Lúc gần đi, Thương Tỉnh Ưu Hương hỏi.
"Lưu Lỗi."
Tôi suy nghĩ một chút cũng không có giấu diếm nàng:
"Nếu như cô muốn trả thù, có thể tới tìm tôi."
"Lưu Lỗi?"
Thương Tỉnh Ưu Hương lẩm bẩm lập lại một lần. sau đó khập khiễng xuống xe, đón một cái taxi rời đi.
"Lão đại, cậu làm nàng như vậy sao?"
Quách Khánh nhìn Thương Tỉnh Ưu Hương bóng lưng, dâm đãng hỏi.
"Không có gì."
Tôi lắc đầu, tốt nhất là từ giờ về sau không gặp lại nàng nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên, tôi cầm điện thoại, thì lại là số của Đinh Văn Phong.
"Alo?"
Tôi vội vàng đón điện thoại.
"Lưu Lỗi, tôi là Vương Thư!"
Từ đầu bên kia vang lên thanh âm của Vương Thư.
"Vương Thư? Cô đang ở đâu?"
Tôi kích động, điện thoại trong tay thiếu chút nữa rơi xuống!
"Tôi đang ở nhà!"
Vương Thư nói.
"Cô đang ở nhà? Cô có sao không!"
Tôi nghe xong, kinh ngạc tột đỉnh! Vương Thư ở nhà!
"Thế nào? Có gì không đúng sao?"
Vương Thư hỏi ngược lại.
"Cô không phải là bị bắt cóc à?"
Tôi thốt ra nói.
"Bắt cóc?"
Vương Thư sửng sốt nói:
"Anh cũng biết?"
"Cái gì mà tôi cũng biết. Tôi còn đang đi tìm cô, nên mới hỏi như vậy? Tại sao cô lại về nhà được?"
Tôi gấp gáp hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Ai nha, không thể nói rõ được ngay đâu, như vậy đi, nửa giờ sau tôi tới khách sạn của anh, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện."
Vương Thư nói.
"Tôi hiện tại không ở khách sạn, hay là tôi tới đón cô, cô nói cho tôi địa chỉ đi."
Tôi nói.
Không biết Trạch Tỉnh Đằng Nhị khi biết tôi không chuyển khoản cho hắn, thì hắn có trút giận lên người Vương Thư không nữa, tốt nhất là nên cẩn thận.
"A, vậy được..."
Vương Thư nói cho tôi biết một cái địa chỉ, tuy rằng tôi không biết là đâu, thế nhưng có Hoành Lộ Kính Bát chúng tôi tìm tới một biệt thự.
Vương Thư nhìn thấy tôi, mỉm cười chạy tới, lên xe.
Sau khi Vương Thư lên xe, nhìn thấy Đinh Văn Phong ở đây, có chút xấu hổ nói:
"Xin lỗi, Đinh đại ca, ngày hôm qua tôi không biết người tiến vào là anh, nên mới làm anh ngất đi..."
Vương Thư vừa nói câu này, tôi và Đinh Văn Phong đồng thời sửng sốt!
Hóa ra chuyện tình là như vậy. Vương Thư bị Trạch Tỉnh Đằng Nhị bắt xuống phòng ngầm, thế nhưng không bao lâu, cửa phòng lại mở ra, Vương Thư vốn tưởng rằng là Trạch Tỉnh Đằng Nhị trở về, muốn gây bất lợi cho nàng, nên nấp vào trong góc. Nhưng mà người tới lại không phải là bọn Trạch Tỉnh Đằng Nhị, mà là một đám người khác, cũng có mục đích giống Trạch Tỉnh Đằng Nhị, đó là nhốt một người vào dây!
Vương Thư sợ bọn họ phát hiện ra mình, nên không dám lộ diện, sau không bao lâu, thì đám người này lại mang người kia đi.
Vương Thư không dám lộ diện, đợi một hồi, thấy không có ai đi tới, mới dám đi ra cửa, muốn chạy đi, thế nhưng vừa đi tới cửa, lại nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh.
Trong lòng khẩn cấp, Vương Thư nghĩ ra một biện pháp đó là lấy ngay bình sịt thuốc mê ra, phun ngay vào mặt người này...
Nhưng khi người này ngã xuống, Vương Thư mới phát hiện lại là Đinh Văn Phong. Tuy rằng Vương Thư xấu hổ, thế nhưng đã phun vào người thì không thể tỉnh lại trong chốc lát, Vương Thư cũng không có cách nào khác.
Về phần điện thoại của Đinh Văn Phong thì khi hắn ngã xuống, thì rơi trên mặt đất, mà điện thoại của nàng thì hỏng đành lấy cái của Đinh Văn Phong dùng tạm!
Sau khi Vương Thư trở về nhà, thì nghĩ là phải lập tức gọi điện thoại cho tôi.
Nhưng khi về tới nhà, nằm ở ghế salon, nghĩ tới cảnh tượng buổi tối, rồi lại trải qua sự mệt nhọc, nên ngủ thiếp đi.
Chờ nàng tỉnh dậy , đã là hơn mười giờ ngày hôm sau, vội vàng gọi điện thoại cho tôi...
Tôi nghe Vương Thư giải thích, có chút bất đắc dĩ cười cười, hóa ra ngày hôm qua chúng tôi đã phí công vô ích, mà người bị hại trong lời Vương Thư nói, thì chắc chắn là Thương Tỉnh Ưu Hương rồi!
Tôi giới thiệu Hoành Lộ Kính Bát và Quách Khánh cho Vương Thư, tôi suy nghĩ một chút, quyết đinh nói thẳng thân thận của Hoành Lộ Bát Kính cho Vương Thư biết, công ty của nhà nàng ở đây, có sự trợ giúp của hắn cũng tốt.
"Vương Thư, vị này chính là Hoành Lộ Kính Bát, Là người phụ trách ở thành phố Thủy Nguyên của Tam Thạch Bang."
Tôi hướng về Vương Thư giới thiệu.
"A? !"
Vương Thư cả kinh. Nàng lần này trở về, cũng nghe cha nàng nhắc tới, đó là thành phố Thủy Nguyên đổi tổ chức xã hội đen cai quản, nhưng không ngờ lại là người mà tôi quen biết!
"Ha hả, cô đừng thấy hắn có bộ dạng dọa người, kỳ thực hắn rất lành... A, cứ gọi hắn là Tiểu Bát là được rồi, có đúng hay không Tiểu Bát?"
Tôi vừa cười vừa nói.
"Đúng đúng, Vương tiểu thư, sau này ở thành phố Thủy Nguyên có chuyện gì thì cứ tìm tôi, đây là danh thiếp của tôi!"
Hoành Lộ Kính Bát vội vã nịnh nọt gật đầu nói, trình danh thiếp cho Vương Thư.
Hiện tại quan hệ của tôi và cô gái này không tầm thường, một cơ hội thể hiện tấm lòng như vậy, Hoành Lộ Bát Kính sao có thể bỏ qua được.
Vương Thư thấy hắn vẻ mặt hòa ái, cũng không hung dữ như trong tưởng tượng, cũng cười nhận lấy danh thiếp. Nàng nào biết đâu rằng, Hoành Lộ Kính Bát chỉ ở trước mặt tôi mới hòa ái như vậy.