Không biết là bởi vì người già cưng chiều trẻ con, hay là trẻ con ỷ lại vào người già, mà trong thời đại hiện nay, rất nhiều trẻ con được ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại vô cùng thương yếu, khác hẳn thời kỳ trước đây khi con mình mới sinh ra.
Bởi vậy, Tiểu Diệp Tử nhanh chóng trở thành báu vật của mẹ tôi, hai người như hình với bóng, cứ bám dính lại với nhau.
Cho tới khi tôi và Diệp Tiêu Tiêu có chút tức giận, thì Tiểu Diệp Tử mới lưu luyến không rời mặc xong quần áo, theo chúng tôi ra khỏi nhà.
Hôm nay chính là ngày hẹn ước gặp cha mẹ của Tiêu Tiêu, tôi và bác Diệp quen biết đã lâu, nhưng mà dù sao bây giờ chuyển đổi cách xưng hô, cũng có chút không quen!
Đây không phải là lần đầu tiên tôi với Diệp gia, cho nên thuần thục bầm chuông cửa.
Một lát sau, có thanh âm của bác gái truyền ra:
"Ai vậy?"
"Mẹ, là con, Tiêu Tiêu!"
Diệp Tiêu Tiêu hồi đáp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cửa bảo vệ được mở ra, bác gái tươi cười ra đón:
"Đây chẳng phải là Tiểu Lưu hay sao? Sao cháu lại tới đây?"
Bác gái đương nhiên không nghĩ tới tới là con rể của mình! Thấy tôi và Diệp Tiêu Tiêu cùng nhau trở về, không khỏi có chút kỳ quái:
"Tiêu Tiêu, con không phải nói là mang bạn trai về hay sao? Cậu ta đâu rồi?"
"Mẹ, ánh mắt của mẹ dạo này làm sao vậy, một người sống sờ sờ như vậy, sao lại không nhìn thấy!"
Diệp Tiêu Tiêu cười khổ nói.
"Một người sống?"
Bác gái nghi ngờ liếc mắt nhìn tôi nói:
"Con không phải nói Tiểu Lưu đó chứ?"
"Cháu chào bác gái!"
Tôi cũng có chút bất đắc dĩ, muốn giải thích loại chuyện này, đương nhiên là phải tốn công phu!
"Các người kẻ tung người hứng cái gì vậy?"
Bác gái lắc đẩu nói thầm nói:
"Rốt cục là có chuyện gì vậy?"
"Mẹ, chúng ta đi vào hãy nói mẹ xem, chúng con đều đứng ở cửa, đây là đạo đãi khách gì vậy!"
Diệp Tiêu Tiêu vội vàng nói.
"Vậy được rồi, nhưng mà con cũng không thể gạt mẹ, Tiểu Lưu thì cha và mẹ đều biết, con không dối được đâu, con không phải là định làm như trong TV, bảo nỏ giả mạo bạn trai của con, về giới thiệu với gia đình đó chứ?"
Bác gái nói theo kiểu, mình đã phát hiện ra chân tướng nói:
"Vào đi, Tiểu Lưu, mau vào đi. Ngồi, ngồi! Bác đi lấy nước cho cháu!"
"Bác gái, cứ mặc kệ như vậy đi, đây cũng không phải là lần đầu tiên cháu tới, không cần phải khách khí như vậy!"
Tôi ngăn cản nói:
"Cháu không khát!"
"Đúng vậy, mẹ, người không cần phải chú ý tới hắn, hắn cũng không phải là người ngoài gì cả!"
Diệp Tiêu Tiêu gật đầu nói.
"Tiêu Tiêu, cho dù Tiểu Lưu và gia đình chúng ta thân quen, thế nhưng đạo đãi khách thì không thể nào bỏ được, chờ lát nữa cha con sửa con!"
Bác gái khiển trách:
"Tiểu Lưu bây giờ không còn là học sinh của con, con cũng không quản được nó nữa, tại sao lại đối với người ta không khách khí chút nào vậy!"
"Mẹ, ai nói con không quản được hắn, sau này hắn còn phải nghe lời con!"
Diệp Tiêu Tiêu đỏ mặt liếc mắt nhìn tôi. Tôi cùng nàng đồng thời cười, hai người ai cũng hiểu ý nhau.
