Sau khi tôi dừng xe, Ngô Huỳnh Huỳnh bước nhanh lên đón. Thấy cước bộ nhẹ nhàng của nàng, hiển nhiên là đã khôi phục được lại bình thường.
"Em xem, anh đã nói là ngủ một đêm, thi sẽ tốt hơn mà!"
tôi nhìn hai chân của Ngô Huỳnh Huỳnh, vô cùng mập mờ nói.
"Hừ, anh tại sao lại nói như vậy, chưa gặp mặt đã nói như thế rồi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh cả giận.
"Chỉ đùa một chút thôi cha em có nhà không?"
tôi biết hôm nay mình nhất định phải bái phỏng vị nhạc phụ này.
"Có, đang chờ anh đấy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh gật đầu nói.
tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đi vào biệt thự, căn nhà này mang lại khí tức cổ xưa, ấm cúng.
Dụng cụ trong gia đình đã phai dấu thời gian, hiển nhiên là không mua sắm mới gì cả, toàn bộ đều là những đồ từ những thập niên 70,80.
Cha của Ngô Huỳnh Huỳnh đang ngồi trên ghế salon, thấy tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đi vào, vì vậy đứng lên đón:
"Hoan nghênh!"
"Chú Ngô, chú là bậc trưởng bối, chú mau ngồi đi!"
tôi vội vàng nói:
"Chúng ta không phải là lần đầu gặp mặt, còn khách sáo làm gì cơ chứ!"
"Ha ha cũng bởi vì không phải lần đầu gặp mặt, nên càng không thể qua loa! Chú nghĩ, với thân phận của cháu bây giờ, đừng nói là chú, ngay cả tổng thống Mỹ cũng phải đích thân nghênh đón ấy chứ?"
Chú Ngô nói.
"Thế nhưng, chú và hắn không giống nhau, con gái chú là lão bà của cháu!"
Một câu đùa của tôi, làm cho bầu không khí vui hẳn lên.
"Nói cũng đúng!"
Chú Ngô gật đầu ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ vào cái sô pha đối diện nói:
"Ngồi đi, thời gian đúng là nhanh thật, mới chớp mắt mà đã mấy năm như vậy rồi!"
"Đúng vậy, chú Ngô, trông chú càng ngày càng trẻ!"
Tôi cười nói.
"Trẻ? Béo ra thì đúng hơn, năm tháng không buông tha con người, con gái rốt cục cũng phải lấy chồng rồi!"
Chú Ngô thở dài:
"Chú thực sự là luyến tiếc!"
"Đúng rồi chú Ngô, hai chúng ta quen biết đã lâu, chú còn tưởng cháu không hiểu nội tình, chú còn đang mong gả con gái cho cháu cơ mà?"
Năm đó chú Ngô còn mong đem con gái gả cho tôi càng sớm càng tốt!
"Năm đó là như vậy, như bây giờ lại khác, ngoài Ngô Thiên tiểu tử, chú chỉ còn lại một mình nó, đương nhiên là luyến tiếc rồi!"
Chú Ngô nghiêm trang nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tôi suy nghĩ một chút, đúng là như vậy, không biết tiểu tử Ngô Thiên kia chạy tới nơi nào rồi. Lão nhân càng ngày càng lớn tuổi, vậy mà con cái lại không ở bên cạnh.
"Ha hả, Chú Ngô, chú có điều kiện gì cứ nói thẳng, chúng ta không ngại!"
Tôi nghĩ, lão gia hỏa này có khả năng là muốn nói điều kiện.
"Nói cái gì đó, tiểu tử này thực là, chú thì có điều kiện gì! Chỉ là muốn cháu đối xử với con gái chú tốt một chút thôi!"
Chú Ngô nói:
"Còn có mấy vấn đề, cháu cũng cần suy nghĩ, rồi tìm ra đối sách. Quốc gia chúng ta không cho phép một người cưới nhiều lão bà, tốt nhất là cháu làm cái thân phận Ả Rập là không có vấn đề gì."
