Nói xong, Lôi Tiểu Long âm hiểm cười, đi ra khỏi phòng khách.
"Chú Bân có phải không? Tôi thấy 2 chúng ta tốt nhất là không nên đánh, tôi sợ chú sẽ chết đó."
Tôi đối với mình vô cùng tự tin. Gần đây tôi phát hiện công phu của mình ngày càng kinh hãi thế tục.
Tôi không biết có phải mình kiên trì luyện tập hay không, hay là có kinh nghiệm ở kiếp trước là vô địch tán thủ, nhưng kể từ sau khi làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, thực lực tăng tiến làm tôi vô cùng hài lòng.
Nhưng nguyên nhân chân chính thì tôi không biết, phải sau này Diêm Vương lão ca nói thì tôi mới biết.
"Tiểu tử công phu rất tốt, người có thể tránh được 1 quyền của ta ở nước Z không có mấy người, hơn nữa tuổi của bọn họ lớn hơn ngươi rất nhiều! Đúng là anh hùng xuất thiếu niên! Nhưng mà Lôi thiếu gia đã ra lệnh, thì tại hạ không dám cãi, cho dù liều mạng cũng phải tiếp tiểu huynh đệ mấy chiêu."
Chú Bân nói.
Tên gọi là Chú Bân này cũng là 1 hán tử, nhưng mà lại chọn nhầm chủ rồi. Đúng lúc 2 chúng tôi chuẩn bị khai chiến, thì cửa phòng khách sạn bị đẩy ra.
Người bước vào chính là Triệu Nhan Nghiên, nàng chạy tới trước mặt tôi, nói:
"Lưu Lỗi, anh có chuyện gì không?"
Tôi lắc đầu, sau khi tôi trọng sinh thì không còn như trước kia nữa, ít nhất thân thủ tôi tốt hơn nhiều.
Vốn hôm nay tôi định thống khoái đánh 1 trận với tên Chú Bân kia, nhưng xem ra việc này đành phải gác lại rồi.
Giờ phút này, Lôi Tiểu Long đang lúng túng đứng 1 bên, nhìn tôi với Triệu Nhan Nghiên, không biết phải nói gì.
"Lôi Tiểu Long, tại sao ngươi bắt lão công của ta?"
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không có việc gì, lúc này mới tức giận chất vấn Lôi Tiểu Long.
"Cái này, hắc hắc, ta không biết hắn là… bạn trai của Nhan Nghiên muội muội, hiểu lầm, là hiểu lầm."
Lôi Tiểu Long tức đến mức trong lòng chửi ẩm lên, nhưng lại không dám nói gì, mặc dù ông nàng và cha mình cùng cấp bậc, nhưng ông người ta là khai quốc công thần, tương đương với cả ủy viên bộ chính trị, đương nhiên là có phần hơn cha mình, nghe nói sắp thăng lên chức Ủy viên thường trực rồi, mình không chọc nổi nhân vật như thế này.
Lúc này, một người mặc Tây phục đen chạy tới, thấp giọng nói vào trong tai Lôi Tiểu Long vài câu, Lôi Tiểu Long sắc mặt lập tức âm trầm xuống, quay đầu nói với tôi:
"Lúc nãy mày có ý gì? Hạ Nhu rõ ràng ở nhà mày, tại sao không nói cho tao biết? Tao cho mày biết, thân phận Hạ Nhu không phải để cho loại người như mày có thể với, nếu nàng có chuyện gì, tao sẽ không để cho mày yên đâu..."
Không đợi Lôi Tiểu Long nói xong, Triệu Nhan Nghiên đã trừng mắt liếc hắn một cái, ngắt ngang lời nói:
"Ngươi hù dọa ai đó?"
"Ta…ta…"
Lôi Tiểu Long muốn nói cái gì đó lại thôi, trong lòng thầm mắng, đợi ông ngươi xuống mồ rồi biết tay ta.
Xem ra chuyện này không giấu được nữa rồi, nếu như tôi cứng rắn quá thì sẽ ảnh hưởng tới ông của Triệu Nhan Nghiên, có khi lại bộc phát tranh đấu chính trị giữa 2 người này cũng nên.
"Không sai, Hạ Nhu đúng là ở nhà tao, nhưng tao không biết nàng là ai, cũng không biết người mày muốn tìm là nàng."
Tôi nói.
Lôi Tiểu Long thấy tôi xuống nước, cũng không tiếp tục làm căng, nói:
"Không có gì, tao còn muốn cám ơn mày đã cứu vị hôn thê của tao."
Lôi Tiểu Long không biết tôi có quan hệ như thế nào với nhà Triệu Nhan Nghiên, thấy tôi xuống nước, cũng thuận thế đi xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Dù sao vô duyên vô cớ mang lại cho cha mình 1 kẻ thù chính trị, chuyện ngốc như vậy hắn không có làm.
Mặc dù tôi nghe ra Lôi Tiểu Long có hòa ý, nhưng ba chữ "vị hôn thê" rơi vào tai tôi rất khó nghe, tôi không khỏi khẽ nhíu mày.
Triệu Nhan Nghiên biết biến hóa của tôi, nhẹ nhàng kéo tay của tôi, lắc một chút. Tôi biết nàng bảo tôi đừng vọng động.
Một lát sau, tôi thấy Hạ Nhu có bộ dáng rất ủy khuất đi tới, sau lưng còn có 2 người mặc đồ âu phục đen.
Hạ nhu nhìn thấy tôi, trên mặt lập tức kinh hoảng, căm tức nhìn Lôi Tiểu Long nói:
"Lôi Tiểu Long, ngươi đã làm gì Đại…Lưu Lỗi rồi?"
