Tiểu Kiều cố ý dùng ánh mắt liếc về phía chiếc xe BMW.
"Không cần, tôi có xe, cảm ơn ý tốt"
Tôi không muốn cùng nàng tính toán.
"Anh có xe? Thật đúng là không nhận ra, người này biến mất mấy năm, khi trở về thực là có tiền đồ!"
Câu này nghe thì giống khen ngợi nhưng thực chất lại mang hàm ý châm chọc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Ha hả, chỉ là mua một cỗ xe thay cho đi bộ thôi, không có gì đáng nói."
Tôi cười cười.
"A? Anh nói như vậy, tôi lại càng kỳ quái, xe gì vậy! Không muốn giới thiệu cho chúng tôi hay sao?"
Tiểu Kiều trong lòng khó chịu, nhận định cho dù tôi có xe, nhưng cũng không phải loại tốt gì, có lẽ là xe máy cũng nên!
Lúc này, tên mập mạp kia hình như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt trở nên căng thẳng, một tay kéo Tiểu Kiều sang một bên, nói:
"Em ăn nói điên khùng gì vậy, Tiểu Kiều, em bị cảm phải không?"
"Em...em đâu có..."
Tiểu Kiều sửng sốt, không hiểu mập mạp có ý gì.
"Xin chào, ngài là Lưu tiên sinh phải không?"
Mập mạp vô cùng cung kính nhìn tôi nói.
Tiểu Kiều thấy mập mạp làm như vậy, thì rất là buồn bực! Mình và hắn ở chung lâu như vậy, đâu có thấy hắn đối xử với ai như thế! Nhưng mà nghĩ lại, thì hiểu, à đúng rồi, hắn đang cố ý trêu chọc người này!
"Cậu biết tôi?"
Tôi nhìn thoáng qua mập mạp này, nên cũng khẳng định, mình chưa gặp người này.
"Ha hả, quả nhiên là ngài! Ha hả, bỉ nhân là giám đốc tiêu thụ của Tập đoàn Đông Á, đây là danh thiếp của tôi."
Nói xong, hắn dùng hai tay, dâng danh thiếp lên.
Tôi không nhìn nó, mà tiện tay bỏ vào trong túi, sau đó nhìn hắn gật đầu nói: "
Quản cho tốt nữ nhân của cậu."
"Lưu tiên sinh, xin lỗi, nàng hôm nay bị sốt!"
Mập mạp cúi đầu khom lưng giải thích.
"Bỏ đi!"
Tôi phất phất tay, mang theo Diệp Tiêu Tiêu đi tới chiếc xe của mình.
Mãi cho đến khi chúng tôi lên xe, Tiểu Kiều mới kinh ngạc, cái xe này, một người làm ăn nhỏ mua được hay sao!
"Anh yêu, hắn là ai vậy? Cho dù có tiền, anh cũng không cần mất thể diện như vậy chứ? Anh bình thường không phải rất kiêu ngạo hay sao!"
Tiểu Kiều nghĩ là đã đánh mất thể diện của mình, có chút mất hứng.
"Bốp!"
Mập mạp tát cho nàng một cái, mắng:
"Thiếu chút nữa thì mày gây ra một rắc rối! Người đó là ông chủ của tao, là chủ tịch của Tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đông!"
"Sau đó này cách nữ nhân kia xa một chút."
Sau khi lên xe, tôi nhàn nhạt nói.
Diệp Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn tôi không nói gì.
"Em làm sao vậy?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Lưu Lỗi, em đã lớn như vậy rồi, làm người tự biết cái gì đúng, cái gì sai!"
Diệp Tiêu Tiêu lạnh lùng nói, giọng nói bình thường, không hờn không giận:
"Đã hơn 3 năm, em vẫn giữ mình trong sạch, việc đó còn phải chứng minh thêm nữa không? Tiểu Kiều này mặc dù thích quyền lực, thế nhưng dù sao cũng là bạn học của em, việc em quan hệ với nàng như thế nào, điều này không cần anh nói! Em nghĩ, em đã đáp ứng ở cùng anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể can thiệp vào công việc riêng của em, anh cũng không hi vọng em trở thành một cái bình hoa đấy chứ?"
Tôi sửng sốt, thật đúng là một câu làm giật mình người trong mộng! Không biết từ khi nào, tôi đã trở thành một người độc tài như vậy, tôi luôn áp đặt suy nghĩ của mình nên người khác, bảo họ làm theo cách của tôi, mà không quan tâm tới cảm giác của họ!
Nhớ lại đoạn thời gian này, khi thực lực của tôi tăng dần, thì tôi càng ngày càng trở nên độc tài!
Đúng vậy, Diệp Tiêu Tiêu nói đúng, nàng là một người có chừng mực, tôi nói như vậy, thì đã thể hiện việc tôi không tin tưởng nàng!
"Xin lỗi, Tiêu Tiêu!"
Tôi vô cùng chân thành, nhìn nàng nói câu xin lỗi:
"Anh không nên can thiệp vào công việc bình thường của em."
"Anh có chủ nghĩa nam tử quá lớn!"
Diệp Tiêu Tiêu lúc này cùng không tức giận, nay thấy tôi cúi đầu, trong lòng lại vui vẻ:
"Thật khó mà nghĩ tới, Lưu Lỗi. Khi em làm cô giáo của anh, anh chưa bao giờ nhận sai với em .... bây giờ em thành vợ anh, anh lại cúi đầu nhận sai!"
