Chuẩn bị xong mị thứ cần thiết, đoàn người Việt Kha đi vào thông đạo mà dị năng giả thuộc tính thổ bất hạnh mất mạng kia tạo ra. Thông đạo là cầu thang uốn lượn xuống phía dưới, bùn đất vô cùng khô ráo, đạp lên có một loại cảm giác phấn bụi, làm người ta có chút run sợ.
Phía trước là dị năng giả thuộc tính hỏa khống chế lửa dẫn đường, càng đi xuống dưới, nhiệt độ càng cao, mồ hôi từ trong thân thể như là bị cưỡng chế bốc hơi ra, nóng cực kỳ. Đường phía dưới càng đi càng cứng, thậm chí còn lộ ra quầng sáng màu đỏ, như là có tia lửa lẫn ở trong đó. Nhìn kỹ, mới có thể phát hiện, bởi vì cực nóng, đá cùng bùn đất bên trong này đã gắt gao cô đọng cùng nhau, rất cứng rắn.
Kỳ Bạch cảm thấy cả người như muốn thiêu đốt, yết hầu càng nóng cháy, tay hắn bị Việt Kha nắm, từ trên tay truyền đến nhiệt độ làm người ta an tâm, so với này nhiệt độ trong thông đạo còn cao hơn.
Kỳ Bạch mở bình nước ra, đi đến bên cạnh Việt Kha đưa cho y, “Uống miếng nước đi!” Dọc theo đường đi, đến bây giờ Việt Kha ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống, còn mình ngược lại bị y bắt ép uống một chút.
Việt Kha lần này không giống mấy lần trước cự tuyệt hắn, một tay tiếp nhận bình, nhưng không uống ngụm lớn, chỉ là nho nhỏ nhấp một ngụm, sau đó lại đưa cho Kỳ Bạch.
Kỳ Bạch không khỏi nhíu chặt mày, sau đó ôm lấy cánh tay Việt Kha, kêu lên, “Em mệt!”
Việt Kha nhìn hắn mồ hôi đầy đầu, mái tóc đen ẩm ướt rủ xuống trên đầu, sắc mặt bị nóng đến đỏ bừng, ngóng trông nhìn y. Việt Kha không nói gì, chỉ là đan cánh tay lại nâng người lên ôm lấy, để hắn ngồi ở trên cánh tay trái y, tiếp tục tiến về phía trước.
Tựa như trước đó đã nói với Bách Lý Như Nguyệt, y sẽ không để Kỳ Bạch liên lụy bọn họ. Kỳ Bạch cũng biết điểm này, mà mục đích của hắn lại không phải như vậy.
Kỳ Bạch dốc bình nước lên uống một ngụm lớn, sau đó hai tay ôm lấy đầu Việt Kha, dùng miệng đẩy hết nước trong miệng vào miệng của y. Hành động này quả thực có thể nói là kinh thiên động địa, Mạc Kỳ đi ở sau Việt Kha đầu tiên là trừng lớn mắt, sau đó vội vội vàng vàng cúi đầu. Phải biết, người ta vẫn còn là tiểu xử nam nha.
Mạc Kỳ đỏ mặt, nhưng những người còn lại thì không, càng huýt sáo ủng hộ.
Việt Kha cũng bị động tác Kỳ Bạch làm cho kinh ngạc, Kỳ Bạch tuy rằng sẽ không che giấu quan hệ của hai người họ, thế nhưng loại động tác thân mật như hôn môi các kiểu này hắn sẽ không làm, lập tức cảm nhận được chất lỏng chảy vào trong miệng còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, trong lòng sáng tỏ. Đối diện với ánh mắt hắn kiên định nhìn mình, Việt Kha bất đắc dĩ, rốt cuộc thỏa hiệp nuốt xuống nước trong miệng.
“Hừ!” Kỳ Bạch xoa xoa nước vương ngoài miệng, nhảy xuống từ trên khuỷu tay y, cười đắc ý dương dương nói, “Anh ha, cho là em không còn cách nào trị anh hả? Nằm mơ đi!”
