Suy nghĩ lại mọi chuyện từ khi gặp mặt đến bây giờ, biểu hiện của Tiểu Diệp Tử làm cho tôi phải suy nghĩ.
Tuy rằng bây giờ, trẻ con vẫn được tiếp xúc với một số bộ phim trên tv, cho dù trưởng thành sớm, cũng sẽ không tùy tiện gọi người khác là cha, không khuyến khích người ta theo đuổi mẹ mình.
Mà bây giờ, chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là, Tiểu Diệp Tử ngay từ đầu đã biết thân phận của tôi, nên mới thúc đẩy tôi và Diệp Tiêu Tiểu với nhau!
Từ khi Tiểu Diệp Tử nói câu vừa rồi, làm cho tôi mới vỡ lẽ, lúc bình thường, khi Diệp Tiêu Tiêu ngủ, thường gọi tên tôi, sau đó có tấm ảnh của tôi!
Mà trong một thời gian dài, ấn tượng này khắc sâu vào trong đầu của Tiểu Diệp Tử, nên lúc gặp tôi mới có biểu hiện như vậy.
Tôi trăm phương ngàn kế lừa gạt nó, không ngờ nó lại lừa mình!
Nghĩ tới đây tôi thoải mái cười nói:
"Tiểu Diệp Tử rất thong minh, từ trước tới giờ chỉ có cha đi tính kế người khác, không nghĩ tới cha lại bị con tính kế trong lòng như vậy! Con ngoan… tối nay cùng cha về nhà đi thôi."
Nói đến đây, tôi chợt phát hiện biểu tình của Diệp Tiêu Tiêu rất lãnh mạc, trong đôi mắt thoáng lên một sự chán ghét.
"Tiêu Tiêu, em làm sao vậy?"
Tôi hoảng sợ, vội vã mở miệng hỏi.
Diệp Tiêu Tiêu không thèm nhìn tôi, cũng không thèm trả lời. Mà lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Diệp Tử, thanh âm có chút kích động hỏi:
"Tiểu Diệp Tử, bình thường mẹ đối với con có tốt không?"
Tôi nghe câu này thì không hiểu, cho dù là mẹ của Tiểu Diệp Tử, thì sao phải gọi như vậy.
Nhưng Tiểu Diệp Tử gật đầu rất nhanh:
"mẹ đối với con rất tốt."
"Vậy con có giận mẹ, có muốn rời xa khỏi mẹ hay không?"
Diệp Tiêu Tiêu tiếp tục hỏi.
"Đương nhiên là không rồi, con vĩnh viễn muốn ở cùng mẹ!"
Tiểu Diệp Tử lắc đầu.
Diệp Tiêu Tiêu nghe xong thỏa mãn gật đầu, sau đó nhìn tôi lạnh lùng nói.
"Có nghe thấy không? Tiểu Diệp Tử chắc chắn là không lìa xa khỏi tôi. Tôi phủ nhận chuyện Tiểu Diệp Tử là con anh. Cho dù anh có đi đâu, nó cũng không thể theo anh!"
Tôi sửng sốt, có chuyện gì vậy!
"Tiểu Diệp Tử, chúng ta về nhà!"
Diệp Tiêu Tiêu nói xong bế Tiểu Diệp Tử lên.
"Mẹ, cha…"
Tiểu Diệp Tử không rõ tại sao mẹ mình lại biến thành như vậy! Tiểu Diệp Tử không muốn đi, vì nó sợ cha sẽ không đi. Nó vất vả lắm mới nhìn thấy cha, sao có thể tự nhiên bỏ đi như vậy được!
"Vậy thì con cần cha, hay cần mẹ?"
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn Tiểu Diệp Tử.
"Con… con…"
Tiểu Diệp Tử ủy khuất không nói ra lời, tại sao lại phải bắt nó phải lựa chọn cơ chứ!
"Diệp Tiêu Tiêu, em muốn làm gì?"
Tôi nhìn thấy Tiểu Diệp Tử tội nghiệp như vậy, trong lòng có chút tức giận!
Con làm gì có con của một mình ai, cho dù là mẹ, cũng không nên đối sử với nó như vậy chứ!
