Cô gái này tên là Hà Tích Duyên, là người của trấn Đông Hương gần thành phố Tân Giang, vì để lo tiền cho em trai đi học, ban ngày phải tới thành phố Tân Giang làm thêm.
Khi trên ô tô gặp được một trung niên nam tử, nói là có thể giới thiệu công việc.
Hà Tích Duyên do lần đầu tiên đi ra ngoài đi làm việc, kinh nghiệm xã hội còn ít, kết quả là bị lừa đến làm cho một quán Bar trong hẻm Hoa Đào, nói là chỉ làm công việc bán hàng, nhưng hôm nay ông chủ lại bảo nàng ngủ cùng với một người khách tên là Vu Văn Phong.
Hà Tích Duyên không đồng ý, muốn thôi việc, nhưng Vu Văn Phong lại nói là hắn mất 2000 đồng, cho nên không để cho nàng đi, kiên quyết bắt nàng ngủ cùng với hắn.
Ở trong phòng, Hà Tích Duyên liều chết phản kháng, cầm lấy một cái gạt tàn đập vào đầu người này, rồi bỏ chạy ra ngoài.
Vu Văn Phong đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng, cho nên dẫn một đám người đuổi theo, chắc chắn là sẽ đuổi kịp nàng, nhưng Hà Tích Duyên lại phát hiện phía trước là Cục công an, cho nên nàng liều chết chạy về hướng này.
Nhưng lại không nhìn thấy xe của tôi, bị tôi đụng phải, cho nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.
"Nói như vậy, hắn đúng là người làm việc nghĩa ư?"
Người cảnh sát này bên giờ mới tin lời của tôi.
"Đúng vậy, chú cảnh sát, chú mau thả hắn đi!"
Cô gái nói.
"Nếu nhưu chuyện này là thực, thì chúng tôi đương nhiên sẽ thả hắn..."
Người cảnh sát này còn chưa nói hết lời, thì điện thoại đã vang lên.
"Alo, đây là đội an ninh trật tự của Cục công an thành phố Tân Giang... Cái gì? ! Biến thành người sống thực vật! ... Hạ thủ nặng như vậy... Tôi biết rồi."
Người cảnh sát này âm trầm cúp điện thoại nói:
"Vu Văn Phong bị đánh cho tới mức biến thành người sống thực vật rồi, cho nên cậu tạm thời không thể rời đi, chúng tôi hoài nghi cậu sử dụng vũ lực vượt qua hành vi phòng vệ chính đáng..."
"Tình huống lúc đó khẩn cấp như vậy, tôi làm sao có thể phân rõ đâu là đúng mức, đâu là quá mức được! Vì vậy, tôi phải toàn lực ứng phó, nếu không người sống thực vật rất có thể là tôi rồi!"
Tôi làm ra vẻ vô tội, nói. Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ, là tôi cố ý đó.
"Tình huống cụ thể chúng tôi phải điều tra mới quyết định được! Cho nên cậu tạm thời bị bắt giam!"
Người cảnh sát này nói.
Bắt giam? ! Như vậy sao được, hai vị lão bà của tôi còn đang đứng trước cửa cục công an chờ tôi mà.
"Anh có thể gọi điện thoại cho Khương cục trưởng tới đây không?!"
Tôi rốt cục không nhịn được nói.
Vốn chuyện làm việc nghĩa như vậy rất bình thường, tôi không muốn phiền toái đến Khương Vĩnh Phú, dù sao tôi cũng là bên chính nghĩa, nhưng mắt thấy sắp bị bắt giam, cho nên tôi đành phải phiền tới hắn vậy.
"Cái gì? Cậu biết Khương trưởng cục? vậy sao không nói sớm! Cậu chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho cục trưởng."
Người cảnh sát này nghe vậy, vội mở khóa tay cho tôi, chạy đến một bên gọi điện thoại.
