Thành phố Tân Giang là trung tâm tỉnh lỵ của Tùng Giang, nơi này có đặt mấy trụ sở của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, nên kinh tế đột nhiên tăng mạnh.
Đoàn xe chúng tôi có một chiếc Jinbei mở đường, sau đó là chiếc Bingley đi giữa, phía sau là một chiếc Dodge Công Dương, loại đội hình này, đúng là rất làm người khác chú ý.
Chiếc Jinbei đi tới một cái ngã tư đường thì ngừng lại, Đỗ Tiểu Uy cầm bộ đàm nói với Hồng Ưng, nhìn chiếc xe thủ hạ ở phía trước, nói: "Sao vậy?"
"Huấn luyện viên, phía trước có một tai nạn giao thông, đường quá chật, không đi qua được!"
Phía trước đáp lời nói.
"Đi, chúng tôi đi xuống xem một chút!"
Tôi nhìn Đỗ Tiểu Uy nói.
Tôi cùng Đỗ Tiểu Uy xuống xe, bởi vì do chuyện lúc nãy xảy ra, Đỗ Tiểu Uy vẫn duy trì trạng thái cảnh giác, sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, còn tôi thì lại vô cùng thoải mái.
Lamborghini màu vàng! Lại là Lamborghini màu vàng!
Lamborghini bị một chiếc Hummer đâm lõm cả đuôi xe!
Những chuyện cũ thời dâng lên trong lòng, tôi từng mua một chiếc xe giống như thế này cho Ngô Huỳnh Huỳnh. Rất nhiều năm không gặp, lúc đó cả Tùng Giang chỉ có một mình nàng có chiếc xe này, không biết lại có truyện trùng hợp như vậy không?
Tôi đến gần nhìn, thì không khỏi ngây ngốc, quả nhiên là Ngô là nha đầu Ngô Huỳnh Huỳnh này!
Ngô Huỳnh Huỳnh đang chống nạnh, cùng một thanh nhiên đeo kính râm lý luận .
"Cậu đâm xe tôi thành như vậy, cậu nói nên làm sao bây giờ!"
Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ vào cậu thanh niên kia kêu lên.
"Trời ạ, đại tỷ giữa đường lớn phanh xe, tôi có phải người máy đâu mà phản ứng kịp?"
Cậu thanh niên kia nói.
"Cậu có nhìn thấy đèn đỏ phía trước không? Cậu đi Hummer thì rất giỏi hay sao? Đi Hummer thì có thể tùy tiện đâm vào người khác sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ vào đèn tín hiệu nói. Nguồn truyện:
"Tôi đâu có đâm vào người, đây là đâm vào xe mà! Được, đại tỷ, tôi nhận sai, bao nhiêu tiền, tôi bồi thường!"
Cậu thanh niên kia cắn răng một cái nói.
"Bồi thường tôi! Hừ! Cậu tưởng bồi thường được thì rất tốt hay sao? Cậu không biết xe này đối với tôi quan trọng như thế nào hay sao? Đây là do một người rất quan trọng với tôi mua tặng đó !"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói trông rất đáng thương đi đến vuốt ve sườn chiếc xe Lamborghini.
"... !"
Cậu thanh niên kia hết chỗ nói:
"Đại tỷ, đây rõ ràng là hạch sách người khác hay sao, chị nói làm sao bây giờ!"
"Tôi... Dù sao tôi cũng mặc kệ! Cậu làm hỏng xe của tôi, thì nhất định cậu phải cho tôi một cách thuyết phục!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói.
Ngô Huỳnh Huỳnh liếc mắt nhìn biển số của chiếc Hummer một cái, hóa ra là biển số của cảnh sát. Cho nên Ngô Huỳnh Huỳnh la hét nói:
"Cảnh sát có thể tùy tiện đâm vào xe của người khác hay sao?!"
"Trời ạ, tiểu thư, tôi chẳng phải nói là bồi thường rồi hay sao, đừng có la hét như vậy!"
