Edit : pthu Liên lão gia tử và Chu thị không hẹn mà cùng buông mí mắt xuống, lại là một hồi im lặng ngắn ngủi.
“Lão Nhị, con đó, con có ý kiến gì?” Sau khi trầm mặc một hồi, Liên lão gia tử lại hỏi Liên Thủ Nghĩa.
“Cha, trong nhà có cha làm chủ, con có thể có ý kiến gì, con giống đại ca, cha nói thế nào thì là thế đó.” Liên Thủ Nghĩa nói.
Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa nói thế là đều tán thành ở riêng, như vậy hỏi Liên Thủ Lễ dường như cũng không có cần thiết nữa.
“Lão Tam, con thấy thế nào?” Nhưng mà Liên lão gia tử vẫn hỏi Liên Thủ Lễ, lần này cũng không có ngắt ngừng chút nào.
“Cha, cha thấy sao, nói thế nào cũng được.” Liên Thủ Lễ nói.
“Một đám vương bát độc tử, muốn tách thì tách đi a.” Chu thị nhìn không được liền mắng một câu, quay người xoay lưng về phía mấy người con trai ngồi. Chẳng qua là bà ngồi như vậy, mặt lại vừa vặn hướng ra ngoài cửa sổ, cũng vừa vặn có thể nhìn thấy được Liên Mạn Nhi.
Chú thích : Vương bát độc tử: nguyên gốc là con bê con rùa, theo baike.baidu, thì đây là tiếng địa phương của vùng Đông Bắc TQ, là tiếng mắng chửi người, đồng nghĩa với “Ngang Ngược”. Trong truyện này, ta vẫn để nguyên, vì đây là tiếng địa phương.
Chu thị lại xê dịch mông, điều chỉnh phương hướng một chút, mặt hướng về phía góc tường, lúc này mới coi như là trước mắt thanh tịnh.
“Cả nhà đều đồng ý chia, vậy thì chia a….ta cùng nương các con đều đã già rồi…” Liên lão gia tử thở dài một hơi.
Vẫn như cũ không có ai phát biểu, mọi người đều đang chờ nghe Liên lão gia tử nói chia nhà như thế nào.
Trong lòng Liên lão gia tử giờ phút này có thể nói là ngũ vị tạp trần. Trong lòng muốn nói, là ông không muốn chia ra. Lão nhân nhà ai lại đồng ý phân gia đâu, ai lại không mong cả nhà náo náo nhiệt nhiệt, con cháu cùng tập hợp ở một nhà, hầu hạ dưới gối đây.
Những lời Liên Thủ Tín vừa mới nói kia, chẳng lẽ trong lòng ông không rõ ràng sao?
Trải qua mấy chục năm, ông so với Liên Thủ Tín thấy càng rõ ràng hơn. Nhưng mà ông cũng không muốn chấp nhận sự thật này. Phàm là có một tia hy vọng, có thể đem cái nhà này ghép lại ở cùng một chỗ, ông cũng sẽ không buông tha.
Nhưng mà chuyện lại dồn đến mức này, Liên Thủ Tín sợ về sau tai họa vô cùng, vì vậy không muốn cứu cấp. Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa mỗi người đều có tính toán nhỏ nhặt của riêng mình.
Không có đường nào có thể đi, tức giận nóng nảy, hô lên nói muốn phân gia.
Nếu như có nhi tử nào đó có thể đứng ra ngăn cản một chút thì tốt rồi. Vốn là ông gửi gắm hy vọng vào Liên Thủ Nhân. Vì làm con trai trưởng của Liên gia, trên người Liên Thủ Nhân lại có danh tiếng là tú tài nếu như phản đối ở riêng. Như vậy thì cái nhà này lại tiếp tục có thể tụ họp ở cùng một chỗ rồi.
Thế nhưng, Liên Thủ Nhân lại để cho ông phải thất vọng. Luôn luôn ở dưới sự chủ trì của ông. Liên Thủ Nhân được cả nhà cung dưỡng nhiều năm như vậy, không ngờ lại nguyện ý phân gia như thế. Chuyện này so với chuyện bản thân ông muốn phân gia, còn làm cho ông thương tâm hơn.
Cái nhà này mấy lần đối diện với việc tan rã, là ông cố gắng xoay chuyển tình thế, lại đem mọi người cầm lấy gắn chặt với nhau. Nhưng mà bây giờ, đã nắm chặt gắn lại với nhau không được nữa rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tim của Liên lão gia tử như đống tro tàn.
