Cô gái bán hàng trong cửa hàng điện thoại ở Vương Phủ tỉnh, hiển nhiên là đã luyện được cho mình một đôi hảo nhãn kim tinh, thấy cách ăn mặc của tôi và Hứa Tuyết Quân thì biết đây là những kể có tiền.
Y phục trên người của tôi tuy rằng trông thi phổ thông, nhưng chất liệu lại khác hoàn toàn với đồ bình thường, hơn nữa hiện giờ tôi có chút khí chất của người lớn, nên lại trông khác hẳn.
Mà Hứa Tuyết Quân lại mặc một bồ quần áo hiệu Channel, làm cho cô gái bán hàng này hai mắt sáng ngời.
Ngày hôm nay nàng tuy rằng đã bán được 7,8 cái điện thoại, thế nhưng đều là điện thoại giá tương đối thấp, nên % được trích lại hơi ít.
Nhìn các nhân viên khác bán được mấy cái điện thoại sang, đắt tiền, thì giống như một con sói đang hưng phấn nhìn con mồi.
"Xin cháo tiên sinh, hoan nghênh quang lâ, xin hỏi là ngài muốn mua điện thoại kiểu gì?"
Cô gái bán hàng nói.
Kiểu gì? Tôi nhìn Hứa Tuyết Quân liếc mắt, nha đầu này vội vàng cúi đầu. Dường như nàng có chút xấu hổ, nhưng vẫn không chịu buông tay.
"A"
Tôi cười nói:
"là bạn gái của tôi muốn mua"
"Được, không biết tiên sinh định mua với giá cả b ao nhiêu?"
Cô gái bán hàng đương nhiên biết trong trường hợp này toàn là nam nhân trả tiền, nên hỏi người có vị trí mấu chốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"mua một cái điện thoại tiện nghi là được…"
Hứa Tuyết Quân nghe thấy cô gái bán hàng đặt câu hỏi, lập tức vội vàng nói.
"Vậy mua một cái tương đối là được."
Tôi nghe Hứa Tuyết Quân nói như vậy, nên nhìn cô gái bán hàng nói.
Cô gái bán hàng nghe tôi nói là muốn mua một cái tương đối, thì không khỏi có chút thất vọng.
Nàng vốn định giới thiệu loại đắt tiền một chút, nhưng xem ra không được rồi, vì vậy thở dài nói:
"Có chiếc Motorola T2688 năm nay mới đưa ra thị trường, thân máy được thiết kế tinh tế, thích hợp với con gái sử dụng, hơn nữa còn có nhiều màu sắc để lựa chọn, ví dụ như màu đỏ này, vô cùng đẹp…"
Thất vọng thì thất vọng, nhưng bán được còn hơn không, nên nàng bắt đầu nhiệt tình giới thiệu.
Hứa Tuyết Quân thấy niêm yết giá là 2190 thì nghĩ là nó quá đắt.
"Có chút đắt"
Hứa Tuyết Quân nhỏ giọng nói.
Nhưng mà tôi thì không coi ra cái gì, vì điện thoại ở niên đại này tôi đều biết hết, quả thực là không so sánh được với các loại điện thoại sau này, thấy cái T2688 này, thì lại tưởng tượng ra cái Motorola V998++ và chiếc Nokia 8850
Mà chiếc V998++ dường như thích hợp với con gái dùng, 8850 thì con trai dùng tiện hơn, vì vậy tôi cắt ngang lời nàng, nói:
"Không cần giới thiệu, chúng tôi không mua cái này"
Cô gái bán hàng nghe thấy Hứa Tuyết Quân nói câu vừa rồi, còn tưởng là cái này quá đắt, trong lòng thất vọng, định giới thiệu loại rẻ hơn một chút.
"nơi này có bán Motorola V998?"
Do không nắm chắc, nên tôi đành phải hỏi, bởi không biết loại này đã được tung ra thị trường hay không.
"A?"
