Viên đạn của súng là đặc chế, uy lực rất lớn, cho dù là kim cương, cũng có thể bị một phát súng của hắn bắn xuyên. Quỹ tích của viên đạn mắt thường khó có thể nắm bắt, giữa không trung lại đột nhiên lấy một điểm trung tâm từ đó tản ra từng đợt gợn sóng, là một hình bán nguyệt, bao bọc núi băng cùng với đóa hoa sen nở rộ ở trong đó.
“Đinh đang”
Xác đạn màu bạc rơi xuống đất.
Thấy thế, Thâm Niên vốn còn có chút căng thẳng nhẹ nhàng thở ra, chợt trên mặt liền mang theo ý cười, hai tay khoanh trước ngực, ngón trỏ lấy tần suất nhàn nhã tản mạn gõ trên cánh tay. Những người khác của Vọng Thủy thành cũng lau mồ hôi lạnh, lúc này ánh mắt ân ẩn mang theo chế giễu, dường như đang nói: để xem mấy người có biện pháp gì nào?
Kỳ Bạch sắc mặt không biến, trong lòng âm thầm tự hỏi. Năng lượng thuộc tính hỏa kia bị một rừng Dây Lửa biến dị trấn thủ, nếu năng lượng băng tính này dễ dàng lấy được như vậy, hắn mới là cảm thấy không bình thường. Xem ra, đóa sen lam đó cũng giống như Dây Lửa, đều là trấn thủ năng lượng.
Kỳ Bạch cân nhắc, nói Mạc Kỳ đưa súng cho hắn, sau đó…
Ế?
“Sao lại nặng như vậy?” Hai tay cố hết sức cầm suýt nữa khiến hắn gặp đại hạn ngã bị thương, Kỳ Bạch có chút khí tức không ổn hỏi.
Mạc Kỳ ngượng ngùng cười, “Khí lực của tôi so với người thường hơi lớn hơn một chút!”
Thế này mà là ‘hơi’ á!
Kỳ Bạch âm thầm khinh bỉ, trên tay buông lỏng, Việt Kha một tay nhận súng qua, một tay còn lại vẫn vững vàng ôm hắn. Kỳ Bạch thở hổn hển hai cái, sau đó rất giật mình nhìn Việt Kha thuần thục nã súng liên tiếp lên không trung. Động tác y nâng súng bắn lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, cằm dưới nghiến chặt, trên mặt ngũ quan rõ ràng, từ bên cạnh nhìn qua cực kỳ tuấn lãng, rất có khí khái nam tử, chính yếu là, rất gợi cảm!
Kỳ Bạch có chút ngượng ngùng, chỉ là da mặt dày, mạt ý xấu hổ kia không biểu hiện ra được.
Kỳ Bạch vẫn cho rằng vũ khí của Việt Kha chỉ là kiếm, nhưng không ngờ kỹ thuật bắn súng của y cũng tinh diệu như thế, phải biết quỹ tích mấy viên đạn y bắn ra hoàn toàn là một đường.
“Kỹ thuật bắn của tôi là do sếp dạy đó!” Dường như không hài lòng khi thấy Kỳ Bạch khiếp sợ, Mạc Kỳ lại bồi thêm một câu.
Việt Kha tổng cộng bắn ra bốn phát súng, chỉ thấy vô số gợn sóng tản ra giữa không trung, toàn bộ lớp màng chắn trong suốt kịch liệt run rẩy, khiến cả sơn động đều giống như gặp địa chấn. Cuối cùng, lại yên lặng, lớp màng chắn trong suốt kia vẫn vững vàng che chở đóa sen lam ở trung tâm.
Không ai chú ý thấy, tốc độ xoay tròn của đóa sen lam kia bỗng nhiên nhanh hơn, mùi hương thanh nhã càng ngày càng tràn ngập toàn bộ huyệt động.
“A!”
Kỳ Bạch đột nhiên cảm giác chân có chút thoát lực, cả người không tự chủ ngã lên mặt đất, lại được cánh tay sắt trên thắt lưng vững vàng ôm lấy, mới không khiến hắn ngồi bệt xuống đất.
“Làm sao thế này?” Sự vô lực kia như là từ trong xương cốt truyền ra, người bên trong huyệt động liên tiếp ‘uỵch uỵch’ té trên mặt đất.
Xung quanh truyền đến tiếng loài bò sát bò cực nhanh trên mặt đất, còn hỗn độn chút âm thanh ‘khè khè’ quen thuộc. Nếu là đời trước, tiếng nhẹ như thế Kỳ Bạch sẽ không nghe thấy, thế nhưng hiện tại lại nghe rõ ràng, cũng khiến da đầu hắn run lên.
“Rắn, rắn! Rất nhiều rắn!” Một tiếng thét chói tai, mang theo bối rối.
Nếu là một hai con, người nơi này đều đã từng lên núi đao xuống biển lửa, sẽ không thấy sao cả, thế nhưng hiện tại lại là cả biển dày đặc, gần trong gang tấc, đều là loại rắn nhỏ không quá ba mét, thân thể nhỏ gầy, bọn họ giống như lạc vào ổ rắn vậy, khiến mồ hôi lạnh rỉ ra, da đầu run lên. Loại rắn nhỏ này không quá ba mét, cỡ như ngón trỏ bàn, toàn thân màu bạc, khè cái lưỡi đỏ máu, phía trên là tròng mắt màu xanh biếc, làm người ta dựng tóc gáy.
Huyệt động này trên bốn vách tường đều là động nhỏ rậm rạp như tổ ong, chỉ là bị băng phủ, thấy không rõ mà thôi. Hiện tại trong những cái động nhỏ đó từng đàn rắn chui ra, lớp băng khá dày kia ngăn không được chúng nó, phá băng mà ra.