Tôi lắc đầu. Xem ra Diệp Tiêu Tiêu cũng chỉ là một cô gái, cho dù đã có con rồi, nhưng vẫn vô cùng đáng yêu.
Nhà trọ của Diệp Tiêu Tiêu cách trường học rất gần, cho dù không có xe, chỉ đi chừng 10 phút là tới, có xe rồi, thì ngồi chưa ấm mông đã tới.
Tôi đi theo phía sau Diệp Tiêu Tiêu lên một chiếc cầu thang nhỏ hẹp, ở Bắc Kinh đã lâu, cộng với thời gian của kiếp trước, đương nhiên tôi biết những nơi như thế này.
Nhưng mà hôm nay tận mắt nhìn thấy nơi ở của Diệp Tiêu Tiêu, trong lòng tôi không khỏi thương cảm!
Tôi từ phía sau ôm lấy Diệp Tiêu Tiêu, Diệp Tiêu đương nhiên là không ngờ tới tôi sẽ ôm nàng, với lại, đây là lần đầu tiên thân mật kể từ năm đó, điều này làm cho thân hình Tiêu Tiêu run lên bần bật, kinh hô:
"A! Anh muốn làm gì..."
"Tiêu Tiêu, xin lỗi..."
Tôi ôm chặt lấy nàng, không để ý tới việc nàng đang giãy dụa.
Diệp Tiêu Tiêu từ chối vài cái, sau đó không giãy dựa nữa, để mặc tôi ôm, nói:
"Vì sao bỗng nhiên nói như vậy?"
"Anh không nghĩ tới, em sống trong hoàn cảnh gian khổ như thế này..."
Tôi thở dài một hơi nói.
"Ha hả, hóa ra anh nghĩ tới chuyện này sao!"
Diệp Tiêu Tiêu cười nói:
"Ở đây có rất nhiều người cùng ở, tại sao lại nói là khổ!" "Thế nhưng..."
"Lưu Lỗi, anh bây giờ nên thay đổi cách nghĩ đi!"
Diệp Tiêu Tiêu bỗng nhiên nghiêm túc nói:
"Không sai, nơi này chắc chắn có sẽ chênh lệch với hoàng cung, biệt thự! Thế nhưng em vẫn nhớ, khi đọc trên hồ sơ của anh. Trong đó có viết, cha mẹ anh là công nhân, ở trong một nhà máy cũ. Hoàn cảnh còn kém nơi này nhiều lắm!"
Nghe Diệp Tiêu Tiêu nói như thế, trong lòng tôi như nhớ lại những chuyện trước đây.
Đúng vậy! Hoàn cảnh khi đó của tôi, sao có thể như thế này được! Chẳng lẽ nói tôi có tiền, nên cách nghĩ thay đổi hay sao!
Lẽ nào tôi lại có tính, khinh nghèo quý giàu hay sao? Năm đó, khi lần đầu tiến tới nhà Trần Vi Nhi, tôi đâu có ngại hoàn cảnh của nàng, vậy thì tại sao bây giờ, tôi lại có ý nghĩ như vậy chứ!
Nghĩ tới đây, tôi toát mồ hôi lạnh! Những năm gần đây, những người bên cạnh thì một mục cung kính với tôi, nữ nhân của tôi thì lại dung túng tôi vô cùng, hơn nữa, xử lý cừu nhân cũng dễ dàng, điều này làm cho tính tự đại của tôi dâng cao lên!
Diệp Tiêu Tiêu không hổ cô giáo của tôi, vẫn biết thế nào là đúng, sai. Nhưng mà đúng là tôi đang cần một người như vậy ở bên cạnh, dám chi thẳng vào khuyết điểm của tôi, để cho tôi không trở thành một tên độc tài khinh người.
Trong khi tôi đang trầm tư, thì dưới phòng truyền tới tiếng bước chân, Diệp Tiêu Tiêu cả kinh, nhanh chóng đẩy tôi ra!
Bình thường nàng ở đây, vẫn thường được những người hàng xóm giúp đỡ.
Diệp Tiêu Tiêu mang theo con nhỏ, hơn nữa lại không phải là quả phụ, nhưng mọi người đều biết nàng không có nam nhân.
Cho nên trong lúc này, nếu họ thấy mình ôm một nam nhân trong phòng, thì không biết họ nghĩ như thế nào!
Kỳ thực, nếu như lúc bình thường, Diệp Tiêu Tiêu sẽ không lo nghĩ nhiều như vậy. Nhưng do hàng xóm đối với nàng rất tốt, nên nàng không muốn họ hiểu lầm.
Tuy rằng Diệp Tiêu Tiêu phản ứng tương đối nhanh, nhưng mà vẫn bị người khác thấy được!
"Cô Trương..."
Diệp Tiêu Tiêu có chút ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:
"Cô Trương, sao cô lại tới đây?"
"Cô tới mang cho hai mẹ con ít đồ ăn, thấy trong phòng không ai, thì lại đi xuống, Tiểu Diệp Tử đâu?"
Cô Trương nói xong vô cùng hoài nghi nhìn tôi:
"Ai vậy?"
Tôi không biết cô Trương này và Diệp Tiêu Tiêu có quan hệ như thế nào, nên cũng không dám tùy tiện trả lời.
"Cô Trương, anh ấy là... là bạn trai của cháu..."
Diệp Tiêu Tiêu ngại ngùng giải thích.