Cô gái bán hàng sửng sốt, giờ mới hiểu được, người ta cho T288 là đồ không tốt, nên vội vàng đáp:
"Có, chúng tôi còn có cả loại V998 được cải tiến, so với trước đây nó có thêm chức năng ghi âm, biên tập văn bản, có thể chứa nội dung trong điện thoại của mihf…"
"Những…công năng này thì không cần nói, có màu gì? Có màu trân châu trắng không?"
Tôi nhớ là loại màu này tương đối đẹp.
"Ách, thật ngại quá, chúng tôi không có màu trắng. Những chiếc này chỉ có màu xanh, màu đen và màu xám, tôi thấy màu xanh nước biểu tương đối đẹp, vô cùng thích hợp với con gái, tôi đi lấy cho ngài xem."
Cô gái bán hàng hưng phấn nói, nếu như bán được chiếc này thì được hưởng % rất nhiều!
Tôi không nhớ rõ là màu trắng ra lúc nào, nhưng có lẽ màu xanh nước biểu cũng được.
Khi cô gái bán hàng đưa chiếc máy cho Hứa Tuyết Quan, nha đầu này thích tới nỗi không rời tay.
Tôi nhớ đây là một dòng sản phẩm kinh điển của Motorola, lượng tiêu thụ cực lớn, mãi cho tới khi loại V3 ra đời, thì mới thay đổi, thế nhưng nó vẫn là một loại kinh điển của Motorola.
Từ biểu tình của Hứa Tuyết Quân thì có thể thấy được, trong thời gian này, người ta đặc biệt thích thứ này.
Tôi đã xác định được ý của Hứa Tuyết Quân, nên nhìn cô gái bán hàng nói: "Chúng tôi mua chiếc này, bao nhiêu tiền? Có khuyến mãi sản phẩm nào không?"
Chiếc điện thoại này giá 4380 đồng, có thể tặng thêm ngài một cái Lightning và một cái Crystalsets"
Cô gái bán hàng nói.
"Vậy sao, được rồi, cô có phiếu thanh toán không?"
Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, chứ không để ý tới mấy thứ đồ phụ tùng này.
Bởi những thứ đó không sánh được với sản phẩm của Tập đoàn Ánh Rạng Đông và Tập đoàn Đông Á sản xuất.
"A? Hơn bốn ngàn? Lưu Lỗi, có đắt quá không? Tôi thấy lấy chiếc điện thoại vừa rồi cũng được!"
Hứa Tuyết Quân nghe tôi nói như vậy, vội vàng trả lại điện thoại.
"Cái đó tôi không thích."
Tôi biết lúc này phải nghiêm túc với Hứa Tuyết Quân một chút, nếu không thì nha đầu này sẽ nghĩ rất nhiều.
Nhưng mà điểm này thương tự như Trần Vi Nhi, xem ra hai cô nàng này sẽ là bạn rất thân.
Cô gái bán hàng tương đối không khéo, nghe câu này thì biết người quyết định là tôi nên không nói hai lời, lập tức đem giấy thành toán cho tôi, nói:
"Tiên sinh, ngài đến phía trước thành toán là được…Được rồi, ngài có cần thẻ nhớ gì không? Chúng tôi có bán thẻ nhớ, nó có thể tiện hơn cho việc ghi hình"
"A, vậy thì chọn một thẻ đi, đồng thời ở đây có bán sim không?"
Tôi hỏi.
"Dạ có, chúng tôi có tặng thêm sim miễn phí, hoặc là ngài có thể chọn số nhưng mất phí!"
Cô gái bán hàng nói.
"Vậy thì chọn cho tôi một số đi"
Tôi nói.
"Xong rồi, tổng cộng là 1200 đồng, tôi giúp tiên sinh ịn phiếu thanh toán"
Cô gái bán hàng vội vàng nói.
Hứa Tuyết Quân muốn mở miệng nói gì, nhưng mà vẫn nhịn được.
Trong lòng nàng muốn nói, hắn tốn nhiều tiến cho mình như vậy, vậy thì định yêu cầu mình cái gì đây?