Hiện nay, bọn họ đều tứ chi vô lực, giống như đứa trẻ nhỏ, không còn sức trói cả gà, chỉ còn biết trơ mắt nhìn xâm lược. Nếu như thứ rắn bạc đó bò đến, bọn họ chỉ còn một đường chết. Mọi người đều hoảng sợ, tuy rằng không thể động đậy, lại là theo bản năng chuyển động đến phía trung tâm.
Kỳ Bạch được Việt Kha ôm, tứ chi cũng vô lực, dưới tình huống rét lạnh như thế, trên chóp mũi hắn nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh lớn, sắc mặt khó coi.
Hắn theo bản năng siết chặt xiêm y trong tay, đột nhiên phản ứng, quay phắt đầu lại, ánh mắt kinh ngạc rơi xuống Việt Kha. Mọi người đều tê liệt ngã xuống đất, chỉ có mình y vẫn đứng thẳng như cây tùng, đôi mắt đỏ như tỏa sáng nghiêm túc nhìn hắn.
“Anh… anh không sao?” Kỳ Bạch hiếm khi nói một câu ngu xuẩn, Việt Kha không bị đến ảnh hưởng là quá rõ ràng rồi còn gì.
Kỳ Bạch hậu tri hậu giác phản ứng lại, nhoẻn miệng cười, cảm thấy như được buông lỏng một hơi. Hắn tín nhiệm y như thế đấy, cho dù trong thời điểm nguy cấp, chỉ cần có y ở đây, hắn liền tin mình sẽ không sao.
Đột nhiên cách đó không xa truyền đến vài tiếng kêu to, sau đó là giọng của Thâm Niên, “Việt tướng quân,…” Anh ta gọi vậy không còn nghi ngờ gì là đang yếu thế, nhưng sự kiêu ngạo của anh ta lại không cho phép cúi đầu, bởi vậy chỉ kêu một tiếng, rốt cuộc vẫn nói không nên lời cầu cứu.
Kỳ Bạch nói Việt Kha ôm lấy hắn, lúc này mới thấy đám rắn bạc kia đã bò đến bên cạnh bọn họ, cặp mắt màu xanh biếc tràn đầy băng lãnh, cũng khó trách Thâm Niên yếu thế.
So sánh với thể diện, Thâm Niên biết bên nào nặng, bên nào nhẹ, chết thì ngay cả thể diện cũng không có, thế nhưng người này vốn cao ngạo, có thể yếu thế là chứng tỏ đã đến cực hạn, chỉ là Việt Kha có cứu họ hay không, trong lòng anh ta lại không có nắm chắc.
Đám rắn bạc thấy họ giống như là mèo gặp chuột, mở ra răng nanh sắc bén, cắn về phía bọn họ, trong nhất thời, mọi người đều nhắm mắt không dám nhìn thẳng.
“Phốc”“Phốc”
Mấy khối băng nhỏ vụn trực tiếp bắn đến cắn đúng 7 tấc trên thân rắn bạc, vị trí đó, không sai chút nào. Vài giọt lạnh lẽo máu rơi xuống trên mặt Thâm Niên, trong lòng anh ta hốt hoảng nảy ra một ý niệm: Máu của rắn bạc là băng!
Việt Kha một quyền đánh nát khối băng trên mặt đất, một phen bắt lại, tay phải vung, tư thái phong lưu tuấn lãng, thế nhưng hạ thủ lại không chút lưu tình, chiêu nào cũng hạ sát thủ. Rắn bạc bò ngay phía trước đều bị mảnh băng rất nhỏ trực tiếp đâm vào 7 tấc, bị gắt gao ghim ở trên mặt đất. Động tác y cực nhanh, thậm chí thấy không rõ, không quá nửa phút, toàn bộ huyệt động trống trải, trong không khí lạnh như băng tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Kỳ Bạch cau mũi, hắn không thích mùi máu tươi cho lắm.
Thứ rắn bạc này cũng đã thành tinh, Việt Kha lộ thân thủ như vậy, đám rắn bạc còn lại liền luẩn quẩn không tiến, ngoe nguẩy thân mình, chỉ mở to đôi mắt bích, như hổ rình mồi nhìn một đám ‘Con mồi’ trước mắt chúng.
Kỳ Bạch liếc nhìn đám rắn bạc bị chấn nhiếp, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đoàn người Vọng Thủy thành. Không biết có phải sợ Việt Kha hay không, mấy con rắn bạc kia vẫn chưa công kích họ, ngược lại là đi đường vòng đến chỗ đoàn người Vọng Thủy thành.
“Niên thiếu gia, rất tiếc, các người chỉ có thể trông cậy vào Việt Kha.” Kỳ Bạch không thích che che lấp lấp, nói sự thật sáng tỏ, “Nếu không có Việt Kha, tôi tin các người rất nhanh sẽ bị bọn rắn này ăn vào bụng!”
Nói đến đây, ánh mắt hắn híp lại, đáy mắt lóe lưu quang, cười giống như hồ ly, “Cho dù là thuê một bảo vệ, cũng phải trả thù lao, các người có thể cho bọn tôi thù lao gì?”
Thâm Niên hơi hơi cắn răng, sau đó hỏi, “Cậu muốn cái gì?” Ngữ khí rất bình tĩnh.