Phản ứng của Việt Kha là, “Tiếp tục đi phía trước!”
“Đường hết tại đây!” Dị năng giả thuộc tính hỏa phía trước đột nhiên nói.
Nói là đường hết, trên thực tế hẳn là thang hết. Dị năng giả thuộc tính thổ mất mạng kia đã biến đường đi thành thang, nhưng hiện tại thang dưới lòng bàn chân bọn họ lại biến thành đường gập ghềnh bùn đất, tuy rằng rất cứng rắn.
“Xem ra, lúc chết ý thức cậu ấy hẳn là ở tại đây!” Việt Kha nhìn nhìn trái phải cho ra kết luận, sau đó mệnh lệnh, “Toàn thể cảnh giới!”
Mọi người tiếp tục đi tới, đột nhiên, Kỳ Bạch mẫn cảm cảm giác được một tầm mắt nhìn lén, Việt Kha bắt lấy tay hắn đột nhiên căng thẳng, Kỳ Bạch vô thức ngửa đầu nhìn y. Dưới ánh lửa, hình dáng khuôn mặt Việt Kha càng rõ ràng, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Thoạt nhìn, Việt Kha cũng cảm giác được tầm mắt kia.
Thay vì nói là tầm mắt, chuẩn xác nhất mà nói đó là một luồng tinh thần lực, nhưng lại là tinh thần lực rất mạnh mẽ dẻo dai. Chính yếu là, không phải tất cả mọi người đều cảm giác được sự tồn tại của luồng tinh thần lực đó, nó xuất hiện cực kỳ kín đáo, ngay cả dao động tinh thần lực cũng gần như không có. Cũng chỉ có mấy người thực lực mạnh mẽ cỡ Việt Kha có thể cảm giác được nó, mà Kỳ Bạch lại cảm giác được, là bởi vì tinh thần lực của hắn mạnh hơn nhiều so với những người khác.
Theo thực lực của hắn tăng lên, tính phức tạp của phương thuốc cũng càng cao, mỗi lần tinh luyện dược thảo cùng với đa phần khống chế tinh thần lực đều cần tinh thần lực rất mạnh cùng linh hoạt, dần dà, sức mạnh tinh thần lực của Kỳ Bạch đã không còn là thứ mà người khác có thể so sánh.
Việt Kha ra hiệu có thứ ẩn nấp cho những người khác, luồng tinh thần lực kia đột nhiên trở nên có tính công kích, hung hăng công kích bọn họ. Mọi người được Việt Kha ám chỉ đã sớm mở ra khiên phòng hộ, khiên phòng hộ này là trong suốt, thế nhưng lại có thể ngăn cách công kích của tinh thần lực.
Chỉ thấy phía trước mỗi người bọn họ cách không quá 10 cm, đột nhiên xuất hiện dấu vết như gợn sóng, đây là hiện tượng công kích tinh thần bị ngăn cản. Từ quỹ tích gợn sóng lan ra ngoài có thể thấy được, khiên phòng hộ đã bao phủ toàn bộ người vào, có thể nói là 360 độ không góc chết.
Luồng tinh thần lực kia sau khi công kích không thấy hiệu quả, không công kích thêm, nhưng không rời đi, chỉ tại xoay quanh phía trên không bọn họ, không thấy có hành động.
Mọi người mở khiên phòng hộ cứ giữ như vậy đi vào bên trong, nhiệt độ càng tăng, đoàn người đều mồ hôi đầm đìa. Khiên phòng hộ còn có tác dụng cách nhiệt, không thì bọn họ đã sớm bị nướng chín.
Khoảng 10 phút, ân ẩn có thể thấy được đầu cuối thông đạo, lộ ra ánh sáng màu đỏ lờ mờ. Mọi người thật cẩn thận đi qua, một chút cũng không dám mạo hiểm. Mà khi nhìn thấy thế giới bên ngoài thông đạo, cũng không khỏi trừng lớn hai mắt.
