Edit: Sakurahương Beta: Sakura “ Nên trở về thì hắn sẽ trở lại thôi.” Liên lão gia tử trầm giọng nói.
Phát hiện nét mặt của Liên lão gia tử không đúng nên Chu thị cũng không có tiếp tục hỏi nữa.
Liên Mạn Nhi đem món ăn bày lên bàn của Liên lão gia tử, nói hai câu thì trở về Tây sương phòng. Ăn xong cơm tối Liên Thủ Nhân vẫn chưa trở lại.
Liên Mạn Nhi ra cửa ôm bó củi liền thấy Liên lão gia tử đứng ở ngoài sân, một tay chắp sau lưng, một tay khác đang cầm ống điếu, từng ngụm từng ngụm phun khói thuốc. Lúc này, sắc trời đã sẩm tối rồi, mặt Liên lão gia tử chìm trong sương khói làm cho người ta không nhìn thấy cụ thể nét mặt của ông như thế nào. Nhưng là, ai cũng có thể có cảm giác, tâm tình của Liên lão gia tử không tốt, hơn nữa càng ngày càng lo lắng.
Liên Mạn Nhi không dám nói chuyện, ôm bó củi trở về phòng. Liên lão gia tử hẳn là đoán được Liên Thủ Nhân đi đâu, cũng không đi tìm, mà cũng không nói cho người trong nhà biết, đây là tại sao? Có phải là muốn bảo vệ thể diện của Liên Thủ Nhân, dù sao trong nhà hắn cũng là con trai lớn, lại sắp làm quan. Liên lão gia tử cứ đứng đợi Liên Thủ Nhân trở lại, nhưng hắn chậm chạp không về, điều này làm cho Liên lão gia tử có chút thiếu kiên nhẫn.
Liên Thủ Nhân không phải muốn ở trong miếu đó chờ qua đêm đi, Liên Mạn Nhi âm thầm chắc lưỡi.
“ Lão gia tử đứng bên ngoài đã bao lâu?” Trương thị cũng nhìn thấy Liên lão gia tử ngoài sân, lên tiếng hỏi Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, xong bảo Liên Thủ lễ cùng nhau đi tới.
“ Phụ thân, Đại ca còn chưa trở lại. Nếu không con với Tam ca đi tìm?” Liên Thủ Tín nói với Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử hút một hơi thuốc, trầm ngâm một hồi không nói gì. Liên Mạn Nhi đi theo Liên Thủ Tín đến gần Liên lão gia tử, gặp được vẻ mặt do dự của ông. Liên lão gia tử không muốn cho người khác biết, dù cho đó là con của mình, biết Liên Thủ Nhân đi cái loại địa phương đó, nhưng trời lại tối rồi ông lo lắng a. Vì vậy do dự không biết có nên cho con thứ ba và thứ tư đi tìm Liên Thủ Nhân hay không.
“ Chờ một chút.” Liên lão gia tử do dự hồi lâu, cuối cùng nói.
Liên lão gia tử không phải sĩ diện bình thường a, Liên Mạn Nhi trong lòng thở dài.
“ Phụ thân, Đại ca đây là đi đâu?” Liên Thủ Lễ hỏi.
Liên Mạn Nhi nhìn nhìn Liên lão gia tử coi ông trả lời thế nào.
Liên lão gia tử tựa hồ không có nghe Liên Thủ Lễ hỏi, tự nhiên rút ra thuốc lá rời.
“ Lúc ăn cơm, gã sai vặt đi vào nói có người trong huyện đi tìm đại ca. Đại ca nói với phụ thân sợ là có chuyện gấp, hẳn là chuyện đại ca có thể đảm nhiệm chức vụ hay không.” Liên Thủ Tín thấy Liên lão gia tử không nói lời nào liền giải thích với Liên Thủ Lễ “ Sợ là thật có chuyện gì trì hoãn đi.”
“ Ngay cả có chuyện thì cũng nên mang cái tin trở về chứ” Liên Mạn Nhi liền nói “ Làm cho ông nội lo lắng. Phía ngoài trời lạnh ông nội vào nhà đợi đi. Nếu như ông nội không yên lòng thì để con với cha và Tam bá đến cửa thôn đón Đại bá.”
“ Mạn Nhi thật là hiểu chuyện.” Liên lão gia tử từ trong lòng ngực phát ra một tiếng thở dài, sắc mặt cũng hòa hoãn lại “ Các con cũng trở về phòng đi, ta ở trong viện đi lại cho tiêu thực (ý là tiêu hóa thức ăn) thôi. Không phải đợi lão đại. Hắn lớn như vậy tự có tính toán, sao lại sợ hắn đi mất.”
Trong lòng Liên Mạn Nhi cười thầm, Liên lão gia tử còn không biết xấu hổ nói ông không phải đợi Liên Thủ Nhân kìa.
“ Phụ thân, hay là vẫn để con ra cửa thôn đón đại ca đi.” Liên Thủ Tín nói.