"Chú Ngô, điều này thì chú không cần quan tâm, cháu sẽ làm thỏa đáng!"
Tôi cười nói.
"Được!"
Chú Ngô gật đầu, sau đó nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh nói:
"Con vào rót cho cha chén trà đi!"
Sau khi Ngô Huỳnh Huỳnh rời đi, chú Ngô đột nhiên quát lên :
"Tiểu tử thối! Nếu không phải cháu làm con gái ta như vậy, ta lại dễ dàng nói chuyện như vậy sao!"
"A?"
Tôi sửng sốt, tại sao nhanh như vậy đã nhận ra, hay là Ngô Huỳnh Huỳnh để lộ sơ hở.
"Chớ kinh ngạc, ta là người từng trải!"
Chú Ngô hừ một tiếng:
"Ngày hôm qua nha đầu kia còn mất hồn mất vía, vậy mà không biết bao nhiêu năm rồi tự nhiên đấm lưng cho ta! Ta chỉ có một đứa con gái để yêu thương, thấy nó biểu hiện như vậy, lão nhân ta đương nhiên là hiểu! Sau đó lại nghe nói cháu ngày hôm nay muốn tới, vậy còn không hiểu, thì có mà là người ngu?"
"Hắc hắc, Chú Ngô, chú sao có thể là người ngu được chứ, chú là một người thông minh vô cùng!"
Tôi xấu hổ nói.
"Cái gì mà thông minh vô cùng? Cháu nói lời này sao không được tự nhiên?"
Chú Ngô trợn mắt nhìn tôi, còn đang muốn nói gì nữa, nhưng lúc này Ngô Huỳnh Huỳnh đã trở về, nên lập tức thay đổi bộ dáng hiền hòa.
Xem ra Chú Ngô rất sợ con gái của mình, cái danh tiểu Ma Nữ quả nhiên là không phải để không!
Chú Ngô đáp ứng tôi nhanh như vậy, ngoài chuyện đồng tình, thì còn một khả năng nữa là Ngô Huỳnh Huỳnh, chắc chú sợ con gái mình đối phó mình.
Sau khi Ngô Huỳnh Huỳnh trở lại, chúng tôi lại nói chuyện nhà, nghe nói tiểu tử Ngô mập mạp này đang tị nạn ở nước ngoài.
Đương nhiên chuyện tị nạn không phải là hắn gặp phiền phức, mà là chú Ngô tức giận! Chú Ngô đối với hắn giận dữ vô cùng, vì hành động nông nổi và tiền đồ cũng bị hủy!
Ba người chúng tôi dường như quen biết đã lâu, bầu không khí không có một chút áp lực nào cả.
Đương nhiên, sau khi nói chuyện phiếm, chú Ngô lên thư phòng, nói là có chuyện cần làm.
"Xem ra cha em đối với anh thực là tốt!"
Tôi đắc ý nói.
Lần trước đưa Ngô Huỳnh Huỳnh đi mua xe, tôi còn chưa vào khuê phòng của nàng, nên cũng tò mò.
Chuyện này không nói tôi tâm lý biến thái mà nam nhân ai cũng muốn xem phòng của nữ nhân. Riêng chuyện này thôi cũng làm cho bầu không khí có cảm giác mới lạ.
Theo Ngô Huỳnh Huỳnh đi lên lầu, tới trước một cánh cửa.
"Đây chính là phòng của em, sau khi anh đi vào, thì đừng có mà lộn xộn!"
Ngô Huỳnh Huỳnh dặn dò.
"Sao có thể chứ, chẳng nhẽ có gì bên trong?"
Tôi cố ý hỏi như vậy.
"Có cái gì, em còn có thể có cái gì được cơ chứ!"
Ngô Huỳnh Huỳnh u oán nói.
"Vậy tại sao không cho anh hoạt động? A, anh biết rồi, chẳng nhẽ có ảnh bạn trai cũ của em?"
Tôi tiếp tục hỏi.