Thế nhưng bác gái lại không hiểu:
"Đứa nhỏ này, con tưởng đây là thời cổ đại hay sao? Một ngày là thầy, suốt đời là cha, hơn nữa, con là cô giáo, nên cũng giống như một người mẹ!"
"A?Là mẹ?"
Tôi nghe thấy bác gái lấy ví dụ, thì há to miệng! Đúng là loạn tùng phèo hết rồi? Tôi và con tôi phải đồng thời gọi một người là mẹ sao? !
Tôi cười hắc hắc nhìn Diệp Tiêu Tiêu, thì nhận được một cái trừng mắt thật lớn!
Lúc này, bác trai cũng đi từ trên lầu xuống, nhìn chúng tôi nói:
"Lão bà, Tiêu Tiêu trở về phải không?"
"Cha, con đã trở về!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy cha mình xuống, vội vã trả lời.
"Quả nhiên là Tiêu Tiêu! Không phải con nói là mang bạn trai về hay sao, ha hả, để cha nhìn xem, không biết tiểu tử ưu tú nào bắt được phương tâm của Tiêu Tiêu nhà ta?"
Bác trai nói xong, lại lấy đôi kính lão, sau khi bác ấy nhìn thấy tôi thì cũng kinh ngạc y như bác gái:
"Tiểu Lưu, là cháu sao? Tại sao lại không nói sớm, để bác chuẩn bị cờ, chúng ta luận bàn một chút!"
Từ cái lần trước ở nhà ông Triệu Nhan Nghiên, lần nào bác trai nhìn thấy tôi, cũng đòi luận bàn kỳ nghệ! Kết quả thường là hòa nhau, nhưng đó chỉ là do tôi cố ý làm như vậy.
Cho nên bác trai chỉ cẩn nhìn thấy tôi là lại đòi tỷ thí, cho tới khi tôi lên Bắc Kinh rồi mới không còn tìm tôi nữa, Bây giờ thấy tôi, đương nhiên là muốn so tài một chút!
"Cha, mẹ, kỳ thực con..."
Trước khi Diệp Tiêu Tiêu vào cửa, đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong đầu, nhưng tới lúc này, thì nói ra lại rất khó khăn!
"Con muốn nói cái gì? Muốn nói là không có bạn trai đúng không?"
Bác gái sửng sốt, hiểu lầm ý của Diệp Tiêu Tiêu:
"Không sao đâu, mẹ và cha con cũng không thúc giục con. Con muốn an ủi cha mẹ, nên mới tìm Tiểu Lưu tới giả mạo đúng không! Nhưng mà con tưởng cha mẹ không nhận ra hay sao!"
"Cái gì? Lão bà, bà nói Tiêu Tiêu tìm Tiểu Lưu tới, để giả mạo bạn trai của nó?"
Bác trai liếc mắt nhìn tôi hỏi.
"Không phải... con..."
Diệp Tiêu Tiêu thấy cha mẹ của mình đều hiểu lầm, muốn giải thích nhưng lại không biết nói thế nào, gấp tới mức đầu toát mồ hôi!
Tôi nhìn thấy Diệp Tiêu Tiêu như vậy, biết là đã tới lúc mình ra mặt!
"Bác trai bác gái, hai người hiểu lầm ý của Tiêu Tiêu rồi!"
Tôi lắc đầu nói.
"Tiểu Lưu, cháu vừa mới nói cái gì? Cháu gọi nó là Tiêu Tiêu?"
Bác gái kỳ quái nhìn tôi, tại sao tôi có thể gọi con gái bác như vậy chứ! Phải biết rằng Tiêu Tiêu là cô giáo của tôi!
"Đúng vậy, thật là lần này cháu về, để công khai thân phận bạn trai của Tiêu Tiêu, đương nhiên, cũng có thể gọi là lão công của nàng! Đây cũng chỉ là một vấn đề xưng hô mà thôi"
Tôi trịnh trọng gật đầu.
"Ha ha, Tiểu Lưu, cháu đừng đùa, Tiêu Tiêu đã cho cháu chỗ tốt gì, mà cháu lại giúp nó giả mạo làm bạn trai của nó?"
Bác trai nghe xong cười ha hả:
"Cháu và cháu gái của lão Triệu đã thành một đôi chuyện này có phải là bí mật gì nữa đâu. Được rồi, cháu đang đóng kịch đúng không!"
"Ông ngoại vì sao ông nói cha và mẹ đang diễn trò?"
