Đại ca ca, không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ tới em như vậy..."
Thanh âm trong điện thoại đổi thành của Hạ Nhu tiểu mỹ nữ:
"Vốn em còn cho rằng, em tùy tiện tới Tân Giang tìm anh, còn có chút đường đột sợ anh quên mất em rồi... Nhưng mà, anh vẫn còn nhớ tới em như vậy..."
Thanh âm của Hạ Nhu tiểu mỹ nữ đã trở nên nghẹn ngào...
"Hạ Nhu, Đại ca ca đương nhiên là nhớ tới em, sao có thể quên em được... Đại ca ca đang ở Mỹ, chờ khi đại ca ca về sẽ tới tìm em, nhà của em ở bên kia không có việc gì chứ?"
Tôi có chút bận tâm hỏi.
"Ha hả, thật ra em phải cám ơn đại ca ca, hôn lễ vừa rồi bị anh làm loạn tới như vậy, mẹ em và chú Lôi lại còn cãi nhau... Đoán chừng em cũng sẽ không bắt em tiếp tục phải gả cho tên Lôi Tiểu Long nữa..."
Hạ Nhu có chút cao hứng nói.
"Hmm! Anh thật không ngờ tới, lại có kết quả như vậy! hóa ra trung niên mỹ phụ kia lại là mẹ của em..."
Tôi thầm than, đúng là thần xui quỷ khiến, kế hoạch của tôi lại có thể làm cho Hạ gia và Lôi gia cãi nhau!
"Chỉ là đã làm khó Tiểu Ngọc rồi... Ai!"
Hạ Nhu thở dài nói:
"Nhưng mà như vậy là tốt nhất, may mà có đại ca ca xuất hiện, nếu không Tiểu Ngọc sẽ bị Lôi Tiểu Long chà đạp mất..."
"Tiểu Ngọc... sẽ không bị trách phạt gì chứ?"
Đúng là tôi có lỗi với Tiểu Ngọc vì đã lột mặt nạ của nàng ra.
"Không sao đâu, Tiểu Ngọc là người mà mẹ em thu dưỡng từ nhỏ, mẹ em chắc sẽ không làm khó nàng..."
Hạ Nhu nói.
"Vậy cũng tốt. Nếu không thì anh đã hại nàng, đồng thời cũng không cho tên Lôi Tiểu Long kia làm hại Tiểu Ngọc!"
Tôi đồng ý nói.
"Dạ, Đại ca ca. Anh mau trở về đi, em và cha mẹ đợi anh... !"
Hạ Nhu nói.
Cha mẹ tôi đang chờ tôi, hắc hắc, nàng nói chuyện cứ giống như một người vợ nhỏ vậy...
"Được, Đại ca ca sớm trở về... Hắc hắc, Đại ca ca chờ XXOO cùng em đã 3 năm rồi!"
Tôi cười hắc hắc nói.
"Ai nha! Đại ca ca... Anh đang nói cái gì đó…người ta đâu có phải..."
Hạ Nhu thẹn thùng nói.
"Không tốt... Em đang mở loa..."
Hạ Nhu đột nhiên kinh hô.
"Tiểu tử thúi! Con nói cái gì đó, trong đầu của con sao lại toàn suy nghĩ đó vậy! Lại giống y như cha con, chờ con về xem mẹ xử phạt con như thế nào..."
Trời ạ, tôi vội vàng cúp điện thoại!
Công việc sau đó, Davy quả nhiên lo rất tốt, tất cả các ký giả ở đài truyền hình đều cho rằng, đó là một vở kịch.
Sau đó Davy cũng đem những khẩu súng kia cho cảnh sát kiểm tra, kết quả là nó chỉ là những khẩu sung nhựa, được trang trí cho giống như thật mà thôi.
Người Mỹ không coi chuyện này là thực, chỉ coi như một trò khôi hài, đem ra bàn tán khi trà dư tửu hậu mà thôi. Đương nhiên, sự thực thì chỉ có mấy người ở trong quộc biết...
Hạ gia ngại chuyện con gái từ hôn, nên cũng không muốn tiếp tục chuyện này, mà Lôi gia do đã bị mất hết thể diện, nên cũng không tiếp tục truy cứu.
"Cái gì, tại sao con không nói sớm!"
Lôi Phúc Bách ngồi trong phòng chủ tịch của Tập đoàn Lôi thị chỉ vào mặt Lôi Tiểu Long hét lớn.
"Cha... Con cho rằng những người đó chỉ là đùa mà thôi..."
Lôi Tiểu Long ủy khuất nói.
