Quả nhiên là em gái Âu Dương Thiên Tề! Tôi còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Âu Dương Thiên Tề từ xa xa chạy tới, vừa chạy vừa thở hổn hển nói:
"Lão đại, anh cũng đừng có chủ ý với em gái em đấy nhé!"
Trời ạ! Tôi liếc mắt một cái nhìn Âu Dương Thiên Tề:
"Tôi trong mắt cậu là con ngựa bất kham như vậy sao, cậu đang nghĩ gì thế!"
"Hắc hắc, lão đại, đây không phải là em nghĩ, mà là sự thực, anh xem, anh đã có bao nhièu lão bà như vậy, tốt nhất là bỏ qua em gái em đi!"
Tôi ở trong mắt Âu Dương Thiên Tề đã giống như sắc lang rồi! Nghe xong Âu Dương Thiên Tề nói, từ gáy tôi bốc lên mọt dòng hơi đen.
Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt đều ở một bên cười trộm, ngay cả Âu Dương Lan Lan cũng cười. Nói thật, tôi nhìn Âu Dương Lan Lan không có cảm giác gì đặc biệt, nàng là em gái của Âu Dương Thiên Tề, thì tôi cũng coi nàng là em gái tôi.
Tướng mạo của Âu Dương Lan Lan tuy rằng là hạng nhất, nhưng mà so với Lưu Duyệt, Mạnh Thanh Thanh các nàng thì lại có chênh lệch nhất định. Cho nên tôi nghĩ thật oan uống tôi còn chưa có chủ ý gì a!, Vậy mà Âu Dương Thiên Tề đã lo lắng như vậy!
"Cậu yên tâm đi, em gái của cậu chính là em gái tôi."
Tội vỗ vỗ vai Âu Dương Thiên Tề, hắn lúc này mới yên lòng lại.
"Lưu tiểu thư, Xin chào, chúng ta làm quen một chút được không?"
Bông nhiên có một thanh âm cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi, tội ngỏanh đầu nhìn lại, hóa ra lại là Vương Kim Long.
"Xin chào, cứ gọi tôi là Lưu Duyệt là được."
Lưu Duyệt nhìn thoáng qua người tới, nói. Tuy rằng không biết hắn có ý gì, nhưng mà lễ nghĩa thì vẫn phải đối đáp.
"Tôi là Vương Kím Long."
Vương Kím Long mỉm cười Vươn tay ra nói:
"Rất hân hạnh được biết cô."
Lưu Duyệt tuy rằng không muốn nam nhân khác chạm vào mình, thế nhưng người ta đã vươn tay ra, nếu như mình không đáp lễ, vậy thì sẽ rất không lễ phép, hơn nữa cũng sẽ làm cho đối phương ngại mặt.
Nghĩ tới đây, Lưu Duyệt Vươn tay ra, cùng Vương Kím Long nắm tay một chút, thế nhưng Vương Kim Long lại nắm tay nàng không cho rút ra. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lưu Duyệt công phu không yếu, nhưng không có tác dụng chút nào,
Vương Kim Long vẫn tươi cười như cũ, Lưu Duyệt Vừa tức vừa thẹn, nhưng lại không biết nói cái gì.
Người khác không nhìn ra lại còn tưởng hai người cao hứng, nắm tay giao lưu tình cảm, thế nhưng tôi lại nhận ra nàng đang tức giận!
"Vương Kim Long đúng không rất hân hạnh được biết cậu!"
Tội vươn tay ra, nắm lấy tay hắn, làm bộ như muốn nóng lòng làm quen. Vương Kim Long có chút buồn bực, tại sao mình lại khinh địch như vậy, lại bị người khác rời tay đi được chứ? Nhất định là mình vừa rồi sơ sót!
VươngKim Long rõ ràng chỉ là bắt tay tôi cho có lệ, hơn nữa trên mặt còn hiện lên sự khó chịu, nhất định là trong bụng còn đang chửi thầm tôi. Tôi vốn định cho hắn một bài học, thế nhưng tôi lo lắng cho mặt mũi của Lưu gia, cho nên mới bỏ qua cho Vương Kim Long lần này.
"Ông, cháu có một chuyện mong ông hỗ trợ!"
