"Vương Đức Nghĩa, cậu thật to gan! Là ai cho cậu đổi trang đầu thành như vậy !"
Một trung niên nam tử đeo kính hơn 40 tuổi quát tháo ầm ĩ, đem tờ báo Tân Giang buổi sáng nhét vào tay Vương Đức Nghĩa.
Vương Đức Nghĩa cúi đầu, đứng ở một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Sao cậu không nói chuyện? Choáng váng à!"
Trung niên nam tử mắng.
"Trần chủ biên, tôi... tôi cũng vì đề cao lượng tiêu thụ cho nên mới tự tiện thay đổi trang đầu..."
Vương Đức Nghĩa run rẩy nói.
"Đề cao lượng tiêu thụ? Có kiểu đề cao nào như vậy không? Cậu có phải muốn toàn bộ tòa soạn báo chúng ta nghỉ việc hả?
Cậu có biết trong công tác tư tưởng mà sai lệch thì bị cho về làm ruộng hay không? Cậu chọn đối tượng nào không chọn, lại đi chọn Ánh Rạng Đông? Đầu cậu bị lừa đá à?
Tập đoàn Ánh Rạng Đông là gì! Đó là tập đoàn hàng đầu của quốc gia, chưa nói tới có quan hệ với rất nhiều nhân vật cấp cao, nhưng từ khi thành lập cho tới nay, nó đã giải quyết 6000 công ăn việc làm cho thành phố chúng ta, Chính phủ có thể không ra mặt bảo vệ tập đoàn Ánh Rạng Đông này hay không!
Chức trách của truyền thông là gì? Là tiếng nói của Đảng, là phát ngôn của người dân, là mối liên hệ giữa quần chúng với chính phủ! Chức trách thần thánh của truyền thông là giám sát dư luận.
Cậu lại dở giọng phản đối, đăng tin vỉa hè! Tác giả bài viết này có dám đưa tên đâu!
Có đăng lên thì tại sao cậu không chọn mấy cái chuyện giận chó đá mèo của minh tinh mà đăng, đằng này lại chọn tập đoàn Ánh Rạng Đông! Cậu bảo tòa soạn chúng ta có chịu nổi không!"
Trần chủ biên giận đến phát run cả người.
Vương Đức Nghĩa cũng bị dọa sợ tới toát mồ hôi, trong lòng quả thực hối hận tới cực điểm.
Tối hôm qua hắn trực tòa soạn, nhận được một cuộc gọi xa lạ, fax cho Vương Đức Nghĩa bài báo này, lại muốn xin đưa lên trang nhất của tờ báo Tân Giang buổi sáng, nếu đồng ý sẽ đưa cho Vương Đức Nghĩa 2 vạn để tạ ơn.
Vương Đức Nghĩa nghĩa cái bài báo này chẳng có gì lớn lao, cũng chỉ là một bài chuyên công kích công lao của người khác thôi ư, loại tin tức giả như thế này hắn cũng không phải là chưa làm, khi làm rồi thì cũng đâu có chuyện gì xảy ra đâu, cho nên thuận miệng đáp ứng.
Kết quả là sau khi bài báo này đưa ra thị trường, người đó biến mất tăm, ngay cả cái lông cũng chưa từng thấy.
Lúc này, cửa phòng chủ biên bị đẩy ra, có mấy người nối đuôi nhau đi vào.
"Trần chủ biên, chúng tôi là người của cục báo chí tuyên truyền, cục xuất bản, bây giờ chúng tôi muốn điều tra bài báo về tập đoàn Ánh Rạng Đông được đăng trên trang nhất sáng ngày hôm nay, xin phối hợp!"
Một người trưởng đoàn nói.
Trần chủ biên thở dài một hơi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người tới điều tra chuyện này, mặc dù người nói chuyện dùng giọng rất khách khí, nhưng nếu như hắn trả lời không tốt, sẽ lập tức bị miễn chức ngay tức khắc.
Trần chủ biên hung hăng trừng mắt nhìn Vương Đức Nghĩa một cái, đứng lên bắt tay người trưởng đoàn.
...
Tôi cúp điện thoại di động, quay lại quầy quần áo nữ, thì phát hiện không thấy bóng dáng nhị nữ đâu nữa.
Điện thoại của Triệu Nhan Nghiên thì tôi đang cầm trong tay, không có cách nào khác, tôi đành tiếp tục đi tìm.
Chợt phát hiện ở một gian hàng phía trước có rất nhiều người vây quanh. Vốn là tôi không muốn để ý tới, nhưng sau khi tới gần thì nghe thấy một thanh âm quen thuộc.