Cô gái bán hàng trong cửa hàng điện thoại ở Vương Phủ tỉnh, hiển nhiên là đã luyện được cho mình một đôi hảo nhãn kim tinh, thấy cách ăn mặc của tôi và Hứa Tuyết Quân thì biết đây là những kể có tiền.
Y phục trên người của tôi tuy rằng trông thi phổ thông, nhưng chất liệu lại khác hoàn toàn với đồ bình thường, hơn nữa hiện giờ tôi có chút khí chất của người lớn, nên lại trông khác hẳn.
Mà Hứa Tuyết Quân lại mặc một bồ quần áo hiệu Channel, làm cho cô gái bán hàng này hai mắt sáng ngời.
Ngày hôm nay nàng tuy rằng đã bán được , cái điện thoại, thế nhưng đều là điện thoại giá tương đối thấp, nên % được trích lại hơi ít.
Nhìn các nhân viên khác bán được mấy cái điện thoại sang, đắt tiền, thì giống như một con sói đang hưng phấn nhìn con mồi.
"Xin cháo tiên sinh, hoan nghênh quang lâ, xin hỏi là ngài muốn mua điện thoại kiểu gì?"
Cô gái bán hàng nói.
Kiểu gì? Tôi nhìn Hứa Tuyết Quân liếc mắt, nha đầu này vội vàng cúi đầu. Dường như nàng có chút xấu hổ, nhưng vẫn không chịu buông tay.
"A"
Tôi cười nói:
"là bạn gái của tôi muốn mua"
"Được, không biết tiên sinh định mua với giá cả b ao nhiêu?"
Cô gái bán hàng đương nhiên biết trong trường hợp này toàn là nam nhân trả tiền, nên hỏi người có vị trí mấu chốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"mua một cái điện thoại tiện nghi là được…"
Hứa Tuyết Quân nghe thấy cô gái bán hàng đặt câu hỏi, lập tức vội vàng nói.
"Vậy mua một cái tương đối là được."
Tôi nghe Hứa Tuyết Quân nói như vậy, nên nhìn cô gái bán hàng nói.
Cô gái bán hàng nghe tôi nói là muốn mua một cái tương đối, thì không khỏi có chút thất vọng.
Nàng vốn định giới thiệu loại đắt tiền một chút, nhưng xem ra không được rồi, vì vậy thở dài nói:
"Có chiếc Motorola T năm nay mới đưa ra thị trường, thân máy được thiết kế tinh tế, thích hợp với con gái sử dụng, hơn nữa còn có nhiều màu sắc để lựa chọn, ví dụ như màu đỏ này, vô cùng đẹp…"
Thất vọng thì thất vọng, nhưng bán được còn hơn không, nên nàng bắt đầu nhiệt tình giới thiệu.
Hứa Tuyết Quân thấy niêm yết giá là thì nghĩ là nó quá đắt.
"Có chút đắt"
Hứa Tuyết Quân nhỏ giọng nói.
Nhưng mà tôi thì không coi ra cái gì, vì điện thoại ở niên đại này tôi đều biết hết, quả thực là không so sánh được với các loại điện thoại sau này, thấy cái T này, thì lại tưởng tượng ra cái Motorola V++ và chiếc Nokia
Mà chiếc V++ dường như thích hợp với con gái dùng, thì con trai dùng tiện hơn, vì vậy tôi cắt ngang lời nàng, nói:
"Không cần giới thiệu, chúng tôi không mua cái này"
Cô gái bán hàng nghe thấy Hứa Tuyết Quân nói câu vừa rồi, còn tưởng là cái này quá đắt, trong lòng thất vọng, định giới thiệu loại rẻ hơn một chút.
"nơi này có bán Motorola V?"
Do không nắm chắc, nên tôi đành phải hỏi, bởi không biết loại này đã được tung ra thị trường hay không.
"A?"