Kỳ Bạch tựa đầu trên vai Việt Kha, để đối phương niết tay hắn thưởng thức, nói, “Tôi muốn cái gì, anh hẳn là biết chứ?” Vốn hắn còn đang suy nghĩ, đại chiến một trận cùng đoàn người Vọng Thủy thành chỉ sợ là tránh không được, thế nhưng không đoán được sau đó sẽ xảy ra việc này, ngược lại khiến tình huống trở nên có lợi đối với bọn họ. Quả nhiên, vận khí cũng là một loại thực lực.
Thâm Niên ẩn mặt tại chỗ tối, thấy không rõ vẻ mặt của anh ta, thế nhưng dự đoán cũng không phải tốt, cho dù ngữ khí anh ta bình tĩnh. Làm thiên chi kiêu tử, non nửa đời anh ta còn chưa từng ngã đau đến như vậy, thế nhưng, có không cam tâm thì sao nào? Thất bại chính là thất bại, Thâm Niên anh ta không phải kẻ không chịu nhận thua.
“Năng lực không bằng người mà!” Anh ta cúi đầu than một tiếng, nói, “Năng lượng đó, các người có thể lấy, bọn tôi sẽ không tranh chấp? Như thế, đã thỏa mãn cậu chưa?”
Anh ta quang minh như vậy, thoải mái nhận mình thất bại, Kỳ Bạch ngược lại sửng sốt, còn không đợi hắn nói cái gì, Thâm Niên lại cười nói, “Đúng rồi, tôi rất vừa ý cậu a? Kỳ Bạch, có muốn vứt bỏ cái tên người tình khó hiểu bên cạnh cậu kia, chuyển qua ôm ấp của tôi hay không. Tôi vừa ôn nhu lại săn sóc, chính yếu là tôi có thể để cho cậu đè, chứ không như người khác đè cậu.” Anh ta tự tiến cử tự chấm điểm.
Đoàn người Mạc Kỳ cùng Kỳ Bạch đều nghẹn họng nhìn trân trối, trái lại đoàn người Vọng Thủy thành, lại là đem mặt chôn vùi – tên đó, bọn họ không quen biết nha!
Kỳ Bạch nói Việt Kha buông mình xuống, bỏ qua sự đầy người hắc khí không vui của y, chỉ vào đóa sen lam chỗ trung ương nói, “Em muốn cái kia.”
Từ sự kiêng kị vừa rồi mấy con rắn bạc đối với Việt Kha, lại nghĩ đến bọn họ nói hai loại năng lượng này tính chất tương khắc, hắn liền nghĩ, có phải Việt Kha đã ăn vào một khối năng lượng thì có thể lấy được khối năng lượng kia hay không. Đương nhiên, không thấy hiện thực, ai cũng không nói chính xác được.
Việt Kha nói là mất đi lý trí, thế nhưng ngoại trừ khí tức càng thêm cường đại, càng thêm ít lời trầm mặc, càng thêm thị huyết, càng thêm điên cuồng, ánh mắt biến đỏ ra, Kỳ Bạch không thấy có cái gì khác biệt, y vẫn có thể nghe hiểu ý hắn nói, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn lên tiếng. Nếu là bọn Mạc Kỳ, y sẽ trực tiếp dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn bọn họ chằm chằm.
Trong mắt Việt Kha, nếu không phải Kỳ Bạch, y đã sớm xé nát những người này, y ức chế không nổi sát ý từ đáy lòng mình, cũng không muốn ức chế. Chỉ là Kỳ Bạch không thích y làm như vậy, y cũng chỉ có thể thuận theo, tuy rằng chính y rất mất hứng.
Việt Kha đi vào giữa, tất cả mọi người là ngóng trông theo dõi y, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi chút. Khi y bị lớp chắn trong suốt chặn ở bên ngoài, bọn họ theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, có người thất vọng, có người cười nhạo, càng có người sung sướng khi người khác gặp họa.
Kỳ Bạch có chút thất vọng, xem ra ý tưởng của hắn là sai.
Viên đạn của súng là đặc chế, uy lực rất lớn, cho dù là kim cương, cũng có thể bị một phát súng của hắn bắn xuyên. Quỹ tích của viên đạn mắt thường khó có thể nắm bắt, giữa không trung lại đột nhiên lấy một điểm trung tâm từ đó tản ra từng đợt gợn sóng, là một hình bán nguyệt, bao bọc núi băng cùng với đóa hoa sen nở rộ ở trong đó.
“Đinh đang”
Xác đạn màu bạc rơi xuống đất.
Thấy thế, Thâm Niên vốn còn có chút căng thẳng nhẹ nhàng thở ra, chợt trên mặt liền mang theo ý cười, hai tay khoanh trước ngực, ngón trỏ lấy tần suất nhàn nhã tản mạn gõ trên cánh tay. Những người khác của Vọng Thủy thành cũng lau mồ hôi lạnh, lúc này ánh mắt ân ẩn mang theo chế giễu, dường như đang nói: để xem mấy người có biện pháp gì nào?
Kỳ Bạch sắc mặt không biến, trong lòng âm thầm tự hỏi. Năng lượng thuộc tính hỏa kia bị một rừng Dây Lửa biến dị trấn thủ, nếu năng lượng băng tính này dễ dàng lấy được như vậy, hắn mới là cảm thấy không bình thường. Xem ra, đóa sen lam đó cũng giống như Dây Lửa, đều là trấn thủ năng lượng.
Kỳ Bạch cân nhắc, nói Mạc Kỳ đưa súng cho hắn, sau đó…
Ế?
“Sao lại nặng như vậy?” Hai tay cố hết sức cầm suýt nữa khiến hắn gặp đại hạn ngã bị thương, Kỳ Bạch có chút khí tức không ổn hỏi.
Mạc Kỳ ngượng ngùng cười, “Khí lực của tôi so với người thường hơi lớn hơn một chút!”
