Tâm tình của Ngô Tuyết Bình trong nháy mắt biển chuyển, ánh mắt kinh thường tôi đột ngột chuyển sang sáng rực.
"Ách, đương nhiên có thể, nhưng mà cháu không thể ngồi lại một lát nữa hay sao? Ai nha, cháu xem cô này ngồi lâu như vậy, trà nguội mất rồi, Vương bí thư... thôi, để cô tự mình đi lấy."
Ngô Tuyết Bình mỉm cười đứng dậy, tự mình chạy đến bên cạnh bình nước, đổi một chén trà nóng.
Trong lòng tôi thầm than, Hạ Nhu thuần khiết như vậy, sao có thể có một người mẹ thế này!
"Cám ơn cô Ngô."
Tôi nhận lấy chén trà, thản nhiên nó hai chữ cô Ngô. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Ai nha, cô Ngô cái gì, Lưu Lỗi, cháu sao lại khách sáo như vậy, cháu đã ở cùng một chỗ với Hạ Nhu, thì nên gọi cô một tiếng là nhạc mẫu mới đúng."
Ngô Tuyết Bình ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ, quên mất thái độ lúc nãy của nàng với tôi.
"Ha hả, hay là thôi đi, cháu không dám với cao, một người nghèo như cháu, sao có thể làm thân với cô Ngô được chứ!"
Tôi cười cười nói. Mặc dù nét mặt của tôi rất tự nhiên, nhưng mà trong lòng thì đang giễu cợt Ngô Tuyết Bình tới mức không chốn dung thân.
Ngô Tuyết Bình cũng vô cùng xấu hổ, bản thân mình tự cho rằng người trước mặt chỉ là một công tử bất cần đời! Nhưng nàng đâu có biết, những người kia ăn mặc lịch sự là do cha mẹ họ cho.
"Sao có thể như vậy chứ, cháu mà nghèo, thì cô còn nghèo hơn, cô cũng chỉ đi làm công mà thôi, ha hả."
Ngô Tuyết Bình tự giễu nói.
Tôi nhìn Ngô Tuyết Bình như vậy, thì trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng dù sao thì cũng là mẹ của Hạ Nhu, tôi cũng không nên làm quá đáng, nói:
"Ha hả, vậy thì cháu cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ bác gái để mắt tới."
Tôi đổi giọng gọi người ta là bác gái, nhưng có chút không vui. Ngô Tuyết Bình cũng coi như không nghe thấy, cười cười nhìn tôi nói:
"Đúng rồi, Tiểu Lưu, lễ vật 100 triệu USD này cho bác, cháu không lấy lại đó chứ?"
Tôi nghe Ngô Tuyết Bình nói câu này thiếu chút nữa té xỉu, bất đắc dĩ nói:
"Bác gái, lễ vật thì đương nhiên phải là của bác rồi, sao có thể lấy lại cơ chứ?"
"A? Nói như vậy thì nó là của bác rồi?"
Ngô Tuyết Bình có chút hưng phấn, bình thường nàng không phải là chưa thấy tiền, nhưng một số tiền lớn như vậy của riêng thì nàng đúng là chưa thấy bao giờ.
"Dĩ nhiên."
Tôi gật đầu.
Sớm biết Ngô Tuyết Bình dễ dàng đối phó như vậy, thì tôi cần gì phải phí lời! Ai. Đều là do Hạ Nhu không nói cho tôi biết trước, làm như tôi chuẩn bị như lâm đại địch, phí công phu lý luận, dùng tiền mua lão bà là xong.
"Thật tốt quá, thật tốt quá! Tập đoàn của bác rốt cục được cứu rồi..."
Ngô Tuyết Bình hưng phấn nói.
"Cứu tập đoàn? Bác nói thế có ý gì?"
Tôi không hiểu hỏi.
"Không có gì..."
Ngô Tuyết Bình xoa xoa khóe mắt ươn ướt nói:
"Thật ra thì, bác là lãnh đạo của một tập đoàn, người bên ngoài nhìn vào, tưởng là huy hoàng rực rỡ, nhưng mà trên thực chất, nó chỉ là một cái xác không, khi tới phiên bác làm chủ tịch, nó mới khởi sắc một chút suýt nữa bi thì bị sụp đổ bởi một số người, mà hiện nay thì nợ nần chồng chất"
"Cái gì? Sao lại như vậy?"
Tôi có chút giật mình, đồng thời cũng có chút bi ai.
Ngô Tuyết Bình thần sắc ảm đạm gật đầu nói:
"Bác tới nơi này đã được 5 năm rồi, mặc dù có chút hiệu quả, nhưng thu không bù được chi, những lỗ hổng trước kia quá lớn! Không biết chủ tịch đời trước làm cái gì, trong khi tập đoàn nợ nần, vẫn có tiền xây cao ốc, sắm xe mới! Xe thì bác đã bán đi rồi, nhưng còn cái tiền xây dựng thì không thu lại được, cháu nhìn xem, cái phòng làm việc này có khác gì một tập đoàn quốc tế hay không!"
