Bước trên mảnh đất Trung quốc, làm cho tôi có cảm giác thân thiết.
"Lão công!"
Vừa ra sân bay, đã thấy Triệu Nhan Nghiên và chúng nữ đứng chờ. Triệu Nhan Nghiên vẫn giống như đại phu nhân của xã hội cũ, đứng ở giữa, chúng nữ đứng ở hai bên.
"Các lão bà..."
Tôi đĩnh đạc đi tới, ôm Triệu Nhan Nghiên một cái.
"Lão công, anh có đoạt được vị trí thứ nhất không?"
Hứa Nhược Vân lanh mồm lanh miệng hỏi.
Tôi đổ mồ hôi, thực là ngại ngùng mà:
"Anh bị hủy bỏ tư cách..."
"A?"
Chúng nữ đều là rất kinh ngạc, nhưng mà lập tức khuyên giải nói:
"Không sao đâu, nó không mang lại cơm ăn, hủy bỏ thì hủy bỏ chứ sao."
Chỉ có Lưu Duyệt dường như có điều suy nghĩ, không nói gì. Đoàn người chúng tôi đi tới bãi đỗ xe, Lưu Duyệt đi qua bên cạnh tôi nhỏ giọng nói:
"Nghe ông nói Dương Uy muốn giết anh?"
"Ừ, không có gì, thương thế của hắn cũng không nhẹ."
Tôi gật đầu nói.
"Sao anh không giết hắn luôn đi?"
Lưu Duyệt nhíu mày.
Tôi không khỏi buồn cười, Lưu Duyệt là một cô gái ôn nhu, sao có thể nói ra câu ác độc tới như vậy được, nhưng mà cũng khó trách, ở trong lòng của nàng, tôi là trọng yếu nhất, cho dù có bất cứ sự uy hiếp nào đối với tôi, họ cũng sẽ tiêu diệt.
"Dù sao cũng là họ hàng, anh cũng mong muốn hắn có thể cải tà quy chính."
Tôi thở dài một hơi nói.
"Cái gì mà họ hàng, từ nhỏ hắn đã có ý nghĩ kỳ quái với em, từ lâu em đã nhìn hắn không thuận mắt rồi."
Lưu Duyệt hừ nói.
Tôi cười không nói gì thêm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Lão công, anh ngồi xe của ai?"
Triệu Nhan Nghiên chạy tới hỏi.
Tôi vừa nhìn, đúng thật, đây toàn là xe sang trọng, không biết nên ngồi xe của ai bây giờ.
Để không bên trọng bên khinh, tôi chọn xe của Triệu Nhan Nghiên, như vậy thì người khác đều không có lời nào để nói, cũng không có gì đố kỵ. Huống hồ thấy Triệu Nhan Nghiên liếc mắt nhìn tôi, tôi đương nhiên hiểu ý của nàng.
"Được rồi, lão công, mẹ gọi điện thoại tới, nói là trong nhà có họ hàng tới, chúng ta trở về một chuyến."
Triệu Nhan Nghiên vừa lái xe vừa nói.
Hóa ra là như vậy, giờ thì tôi đã hiểu vì sao nàng bảo tôi ngồi xe của nàng rồi! Tuy rằng tôi có nhiều bạn gái như vậy, cũng được cha mẹ tôi chấp thuận rồi, nhưng dù sao trên tư cách, Triệu Nhan Nghiên vẫn là con dâu chính thức, nên có một số chuyện cha mẹ tôi đương nhiên sẽ nói với nàng.
Thế nhưng nhà của tôi làm gì có họ hàng nào nữa? Hiện tại thì tôi mới biết, ngoài gia đình bên Lưu Chấn Hải ra, mà bên nhà ngoại, thì ông bà ngoại đã sớm qua đời, với lại nhà cũng chuyển, nên không quan hệ thân thiết với những người cậu, dì bên đó lắm. Kiếp trước tôi đâu có biết ai đâu.
"Không nói là ai sao?"
Tôi hỏi.
"Không có. Hình như là con của cậu anh, đi du học nước ngoài về. Hình như là tới nhà của anh khoe khoang!"
Triệu Nhan Nghiên có chút không vui nói.
"Ha hả, sao em biết là người ta tới nhà mình khoe khoang?"