Liên Mạn Nhi âm thầm liếc mắt, thầm nghĩ, cha nàng thật đúng là người vừa thành thật vừa phúc hậu, nàng vừa rồi nói như vậy là do biết Liên lão gia tử không có ý muốn Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ ra cửa thôn chờ Liên Thủ Nhân.
Con lớn nhất đi tới nơi phong lưu khoái hoạt, tới tối không về, Liên lão gia tử làm cha lo cho con, còn muốn giúp hắn che dấu, chẳng lẽ còn muốn để cho hai đứa con thành thực này đi nghênh đón? Liên Thủ Nhân là công thần? Liên lão gia tử nếu làm như thế thật thì thực tức cười.
“ Cha đứa nhỏ, mặc thêm áo vào.” Trương thị đi ra đem cái áo vải dày mang cho Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín choàng cái áo liền hướng bên ngoài đi.
“ Trở lại!” Liên lão gia tử trầm giọng nói.
“ Phụ thân?” Liên Thủ Tín nghe giọng Liên lão gia tử nói không nén nổi tức giận chỉ đành phải dừng lại, trong lòng rất là không giải thích được.
“ Trời đã tối rồi, đều trở về phòng ngủ đi, ngày mai không phải đều làm việc?” Liên lão gia tử nói.
“ Vậy…… Đại ca…”
“ Hắn không lạc được, không cần phải để ý.” Liên lão gia tử nói. Vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị đều hiếu thuận, thành thực, thiện lương để cho sở tác sở vi của Liên Thủ Nhân càng làm cho người ta khó có thể dễ dàng tha thứ.
Liên lão gia tử cứng rắn đem một nhà Liên Thủ Tín và Liên Thủ lễ đi trở về phòng, ông cũng không có ý định ở trong sân đợi, xoay người trở về phòng. Vừa lúc đó, chỉ nghe thấy có tiếng vang của xe ngựa ngoài cửa lớn, ngay sau đó đại môn bị đẩy ra, một bóng người hơi có chút lảo đảo từ bên ngoài đi vào.
“ Đại ca trở lại.” Liên Tú Nhi đứng ở cửa chính phòng mừng rỡ kêu lên.
Liên lão gia tử dừng bước, xoay người đối diện Liên Thủ Nhân.
“ Trở lại?” Liên lão gia tử đánh giá trên dưới Liên Thủ Nhân, hỏi giọng bình tĩnh.
Thấy Liên Thủ Nhân trở lại, Liên Mạn Nhi lại theo Liên Thủ Tín từ trong phòng đi ra. Liên Mạn Nhi không khỏi cảm thấy, thần thái và giọng nói Liên lão gia tử quá mức bình tĩnh, rất có cảm giác … yên tĩnh trước cơn bão lớn.
Bất quá, tựa hồ Liên Thủ Nhân không phát hiện thái độ dị thường của Liên lão gia tử.
“ Phụ thân.” Liên Thủ Nhân đứng trước mặt Liên lão gia tử “ Là Hoàng cử nhân ở huyện thành, mạnh lôi kéo không cho con trở lại.”
“ Đại bá, xiêm y của người thật là thơm.” Liên Mạn Nhi hít mũi một cái. Cách Liên Thủ Nhân hai ba bước, Liên Mạn Nhi ngửi được vị son phấn trên người hắn, còn nặng hơn lại là mùi rượu.
Được rồi, những lời này là nàng cố ý nói.
“ Con đi vào.” Liên lão gia tử nói một cái với Liên Thủ Nhân, lại đem tẩu thuốc đập dập rồi xoay người trực tiếp đi vào phòng.
Liên Thủ Nhân lúc này phát hiện có gì đó không đúng nhưng cũng chỉ có thể đi theo Liên lão gia tử vào nhà.
Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Thủ Lễ và Triệu thị đều có chút không giải thích được, cũng đi theo phía sau muốn đi chính phòng. Bọn họ đều muốn nghe ngóng chuyện Liên Thủ Nhân và Hoàng cử nhân ở huyện thành xem họ nói chuyện quan trọng gì, có phải hay không Liên Thủ Nhân có thể trở thành quan.
“ Các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi.” Liên lão gia tử quay đầu nói với Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ.
Hai người chỉ đành phải đứng lại.
“ Hai người các ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Liên lão gia tử cũng nói với Liên Tú Nhi và Chu thị đứng trước cửa phòng. Sau đó gọi Liên Thủ Nhân trực tiếp vào tây phòng.
Cửa tây phòng ngay sau đó đóng lại, Liên Mạn Nhi còn gnhe thấy tiếng gài cửa phòng lại.
“ Quỳ xuống!” Đây là tiếng nói của Liên lão gia tử giảm thấp xuống.
Phía ngoài mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Sau đó trong tây phòng vang lên tiếng của Liên Thủ Nhân bị đau kêu khóc.
