vả lắm chúng mới tìm được một nơi hợp ý, nào ngờ vừa ngủ được một nửa thì bị âm thanh đào đất của hai con liệp báo đánh thức.
Ông trời a, đó giờ chưa từng nghe nói liệp báo có thói quen đào hang a? ! Huống chi giờ là nửa đêm, chúng không ngủ lại chạy tới đào nhà bọn nó làm gì?
Nếu chồn đất có thể cùng La Kiều câu thông thì từ miệng La Kiều chúng sẽ biết được một từ vô cùng phù hợp với hoàn cảnh của mình lúc này ‘cưỡng chế di dời’.
Chủ nhân lãnh địa không hi vọng chúng nó ở lại đây, muốn đuổi hoặc giết cả đám thế này rất phiền, biện pháp đơn giản nhất là đào hang, phá hủy nhà của bọn nó.
Được rồi. Tát Đặc mệt tới thở hổn hển nhìn La Kiều bằng cặp mắt khác xưa, thật sự là quá hung tàn, khó trách có thể phát triển quan hệ thân mật với một con hoa báo…