Hiện ra ở bọn họ trước mắt là một mảnh thế giới lửa đỏ, bùn đất cùng nham thạch đã chặt chẽ dung hợp ở cùng nhau, phủ lên ánh sáng màu đỏ, màu sắc kia dường như có mang theo nhiệt độ nóng cháy, có thể tổn thương mắt người, một thông đạo thiên nhiên dài hun hút không biết thông ra phương nào.
Mọi người tạm thời nghỉ ngơi ở trong này, Kỳ Bạch lấy ra một khối thịt tươi trực tiếp dán lên vách đá hai bên, chỉ thấy miếng thịt kia khối nháy mắt xèo xè chảy mỡ. Kỳ Bạch nhanh tay lẹ mắt lật nó lại, thêm gia vị, chưa đến nửa phút, một miếng thịt nướng thơm ngào ngạt ra lò.
Chậc chậc, tiện ghê á!
Kỳ Bạch cảm thán, thế nhưng cũng nghĩ nếu không phải trang bị của bọn họ hoàn mỹ, hắn hiện tại còn không phải bị nướng chín y như miếng thịt này sao?
Nghỉ ngơi chừng 10 phút, người ở đây đều có kinh nghiệm phong phú, trong thời gian ngắn nhất khôi phục tinh lực. Ăn uống no đủ, mọi người lại xuất phát.
Bọn họ đi vào kia thông đạo duy nhất kia, trên vách đá hai bên, khảm nạm lộn xộn tinh khối màu tím, tinh khối kia hẳn là tích lũy nhiệt độ cực cao nhiều năm khiến cho đá trong bùn đất xảy ra biến dị, biến thành bộ dáng này.
Luồng tinh thần lực đó vẫn gắt gao đi theo bọn họ, bởi vậy có thể hiểu, bên trong này có sinh vật tồn tại, chỉ là không biết rốt cuộc là thứ gì mới có thể sinh tồn trong nhiệt độ cao như vậy.
Thông đạo như là không có điểm cuối vậy, trên vách đá tinh khối màu tím phát ra ánh tím nhàn nhạt, thoạt nhìn vô cùng óng ánh loá mắt, giữa một đỏ càng rõ ràng mê ly.
Kỳ Bạch cảm giác như mình như là đang nhìn kính vạn hoa, trước mắt một mảnh hỗn loạn, không ngừng xoay tròn, hắn biết rõ ràng trạng thái này của mình là không đúng, thế nhưng lại không thể thoát ra. Hắn như rơi vào đầm lầy, càng giãy dụa, càng chìm nhanh.
Đột nhiên, hắn cảm giác trên vai đau nhói, phục hồi tinh thần, lại thấy Việt Kha đang đứng tại trước mặt hắn, một tay cầm chủy thủ, mà chủy thủ kia đang cắm ở trên vai hắn.
“Cón chút đau!” Hơi chậm nửa nhịp mới cảm nhận được cảm giác đau, Kỳ Bạch có chút ngắc ngứ lên tiếng.
Việt Kha lại nhẹ nhàng thở ra, nói, “Em vừa rồi tinh thần lực hoàn toàn hỗn loạn, nếu không kịp thời thanh tỉnh, có khả năng sẽ biến thành một người ngốc!”
Kỳ Bạch giờ phút này đã hoàn toàn phục hồi tinh thần, nhất thời cảm giác đầu nặng chân nhẹ, đặc biệt vết thương trên vai càng đau đớn không thôi, bất quá còn trong phạm vi hắn chịu đựng.
Hắn nhìn bốn phía, phát hiện bọn họ vẫn còn ở trong thông đạo kia, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, ánh sáng của tinh thạch màu tím bốn phía như nhạt đi một chút. Những người còn lại có một vài cá nhân có lẽ cũng giống hắn bị ngoại lực lay tỉnh, trên người ít nhiều cũng có vài vết thương, sắc mặt cũng mang theo vài phần tái nhợt.