Lúc này, Tiểu Diệp Tử bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
Không biết là bởi vì người già cưng chiều trẻ con, hay là trẻ con ỷ lại vào người già, mà trong thời đại hiện nay, rất nhiều trẻ con được ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại vô cùng thương yếu, khác hẳn thời kỳ trước đây khi con mình mới sinh ra.
Bởi vậy, Tiểu Diệp Tử nhanh chóng trở thành báu vật của mẹ tôi, hai người như hình với bóng, cứ bám dính lại với nhau.
Cho tới khi tôi và Diệp Tiêu Tiêu có chút tức giận, thì Tiểu Diệp Tử mới lưu luyến không rời mặc xong quần áo, theo chúng tôi ra khỏi nhà.
Hôm nay chính là ngày hẹn ước gặp cha mẹ của Tiêu Tiêu, tôi và bác Diệp quen biết đã lâu, nhưng mà dù sao bây giờ chuyển đổi cách xưng hô, cũng có chút không quen!
Đây không phải là lần đầu tiên tôi với Diệp gia, cho nên thuần thục bầm chuông cửa.
Một lát sau, có thanh âm của bác gái truyền ra:
"Ai vậy?"
"Mẹ, là con, Tiêu Tiêu!"
Diệp Tiêu Tiêu hồi đáp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Cửa bảo vệ được mở ra, bác gái tươi cười ra đón:
"Đây chẳng phải là Tiểu Lưu hay sao? Sao cháu lại tới đây?"
Bác gái đương nhiên không nghĩ tới tới là con rể của mình! Thấy tôi và Diệp Tiêu Tiêu cùng nhau trở về, không khỏi có chút kỳ quái:
"Tiêu Tiêu, con không phải nói là mang bạn trai về hay sao? Cậu ta đâu rồi?"
"Mẹ, ánh mắt của mẹ dạo này làm sao vậy, một người sống sờ sờ như vậy, sao lại không nhìn thấy!"
Diệp Tiêu Tiêu cười khổ nói.
"Một người sống?"
Bác gái nghi ngờ liếc mắt nhìn tôi nói:
"Con không phải nói Tiểu Lưu đó chứ?"
"Cháu chào bác gái!"
Tôi cũng có chút bất đắc dĩ, muốn giải thích loại chuyện này, đương nhiên là phải tốn công phu!
"Các người kẻ tung người hứng cái gì vậy?"
Bác gái lắc đẩu nói thầm nói:
"Rốt cục là có chuyện gì vậy?"
"Mẹ, chúng ta đi vào hãy nói mẹ xem, chúng con đều đứng ở cửa, đây là đạo đãi khách gì vậy!"
Diệp Tiêu Tiêu vội vàng nói.
"Vậy được rồi, nhưng mà con cũng không thể gạt mẹ, Tiểu Lưu thì cha và mẹ đều biết, con không dối được đâu, con không phải là định làm như trong TV, bảo nỏ giả mạo bạn trai của con, về giới thiệu với gia đình đó chứ?"
Bác gái nói theo kiểu, mình đã phát hiện ra chân tướng nói:
"Vào đi, Tiểu Lưu, mau vào đi. Ngồi, ngồi! Bác đi lấy nước cho cháu!"
"Bác gái, cứ mặc kệ như vậy đi, đây cũng không phải là lần đầu tiên cháu tới, không cần phải khách khí như vậy!"
Tôi ngăn cản nói:
"Cháu không khát!"
"Đúng vậy, mẹ, người không cần phải chú ý tới hắn, hắn cũng không phải là người ngoài gì cả!"
Diệp Tiêu Tiêu gật đầu nói.
"Tiêu Tiêu, cho dù Tiểu Lưu và gia đình chúng ta thân quen, thế nhưng đạo đãi khách thì không thể nào bỏ được, chờ lát nữa cha con sửa con!"
Bác gái khiển trách:
"Tiểu Lưu bây giờ không còn là học sinh của con, con cũng không quản được nó nữa, tại sao lại đối với người ta không khách khí chút nào vậy!"
"Mẹ, ai nói con không quản được hắn, sau này hắn còn phải nghe lời con!"
Diệp Tiêu Tiêu đỏ mặt liếc mắt nhìn tôi. Tôi cùng nàng đồng thời cười, hai người ai cũng hiểu ý nhau.
