Quái sự năm nào cũng có, năm nay đặc biệt hơn nhiều….Hơn nữa trong lúc tôi sống, quái sự lại càng thần kỳ hơn.
Vốn tưởng rằng, một khi đã sống lại, thì mọi chuyện sẽ năm chắc trong tay, nhưng có một số việc diễn ra thực sự bất ngờ.
Chỉ cần một việc ngoài ý muốn, thì tôi đã ý thức được một chuyện, lịch sử đã thay đổi. Hoặc là , những chuyện có liên quan tới tôi đều đã cải biến.
Tập đoàn Đông Á phát triển, nhưng không công bố ra những nhân viên trụ cột, mà ở trong Tập đoàn Đông Á cũng không có những tư liệu…quan trọng này, những ….tư liệu này đều nằm trong tay của Tôn Tứ Khổng ở trên tiểu đảo, thế cho nên, rất nhiều gián điệp của các nước, cac công ty trên thế giới đều chỉ tay không mà về.
Mà tôi lại khôi phục cuộc sống yên tĩnh thời học đại học, mỗi ngày cùng các nàng đi học, rồi lại về.
Từ lúc các lão bà của tôi mua xe, tôi rất ít phải lái xe, mà tài xế riêng của tôi là Hứa Nhị cũng nhàn rỗi, tôi bảo hắn đặc biệt đưa đón Tuyết Quân.
Mà trải qua lần đóng giả bạn trai kia, Tuyết Quân đã thân cận với tôi hơn không ít, thậm chí Nhan Nghiên còn nhìn thấu quan hệ này, nên thường xuyên mời nàng tới nhà làm khách.
Biệt thự của tôi ở Bắc Kinh thì hầu như không có khách mấy, chỉ vẻn vẹn có mấy lão bà nên Tuyết Quân trở thành khách quen nhà chúng tôi.
Mà Hứa Nhị cũng suy đoán, em gái mình rất có thể sẽ trở thành bà chủ của mình, cho nên cũng không biểu hiện sự dị nghị gì khi tôi bảo là hắn phải đi đưa đón Tuyết Quân.
Nói chung, tất cả mọi chuyên vẫn cứ tiến hành bình thường. Nhưng mà, cuộc sống yên tĩnh của tôi bị một sự kiện ngẫu nhiên nho nhỏ mà dậy sóng.
Âu Dương Thiên Tề có thể là do phải tham gia cuộc thi đấu võ lâm cao thủ trong Lục đại thế gia mà hiện giờ vẫn không lộ diện, có lẽ đi đặc huấn rồi.
Còn Sở Cao bận rộn chuyện của Tập đoàn Thế Kỷ Mới nên rất ít khi xuất hiện ở trường và trong phòng ngủ, nên căn phòng giờ chỉ còn tôi và Hoàng Văn Tĩnh.
Mà làm cho tôi kỳ quái hơn chính là, từ sau khi Mạnh Thanh Thanh bị tôi bắt khi làm nữ phi tặc, thì không tìm tôi gây phiền toái, nói thực, tôi có chút nhớ nàng.
Chiều hôm đó không có tiết, tôi và mấy người bạn cùng phòng và phòng khác đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên thấy Hoàng Văn Tĩnh hấp tấp chạy vào phòng ngủ, vừa vào cửa đã bắt đầu la hét:
"Điều khiển TV đâu? Mọi người có thấy điều khiển TV đâu rồi không?"
Tôi dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, sau đó chỉ về phía cuối giường. Trong phòng này, tôi thường xem TV ít nhất.
Chỉ thấy Hoàng Văn Tĩnh chạy nhanh tới giường của hắn, cầm lấy chiếc điều khiển, mở kênh âm nhạc, sau đó mới thở dài một hơi nói:
"Rất may là còn chưa có bắt đầu."
Tần triêu Quân là bạn phòng bên, tương đối thân quen với chúng tôi, nhìn thấy Hoàng Văn Tĩnh như vậy thì kỳ quái hỏi:
"Hoàng Văn Tĩnh, cậu nói cái gì đó? Cái gì còn chưa bắt đầu?"