"Đùa ư? Nói cặn kẽ lại cho cha một chút, xem những người đó là ai, có thân phận gì! Thôi, không cần con nói, A Bân, mau nói lại tình hình hôm đó xem thế nào!"
Lôi Phúc Bách vung tay lên, nhìn Chú Bân đang đứng một bên, nói.
"Được, Lôi tiên sinh. Ngày đó ở sòng bạc, có một thanh niên tự xưng là ông chủ Lưu, tuổi cùng thiếu gia không kém bao nhiêu. Nhưng mà giọng nói, thần thái, động tác trông rất già dặn, không giống như thiếu gia chút nào..."
Chú Bân nói như vậy thì cảm giác đúng là lỗ mãng, sửa lại lời nói:
"Không giống những người trẻ tuổi như thiếu gia! Người này nhìn nhìn rất quen mắt, giống như đã gặp ở nơi nào đó, nhưng tôi không nghĩ ra. Có lẽ có thể là chuyện mấy năm về trước. Nhưng mà chuyện này không trọng yếu, chuyện quan trọng là, thủ hạ của người này rất lợi hại, có thể 1 chiêu chế trụ tôi, hơn nữa còn có thể ngay lập tức kết thúc sinh mạng... Bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi... Đó không phải chỉ là chênh lệch một chút, thân thủ của người này không thể hình dung... Chỉ riêng khí chất đã làm cho tôi có cảm giác không thở nổi..."
"Lợi hại như vậy sao? A Bân, võ công của chú trong đám đồng lứa chúng ta là người nổi bật, năm đó lão gia tử thu cậu làm đệ tử quan môn (đệ tử cuối cùng)!"
Lôi Phúc Bách kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, Lôi tiên sinh, nói ra thì bảo bất kính, nhưng mà cho dù là sư phụ của tôi, tức lão thái gia cũng không phải là đối thủ của hắn!"
Chú Bân lắc đầu nói.
"Cái gì! Ngay cả cha tôi cũng không phải là đối thủ của hắn!"
Lôi Phúc Bách cả kinh nói.
"Xem ra, Tiểu Long chọc tới một nhân vật cường đại rồi!"
Lôi Phúc Bách có chút sầu lo nói.
"Đúng vậy, người này tự xưng là người của công ty lính đánh thuê ở Nam Phi, nếu như kết thù với họ, thì quả thực có chút phiền toái..."
Chú Bân nói ra lo lắng của mình.
"Cha, lính đánh thuê thì sao chứ! Lôi gia chúng ta sợ bọn họ sao! Tân khách hôm nay đều là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh, thể diện của cha lớn tức mức nào cơ chứ, cho dù bọn họ có lợi hại, thì chúng ta có thể dùng danh nghĩa hiệu triệu toàn thế giới tiêu diệt họ!"
Lôi Tiểu Long dõng dạc nói.
"Thể diện của ta? Thực lực của ta? Chó má! Người ta tới xem là tới cười nhạo chúng ta!"
Lôi Phúc Bách có chút phẫn hận nhìn đứa con không ra gì của mình, Lôi gia tại sao có thể sinh ra một người con vô năng như vậy chứ!
"Hiệu triệu thế giới? Mày ngu lắm!"
Lôi Phúc Bách không nhịn được thô tục nói:
"Cảnh sát quốc tế giúp chúng ta tiêu diệt họ ư? Bọn họ cũng kinh sợ khác gì chúng ta? Tiêu diệt bọn họ đối với nước Mỹ có ích lợi gì? Nói chuyện thì phải dùng đầu óc suy nghĩ một chút, đừng có nói lời vô nghĩa nữa!"
"Lôi tiên sinh, trước không nên mắng thiếu gia, tốt nhất là chúng ta mau chóng giải quyết chuyện này, mắng thiếu gia cũng không giải quyết được chuyện gì cả!"
Chú Bân mặc dù cũng tức giận Lôi Tiểu Long không ra gì, nhưng là người chăm sóc hắn từ nhỏ, nên cũng có sự yêu thương...
"Là ta hồ đồ rồi, A Bân, chú xem mục đích thực sự của bọn họ là gì? Bọn họ còn tìm Tiểu Long gây phiền toái nữa không?"
Lôi Phúc Bách hỏi.
"Lôi tiên sinh, sau đêm đó, tôi trở về suy nghĩ, thì cảm giác có gì đó không đúng, bây giờ nhớ lại, thì chắc chắn là bọn họ có tính toán kỹ càng từ trước!"