Thế này mà là ‘hơi’ á!
Kỳ Bạch âm thầm khinh bỉ, trên tay buông lỏng, Việt Kha một tay nhận súng qua, một tay còn lại vẫn vững vàng ôm hắn. Kỳ Bạch thở hổn hển hai cái, sau đó rất giật mình nhìn Việt Kha thuần thục nã súng liên tiếp lên không trung. Động tác y nâng súng bắn lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, cằm dưới nghiến chặt, trên mặt ngũ quan rõ ràng, từ bên cạnh nhìn qua cực kỳ tuấn lãng, rất có khí khái nam tử, chính yếu là, rất gợi cảm!
Kỳ Bạch có chút ngượng ngùng, chỉ là da mặt dày, mạt ý xấu hổ kia không biểu hiện ra được.
Kỳ Bạch vẫn cho rằng vũ khí của Việt Kha chỉ là kiếm, nhưng không ngờ kỹ thuật bắn súng của y cũng tinh diệu như thế, phải biết quỹ tích mấy viên đạn y bắn ra hoàn toàn là một đường.
“Kỹ thuật bắn của tôi là do sếp dạy đó!” Dường như không hài lòng khi thấy Kỳ Bạch khiếp sợ, Mạc Kỳ lại bồi thêm một câu.
Việt Kha tổng cộng bắn ra bốn phát súng, chỉ thấy vô số gợn sóng tản ra giữa không trung, toàn bộ lớp màng chắn trong suốt kịch liệt run rẩy, khiến cả sơn động đều giống như gặp địa chấn. Cuối cùng, lại yên lặng, lớp màng chắn trong suốt kia vẫn vững vàng che chở đóa sen lam ở trung tâm.
Không ai chú ý thấy, tốc độ xoay tròn của đóa sen lam kia bỗng nhiên nhanh hơn, mùi hương thanh nhã càng ngày càng tràn ngập toàn bộ huyệt động.
“A!”
Kỳ Bạch đột nhiên cảm giác chân có chút thoát lực, cả người không tự chủ ngã lên mặt đất, lại được cánh tay sắt trên thắt lưng vững vàng ôm lấy, mới không khiến hắn ngồi bệt xuống đất.
“Làm sao thế này?” Sự vô lực kia như là từ trong xương cốt truyền ra, người bên trong huyệt động liên tiếp ‘uỵch uỵch’ té trên mặt đất.
Xung quanh truyền đến tiếng loài bò sát bò cực nhanh trên mặt đất, còn hỗn độn chút âm thanh ‘khè khè’ quen thuộc. Nếu là đời trước, tiếng nhẹ như thế Kỳ Bạch sẽ không nghe thấy, thế nhưng hiện tại lại nghe rõ ràng, cũng khiến da đầu hắn run lên.
“Rắn, rắn! Rất nhiều rắn!” Một tiếng thét chói tai, mang theo bối rối.
Nếu là một hai con, người nơi này đều đã từng lên núi đao xuống biển lửa, sẽ không thấy sao cả, thế nhưng hiện tại lại là cả biển dày đặc, gần trong gang tấc, đều là loại rắn nhỏ không quá ba mét, thân thể nhỏ gầy, bọn họ giống như lạc vào ổ rắn vậy, khiến mồ hôi lạnh rỉ ra, da đầu run lên. Loại rắn nhỏ này không quá ba mét, cỡ như ngón trỏ bàn, toàn thân màu bạc, khè cái lưỡi đỏ máu, phía trên là tròng mắt màu xanh biếc, làm người ta dựng tóc gáy.
Huyệt động này trên bốn vách tường đều là động nhỏ rậm rạp như tổ ong, chỉ là bị băng phủ, thấy không rõ mà thôi. Hiện tại trong những cái động nhỏ đó từng đàn rắn chui ra, lớp băng khá dày kia ngăn không được chúng nó, phá băng mà ra.
Hiện nay, bọn họ đều tứ chi vô lực, giống như đứa trẻ nhỏ, không còn sức trói cả gà, chỉ còn biết trơ mắt nhìn xâm lược. Nếu như thứ rắn bạc đó bò đến, bọn họ chỉ còn một đường chết. Mọi người đều hoảng sợ, tuy rằng không thể động đậy, lại là theo bản năng chuyển động đến phía trung tâm.
Kỳ Bạch được Việt Kha ôm, tứ chi cũng vô lực, dưới tình huống rét lạnh như thế, trên chóp mũi hắn nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh lớn, sắc mặt khó coi.
Hắn theo bản năng siết chặt xiêm y trong tay, đột nhiên phản ứng, quay phắt đầu lại, ánh mắt kinh ngạc rơi xuống Việt Kha. Mọi người đều tê liệt ngã xuống đất, chỉ có mình y vẫn đứng thẳng như cây tùng, đôi mắt đỏ như tỏa sáng nghiêm túc nhìn hắn.
“Anh… anh không sao?” Kỳ Bạch hiếm khi nói một câu ngu xuẩn, Việt Kha không bị đến ảnh hưởng là quá rõ ràng rồi còn gì.
Kỳ Bạch hậu tri hậu giác phản ứng lại, nhoẻn miệng cười, cảm thấy như được buông lỏng một hơi. Hắn tín nhiệm y như thế đấy, cho dù trong thời điểm nguy cấp, chỉ cần có y ở đây, hắn liền tin mình sẽ không sao.
Đột nhiên cách đó không xa truyền đến vài tiếng kêu to, sau đó là giọng của Thâm Niên, “Việt tướng quân,…” Anh ta gọi vậy không còn nghi ngờ gì là đang yếu thế, nhưng sự kiêu ngạo của anh ta lại không cho phép cúi đầu, bởi vậy chỉ kêu một tiếng, rốt cuộc vẫn nói không nên lời cầu cứu.