"Buổi biểu diễn! Cậu không biết sao? Buổi biểu diễn này được truyền hình trực tiếp từ thành phố D, ca sĩ biểu diễn là Ngọc nữ ca sĩ,tớ yêu nàng chết mất! lúc này tới thư viện đọc sách, thiếu chút nữa quên, may mà còn kịp!"
Hoàng Văn Tĩnh thở hồng hộc nói.
Ngọc nữ ca sĩ? Lẽ nào hắn đang nói tới Tô Dĩnh Tư?
"Cậu nói ai vậy? Tô Dĩnh Tư sao?"
Tôi thuận miệng hỏi.
"Tô Dĩnh Tư? Không phải"
Không nghĩ tới Hoàng Văn Tĩnh lại hắt cho tôi một gáo nước lạnh nói:
"Tô Dĩnh Tư bây giờ đâu có nổi như Lưu Hương, Lưu Hương hiện giờ chính là thần tượng của toàn bộ Châu Á đấy!"
Lưu Hương? Đúng là tôi không theo kịp thủy triều rồi, thế giới này biến đổi quá nhanh? Tại sao lại mọc ra một Lưu Hương như vậy chứ?
Chẳng lẽ nói, Hoàng Văn Tĩnh lại thích cô ca sĩ Lưu Hương này? Tôi biết có một thanh niên đều thích một số minh tinh điện ảnh, ca sĩ…
Thế nhưng lại có một vấn đề làm cho tôi thất vọng. Xem ra tôi thực sự lạc hậu rồi.
"Lưu Hương? Nàng nới thành phố D biểu diễn sao!"
Tần Triêu Quân nghe xong kích động nhảy dựng lên.
"Triêu Quân, cậu cũng lạc hậu rồi phải không! Lúc này tớ còn đang định mở, thì Hoàng Văn Tĩnh tranh trước!"
Bạn cùng phòng với Tần Triêu Quân là Vương Hạo Vũ nói.
"Chờ một chút, tớ hỏi một chút"
Lão bà của tôi là một nhân vật hàng đầu, vậy mà bị đè xuống, điều này làm cho tôi có chút không thoải mái. Tuy rằng tôi cũng biết trong giới giải trí, người mới xuất hiện rất nhiều, nhưng mà To Dĩnh Tư là một loại tượng đài sừng sững không đổ.
Những minh tinh khác chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, mà Tô Dĩnh Tư cũng rất lợi hại, cho dù ở đâu, thời gian nào, cũng có các Fans trung thành ủng hộ.
Tôi cũng biết, hạ bệ được Tô Dĩnh Tư là điều căn bản là không có khả năng, nhưng không biết vì sao, khi nghe Hoàng Văn Tĩnh nói, tôi lại có cảm giác không được thoải mái.
"Anh muốn hỏi điều gì?"
Hoàng Văn Tĩnh hỏi.
"Lưu Hương này so với Tô Dĩnh Tư còn nổi tiếng hơn hay sao?"
Tôi hỏi.
"Chuyện này cũng không rõ ràng lắm, nàng năm nay mới tới Trung quốc phát triển, nhưng mà chỉ trong mấy tháng đã thành công rực rỡ"
Hoàng Văn Tĩnh giải thích.
"Năm nay mới tới Trung Quốc? Chẳng lẽ là người ngoại quốc?"
Tôi có chút kỳ quái hỏi.
"Anh không biết gì hay sao?"
Hoàng Văn Tĩnh liếc mắt nhìn tôi muốn tiếp tục giải thích, thế nhưng trong ti vi đã truyền tới âm thanh nói buổi biểu diễn bắt đầu, Hoàng Văn Tĩnh lập tức ngậm miệng lại.
Tôi không hỏi cái gì nữa, nhưng mà khi nhìn vào trong TV, đã làm cho tôi mở rộng tầm mắt.
"Nàng chính là Lưu Hương?"
Tôi chỉ vào cô gái trong TV, thiếu chút nữa là té xỉu.