Cậu thanh niên kia bất đắc dĩ nói.
Đúng vào lúc này, cảnh sát giao thông cũng chạy đến, thấy chiếc xe Hummer, lại nhìn thấy người thanh niên kia, lập tức nịnh hót nói:
"Đây không phải là Khương thiếu gia hay sao, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cậu thanh niên kia sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:
"Trong giờ làm việc đừng gọi loạn, không có gì, chỉ là một sự cố nhỏ!"
"Đồng chí cảnh sát giao thông này, đồng chí xem đi. Cậu ta thân là người chấp pháp mà lại phạm pháp, đâm vào xe của tôi. Đồng chí cần phải làm chủ cho tôi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh không thuận theo, không buông tha nói.
"Tôi cho cô biết, cô ồn ào cái gì. Cô biết người này không, cậu ta là thiếu gia của Khương vụ trưởng, tôi cho cô biết, cẩn thận tôi bắt cô vì tội phỉ báng!"
Cảnh sát giao thông kia cố chấp nói.
"Tốt, đồng chí bắt đi, mau tới bắt đi!"
Nói xong từ trong túi móc ra một tờ giấy chứng nhận, quơ quơ trước mặt người cảnh sát giao thông kia, nói:
"Nói cho anh biết, cô nãi nãi chính là quân nhân, anh bắt tôi thử xem!"
Cảnh sát giao thông kia không biết nói cái gì cho phải, vốn định hù dọa tiểu cô nương này một chút. Không nghĩ tới người ta cũng là người có bối cảnh!
Người thanh niên được gọi là Khương thiếu gia rất là tức giận, trợn mắt nhìn cái cảnh sát giao thông kia một cái nói:
"Ở chỗ này không có chuyện của anh, anh mau đi đi, cô nãi nãi này anh không nhận gia, nhưng tôi thì lại biết! Một nửa công tử, thiếu gia của cả cái tỉnh Tùng Giang này bị nàng chỉnh đó! Nhưng mà nghe nói nàng đâu có quan tâm tới tiền, không biết là hôm nay đụng phải cái gì của nàng, mà nàng nhất quyết không chịu buông tha!"
"Cậu nói thầm cái gì đây?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi.
"Không có gì, không có gì!"
Cảnh sát giao thông kia nghĩ thầm, mình định vỗ mông ngựa, không ngờ lại vỗ vào chân ngựa rồi, chuồn đi là tốt nhất!
Tôi ở một bên, nghe cảnh sát giao thông này nói như vậy, mới hồi tưởng lại, không trách được nhìn tiểu tử này quen mắt như vậy, hóa ra là con của Khương Vĩnh Phú tên là Khương Kỳ.
Xem ra tôi hôm nay phải ra tay rồi, giải quyết nhanh chóng mâu thuẫn của bọn họ, rồi còn phải về đón năm mới với gia đình!
Tôi đi tới, đứng ở phía sau Ngô Huỳnh Huỳnh, nhẹ nhàng nói:
"Không phải là một chiếc xe hay sao?! Hỏng thì hỏng, tôi dẫn cô đi mua một chiếc khác là gì!"
"Anh tính làm gì? Bản thân cô nãi nãi không mua nổi hay sao? Xe này đối với tôi mà nói ý nghĩa vô cùng quan trọng..."
Ngô Huỳnh Huỳnh trong lòng đang bốc lửa, thì lại có người khác tự dưng chõ mõm vào, nàng xoay người sang chỗ khác đang muốn tiếp tục quở trách, không nghĩ tới lại nhìn thấy tôi đứng ở phía sau, không khỏi sửng sốt.
"Xe này của cô tại sao lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng? Nghe nói còn là người vô cùng quan trọng tặng nữa chứ?"
Tôi cười nói.
"Ừ... A... Không phải đâu, tôi..."
Ngô Huỳnh Huỳnh đỏ mặt! Hình như khác hẳn với hình tượng của nữ nhân bạo lực, có chút xấu hổ nói:
"Tại sao là cậu..."
