Edit: Dao Dao Beta: Nora Ba người Chu thị, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị huyên náo tới vậy, nhưng những người khác trong phòng, kể cả Liên lão gia tử đều làm như không thấy. Ở nhà cũ, Chu thị phát giận, chèn ép, mắng chửi người, nhìn nhiều đã thành quen. Cho nên, tất cả mọi người đều hình thành thói quen, chỉ cần không liên quan đến họ thì sẽ không ai thèm để ý đến.
Cho nên, trong nhà cũ thường xuất hiện cảnh tượng kì quái như vừa rồi. Mấy người ngồi một bên tán gẫu, bên kia có người bị Chu thị mắng tới cẩu huyết lâm đầu.
cẩu huyết lâm đầu: bị mắng xối xả.
Mà nguyên nhân tạo thành tình trạng này là vì nhà cũ trừ Liên lão gia tử, không ai có thể nói được Chu thị. Nếu có người lên tiếng khuyên giải trong lúc Chu thị nổi giận, hoặc nói câu công bằng cho người bị chửi, thì chính là rước họa vào thân. Người ở nhà cũ bất kể thông minh hay ngu dốt, không ai muốn làm chuyện quên mình vì người khác. Hà thị vốn chỉ muốn khuyến khích Chu thị sai người sang nhà Liên Thủ Tín lấy đồ ăn thừa, không nghĩ tới bị một trận mắng thối mặt, còn ngã một cái, lăn thành con khỉ bùn. Trên mặt đất quá lạnh, Hà thị bắt đầu nằm sấp thở phì phì, thấy quần áo mặc trên người không mặc được nữa, không khỏi tức lên.
“Con nói gì chứ, con chưa nói gì mà, thế này là thế nào, lấy con làm chỗ trút giận đây mà!” Hà thị một bên nhấc mình dậy, một bên lẩm bẩm.
Mặc dù vậy, Hà thị cũng chả có gan mà cãi lộn với Chu thị. Hoặc là nói, Hà thị không phải kẻ giỏi cãi vã với người khác, thậm chí bà ít khi tức giận trở mặt với người khác. Mà Hà thị nhà ai cũng vào được, giường nhà ai cũng ngồi được, một phần công lao là nhờ tính cách này của bà.
Liên Mạn Nhi đã từng vô cùng khó xử, không biết có nên xếp cái tính cách này thành một ưu điểm của Hà thị không. Nàng còn từng thảo luận chuyện này với Trương thị, Trương thị nói chẳng ai hoàn hảo, tương tự, cũng không ai làm gì cũng là sai. Hà thị cũng có sở trường của bà, nhưng cuối cùng, Liên Mạn Nhi vẫn quyết định cho rằng mặt Hà thị thật sự không có da.
“Cút” Chu thị không muốn nhiều lời, chỉ cửa ra vào, muốn Hà thị nhanh chóng cút ra ngoài.
Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi không tặng quà, hi vọng được ăn chực đồ ngon đã đi tong, còn chịu thiệt lớn như vậy, Hà thị thấy ở lại trong phòng cũng không có hi vọng gì, liền đi ra ngoài.
Liên Thủ Nghĩa phủi bọt nước trên áo, xuất phát từ nguyên nhân như Hà thị, ông ta cũng muốn đi ra ngoài, nhưng đi được hai bước đã ngừng lại.
Vừa rồi Hà thị nói chuyện với Chu thị, Liên Thủ Nghĩa ngồi bên cạnh nghe thật thích. Tâm tư Hà thị đơn giản, chỉ muốn có đồ ăn, nhưng những lời Hà thị nói không câu nào không khích bác Chu thị với người hai nhà Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín. Liên Thủ Nghĩa rất mong chờ kết quả khích bác của Hà thị, ông ngồi cạnh Hà thị thầm trầm trồ khen ngợi. Nhưng ai mà biết được Chu thị hỉ nộ vô thường, còn chưa phát giận lên Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín, đã phát giận lên Hà thị trước. Hà thị bị coi như chỗ trút giận, chính Liên Thủ Nghĩa cũng bị ảnh hưởng. Liên Thủ Nghĩa hơi thất vọng, hối hận đã hối hả chạy từ bên ngoài về, ông muốn đi chơi tiếp, nhưng nghĩ lại liền đổi ý. Liên Thủ Nghĩa xoay người nhấc cái ghế đang ngã chổng gọng trên mặt đất lên, đặt gần đầu giường có lò sưởi, ngồi đối diện với Liên lão gia tử.
hỉ nộ vô thường: buồn vui bất chợt, khó đoán.
“Cha” Liên Thủ Nghĩa gọi liền hai tiếng mới thấy Liên lão gia tử ừ một tiếng.