Kỳ Bạch nói Việt Kha ôm lấy hắn, lúc này mới thấy đám rắn bạc kia đã bò đến bên cạnh bọn họ, cặp mắt màu xanh biếc tràn đầy băng lãnh, cũng khó trách Thâm Niên yếu thế.
So sánh với thể diện, Thâm Niên biết bên nào nặng, bên nào nhẹ, chết thì ngay cả thể diện cũng không có, thế nhưng người này vốn cao ngạo, có thể yếu thế là chứng tỏ đã đến cực hạn, chỉ là Việt Kha có cứu họ hay không, trong lòng anh ta lại không có nắm chắc.
Đám rắn bạc thấy họ giống như là mèo gặp chuột, mở ra răng nanh sắc bén, cắn về phía bọn họ, trong nhất thời, mọi người đều nhắm mắt không dám nhìn thẳng.
“Phốc”“Phốc”
Mấy khối băng nhỏ vụn trực tiếp bắn đến cắn đúng tấc trên thân rắn bạc, vị trí đó, không sai chút nào. Vài giọt lạnh lẽo máu rơi xuống trên mặt Thâm Niên, trong lòng anh ta hốt hoảng nảy ra một ý niệm: Máu của rắn bạc là băng!
Việt Kha một quyền đánh nát khối băng trên mặt đất, một phen bắt lại, tay phải vung, tư thái phong lưu tuấn lãng, thế nhưng hạ thủ lại không chút lưu tình, chiêu nào cũng hạ sát thủ. Rắn bạc bò ngay phía trước đều bị mảnh băng rất nhỏ trực tiếp đâm vào tấc, bị gắt gao ghim ở trên mặt đất. Động tác y cực nhanh, thậm chí thấy không rõ, không quá nửa phút, toàn bộ huyệt động trống trải, trong không khí lạnh như băng tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Kỳ Bạch cau mũi, hắn không thích mùi máu tươi cho lắm.
Thứ rắn bạc này cũng đã thành tinh, Việt Kha lộ thân thủ như vậy, đám rắn bạc còn lại liền luẩn quẩn không tiến, ngoe nguẩy thân mình, chỉ mở to đôi mắt bích, như hổ rình mồi nhìn một đám ‘Con mồi’ trước mắt chúng.
Kỳ Bạch liếc nhìn đám rắn bạc bị chấn nhiếp, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đoàn người Vọng Thủy thành. Không biết có phải sợ Việt Kha hay không, mấy con rắn bạc kia vẫn chưa công kích họ, ngược lại là đi đường vòng đến chỗ đoàn người Vọng Thủy thành.
“Niên thiếu gia, rất tiếc, các người chỉ có thể trông cậy vào Việt Kha.” Kỳ Bạch không thích che che lấp lấp, nói sự thật sáng tỏ, “Nếu không có Việt Kha, tôi tin các người rất nhanh sẽ bị bọn rắn này ăn vào bụng!”
Nói đến đây, ánh mắt hắn híp lại, đáy mắt lóe lưu quang, cười giống như hồ ly, “Cho dù là thuê một bảo vệ, cũng phải trả thù lao, các người có thể cho bọn tôi thù lao gì?”
Thâm Niên hơi hơi cắn răng, sau đó hỏi, “Cậu muốn cái gì?” Ngữ khí rất bình tĩnh.
Kỳ Bạch tựa đầu trên vai Việt Kha, để đối phương niết tay hắn thưởng thức, nói, “Tôi muốn cái gì, anh hẳn là biết chứ?” Vốn hắn còn đang suy nghĩ, đại chiến một trận cùng đoàn người Vọng Thủy thành chỉ sợ là tránh không được, thế nhưng không đoán được sau đó sẽ xảy ra việc này, ngược lại khiến tình huống trở nên có lợi đối với bọn họ. Quả nhiên, vận khí cũng là một loại thực lực.
Thâm Niên ẩn mặt tại chỗ tối, thấy không rõ vẻ mặt của anh ta, thế nhưng dự đoán cũng không phải tốt, cho dù ngữ khí anh ta bình tĩnh. Làm thiên chi kiêu tử, non nửa đời anh ta còn chưa từng ngã đau đến như vậy, thế nhưng, có không cam tâm thì sao nào? Thất bại chính là thất bại, Thâm Niên anh ta không phải kẻ không chịu nhận thua.
“Năng lực không bằng người mà!” Anh ta cúi đầu than một tiếng, nói, “Năng lượng đó, các người có thể lấy, bọn tôi sẽ không tranh chấp? Như thế, đã thỏa mãn cậu chưa?”
Anh ta quang minh như vậy, thoải mái nhận mình thất bại, Kỳ Bạch ngược lại sửng sốt, còn không đợi hắn nói cái gì, Thâm Niên lại cười nói, “Đúng rồi, tôi rất vừa ý cậu a? Kỳ Bạch, có muốn vứt bỏ cái tên người tình khó hiểu bên cạnh cậu kia, chuyển qua ôm ấp của tôi hay không. Tôi vừa ôn nhu lại săn sóc, chính yếu là tôi có thể để cho cậu đè, chứ không như người khác đè cậu.” Anh ta tự tiến cử tự chấm điểm.
Đoàn người Mạc Kỳ cùng Kỳ Bạch đều nghẹn họng nhìn trân trối, trái lại đoàn người Vọng Thủy thành, lại là đem mặt chôn vùi – tên đó, bọn họ không quen biết nha!