"Anh đi chết đi, em làm gì có bạn trai! Anh là người đầu tiên! Được rồi nếu như anh không muốn vào cứ việc nói thẳng, đâu cần vòng vo như vậy, đúng không?"
Ngô Huỳnh Huỳnh đã bị tôi làm cho tức giận.
"Ha hả, chỉ đùa một chút thôi."
Tôi vội vàng đưa tay đẩy cửa ra cùng với Ngô Huỳnh Huỳnh đi vào trong phòng.
"A?"
Tôi nhìn gian phòng trước mắt, có chút không hiểu được, chẳng lẽ là đi nhầm?
Bởi khuê phòng của Ngô Huỳnh Huỳnh đã làm cho tôi mở rộng tầm mắt! Nếu như không phải biết trước đây là phòng ngủ, thì tôi còn tưởng là một cửa...hàng!
Có một con cá heo thật lớn, treo ở bên dưới đèn, trên cái giường nhỏ màu phấn hồng, bày đầy gấu bông, thỏ, công...!
Mà đấy cũng là chỉ là một góc của núi băng mà thôi. Trên giá sách, trên bệ cửa sổ, trên bàn làm việc, khắp nơi đều là những món đồ chơi bằng bông! Chỉ cần chỗ nào còn để được, thì đâu cũng có!
Tôi không nghĩ tới Ngô Huỳnh Huỳnh lại có sở thích chơi đồ bông như vậy, chẳng nhẽ con gái thích như vậy sao?
Thấy tôi kinh ngạc, Ngô Huỳnh Huỳnh hừ một tiếng, khuôn mặt đỏ lên, nói:
"Cái này... mới là nguyên nhân bảo anh đừng lộn xộn!"
"Anh không động... bất động... Hắc hắc, không nghĩ tới em lại có sở thích như vậy!"
Tôi cười khổ lắc đầu.
"Chuyện này... anh có cho em là ấu trĩ không..."
Ngô Huỳnh Huỳnh đỏ mặt hỏi.
"Đương nhiên là không, ấu trĩ cái gì, duy trì được tính trẻ con là tốt huống hồ sau này chúng ta có con, đỡ phải mua đồ chơi, em có thể cùng với con chơi chung!"
Tôi cố nén cười nói.
"Anh nói cái gì đó!"
Ngô Huỳnh Huỳnh thấy tôi nói là cùng với con chơi đồ chơi, thì nhất thời xấu hổ vô cùng.
"Ha hả. Kỳ thực cũng không có gì, con gái đều thích điều này, nhưng mà với tính cách của em, làm cho anh kinh ngạc, đáng nhẽ nhưng người như Triệu Nhan Nghiên có sở thích này mới đúng!"
Tôi giải thích nói.
"Thật không? Anh không cảm thấy phiền sao?"
Ngô Huỳnh Huỳnh lo lắng hỏi.
"Đương nhiên, em có thể mang nó về Bắc Kinh, sau đó đặt chung với những thứ mà Nhan Nghiên đã có, sau đó mở hội chợ là vừa!"
Tôi cười nói.
"Thật chứ?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hài lòng hỏi.
"Anh đã gạt em cái gì chưa!"
Tôi gật đầu, chỉ vào con cá heo nói:
"Cái này nhìn rất giống nhân ngư!"
"Cái gì mà nhân ngư, đó là cá heo!"
Ngô Huỳnh Huỳnh cả giận:
"Nếu như để cho nhân ngư nghe được anh ví họ là cá heo, thì sẽ cho anh là người ngốc!"
Ngô Huỳnh Huỳnh mở ngăn kéo, từ bên trong ra một tấm bản đồ đưa cho tôi, nói:
"Là thứ này, nhưng có lẽ khiến anh phải thất vọng, vì nó giống như nhau!"
Tôi tiếp nhận địa đồ, mở ra xem, thực ra về khoản này, Ngô Huỳnh Huỳnh am hiểu hơn tôi! Đây chính là bản đồ quân sự, nên tỉ lệ, mức độ chính xác cao hơn.