“Cái nhà này chia như thế nào, các ngươi đều nói một chút suy nghĩ của mình ra đi.” Dù sao thì cũng vẫn là người nhà cả đời. Liên lão gia tử vẫn là cầm được thì cũng buông được. Lão chỉnh đốn lại tâm tình vỡ nát trên mặt đất, lại mở miệng nói ra.
“Cha, cha thấy, cái nhà này của chúng ta, miệng ăn thì nhiều, nam đinh cũng không ít. Lão Tứ hắn đã tách ra ở riêng rồi, cái nhà đó chúng ta không tính là sẽ lại gộp vào ở chung. Còn dư lại mấy người chúng ta, tổng cộng là năm nam đinh. Con một phòng này, đã chiếm bốn người. Nhị Lang, Tam Lang, Tứ Lang, Lục Lang sau này đều là người tiếp tục hương khói cho Liên gia chúng ta. Liên gia chúng ta quan trọng cái gì nhất a, còn không phải là con cháu lo việc hương hỏa quan trọng nhất sao. Nhị Lang cưới vợ. Tức khắc chắt trai của cha sẽ sinh ra rồi. Tam Lang, Tứ Lang, Lục Lang, bây giờ đều phải cưới vợ.”
“Con nói cái biện pháp đơn giản a, tài sản của nhà chúng ta là gì, đều gộp lại một chút, chia thành năm phần. Năm anh em của Kế Tổ mỗi người một phần. Con cùng Đại ca, sau này phải dựa vào con trai nuôi dưỡng, cũng không cần chia cái gì rồi, sau này liền sống cùng con trai là được.”
“Đúng vậy, bọn con không cần gì. Chỉ cần chia cho mấy đứa nhỏ.” Hà thị bận rộn nói phụ họa.
Nghe thấy cái cách chia này, Liên Mạn Nhi vịn vào khung cửa sổ, không khỏi ngẩn ngơ. Liên Thủ Nghĩa rất biết tính toán a, sao hắn lại không nói đem toàn bộ đồ gì đó đều cho bọn hắn hết. Chia như vậy, người Nhị phòng đương nhiên là chiếm được nhiều nhất, Tam phòng thì không có gì cả. Thậm chí Liên lão gia tử, Chu thị cùng Liên Tú Nhi cái gì cũng không có.
“Ta nhổ vào, ngươi là cái đồ vương bát độc tử mất lương tâm.” Chu thị vù một tiếng, xoay người lại, hướng về phía Liên Thủ Nghĩa liền nhổ một bãi nước miếng, “Ngươi thật sự là biết tính toán, sao ngươi không nói là đem chúng ta đuổi đi ra ngoài luôn, cái gì cũng đều thuộc về ngươi! Ngươi lại để cho ta, lão gia tử cùng Tú Nhi uống gió tây bắc hả? Ngươi là cái đồ bại gia tử. Một cái tòa nhà lớn, hơn một trăm lượng bạc đều ở trong tay ngươi mà trôi theo dòng nước, ngươi có cái mặt dày như con lừa, ngươi còn muốn chia đồ. Thừa lúc còn sớm, ngươi quang thân (toàn thân trần trụi mà đi ra, không được mang theo cái gì ) cút đi cho ta. Ta coi như không có sinh ra cái tên súc sinh này, sinh ra liền thả vào trong thùng nước tiểu chết rồi.”
Liên quan đến lợi ích của bản thân, sinh lực của Chu thị mạnh mẽ vô cùng.
“Mẹ, mẹ đừng có vội mắng, con còn không phải là chưa nói xong hết sao.” Liên Thủ Nghĩa liền cười toe toét miệng, “Cha mẹ bây giờ không phải là có một ít con, cháu sao, sao có thể để cho cha mẹ hai người tự mình mang theo Tú Nhi vượt qua đây? Cha, mẹ, người đương nhiên là sống cùng Đại ca của ta a.”