Không bao lâu sau, Khương Vĩnh Phú đã tiến vào. Nhìn thấy tôi, vội vàng bắt tay tôi nói:
"Hóa ra là Lưu lão đệ! Cậu đến đây mà không nói với lão ca một tiếng, Tiểu Ngô, cậu mau đi pha một ấm trà đi!"
Khương Vĩnh Phú nhìn người cảnh sát kia, nói.
"Không phải phiền phức như vậy đâu!"
Tôi vội vàng ngăn cản.
Nhưng mà cục trưởng đã lên tiếng, Tiểu Ngô làm sao dám cự tuyệt, vội vàng đi pha một ấm trà.
"Lưu lão đệ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Khương Vĩnh Phú mập mờ nhìn và cô gái quần áo xộc xệch ở bên cạnh một chút, sau đó trêu chọc nói.
"Cái này..."
Tôi vừa nhìn vẻ mặt của Khương Vĩnh Phú cũng biết là hắn hiểu lầm tôi rồi.
Nhưng mà không đợi tôi mở miệng giải thích, Khương Vĩnh Phú đã kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng nói với tôi:
"Bạn gái của cậu còn xinh đẹp hơn người này nhiều, tại sao cậu lại làm như vậy! Hơn nữa, cho dù cậu muốn làm, thì vào quán bar mất 200. 300 đồng là được rồi, tại sao lại chơi trò cưỡng gian! Cậu chỉ cần nói với đại ca một tiếng, thì mọi chuyện sẽ được lo chu toàn, đâu cần phải làm tới như vậy!"
"Khương trưởng cục, ông hiểu lầm rồi!"
Tôi cười khổ nói.
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ chuyện này không phải như vậy hay sao?"
Khương Vĩnh Phú buồn bực nói.
"Đương nhiên là không phải rồi. Tôi là một thanh niên tốt của thời đại xã hội chủ nghĩa, tại sao có thể làm chuyện như vậy được! Đây là tôi làm việc nghĩa..."
Cho nên, tôi mới đem chuyện xảy ra, nói lại với Khương Vĩnh Phú một lần.
"Mẹ kiếp, đây là chuyện tốt còn gì! Cục công an chúng tôi còn phải cám ơn cậu nữa đấy!"
Khương Vĩnh Phú vỗ bắp đùi nói.
"Đúng như vậy, nhưng cái tên tội phạm kia bị tôi đánh cho thành người sống thực vật rồi!"
Tôi nói.
"A, hóa ra là như vây. Theo lý thuyết mà nói, đúng là có chút phòng vệ quá đáng, nhưng mà chuyện này cũng không vượt quá giới hạn. Sống thực vật cũng là đáng tội với người này, những chuyện khác cứ giao cho tôi xử lý đi!
Có phải là cháu gái của Triệu Bí thư chò ngoài cửa hay không! Vậy cậu còn không mau đi tìm nàng, vạn nhất nha đầu kia đợi chờ suốt ruột, lại điện thoại cho Triệu Bí thư, thì đại ca chịu không nổi đâu!"
Khương Vĩnh Phú thở dài nói.
Tôi cười hắc hắc nói:
"Vậy thì tôi đi trước đây!"
"Uống chén trà đã!"
Tiểu Ngô bưng bình trà, so với trước đã khác 180 độ, thâm mật nói với tôi.
"Không cần, cám ơn anh, Ngô cảnh quan!"
Tôi khoát tay áo
"Cám ơn cái gì! Là chúng tôi phải cám ơn cậu mới đúng, cậu đã giúp chúng tôi bắt tội phạm!"
Tiểu Ngô nói.
"Là công an với nhân dân phối hợp!"
Tôi nói.
"Đi thôi."
Tôi nhìn Hà Tích Duyên nói:
"Tôi đưa cô tới bệnh viện xem vết thương ở chân một chút."
Tôi vươn tay dìu nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Tích Duyên đỏ lên, nhưng mà do đi đứng có chút khó khăn, nên cũng không tiện từ chối.
"Cậu biết cục trưởng cục công an?"