"Tại sao không thể là tôi!"
Tôi hỏi ngược lại.
"Tôi đi tìm cậu rất nhiều, nhưng người ta nói cậu đã đi rồi, sau đó lại nghe Ngô mập mạp nói, hắn gặp cậu ở Bắc Kinh... Tôi tưởng cậu không muốn trở lại đây nữa!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nhỏ giọng nói:
"Cậu còn giận tôi không?"
"Giận cô? A, cô nói lần đó hay sao, lần đó là tôi không đúng, tôi đâu có hẹp hòi như vậy!"
Tôi nói.
"Ừ... Vậy cậu sau này còn đi nữa không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi.
"Còn phải đi Bắc Kinh, nhưng cũng sẽ ở nhà."
Tôi nói.
"Vậy cậu đáp ứng lời nói của tôi vừa rồi không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh tim đập thình thịch hỏi.
"Cô nói là mua xe sao? Đương nhiên là được!"
Tôi gật đầu nói.
"Ách... Chuyện này, Lưu ca, anh tới thực đúng lúc!"
Khương kỳ lập tức nhận ra tôi.
"Khương Kỳ phải không, sau khi tốt nghiệp cảnh sát, lại đi làm thủ hạ của cha cậu rồi?"
Tôi nói.
"Đúng vậy, năm nay em vừa mới tốt nghiệp, chuyện này... em đi trước... Hôm nào em mời Lưu ca đi ăn cơm!"
Khương Kỳ sợ Ngô Huỳnh Huỳnh sẽ tiếp tục quấn lấy hắn.
"Không có việc gì đâu, cậu đi đi."
Tôi nói.
"Coi như số cậu gặp may!"
Ngô Huỳnh Huỳnh ngọt ngào cười, dịu dàng nói.
Khương Kỳ thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, câu "coi như số cậu gặp may" với lại những lời khi trước khác nhau một trời một vực.
Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, đi nhanh khỏi đây mới là chuyện quan trọng.
Thành phố Tân Giang là trung tâm tỉnh lỵ của Tùng Giang, nơi này có đặt mấy trụ sở của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, nên kinh tế đột nhiên tăng mạnh.
Đoàn xe chúng tôi có một chiếc Jinbei mở đường, sau đó là chiếc Bingley đi giữa, phía sau là một chiếc Dodge Công Dương, loại đội hình này, đúng là rất làm người khác chú ý.
Chiếc Jinbei đi tới một cái ngã tư đường thì ngừng lại, Đỗ Tiểu Uy cầm bộ đàm nói với Hồng Ưng, nhìn chiếc xe thủ hạ ở phía trước, nói: "Sao vậy?"
"Huấn luyện viên, phía trước có một tai nạn giao thông, đường quá chật, không đi qua được!"
Phía trước đáp lời nói.
"Đi, chúng tôi đi xuống xem một chút!"
Tôi nhìn Đỗ Tiểu Uy nói.
Tôi cùng Đỗ Tiểu Uy xuống xe, bởi vì do chuyện lúc nãy xảy ra, Đỗ Tiểu Uy vẫn duy trì trạng thái cảnh giác, sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, còn tôi thì lại vô cùng thoải mái.
Lamborghini màu vàng! Lại là Lamborghini màu vàng!
Lamborghini bị một chiếc Hummer đâm lõm cả đuôi xe!
Những chuyện cũ thời dâng lên trong lòng, tôi từng mua một chiếc xe giống như thế này cho Ngô Huỳnh Huỳnh. Rất nhiều năm không gặp, lúc đó cả Tùng Giang chỉ có một mình nàng có chiếc xe này, không biết lại có truyện trùng hợp như vậy không?
Tôi đến gần nhìn, thì không khỏi ngây ngốc, quả nhiên là Ngô là nha đầu Ngô Huỳnh Huỳnh này!
Ngô Huỳnh Huỳnh đang chống nạnh, cùng một thanh nhiên đeo kính râm lý luận .