“Ngươi cái con rùa con bê, ngươi đẩy sạch sẽ trách nhiệm xong. Ngươi bây giờ mà bắt đầu đem chúng ta nạy văng ra bên ngoài rồi hả? Một bả|một thanh thỉ một bả|một thanh nước tiểu mà|địa đem các ngươi kéo xuống, huyết|máu đều cho các ngươi cho uống cạn sạch, xem chúng ta già rồi, không được việc rồi, vừa muốn đem chúng ta ném cống lộ thiên ở bên trong đi…”
“Ngươi là cái đồ vương bát độc tử, ngươi đến đẩy sạch sẽ. Bây giờ ngươi lại bắt đầu đem chúng ta nạy văng ra bên ngoài rồi hả? Ta một tay hốt phân đổ nước tiểu cho các ngươi (ý nói vất vả cần cù nuôi dưỡng – theo baike.baidu) , máu cũng để cho các ngươi uống sạch, giờ thấy chúng ta già rồi, không được việc rồi, lại muốn đem chúng ta ném vào trong cái cống lộ thiên đi…”
“Mẹ, người cùng cha con nếu nguyện ý theo con, vậy con cũng không phản đối, con nhất định cam tâm tình nguyện.” Liên Thủ Nghĩa vội vàng cười nói, “Con bây giờ cũng không phải là vì hai người mà cân nhắc sao. Đại ca con là tú tài, Kế Tổ cũng sẽ lập tức thi tú tài rồi, chị dâu cùng vợ Kế Tổ, cũng là người hiền lương, làm việc hay nói chuyện cái gì cũng đều nhanh nhẹn. Hai người cùng đi theo bọn họ sinh hoạt nhất định là tốt nhất, một chút cũng không bị khổ.”
Chu thị chẳng qua là hung dữ mà nhìn chằm chằm Liên Thủ Nghĩa, đối với những lời này của hắn không có bác bỏ nữa.
“Lại nói, còn có Tú Nhi. Nếu như đi theo chúng con, cấp bậc hôn sự của Tú Nhi, liền không thể đi lên được. Cuộc sống của chúng ta là cố sức làm việc, trồng trọt, nếu đi theo đại ca bọn họ, thì sẽ không giống nhau nữa rồi. Tệ nhất, tệ nhất, thì Tú Nhi của chúng ta cũng phải gả cho một tú tài, làm vợ tú tài mới được a.”
Vừa rồi Liên Thủ Nghĩa nói dựa vào đầu người nam tôn mà phân chia tài sản, vẻ mặt của Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ đều rất lạnh nhạt, đến khi nghe thấy Liên Thủ Nghĩa nói đến đây, lúc này hai cha con nhìn nhau một cái, đáy mắt đều hiện lên một tia lo lắng.
“Nhị, Nhị ca, theo như ngươi nói, thì ta cái gì cũng không có?” Liên Thủ Lễ ở dưới sự thúc giục liên tục của Liên Diệp Nhi, cuối cùng cũng nổi lên dũng khí, mở miệng hỏi.
“À?” Liên Thủ Nghĩa dường như lấy làm kinh hãi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Liên Thủ Lễ, giống như vừa mới phát hiện ra trong phòng còn có một người như Liên Thủ Lễ vậy.
“Tam đệ, huynh đệ nhà chúng ta nói chuyện, ta cũng là nói thật, đệ đừng chê lời nói gì đó không dễ nghe a.” Liên Thủ Nghĩa liền hướng về phía Liên Thủ Lễ ngồi, bày ra một bộ mặt đối xử chân thành, kiểu ta thật sự vì ngươi mà suy nghĩ. “Đệ không có đứa con trai nào, đệ chia cái gì đó cũng là uổng công. Ta đã suy nghĩ thay đệ rồi, hai người Tứ Lang cùng Lục Lang, đệ cần ai, ca liền đem người đó cho đệ làm con thừa tự. Sau này đệ hãy theo bọn ta sống qua ngày, chuyện gì cũng có ta cùng chị dâu đệ an bài tốt cho đệ!”
Liên Thủ Nghĩa một bộ dáng đại ca, còn thò người ra phía trước, vỗ vỗ vai Liên Thủ Lễ.
Vai của Liên Thủ Lễ bị vỗ đè sụp xuống.
Cái gọi là an bài tốt cho Liên Thủ Lễ, có phải hay không là chỉ Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi từ nay về sau, chính là trở về dưới sự lãnh đạo của hắn – Liên Thủ Nghĩa này.
“Nhị ca, sao huynh lại coi như là ta chết rồi, sau này không thể sinh nhi tử sao?” Liên Thủ Lễ hỏi. Bị người coi như chết rồi, cho dù hiền lành như Liên Thủ Lễ, cũng không thể không nổi giận.
“Lão Tam, chúng ta là người trong nhà, ta không thể giống như người khác nói linh tinh lừa gạt đệ. Bây giờ đã bao nhiêu năm rồi, Diệp Nhi cũng đã mười một mười hai rồi đi, cái bụng của vợ đệ từng có động tĩnh sao?” Liên Thủ Nghĩa cười lạnh nói.