Khi ra khỏi cửa, Hà Tích Duyên mới nhìn tôi hỏi.
"Biết, Sao vậy?"
Tôi không hiểu tại sao Hà Tích Duyên lại đặt một câu hỏi như vậy.
"Vậy..." Hà Tích Duyên bỗng nhiên cắn môi, đôi mắt lóe sáng.
"Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi."
Tôi thấy nàng có chuyện khó xử, dường như không tiện mở miệng.
"Tôi có một việc muốn xin cậu hỗ trợ... Cậu có thể đáp ứng tôi không?"
Hà Tích Duyên do dự một chút nói.
"Xin tôi hỗ trợ!"
Tôi sửng sốt, việc nàng cần xin có quan hệ với Cục trưởng cục công an hay sao?
"Cậu không cần lập tức đáp ứng tôi... Tôi chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi..."
Hà Tích Duyên thấy vẻ mặt của tôi, còn tưởng là chuyện có chút khó khăn, nên vội vàng giải thích.
"Ha hả, Tích Duyên, cậu hiểu lầm rồi. Chỉ cần tôi có thể giúp thì tôi nhất định sẽ giúp, tôi chỉ kỳ quái việc cậu định nhờ tôi có quan hệ gì với Cục trưởng cục công an thôi."
Tôi cười nói. Nguồn truyện:
"Có thật không? Cậu chịu giúp tôi thật sao? ! Vậy thì tốt quá! Có lời nói của cậu, cục trưởng cục công an nhất định sẽ giúp tôi, giúp Đông Hương trấn chúng tôi bắt con của trưởng trấn lại!"
Hà Tích Duyên cao hứng nói.
"Bắt con của trưởng trấn? Tại sao lại muốn bắt con của trưởng trấn?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Con của trưởng trấn là một đại ác bá!"
Hà Tích Duyên oán hận nói.
"Đừng có gấp, Tích Duyên. Chúng ta lên xe trước, sau đó cậu cứ từ từ nói, nói cho tôi biết, tại sao hắn lại là đại ác bá!"
Trực giác nói cho tôi biết, Hà Tích Duyên nhất định có gì đó oan khuất.
Sau khi lên xe, Triệu Nhan Nghiên cùng Trần Vi Nhi quả nhiên đang đợi tôi tới mức sốt ruột, nhìn thấy tôi đã vội vàng hỏi:
"Lão công, sao vậy? Bọn họ có làm khó dễ anh sao!"
Mặc dù Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi biết rõ là không thể như vậy, nhưng mà vẫn không nhịn được quan tâm hỏi. Trong lòng của tôi cảm thấy ấm áp, tôi cười nói:
"Anh là anh hùng làm việc nghĩa, đương nhiên sẽ không bị như vậy! Người xui xẻo chính là đám bại hoại kia, chẳng những bị anh đánh, hơn nữa còn phải ngồi trong tù!"
"Tại sao nàng cũng tới chỗ này?"
Triệu Nhan Nghiên kỳ quái nhìn Hà Tích Duyên ở phía sau của tôi, giật mình nói.
Triệu Nhan Nghiên lúc này mới đánh giá cẩn thận cô gái này, không nghĩ tới nàng lại xinh đẹp như thế, không chút nào thua kém mình.
Lúc này Hà Tích Duyên cũng kỳ quái nhìn hai mỹ nữ trước mặt, các nàng tại sao lại cùng gọi hắn là lão công?
Chẳng lẽ hắn có hai lão bà? Không đúng, đây là thời đại chủ nghĩa xã hội khoa học, nam nữ bình đẳng, tại sao lại có chuyện một chồng nhiều vợ được?
"Nàng tên là Hà Tích Duyên, chúng ta trước tiên đưa nàng đến bệnh viện đã, lúc nãy chân của nàng bị thương."
Tôi giải thích.
"A!"
Triệu Nhan Nghiên gật đầu, nhưng lại trợn mắt nhìn tôi một cái. Ý nói: có phải anh thấy nàng xinh đẹp, cho nên muốn ăn hết của nàng.