Diệp Tiêu Tiêu thấy hình dạng tức giận của tôi, càng thêm khẳng định cách nghĩ trong lòng nói:
"Thế nào? Tức giận hả? Rốt cục thì anh cũng lộ rõ ý đồ của mình rồi đúng không?"
"Anh tức giận?"
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu nói như vậy, thì không khỏi dỡ khóc dỡ cười.
"Anh khẩn trương vì con của mình thì con của mình thì có làm sao? Hơn nữa cách nghĩ của anh thì cũng có gì xấu xa!"
Diệp Tiêu Tiêu sở dĩ tức giận như vậy, là bởi vì có nguyên nhân của nàng, nàng có một người bạn học, nhưng người bạn này lại xảy ra chuyện, làm cho nàng nghi thần nghi quỷ.
Trong lớp nghiên cứu sinh của Diệp Tiêu Tiêu, có một người bạn tên là Vương Tâm Điệp, cũng là bạn thân của Diệp Tiêu Tiêu.
Năm ngoái, Vương Tâm Diệp có bạn trai, gia thế rất tốt, có một công ty chứng khoán ở hồng kông, người này chăm sóc Vương Tâm Điệp rất tốt.
Bạn mình kiếm được bạn trai tốt, Diệp Tiêu Tiêu đương nhiên rất vui mừng, cũng chúc phúc cho nàng, Diệp Tiêu Tiêu từng lén khuyên nàng, kêu nàng cẩn thận một chút.
Diệp Tiêu Tiêu nghĩ, mình không cẩn thận, nên mới thành như vậy!
Sau này, công tử Hongkong cho VƯơng Tâm Điệp uống thuốc ngủ, lấy mất cái quý giá của nàng, rồi nói gia thế hai gia đình chênh lệch rất lớn, phản đối hai người.
Vương Tâm Điệp nghe xong, đương nhiên là rất đau khổ, đồng thời hỏi lại người yêu là xem có biện pháp nào hay không. Lúc này, công tử Hongkong mới nói, chỉ cần Vương Tâm Điệp sinh em bé, thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết!.
Vương Tâm Diệp ĐƯơng nhiên là không nghi ngờ gì với lời nói của hắn, Diệp Tiêu Tiêu khuyên cũng không được, Vương Tâm Điệp căn bản là không tin công tử kia lừa mình, thậm chí là còn chưa nghĩ tới chuyện này!.
Trong lúc mang thai, công tử kia đối với nàng chăm sóc cẩn thận, điều này đương nhiên cũng làm cho Diệp Tiêu Tiêu thả lỏng, lại liên tưởng đến chuyện mình lúc trước, cũng ao ước được như Vương Tâm Điệp.
Đầu năm nay, Vương Tâm Điệp thuận lợi sinh được một bé trai, trong lúc Vương Tâm Điệp còn đang hạnh phúc, thì nhận được một tin dữ, cha của đứa bé đã đón đứa nhỏ đi!
Lúc mới đầu, VƯơng Tâm Điệp không nghĩ ngợi gì cả, nhưng sau này, thấy có cái gì đó không đúng, gọi điện thoại thì không liên lạc được!
Một tháng sau, khi tâm hồn và thể xác suy sụp, Vương Tâm Điệp nhận được một phong thư, bên trong là chi phiếu một ngàn vạn.
TRong thư, công tử kia nói rõ chân tướng với nàng, hóa ra người này đã có gia đình, đồng thời còn có một con gái. Mà công tử này là người trọng nam khinh nữ, cho rằng không có con trai, thì thiên lý bất dung, có lỗi với tổ tiên.
Thế nhưng vợ lại không sinh đẻ được, cho dù làm cách nào đi nữa, thì cũng không có hi vọng, trong khi vợ lại là con của một ông trùm thương nghiệp ở Hongkong, hắn không có cách ly hôn được với người này. Đành nghĩ tới cách này, nhưng ở Hongkong thì có nhiều phiền phức, đành phải tìm vào trong nội địa.
Công tử kia cũng nói thẳng, là không phải không có tình cảm với Vương Tâm Điệp, nhưng vì gia đình, nhưng trọng yếu hơn nữa là hắn cần đứa nhỏ.