"Cậu đâm xe tôi thành như vậy, cậu nói nên làm sao bây giờ!"
Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ vào cậu thanh niên kia kêu lên.
"Trời ạ, đại tỷ giữa đường lớn phanh xe, tôi có phải người máy đâu mà phản ứng kịp?"
Cậu thanh niên kia nói.
"Cậu có nhìn thấy đèn đỏ phía trước không? Cậu đi Hummer thì rất giỏi hay sao? Đi Hummer thì có thể tùy tiện đâm vào người khác sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ vào đèn tín hiệu nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tôi đâu có đâm vào người, đây là đâm vào xe mà! Được, đại tỷ, tôi nhận sai, bao nhiêu tiền, tôi bồi thường!"
Cậu thanh niên kia cắn răng một cái nói.
"Bồi thường tôi! Hừ! Cậu tưởng bồi thường được thì rất tốt hay sao? Cậu không biết xe này đối với tôi quan trọng như thế nào hay sao? Đây là do một người rất quan trọng với tôi mua tặng đó !"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói trông rất đáng thương đi đến vuốt ve sườn chiếc xe Lamborghini.
"... !"
Cậu thanh niên kia hết chỗ nói:
"Đại tỷ, đây rõ ràng là hạch sách người khác hay sao, chị nói làm sao bây giờ!"
"Tôi... Dù sao tôi cũng mặc kệ! Cậu làm hỏng xe của tôi, thì nhất định cậu phải cho tôi một cách thuyết phục!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói.
Ngô Huỳnh Huỳnh liếc mắt nhìn biển số của chiếc Hummer một cái, hóa ra là biển số của cảnh sát. Cho nên Ngô Huỳnh Huỳnh la hét nói:
"Cảnh sát có thể tùy tiện đâm vào xe của người khác hay sao?!"
"Trời ạ, tiểu thư, tôi chẳng phải nói là bồi thường rồi hay sao, đừng có la hét như vậy!"
Cậu thanh niên kia bất đắc dĩ nói.
Đúng vào lúc này, cảnh sát giao thông cũng chạy đến, thấy chiếc xe Hummer, lại nhìn thấy người thanh niên kia, lập tức nịnh hót nói:
"Đây không phải là Khương thiếu gia hay sao, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cậu thanh niên kia sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:
"Trong giờ làm việc đừng gọi loạn, không có gì, chỉ là một sự cố nhỏ!"
"Đồng chí cảnh sát giao thông này, đồng chí xem đi. Cậu ta thân là người chấp pháp mà lại phạm pháp, đâm vào xe của tôi. Đồng chí cần phải làm chủ cho tôi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh không thuận theo, không buông tha nói.
"Tôi cho cô biết, cô ồn ào cái gì. Cô biết người này không, cậu ta là thiếu gia của Khương vụ trưởng, tôi cho cô biết, cẩn thận tôi bắt cô vì tội phỉ báng!"
Cảnh sát giao thông kia cố chấp nói.
"Tốt, đồng chí bắt đi, mau tới bắt đi!"
Nói xong từ trong túi móc ra một tờ giấy chứng nhận, quơ quơ trước mặt người cảnh sát giao thông kia, nói:
"Nói cho anh biết, cô nãi nãi chính là quân nhân, anh bắt tôi thử xem!"
Cảnh sát giao thông kia không biết nói cái gì cho phải, vốn định hù dọa tiểu cô nương này một chút. Không nghĩ tới người ta cũng là người có bối cảnh!
Người thanh niên được gọi là Khương thiếu gia rất là tức giận, trợn mắt nhìn cái cảnh sát giao thông kia một cái nói:
"Ở chỗ này không có chuyện của anh, anh mau đi đi, cô nãi nãi này anh không nhận gia, nhưng tôi thì lại biết! Một nửa công tử, thiếu gia của cả cái tỉnh Tùng Giang này bị nàng chỉnh đó! Nhưng mà nghe nói nàng đâu có quan tâm tới tiền, không biết là hôm nay đụng phải cái gì của nàng, mà nàng nhất quyết không chịu buông tha!"
