Tân niên qua đi, khoảngthời gian này Kỳ Bạch gần như mỗi ngày đều lao lực tâm tư làm đồ ăn ngon, chẳng những là Việt Kha, ngay cả chính hắn cũng béo không chỉ một vòng.
Nhéo nhéo cái bụng toàn thịt mềm, Kỳ Bạch thở dài một hơi.
Tám khối cơ bụng của hắn…
Được rồi, ngay từ đầu cơ bụng gì đó hắn đều không có. Hơn nữa, hắn còn đang trưởng thành, ăn nhiều mới có sức.
Qua 15 tháng giêng, Việt Kha tiếp tục bắt đầu đi sớm về muộn, mà Kỳ Bạch bắt đầu cả ngày cả đêm ở trong phòng thí nghiệm. Hắn đã xem xong tất cả bút ký Chu lão cho hắn, trong đầu cũng có rất nhiều phương thuốc, chỉ là không biết hữu dụng không, hiện giờ có thời gian trừ ăn uống các thứ bắt buộc ra cả ngày đều giam mình ở phòng thí nghiệm.
Không ngừng phối chế thuốc, không ngừng thí nghiệm, lại không ngừng phủ định, khiến hắn cả người đều khó chịu.
“A, vì sao không được?”
Nhìn con chuột bạch nhỏ bên trong vốn ngoan ngoãn giờ đang nhe nanh, hai mắt đỏ hồng, không ngừng va vào lồng sắt, thậm chí còn dùng móng vuốt tự mình hại mình, ở trên thân cào ra từng vết máu.
Kỳ Bạch xoa bóp đầu mình, mái tóc đã vài ngày không được chăm sóc nhếch lên cao cao, hai ánh mắt hiện lên quầng thâm mắt thật dày, bộ dáng mất tinh thần.
Hắn phối trí các loại phương thuốc trong đầu ra, nhưng lại không có một cái hữu dụng.
“Không được, phải bình tĩnh.”
Kỳ Bạch âm thầm nhắc nhở bản thân, hít dài một hơi, hắn bắt đầu làm rõ suy nghĩ trong đầu mình.
“Năng lực giả sở dĩ dễ nóng nảy dễ nổi giận, là vì dược tề vào trong cơ thể bọn họ sinh ra phản ứng hoá học, hình thành một loại khác tên là nhân tố nóng nảy, dần dà bị nó ảnh hưởng, năng lực giả sẽ điên cuồng. Muốn giải quyết vấn đề này chỉ cần gạt bỏ nhân tố nóng nảy đi là ok, nhưng, một vấn đề khác lại sinh ra, phải giải quyết thế nào?”
“Mỗi một loại dược liệu mình đều phân tích rõ ràng đặc tính, rõ ràng phương thuốc của mình không có vấn đề, nhưng vì sao chỉ có thể khiến nó hơi bình tĩnh, mà không thể hoàn toàn giải quyết chứ?”
“A, không được, muốn điên rồi!”
Kỳ Bạch ôm đầu kêu to, hắn rốt cuộc hiểu được lời thầy nói, dược thảo bất đồng ở một chỗ cho dù chỉ là liều lượng khác nhau cũng có thể sinh ra hiệu quả khác biệt. Mà hiện tại, bên trong dược tề năng lực giả dùng có hơn một ngàn loại dược thảo, hỗn hợp khác biệt có thể có hiệu dụng khác biệt, nhiều dược thảo như vậy hỗn hợp cùng một chỗ, sau đó sinh ra táo bạo nhân tố. Có thể nghĩ, nó đến tột cùng khó giải quyết cỡ nào.
Kỳ Bạch bình tĩnh một chút, lại lấy ra bút ký Chu lão cho hắn bắt đầu soạt soạt lật.
Cho dù bản thân có máy gian lận, thế nhưng Chu lão trải nghiệm nhiều năm như vậy, hiểu biết đối với dược thảo lại vượt xa Kỳ Bạch.