Sau khi chuyện này, Vương Tâm Điệp nghĩ học, Diệp Tiêu Tiêu điện về cho gia đình, thì gia đình bảo là không có tin tức gì của nàng cả.
Lúc Diệp Tiêu Tiêu mới đi mua đồ về, thấy Tiểu Diệp Tử bảo tôi là cha, trong lòng có chút hoài nghi.
Nàng hoài nghi cũng là có căn cứ, nàng thấy tôi không ôn chuyện với nàng, lại còn lôi kéo làm quen với Tiểu Diệp Tử.
Sau lại nghe tới chuyện, tôi muốn đem Tiểu Diệp Tử về nhà, nên mới có chuyện như thế này.
Diệp Tiêu Tiêu cho là tôi không có cảm tình gì với nàng, bởi vì thời gian hai người phát sinh quan hệ, tôi là học sinh của nàng, hai người còn chênh lệch tuổi tác rất lớn, có khi nàng chỉ xem tôi là một học sinh.
Bây giờ cho dù là tôi đã lên đại học, nhưng tôi lâu như vậy đã không liên lạc gì với nàng, nàng cho rằng tôi đã sớm quên nàng rồi.
Nhưng khi nàng biết tôi biết Tiểu Diệp Tử là con của tôi, lại thấy Tiểu Diệp Tử lại vui vẻ vô cùng, Diệp Tiêu Tiêu lập tức cho rằng tôi giống với tên công tử Hongkong kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Được rồi, Lưu Lỗi, anh đừng có giả bộ, mấy năm nay tôi coi như là bị mù, nên mới quen anh!"
Diệp Tiêu Tiêu nói xong vô cùng thê lương nói:
"Bên cạnh mỹ nữ như mây, chỉ sợ sớm đã quên tôi rồi đúng không? Anh kiên trì ngồi ở chỗ này, có phải là định cướp con của tôi đi không? Nhưng mà anh yên tâm, tôi quyết không cho anh thực hiện được đâu!"
Tôi ngơ ngác nhìn Diệp Tiêu Tiêu, quá mạnh mẽ, suy nghĩ này quả thực vô cùng bất ngờ!
Đúng là một suy luận đổ mồ hôi.
Suy nghĩ lại mọi chuyện từ khi gặp mặt đến bây giờ, biểu hiện của Tiểu Diệp Tử làm cho tôi phải suy nghĩ.
Tuy rằng bây giờ, trẻ con vẫn được tiếp xúc với một số bộ phim trên tv, cho dù trưởng thành sớm, cũng sẽ không tùy tiện gọi người khác là cha, không khuyến khích người ta theo đuổi mẹ mình.
Mà bây giờ, chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là, Tiểu Diệp Tử ngay từ đầu đã biết thân phận của tôi, nên mới thúc đẩy tôi và Diệp Tiêu Tiểu với nhau!
Từ khi Tiểu Diệp Tử nói câu vừa rồi, làm cho tôi mới vỡ lẽ, lúc bình thường, khi Diệp Tiêu Tiêu ngủ, thường gọi tên tôi, sau đó có tấm ảnh của tôi!
Mà trong một thời gian dài, ấn tượng này khắc sâu vào trong đầu của Tiểu Diệp Tử, nên lúc gặp tôi mới có biểu hiện như vậy.
Tôi trăm phương ngàn kế lừa gạt nó, không ngờ nó lại lừa mình!
Nghĩ tới đây tôi thoải mái cười nói:
"Tiểu Diệp Tử rất thong minh, từ trước tới giờ chỉ có cha đi tính kế người khác, không nghĩ tới cha lại bị con tính kế trong lòng như vậy! Con ngoan… tối nay cùng cha về nhà đi thôi."
Nói đến đây, tôi chợt phát hiện biểu tình của Diệp Tiêu Tiêu rất lãnh mạc, trong đôi mắt thoáng lên một sự chán ghét.
"Tiêu Tiêu, em làm sao vậy?"
Tôi hoảng sợ, vội vã mở miệng hỏi.
Diệp Tiêu Tiêu không thèm nhìn tôi, cũng không thèm trả lời. Mà lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Diệp Tử, thanh âm có chút kích động hỏi:
"Tiểu Diệp Tử, bình thường mẹ đối với con có tốt không?"