“Sao thế này?” Kỳ Bạch hỏi.
Việt Kha nói, “Là tinh thạch trên tường, ánh sáng của nó có thể làm tinh thần hỗn loạn!”
Kỳ Bạch gật đầu, cầm thuốc trị thương hắn tự chế từ trong không gian nói Việt Kha bôi cho hắn, mấy người kia tự có trị liệu sư trị liệu.
“Em thấy thế giới này thật sự là khắp nơi đều có nguy hiểm, một chút cũng không thể mạo hiểm!” Tinh thạch kia thoạt nhìn xinh đẹp đến thế, không ngờ còn có tác dụng như vậy.
Bất quá…
“Hỗn loạn tinh thần lực cũng sẽ gây tử vong sao?” Hắn vừa rồi nhìn một chốc, phát hiện có mấy người té trên mặt đất đã không còn khí tức.
Việt Kha nói, “Không, không phải. Đây là do luồng tinh thần lực vẫn luôn theo chúng ta kia, trong nháy mắt tinh thần hỗn loạn, nó chui vào đầu hấp thụ tinh thần lực của chúng ta, mấy người chết đi đều là do suy kiệt tinh thần lực!” Luồng tinh thần lực kia tựa như một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, chỉ cần bọn họ không cẩn thận nó sẽ lộ ra răng nọc.
Kỳ Bạch nheo mắt, nói, “Cũng chứng tỏ, chủ của luồng tinh thần lực đó, rất thông minh!” Ít nhất có được trí tuệ nhất định.
Việt Kha xoa xoa trán hắn, nói, “Yên tâm đi, không sao đâu!”
“Anh chỗ nào thấy em lo lắng?” Kỳ Bạch liếc mắt lườm y, lại xoa xoa thái dương của mình, hỏi, “Có dược gì có thể khôi phục tinh thần hay không a? Quá không thoải mái!” Cảm giác có chút giống như say xe, muốn nôn mửa.
Việt Kha bật cười, an ủi nói, “Nào có dược vật gì, nghỉ ngơi một lát là được, rồi anh nói Sở Từ đến giúp em trị liệu một chút!” Sở Từ là một trị liệu sư.
Kỳ Bạch gật đầu, trong lòng nghĩ trở về nhất định phải làm ra một loại dược có thể nhanh chóng khôi phục tinh thần lực.
Sở Từ là một thanh niên cao cao gầy gầy, diện mạo cũng không xuất sắc, thế nhưng có một loại đặc chất có thể dễ dàng khiến người ta trầm tĩnh lại, người này mặc trang phục thuần đen, bên hông buộc một túi da thuộc, thoạt nhìn rất tiêu sái.
Người kia mỉm cười với Kỳ Bạch trước, thái độ vừa không nịnh nọt cũng không xa cách, rất ôn hòa, “Cậu chỉ cần thả lỏng là được!”
Kỳ Bạch lần đầu tiên tự mình cảm nhận dị năng chữa trị, đó là một loại cảm giác rất ấm áp, như là ánh mặt trời ngày xuân, rất thoải mái, cảm giác có điểm giống với người trước mắt.
Tinh thần lực hỗn loạn chỉ có thể chậm rãi đợi nó khôi phục, không có ngoại lực nào giúp được. Thời gian cũng không còn sớm, Việt Kha quyết định hôm nay nghỉ ngơi tại đây, ngày mai hành động.
Bên trong thông đạo không phân ngày đêm, ánh sáng đỏ tím chiếu rất sáng, thế nhưng đồng hồ trên tay tỏ vẻ thời gian đã không còn sớm. Kỳ Bạch chôn đầu trong lòng Việt Kha, nghe nhịp tim y đập chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Có bài học lần này, kế tiếp đoàn người càng thêm cảnh giác. Sau khi tiêu phí thêm một ngày, bọn họ rốt cuộc cũng ra khỏi thông đạo.