Chú Bân nói
Đại ca ca, không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ tới em như vậy..."
Thanh âm trong điện thoại đổi thành của Hạ Nhu tiểu mỹ nữ:
"Vốn em còn cho rằng, em tùy tiện tới Tân Giang tìm anh, còn có chút đường đột sợ anh quên mất em rồi... Nhưng mà, anh vẫn còn nhớ tới em như vậy..."
Thanh âm của Hạ Nhu tiểu mỹ nữ đã trở nên nghẹn ngào...
"Hạ Nhu, Đại ca ca đương nhiên là nhớ tới em, sao có thể quên em được... Đại ca ca đang ở Mỹ, chờ khi đại ca ca về sẽ tới tìm em, nhà của em ở bên kia không có việc gì chứ?"
Tôi có chút bận tâm hỏi.
"Ha hả, thật ra em phải cám ơn đại ca ca, hôn lễ vừa rồi bị anh làm loạn tới như vậy, mẹ em và chú Lôi lại còn cãi nhau... Đoán chừng em cũng sẽ không bắt em tiếp tục phải gả cho tên Lôi Tiểu Long nữa..."
Hạ Nhu có chút cao hứng nói.
"Hmm! Anh thật không ngờ tới, lại có kết quả như vậy! hóa ra trung niên mỹ phụ kia lại là mẹ của em..."
Tôi thầm than, đúng là thần xui quỷ khiến, kế hoạch của tôi lại có thể làm cho Hạ gia và Lôi gia cãi nhau!
"Chỉ là đã làm khó Tiểu Ngọc rồi... Ai!"
Hạ Nhu thở dài nói:
"Nhưng mà như vậy là tốt nhất, may mà có đại ca ca xuất hiện, nếu không Tiểu Ngọc sẽ bị Lôi Tiểu Long chà đạp mất..."
"Tiểu Ngọc... sẽ không bị trách phạt gì chứ?"
Đúng là tôi có lỗi với Tiểu Ngọc vì đã lột mặt nạ của nàng ra.
"Không sao đâu, Tiểu Ngọc là người mà mẹ em thu dưỡng từ nhỏ, mẹ em chắc sẽ không làm khó nàng..."
Hạ Nhu nói.
"Vậy cũng tốt. Nếu không thì anh đã hại nàng, đồng thời cũng không cho tên Lôi Tiểu Long kia làm hại Tiểu Ngọc!"
Tôi đồng ý nói.
"Dạ, Đại ca ca. Anh mau trở về đi, em và cha mẹ đợi anh... !"
Hạ Nhu nói.
Cha mẹ tôi đang chờ tôi, hắc hắc, nàng nói chuyện cứ giống như một người vợ nhỏ vậy...
"Được, Đại ca ca sớm trở về... Hắc hắc, Đại ca ca chờ XXOO cùng em đã năm rồi!"
Tôi cười hắc hắc nói.
"Ai nha! Đại ca ca... Anh đang nói cái gì đó…người ta đâu có phải..."
Hạ Nhu thẹn thùng nói.
"Không tốt... Em đang mở loa..."
Hạ Nhu đột nhiên kinh hô.
"Tiểu tử thúi! Con nói cái gì đó, trong đầu của con sao lại toàn suy nghĩ đó vậy! Lại giống y như cha con, chờ con về xem mẹ xử phạt con như thế nào..."
Trời ạ, tôi vội vàng cúp điện thoại!
Công việc sau đó, Davy quả nhiên lo rất tốt, tất cả các ký giả ở đài truyền hình đều cho rằng, đó là một vở kịch.
Sau đó Davy cũng đem những khẩu súng kia cho cảnh sát kiểm tra, kết quả là nó chỉ là những khẩu sung nhựa, được trang trí cho giống như thật mà thôi.
Người Mỹ không coi chuyện này là thực, chỉ coi như một trò khôi hài, đem ra bàn tán khi trà dư tửu hậu mà thôi. Đương nhiên, sự thực thì chỉ có mấy người ở trong quộc biết...
Hạ gia ngại chuyện con gái từ hôn, nên cũng không muốn tiếp tục chuyện này, mà Lôi gia do đã bị mất hết thể diện, nên cũng không tiếp tục truy cứu.
"Cái gì, tại sao con không nói sớm!"
Lôi Phúc Bách ngồi trong phòng chủ tịch của Tập đoàn Lôi thị chỉ vào mặt Lôi Tiểu Long hét lớn.
"Cha... Con cho rằng những người đó chỉ là đùa mà thôi..."
Lôi Tiểu Long ủy khuất nói.