"Bỏ đi, hiện tại giờ nó đang khởi sắc, như vậy không tốt hay sao."
Tôi chỉ có thể an ủi Ngô Tuyết Bình mà thôi.
"Chậm một thời gian nữa thì không được, bên ngân hàng đang đòi nợ!"
Ngô Tuyết Bình lắc đầu nói:
"Đây cũng chỉ là một nguyên nhân mà bác gả Hạ Nhu cho Lôi Tiểu Long! Mặc dù trong lòng bác cũng hi vọng Hạ Nhu không chịu khổ cực trong tương lai, nhưng trọng yếu nhất chính là, Lôi gia đã đáp ứng thu mua Long Đằng! Những năm gần đây, khi bác phát hiện mình dung nhập vào trong tập thể lớn này, mỗi ngày nhìn ánh mắt hi vọng của công nhân nhìn mình, bác thấy có trách nhiệm phải dẫn dắt họ thoát khỏi khốn cảnh!"
Từ lúc tôi trọng sinh, đã biết số mệnh của các công ty nhà nước chính là không đóng cửa thì bị thu mua, bị thua mua thì còn may, bởi vì còn có thể tính chuyện làm ăn cho công nhân viên, nhưng một khi mà phá sản, thì vận mệnh của họ... Tôi không khỏi liên tưởng tới cha của tôi, vì nhà máy đóng cửa mà buồn rầu, kiếp trước vì buồn bực mà qua đời.
Trong nháy mắt, tôi đột nhiên có cảm giác Ngô Tuyết Bình không phải là người mà tôi chán ghét như lúc đầu, thậm chí tôi cảm thấy nàng còn có chút vĩ đại, nàng đang suy nghĩ cho công nhân viên, chứ không phải là tham tiền !
Không thể không nói, đây cũng là một loại bi ai, không biết lúc tôi phá sản, tôi có bị bắt cầm con gái đi trao đổi thế này không? Tôi lắc đầu, chắc chắn sẽ không, ngày đó hình như còn chưa tồn tại.
"Bác gái, mặc dù cách làm của bác cháu không tán thành, nhưng mà tinh thần suy nghĩ cho công nhân viên như vậy, cháu rất kính nể !"
Tôi gật đầu nói những lời từ trong đáy lòng.
Tâm tình của Ngô Tuyết Bình trong nháy mắt biển chuyển, ánh mắt kinh thường tôi đột ngột chuyển sang sáng rực.
"Ách, đương nhiên có thể, nhưng mà cháu không thể ngồi lại một lát nữa hay sao? Ai nha, cháu xem cô này ngồi lâu như vậy, trà nguội mất rồi, Vương bí thư... thôi, để cô tự mình đi lấy."
Ngô Tuyết Bình mỉm cười đứng dậy, tự mình chạy đến bên cạnh bình nước, đổi một chén trà nóng.
Trong lòng tôi thầm than, Hạ Nhu thuần khiết như vậy, sao có thể có một người mẹ thế này!
"Cám ơn cô Ngô."
Tôi nhận lấy chén trà, thản nhiên nó hai chữ cô Ngô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Ai nha, cô Ngô cái gì, Lưu Lỗi, cháu sao lại khách sáo như vậy, cháu đã ở cùng một chỗ với Hạ Nhu, thì nên gọi cô một tiếng là nhạc mẫu mới đúng."
Ngô Tuyết Bình ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ, quên mất thái độ lúc nãy của nàng với tôi.
"Ha hả, hay là thôi đi, cháu không dám với cao, một người nghèo như cháu, sao có thể làm thân với cô Ngô được chứ!"
Tôi cười cười nói. Mặc dù nét mặt của tôi rất tự nhiên, nhưng mà trong lòng thì đang giễu cợt Ngô Tuyết Bình tới mức không chốn dung thân.
Ngô Tuyết Bình cũng vô cùng xấu hổ, bản thân mình tự cho rằng người trước mặt chỉ là một công tử bất cần đời! Nhưng nàng đâu có biết, những người kia ăn mặc lịch sự là do cha mẹ họ cho.
"Sao có thể như vậy chứ, cháu mà nghèo, thì cô còn nghèo hơn, cô cũng chỉ đi làm công mà thôi, ha hả."
Ngô Tuyết Bình tự giễu nói.
Tôi nhìn Ngô Tuyết Bình như vậy, thì trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng dù sao thì cũng là mẹ của Hạ Nhu, tôi cũng không nên làm quá đáng, nói:
"Ha hả, vậy thì cháu cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ bác gái để mắt tới."