Chuẩn bị xong mị thứ cần thiết, đoàn người Việt Kha đi vào thông đạo mà dị năng giả thuộc tính thổ bất hạnh mất mạng kia tạo ra. Thông đạo là cầu thang uốn lượn xuống phía dưới, bùn đất vô cùng khô ráo, đạp lên có một loại cảm giác phấn bụi, làm người ta có chút run sợ.
Phía trước là dị năng giả thuộc tính hỏa khống chế lửa dẫn đường, càng đi xuống dưới, nhiệt độ càng cao, mồ hôi từ trong thân thể như là bị cưỡng chế bốc hơi ra, nóng cực kỳ. Đường phía dưới càng đi càng cứng, thậm chí còn lộ ra quầng sáng màu đỏ, như là có tia lửa lẫn ở trong đó. Nhìn kỹ, mới có thể phát hiện, bởi vì cực nóng, đá cùng bùn đất bên trong này đã gắt gao cô đọng cùng nhau, rất cứng rắn.
Kỳ Bạch cảm thấy cả người như muốn thiêu đốt, yết hầu càng nóng cháy, tay hắn bị Việt Kha nắm, từ trên tay truyền đến nhiệt độ làm người ta an tâm, so với này nhiệt độ trong thông đạo còn cao hơn.
Kỳ Bạch mở bình nước ra, đi đến bên cạnh Việt Kha đưa cho y, “Uống miếng nước đi!” Dọc theo đường đi, đến bây giờ Việt Kha ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống, còn mình ngược lại bị y bắt ép uống một chút.
Việt Kha lần này không giống mấy lần trước cự tuyệt hắn, một tay tiếp nhận bình, nhưng không uống ngụm lớn, chỉ là nho nhỏ nhấp một ngụm, sau đó lại đưa cho Kỳ Bạch.
Kỳ Bạch không khỏi nhíu chặt mày, sau đó ôm lấy cánh tay Việt Kha, kêu lên, “Em mệt!”
Việt Kha nhìn hắn mồ hôi đầy đầu, mái tóc đen ẩm ướt rủ xuống trên đầu, sắc mặt bị nóng đến đỏ bừng, ngóng trông nhìn y. Việt Kha không nói gì, chỉ là đan cánh tay lại nâng người lên ôm lấy, để hắn ngồi ở trên cánh tay trái y, tiếp tục tiến về phía trước.
Tựa như trước đó đã nói với Bách Lý Như Nguyệt, y sẽ không để Kỳ Bạch liên lụy bọn họ. Kỳ Bạch cũng biết điểm này, mà mục đích của hắn lại không phải như vậy.
Kỳ Bạch dốc bình nước lên uống một ngụm lớn, sau đó hai tay ôm lấy đầu Việt Kha, dùng miệng đẩy hết nước trong miệng vào miệng của y. Hành động này quả thực có thể nói là kinh thiên động địa, Mạc Kỳ đi ở sau Việt Kha đầu tiên là trừng lớn mắt, sau đó vội vội vàng vàng cúi đầu. Phải biết, người ta vẫn còn là tiểu xử nam nha.
Mạc Kỳ đỏ mặt, nhưng những người còn lại thì không, càng huýt sáo ủng hộ.
Việt Kha cũng bị động tác Kỳ Bạch làm cho kinh ngạc, Kỳ Bạch tuy rằng sẽ không che giấu quan hệ của hai người họ, thế nhưng loại động tác thân mật như hôn môi các kiểu này hắn sẽ không làm, lập tức cảm nhận được chất lỏng chảy vào trong miệng còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, trong lòng sáng tỏ. Đối diện với ánh mắt hắn kiên định nhìn mình, Việt Kha bất đắc dĩ, rốt cuộc thỏa hiệp nuốt xuống nước trong miệng.
“Hừ!” Kỳ Bạch xoa xoa nước vương ngoài miệng, nhảy xuống từ trên khuỷu tay y, cười đắc ý dương dương nói, “Anh ha, cho là em không còn cách nào trị anh hả? Nằm mơ đi!”