Vương Kim Long sau khi trở lại phòng bỗng nhiên quỳ rạp xuống trước một lão nhân. Lão nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được thanh âm của Vương Kim Long, lập tức mở mắt, thấy cháu yêu của mình đang quỳ, vội vàng đỡ hắn lên, nói:
"Tiều Long, có chuyện gì cháu cứ đứng lên rồi nói, nam nhân dưới gối có hoàng kim, cho dù là ông, cháu cũng không thể tùy tiện quỳ xuống! Nhớ kỹ, cháu là người làm đại sự, là người thừa kế của Vương gia!"
"Ông chuyện này phải có sự đồng ý của ông, nên cháu mới xin, mong rằng ông đồng ý cho cháu!"
Vương Kim Long quỳ thẳng không dậy.
"Có chuyện gì thì cứ đứng lên rồi nói!"
Lão nhân muốn kéo Vương Kim Long đứng dậy.
"Ông nếu người không đáp ứng cháu, thì cháu sẽ không đứng dậy."
Vương Kim Long vận khởi khí lực toàn thân chống cự lại lão nhân
"Đươc rồi, cháu nói đi, nếu là chuyện không quá khó khăn, thì ông sẽ đáp ứng cháu!"
Lão nhân bắt đắc dĩ gật đầu.
Ai bảo hắn vô cùng thương yêu thằng cháu duy nhất này đây!
"Ông, cháu muốn người giúp cháu tới Lưu gia cầu hôn."
Vương Kim Long lúc này mới đứng dậy, nói từng câu từng chữ.
"Cháu nói cái gì? Cháu bảo ông đi Lưu gia cầu hôn?"
Lão nhân không biết nói gì nhìn Vương Kim Long nói:
"Kế hoạch của chúng ta lần này cháu cũng biết, tại sao lại bảo ông tới Lưu gia cầu hôn?"
"Ông, người thành toàn cho cháu đi, từ lần đầu tiên gặp Lưu Duyệt, cháu đã yêu nàng! Phong tư trên người nàng hấp dẫn cháu rất lớn!"
Vương Kim Long lần thứ hai quỳ Xuống:
"Ông, từ nhò tới lớn cháu chưa từng động tâm một cô gái nào, cháu đây là thực tâm, cháu nghĩ mình đã yêu nàng!"
"Cháu xác định không phải là đo nhiệt huyết dâng trào đó chứ?"
Lão nhân nhìn chằm chằm vào Vương Kim Long hỏi.
Quả nhiên là em gái Âu Dương Thiên Tề! Tôi còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Âu Dương Thiên Tề từ xa xa chạy tới, vừa chạy vừa thở hổn hển nói:
"Lão đại, anh cũng đừng có chủ ý với em gái em đấy nhé!"
Trời ạ! Tôi liếc mắt một cái nhìn Âu Dương Thiên Tề:
"Tôi trong mắt cậu là con ngựa bất kham như vậy sao, cậu đang nghĩ gì thế!"
"Hắc hắc, lão đại, đây không phải là em nghĩ, mà là sự thực, anh xem, anh đã có bao nhièu lão bà như vậy, tốt nhất là bỏ qua em gái em đi!"
Tôi ở trong mắt Âu Dương Thiên Tề đã giống như sắc lang rồi! Nghe xong Âu Dương Thiên Tề nói, từ gáy tôi bốc lên mọt dòng hơi đen.
Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt đều ở một bên cười trộm, ngay cả Âu Dương Lan Lan cũng cười. Nói thật, tôi nhìn Âu Dương Lan Lan không có cảm giác gì đặc biệt, nàng là em gái của Âu Dương Thiên Tề, thì tôi cũng coi nàng là em gái tôi.
Tướng mạo của Âu Dương Lan Lan tuy rằng là hạng nhất, nhưng mà so với Lưu Duyệt, Mạnh Thanh Thanh các nàng thì lại có chênh lệch nhất định. Cho nên tôi nghĩ thật oan uống tôi còn chưa có chủ ý gì a!, Vậy mà Âu Dương Thiên Tề đã lo lắng như vậy!
"Cậu yên tâm đi, em gái của cậu chính là em gái tôi."
Tội vỗ vỗ vai Âu Dương Thiên Tề, hắn lúc này mới yên lòng lại.
"Lưu tiểu thư, Xin chào, chúng ta làm quen một chút được không?"
Bông nhiên có một thanh âm cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi, tội ngỏanh đầu nhìn lại, hóa ra lại là Vương Kim Long.
"Xin chào, cứ gọi tôi là Lưu Duyệt là được."
Lưu Duyệt nhìn thoáng qua người tới, nói. Tuy rằng không biết hắn có ý gì, nhưng mà lễ nghĩa thì vẫn phải đối đáp.