"Đùa ư? Nói cặn kẽ lại cho cha một chút, xem những người đó là ai, có thân phận gì! Thôi, không cần con nói, A Bân, mau nói lại tình hình hôm đó xem thế nào!"
Lôi Phúc Bách vung tay lên, nhìn Chú Bân đang đứng một bên, nói. Nguồn:
"Được, Lôi tiên sinh. Ngày đó ở sòng bạc, có một thanh niên tự xưng là ông chủ Lưu, tuổi cùng thiếu gia không kém bao nhiêu. Nhưng mà giọng nói, thần thái, động tác trông rất già dặn, không giống như thiếu gia chút nào..."
Chú Bân nói như vậy thì cảm giác đúng là lỗ mãng, sửa lại lời nói:
"Không giống những người trẻ tuổi như thiếu gia! Người này nhìn nhìn rất quen mắt, giống như đã gặp ở nơi nào đó, nhưng tôi không nghĩ ra. Có lẽ có thể là chuyện mấy năm về trước. Nhưng mà chuyện này không trọng yếu, chuyện quan trọng là, thủ hạ của người này rất lợi hại, có thể chiêu chế trụ tôi, hơn nữa còn có thể ngay lập tức kết thúc sinh mạng... Bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi... Đó không phải chỉ là chênh lệch một chút, thân thủ của người này không thể hình dung... Chỉ riêng khí chất đã làm cho tôi có cảm giác không thở nổi..."
"Lợi hại như vậy sao? A Bân, võ công của chú trong đám đồng lứa chúng ta là người nổi bật, năm đó lão gia tử thu cậu làm đệ tử quan môn (đệ tử cuối cùng)!"
Lôi Phúc Bách kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, Lôi tiên sinh, nói ra thì bảo bất kính, nhưng mà cho dù là sư phụ của tôi, tức lão thái gia cũng không phải là đối thủ của hắn!"
Chú Bân lắc đầu nói.
"Cái gì! Ngay cả cha tôi cũng không phải là đối thủ của hắn!"
Lôi Phúc Bách cả kinh nói.
"Xem ra, Tiểu Long chọc tới một nhân vật cường đại rồi!"
Lôi Phúc Bách có chút sầu lo nói.
"Đúng vậy, người này tự xưng là người của công ty lính đánh thuê ở Nam Phi, nếu như kết thù với họ, thì quả thực có chút phiền toái..."
Chú Bân nói ra lo lắng của mình.
"Cha, lính đánh thuê thì sao chứ! Lôi gia chúng ta sợ bọn họ sao! Tân khách hôm nay đều là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh, thể diện của cha lớn tức mức nào cơ chứ, cho dù bọn họ có lợi hại, thì chúng ta có thể dùng danh nghĩa hiệu triệu toàn thế giới tiêu diệt họ!"
Lôi Tiểu Long dõng dạc nói.
"Thể diện của ta? Thực lực của ta? Chó má! Người ta tới xem là tới cười nhạo chúng ta!"
Lôi Phúc Bách có chút phẫn hận nhìn đứa con không ra gì của mình, Lôi gia tại sao có thể sinh ra một người con vô năng như vậy chứ!
"Hiệu triệu thế giới? Mày ngu lắm!"
Lôi Phúc Bách không nhịn được thô tục nói:
"Cảnh sát quốc tế giúp chúng ta tiêu diệt họ ư? Bọn họ cũng kinh sợ khác gì chúng ta? Tiêu diệt bọn họ đối với nước Mỹ có ích lợi gì? Nói chuyện thì phải dùng đầu óc suy nghĩ một chút, đừng có nói lời vô nghĩa nữa!"
"Lôi tiên sinh, trước không nên mắng thiếu gia, tốt nhất là chúng ta mau chóng giải quyết chuyện này, mắng thiếu gia cũng không giải quyết được chuyện gì cả!"
Chú Bân mặc dù cũng tức giận Lôi Tiểu Long không ra gì, nhưng là người chăm sóc hắn từ nhỏ, nên cũng có sự yêu thương...
"Là ta hồ đồ rồi, A Bân, chú xem mục đích thực sự của bọn họ là gì? Bọn họ còn tìm Tiểu Long gây phiền toái nữa không?"
Lôi Phúc Bách hỏi.
"Lôi tiên sinh, sau đêm đó, tôi trở về suy nghĩ, thì cảm giác có gì đó không đúng, bây giờ nhớ lại, thì chắc chắn là bọn họ có tính toán kỹ càng từ trước!"
Chú Bân nói