"Chẳng lẽ mua quần áo không cần thử sao? Chúng tôi mới chỉ thử có mấy bộ y phục, xem thái độ phục vụ của các người kìa!"
Thanh âm không vui của Triệu Nhan Nghiên truyền vào tai của tôi.
"Mua quần áo? Tôi thấy hai người mua không nổi đâu, có thử cho đã thích thôi! Chẳng nhẽ tôi lại nói sai hay sao? Cũng chỉ có mỗi hai người các ngươi cứ thử đi thử lại, kén cá chọn canh, cửa hàng của chúng tôi còn phải bán hàng!"
Một âm thanh ồm ồm vang lên.
"Ai nói chúng tôi không mua? Làm sao ngươi biết chúng tôi không mua chứ?"
Trần Vi Nhi cũng mở miệng.
"Hừ, cô mua? Cô có mua nổi không? Đây là cái áo da khoác ngoài của Italia, một cái cũng mấy vạn đấy! Hai tiểu cô nương các người có thể mua được thì tôi sẽ cắt đầu mình xuống đất."
Âm thanh ồm ồm lại châm chọc.
"Chúng ta đi thôi, Nhan Nghiên. Không đáng tức giận với loại người như thế này!"
Vi Nhi khuyên can nói. Dù sao bây giờ các nàng cũng chỉ là hai tiểu cô nương, cho nên không muốn gây chuyện sinh sự.
"Đi? Các người nói đi là đi được ư? Đã làm bẩn quần áo, lại còn muốn đi ư, trên thế giới này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy!"
Âm thanh ồm ồm quát.
"Đó là do người bán hàng của các ngươi không đón được làm rơi xuống đất, có quan hệ gì với chúng tôi!"
Trần Vi Nhi thấy ông chủ quán muốn chơi xấu, lập tức la lên.
"Chúng tôi làm rơi? Quần áo là từ trên tay cô rơi xuống đất, có quan hệ gì với chúng tôi? Chẳng lẽ cô đẩy người ta rơi xuống lầu, sau đó nói người bên dưới không đón được, chẳng lẽ như vậy là không có trách nhiệm ư? Cô thiếu kiến thức pháp luật như vậy ư!"
Người có thanh âm ồm ồm chỉ vào Trần Vi Nhi quát.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Triệu Nhan Nghiên đương nhiên biết, người này muốn lừa bịp, tống tiền mình, cho nên trấn định nói.
"Muốn thế nào? Bộ quần áo Italia này là chiêu bài quảng cáo của tiệm chúng tôi! Hơn sáu vạn đấy! Bây giờ bẩn rồi, các người muốn làm sao!"
Người có thanh âm ồm ồm thấy hai người mắc bẫy, đắc ý nói nói.
"Sáu vạn? Ngươi lừa ai đó, đừng cho chúng tôi cái gì cũng không biết!"
Triệu Nhan Nghiên tức giận nói. Mẹ nàng mua cũng một bộ áo da chỉ có 3 vạn, so với cái trước mắt hơn không biết bao nhiêu lần, cái loại hàng không có chất lượng này lại bán tới 6 vạn? !
"Cô đừng có nói tôi lừa đảo, đây là hàng nhãn hiệu chính tông đây!"
Âm thanh ồm ồm vang lên, ý nói tôi muốn bán bao nhiêu tiền thì bán.
"Ngươi…! Được rồi, vậy ngươi nói làm sao bây giờ!"
Triệu Nhan Nghiên là người tương đối nhẫn nhịn, không thích gây chuyện. Cũng chính vì vậy mà kiếp trước tôi không biết bối cảnh gia đình nhà nàng.
"Cô gọi điện thoại cho cha mẹ các cô, nói họ mang 1 vạn tới bồi thường, tôi tự nhận mình xui xẻo!"
Âm thanh ồm ồm lại vang lên, cứ như mình bị thiệt thòi lắm không bằng.
"Ngươi rõ ràng là lừa gạt người khác! Là phạm pháp !"
Trần Vi Nhi nghe tới câu nói sư tử ngoạm này thì tức giận nói.
"Lừa gạt? Tiểu cô nương nói chuyện phải chú ý một chút nhé, cái gì gọi là lừa gạt? Đây chỉ là tiền bồi thường tổn thất của tôi mà thôi! Cái áo da của tôi hơn 6 vạn, tính ra tôi còn thiệt thòi lớn!"
Âm thanh ồm ồm rung đùi đắc ý nói.
Tôi biết lúc này cũng là lúc tôi nên đứng ra, không thể để cho hai mỹ nữ lão bà của tôi chịu thiệt thòi như vậy được.