Kỳ Bạch nói Việt Kha buông mình xuống, bỏ qua sự đầy người hắc khí không vui của y, chỉ vào đóa sen lam chỗ trung ương nói, “Em muốn cái kia.”
Từ sự kiêng kị vừa rồi mấy con rắn bạc đối với Việt Kha, lại nghĩ đến bọn họ nói hai loại năng lượng này tính chất tương khắc, hắn liền nghĩ, có phải Việt Kha đã ăn vào một khối năng lượng thì có thể lấy được khối năng lượng kia hay không. Đương nhiên, không thấy hiện thực, ai cũng không nói chính xác được.
Việt Kha nói là mất đi lý trí, thế nhưng ngoại trừ khí tức càng thêm cường đại, càng thêm ít lời trầm mặc, càng thêm thị huyết, càng thêm điên cuồng, ánh mắt biến đỏ ra, Kỳ Bạch không thấy có cái gì khác biệt, y vẫn có thể nghe hiểu ý hắn nói, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn lên tiếng. Nếu là bọn Mạc Kỳ, y sẽ trực tiếp dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn bọn họ chằm chằm.
Trong mắt Việt Kha, nếu không phải Kỳ Bạch, y đã sớm xé nát những người này, y ức chế không nổi sát ý từ đáy lòng mình, cũng không muốn ức chế. Chỉ là Kỳ Bạch không thích y làm như vậy, y cũng chỉ có thể thuận theo, tuy rằng chính y rất mất hứng.
Việt Kha đi vào giữa, tất cả mọi người là ngóng trông theo dõi y, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi chút. Khi y bị lớp chắn trong suốt chặn ở bên ngoài, bọn họ theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, có người thất vọng, có người cười nhạo, càng có người sung sướng khi người khác gặp họa.
Kỳ Bạch có chút thất vọng, xem ra ý tưởng của hắn là sai.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Viên đạn của súng là đặc chế, uy lực rất lớn, cho dù là kim cương, cũng có thể bị một phát súng của hắn bắn xuyên. Quỹ tích của viên đạn mắt thường khó có thể nắm bắt, giữa không trung lại đột nhiên lấy một điểm trung tâm từ đó tản ra từng đợt gợn sóng, là một hình bán nguyệt, bao bọc núi băng cùng với đóa hoa sen nở rộ ở trong đó.
“Đinh đang”
Xác đạn màu bạc rơi xuống đất.
Thấy thế, Thâm Niên vốn còn có chút căng thẳng nhẹ nhàng thở ra, chợt trên mặt liền mang theo ý cười, hai tay khoanh trước ngực, ngón trỏ lấy tần suất nhàn nhã tản mạn gõ trên cánh tay. Những người khác của Vọng Thủy thành cũng lau mồ hôi lạnh, lúc này ánh mắt ân ẩn mang theo chế giễu, dường như đang nói: để xem mấy người có biện pháp gì nào?
Kỳ Bạch sắc mặt không biến, trong lòng âm thầm tự hỏi. Năng lượng thuộc tính hỏa kia bị một rừng Dây Lửa biến dị trấn thủ, nếu năng lượng băng tính này dễ dàng lấy được như vậy, hắn mới là cảm thấy không bình thường. Xem ra, đóa sen lam đó cũng giống như Dây Lửa, đều là trấn thủ năng lượng.
Kỳ Bạch cân nhắc, nói Mạc Kỳ đưa súng cho hắn, sau đó…
Ế?
“Sao lại nặng như vậy?” Hai tay cố hết sức cầm suýt nữa khiến hắn gặp đại hạn ngã bị thương, Kỳ Bạch có chút khí tức không ổn hỏi.
Mạc Kỳ ngượng ngùng cười, “Khí lực của tôi so với người thường hơi lớn hơn một chút!”
Thế này mà là ‘hơi’ á!
Kỳ Bạch âm thầm khinh bỉ, trên tay buông lỏng, Việt Kha một tay nhận súng qua, một tay còn lại vẫn vững vàng ôm hắn. Kỳ Bạch thở hổn hển hai cái, sau đó rất giật mình nhìn Việt Kha thuần thục nã súng liên tiếp lên không trung. Động tác y nâng súng bắn lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, cằm dưới nghiến chặt, trên mặt ngũ quan rõ ràng, từ bên cạnh nhìn qua cực kỳ tuấn lãng, rất có khí khái nam tử, chính yếu là, rất gợi cảm!
Kỳ Bạch có chút ngượng ngùng, chỉ là da mặt dày, mạt ý xấu hổ kia không biểu hiện ra được.
Kỳ Bạch vẫn cho rằng vũ khí của Việt Kha chỉ là kiếm, nhưng không ngờ kỹ thuật bắn súng của y cũng tinh diệu như thế, phải biết quỹ tích mấy viên đạn y bắn ra hoàn toàn là một đường.
“Kỹ thuật bắn của tôi là do sếp dạy đó!” Dường như không hài lòng khi thấy Kỳ Bạch khiếp sợ, Mạc Kỳ lại bồi thêm một câu.
Việt Kha tổng cộng bắn ra bốn phát súng, chỉ thấy vô số gợn sóng tản ra giữa không trung, toàn bộ lớp màng chắn trong suốt kịch liệt run rẩy, khiến cả sơn động đều giống như gặp địa chấn. Cuối cùng, lại yên lặng, lớp màng chắn trong suốt kia vẫn vững vàng che chở đóa sen lam ở trung tâm.
Không ai chú ý thấy, tốc độ xoay tròn của đóa sen lam kia bỗng nhiên nhanh hơn, mùi hương thanh nhã càng ngày càng tràn ngập toàn bộ huyệt động.
