Trong nháy mắt 2 năm đã qua đi, trong khoảng thời gian này tôi mua một biệt thự rộng khoảng 3000 m2 ở Bắc Kinh, tận hưởng cuộc sống thanh nhàn.
Vu Đình dưới sự giúp đỡ của Trần Vi Nhi đã học xong các chương trình ở đại học, ba người chúng tôi mỗi ngày trừ đi dạo phố ngoài, những lúc khác đều sống ở trong biệt thự.
Mà ở Bắc Kinh lại vô cùng yên tĩnh, tôi vốn tưởng Đại Hưng bang sẽ nhắm vào chúng tôi, nhưng lại không có gì, điều đó làm cho Quách Khánh vô cùng thất vọng. Đại Hưng bang làm như không có chuyện gì, đồng thời các hành động khác cũng thu liễm đi rất nhiều. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Quách Khánh cùng Vu Thụy Trung nhân cơ hội chia cắt hắc đạo ở Bắc Kinh, phân thành nam bắc.
Năm trước, tôi ngoài ý muốn nhận được một tờ thiệp mời, là nhưng người gửi lại là gia chủ của Tư Đồ gia. Tôi không biết hắn sao có thể đoán ra tôi là người đứng sau, nên mời tôi với Vu Đình tham gia dự tiệc.
"Con rể, con ngàn vạn lần đừng có đi, lão nhân Tư Đồ Đại Sơn kia thực lực không tầm thường, tuy nói con cũng là một cao thủ, nhưng con chưa thấy được thực lực chính thức của hắn! Nghe nói Tư Đồ Đại Sơn cũng là dị năng giả, hơn nữa có khả năng mê hoặc nhân tâm, biến người khác thành Khôi lỗi!"
Vu Thụy Trung nhìn tấm thiệp mời có chút lo lắng nói.
"Ha hả. Không sao đâu, con đang muốn nhìn xem Tư Đồ Đại Sơn có yêu dược gì!"
Tôi không quan tâm, nói:
"Con chẳng những muốn đi, mà còn muốn dẫn cả Đình Đình đi, Nhạc phụ, cha cứ yên tâm, sẽ không có gì xảy ra đâu!"
Ngày 28 tháng 12 năm 1999, tôi cùng Vu Đình ngồi trong chiếc Bingley đi về phía biệt thự của Tư Đồ gia.
Chiếc xe Land Rover kia tôi đã cho Lưu Duyệt, cô gái này thực sự rất hưng phấn, mà tôi lại thích đi những chiếc xe kiểu cổ.
"Xin đưa thiệp mời ra!"
Hai tên lính gác cửa lạnh lùng nhìn chúng tôi, có thể thấy chúng được trang bị vũ khí đó là súng.
Lái xe cho tôi chính là Đỗ Tiểu Uy, Công ty lính đánh thuê bên Nam Phi đã ổn định, với lại tiểu tử này cũng có người nối nghiệp, nên trong thời gian rảnh rỗi chạy về làm lái xe cho tôi.
Giờ phút này Đỗ Tiểu Uy thấy còn có người chặn xe, lập tức nổi giận, từ trong cửa sổ xe thò tay ra cầm cổ áo tên lính ki nhấc lên!
Tên lính còn lại thấy vậy thì giương súng, nhưng bị một người đi từ trong biệt thự ra ngăn lại.
"Là xe của Lưu tiên sinh có phải không!"
Người tới nói:
"Hết sức xin lỗi. Thủ hạ không hiểu quy củ, mong được thứ lỗi. Kẻ hèn này chính là cháu đích tôn của Tư Đồ gia là Tư Đồ Không!"
Tôi ở phía sau nghe thấy vậy thì sửng sốt! Tư Đồ gia đúng là phô trương thanh thế, lại để cho Lão đại của Đại Hưng bang tự mình ra nghênh đón! Trong lúc nhất thời, tôi cũng không biết Tư Đồ Không muốn làm gì.
Khi tôi lái xe vào bãi đỗ xe của Tư Đồ gia, thì ngoài ý muốn phát hiện chiếc Land Rover của tôi lại có thể dừng ở cách đó không xa.
Lúc ấy tôi cũng không nhiều nghĩ, cho là Lưu Duyệt đem bán nó với giá cao.
Khi tôi và Vu Đình đi vào trong yến hội, thì phát hiện trong này cũng không phải là có rất nhiều người, trong đại sảnh chỉ có một cái bàn lớn, xung quanh có hơn hai chục chỗ ngồi, chắc là toàn là nhân vật đầu não của Tư Đồ gia.
Làm cho tôi ngoài ý muốn là Lưu Duyệt lại ở trong bữa tiệc! Hơn nữa lại ngồi ở vị trí bên cạnh Tư Đồ Lượng. Sắc mặt tôi sầm xuống, Lưu Duyệt tại sao lại có thể đi cùng tiểu tử Tư Đồ Lượng? Xem ra chiếc xe trong bãi đỗ xe là của Lưu Duyệt rồi.