Từ trong lời nói của Triệu Nhan Nghiên tôi đã đoán được, người tới là cậu hai của tôi, so với mẹ tôi lớn hơn vài tuổi, con hắn là Trương Chí Tùng chính là anh họ của tôi, từ nhỏ tôi gặp mặt hắn có một lần, hôm nay tới nhà, chắc là đúng như lời Triệu Nhan Nghiên nói, tới để khoe khoang!
( Ở vùng Đông Bắc, họ ngoại hay nội đều xưng là biểu ca (anh họ) )
"Hừ! Nghe mẹ nói thì người cậu họ này trở về còn mang theo một người con dâu vừa đẹp vừa có tiền, đến nhà anh làm như vậy, làm cho chúng em rất tức giận!"
Triệu Nhan Nghiên quơ quả đấm nhỏ nói.
"Ai! Chớ lộn xộn, lái xe cho tốt đi!"
Tôi thấy Triệu Nhan Nghiên khoát tay, sợ đến mức vội vàng ngăn lại nàng!
Triệu Nhan Nghiên cười, có mấy ngày không gặp, mà kỹ thuật lái xe của nàng điêu luyện hơn trước rất nhiều.
Tôi biết mẹ tôi chắc chắn sẽ không nói như vậy, cha mẹ tôi có lẽ sẽ tức giận vì hành vi của người cậu này, nhưng mà họ là người hiền lành, không muốn gây sự với ai, nên mới gọi chúng tôi về.
Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được cười một tiếng nói:
"Nhan nghiên, về đó em cũng đừng làm quá, dù sao thì cha mẹ cũng bị kẹp ở giữa!"
"Hừ, em không phải người như vậy! Em đương nhiên biết, em chỉ nói với anh vài câu bất bình, trong nhà người ta chỉ là một người vợ nhỏ, nào dám kiêu ngạo, có nhiều người xếp hàng sau em như vậy, nếu em biểu hiện không tốt, anh lại bỏ rơi em thì làm sao!" Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi liếc mắt nói.
Tôi xấu hổ cười cười không nói gì. Ai bảo tôi phong lưu như vậy chứ, ai!
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không nói, đắc ý cười.
Trở lại biệt thự, tôi đơn giản an bài công việc của Tập đoàn Thế Kỷ Mới một chút, sau đó tâm sự với tất cả các nàng. Các nàng biết ngày mai tôi và Triệu Nhan Nghiên phải về Tân Giang, nên quý trọng từng giây từng phút.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nhị lái xe đưa tôi và Triệu Nhan Nghiên ra sân bay, trước khi đi, tôi nhìn các cô gái đang ngủ say một lượt, không nhẫn tâm đánh thức các nàng.
Trên máy bay, tôi thẳng thắn kể cho Triệu Nhan Nghiên những chuyện tôi làm bên nước R, khi kể tới chuyện Vương Thư, Triệu Nhan Nghiên sắc mặt không khỏi có chút không vui, nhưng mà nghe nói tới những chuyện mà Vương Thư gặp phải, nàng không khỏi thóa mẹ tên Trạch Tỉnh Đằng Nhị kia. Mà chuyện của Thương Tỉnh Ưu Hương thì bị nàng không coi ra gì, coi như là tôi một lần ra ngoài tìm các cô gái đi.
Triệu Nhan Nghiên cảm thấy hứng thú nhất chính là Vương Thư, bảo tôi là khi nào nàng trở lại Trung quốc, thì dẫn nàng tới gặp Nhan Nghiên. Tôi gật đầu đáp ứng.
Hiện tại không phải mùa xuân, thời gian hoàng kim cho việc đi máy bay cũng đã qua, trên máy bay không có nhiều người lắm.
Bị đè nén lâu rồi, nên tôi nói rất nhiều chuyện, tôi và Triệu Nhan Nghiên giống như lúc mới yêu, đều ngọt ngào thì thào với nhau nhiều chuyện.
Từ hồi học cấp 3 tới bây giờ đây có lẽ là thời gian riêng của tôi với Triệu Nhan Nghiên, nhớ lại cái thời trốn học, đi xem chiếu bóng, gặp chú Triệu...
Những lúc như thế này, đều là những thời gian hạnh phúc nhất của tôi và Nhan Nghiên , nói nhiều tới nỗi, nàng dựa vào lòng tôi ngủ lúc nào không biết. Tôi trìu mến vuốt ve mái tóc Triệu Nhan Nghiên, nhớ lại cái thời ở kiếp trước...