Từ hình dạng dãy núi mà nói, thì không có khác nhau bao nhiêu. Mà địa điểm giấu bảo trên tấm bản đồ này, được ghi chú là một hình tam giác.
"Nói cách khác, địa điểm giấu bảo trên tấm bản đồ này là không có?"
Tôi nhìn địa đồ thở dài có một cảm giác phiền muộn áp tới.
"Bây giờ thì hẳn là như vậy! Đây là chuyện của 10 năm trước, cho dù có, cũng bị khai quật rồi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh gật đầu nói:
"Nếu như anh lo lắng, thì có thể hỏi cha em!"
"Hỏi cha em? Em không phải nói đây là vấn đề cơ mật hay sao? Cha em vì tấm bản đồ này...mà giận dữ với em đó?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Hi hi, sao anh lại ngốc như vậy, theo anh nói, đây là một bức tàng bảo đồ! Thế nhưng, chuyện cũng đã qua 10 năm trước, có thể là lấy xong rồi! Vậy thì tấm bản đồ này còn gì là cơ mật nữa?"
Ngô Huỳnh Huỳnh cười nói.
Đúng vậy! tôi vỗ trán một cái nói:
"Đúng là như vậy, trước kia là cơ mật, nhưng hiện giờ chưa chắc đã phải, tại sao anh lại không nghĩ tới điểm này!"
"Em cũng phải suy nghĩ thật lâu, ngày hôm qua mới nghĩ ra điểm này, nên anh cũng không cần phải áy náy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói.
Tôi phát hiện, mỗi khi nói tôi chuyện nghiêm chỉnh, thì Ngô Huỳnh Huỳnh đều vô cùng nghiêm túc.
Biểu hiện ra là một nữ nhân trầm ổn, bình tĩnh, chẳng giống một chút nào cô gái tinh linh cổ quái kia.
Chẳng nhẽ tôi lại được một bảo vật nữa rồi?
Buổi trưa, chú Ngô bảo lính hậu cần mang thức ăn tới, thức ăn theo chế độ quân nhân, hình thức tuy rằng phổ thông, thế nhưng dinh dưỡng lại được tính toán rất tốt.
Ăn thì rất ngon miệng, do vậy tôi ăn thêm vài miếng nữa.
"Sơn trân hải vị chú mời không nổi, nhưng cơm rau rưa thì có thể!"
Chú Ngô cười cười nói.
"Chú Ngô, chú khách khí rồi kỳ thực nó rất ngon!"
Tôi thực sự nói:
"Cháu vẫn có cảm giác nó ngon hơn sơn trân hải vị!"
"Không sai! Đâv là thức ăn của nhà, cơm nhà, ăn cơm có cảm giác hơn nhiều!"
Chú Ngô gật đầu đồng ý nói.
Bởi vì do không uống rượu, nên bữa ăn nhanh chóng được thu thập xong. Lính hậu cần lại mang các thứ đi, chúng tôi ngồi uống nước nói chuyện.
"Chú Ngô, cháu muốn chú xem thứ này!"
Tôi từ trong lòng đem quyển da dê ra nói:
"Chú có biết địa điểm này không?"
"Có chuyện gì vậy...Ha ha còn có cả địa đồ nữa? Tại sao lại trông giống như tàng bảo đồ vậy?"
Chú Ngô nhận cuộn da dê, cười nói:
"Không phải là thực đó chứ? Cháu không sợ chú độc chiếm à?"
"Nêu như chú thiếu tiền, cháu có thể hiếu kính chú, chứ chú cần gì một cuộn da dê này.
Tôi cười nói.
Chú Ngô mở cuộn da dê ra, chỉ mới nhìn qua sắc mặt đã ngưng trọng, không nói gì cả.
Tôi nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng vô cùng khẩn trương, lẽ nào trên tấm bản đồ này không còn gì?
"Tiểu Lưu, tấm địa đồ này cháu lấy từ đâu?"
Chú Ngô hết sức trịnh trọng hỏi.
"Đây là tổ truyền, có chuyện gì vậy, Chú Ngô, có vấn đề gì sao?"
