Cha tôi nhận lấy khăn lông ướt do mẹ tôi mang tới, lau mặt.
"Ách... Thật ra thì vẫn còn, các người xác định có thể thừa nhận hay sao?"
Tôi cắn răng một cái, nói.
"Vẫn còn? !"
Cha tôi ngồi dậy, nhìn tôi giống như nhìn quái vật.
"Dạ, thật ra thì, con gẫn giấu hai người, Tập đoàn Ánh Rạng Đông là do con thành lập, Triệu Nhan Nghiên có 20% trong đó."
Tôi bình tĩnh nói.
Cha tôi đứng im nhìn nhìn tôi, ngay cả mẹ tôi nghe xong cũng sợ hết hồn! Tập đoàn Ánh Rạng Đông là khái nhiệm gì, là một tập đoàn lớn nhất toàn cầu!
Thời gian trước còn có người nói, Triệu Quân Sinh chỉ là đi làm thuê cho người ta mà thôi, nếu như vậy, thì người đứng sau màn của Tập đoàn Ánh Rạng Đông sẽ phải là người có quyền lực phủ lên cả thế giới, hơn nữa tài sản cũng phải lớn hơn khoảng 300 lần so với người xếp hạng đầu thế giới hiện nay.
"Nói như vậy, cha con cũng chỉ là đi làm công cho con?"
Mẹ tôi dù sao cũng không giống cha tôi, đối với mấy tập đoàn, bảng giàu nhất... không thèm để ý, nên nhanh chóng bình tĩnh lạis.
"Có thể nói như thế..."
Tôi cười khan nói.
"Thằng nhãi này, cha tưởng con đi làm cho cha vợ của con. Uổng công cha quan tâm tới con như vậy, còn sợ ảnh hưởng tới quan hệ của con với Triệu Nhan Nghiên! Giờ thì cha mới hiểu, tại sao mỗi lần Triệu Quân Sinh nhìn thấy cha, đều rất khách khí!"
Cha tôi quát.
Nhưng mà cha tôi ngay sau đó lại đắc ý nói:
"Hắc hắc, như thế nào, lão bà, bà xem, Tiểu Triệu năm đó thua tôi, giờ đi làm cho con tôi, con gái duy nhất của hắn lại là vợ của contooi. Ha ha!"
"Xem cái bộ dáng tiểu nhân đắc chí của ông kìa!"
Mẹ tôi liếc qua cha tôi một cái nói.
"Nói đùa mà thôi ! Hắc hắc!"
Cha tôi cười nói:
"Sớm nói có phải không! Thiệt là, hại cha suốt ngày mệt nhọc, còn tưởng rằng sau này khi con kết hôn phải mất rất nhiều tiền, xem ra cha đúng là phí tâm rồi. Ngày mai cha nói chuyện với Triệu thông gia, cho phó giám đốc tiếp nhận công việc của cha. Sau đó cha với mẹ con đi du lịch vòng quanh thế giới!"
"Chuyện này, con à, con có thể tài trợ cho cha chút tiền không?"
Cha tôi vươn tay ra cười mờ ám nói.
"..."
Tôi hết chỗ nói rồi.
Lấy một tấm thẻ VISA của ngân hàng Thụy Sĩ đưa cho cha tôi nói:
"Bên trong có 10 tỷ USD, chắc cũng đủ cho cha mẹ thuê máy bay đi du lịch vòng quanh thế giới rồi!"
Cha tôi sau khi biết tôi có tiền, cũng không khách khí, nhận lấy thẻ cất vào trong túi, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt gây sự của mẹ tôi, vội vàng lại đem thẻ móc ra, sau đó đưa cho mẹ tôi, nói:
"Ha hả, hay là bà cầm đi vậy..."
Tôi cười lắc đầu nói:
"Mẹ, người đừng giữ tiền như vậy nữa!"
Trước khi đi. Tôi len lén kín đáo đưa cho cha tôi một tờ chi phiếu của ngân hàng Trung Hoa, nói:
"Cha tự cất giữ đi, bên trong có 10 tỷ tiền Trung quốc, cha đừng làm con phá sản nữa!"
Cha tôi cao hứng thu ở trong túi áo, tôi lập tức dùng thuấn di trở lại WC trong khách sạn.
Mới vừa trở về, chỉ nghe thanh âm Trần Vi Nhi ở bên ngoài kêu lên:
"Lão công, anh có chuyện gì không? Sao lại lâu như vậy?"