Tôi nghe câu này thì không hiểu, cho dù là mẹ của Tiểu Diệp Tử, thì sao phải gọi như vậy.
Nhưng Tiểu Diệp Tử gật đầu rất nhanh:
"mẹ đối với con rất tốt."
"Vậy con có giận mẹ, có muốn rời xa khỏi mẹ hay không?"
Diệp Tiêu Tiêu tiếp tục hỏi.
"Đương nhiên là không rồi, con vĩnh viễn muốn ở cùng mẹ!"
Tiểu Diệp Tử lắc đầu.
Diệp Tiêu Tiêu nghe xong thỏa mãn gật đầu, sau đó nhìn tôi lạnh lùng nói.
"Có nghe thấy không? Tiểu Diệp Tử chắc chắn là không lìa xa khỏi tôi. Tôi phủ nhận chuyện Tiểu Diệp Tử là con anh. Cho dù anh có đi đâu, nó cũng không thể theo anh!"
Tôi sửng sốt, có chuyện gì vậy!
"Tiểu Diệp Tử, chúng ta về nhà!"
Diệp Tiêu Tiêu nói xong bế Tiểu Diệp Tử lên.
"Mẹ, cha…"
Tiểu Diệp Tử không rõ tại sao mẹ mình lại biến thành như vậy! Tiểu Diệp Tử không muốn đi, vì nó sợ cha sẽ không đi. Nó vất vả lắm mới nhìn thấy cha, sao có thể tự nhiên bỏ đi như vậy được!
"Vậy thì con cần cha, hay cần mẹ?"
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn Tiểu Diệp Tử.
"Con… con…"
Tiểu Diệp Tử ủy khuất không nói ra lời, tại sao lại phải bắt nó phải lựa chọn cơ chứ!
"Diệp Tiêu Tiêu, em muốn làm gì?"
Tôi nhìn thấy Tiểu Diệp Tử tội nghiệp như vậy, trong lòng có chút tức giận!
Con làm gì có con của một mình ai, cho dù là mẹ, cũng không nên đối sử với nó như vậy chứ!
Diệp Tiêu Tiêu thấy hình dạng tức giận của tôi, càng thêm khẳng định cách nghĩ trong lòng nói:
"Thế nào? Tức giận hả? Rốt cục thì anh cũng lộ rõ ý đồ của mình rồi đúng không?"
"Anh tức giận?"
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu nói như vậy, thì không khỏi dỡ khóc dỡ cười.
"Anh khẩn trương vì con của mình thì con của mình thì có làm sao? Hơn nữa cách nghĩ của anh thì cũng có gì xấu xa!"
Diệp Tiêu Tiêu sở dĩ tức giận như vậy, là bởi vì có nguyên nhân của nàng, nàng có một người bạn học, nhưng người bạn này lại xảy ra chuyện, làm cho nàng nghi thần nghi quỷ.
Trong lớp nghiên cứu sinh của Diệp Tiêu Tiêu, có một người bạn tên là Vương Tâm Điệp, cũng là bạn thân của Diệp Tiêu Tiêu.
Năm ngoái, Vương Tâm Diệp có bạn trai, gia thế rất tốt, có một công ty chứng khoán ở hồng kông, người này chăm sóc Vương Tâm Điệp rất tốt.
Bạn mình kiếm được bạn trai tốt, Diệp Tiêu Tiêu đương nhiên rất vui mừng, cũng chúc phúc cho nàng, Diệp Tiêu Tiêu từng lén khuyên nàng, kêu nàng cẩn thận một chút.
Diệp Tiêu Tiêu nghĩ, mình không cẩn thận, nên mới thành như vậy!
Sau này, công tử Hongkong cho VƯơng Tâm Điệp uống thuốc ngủ, lấy mất cái quý giá của nàng, rồi nói gia thế hai gia đình chênh lệch rất lớn, phản đối hai người.
Vương Tâm Điệp nghe xong, đương nhiên là rất đau khổ, đồng thời hỏi lại người yêu là xem có biện pháp nào hay không. Lúc này, công tử Hongkong mới nói, chỉ cần Vương Tâm Điệp sinh em bé, thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết!.