“Cha, Gia Hưng và Chi Nhi về lại mặt mà không mang tới thứ gì, vậy chắc là có mời cha qua ăn cơm chứ.”Liên Thủ Nghĩa giương to mắt hỏi thẳng Liên lão gia tử.
Theo phong tục, con gái con rể lại mặt, nhà mẹ đẻ sẽ chiêu đãi thịnh yến. Đồng thời, còn mời trưởng bối đức cao vọng trọng trong tộc đến, cho nên Liên Thủ Nghĩa mới hỏi vậy. Chỉ là, nếu bên kia mời Liên lão gia tử đi ăn cơm, Liên lão gia tử nên đi hay nên ở nhà đây. Trên thực tế, vừa rồi nhóm Liên Thủ Tín không hề đề cập gì đến chuyện ăn cơm. Cho dù ngay cả khách khí một chút cũng không. Liên lão gia tử không ngẩng đầu lên, không nhìn Liên Thủ Nghĩa, chỉ là tay giấu trong tay áo hơi run, để lộ tâm tình của ông lúc này.
“Lão nhị, Gia Hưng và Chi Nhi về lại mặt với trưởng bối sao nhất định phải mang lễ? Nhà nông chúng ta đâu có tục lệ này, chẳng phải chúng ta cũng không chuẩn bị thứ gì sao? Làm người phải chú ý chữ lý, Liên gia chúng ta không phải không biết lí lẽ, bới móc người khác lung tung như vậy.” Liên lão gia tử nói vững vàng đúng trọng tâm.
Lời Liên lão gia tử thật ra vô cùng có lí. Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi về lại mặt không mang quà, họ cũng không phải chuẩn bị đáp lễ. Nhà nông vì điều kiện sinh hoạt có hạn nên đều miễn một số chuyện có qua có lại, cái miễn này, tự nhiên là miễn cùng một chuyện. Mọi người ai cũng không chấp nhặt lễ, có tâm ý là tốt rồi.
“Còn chuyện ăn cơm thì sao ạ?” Liên Thủ Nghĩa nhếch mép hỏi đến cùng, hoàn toàn không để ý Liên Thủ Nhân bên cạnh đang liên tiếp trừng mắt.
“Ta lớn tuổi rồi, làm gì cũng không tiện. Những chuyện dự tiệc như vậy sẽ không bao giờ tham gia nữa, tránh phiền toái người ta thêm.” Liên lão gia tử thở dài một hơi, lại lập tức ngẩng đầu, giọng chuyển thành nghiêm túc: “Lão nhị, hôm nay ngươi lại chạy đi đâu? Ngọn gió nào thổi ngươi trở về thế?… Ngươi đấy, ngươi cũng lớn rồi, cháu gái cũng có rồi, ngươi còn chưa chịu đứng đắn… thu lại tà tâm của ngươi cho ta. Ngày mai ngươi với đại ca ngươi đi lên núi nhặt củi đi.”
Liên Thủ Nghĩa bị mất mặt, ông ta không đáp lời mà đứng lên, lắc lư đi ra ngoài.
“Đồ súc sinh!(nguyên văn: vương bát độc)”Liên Thủ Nghĩa đi rồi, Liên lão gia tử cắn răng thấp giọng mắng. Liên lão gia tử là người rất thông minh, Liên Thủ Nghĩa cố ý làm ông tức, sao ông có thể không rõ.
“Cha, cha đừng chấp nhặt với hắn. Lão nhị hỗn láo, không những không kính lão mà còn lục thân không nhận (mất hết tính người). Cha, cha đừng vì hắn mà khó chịu, không đáng đâu.” Liên Thủ Nhân nhỏ giọng an ủi Liên lão gia tử.
Từ khi ở đông phòng, thời gian Liên Thủ Nhân ở cùng Liên lão gia tử càng nhiều. So với Liên Thủ Nghĩa, tính tình Liên Thủ Nhân càng dễ thân thiết. Từ sau khi ở Thái Thương về, gần như chưa từng nói qua một câu đối nghịch với Liên lão gia tử. Hai cha con sớm chiều ở chung, tình cảm tăng dần từng ngày.
Liên lão gia tử liếc Liên Thủ Nhân, nhẹ thở dài. Liên Thủ Nhân cũng từng phạm sai lầm, nhưng nói đến tri kỉ, trong mấy đứa con, vẫn là đứa con cả này thân với ông nhất.
Thấy Liên Thủ Nhân đã già hẳn đi, trong lòng Liên lão gia tử đau nhức.
“Lòng người dễ đổi a!” Liên lão gia tử thấp giọng nói: “Quân thần phụ đều không xong. Sau này không còn giống như trước nữa, phải chú ý thêm a. Haiz… người thế hệ này sống…”
Liên lão gia tử lầm bầm lầu bầu, cuối cùng bắt đầu thương cảm, vành mắt đã đỏ.