Phản ứng của Việt Kha là, “Tiếp tục đi phía trước!”
“Đường hết tại đây!” Dị năng giả thuộc tính hỏa phía trước đột nhiên nói.
Nói là đường hết, trên thực tế hẳn là thang hết. Dị năng giả thuộc tính thổ mất mạng kia đã biến đường đi thành thang, nhưng hiện tại thang dưới lòng bàn chân bọn họ lại biến thành đường gập ghềnh bùn đất, tuy rằng rất cứng rắn.
“Xem ra, lúc chết ý thức cậu ấy hẳn là ở tại đây!” Việt Kha nhìn nhìn trái phải cho ra kết luận, sau đó mệnh lệnh, “Toàn thể cảnh giới!”
Mọi người tiếp tục đi tới, đột nhiên, Kỳ Bạch mẫn cảm cảm giác được một tầm mắt nhìn lén, Việt Kha bắt lấy tay hắn đột nhiên căng thẳng, Kỳ Bạch vô thức ngửa đầu nhìn y. Dưới ánh lửa, hình dáng khuôn mặt Việt Kha càng rõ ràng, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Thoạt nhìn, Việt Kha cũng cảm giác được tầm mắt kia.
Thay vì nói là tầm mắt, chuẩn xác nhất mà nói đó là một luồng tinh thần lực, nhưng lại là tinh thần lực rất mạnh mẽ dẻo dai. Chính yếu là, không phải tất cả mọi người đều cảm giác được sự tồn tại của luồng tinh thần lực đó, nó xuất hiện cực kỳ kín đáo, ngay cả dao động tinh thần lực cũng gần như không có. Cũng chỉ có mấy người thực lực mạnh mẽ cỡ Việt Kha có thể cảm giác được nó, mà Kỳ Bạch lại cảm giác được, là bởi vì tinh thần lực của hắn mạnh hơn nhiều so với những người khác.
Theo thực lực của hắn tăng lên, tính phức tạp của phương thuốc cũng càng cao, mỗi lần tinh luyện dược thảo cùng với đa phần khống chế tinh thần lực đều cần tinh thần lực rất mạnh cùng linh hoạt, dần dà, sức mạnh tinh thần lực của Kỳ Bạch đã không còn là thứ mà người khác có thể so sánh.
Việt Kha ra hiệu có thứ ẩn nấp cho những người khác, luồng tinh thần lực kia đột nhiên trở nên có tính công kích, hung hăng công kích bọn họ. Mọi người được Việt Kha ám chỉ đã sớm mở ra khiên phòng hộ, khiên phòng hộ này là trong suốt, thế nhưng lại có thể ngăn cách công kích của tinh thần lực.
Chỉ thấy phía trước mỗi người bọn họ cách không quá cm, đột nhiên xuất hiện dấu vết như gợn sóng, đây là hiện tượng công kích tinh thần bị ngăn cản. Từ quỹ tích gợn sóng lan ra ngoài có thể thấy được, khiên phòng hộ đã bao phủ toàn bộ người vào, có thể nói là độ không góc chết.
Luồng tinh thần lực kia sau khi công kích không thấy hiệu quả, không công kích thêm, nhưng không rời đi, chỉ tại xoay quanh phía trên không bọn họ, không thấy có hành động.
Mọi người mở khiên phòng hộ cứ giữ như vậy đi vào bên trong, nhiệt độ càng tăng, đoàn người đều mồ hôi đầm đìa. Khiên phòng hộ còn có tác dụng cách nhiệt, không thì bọn họ đã sớm bị nướng chín.
Khoảng phút, ân ẩn có thể thấy được đầu cuối thông đạo, lộ ra ánh sáng màu đỏ lờ mờ. Mọi người thật cẩn thận đi qua, một chút cũng không dám mạo hiểm. Mà khi nhìn thấy thế giới bên ngoài thông đạo, cũng không khỏi trừng lớn hai mắt.