Lưu Duyệt thấy của tôi đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt trở nên vô cùng lúng túng. Tôi với nàng vốn có một loại tình cảm mập mờ. Giờ phút này lại ở tình huống này gặp mặt, nên có chút không được tự nhiên.
Tôi quay đầu đi, phát hiện ở vị trí chủ tọa có một người tóc hoa râm, nghĩ là Tư Đồ Đại Sơn.
Khi đôi với Tư Đồ Đại Sơn nhìn nhau, nhất thời có cảm giác như bị áp lực, sau đó là cảm giác buồn ngủ lan tới!
Thuật thôi miên! Trong đầu của tôi xẹt qua một loại năng lực mà Tiêu Nha Tử đã nói. Loại này cũng là dùng tinh thần, là một loại dị năng dùng tinh thần lực khống chế người khác.
Tôi khẽ mỉm cười, nói:
"Tư Đồ lão tiên sinh, đây là cách đãi khách của người hay sao?"
Mọi người đều hiểu chuyện gì, nhưng chỉ có tôi và Tư Đồ Đại Sơn là người trong cuộc mới hiểu rõ.
Tư Đồ Đại Sơn trong lòng âm thầm kinh hãi, lúc đầu nghe Tư Đồ Bác nói người này không đơn giản, nhưng lại không ngờ hắn có thể thoát khỏi thuật thôi miên! Tư Đồ Đại Sơn thầm nghĩ nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa để Tư Đồ Bác hành động thiếu suy nghĩ, đem lại cho Tư Đồ gia một đại địch!
Tam Thạch Bang và Đại Hưng bang tranh đấu, không thể kết thúc trong một sớm một chiều, kết quả cuối cùng chính là lưỡng bại câu thương, nhưng chắc chắn sau lưng Tam Thạch Bang chắc chắn có cao thủ.
Ngày đó nghe Tư Đồ Bác nói, thì mình đã nghĩ hắn chính là cao thủ sau lưng, ít nhất cũng phải ngang hàng với Quách Khánh!
Như nếu như đối phương cũng là dị năng cao thủ, thì phần thắng lại càng nhỏ. Cho nên Tư Đồ Đại Sơn cũng không cho Tư Đồ Bác hành động thiếu suy nghĩ, mà yên lặng theo dõi kỳ biến.
Sau đó nhân cơ hội mời tôi ra ngoài để tìm hiểu thực lực, nếu như tôi mạnh thì cầu hòa, yếu thì diệt trừ.
Trong nháy mắt năm đã qua đi, trong khoảng thời gian này tôi mua một biệt thự rộng khoảng m ở Bắc Kinh, tận hưởng cuộc sống thanh nhàn.
Vu Đình dưới sự giúp đỡ của Trần Vi Nhi đã học xong các chương trình ở đại học, ba người chúng tôi mỗi ngày trừ đi dạo phố ngoài, những lúc khác đều sống ở trong biệt thự.
Mà ở Bắc Kinh lại vô cùng yên tĩnh, tôi vốn tưởng Đại Hưng bang sẽ nhắm vào chúng tôi, nhưng lại không có gì, điều đó làm cho Quách Khánh vô cùng thất vọng. Đại Hưng bang làm như không có chuyện gì, đồng thời các hành động khác cũng thu liễm đi rất nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Quách Khánh cùng Vu Thụy Trung nhân cơ hội chia cắt hắc đạo ở Bắc Kinh, phân thành nam bắc.
Năm trước, tôi ngoài ý muốn nhận được một tờ thiệp mời, là nhưng người gửi lại là gia chủ của Tư Đồ gia. Tôi không biết hắn sao có thể đoán ra tôi là người đứng sau, nên mời tôi với Vu Đình tham gia dự tiệc.
"Con rể, con ngàn vạn lần đừng có đi, lão nhân Tư Đồ Đại Sơn kia thực lực không tầm thường, tuy nói con cũng là một cao thủ, nhưng con chưa thấy được thực lực chính thức của hắn! Nghe nói Tư Đồ Đại Sơn cũng là dị năng giả, hơn nữa có khả năng mê hoặc nhân tâm, biến người khác thành Khôi lỗi!"
Vu Thụy Trung nhìn tấm thiệp mời có chút lo lắng nói.
"Ha hả. Không sao đâu, con đang muốn nhìn xem Tư Đồ Đại Sơn có yêu dược gì!"
Tôi không quan tâm, nói:
"Con chẳng những muốn đi, mà còn muốn dẫn cả Đình Đình đi, Nhạc phụ, cha cứ yên tâm, sẽ không có gì xảy ra đâu!"
Ngày tháng năm , tôi cùng Vu Đình ngồi trong chiếc Bingley đi về phía biệt thự của Tư Đồ gia.
Chiếc xe Land Rover kia tôi đã cho Lưu Duyệt, cô gái này thực sự rất hưng phấn, mà tôi lại thích đi những chiếc xe kiểu cổ.