Tôi nghe xong trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, tiểu mỹ nữ này rất quan tâm tới tôi, hơn nữa tôi biết nàng muốn gọi tôi là Đại ca ca, nhưng ngại vì ở đây có quá nhiều người.
Lôi Tiểu Long không vui nói:
"Nhu nhu, hắn là bạn trai của Triệu Nhan Nghiên muội muội, ta có thể làm gì được hắn đây?"
Hạ Nhu lúc này thấy Triệu Nhan Nghiên đang nắm tay tôi, trong mắt cảm thấy thất vọng, nhưng lập tức trở lại bình thường.
Nhưng biến hóa này đã bị tôi nhìn thấu, tôi vô cùng cao hứng.
Ngầm hạ quyết định, không phải chỉ là công tử của Bộ trưởng Bộ công an hay sao? Lão tử sau này làm chết ngươi.
…
Tôi với Triệu Nhan Nghiên rời khỏi khách sạn, tôi lại hỏi:
"Nhan Nghiên, tại sao em tìm được anh?"
"Anh còn nói nữa, Quách Khánh vừa nói anh bị người của Bộ Công an mang đi, thì em đã biết là do đám người của Lôi Tiểu Long làm, nên bảo chú Trương tra ra khách sạn mà bọn chúng ở."
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Em trước kia biết Lôi Tiểu Long?"
Tôi rất kỳ quái, nghe khẩu khí của Triệu Nhan Nghiên, thì đoán nàng trước kia có quen biết hắn.
"Trước kia Trung ương có xuống kiểm tra Tân Giang, hắn theo cha hắn có đến ra mắt vài lần."
Triệu Nhan Nghiên nói.
Mặc dù Lôi Tiểu Long là công tử của Bộ trưởng Bộ công an, nhưng Triệu Nhan Nghiên tại sao có thể biết được, người bắt tôi là người của bộ công an?
Chuyện này tuyệt đối có chút kỳ quặc.
"Nhan Nghiên, em có phải có chuyện gì gạt anh không?"
Tôi đột nhiên hỏi.
"Không có... Không có đâu!"
Triệu Nhan Nghiên lập tức phủ nhận nói.
"Em trước kia biết Hạ Nhu à?"
Tôi nhớ lại vẻ mặt mà khi Hạ Nhu nhìn thấy Triệu Nhan Nghiên
"Dạ, lần đó nàng cũng đến Tân Giang, hơn nữa em còn biết nàng với Lôi Tiểu Long có hôn ước."
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi đã phát hiện, cũng không dấu diếm nữa.
"Vậy sao em còn khích lệ anh lên giường với nàng?"
Trong lòng tôi rất sợ, may mà không có XXOO với Hạ Nhu, nếu không sau này sẽ bị Lôi gia suốt ngày đuổi giết.
"Bởi vì em ghét tên Lôi Tiểu Long kia, đã đính hôn với Hạ Nhu còn theo đuổi em."
Triệu Nhan Nghiên vừa nhắc tới Lôi Tiểu Long, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ chán ghét.
Tôi ngất, đây là lý do ư?
Em ghét Lôi Tiểu Long thì bảo tôi đi XXOO vị hôn thê của hắn, không trách được nàng lại xúi giục tôi lên giường với Hạ Nhu.
Đây không phải là bắt tôi đi chịu chết hay sao? Đúng là ý kiến của đàn bà mà!
"Anh luyến tiếc khi Hạ Nhu đi hay sao?"
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không nói lời nào, cho là tôi lại nghĩ tới Hạ Nhu.
"Có một chút."
Tôi thành thật trả lời. Một tiểu mỹ nữ như vậy thì ai cũng nhớ.
"Em đi nói với ông, bảo Hạ gia từ hôn."
Triệu Nhan Nghiên khờ dại nói.
Tôi ngất rồi, chuyện này không tính tới việc thành công hay không, nếu như ông của nàng biết nàng giúp bạn trai theo đuổi những nữ nhân khác, còn không đem tôi giết đi hay sao?
Đây không phải là đẩy tôi vào lò lửa đó chứ!
"Quên đi, chuyện này sau này hãy nói, có thể gặp lại cũng tốt, không gặp lại cũng không sao."
Tôi đang nghĩ tới lời hứa hẹn của Hạ Nhu.
....
"Tiểu Lỗi, Hạ Nhu bị cảnh sát đưa đi rồi."
Buổi tối, khi tôi vừa về tới nhà, mẹ tôi đã nói với tôi.
Chuyện này tôi đã sớm biết, cho nên gật đầu.
"Ai, vốn hôm nay có người tới đơn vị của mẹ bảo rằng muốn tìm Hạ Nhu, lúc đầu mẹ không nói cho mấy người đó biết, nhưng sau này bọn họ nói họ là công an, cho nên mẹ mới nói cho họ biết."
Mẹ tôi tự nói.
Tôi ngất, Bộ công an làm việc thật dễ dàng quá đấy chứ, cứ đi tới đâu hễ nói ra là công an, là người khác phải phối hợp sao.
"Tiểu Lỗi, con có biết địa chỉ của Hạ Nhu không, chờ khi con tới tuổi lấy vợ, mẹ và cha con sẽ dẫn con đi tìm nàng, mẹ xem nó cũng rất thích con."
Mẹ tôi chưa từ bỏ ý định, ở nhà, mẹ tôi đã nghĩ Hạ Nhu là con dâu rồi, không nghĩ tới việc nàng đột nhiên bỏ đi như vậy.
"Mẹ, Hạ Nhu người ta đã đính hôn rồi, điều kiện nhà người ta tốt hơn nhà mình nhiều, sao người ta có thể lấy con được!"
Trên miệng tôi thì nói vậy, nhưng trong lòng lại đắc ý, hóa ra mẹ vẫn rất coi trọng tôi.