Tôi vội vàng mở cửa phòng ra rửa tay nói:
"Ha ha, tiêu chảy thôi!"
Trần Vi Nhi cũng không để ý, nhìn tôi nói:
"Thức ăn đã đem tới rồi, mau tới ăn đi!"
"Tới ngay!"
Tôi gật đầu.
Nhìn cái bàn ngoài phòng, trên đó đã có đầy thức ăn. Triệu Nhan Nghiên cùng Vu Đình đang ở một bên nóng lòng muốn thử, nhưng mà tôi chưa có tới, nên các nàng không xuống tay trước.
Tôi thấy vậy, thì rất là hài lòng. Xem ra những cô bé này đều rất hiểu quy củ, tôi cũng không hi vọng hậu cung tương lai của tôi sẽ loạn hết cả lên vì tranh giành người yêu.
"Tốt lắm, các lão bà, đều đói bụng rồi phải không, chúng ta nhanh ăn đi!"
Tôi ngồi ở ghế chủ tọa.
Triệu Nhan Nghiên cùng Vu Đình ngồi ở hai bên của tôi, Trần Vi Nhi chủ động ngồi phía đối diện với tôi.
Vì không muốn ảnh hưởng tới bữa cơm, nên tôi định sau khi ăn cơm xong sẽ mang bức thư ra.
"Lão công, anh nếm thử món thịt kho tàu này đi..."
"Lão công, anh nếm thử món cá hấp này xem..."
"Lão công, anh nếm thử món cá nướng..."
Nhìn bắt cơm của tôi đã đầy ắp thức ăn do 3 cô gái gặp cho tôi, tôi lắc đầu, xem ra có đôi khi quá hạnh phúc cũng không phải là chuyện gì tốt cả! Bất đắc dĩ, tôi đành phải ăn xuất ăn gấp 3 bình thường.
Sau khi ăn xong, tôi gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ, sau đó cùng 3 cô gái trở lại phòng ngủ.
"Nhan Nghiên, em có còn nhớ cái này không?"
Tôi đem phong thư tình từ trong ngăn kéo đưa cho Nhan Nghiên.
Triệu Nhan Nghiên nhận lấy, từ từ mở ra, có một loại rất cảm giác quen thuộc xông lên từ trong lòng, nhìn những chữ quen thuộc trong bức thư, bỗng nhiên trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh...
"Lão công!"
Triệu Nhan Nghiên ngẩng đầu lên, trong lúc nhất thời lệ rơi đầy mặt, nhào vào trong ngực của tôi, lớn tiếng nói:
"Em nhớ ra rồi, em nhớ ra tất cả rồi! Thật, đều là sự thật, chuyện này tất cả là sự thực! Lúc đầu em đối với anh như vậy, anh có tức giận không?"
"Sao có thể như vậy, cũng là cơ hội để anh ôn lại tình xưa, phải không Nhan Nghiên!"
Tôi giúp nàng lau khô nước mắt, nhẹ nhàng nói.
"A... Đúng vậy, em là Nhan Nghiên của anh, vĩnh viễn cũng như vậy!"
Triệu Nhan Nghiên nín khóc mỉm cười nói:
"Cám ơn anh!"
"Cám ơn cái gì, nếu bảo anh theo đuổi em 100 lần nữa, anh cũng nguyện ý!"
Tôi vỗ vỗ sống lưng Triệu Nhan Nghiên nói:
"Hai chúng ta thì có gì phải cám ơn với không cám ơn, tin tưởng nếu như anh bị mất trí nhớ, thì em cũng sẽ đối với anh như vậy?"
"Dạ, đó là đương nhiên!"
Triệu Nhan Nghiên gật đầu khẳng định nói.
Tôi vừa ngẩng đầu, phát hiện Trần Vi Nhi cùng Vu Đình đang trợn tròn mắt, bịt mồm nhìn tôi với Triệu Nhan Nghiên tình tứ, tôi lao tới, kéo thân thể của hai nàng, tàn bạo nói:
"Nhìn lén là không đúng đâu nha, bây giờ anh muốn trừng phạt hai em!"
Vừa nói lập tức đưa tay cởi nút áo của Trần Vi Nhi.
"Cưỡng gian, cứu mạng!"
Trần Vi Nhi bị tôi làm như vậy thì sợ hãi hét lớn.
"Lão công, em cũng tới đây..."
Vu Đình vừa nói đã bắt đầu cởi y phục trên người...
Đúng là tôi đến thua với các nàng mất, ai trong những lão bà của tôi cũng đặc sắc vô cùng!