Tôi đổi giọng gọi người ta là bác gái, nhưng có chút không vui. Ngô Tuyết Bình cũng coi như không nghe thấy, cười cười nhìn tôi nói:
"Đúng rồi, Tiểu Lưu, lễ vật triệu USD này cho bác, cháu không lấy lại đó chứ?"
Tôi nghe Ngô Tuyết Bình nói câu này thiếu chút nữa té xỉu, bất đắc dĩ nói:
"Bác gái, lễ vật thì đương nhiên phải là của bác rồi, sao có thể lấy lại cơ chứ?"
"A? Nói như vậy thì nó là của bác rồi?"
Ngô Tuyết Bình có chút hưng phấn, bình thường nàng không phải là chưa thấy tiền, nhưng một số tiền lớn như vậy của riêng thì nàng đúng là chưa thấy bao giờ.
"Dĩ nhiên."
Tôi gật đầu.
Sớm biết Ngô Tuyết Bình dễ dàng đối phó như vậy, thì tôi cần gì phải phí lời! Ai. Đều là do Hạ Nhu không nói cho tôi biết trước, làm như tôi chuẩn bị như lâm đại địch, phí công phu lý luận, dùng tiền mua lão bà là xong.
"Thật tốt quá, thật tốt quá! Tập đoàn của bác rốt cục được cứu rồi..."
Ngô Tuyết Bình hưng phấn nói.
"Cứu tập đoàn? Bác nói thế có ý gì?"
Tôi không hiểu hỏi.
"Không có gì..."
Ngô Tuyết Bình xoa xoa khóe mắt ươn ướt nói:
"Thật ra thì, bác là lãnh đạo của một tập đoàn, người bên ngoài nhìn vào, tưởng là huy hoàng rực rỡ, nhưng mà trên thực chất, nó chỉ là một cái xác không, khi tới phiên bác làm chủ tịch, nó mới khởi sắc một chút suýt nữa bi thì bị sụp đổ bởi một số người, mà hiện nay thì nợ nần chồng chất"
"Cái gì? Sao lại như vậy?"
Tôi có chút giật mình, đồng thời cũng có chút bi ai.
Ngô Tuyết Bình thần sắc ảm đạm gật đầu nói:
"Bác tới nơi này đã được năm rồi, mặc dù có chút hiệu quả, nhưng thu không bù được chi, những lỗ hổng trước kia quá lớn! Không biết chủ tịch đời trước làm cái gì, trong khi tập đoàn nợ nần, vẫn có tiền xây cao ốc, sắm xe mới! Xe thì bác đã bán đi rồi, nhưng còn cái tiền xây dựng thì không thu lại được, cháu nhìn xem, cái phòng làm việc này có khác gì một tập đoàn quốc tế hay không!"
"Bỏ đi, hiện tại giờ nó đang khởi sắc, như vậy không tốt hay sao."
Tôi chỉ có thể an ủi Ngô Tuyết Bình mà thôi.
"Chậm một thời gian nữa thì không được, bên ngân hàng đang đòi nợ!"
Ngô Tuyết Bình lắc đầu nói:
"Đây cũng chỉ là một nguyên nhân mà bác gả Hạ Nhu cho Lôi Tiểu Long! Mặc dù trong lòng bác cũng hi vọng Hạ Nhu không chịu khổ cực trong tương lai, nhưng trọng yếu nhất chính là, Lôi gia đã đáp ứng thu mua Long Đằng! Những năm gần đây, khi bác phát hiện mình dung nhập vào trong tập thể lớn này, mỗi ngày nhìn ánh mắt hi vọng của công nhân nhìn mình, bác thấy có trách nhiệm phải dẫn dắt họ thoát khỏi khốn cảnh!"
Từ lúc tôi trọng sinh, đã biết số mệnh của các công ty nhà nước chính là không đóng cửa thì bị thu mua, bị thua mua thì còn may, bởi vì còn có thể tính chuyện làm ăn cho công nhân viên, nhưng một khi mà phá sản, thì vận mệnh của họ... Tôi không khỏi liên tưởng tới cha của tôi, vì nhà máy đóng cửa mà buồn rầu, kiếp trước vì buồn bực mà qua đời.
Trong nháy mắt, tôi đột nhiên có cảm giác Ngô Tuyết Bình không phải là người mà tôi chán ghét như lúc đầu, thậm chí tôi cảm thấy nàng còn có chút vĩ đại, nàng đang suy nghĩ cho công nhân viên, chứ không phải là tham tiền !
Không thể không nói, đây cũng là một loại bi ai, không biết lúc tôi phá sản, tôi có bị bắt cầm con gái đi trao đổi thế này không? Tôi lắc đầu, chắc chắn sẽ không, ngày đó hình như còn chưa tồn tại.
"Bác gái, mặc dù cách làm của bác cháu không tán thành, nhưng mà tinh thần suy nghĩ cho công nhân viên như vậy, cháu rất kính nể !"
Tôi gật đầu nói những lời từ trong đáy lòng.