Tôi vội vàng dùng ánh mắt vô tội. Triệu Nhan Nghiên lại làm như không thấy.
Tôi cười khổ lên xe, nói thật, tôi đối với Hà Tích Duyên đúng là không có ý nghĩ đó, chẳng qua cũng có chút thương cảm.
Vì để kiếm tiền cho em trai mình đóng học phí, một mình dám tới một nơi không quen thuộc làm việc.
Tuổi của nàng không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn tôi, đáng nhẽ phải được cưng chiều như một Tiểu công chúa mới đúng, nhưng mà lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy.
Hơn nữa từ trong lời nói của nàng mới biết được, dường như con của trưởng trấn Đông Hương đã từng khi dễ nàng!
Vốn tưởng rằng Trần Vi Nhi đã đủ khổ rồi, không nghĩ tới Hà Tích Duyên còn khổ hơn một chút.
Nhưng mà hôm nay tôi rất cao hứng, bởi vì có Hà Tích Duyên đã giúp tôi giải quyết được một sự khó khăn trong lòng, đó chính là Vu Văn Phong.
Vốn tưởng rằng đây là một việc rất phức tạp, không nghĩ tới lại dễ dàng giải quyết như vậy, đồng thời còn mang danh làm việc nghĩa nữa chứ.
Mọi việc xảy ra đúng là như dự đoán của tôi, sau khi tôi sống lại, chỉ có người ở bên cạnh tôi thay đổi.
Nhưng lịch sử thì lại không đổi thay, mặc dù có thể khác một chút so với trước kia, nhưng cơ bản vẫn như cũ.
Vu Văn Phong vẫn không cách nào thoát khỏi kiếp sống thực vật, nhưng mà chỉ khác một chỗ, đó là người làm chuyện này trước kia là Đinh Bảo Tam nay biến thành tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhỏm, xem ra, sau khi tôi sống lại, đúng là vận khí rất tốt.
Cô gái này tên là Hà Tích Duyên, là người của trấn Đông Hương gần thành phố Tân Giang, vì để lo tiền cho em trai đi học, ban ngày phải tới thành phố Tân Giang làm thêm.
Khi trên ô tô gặp được một trung niên nam tử, nói là có thể giới thiệu công việc.
Hà Tích Duyên do lần đầu tiên đi ra ngoài đi làm việc, kinh nghiệm xã hội còn ít, kết quả là bị lừa đến làm cho một quán Bar trong hẻm Hoa Đào, nói là chỉ làm công việc bán hàng, nhưng hôm nay ông chủ lại bảo nàng ngủ cùng với một người khách tên là Vu Văn Phong.
Hà Tích Duyên không đồng ý, muốn thôi việc, nhưng Vu Văn Phong lại nói là hắn mất đồng, cho nên không để cho nàng đi, kiên quyết bắt nàng ngủ cùng với hắn.
Ở trong phòng, Hà Tích Duyên liều chết phản kháng, cầm lấy một cái gạt tàn đập vào đầu người này, rồi bỏ chạy ra ngoài.
Vu Văn Phong đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng, cho nên dẫn một đám người đuổi theo, chắc chắn là sẽ đuổi kịp nàng, nhưng Hà Tích Duyên lại phát hiện phía trước là Cục công an, cho nên nàng liều chết chạy về hướng này.
Nhưng lại không nhìn thấy xe của tôi, bị tôi đụng phải, cho nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.
"Nói như vậy, hắn đúng là người làm việc nghĩa ư?"
Người cảnh sát này bên giờ mới tin lời của tôi.
"Đúng vậy, chú cảnh sát, chú mau thả hắn đi!"
Cô gái nói.
"Nếu nhưu chuyện này là thực, thì chúng tôi đương nhiên sẽ thả hắn..."
Người cảnh sát này còn chưa nói hết lời, thì điện thoại đã vang lên.