Vương Tâm Diệp ĐƯơng nhiên là không nghi ngờ gì với lời nói của hắn, Diệp Tiêu Tiêu khuyên cũng không được, Vương Tâm Điệp căn bản là không tin công tử kia lừa mình, thậm chí là còn chưa nghĩ tới chuyện này!.
Trong lúc mang thai, công tử kia đối với nàng chăm sóc cẩn thận, điều này đương nhiên cũng làm cho Diệp Tiêu Tiêu thả lỏng, lại liên tưởng đến chuyện mình lúc trước, cũng ao ước được như Vương Tâm Điệp.
Đầu năm nay, Vương Tâm Điệp thuận lợi sinh được một bé trai, trong lúc Vương Tâm Điệp còn đang hạnh phúc, thì nhận được một tin dữ, cha của đứa bé đã đón đứa nhỏ đi!
Lúc mới đầu, VƯơng Tâm Điệp không nghĩ ngợi gì cả, nhưng sau này, thấy có cái gì đó không đúng, gọi điện thoại thì không liên lạc được!
Một tháng sau, khi tâm hồn và thể xác suy sụp, Vương Tâm Điệp nhận được một phong thư, bên trong là chi phiếu một ngàn vạn.
TRong thư, công tử kia nói rõ chân tướng với nàng, hóa ra người này đã có gia đình, đồng thời còn có một con gái. Mà công tử này là người trọng nam khinh nữ, cho rằng không có con trai, thì thiên lý bất dung, có lỗi với tổ tiên.
Thế nhưng vợ lại không sinh đẻ được, cho dù làm cách nào đi nữa, thì cũng không có hi vọng, trong khi vợ lại là con của một ông trùm thương nghiệp ở Hongkong, hắn không có cách ly hôn được với người này. Đành nghĩ tới cách này, nhưng ở Hongkong thì có nhiều phiền phức, đành phải tìm vào trong nội địa.
Công tử kia cũng nói thẳng, là không phải không có tình cảm với Vương Tâm Điệp, nhưng vì gia đình, nhưng trọng yếu hơn nữa là hắn cần đứa nhỏ.
Sau khi chuyện này, Vương Tâm Điệp nghĩ học, Diệp Tiêu Tiêu điện về cho gia đình, thì gia đình bảo là không có tin tức gì của nàng cả.
Lúc Diệp Tiêu Tiêu mới đi mua đồ về, thấy Tiểu Diệp Tử bảo tôi là cha, trong lòng có chút hoài nghi.
Nàng hoài nghi cũng là có căn cứ, nàng thấy tôi không ôn chuyện với nàng, lại còn lôi kéo làm quen với Tiểu Diệp Tử.
Sau lại nghe tới chuyện, tôi muốn đem Tiểu Diệp Tử về nhà, nên mới có chuyện như thế này.
Diệp Tiêu Tiêu cho là tôi không có cảm tình gì với nàng, bởi vì thời gian hai người phát sinh quan hệ, tôi là học sinh của nàng, hai người còn chênh lệch tuổi tác rất lớn, có khi nàng chỉ xem tôi là một học sinh.
Bây giờ cho dù là tôi đã lên đại học, nhưng tôi lâu như vậy đã không liên lạc gì với nàng, nàng cho rằng tôi đã sớm quên nàng rồi.
Nhưng khi nàng biết tôi biết Tiểu Diệp Tử là con của tôi, lại thấy Tiểu Diệp Tử lại vui vẻ vô cùng, Diệp Tiêu Tiêu lập tức cho rằng tôi giống với tên công tử Hongkong kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Được rồi, Lưu Lỗi, anh đừng có giả bộ, mấy năm nay tôi coi như là bị mù, nên mới quen anh!"
Diệp Tiêu Tiêu nói xong vô cùng thê lương nói:
"Bên cạnh mỹ nữ như mây, chỉ sợ sớm đã quên tôi rồi đúng không? Anh kiên trì ngồi ở chỗ này, có phải là định cướp con của tôi đi không? Nhưng mà anh yên tâm, tôi quyết không cho anh thực hiện được đâu!"
Tôi ngơ ngác nhìn Diệp Tiêu Tiêu, quá mạnh mẽ, suy nghĩ này quả thực vô cùng bất ngờ!
Đúng là một suy luận đổ mồ hôi.