Vẻ mặt Lưu Duyệt kỳ lạ nhìn chiếc xe Santana 2000 của tôi, tôi không nên mua loại xe giá thấp này. Hơn nữa lại có thể đổi từ Bentley thành Santana! Càng đổi giá lại càng thấp.
"Đổi. Vì chiếc Bentley kia gây ra không ít chuyện mà."
Tôi nói:
"Xe này không tồi, rất thoải mái."
"Gặp chuyện không may sao?"
Lưu Duyệt vội vàng hỏi.
"Không có, chỉ bị người khác đập phá."
Tôi lắc đầu:
"Anh là người tốt, sao có chuyện gì được! Được rồi, không nói những chuyện này nữa, Triệu Nhan Nghiên và các nàng có thể chờ sốt ruột rồi. Nhưng trong nhà vừa có thêm một người..."
"Anh sẽ không thừa dịp lúc em không có ở đây, mà lừa gạt một người tỷ muội chứ?"
Lưu Duyệt mở trừng hai mắt cười nói.
"Hình như là em đã đoán đúng."
Tôi nói.
"Em có biết không?"
Lưu Duyệt hỏi. Nhìn ra được, nàng cũng không chấn động gì.
"Hẳn là biết, vốn cũng là người Tân Giang Tứ Trung."
Tôi nói.
"Anh không phải sẽ nói cho em biết, tứ đại hoa khôi của trường năm đó, anh đã có đủ chứ?"
Lưu Duyệt giống như đã nhìn thấu được tôi.
"Có vẻ em lại đoán đúng rồi."
Tôi gật đầu.
"Ai! Nhớ năm đó em cũng là nữ sinh có tiếng... Em nghĩ tất cả các nàng đều vậy, không ngờ mấy năm trôi qua, toàn bộ lại trở thành tiểu thiếp của một mình anh rồi."
Lưu Duyệt thở dài cười nói.
"Cái gì tiểu thiếp chứ, khó nghe vậy, các nàng đều là lão bà tốt của anh, chẳng phân biệt lớn nhỏ."
Tôi nói.
Lưu Duyệt nghe xong nhoẻn miệng cười. Xem ra, ngoài miệng nàng không nói, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm.
"Bây giờ, em không đến đại lý xe thì không có chuyện gì chứ."
Tôi nói.
"Vậy cũng không được, vạn nhất sau này anh không quan tâm đến em nữa, em và con nhỏ còn có cơm ăn."
Lưu Duyệt nói.
"Nhưng tài sản của Lưu gia còn chưa đủ để em dùng sao?"
Tôi hỏi.
"Anh đùa à, em chỉ là không muốn nhàn rỗi, không muốn biến mình thành cái bình hoa trang trí trong nhà."
Lưu Duyệt cười nói.
"Ai dám nói em là bình hoa. Lão bà của anh, em là người cơ trí nhất, có đôi khi anh không hiểu, em ở bên ngoài thì giống như một cô gái mạnh mẽ, còn khi ở trước mặt anh, em lại giống như tiểu cô nương."
Tôi nói.
"Như vậy không tốt sao?"
Lưu Duyệt hỏi ngược lại.
"Anh thích."
Tôi vừa nói liền hôn tới.
"Ái da! Không nên nha!"
Lưu Duyệt đỏ mặt nói:
"Trong xe còn có người!"
"Cậu ta không nhìn thấy. Tiểu Uy, cậu nhìn thấy gì không?"
Tôi hỏi.
"Không có, Lưu ca mắt em không tốt mà."
Đỗ Tiểu Uy đáp.
"Mắt không tốt mà cậu còn lái xe? Muốn giết chết hai người chúng tôi sao!"
Lưu Duyệt không tin.
"Mắt em còn có thể nhìn thấy xe, và đèn xanh đèn đỏ."
Đỗ Tiểu Uy đáp.
"Thủ hạ của anh đều ngang bướng!"
Lưu Duyệt phục luôn.
Trở lại biệt thự, Triệu Nhan Nghiên đang bận chuẩn bị bữa ăn tối, Hứa Nhược Vân cũng tham gia cùng, mấy cô gái hăng hái rửa chén đĩa.
"Lão công, anh đã về!"
Nghe được tiếng cửa mở, bốn nàng đều thả các thứ trong tay ra, chạy tới, Hứa Nhược Vân mặc dù chưa có quan hệ gì với tôi, nhưng cũng bắt đầu gọi tôi lão công. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Chào các chị em tốt."
Lưu Duyệt cười cùng mọi người, phất phất tay.
Nơi này chỉ có Hứa Nhược Vân chưa từng thấy Lưu Duyệt, ba cô gái kia đã cùng Lưu Duyệt ngủ chung một giường rất nhiều lần rồi. Đối với nàng cũng rất thân mật tự nhiên, cũng rối rít chạy tới hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.