“Ngươi…” Những lời này của Liên Thủ Nghĩa, dù là người chết mà bị nói thế, cũng sẽ không nhịn được mà nhảy dựng lên. Liên Thủ Lễ dù sao thì cũng không phải là một người chết, hắn lập tức liền nhảy dựng lên, một tay nắm quả đấm giơ lên cao.
Liên Mạn Nhi nhất thời trợn to hai mắt, nghĩ thầm, Liên Thủ Nghĩa đúng là cần ăn đòn, bây giờ Liên Thủ Lễ đánh hắn, quá là hiển nhiên rồi.
Nhưng mà, làm cho Liên Mạn Nhi thất vọng chính là, nắm đấm của Liên Thủ Lễ cũng không có rơi vào trên người Liên Thủ Nghĩa, mà chậm rãi, vô lực buông xuống bên người mình.
Liên Mạn Nhi lập tức nản lòng, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại. Lúc này, chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Liên Mạn Nhi vội vàng mở mắt ra, đã nhìn thấy Liên Diệp Nhi cầm trong tay một cái bình sứ trống rỗng, chân Liên Thủ Nghĩa đang nhảy cà tưng, dùng tay áo lau mặt của mình, chỉ thấy cả đầu cả mặt hắn toàn là bọt trà, ướt đẫm đang nhỏ giọt xuống.
Thì ra Liên Diệp Nhi đem bình nước trà pha cho Liên lão gia tử hắt vào trên mặt Liên Thủ Nghĩa.
“Ngươi cái đồ tiểu nha đầu thúi này, ngươi muốn bỏng chết ta sao?” Liên Thủ Nghĩa cả giận nói.
“Bỏng chết ngươi đi, ai cho ngươi nguyền rủa cha mẹ ta, ta làm cho bỏng nát cái miệng của ngươi, xem ngươi còn dám khi dễ chúng ta hay không.” Liên Diệp Nhi chỉ vào Liên Thủ Nghĩa mắng lại.
Liên Thủ Nghĩa muốn tiến lên đánh Liên Diệp Nhi.
Liên Thủ Lễ ngăn cản Liên Thủ Nghĩa.
“Lão Tam, ngươi là muốn cùng ta khiêu chiến sao?” Liên Thủ Nghĩa uy hiếp nhìn Liên Thủ Lễ. Không có nhi tử, về sau Liên Thủ Lễ nhất định sẽ rơi vào dưới cánh của hắn, Liên Thủ Lễ làm sao dám đắc tội hắn?
“Nhị ca, ngươi không thể đánh Diệp Nhi.” Liên Thủ Lễ nói.
“Ông nội lần trước đã đáp ứng rồi, bất kể thế nào, đồ trong nhà đều có một phần của chúng ta, Ngươi muốn chiếm phần của chúng ta, ngươi đừng hòng.” Liên Diệp Nhi có Liên Thủ Lễ ở phía trước, lá gan càng lớn hơn chút ít, liền lớn tiếng kêu lên.
“Đều ngồi xuống!” Liên lão gia tử quát to một tiếng. Từng nghe qua, cũng từng thấy qua một số gia đình bởi vì ở riêng, mà anh em ruột thịt đánh nhau vỡ đầu chảy máu, không nghĩ đến, có một ngày cái loại chuyện như vậy lại phát sinh ở trong nhà của mình.
“Lão Nhị, ngươi mà lại càn rỡ nói một câu, ngươi liền mình không ra khỏi cửa cho ta.” Liên lão gia tử dùng tẩu thuốc chỉ vào Liên Thủ Nghĩa nói, “Diệp Nhi giội ngươi, là giội rất đúng, coi như là thay ta giội đi.”
Liên Thủ Nghĩa náo loạn đến hôi đầu thổ kiểm (mặt mày xám xịt), lúc này không có lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi lẩm bẩm ngồi xuống.
“Trong nhà bây giờ là cái tình huống gì, các ngươi ai cũng rõ ràng. Bây giờ ở riêng, sẽ giống như khi lão tứ phân ra vậy, phòng ở, ruộng đất cũng chia thành bốn phần. Ta và mẹ mấy đứa, Tú Nhi một phần, huynh đệ các ngươi ba người mỗi người một phần.”
Phòng ốc bây giờ là ai ở, chính là của người đó. Về phần ruộng đất, bây giờ Liên gia còn có mẫu đất, mỗi một phần sáu mẫu đất. Trừ đó ra, đồ vật bày biện trong phòng mọi người cũng là của mọi người.
“Cha, vậy tiền thì sao, chia cho chúng con bao nhiêu tiền?” Liên Thủ Nghĩa vội hỏi nó.