"Alo, đây là đội an ninh trật tự của Cục công an thành phố Tân Giang... Cái gì? ! Biến thành người sống thực vật! ... Hạ thủ nặng như vậy... Tôi biết rồi."
Người cảnh sát này âm trầm cúp điện thoại nói:
"Vu Văn Phong bị đánh cho tới mức biến thành người sống thực vật rồi, cho nên cậu tạm thời không thể rời đi, chúng tôi hoài nghi cậu sử dụng vũ lực vượt qua hành vi phòng vệ chính đáng..."
"Tình huống lúc đó khẩn cấp như vậy, tôi làm sao có thể phân rõ đâu là đúng mức, đâu là quá mức được! Vì vậy, tôi phải toàn lực ứng phó, nếu không người sống thực vật rất có thể là tôi rồi!"
Tôi làm ra vẻ vô tội, nói. Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ, là tôi cố ý đó.
"Tình huống cụ thể chúng tôi phải điều tra mới quyết định được! Cho nên cậu tạm thời bị bắt giam!"
Người cảnh sát này nói.
Bắt giam? ! Như vậy sao được, hai vị lão bà của tôi còn đang đứng trước cửa cục công an chờ tôi mà.
"Anh có thể gọi điện thoại cho Khương cục trưởng tới đây không?!"
Tôi rốt cục không nhịn được nói.
Vốn chuyện làm việc nghĩa như vậy rất bình thường, tôi không muốn phiền toái đến Khương Vĩnh Phú, dù sao tôi cũng là bên chính nghĩa, nhưng mắt thấy sắp bị bắt giam, cho nên tôi đành phải phiền tới hắn vậy.
"Cái gì? Cậu biết Khương trưởng cục? vậy sao không nói sớm! Cậu chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho cục trưởng."
Người cảnh sát này nghe vậy, vội mở khóa tay cho tôi, chạy đến một bên gọi điện thoại.
Không bao lâu sau, Khương Vĩnh Phú đã tiến vào. Nhìn thấy tôi, vội vàng bắt tay tôi nói:
"Hóa ra là Lưu lão đệ! Cậu đến đây mà không nói với lão ca một tiếng, Tiểu Ngô, cậu mau đi pha một ấm trà đi!"
Khương Vĩnh Phú nhìn người cảnh sát kia, nói.
"Không phải phiền phức như vậy đâu!"
Tôi vội vàng ngăn cản.
Nhưng mà cục trưởng đã lên tiếng, Tiểu Ngô làm sao dám cự tuyệt, vội vàng đi pha một ấm trà.
"Lưu lão đệ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Khương Vĩnh Phú mập mờ nhìn và cô gái quần áo xộc xệch ở bên cạnh một chút, sau đó trêu chọc nói.
"Cái này..."
Tôi vừa nhìn vẻ mặt của Khương Vĩnh Phú cũng biết là hắn hiểu lầm tôi rồi.
Nhưng mà không đợi tôi mở miệng giải thích, Khương Vĩnh Phú đã kéo tôi sang một bên, nhỏ giọng nói với tôi:
"Bạn gái của cậu còn xinh đẹp hơn người này nhiều, tại sao cậu lại làm như vậy! Hơn nữa, cho dù cậu muốn làm, thì vào quán bar mất . đồng là được rồi, tại sao lại chơi trò cưỡng gian! Cậu chỉ cần nói với đại ca một tiếng, thì mọi chuyện sẽ được lo chu toàn, đâu cần phải làm tới như vậy!"
"Khương trưởng cục, ông hiểu lầm rồi!"
Tôi cười khổ nói.
"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ chuyện này không phải như vậy hay sao?"
Khương Vĩnh Phú buồn bực nói.
"Đương nhiên là không phải rồi. Tôi là một thanh niên tốt của thời đại xã hội chủ nghĩa, tại sao có thể làm chuyện như vậy được! Đây là tôi làm việc nghĩa..."
Cho nên, tôi mới đem chuyện xảy ra, nói lại với Khương Vĩnh Phú một lần.