Hiện ra ở bọn họ trước mắt là một mảnh thế giới lửa đỏ, bùn đất cùng nham thạch đã chặt chẽ dung hợp ở cùng nhau, phủ lên ánh sáng màu đỏ, màu sắc kia dường như có mang theo nhiệt độ nóng cháy, có thể tổn thương mắt người, một thông đạo thiên nhiên dài hun hút không biết thông ra phương nào.
Mọi người tạm thời nghỉ ngơi ở trong này, Kỳ Bạch lấy ra một khối thịt tươi trực tiếp dán lên vách đá hai bên, chỉ thấy miếng thịt kia khối nháy mắt xèo xè chảy mỡ. Kỳ Bạch nhanh tay lẹ mắt lật nó lại, thêm gia vị, chưa đến nửa phút, một miếng thịt nướng thơm ngào ngạt ra lò.
Chậc chậc, tiện ghê á!
Kỳ Bạch cảm thán, thế nhưng cũng nghĩ nếu không phải trang bị của bọn họ hoàn mỹ, hắn hiện tại còn không phải bị nướng chín y như miếng thịt này sao?
Nghỉ ngơi chừng phút, người ở đây đều có kinh nghiệm phong phú, trong thời gian ngắn nhất khôi phục tinh lực. Ăn uống no đủ, mọi người lại xuất phát.
Bọn họ đi vào kia thông đạo duy nhất kia, trên vách đá hai bên, khảm nạm lộn xộn tinh khối màu tím, tinh khối kia hẳn là tích lũy nhiệt độ cực cao nhiều năm khiến cho đá trong bùn đất xảy ra biến dị, biến thành bộ dáng này.
Luồng tinh thần lực đó vẫn gắt gao đi theo bọn họ, bởi vậy có thể hiểu, bên trong này có sinh vật tồn tại, chỉ là không biết rốt cuộc là thứ gì mới có thể sinh tồn trong nhiệt độ cao như vậy.
Thông đạo như là không có điểm cuối vậy, trên vách đá tinh khối màu tím phát ra ánh tím nhàn nhạt, thoạt nhìn vô cùng óng ánh loá mắt, giữa một đỏ càng rõ ràng mê ly.
Kỳ Bạch cảm giác như mình như là đang nhìn kính vạn hoa, trước mắt một mảnh hỗn loạn, không ngừng xoay tròn, hắn biết rõ ràng trạng thái này của mình là không đúng, thế nhưng lại không thể thoát ra. Hắn như rơi vào đầm lầy, càng giãy dụa, càng chìm nhanh.
Đột nhiên, hắn cảm giác trên vai đau nhói, phục hồi tinh thần, lại thấy Việt Kha đang đứng tại trước mặt hắn, một tay cầm chủy thủ, mà chủy thủ kia đang cắm ở trên vai hắn.
“Cón chút đau!” Hơi chậm nửa nhịp mới cảm nhận được cảm giác đau, Kỳ Bạch có chút ngắc ngứ lên tiếng.
Việt Kha lại nhẹ nhàng thở ra, nói, “Em vừa rồi tinh thần lực hoàn toàn hỗn loạn, nếu không kịp thời thanh tỉnh, có khả năng sẽ biến thành một người ngốc!”
Kỳ Bạch giờ phút này đã hoàn toàn phục hồi tinh thần, nhất thời cảm giác đầu nặng chân nhẹ, đặc biệt vết thương trên vai càng đau đớn không thôi, bất quá còn trong phạm vi hắn chịu đựng.
Hắn nhìn bốn phía, phát hiện bọn họ vẫn còn ở trong thông đạo kia, không biết có phải ảo giác của hắn hay không, ánh sáng của tinh thạch màu tím bốn phía như nhạt đi một chút. Những người còn lại có một vài cá nhân có lẽ cũng giống hắn bị ngoại lực lay tỉnh, trên người ít nhiều cũng có vài vết thương, sắc mặt cũng mang theo vài phần tái nhợt.