Tôi sở dĩ gọi hắn là thằng xui xẻo, bởi vì hắn sẽ lập tức gặp xui xẻo, một kế hoạch âm hiểm đã hình thành trong đầu tôi.
"Chuyện gì xảy ra? Đại tiểu lão bà của anh, ai muốn lừa gạt em đấy?"
Tôi đưa tay rẽ đám người đang đứng trước mặt ra, tiến lên nói.
"Lão công! anh rốt cuộc cũng đã tới!"
Nhị nữ cao hứng nhìn tôi, một trái một phải khoác lên cánh tay của tôi.
Lúc này tới phiên người có thanh âm ồm ồm kia sững sờ, không ngờ hai cô nương xinh đẹp như vậy, mà lại cùng làm lão bà của một người. Nếu quả thật là như vậy thì chuyện này không phải dễ dàng rồi hay sao!
Người nam nhân này nếu có thể nuôi hai lão bà, khẳng định không phải là một người bình thường, không phú cũng quý. Cũng phải tự trách mình tham tiền, chọc phải nhân vật như thế này.
"Các lão bà, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tôi trái ôm phải ấp phải nói.Thật ra thì khi ở bên cạnh, tôi đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện rồi.
Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi nghe thấy tôi trước mặt nhiều người như vậy mà cứ gọi là "các lão bà", không khỏi đỏ mặt lên. Cũng là Triệu Nhan Nghiên tương đối trấn định, đem tiền căn hậu quả của câu chuyện nói cho tôi nghe.
"Chuyện này... Tôi thấy cũng không có chuyện gì lớn đâu..."
Thanh âm ồm ồm thấy bộ dáng của tôi, không khỏi có chút chột dạ.
"Tôi còn tưởng là có chuyện gì! Chẳng phải chỉ là một cái áo khoác da thôi hay sao! Sáu vạn đồng tiền à, quả thực là quá tiện nghi, tôi mua!"
Tôi giả bộ như một người giàu có mới nổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tất cả chỉ bởi vì thấy người có âm thanh ồm ồm thay đổi ý định, tôi lại cho hắn cơ hội ư, tôi phải chơi cho hắn một vố mới được!
"Cậu là nói cậu muốn mua?"
Âm thanh ồm ồm nghe thấy vậy lập tức kích động. Vốn tưởng rằng người này sẽ giận dữ, không nghĩ tới hắn lại mua thật!
Âm thanh ồm ồm cũng yên tâm lại, nhưng trong lòng lại nghĩ, người này có khi là người ngu ngốc. Lão Tử hôm nay nếu không hung hăng làm thịt các ngươi một khoản thì còn đợi khi nào! Cho nên hắn lập tức đổi thái độ, cung kính nói:
"Vị tiên sinh này, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi!"
Đám người vây quanh vốn tưởng được xem chuyện náo nhiệt, ai dè lại giải quyết nhanh chóng như vậy, thì có vẻ tiếc nuối.
Trong cửa hàng, âm thanh ồm ồm lấy cái áo da bị bẩn, nói với tôi:
"Chính là bộ này, đây là chiêu bài của cửa hàng chúng tôi !"
"Bao nhiêu tiền?"
Tôi ngẩng đầu nhìn lướt qua cái áo khoác da này.
"Tất cả là 6 vạn 8000 đồng!"
Âm thanh ồm ồm nói.
Tôi nhận thấy cái áo đúng là dính đầy bụi bẩn, có phủi cũng không sạch.
"Được, không đắt. Cái áo này tôi mua, phiền các người viết hóa đơn thanh toán!"
Tôi tiện tay ném qua một tấm chi phiếu, không chút nào do dự nói.
Âm thanh ồm ồm lập tức bị sửng sốt, người này không thèm mặc cả. Âm thanh ồm ồm cao hứng nhận lấy chi phiếu, trong lòng vui sướng vô cùng, giá của cái áo này chưa tới 2000 đồng, nhưng lại có thể bán được với giá này, thì quá sộp rồi!
Không nghĩ tới người này là một người giàu mới nổi, sớm biết vậy thì phải ngoạm thêm một khoản nữa, trông bộ dáng này thì đến 10 vạn hắn cũng mua.
Nhưng mà người này đâu có biết suy nghĩ của tôi, nếu hắn đòi 100 vạn, tôi cũng không chút do dự đưa cho hắn, càng nhiều tôi lại càng thích!
Không lâu sau, âm thanh ồm ồm mang tất cả hóa đơn đưa tới cho tôi. Tôi nhìn một số điều khoản của thẻ danh dự, miệng nở một nụ cười lạnh.