"Lão Đại, cậu đúng là mạnh mẽ khác hẳn người thường a! Buổi sáng thì chống đối chủ nhiệm lớp, buổi chiều lại ngủ trong giờ số học, không nghĩ rằng, cậu lên bảng lại làm đúng hết, Lão Đại, cậu có phải siêu nhân hay không?"
Triệu Nhan Nghiên nghe xong nói:
"Ngừng, có lẽ là hắn đang mơ ngủ."
Tôi nghe xong lập tức nói:
"Đúng là mơ ngủ, mơ ngủ… là vận khí tốt mà thôi."
Sau đó lại gục xuống bàn tiếp tục ngủ, tối hôm qua tôi vì vấn đề kiếm tiền nằm nghĩ tới nửa đêm, hôm nay buổi trưa không được ngủ, hai mắt không nhịn được nữa, đánh nhau liên tục.
"A, sao cậu lại ngủ nữa? không biết là loại người nào nữa!"
Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói.
Đang lúc tôi đang ngủ say, một quyển sách đã đạp mạnh vào đầu của tôi, một thanh âm giận dữ, nhưng lại động lòng người truyền vào trong tai của tôi:
"Lưu Lỗi, em đứng lên cho cô!"
Tôi dụi mắt, nhìn vào vị mỹ nữ kia nói:
"Đại tỷ, cậu để cho tớ ngủ 1 lát nữa đi!"
"Haha"
Tất cả mọi người đều cười lớn.
Tôi đưa tay dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện người đứng cạnh tôi là cô giáo xinh đẹp Diệp Tiêu Tiêu. Tôi lập tức tỉnh mộng, đứng phắt đậy nói:
"Em chào cô!"
Tôi muốn chủ động bắt chuyện cùng với nàng.
Diệp Tiêu Tiêu tức giận vô cùng, nàng nhìn tôi quát:
"Lưu Lỗi, em thật to gan! Đi học mà lại ngủ, có người báo với cô, em ở trong tiết số học ngủ cả giờ! Hiện tại, mới nhập học được có mấy ngày, mà em đã như vậy rồi, tan học, em ở lại, đến phòng làm việc của cô."
Sau khi tôi ngồi xuống, phát hiện Lưu Khoa Sinh đang liếc mắt nhìn tôi cười lạnh. Mẹ kiếp, tôi nghĩ thầm, lại dám kiện lão tử ở sau lưng ư.
Diệp Tiêu Tiêu đi trở về bục giảng, nhìn chúng tôi nói:
"Đây là tiết Anh ngữ, mở xách ra, giở trang thứ nhất: Học bài khóa đầu tiên!"
Tôi lạnh nhạt đem cuốn sách Anh ngữ ném lên trên bàn, hồi đại học Lão tử đã học qua Anh ngữ cấp 6 rồi, bây giờ lại phải đọc mấy thứ đơn giản này ư.
Đọc theo cô giáo một lần bài khóa, tâm tình tôi buồn bực muốn chết. Cũng may lúc tôi chuẩn bị sụp đổ, chuông tan học đã vang lên, Diệp Tiêu Tiêu để sách xuống nói với chúng tôi:
"Hết giờ, trực nhật ở lại quét dọn. Lưu Lỗi, em theo cô đến phòng làm việc một chuyến!"
Tôi nhàm chán khép cuốn Anh ngữ lại, đứng dậy, Quách Khánh quay đầu nói với tôi:
"Lão Đại, cậu cẩn thận một chút!"
Tôi quay lại cười với hắn, ý nói tôi không sao.
Tôi đi theo Diệp Tiêu Tiêu lên tầng bốn, tới 1 gian phòng làm việc ở phía trong cùng. Diệp Tiêu Tiêu móc cái chìa khóa mở cửa, để cho tôi đi đi vào trước. Sau đó thì rút chìa khóa ra, khóa trái cửa lại.
Trời ạ, trong phòng làm việc giờ chỉ còn có 2 người, cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nàng vừa rồi khóa trái cửa lại, chẳng lẽ lại ám chỉ gì với tôi hay sao? Tôi có nên lập tức xông qua, kéo y phục của nàng xuống không?
Đang lúc tôi suy nghĩ lung tung, Diệp Tiêu Tiêu đi tới trước bàn làm việc, lấy cuốn giáo án ra, hung hăng ném mạnh xuống bàn đánh "ba" một tiếng nói: "Nói đi, Lưu Lỗi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Tôi vẫn đang tiếp tục tưởng tượng ý dâm trong đầu với Diệp Tiêu Tiêu, mà điều làm tôi hưng phấn chính là, góc độ đứng của tôi hiện nay, lại nhìn xuyên qua cổ áo của Diệp Tiêu Tiêu, thấy được 2 nhũ phong trắng ngần.