Quái sự năm nào cũng có, năm nay đặc biệt hơn nhiều….Hơn nữa trong lúc tôi sống, quái sự lại càng thần kỳ hơn.
Vốn tưởng rằng, một khi đã sống lại, thì mọi chuyện sẽ năm chắc trong tay, nhưng có một số việc diễn ra thực sự bất ngờ.
Chỉ cần một việc ngoài ý muốn, thì tôi đã ý thức được một chuyện, lịch sử đã thay đổi. Hoặc là , những chuyện có liên quan tới tôi đều đã cải biến.
Tập đoàn Đông Á phát triển, nhưng không công bố ra những nhân viên trụ cột, mà ở trong Tập đoàn Đông Á cũng không có những tư liệu…quan trọng này, những ….tư liệu này đều nằm trong tay của Tôn Tứ Khổng ở trên tiểu đảo, thế cho nên, rất nhiều gián điệp của các nước, cac công ty trên thế giới đều chỉ tay không mà về.
Mà tôi lại khôi phục cuộc sống yên tĩnh thời học đại học, mỗi ngày cùng các nàng đi học, rồi lại về.
Từ lúc các lão bà của tôi mua xe, tôi rất ít phải lái xe, mà tài xế riêng của tôi là Hứa Nhị cũng nhàn rỗi, tôi bảo hắn đặc biệt đưa đón Tuyết Quân.
Mà trải qua lần đóng giả bạn trai kia, Tuyết Quân đã thân cận với tôi hơn không ít, thậm chí Nhan Nghiên còn nhìn thấu quan hệ này, nên thường xuyên mời nàng tới nhà làm khách.
Biệt thự của tôi ở Bắc Kinh thì hầu như không có khách mấy, chỉ vẻn vẹn có mấy lão bà nên Tuyết Quân trở thành khách quen nhà chúng tôi.
Mà Hứa Nhị cũng suy đoán, em gái mình rất có thể sẽ trở thành bà chủ của mình, cho nên cũng không biểu hiện sự dị nghị gì khi tôi bảo là hắn phải đi đưa đón Tuyết Quân.
Nói chung, tất cả mọi chuyên vẫn cứ tiến hành bình thường. Nhưng mà, cuộc sống yên tĩnh của tôi bị một sự kiện ngẫu nhiên nho nhỏ mà dậy sóng.
Âu Dương Thiên Tề có thể là do phải tham gia cuộc thi đấu võ lâm cao thủ trong Lục đại thế gia mà hiện giờ vẫn không lộ diện, có lẽ đi đặc huấn rồi.
Còn Sở Cao bận rộn chuyện của Tập đoàn Thế Kỷ Mới nên rất ít khi xuất hiện ở trường và trong phòng ngủ, nên căn phòng giờ chỉ còn tôi và Hoàng Văn Tĩnh.
Mà làm cho tôi kỳ quái hơn chính là, từ sau khi Mạnh Thanh Thanh bị tôi bắt khi làm nữ phi tặc, thì không tìm tôi gây phiền toái, nói thực, tôi có chút nhớ nàng.
Chiều hôm đó không có tiết, tôi và mấy người bạn cùng phòng và phòng khác đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên thấy Hoàng Văn Tĩnh hấp tấp chạy vào phòng ngủ, vừa vào cửa đã bắt đầu la hét:
"Điều khiển TV đâu? Mọi người có thấy điều khiển TV đâu rồi không?"
Tôi dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn, sau đó chỉ về phía cuối giường. Trong phòng này, tôi thường xem TV ít nhất.
Chỉ thấy Hoàng Văn Tĩnh chạy nhanh tới giường của hắn, cầm lấy chiếc điều khiển, mở kênh âm nhạc, sau đó mới thở dài một hơi nói:
"Rất may là còn chưa có bắt đầu."
Tần triêu Quân là bạn phòng bên, tương đối thân quen với chúng tôi, nhìn thấy Hoàng Văn Tĩnh như vậy thì kỳ quái hỏi:
"Hoàng Văn Tĩnh, cậu nói cái gì đó? Cái gì còn chưa bắt đầu?"