"Cậu nói thầm cái gì đây?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi.
"Không có gì, không có gì!"
Cảnh sát giao thông kia nghĩ thầm, mình định vỗ mông ngựa, không ngờ lại vỗ vào chân ngựa rồi, chuồn đi là tốt nhất!
Tôi ở một bên, nghe cảnh sát giao thông này nói như vậy, mới hồi tưởng lại, không trách được nhìn tiểu tử này quen mắt như vậy, hóa ra là con của Khương Vĩnh Phú tên là Khương Kỳ.
Xem ra tôi hôm nay phải ra tay rồi, giải quyết nhanh chóng mâu thuẫn của bọn họ, rồi còn phải về đón năm mới với gia đình!
Tôi đi tới, đứng ở phía sau Ngô Huỳnh Huỳnh, nhẹ nhàng nói:
"Không phải là một chiếc xe hay sao?! Hỏng thì hỏng, tôi dẫn cô đi mua một chiếc khác là gì!"
"Anh tính làm gì? Bản thân cô nãi nãi không mua nổi hay sao? Xe này đối với tôi mà nói ý nghĩa vô cùng quan trọng..."
Ngô Huỳnh Huỳnh trong lòng đang bốc lửa, thì lại có người khác tự dưng chõ mõm vào, nàng xoay người sang chỗ khác đang muốn tiếp tục quở trách, không nghĩ tới lại nhìn thấy tôi đứng ở phía sau, không khỏi sửng sốt.
"Xe này của cô tại sao lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng? Nghe nói còn là người vô cùng quan trọng tặng nữa chứ?"
Tôi cười nói.
"Ừ... A... Không phải đâu, tôi..."
Ngô Huỳnh Huỳnh đỏ mặt! Hình như khác hẳn với hình tượng của nữ nhân bạo lực, có chút xấu hổ nói:
"Tại sao là cậu..."
"Tại sao không thể là tôi!"
Tôi hỏi ngược lại.
"Tôi đi tìm cậu rất nhiều, nhưng người ta nói cậu đã đi rồi, sau đó lại nghe Ngô mập mạp nói, hắn gặp cậu ở Bắc Kinh... Tôi tưởng cậu không muốn trở lại đây nữa!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nhỏ giọng nói:
"Cậu còn giận tôi không?"
"Giận cô? A, cô nói lần đó hay sao, lần đó là tôi không đúng, tôi đâu có hẹp hòi như vậy!"
Tôi nói.
"Ừ... Vậy cậu sau này còn đi nữa không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi.
"Còn phải đi Bắc Kinh, nhưng cũng sẽ ở nhà."
Tôi nói.
"Vậy cậu đáp ứng lời nói của tôi vừa rồi không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh tim đập thình thịch hỏi.
"Cô nói là mua xe sao? Đương nhiên là được!"
Tôi gật đầu nói.
"Ách... Chuyện này, Lưu ca, anh tới thực đúng lúc!"
Khương kỳ lập tức nhận ra tôi.
"Khương Kỳ phải không, sau khi tốt nghiệp cảnh sát, lại đi làm thủ hạ của cha cậu rồi?"
Tôi nói.
"Đúng vậy, năm nay em vừa mới tốt nghiệp, chuyện này... em đi trước... Hôm nào em mời Lưu ca đi ăn cơm!"
Khương Kỳ sợ Ngô Huỳnh Huỳnh sẽ tiếp tục quấn lấy hắn.
"Không có việc gì đâu, cậu đi đi."
Tôi nói.
"Coi như số cậu gặp may!"
Ngô Huỳnh Huỳnh ngọt ngào cười, dịu dàng nói.
Khương Kỳ thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, câu "coi như số cậu gặp may" với lại những lời khi trước khác nhau một trời một vực.
Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, đi nhanh khỏi đây mới là chuyện quan trọng.