"Anh nói hay là em nói?"
Lưu Duyệt ánh mắt đưa tình nhìn tôi, nói.
"Vậy thì em nói đi!"
Tôi nói với Lưu Duyệt.
"Hai người làm cái gì bí mật hay sao! Đẩy tới đẩy lui! Lưu Duyệt em nói cho chúng ta nghe đi!"
Triệu Nhan Nghiên kéo Lưu Duyệt qua bên nói.
Hứa Nhược Vân tò mò đi tới, năm cô bé cùng đi vào phòng bếp, còn lại một mình tôi ở trong phòng khách. Nhàm chán mở TV ra.
"Kính chào quý khán giả, đây là kênh kinh tế. Lôi Tiểu Long - con trai độc nhất của trùm buôn bán người Mỹ gốc Hoa, hôm nay đính hôn tại Newyork... Vị hôn thê là Hạ Nhu..."
Hạ Nhu…! Tôi không ngờ đó là một tiểu mỹ nữ.
Hình ảnh của Hạ Nhu… xuất hiện trên màn hình TV, tiểu mỹ nữ đã trưởng thành, trở nên đẹp hơn, toàn thân mang một vẻ đẹp quý phái tự nhiên. So sánh với thời gian ở nhà tôi, thì ra vẻ ngày càng đẹp quyến rũ.
Lôi Tiểu Long không phải tên muốn dồn tôi vào chỗ chết lúc trước ư! Ỷ vào phụ thân là người cầm lái tập đoàn tài chính siêu cấp toàn cầu Lôi thị tập đoàn. Lại muốn phái người tới đánh chết tôi!
Khi đó tôi không cố chấp với hắn, không đùa giỡn với hắn. Nhưng hiện tại đã khác biệt. Tìm không ra hắn thì coi như là xong, nếu nhìn thấy hắn, tôi không biết có đi tìm hắn để trả nợ cũ không, trong lòng tôi băn khoăn!
"Lôi Tiểu Long tiến hành nghi thức đính hôn, anh và vị hôn thê vào khoảng tháng sau, tại Newyork sẽ cử hành hôn lễ tại giáo đường..." Âm thanh trên ti vi tiếp tục vang lên...
Cướp hôn! Một ý nghĩ cái tà ác xuất hiện trong đầu tôi. Lúc đó, tao sẽ không đùa giỡn với mày!
Mặc dù tôi không xác định hiện tại trong lòng Hạ Nhu có còn có tôi hay không, nhưng tôi đi đến làm hỏng hôn lễ của em, thì vẫn có thể?
"Reng Reng Reng.."
Chuông điện thoại di động lại vang lên. Tôi nhìn thoáng qua tên người gọi đến, đó là người trong nhà của tôi.
"Trời ơi, con à, con xem tivi chưa?"
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của mẹ tôi.
"Con đang xem, sao ạ!"
Tôi hỏi.
"Hạ… Hạ Nhu, con còn nhớ không?"
Mẹ tôi có chút kỳ quái nói.
"Vâng, sao ạ?"
Chẳng lẽ mẹ tôi cũng xem tin tức vừa rồi?
"Trên TV nói nó muốn kết hôn..."
Mẹ tôi do dự một chút nói:
"Ôi, lúc trước mẹ thích nhất đứa bé này, vốn muốn nó có thể trở thành con dâu của mẹ, nhưng không nghĩ tới lại có thể... Ôi, con thật là, hiện tại con không thể sánh được với tên họ Lôi gì đó được..."
Tôi nghe đến đó, cũng biết mẹ tôi kế tiếp muốn nói gì, cho nên vội vàng nói:
"Mẹ, không phải mẹ không thích con có nhiều bạn gái như vậy sao?"
"Ôi, Hạ Nhu không phải là con gái nuôi của mẹ sao! Mẹ cũng vậy rất thích nó, hơn nữa, mẹ phản đối con chỉ là để cho con không có những người vợ giả ở bên ngoài, chẳng lẽ con muốn mẹ công khai ủng hộ con làm bừa ở bên ngoài sao?"
Mẹ tôi tức giận nói.
"Ách... Để con đi tìm xem..."
Tôi nói cho có lệ.
Nói thật, Hạ Nhu trong lòng của tôi, luôn có vị trí quan trọng vô cùng, có đôi khi lúc đêm khuya mọi người đều yên lặng, tôi chỉ nghĩ tới những ngày năm tình yêu giữa tôi và tiểu mỹ nữ Hạ Nhu...
Nhưng mà hiện tại...
Đã nhiều năm như vậy rồi, tiểu nha đầu còn nhớ đến người anh là tôi không?
Tôi thật sự một chút lòng tin cũng không có.