"Tôi là Vương Kím Long."
Vương Kím Long mỉm cười Vươn tay ra nói:
"Rất hân hạnh được biết cô."
Lưu Duyệt tuy rằng không muốn nam nhân khác chạm vào mình, thế nhưng người ta đã vươn tay ra, nếu như mình không đáp lễ, vậy thì sẽ rất không lễ phép, hơn nữa cũng sẽ làm cho đối phương ngại mặt.
Nghĩ tới đây, Lưu Duyệt Vươn tay ra, cùng Vương Kím Long nắm tay một chút, thế nhưng Vương Kim Long lại nắm tay nàng không cho rút ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lưu Duyệt công phu không yếu, nhưng không có tác dụng chút nào,
Vương Kim Long vẫn tươi cười như cũ, Lưu Duyệt Vừa tức vừa thẹn, nhưng lại không biết nói cái gì.
Người khác không nhìn ra lại còn tưởng hai người cao hứng, nắm tay giao lưu tình cảm, thế nhưng tôi lại nhận ra nàng đang tức giận!
"Vương Kim Long đúng không rất hân hạnh được biết cậu!"
Tội vươn tay ra, nắm lấy tay hắn, làm bộ như muốn nóng lòng làm quen. Vương Kim Long có chút buồn bực, tại sao mình lại khinh địch như vậy, lại bị người khác rời tay đi được chứ? Nhất định là mình vừa rồi sơ sót!
VươngKim Long rõ ràng chỉ là bắt tay tôi cho có lệ, hơn nữa trên mặt còn hiện lên sự khó chịu, nhất định là trong bụng còn đang chửi thầm tôi. Tôi vốn định cho hắn một bài học, thế nhưng tôi lo lắng cho mặt mũi của Lưu gia, cho nên mới bỏ qua cho Vương Kim Long lần này.
"Ông, cháu có một chuyện mong ông hỗ trợ!"
Vương Kim Long sau khi trở lại phòng bỗng nhiên quỳ rạp xuống trước một lão nhân. Lão nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được thanh âm của Vương Kim Long, lập tức mở mắt, thấy cháu yêu của mình đang quỳ, vội vàng đỡ hắn lên, nói:
"Tiều Long, có chuyện gì cháu cứ đứng lên rồi nói, nam nhân dưới gối có hoàng kim, cho dù là ông, cháu cũng không thể tùy tiện quỳ xuống! Nhớ kỹ, cháu là người làm đại sự, là người thừa kế của Vương gia!"
"Ông chuyện này phải có sự đồng ý của ông, nên cháu mới xin, mong rằng ông đồng ý cho cháu!"
Vương Kim Long quỳ thẳng không dậy.
"Có chuyện gì thì cứ đứng lên rồi nói!"
Lão nhân muốn kéo Vương Kim Long đứng dậy.
"Ông nếu người không đáp ứng cháu, thì cháu sẽ không đứng dậy."
Vương Kim Long vận khởi khí lực toàn thân chống cự lại lão nhân
"Đươc rồi, cháu nói đi, nếu là chuyện không quá khó khăn, thì ông sẽ đáp ứng cháu!"
Lão nhân bắt đắc dĩ gật đầu.
Ai bảo hắn vô cùng thương yêu thằng cháu duy nhất này đây!
"Ông, cháu muốn người giúp cháu tới Lưu gia cầu hôn."
Vương Kim Long lúc này mới đứng dậy, nói từng câu từng chữ.
"Cháu nói cái gì? Cháu bảo ông đi Lưu gia cầu hôn?"
Lão nhân không biết nói gì nhìn Vương Kim Long nói:
"Kế hoạch của chúng ta lần này cháu cũng biết, tại sao lại bảo ông tới Lưu gia cầu hôn?"
"Ông, người thành toàn cho cháu đi, từ lần đầu tiên gặp Lưu Duyệt, cháu đã yêu nàng! Phong tư trên người nàng hấp dẫn cháu rất lớn!"
Vương Kim Long lần thứ hai quỳ Xuống:
"Ông, từ nhò tới lớn cháu chưa từng động tâm một cô gái nào, cháu đây là thực tâm, cháu nghĩ mình đã yêu nàng!"
"Cháu xác định không phải là đo nhiệt huyết dâng trào đó chứ?"
Lão nhân nhìn chằm chằm vào Vương Kim Long hỏi.