"Buổi biểu diễn! Cậu không biết sao? Buổi biểu diễn này được truyền hình trực tiếp từ thành phố D, ca sĩ biểu diễn là Ngọc nữ ca sĩ,tớ yêu nàng chết mất! lúc này tới thư viện đọc sách, thiếu chút nữa quên, may mà còn kịp!"
Hoàng Văn Tĩnh thở hồng hộc nói.
Ngọc nữ ca sĩ? Lẽ nào hắn đang nói tới Tô Dĩnh Tư?
"Cậu nói ai vậy? Tô Dĩnh Tư sao?"
Tôi thuận miệng hỏi.
"Tô Dĩnh Tư? Không phải"
Không nghĩ tới Hoàng Văn Tĩnh lại hắt cho tôi một gáo nước lạnh nói:
"Tô Dĩnh Tư bây giờ đâu có nổi như Lưu Hương, Lưu Hương hiện giờ chính là thần tượng của toàn bộ Châu Á đấy!"
Lưu Hương? Đúng là tôi không theo kịp thủy triều rồi, thế giới này biến đổi quá nhanh? Tại sao lại mọc ra một Lưu Hương như vậy chứ?
Chẳng lẽ nói, Hoàng Văn Tĩnh lại thích cô ca sĩ Lưu Hương này? Tôi biết có một thanh niên đều thích một số minh tinh điện ảnh, ca sĩ…
Thế nhưng lại có một vấn đề làm cho tôi thất vọng. Xem ra tôi thực sự lạc hậu rồi.
"Lưu Hương? Nàng nới thành phố D biểu diễn sao!"
Tần Triêu Quân nghe xong kích động nhảy dựng lên.
"Triêu Quân, cậu cũng lạc hậu rồi phải không! Lúc này tớ còn đang định mở, thì Hoàng Văn Tĩnh tranh trước!"
Bạn cùng phòng với Tần Triêu Quân là Vương Hạo Vũ nói.
"Chờ một chút, tớ hỏi một chút"
Lão bà của tôi là một nhân vật hàng đầu, vậy mà bị đè xuống, điều này làm cho tôi có chút không thoải mái. Tuy rằng tôi cũng biết trong giới giải trí, người mới xuất hiện rất nhiều, nhưng mà To Dĩnh Tư là một loại tượng đài sừng sững không đổ.
Những minh tinh khác chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, mà Tô Dĩnh Tư cũng rất lợi hại, cho dù ở đâu, thời gian nào, cũng có các Fans trung thành ủng hộ. Nguồn:
Tôi cũng biết, hạ bệ được Tô Dĩnh Tư là điều căn bản là không có khả năng, nhưng không biết vì sao, khi nghe Hoàng Văn Tĩnh nói, tôi lại có cảm giác không được thoải mái.
"Anh muốn hỏi điều gì?"
Hoàng Văn Tĩnh hỏi.
"Lưu Hương này so với Tô Dĩnh Tư còn nổi tiếng hơn hay sao?"
Tôi hỏi.
"Chuyện này cũng không rõ ràng lắm, nàng năm nay mới tới Trung quốc phát triển, nhưng mà chỉ trong mấy tháng đã thành công rực rỡ"
Hoàng Văn Tĩnh giải thích.
"Năm nay mới tới Trung Quốc? Chẳng lẽ là người ngoại quốc?"
Tôi có chút kỳ quái hỏi.
"Anh không biết gì hay sao?"
Hoàng Văn Tĩnh liếc mắt nhìn tôi muốn tiếp tục giải thích, thế nhưng trong ti vi đã truyền tới âm thanh nói buổi biểu diễn bắt đầu, Hoàng Văn Tĩnh lập tức ngậm miệng lại.
Tôi không hỏi cái gì nữa, nhưng mà khi nhìn vào trong TV, đã làm cho tôi mở rộng tầm mắt.
"Nàng chính là Lưu Hương?"
Tôi chỉ vào cô gái trong TV, thiếu chút nữa là té xỉu.