"Mẹ kiếp, đây là chuyện tốt còn gì! Cục công an chúng tôi còn phải cám ơn cậu nữa đấy!"
Khương Vĩnh Phú vỗ bắp đùi nói.
"Đúng như vậy, nhưng cái tên tội phạm kia bị tôi đánh cho thành người sống thực vật rồi!"
Tôi nói.
"A, hóa ra là như vây. Theo lý thuyết mà nói, đúng là có chút phòng vệ quá đáng, nhưng mà chuyện này cũng không vượt quá giới hạn. Sống thực vật cũng là đáng tội với người này, những chuyện khác cứ giao cho tôi xử lý đi!
Có phải là cháu gái của Triệu Bí thư chò ngoài cửa hay không! Vậy cậu còn không mau đi tìm nàng, vạn nhất nha đầu kia đợi chờ suốt ruột, lại điện thoại cho Triệu Bí thư, thì đại ca chịu không nổi đâu!"
Khương Vĩnh Phú thở dài nói.
Tôi cười hắc hắc nói:
"Vậy thì tôi đi trước đây!"
"Uống chén trà đã!"
Tiểu Ngô bưng bình trà, so với trước đã khác độ, thâm mật nói với tôi.
"Không cần, cám ơn anh, Ngô cảnh quan!"
Tôi khoát tay áo
"Cám ơn cái gì! Là chúng tôi phải cám ơn cậu mới đúng, cậu đã giúp chúng tôi bắt tội phạm!"
Tiểu Ngô nói.
"Là công an với nhân dân phối hợp!"
Tôi nói.
"Đi thôi."
Tôi nhìn Hà Tích Duyên nói:
"Tôi đưa cô tới bệnh viện xem vết thương ở chân một chút."
Tôi vươn tay dìu nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Tích Duyên đỏ lên, nhưng mà do đi đứng có chút khó khăn, nên cũng không tiện từ chối.
"Cậu biết cục trưởng cục công an?"
Khi ra khỏi cửa, Hà Tích Duyên mới nhìn tôi hỏi.
"Biết, Sao vậy?"
Tôi không hiểu tại sao Hà Tích Duyên lại đặt một câu hỏi như vậy.
"Vậy..." Hà Tích Duyên bỗng nhiên cắn môi, đôi mắt lóe sáng.
"Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi."
Tôi thấy nàng có chuyện khó xử, dường như không tiện mở miệng.
"Tôi có một việc muốn xin cậu hỗ trợ... Cậu có thể đáp ứng tôi không?"
Hà Tích Duyên do dự một chút nói.
"Xin tôi hỗ trợ!"
Tôi sửng sốt, việc nàng cần xin có quan hệ với Cục trưởng cục công an hay sao?
"Cậu không cần lập tức đáp ứng tôi... Tôi chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi..."
Hà Tích Duyên thấy vẻ mặt của tôi, còn tưởng là chuyện có chút khó khăn, nên vội vàng giải thích.
"Ha hả, Tích Duyên, cậu hiểu lầm rồi. Chỉ cần tôi có thể giúp thì tôi nhất định sẽ giúp, tôi chỉ kỳ quái việc cậu định nhờ tôi có quan hệ gì với Cục trưởng cục công an thôi."
Tôi cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Có thật không? Cậu chịu giúp tôi thật sao? ! Vậy thì tốt quá! Có lời nói của cậu, cục trưởng cục công an nhất định sẽ giúp tôi, giúp Đông Hương trấn chúng tôi bắt con của trưởng trấn lại!"
Hà Tích Duyên cao hứng nói.
"Bắt con của trưởng trấn? Tại sao lại muốn bắt con của trưởng trấn?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Con của trưởng trấn là một đại ác bá!"
Hà Tích Duyên oán hận nói.
"Đừng có gấp, Tích Duyên. Chúng ta lên xe trước, sau đó cậu cứ từ từ nói, nói cho tôi biết, tại sao hắn lại là đại ác bá!"