“A!”
Kỳ Bạch đột nhiên cảm giác chân có chút thoát lực, cả người không tự chủ ngã lên mặt đất, lại được cánh tay sắt trên thắt lưng vững vàng ôm lấy, mới không khiến hắn ngồi bệt xuống đất.
“Làm sao thế này?” Sự vô lực kia như là từ trong xương cốt truyền ra, người bên trong huyệt động liên tiếp ‘uỵch uỵch’ té trên mặt đất.
Xung quanh truyền đến tiếng loài bò sát bò cực nhanh trên mặt đất, còn hỗn độn chút âm thanh ‘khè khè’ quen thuộc. Nếu là đời trước, tiếng nhẹ như thế Kỳ Bạch sẽ không nghe thấy, thế nhưng hiện tại lại nghe rõ ràng, cũng khiến da đầu hắn run lên.
“Rắn, rắn! Rất nhiều rắn!” Một tiếng thét chói tai, mang theo bối rối.
Nếu là một hai con, người nơi này đều đã từng lên núi đao xuống biển lửa, sẽ không thấy sao cả, thế nhưng hiện tại lại là cả biển dày đặc, gần trong gang tấc, đều là loại rắn nhỏ không quá ba mét, thân thể nhỏ gầy, bọn họ giống như lạc vào ổ rắn vậy, khiến mồ hôi lạnh rỉ ra, da đầu run lên. Loại rắn nhỏ này không quá ba mét, cỡ như ngón trỏ bàn, toàn thân màu bạc, khè cái lưỡi đỏ máu, phía trên là tròng mắt màu xanh biếc, làm người ta dựng tóc gáy.
Huyệt động này trên bốn vách tường đều là động nhỏ rậm rạp như tổ ong, chỉ là bị băng phủ, thấy không rõ mà thôi. Hiện tại trong những cái động nhỏ đó từng đàn rắn chui ra, lớp băng khá dày kia ngăn không được chúng nó, phá băng mà ra.
Hiện nay, bọn họ đều tứ chi vô lực, giống như đứa trẻ nhỏ, không còn sức trói cả gà, chỉ còn biết trơ mắt nhìn xâm lược. Nếu như thứ rắn bạc đó bò đến, bọn họ chỉ còn một đường chết. Mọi người đều hoảng sợ, tuy rằng không thể động đậy, lại là theo bản năng chuyển động đến phía trung tâm.
Kỳ Bạch được Việt Kha ôm, tứ chi cũng vô lực, dưới tình huống rét lạnh như thế, trên chóp mũi hắn nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh lớn, sắc mặt khó coi.
Hắn theo bản năng siết chặt xiêm y trong tay, đột nhiên phản ứng, quay phắt đầu lại, ánh mắt kinh ngạc rơi xuống Việt Kha. Mọi người đều tê liệt ngã xuống đất, chỉ có mình y vẫn đứng thẳng như cây tùng, đôi mắt đỏ như tỏa sáng nghiêm túc nhìn hắn.
“Anh… anh không sao?” Kỳ Bạch hiếm khi nói một câu ngu xuẩn, Việt Kha không bị đến ảnh hưởng là quá rõ ràng rồi còn gì.
Kỳ Bạch hậu tri hậu giác phản ứng lại, nhoẻn miệng cười, cảm thấy như được buông lỏng một hơi. Hắn tín nhiệm y như thế đấy, cho dù trong thời điểm nguy cấp, chỉ cần có y ở đây, hắn liền tin mình sẽ không sao.
Đột nhiên cách đó không xa truyền đến vài tiếng kêu to, sau đó là giọng của Thâm Niên, “Việt tướng quân,…” Anh ta gọi vậy không còn nghi ngờ gì là đang yếu thế, nhưng sự kiêu ngạo của anh ta lại không cho phép cúi đầu, bởi vậy chỉ kêu một tiếng, rốt cuộc vẫn nói không nên lời cầu cứu.
Kỳ Bạch nói Việt Kha ôm lấy hắn, lúc này mới thấy đám rắn bạc kia đã bò đến bên cạnh bọn họ, cặp mắt màu xanh biếc tràn đầy băng lãnh, cũng khó trách Thâm Niên yếu thế.
So sánh với thể diện, Thâm Niên biết bên nào nặng, bên nào nhẹ, chết thì ngay cả thể diện cũng không có, thế nhưng người này vốn cao ngạo, có thể yếu thế là chứng tỏ đã đến cực hạn, chỉ là Việt Kha có cứu họ hay không, trong lòng anh ta lại không có nắm chắc.
Đám rắn bạc thấy họ giống như là mèo gặp chuột, mở ra răng nanh sắc bén, cắn về phía bọn họ, trong nhất thời, mọi người đều nhắm mắt không dám nhìn thẳng.
“Phốc”“Phốc”
Mấy khối băng nhỏ vụn trực tiếp bắn đến cắn đúng 7 tấc trên thân rắn bạc, vị trí đó, không sai chút nào. Vài giọt lạnh lẽo máu rơi xuống trên mặt Thâm Niên, trong lòng anh ta hốt hoảng nảy ra một ý niệm: Máu của rắn bạc là băng!
Việt Kha một quyền đánh nát khối băng trên mặt đất, một phen bắt lại, tay phải vung, tư thái phong lưu tuấn lãng, thế nhưng hạ thủ lại không chút lưu tình, chiêu nào cũng hạ sát thủ. Rắn bạc bò ngay phía trước đều bị mảnh băng rất nhỏ trực tiếp đâm vào 7 tấc, bị gắt gao ghim ở trên mặt đất. Động tác y cực nhanh, thậm chí thấy không rõ, không quá nửa phút, toàn bộ huyệt động trống trải, trong không khí lạnh như băng tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.