"Xin đưa thiệp mời ra!"
Hai tên lính gác cửa lạnh lùng nhìn chúng tôi, có thể thấy chúng được trang bị vũ khí đó là súng.
Lái xe cho tôi chính là Đỗ Tiểu Uy, Công ty lính đánh thuê bên Nam Phi đã ổn định, với lại tiểu tử này cũng có người nối nghiệp, nên trong thời gian rảnh rỗi chạy về làm lái xe cho tôi.
Giờ phút này Đỗ Tiểu Uy thấy còn có người chặn xe, lập tức nổi giận, từ trong cửa sổ xe thò tay ra cầm cổ áo tên lính ki nhấc lên!
Tên lính còn lại thấy vậy thì giương súng, nhưng bị một người đi từ trong biệt thự ra ngăn lại.
"Là xe của Lưu tiên sinh có phải không!"
Người tới nói:
"Hết sức xin lỗi. Thủ hạ không hiểu quy củ, mong được thứ lỗi. Kẻ hèn này chính là cháu đích tôn của Tư Đồ gia là Tư Đồ Không!"
Tôi ở phía sau nghe thấy vậy thì sửng sốt! Tư Đồ gia đúng là phô trương thanh thế, lại để cho Lão đại của Đại Hưng bang tự mình ra nghênh đón! Trong lúc nhất thời, tôi cũng không biết Tư Đồ Không muốn làm gì.
Khi tôi lái xe vào bãi đỗ xe của Tư Đồ gia, thì ngoài ý muốn phát hiện chiếc Land Rover của tôi lại có thể dừng ở cách đó không xa.
Lúc ấy tôi cũng không nhiều nghĩ, cho là Lưu Duyệt đem bán nó với giá cao.
Khi tôi và Vu Đình đi vào trong yến hội, thì phát hiện trong này cũng không phải là có rất nhiều người, trong đại sảnh chỉ có một cái bàn lớn, xung quanh có hơn hai chục chỗ ngồi, chắc là toàn là nhân vật đầu não của Tư Đồ gia.
Làm cho tôi ngoài ý muốn là Lưu Duyệt lại ở trong bữa tiệc! Hơn nữa lại ngồi ở vị trí bên cạnh Tư Đồ Lượng. Sắc mặt tôi sầm xuống, Lưu Duyệt tại sao lại có thể đi cùng tiểu tử Tư Đồ Lượng? Xem ra chiếc xe trong bãi đỗ xe là của Lưu Duyệt rồi.
Lưu Duyệt thấy của tôi đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt trở nên vô cùng lúng túng. Tôi với nàng vốn có một loại tình cảm mập mờ. Giờ phút này lại ở tình huống này gặp mặt, nên có chút không được tự nhiên.
Tôi quay đầu đi, phát hiện ở vị trí chủ tọa có một người tóc hoa râm, nghĩ là Tư Đồ Đại Sơn.
Khi đôi với Tư Đồ Đại Sơn nhìn nhau, nhất thời có cảm giác như bị áp lực, sau đó là cảm giác buồn ngủ lan tới!
Thuật thôi miên! Trong đầu của tôi xẹt qua một loại năng lực mà Tiêu Nha Tử đã nói. Loại này cũng là dùng tinh thần, là một loại dị năng dùng tinh thần lực khống chế người khác.
Tôi khẽ mỉm cười, nói:
"Tư Đồ lão tiên sinh, đây là cách đãi khách của người hay sao?"
Mọi người đều hiểu chuyện gì, nhưng chỉ có tôi và Tư Đồ Đại Sơn là người trong cuộc mới hiểu rõ.
Tư Đồ Đại Sơn trong lòng âm thầm kinh hãi, lúc đầu nghe Tư Đồ Bác nói người này không đơn giản, nhưng lại không ngờ hắn có thể thoát khỏi thuật thôi miên! Tư Đồ Đại Sơn thầm nghĩ nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa để Tư Đồ Bác hành động thiếu suy nghĩ, đem lại cho Tư Đồ gia một đại địch!
Tam Thạch Bang và Đại Hưng bang tranh đấu, không thể kết thúc trong một sớm một chiều, kết quả cuối cùng chính là lưỡng bại câu thương, nhưng chắc chắn sau lưng Tam Thạch Bang chắc chắn có cao thủ.
Ngày đó nghe Tư Đồ Bác nói, thì mình đã nghĩ hắn chính là cao thủ sau lưng, ít nhất cũng phải ngang hàng với Quách Khánh!
Như nếu như đối phương cũng là dị năng cao thủ, thì phần thắng lại càng nhỏ. Cho nên Tư Đồ Đại Sơn cũng không cho Tư Đồ Bác hành động thiếu suy nghĩ, mà yên lặng theo dõi kỳ biến.
Sau đó nhân cơ hội mời tôi ra ngoài để tìm hiểu thực lực, nếu như tôi mạnh thì cầu hòa, yếu thì diệt trừ.