Trực giác nói cho tôi biết, Hà Tích Duyên nhất định có gì đó oan khuất.
Sau khi lên xe, Triệu Nhan Nghiên cùng Trần Vi Nhi quả nhiên đang đợi tôi tới mức sốt ruột, nhìn thấy tôi đã vội vàng hỏi:
"Lão công, sao vậy? Bọn họ có làm khó dễ anh sao!"
Mặc dù Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi biết rõ là không thể như vậy, nhưng mà vẫn không nhịn được quan tâm hỏi. Trong lòng của tôi cảm thấy ấm áp, tôi cười nói:
"Anh là anh hùng làm việc nghĩa, đương nhiên sẽ không bị như vậy! Người xui xẻo chính là đám bại hoại kia, chẳng những bị anh đánh, hơn nữa còn phải ngồi trong tù!"
"Tại sao nàng cũng tới chỗ này?"
Triệu Nhan Nghiên kỳ quái nhìn Hà Tích Duyên ở phía sau của tôi, giật mình nói.
Triệu Nhan Nghiên lúc này mới đánh giá cẩn thận cô gái này, không nghĩ tới nàng lại xinh đẹp như thế, không chút nào thua kém mình.
Lúc này Hà Tích Duyên cũng kỳ quái nhìn hai mỹ nữ trước mặt, các nàng tại sao lại cùng gọi hắn là lão công?
Chẳng lẽ hắn có hai lão bà? Không đúng, đây là thời đại chủ nghĩa xã hội khoa học, nam nữ bình đẳng, tại sao lại có chuyện một chồng nhiều vợ được?
"Nàng tên là Hà Tích Duyên, chúng ta trước tiên đưa nàng đến bệnh viện đã, lúc nãy chân của nàng bị thương."
Tôi giải thích.
"A!"
Triệu Nhan Nghiên gật đầu, nhưng lại trợn mắt nhìn tôi một cái. Ý nói: có phải anh thấy nàng xinh đẹp, cho nên muốn ăn hết của nàng.
Tôi vội vàng dùng ánh mắt vô tội. Triệu Nhan Nghiên lại làm như không thấy.
Tôi cười khổ lên xe, nói thật, tôi đối với Hà Tích Duyên đúng là không có ý nghĩ đó, chẳng qua cũng có chút thương cảm.
Vì để kiếm tiền cho em trai mình đóng học phí, một mình dám tới một nơi không quen thuộc làm việc.
Tuổi của nàng không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn tôi, đáng nhẽ phải được cưng chiều như một Tiểu công chúa mới đúng, nhưng mà lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy.
Hơn nữa từ trong lời nói của nàng mới biết được, dường như con của trưởng trấn Đông Hương đã từng khi dễ nàng!
Vốn tưởng rằng Trần Vi Nhi đã đủ khổ rồi, không nghĩ tới Hà Tích Duyên còn khổ hơn một chút.
Nhưng mà hôm nay tôi rất cao hứng, bởi vì có Hà Tích Duyên đã giúp tôi giải quyết được một sự khó khăn trong lòng, đó chính là Vu Văn Phong.
Vốn tưởng rằng đây là một việc rất phức tạp, không nghĩ tới lại dễ dàng giải quyết như vậy, đồng thời còn mang danh làm việc nghĩa nữa chứ.
Mọi việc xảy ra đúng là như dự đoán của tôi, sau khi tôi sống lại, chỉ có người ở bên cạnh tôi thay đổi.
Nhưng lịch sử thì lại không đổi thay, mặc dù có thể khác một chút so với trước kia, nhưng cơ bản vẫn như cũ.
Vu Văn Phong vẫn không cách nào thoát khỏi kiếp sống thực vật, nhưng mà chỉ khác một chỗ, đó là người làm chuyện này trước kia là Đinh Bảo Tam nay biến thành tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhỏm, xem ra, sau khi tôi sống lại, đúng là vận khí rất tốt.