Cô gái bán hàng sửng sốt, giờ mới hiểu được, người ta cho T là đồ không tốt, nên vội vàng đáp:
"Có, chúng tôi còn có cả loại V được cải tiến, so với trước đây nó có thêm chức năng ghi âm, biên tập văn bản, có thể chứa nội dung trong điện thoại của mihf…"
"Những…công năng này thì không cần nói, có màu gì? Có màu trân châu trắng không?"
Tôi nhớ là loại màu này tương đối đẹp.
"Ách, thật ngại quá, chúng tôi không có màu trắng. Những chiếc này chỉ có màu xanh, màu đen và màu xám, tôi thấy màu xanh nước biểu tương đối đẹp, vô cùng thích hợp với con gái, tôi đi lấy cho ngài xem."
Cô gái bán hàng hưng phấn nói, nếu như bán được chiếc này thì được hưởng % rất nhiều!
Tôi không nhớ rõ là màu trắng ra lúc nào, nhưng có lẽ màu xanh nước biểu cũng được.
Khi cô gái bán hàng đưa chiếc máy cho Hứa Tuyết Quan, nha đầu này thích tới nỗi không rời tay.
Tôi nhớ đây là một dòng sản phẩm kinh điển của Motorola, lượng tiêu thụ cực lớn, mãi cho tới khi loại V ra đời, thì mới thay đổi, thế nhưng nó vẫn là một loại kinh điển của Motorola.
Từ biểu tình của Hứa Tuyết Quân thì có thể thấy được, trong thời gian này, người ta đặc biệt thích thứ này.
Tôi đã xác định được ý của Hứa Tuyết Quân, nên nhìn cô gái bán hàng nói: "Chúng tôi mua chiếc này, bao nhiêu tiền? Có khuyến mãi sản phẩm nào không?"
Chiếc điện thoại này giá đồng, có thể tặng thêm ngài một cái Lightning và một cái Crystalsets"
Cô gái bán hàng nói.
"Vậy sao, được rồi, cô có phiếu thanh toán không?"
Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, chứ không để ý tới mấy thứ đồ phụ tùng này.
Bởi những thứ đó không sánh được với sản phẩm của Tập đoàn Ánh Rạng Đông và Tập đoàn Đông Á sản xuất.
"A? Hơn bốn ngàn? Lưu Lỗi, có đắt quá không? Tôi thấy lấy chiếc điện thoại vừa rồi cũng được!"
Hứa Tuyết Quân nghe tôi nói như vậy, vội vàng trả lại điện thoại.
"Cái đó tôi không thích."
Tôi biết lúc này phải nghiêm túc với Hứa Tuyết Quân một chút, nếu không thì nha đầu này sẽ nghĩ rất nhiều.
Nhưng mà điểm này thương tự như Trần Vi Nhi, xem ra hai cô nàng này sẽ là bạn rất thân.
Cô gái bán hàng tương đối không khéo, nghe câu này thì biết người quyết định là tôi nên không nói hai lời, lập tức đem giấy thành toán cho tôi, nói:
"Tiên sinh, ngài đến phía trước thành toán là được…Được rồi, ngài có cần thẻ nhớ gì không? Chúng tôi có bán thẻ nhớ, nó có thể tiện hơn cho việc ghi hình"
"A, vậy thì chọn một thẻ đi, đồng thời ở đây có bán sim không?"
Tôi hỏi.
"Dạ có, chúng tôi có tặng thêm sim miễn phí, hoặc là ngài có thể chọn số nhưng mất phí!"
Cô gái bán hàng nói.
"Vậy thì chọn cho tôi một số đi"
Tôi nói.
"Xong rồi, tổng cộng là đồng, tôi giúp tiên sinh ịn phiếu thanh toán"
Cô gái bán hàng vội vàng nói.
Hứa Tuyết Quân muốn mở miệng nói gì, nhưng mà vẫn nhịn được.
Trong lòng nàng muốn nói, hắn tốn nhiều tiến cho mình như vậy, vậy thì định yêu cầu mình cái gì đây?