Liên Thủ Nhân giống như nghe hiểu được lời của Liên lão gia tử, chậm rãi cúi đầu, không nói lời nào.
Chu thị ngồi bên kia không thèm để ý tới Liên lão gia tử bên này có gì dị dạng, bà sai Tưởng thị và Liên Nha Nhi dọn dẹp giường chiếu và nền nhà, lại lấy thêm hai bồn nước ấm, ngồi trên giường gạch giặt quần áo như thường.
Mà giờ khắc này, đoàn người Liên Mạn Nhi đã về tới nhà. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Ngô Gia Hưng lại nói chuyện ở tiền viện. Nhóm nữ quyến thì về hậu viện ngồi. Trương thị và Triệu thị đều tới nghe ngóng chuyện mọi người sang nhà cũ hôm nay. Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi liền kể hết.
“Hôm nay Chi Nhi lại mặt, họ cũng rõ là chúng ta sẽ sang nhà cũ, phòng ở đều được dọn dẹp sạch sẽ, có điều lão thái thái ngồi trên giường giặt đồ.” Sau khi Trương thị nghe xong, liền không nhịn được nhíu mày nói với Triệu thị: “Quần áo thì lúc nào mà chẳng giặt được, không thể muộn nửa canh giờ sao?”
“Lão thái thái, bà ấy… không hề đối xử với người khác như vậy.” Triệu thị giận dữ theo: “Thật hết nói nổi, đây là Chi Nhi, đến lúc Diệp Nhi nhà chúng ta, vậy thì càng chẳng ra gì rồi.”
“Ta biết, đều là do ta, con do ta sinh chứ không phải bà ấy sinh. Bà ấy cố ý đây mà, khiến chúng ta không dễ chịu, bà ấy liền vui vẻ.” Trương thị lên tiếng.
Liên lão gia tử và Chu thị ở nhà cũ bình thường khi đối ngoại đều rất chú ý cấp bậc lễ nghĩa. Nếu biết trước có khách đến nhà nhất định sẽ dọn phòng, chuẩn bị trà bánh, thật sạch đẹp chờ đón khách. Nếu có chuyện gì cần làm thì cố gắng làm chóng cho xong, hoặc là để cho khách đi rồi mới làm. Đây là quy củ đãi khách của nhà cũ.
Liên Chi Nhi đã gả đi, về lại mặt với Ngô Gia Hưng, đối với Liên gia mà nói, hai vợ chồng son này là khách.
Mà biết hôm nay Chi Nhi lại mặt, tất nhiên sẽ đến nhà cũ thăm, còn đặt hai cái chậu to lên giường giặt quần áo, đương nhiên là Chu thị cố ý, mà cố ý thì nghĩa là gì, cũng thật khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
“Lần này con đã được mở rộng tầm mắt rồi. Bởi vì là tỷ phu đi. Nếu là người nhà chúng ta, hôm nay bà ấy đã làm ầm lên rồi.”
“Đúng, bà ấy vẫn còn chút e ngại tỷ phu con, và cả Ngô gia nữa.” Trương thị gật đầu nói.
Liên lão gia tử và Chu thị rất để ý thanh danh, rất chú ý lời nói và việc làm trước mặt người ngoài.
“Mẹ thật không rõ, mẹ đã làm chuyện gì có lỗi với bà chứ? Đều là bà ấy có lỗi với chúng ta. Chúng ta chưa làm gì cả, bà ấy còn coi chúng ta như kẻ thù, đối xử với chúng ta còn hơn với kẻ thù. Như việc lần này của Chi Nhi, bà lại gây chuyện hai lần, một chút dáng vẻ người già cũng không có, không cho bọn nhỏ nổi một chút ấn tượng tốt.” Dừng một chút, Trương thị lại nói.
Liên Mạn Nhi hơi thở dài, thật ra không phải Trương thị không rõ, nói qua nói lại, chẳng qua vì ba chữ: không cam lòng.
Hảo tâm đổi lấy ác ý. Đừng nói Trương thị, đổi lại người khác cũng không thể cam tâm.
“Là vì chột dạ đi.” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, lên tiếng: “Trong lòng bà cũng biết là có lỗi với chúng ta, cho nên chỉ sợ chúng ta tính sổ với bà. Càng sợ hãi, càng chột dạ, bà lại càng cưỡng từ đoạt lí, không nói đạo lý… Đoán chừng còn vì nhìn tỷ tỷ không vừa mắt.”
“Tỷ tỷ con với cô cô cũng lớn xuýt xoát, vẻ ngoài, tính tình của tỷ đều hơn cô cô một khoảng lớn. Bà nội yêu con bà nhiều, khẳng định bà không thoải mái. Tỷ con tốt hơn cô cô, còn không thể hiện rằng mẹ tốt hơn bà sao, bà có thể cam tâm tình nguyện sao?”