“Phương thuốc thầy cho, chỉ có thể khắc chế bọn họ, như vậy nếu thêm chút băng sương thảo, ngọc long tâm…” Dược tề vốn là do Chu lão phối trí, hiểu biết về nó lý giải tự nhiên phải siêu việt hơn những người khác. Hơn nữa lão nghiên cứu nhiều năm như vậy, phương thuốc phối chế ra không sai biệt gì so với phương thuốc mà dị năng của Kỳ Bạch cho hắn, điều này cũng khiến Kỳ Bạch càng thêm bội phục.
Bình thường Kỳ Bạch đều là đến chỗ Chu lão cùng lão nghiên cứu, nhưng hôm nay bởi vì Chu lão có việc, hắn chỉ có thể về nhà tự mình cân nhắc.
Kỳ Bạch không ngừng mà cải thiện phương thuốc, sau đó cầm dược thảo bắt đầu phối trí, lại viên thuốc được phối trí xong cho chuột bạch đã dùng dược tề ăn vào, lại quan sát nó phản ứng.
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Bạch cứ như thế lặp lại động tác này.
Lúc Việt Kha trở về, sắc trời đã chập tối, cầm trang phục treo trên giá, y quen thuộc đi đến phòng thí nghiệm chờ cái người không nghe lời kia. La Bách Trân ở đây chưa quá vài ngày đã tìm được ‘Khuê mật’, vừa có thời gian liền chạy ra ngoài, đi dạo phố, chăm sóc sắc đẹp thứ này là đề tài vĩnh cửu không thay đổi của nữ nhân, bởi vậy khi Việt Kha về trong nhà chỉ yên tĩnh lạnh lẽo.
Khi hấy Việt Kha, Kỳ Bạch còn có chút chưa kịp hồi thần, lớp thịt trước đó vài ngày dưỡng được đã rất nhanh tiêu giảm xuống, hắn mở to đôi mắt đặc biệt lớn, ngốc ngốc nói, “Anh đã về rồi?”
Việt Kha cau mày, trực tiếp ôm lấy người đóng gói mang đi.
“A, đừng mà, em còn có việc phải làm…”
“Câm miệng!”
Việt Kha biểu cảm âm trầm, Kỳ Bạch thấy được lập tức im bặt.
“Còn nhớ rõ anh đã nói gì với em không?”
Kỳ Bạch lúc này mới hồi phục tinh thần lại, trên mặt thoáng qua chột dạ áy náy. Hắn lấy lòng ôm cổ y, dụi dụi giống con mèo nhỏ, nói, “Em không phải si mê đó sao? Anh đừng giận.”
Việt Kha thở dài một hơi, đặt người trên sô pha rồi ngồi xuống, bất đắc dĩ nói, “Anh không phải không cho phép em làm chuyện này, thế nhưng lại không cho phép em không biết yêu quý thân thể mình như vậy.”
“Em biết.” Kỳ Bạch gật đầu như gà mổ thóc.
“Như vậy về sau còn dám hay không?” Thần sắc Việt Kha khẽ hòa hoãn, những vẫn rất giận.
Kỳ Bạch chột dạ quay mặt đi, lại không tin tưởng nói ra lời chắc chắn. Hắn chỉ cần nghiên cứu là sẽ mê mẩn, sau đó trực tiếp quên thời gian, nào còn có thể cam đoan a?
Việt Kha thiếu chút nữa bị hắn chọc giận đến bật cười, y đã không phải lần đầu tiên đến phòng thí nghiệm đợi người. Nếu Kỳ Bạch ở cùng Chu lão, một già một trẻ này, sự hưng phấn đó, quả thực mấy ngày mấy đêm không ngủ không ăn cũng được. Có tiền lệ rồi, mấy ngày trước hai người bọn họ trực tiếp ở phòng thí nghiệm cả ba ngày ba đêm, cuối cùng là do Việt Kha lúc đi đón hắn phát hiện, biết được liền trực tiếp khó thở, phá cửa mà vào.