Bước trên mảnh đất Trung quốc, làm cho tôi có cảm giác thân thiết.
"Lão công!"
Vừa ra sân bay, đã thấy Triệu Nhan Nghiên và chúng nữ đứng chờ. Triệu Nhan Nghiên vẫn giống như đại phu nhân của xã hội cũ, đứng ở giữa, chúng nữ đứng ở hai bên.
"Các lão bà..."
Tôi đĩnh đạc đi tới, ôm Triệu Nhan Nghiên một cái.
"Lão công, anh có đoạt được vị trí thứ nhất không?"
Hứa Nhược Vân lanh mồm lanh miệng hỏi.
Tôi đổ mồ hôi, thực là ngại ngùng mà:
"Anh bị hủy bỏ tư cách..."
"A?"
Chúng nữ đều là rất kinh ngạc, nhưng mà lập tức khuyên giải nói:
"Không sao đâu, nó không mang lại cơm ăn, hủy bỏ thì hủy bỏ chứ sao."
Chỉ có Lưu Duyệt dường như có điều suy nghĩ, không nói gì. Đoàn người chúng tôi đi tới bãi đỗ xe, Lưu Duyệt đi qua bên cạnh tôi nhỏ giọng nói:
"Nghe ông nói Dương Uy muốn giết anh?"
"Ừ, không có gì, thương thế của hắn cũng không nhẹ."
Tôi gật đầu nói.
"Sao anh không giết hắn luôn đi?"
Lưu Duyệt nhíu mày.
Tôi không khỏi buồn cười, Lưu Duyệt là một cô gái ôn nhu, sao có thể nói ra câu ác độc tới như vậy được, nhưng mà cũng khó trách, ở trong lòng của nàng, tôi là trọng yếu nhất, cho dù có bất cứ sự uy hiếp nào đối với tôi, họ cũng sẽ tiêu diệt.
"Dù sao cũng là họ hàng, anh cũng mong muốn hắn có thể cải tà quy chính."
Tôi thở dài một hơi nói.
"Cái gì mà họ hàng, từ nhỏ hắn đã có ý nghĩ kỳ quái với em, từ lâu em đã nhìn hắn không thuận mắt rồi."
Lưu Duyệt hừ nói.
Tôi cười không nói gì thêm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Lão công, anh ngồi xe của ai?"
Triệu Nhan Nghiên chạy tới hỏi.
Tôi vừa nhìn, đúng thật, đây toàn là xe sang trọng, không biết nên ngồi xe của ai bây giờ.
Để không bên trọng bên khinh, tôi chọn xe của Triệu Nhan Nghiên, như vậy thì người khác đều không có lời nào để nói, cũng không có gì đố kỵ. Huống hồ thấy Triệu Nhan Nghiên liếc mắt nhìn tôi, tôi đương nhiên hiểu ý của nàng.
"Được rồi, lão công, mẹ gọi điện thoại tới, nói là trong nhà có họ hàng tới, chúng ta trở về một chuyến."
Triệu Nhan Nghiên vừa lái xe vừa nói.
Hóa ra là như vậy, giờ thì tôi đã hiểu vì sao nàng bảo tôi ngồi xe của nàng rồi! Tuy rằng tôi có nhiều bạn gái như vậy, cũng được cha mẹ tôi chấp thuận rồi, nhưng dù sao trên tư cách, Triệu Nhan Nghiên vẫn là con dâu chính thức, nên có một số chuyện cha mẹ tôi đương nhiên sẽ nói với nàng.
Thế nhưng nhà của tôi làm gì có họ hàng nào nữa? Hiện tại thì tôi mới biết, ngoài gia đình bên Lưu Chấn Hải ra, mà bên nhà ngoại, thì ông bà ngoại đã sớm qua đời, với lại nhà cũng chuyển, nên không quan hệ thân thiết với những người cậu, dì bên đó lắm. Kiếp trước tôi đâu có biết ai đâu.
"Không nói là ai sao?"
Tôi hỏi.
"Không có. Hình như là con của cậu anh, đi du học nước ngoài về. Hình như là tới nhà của anh khoe khoang!"
Triệu Nhan Nghiên có chút không vui nói.
"Ha hả, sao em biết là người ta tới nhà mình khoe khoang?"