Thế nhưng bác gái lại không hiểu:
"Đứa nhỏ này, con tưởng đây là thời cổ đại hay sao? Một ngày là thầy, suốt đời là cha, hơn nữa, con là cô giáo, nên cũng giống như một người mẹ!"
"A?Là mẹ?"
Tôi nghe thấy bác gái lấy ví dụ, thì há to miệng! Đúng là loạn tùng phèo hết rồi? Tôi và con tôi phải đồng thời gọi một người là mẹ sao? !
Tôi cười hắc hắc nhìn Diệp Tiêu Tiêu, thì nhận được một cái trừng mắt thật lớn!
Lúc này, bác trai cũng đi từ trên lầu xuống, nhìn chúng tôi nói:
"Lão bà, Tiêu Tiêu trở về phải không?"
"Cha, con đã trở về!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy cha mình xuống, vội vã trả lời.
"Quả nhiên là Tiêu Tiêu! Không phải con nói là mang bạn trai về hay sao, ha hả, để cha nhìn xem, không biết tiểu tử ưu tú nào bắt được phương tâm của Tiêu Tiêu nhà ta?"
Bác trai nói xong, lại lấy đôi kính lão, sau khi bác ấy nhìn thấy tôi thì cũng kinh ngạc y như bác gái:
"Tiểu Lưu, là cháu sao? Tại sao lại không nói sớm, để bác chuẩn bị cờ, chúng ta luận bàn một chút!"
Từ cái lần trước ở nhà ông Triệu Nhan Nghiên, lần nào bác trai nhìn thấy tôi, cũng đòi luận bàn kỳ nghệ! Kết quả thường là hòa nhau, nhưng đó chỉ là do tôi cố ý làm như vậy.
Cho nên bác trai chỉ cẩn nhìn thấy tôi là lại đòi tỷ thí, cho tới khi tôi lên Bắc Kinh rồi mới không còn tìm tôi nữa, Bây giờ thấy tôi, đương nhiên là muốn so tài một chút!
"Cha, mẹ, kỳ thực con..."
Trước khi Diệp Tiêu Tiêu vào cửa, đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong đầu, nhưng tới lúc này, thì nói ra lại rất khó khăn!
"Con muốn nói cái gì? Muốn nói là không có bạn trai đúng không?"
Bác gái sửng sốt, hiểu lầm ý của Diệp Tiêu Tiêu:
"Không sao đâu, mẹ và cha con cũng không thúc giục con. Con muốn an ủi cha mẹ, nên mới tìm Tiểu Lưu tới giả mạo đúng không! Nhưng mà con tưởng cha mẹ không nhận ra hay sao!"
"Cái gì? Lão bà, bà nói Tiêu Tiêu tìm Tiểu Lưu tới, để giả mạo bạn trai của nó?"
Bác trai liếc mắt nhìn tôi hỏi.
"Không phải... con..."
Diệp Tiêu Tiêu thấy cha mẹ của mình đều hiểu lầm, muốn giải thích nhưng lại không biết nói thế nào, gấp tới mức đầu toát mồ hôi!
Tôi nhìn thấy Diệp Tiêu Tiêu như vậy, biết là đã tới lúc mình ra mặt!
"Bác trai bác gái, hai người hiểu lầm ý của Tiêu Tiêu rồi!"
Tôi lắc đầu nói.
"Tiểu Lưu, cháu vừa mới nói cái gì? Cháu gọi nó là Tiêu Tiêu?"
Bác gái kỳ quái nhìn tôi, tại sao tôi có thể gọi con gái bác như vậy chứ! Phải biết rằng Tiêu Tiêu là cô giáo của tôi!
"Đúng vậy, thật là lần này cháu về, để công khai thân phận bạn trai của Tiêu Tiêu, đương nhiên, cũng có thể gọi là lão công của nàng! Đây cũng chỉ là một vấn đề xưng hô mà thôi"
Tôi trịnh trọng gật đầu.
"Ha ha, Tiểu Lưu, cháu đừng đùa, Tiêu Tiêu đã cho cháu chỗ tốt gì, mà cháu lại giúp nó giả mạo làm bạn trai của nó?"
Bác trai nghe xong cười ha hả:
"Cháu và cháu gái của lão Triệu đã thành một đôi chuyện này có phải là bí mật gì nữa đâu. Được rồi, cháu đang đóng kịch đúng không!"
"Ông ngoại vì sao ông nói cha và mẹ đang diễn trò?"
Lúc này, Tiểu Diệp Tử bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.