“Sao thế này?” Kỳ Bạch hỏi.
Việt Kha nói, “Là tinh thạch trên tường, ánh sáng của nó có thể làm tinh thần hỗn loạn!”
Kỳ Bạch gật đầu, cầm thuốc trị thương hắn tự chế từ trong không gian nói Việt Kha bôi cho hắn, mấy người kia tự có trị liệu sư trị liệu.
“Em thấy thế giới này thật sự là khắp nơi đều có nguy hiểm, một chút cũng không thể mạo hiểm!” Tinh thạch kia thoạt nhìn xinh đẹp đến thế, không ngờ còn có tác dụng như vậy.
Bất quá…
“Hỗn loạn tinh thần lực cũng sẽ gây tử vong sao?” Hắn vừa rồi nhìn một chốc, phát hiện có mấy người té trên mặt đất đã không còn khí tức.
Việt Kha nói, “Không, không phải. Đây là do luồng tinh thần lực vẫn luôn theo chúng ta kia, trong nháy mắt tinh thần hỗn loạn, nó chui vào đầu hấp thụ tinh thần lực của chúng ta, mấy người chết đi đều là do suy kiệt tinh thần lực!” Luồng tinh thần lực kia tựa như một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, chỉ cần bọn họ không cẩn thận nó sẽ lộ ra răng nọc.
Kỳ Bạch nheo mắt, nói, “Cũng chứng tỏ, chủ của luồng tinh thần lực đó, rất thông minh!” Ít nhất có được trí tuệ nhất định.
Việt Kha xoa xoa trán hắn, nói, “Yên tâm đi, không sao đâu!”
“Anh chỗ nào thấy em lo lắng?” Kỳ Bạch liếc mắt lườm y, lại xoa xoa thái dương của mình, hỏi, “Có dược gì có thể khôi phục tinh thần hay không a? Quá không thoải mái!” Cảm giác có chút giống như say xe, muốn nôn mửa.
Việt Kha bật cười, an ủi nói, “Nào có dược vật gì, nghỉ ngơi một lát là được, rồi anh nói Sở Từ đến giúp em trị liệu một chút!” Sở Từ là một trị liệu sư.
Kỳ Bạch gật đầu, trong lòng nghĩ trở về nhất định phải làm ra một loại dược có thể nhanh chóng khôi phục tinh thần lực.
Sở Từ là một thanh niên cao cao gầy gầy, diện mạo cũng không xuất sắc, thế nhưng có một loại đặc chất có thể dễ dàng khiến người ta trầm tĩnh lại, người này mặc trang phục thuần đen, bên hông buộc một túi da thuộc, thoạt nhìn rất tiêu sái.
Người kia mỉm cười với Kỳ Bạch trước, thái độ vừa không nịnh nọt cũng không xa cách, rất ôn hòa, “Cậu chỉ cần thả lỏng là được!”
Kỳ Bạch lần đầu tiên tự mình cảm nhận dị năng chữa trị, đó là một loại cảm giác rất ấm áp, như là ánh mặt trời ngày xuân, rất thoải mái, cảm giác có điểm giống với người trước mắt.
Tinh thần lực hỗn loạn chỉ có thể chậm rãi đợi nó khôi phục, không có ngoại lực nào giúp được. Thời gian cũng không còn sớm, Việt Kha quyết định hôm nay nghỉ ngơi tại đây, ngày mai hành động.
Bên trong thông đạo không phân ngày đêm, ánh sáng đỏ tím chiếu rất sáng, thế nhưng đồng hồ trên tay tỏ vẻ thời gian đã không còn sớm. Kỳ Bạch chôn đầu trong lòng Việt Kha, nghe nhịp tim y đập chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Có bài học lần này, kế tiếp đoàn người càng thêm cảnh giác. Sau khi tiêu phí thêm một ngày, bọn họ rốt cuộc cũng ra khỏi thông đạo.