Từ trong lời nói của Triệu Nhan Nghiên tôi đã đoán được, người tới là cậu hai của tôi, so với mẹ tôi lớn hơn vài tuổi, con hắn là Trương Chí Tùng chính là anh họ của tôi, từ nhỏ tôi gặp mặt hắn có một lần, hôm nay tới nhà, chắc là đúng như lời Triệu Nhan Nghiên nói, tới để khoe khoang!
( Ở vùng Đông Bắc, họ ngoại hay nội đều xưng là biểu ca (anh họ) )
"Hừ! Nghe mẹ nói thì người cậu họ này trở về còn mang theo một người con dâu vừa đẹp vừa có tiền, đến nhà anh làm như vậy, làm cho chúng em rất tức giận!"
Triệu Nhan Nghiên quơ quả đấm nhỏ nói.
"Ai! Chớ lộn xộn, lái xe cho tốt đi!"
Tôi thấy Triệu Nhan Nghiên khoát tay, sợ đến mức vội vàng ngăn lại nàng!
Triệu Nhan Nghiên cười, có mấy ngày không gặp, mà kỹ thuật lái xe của nàng điêu luyện hơn trước rất nhiều.
Tôi biết mẹ tôi chắc chắn sẽ không nói như vậy, cha mẹ tôi có lẽ sẽ tức giận vì hành vi của người cậu này, nhưng mà họ là người hiền lành, không muốn gây sự với ai, nên mới gọi chúng tôi về.
Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được cười một tiếng nói:
"Nhan nghiên, về đó em cũng đừng làm quá, dù sao thì cha mẹ cũng bị kẹp ở giữa!"
"Hừ, em không phải người như vậy! Em đương nhiên biết, em chỉ nói với anh vài câu bất bình, trong nhà người ta chỉ là một người vợ nhỏ, nào dám kiêu ngạo, có nhiều người xếp hàng sau em như vậy, nếu em biểu hiện không tốt, anh lại bỏ rơi em thì làm sao!" Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi liếc mắt nói.
Tôi xấu hổ cười cười không nói gì. Ai bảo tôi phong lưu như vậy chứ, ai!
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không nói, đắc ý cười.
Trở lại biệt thự, tôi đơn giản an bài công việc của Tập đoàn Thế Kỷ Mới một chút, sau đó tâm sự với tất cả các nàng. Các nàng biết ngày mai tôi và Triệu Nhan Nghiên phải về Tân Giang, nên quý trọng từng giây từng phút.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nhị lái xe đưa tôi và Triệu Nhan Nghiên ra sân bay, trước khi đi, tôi nhìn các cô gái đang ngủ say một lượt, không nhẫn tâm đánh thức các nàng.
Trên máy bay, tôi thẳng thắn kể cho Triệu Nhan Nghiên những chuyện tôi làm bên nước R, khi kể tới chuyện Vương Thư, Triệu Nhan Nghiên sắc mặt không khỏi có chút không vui, nhưng mà nghe nói tới những chuyện mà Vương Thư gặp phải, nàng không khỏi thóa mẹ tên Trạch Tỉnh Đằng Nhị kia. Mà chuyện của Thương Tỉnh Ưu Hương thì bị nàng không coi ra gì, coi như là tôi một lần ra ngoài tìm các cô gái đi.
Triệu Nhan Nghiên cảm thấy hứng thú nhất chính là Vương Thư, bảo tôi là khi nào nàng trở lại Trung quốc, thì dẫn nàng tới gặp Nhan Nghiên. Tôi gật đầu đáp ứng.
Hiện tại không phải mùa xuân, thời gian hoàng kim cho việc đi máy bay cũng đã qua, trên máy bay không có nhiều người lắm.
Bị đè nén lâu rồi, nên tôi nói rất nhiều chuyện, tôi và Triệu Nhan Nghiên giống như lúc mới yêu, đều ngọt ngào thì thào với nhau nhiều chuyện.
Từ hồi học cấp tới bây giờ đây có lẽ là thời gian riêng của tôi với Triệu Nhan Nghiên, nhớ lại cái thời trốn học, đi xem chiếu bóng, gặp chú Triệu...
Những lúc như thế này, đều là những thời gian hạnh phúc nhất của tôi và Nhan Nghiên , nói nhiều tới nỗi, nàng dựa vào lòng tôi ngủ lúc nào không biết. Tôi trìu mến vuốt ve mái tóc Triệu Nhan Nghiên, nhớ lại cái thời ở kiếp trước...