“Thật đúng là có chuyện như vậy.” Trương thị ngẫm lại cách làm người của Chu thị, cảm thấy Liên Mạn Nhi nói rất đúng.
“Đó là lúc trước, hiện giờ, bà ấy càng không cách nào làm gì Chi Nhi tỷ.” Liên Diệp Nhi lên tiếng, nghĩ tới tình cảnh bây giờ của Liên Tú Nhi, Liên Diệp Nhi líu lưỡi: “Lúc này bà không náo được trước mặt người ta, chuyện này quả thật không dễ a.”
“Ừ! Đúng vậy.” Trương thị gật đầu: “Cho nên ai nói chuyện họ thêm trang cho Chi Nhi là không cố ý, ta nhất định không tin.”
Chu thị có thể khi dễ con cháu Liên gia, lại không thể khi dễ người Ngô gia.
Rất nhanh, phòng bếp đã chuẩn bị xong bàn tiệc phong phú, người một nhà đều đến tiền sảnh ngồi. Giường ở tiền sảnh đã đốt nóng, trên đất còn đặt hai chậu than. Có hai bàn tiệc, bàn ngồi trên giường gạch là bàn của nữ quyến, dưới giường là bàn khách nam, chính giữa xếp một cái bình phong thêu.
Đồ ăn hai bàn như nhau, chỉ là bàn trên giường gạch không có rượu. Đồ ăn bày tràn trên bàn, ở giữa còn có một nồi lẩu dưa chua bốc hơi nóng hổi.
Ngoại trừ người trong nhà, Liên Thủ Tín còn mời mấy người tiếp khách hôm trước đến. Một bữa cơm cả khách và chủ đều tận hứng. Sau khi ăn xong, Trương thị lại lưu luyến Chi Nhi một hồi lâu, cuối cùng tuy lưu luyến là vậy, nhưng vẫn phải chủ động hối thúc Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng trở về.
“Ở gần, quan hệ hai nhà lại tốt, về sau Chi Nhi muốn trở về lúc nào liền về lúc ấy.” Triệu thị khích lệ Trương thị.
“Đúng vậy, mẹ chồng Chi Nhi cũng nói với ta như vậy.” Trương thị nói: “Chỉ là ta vẫn chưa quen.”
Đâu chỉ Trương thị không quen, Liên Mạn Nhi cũng có chút không quen. Dù sao, Chi Nhi vốn ở cùng một phòng với nàng.
Nếu như có thêm một muội muội thì tốt rồi, Liên Mạn Nhi vô ý thức liếc nhìn bụng Trương thị. Ở điểm này, Tiểu Thất và Liên Mạn Nhi không thể thỏa hiệp với nhau. Tiểu Thất muốn một tiểu đệ đệ.
Chỉ có điều, bụng Trương thị luôn không có động tĩnh. Trước kia họ còn coi như chuyện để nói đùa, mà bây giờ, không ai làm vậy nữa.
Có những tổn thương đúng là không có cách nào nghịch chuyển được.
Đưa tiễn Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi, không còn chuyện gì phải làm, mọi người liền về nhà.
“Cháu nên trở về cho Nhị Nữu Nữu bú sữa rồi ạ.” La Tiểu Yến nói với Trương thị.
“Ừ, hai người các cháu về sớm chút đi, cũng đã đi nửa ngày rồi.” Trương thị gật đầu nói.
Liên Mạn Nhi sai phòng bếp chọn mấy món béo bở cho vào một hộp thức ăn lớn, lại chọn lấy mấy món điểm tâm khác đưa cho Nhị Lang và La Tiểu Yến đem về cho người trong nhà ăn. Nhị Lang và La Tiểu Yến khiêm nhượng một phen mới nhận lấy đồ đạc, vô cùng vui vẻ mà thẳng tiến về nhà.
“Mẹ, nhị tẩu hôm nay có nói với mẹ cái gì không?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.
“Có.” Trương thị gật đầu: “Mẹ hỏi tình hình trong nhà nàng thế nào? Nàng liền nói với mẹ là ở trong nhà bình thường mình nàng đều thu xếp được, ngày mùa thì mới phải để Nhị Lang giúp đỡ. Vịt heo ngỗng gà trong nhà, cha mẹ nàng, còn cả muội muội nàng cũng có thể giúp đỡ. Nàng nói với mẹ, tuổi của La Tiểu Ưng cũng lớn rồi, cũng có thể làm việc. Trong nhà mãi cũng không kiếm được chút tiền nào, nếu có thể đi đâu làm công, kiếm chút tiền, có thể giúp được nhiều rồi.”
“Thật đúng là đến nơi này của chúng ta rồi.” Liên Mạn Nhi liền cười xông đến bên cạnh Ngũ Lang mở to hai mắt.