Lưu Chấn Hải cho tôi thì cũng coi như một loại tổ truyền đi.
"Tử Vong Sơn Cóc... Không sai, chỗ đó, đúng là một Tử Vong Sơn Cốc!"
Chú Ngô thì thào lẩm bẩm nói.
"Tiểu Lưu, đây không phải là tàng bảo đồ, Tiểu Lưu, địa điểm này, ngàn vạn lần không thể đến!"
"Không phải tàng bảo đồ? Địa điểm bên trên đó có gì cổ quái hay sao?"
Tôi kỳ quái hỏi.
"Tiểu Lưu, cháu nghe lời chú đi, không nên đi tìm địa điểm kia, nó... rất đáng sợ!"
Chú Ngô thở dài nói.
"Cha, sao cha lại ấp úng như vậy, có chuyện gì thì cha nói đi? Lúc nhỏ cha còn mắng con nữa! Hừ!"
Ngô Huỳnh Huỳnh có chút mất hứng.
"Tốt lắm, cha còn tưởng tại sao tiểu Lưu lại cầm địa đồ ra hỏi, hóa ra là con cho nó biết, hai người sớm có dự mưu rồi đúng không!"
Chú Ngô nghe xong Ngô Huỳnh Huỳnh nói bỗng nhiên tỉnh ngộ nói.
Tôi biết chuyện đã lộ, nên cũng không giấu diếm nữa, nói:
"Xin lỗi, Chú Ngô, cháu không có ý giấu diếm chú, thực sự cháu không biết, nên mới giả bộ như vậy!"
"Bỏ đi, chuyện này nói cho hai đứa cũng không sao! Khi đó là cơ mật nhưng hiện giờ nhiệm vụ đã chấp hành xong, không cần giữ bí mật nữa!"
Chú Ngô nói.
Chấp hành xong? Quả nhiên giống như Ngô Huỳnh Huỳnh phân tích! Nhưng mà tôi không quan tâm tới đó có bảo tàng hay không, mà là hình như trong đó có cái gì đó cực kỳ đáng sợ!
"Chuyện phải bắt đầu từ một buổi tối 13 năm trước..."
Chú Ngô bắt đầu nói đến sự tình năm đó.
Hóa ra bên dưới Tây Tinh sơn, có một thôn nhỏ gọi là Bố Cát Thôn.
Trong thôn chỉ có hon mười gia đình, bởi phụ cận đều là vùng núi, không có ruộng đồng trồng trọt, cho nên người trong thôn dựa vào sản vật trong núi bán lấy tiền.
Mà lúc đó, trong thôn có một người tên là Vương Đại Niên, Vương Đại Niên hơn ba mươi tuổi, từ nhỏ tới lớn dựa vào việc bán thổ sản sinh sống.
Có một ngày, hắn và Tạ Văn Hóa người cùng thôn lên núi hái thuốc.
Khi hai người lên núi hái thuốc, không biết tại sao lại lạc đường, đi vào trong một sơn cốc.
Khi hái thuốc thì phải đem theo công cụ, bò xuống đáy cốc với hai người mà nói là chuyện đơn giản.
Hai người đều chưa bao giờ từng tới đây, cho nên đành đi loạn lên, xem có thể tìm đường ra được hay không.
Đương nhiên, mỗi khi bọn họ đi đâu, đều để lại ký hiệu, tránh cho việc lạc đường.
Sau đó hai người tìm thấy một sơn động, thấy sắc trời đã tối cho nên mơi tính ở trong sơn động nghỉ một đêm, sáng mai tiếp tục tìm lối ra.
Bởi vì không chỉ có dã thú thường lui tới, mà còn có rất nhiều khả năng bị lạc hơn.
Khi hai người đốt một đống lửa lên, thì thình lình phát hiện ở trong sơn động có một cánh cửa đá thật lớn!
Điều này làm cho hai người đều vô cùng vui mừng, họ có nghe nói tới chuyện, ở trong núi có lăng mộ của hoàng thân quốc thích, trong đó có vô số tài bảo!