Không cần chính mắt đi xem, trong đầu Liên Mạn Nhi cũng hiện ra được tình cảnh Liên lão gia tử không kìm chế được quơ tẩu thuốc, hướng trên người Liên Thủ Nhân chào hỏi. Liên lão gia tử duy trì hình tượng của Liên Thủ nhân trước mặt các con nhưng không có nghĩa là ông chấp nhận hành động của hắn. Vừa vặn ngược lại, Liên lão gia tử rất tức giận thi hành gia pháp trên người Liên Thủ Nhân.
“ Cha, đừng đánh! Nương, mau mau cứu con, cha muốn đánh chết con! Nhị đệ, Tam đệ. Tứ đệ, cứu mạng a… …” Liên Thủ Nhân tựa hồ bị đánh lợi hại nên gọi lung tung cứu mạng.
Trong tây phòng lại vang lên tiếng đồ vật rơi trên mặt đất, giống như lúc Liên Thủ Nhân giãy giụa kêu cứu đụng vào cạnh bàn ngã lăn. Liên lão gia tử cũng không bỏ qua cho hắn, vừa truy đánh vừa mắng chửi.
“… Những sách kia của ngươi, đều đọc đến trong bụng chó hết đi? Làm khó ngươi hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta, ta còn không có mù đâu. Những năm nay, mọi người trong nhà ăn mặc tiết kiệm nuôi ngươi, ngươi lại tiêu xài như nước, ta mở một con mắt nhắm một con mắt mở cho qua. Không nghĩ tới ngươi lại còn dám nói. Hôm nay không đánh chết ngươi, tên súc sinh này, ta thẹn với tổ tông Liên gia…”
Liên Mạn Nhi len lén lè lưỡi, Liên lão gia tử lần này thật sinh khí khác hẳn với lần gia pháp trước với Liên Thủ Nhân.
Liên Thủ Nhân đã kêu khóc không giống tiếng người.
“ Lão gia tử, ông mở cửa, ông muốn đem lão đại đánh chết thật sao?” Chu thị thay đổi sắc mặt, nhào tới cửa tây phòng cuốt cửa gỗ la vào bên trong “ Có chuyện gì, ông từ từ nói với nó. Mấy năm nay nó đọc sách,không giống lão tam, lão tứ da thô thịt dày, không chịu được ông đánh như vậy, ông đánh nó hỏng rồi, chúng ta làm sao lộ mặt đây…”
“ Phụ thân, mở cửa, đừng đánh.” Liên Tú Nhi cũng nhào tới.
“ Đánh như vậy thật sự sẽ chết người đấy.” Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ lúc này thật bối rối. Không phải hai người bọn họ phản ứng chậm mà là họ thật không ngờ tới Liên lão gia tử vậy mà lại đánh Liên Thủ Nhân. Ở trong mắt bọn họ, Liên Thủ Nhân chỉ là trở về chậm một chút mà chưa đưa tin cho người trong nhà thôi, theo tính tình Liên lão gia tử thì nói hai câu cũng xong việc.
Tiếng la của Liên Thủ Nhân ngày càng suy yếu, mọi người chỉ nghe thấy tiếng thở của Liên lão gia tử.
Nghe tình hình trong phòng, Liên lão gia tử có thể đem Liên thủ Nhân đánh chết, hơn nữa còn muốn liên lụy tới ông.
“ Ông trời của ta a, đây là chuyện gì, lão gia tử, ông không đau lão đại thì cũng phải thương thân mình a…” Chu thị bối rối, đụng từng cánh cửa muốn đi vào” Lão tam, lão tứ, các con nghĩ biện pháp đi.”
“ Đem cửa phá vỡ đi.” Liên Thủ tín và Liên Thủ Lễ vừa thương lượng, bọn họ nói Liên lão gia tử không nghe chỉ có thể dùng biện pháp này.
Trương thị, Triệu thị và Liên Tú Nhi đỡ Chu thị qua một bên, Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ hô lên một,hai,ba cùng nhau tông vào cửa.
Thời đại này, không giống như kiếp trước của Liên Mạn Nhi phát tiển, nhưng đồ thì hơn thật sự. Cửa phòng làm bằng gỗ, đo lường thật chính xác, được gắn vào cũng là dùng loại đầu gỗ chắc chắn, không phải là cái loại gỗ nửa lớp da,loại vụn gỗ được chế tác có thể so sánh. Liên Thủ Tín và Liên Thủ lễ đều là tráng niên, hàng năm đều làm việc, thân cốt bền chắc, rất giống khí lực của một nhóm người. Nhưng là như vậy, hai người cũng phải đụng tới một lát mới làm cửa vỡ.
Cửa vừa mở ra, mọi người liền ùn ùn kéo đi vào. Bên trong nhà, cái bàn bị lật trên đất, thân thể Liên Thủ Nghĩa co rút nằm trên mặt đất, Liên lão gia tử một tay vịn eo, tay kia để tại bên người, sắc mặt đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, tẩu thuốc từ trong tay ông rớt xuống, lẳng lặng kêu lên một tiếng đinh đương trên đất.
“ Trời ơi…” Chu thị thấy tình hình này, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té trên đất.