Kỳ Bạch cau mũi, hắn không thích mùi máu tươi cho lắm.
Thứ rắn bạc này cũng đã thành tinh, Việt Kha lộ thân thủ như vậy, đám rắn bạc còn lại liền luẩn quẩn không tiến, ngoe nguẩy thân mình, chỉ mở to đôi mắt bích, như hổ rình mồi nhìn một đám ‘Con mồi’ trước mắt chúng.
Kỳ Bạch liếc nhìn đám rắn bạc bị chấn nhiếp, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đoàn người Vọng Thủy thành. Không biết có phải sợ Việt Kha hay không, mấy con rắn bạc kia vẫn chưa công kích họ, ngược lại là đi đường vòng đến chỗ đoàn người Vọng Thủy thành.
“Niên thiếu gia, rất tiếc, các người chỉ có thể trông cậy vào Việt Kha.” Kỳ Bạch không thích che che lấp lấp, nói sự thật sáng tỏ, “Nếu không có Việt Kha, tôi tin các người rất nhanh sẽ bị bọn rắn này ăn vào bụng!”
Nói đến đây, ánh mắt hắn híp lại, đáy mắt lóe lưu quang, cười giống như hồ ly, “Cho dù là thuê một bảo vệ, cũng phải trả thù lao, các người có thể cho bọn tôi thù lao gì?”
Thâm Niên hơi hơi cắn răng, sau đó hỏi, “Cậu muốn cái gì?” Ngữ khí rất bình tĩnh.
Kỳ Bạch tựa đầu trên vai Việt Kha, để đối phương niết tay hắn thưởng thức, nói, “Tôi muốn cái gì, anh hẳn là biết chứ?” Vốn hắn còn đang suy nghĩ, đại chiến một trận cùng đoàn người Vọng Thủy thành chỉ sợ là tránh không được, thế nhưng không đoán được sau đó sẽ xảy ra việc này, ngược lại khiến tình huống trở nên có lợi đối với bọn họ. Quả nhiên, vận khí cũng là một loại thực lực.
Thâm Niên ẩn mặt tại chỗ tối, thấy không rõ vẻ mặt của anh ta, thế nhưng dự đoán cũng không phải tốt, cho dù ngữ khí anh ta bình tĩnh. Làm thiên chi kiêu tử, non nửa đời anh ta còn chưa từng ngã đau đến như vậy, thế nhưng, có không cam tâm thì sao nào? Thất bại chính là thất bại, Thâm Niên anh ta không phải kẻ không chịu nhận thua.
“Năng lực không bằng người mà!” Anh ta cúi đầu than một tiếng, nói, “Năng lượng đó, các người có thể lấy, bọn tôi sẽ không tranh chấp? Như thế, đã thỏa mãn cậu chưa?”
Anh ta quang minh như vậy, thoải mái nhận mình thất bại, Kỳ Bạch ngược lại sửng sốt, còn không đợi hắn nói cái gì, Thâm Niên lại cười nói, “Đúng rồi, tôi rất vừa ý cậu a? Kỳ Bạch, có muốn vứt bỏ cái tên người tình khó hiểu bên cạnh cậu kia, chuyển qua ôm ấp của tôi hay không. Tôi vừa ôn nhu lại săn sóc, chính yếu là tôi có thể để cho cậu đè, chứ không như người khác đè cậu.” Anh ta tự tiến cử tự chấm điểm.
Đoàn người Mạc Kỳ cùng Kỳ Bạch đều nghẹn họng nhìn trân trối, trái lại đoàn người Vọng Thủy thành, lại là đem mặt chôn vùi – tên đó, bọn họ không quen biết nha!
Kỳ Bạch nói Việt Kha buông mình xuống, bỏ qua sự đầy người hắc khí không vui của y, chỉ vào đóa sen lam chỗ trung ương nói, “Em muốn cái kia.”
Từ sự kiêng kị vừa rồi mấy con rắn bạc đối với Việt Kha, lại nghĩ đến bọn họ nói hai loại năng lượng này tính chất tương khắc, hắn liền nghĩ, có phải Việt Kha đã ăn vào một khối năng lượng thì có thể lấy được khối năng lượng kia hay không. Đương nhiên, không thấy hiện thực, ai cũng không nói chính xác được.
Việt Kha nói là mất đi lý trí, thế nhưng ngoại trừ khí tức càng thêm cường đại, càng thêm ít lời trầm mặc, càng thêm thị huyết, càng thêm điên cuồng, ánh mắt biến đỏ ra, Kỳ Bạch không thấy có cái gì khác biệt, y vẫn có thể nghe hiểu ý hắn nói, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn lên tiếng. Nếu là bọn Mạc Kỳ, y sẽ trực tiếp dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn bọn họ chằm chằm.
Trong mắt Việt Kha, nếu không phải Kỳ Bạch, y đã sớm xé nát những người này, y ức chế không nổi sát ý từ đáy lòng mình, cũng không muốn ức chế. Chỉ là Kỳ Bạch không thích y làm như vậy, y cũng chỉ có thể thuận theo, tuy rằng chính y rất mất hứng.
Việt Kha đi vào giữa, tất cả mọi người là ngóng trông theo dõi y, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi chút. Khi y bị lớp chắn trong suốt chặn ở bên ngoài, bọn họ theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, có người thất vọng, có người cười nhạo, càng có người sung sướng khi người khác gặp họa.
Kỳ Bạch có chút thất vọng, xem ra ý tưởng của hắn là sai.