Diệp Tiêu Tiêu không có chú ý tới nét mặt của tôi, tiếp tục nói:
"Lưu Lỗi, lúc em lên báo danh, ấn tượng của em với cô không tệ lắm, vốn cô muốn an bài cho em làm 1 chức cán bộ..., nhưng em làm cô quá thất vọng!"
Diệp Tiêu Tiêu đứng lên, đối diện với tôi, cách tôi chỉ có tầm 1 gang tay, tôi thậm chí có thể ngửi thấy được mùi thơm trên người nàng truyền đến.
Hơn nữa tôi có thể kết luận, đây tuyệt đối không phải mùi hương của nước hoa, đây là một mùi thơm đặc biệt từ cơ thể nữ nhân. Loại mùi thơm này làm cho tôi tâm phiền ý loạn, hơn nữa bộ ngực lớn của nàng lại đang sừng sững trước mặt của tôi!
Nhưng Diệp Tiêu Tiêu lại không hề chú ý tới sắc lang đang khoác nốt trẻ con, hắn đang có ý định cưỡng dâm nàng, nàng còn đang thao thao bất tuyệt giáo huấn tôi:
"Cô xem thành thích tốt nghiệp cấp 2 của em rất kém, bây giờ em không thể cam chịu như thế được, em đã tới Tứ Trung, em hãy làm một con người mới. Cô nói nhiều như vậy, em cứ về nghĩ lại mà xem!"
Ai! Tôi rốt cục cũng được giải thoát, Diệp Tiêu Tiêu a Diệp Tiêu Tiêu, cô không biết vừa rồi tôi thống khổ biết bao nhiêu không? Tôi thiếu chút không kìm nén mà cưỡng gian cô rồi!
Tôi không dám ở lại lâu hơn nữa, lập tức xoay người đi ra khỏi phòng làm việc. Đúng lúc tôi muốn ra cửa, Diệp Tiêu Tiêu gọi tôi lại:
"Lưu Lỗi, Anh ngữ hôm nay cô giảng em có hiểu được hay không?"
Tôi không muốn lại tiếp ở lại, bèn gật đầu cho có lệ.
"Có thể nghe hiểu được là tốt rồi, Anh ngữ có thể học bằng cách nhớ lâu, Lưu Lỗi, phải cố gắng nhiều lên. Em đừng làm cho cô thất vọng nhé!"
Diệp Tiêu Tiêu nói.
Tôi gật đầu ra khỏi phòng làm việc. Lúc này tôi mới cảm thấy thật ra Diệp Tiêu Tiêu suy nghĩ rất nhiều vì học sinh, vì sao kiếp trước tôi lại oán hận với nàng như vậy?
Trở lại phòng học, tôi phát hiện tất cả mọi người đã về hết rồi, tôi thu thập mấy cuốn sách, rồi rời khỏi trường học.
Lúc tôi đi đến cửa trường học, lại có phát hiện ngoài ý muốn, Quách Khánh đang đứng ở nơi đó chờ tôi, trong lòng tôi không khỏi cảm động.
"Sao còn chưa về?" Tôi hỏi.
"Lão Đại, tớ không phải đứng đây chờ cậu hay sao! Thế nào, Cô Diệp có làm khó dễ cậu không?"
Quách Khánh quan tâm hỏi.
"Không có"
Tôi lắc đầu, đáp: "Cô Diệp thực sự rất tốt"
Quách Khánh nghe xong cũng kỳ quái nói:
"Vậy sao ?"
Nhà của tôi với nhà của Quách Khách cách nhau không xa, cho nên 2 đứa chúng tôi cùng ngồi 1 xe trở về, trên xe tôi hỏi Quách Khánh:
"Thứ bảy, chủ nhật này, cậu có rảnh không?"
"Rảnh, sao vậy?"
Quách Khánh hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Tớ đi đăng ký 1 lớp tán thủ, cậu có đi không?" Tôi nói.
"Tán Thủ? Thật giống với ý nghĩ của tớ, để tớ về thương lượng với cha tớ một chút."
Quách Khánh nói.
Tôi sợ cha của Quách Khánh không đồng ý, bèn đem những điều tôi giải thích với cha của tôi nói cho hắn biết.