Khi đó, một già một trẻ sắc mặt mỏi mệt, lại hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm con chuột nhỏ trong lồng sắt, cuối cùng phục hồi tinh thần, trực tiếp mệt đến hôn mê bất tỉnh, cũng không trách được thái độ hiện tại của Việt Kha đối với chuyện này y như thể lâm đại địch.
“Được rồi, em sẽ cố gắng.” Kỳ Bạch giơ tay thề, sau đó tâm tình rất tốt nói với y thành quả hôm nay, “Hôm nay em lại thay đổi phương thuốc, sau đó phát hiện nếu trong thành phần căn bản trụ cột vốn có mà thêm trăm loại cỏ cùng nước tiên, cả thêm Sen Tuyết Sơn ức chế hiệu quả sẽ càng tốt, có thể giảm ảnh hưởng mà nhân tố nóng nảy sinh ra đến nhỏ nhất…”
Buổi tối ăn xong bữa, Kỳ Bạch ngã vào trên giường cầm trên tay một khối Phỉ Thúy màu lục óng ánh hấp thu. Cả ngày ở bên trong phòng thí nghiệm, mỗi một khắc đều cần thần kinh gắt gao căng ra, hắn cũng mệt chết đi.
Dưới ánh đèn, Phỉ Thúy màu lục như là hồ nước trong xanh, xinh đẹp đến khó tin. Kỳ Bạch nhìn chằm chằm, lại là đột nhiên ngẩn người.
Việt Kha tắm rửa xong đi ra nhìn bộ dáng hắn ngốc lăng lăng, thuận miệng hỏi, “Làm sao vậy?”
Lại không ngờ Kỳ Bạch từ trên giường đứng phắt lên, nhảy từ trên giường chạy xuống dưới, biểu cảm trên mặt chỉ có thể dùng hai chữ cuồng nhiệt để miêu tả, miệng lảm nhảm niệm, “Mình biết rồi, mình biết rồi.”
Cả người đúng là kích động muốn xông ra bên ngoài, Việt Kha thấy thế một phen giữ chặt hắn.
“Anh làm gì vậy?” Bị giữ chặt, Kỳ Bạch khó chịu đầy mặt.
“Em muốn đi đâu?” Thần sắc Việt Kha càng không vui.
Kỳ Bạch chớp mắt mấy cái, trên mặt biểu cảm khó chịu biến thành chột dạ, ngón tay niết góc áo, nói, “Không… em muốn đến phòng thí nghiệm.”
“Không cho!” Hoàn toàn không có đường sống cứu vãn.
“Vì sao không?” Kỳ Bạch nóng nảy, một phen giữ chặt tay y, “Em có cảm giác, ý tưởng lần này của em nhất định là đúng.”
Việt Kha che hai mắt hắn, không chút do dự, “Em cần nghỉ ngơi.”
Kỳ Bạch kéo tay y xuống, nói, “Không cần, thân thể em em biết. Nếu ý tưởng của em là thật, như vậy năng lực giả sẽ không còn có hậu họa, vấn đề của anh cũng rất nhanh có thể được giải quyết…”
“Sao em lại biết?” Không đợi hắn nói xong, sắc mặt Việt Kha liền thay đổi,“Ai nói cho em?” Vì sợ Kỳ Bạch muốn giúp mình y mới không nói cho hắn chuyện này, nhưng không biết là ai không có mắt như vậy.
Kỳ Bạch lập tức biết tự mình nói sai, dừng một lát, lập tức lại đúng lý hợp tình căm giận nói, “Không cần biết là ai nói cho em biết, anh nói đi, vì sao anh không nói cho em biết? Chẳng lẽ là sợ em thành gánh nặng của anh sao?”
“Không phải,” Việt Kha bất đắc dĩ, vội vàng an ủi, “Anh chỉ là không muốn em lo lắng.”
“Không muốn em lo lắng?” Kỳ Bạch một chút cũng không được an ủi, “Anh thật sự cho em thành nữ nhân, muốn em mỗi ngày giặt đồ nấu cơm cho anh sao? Em là một đại nam nhân, em cũng muốn làm chút gì đó vì anh.” Nói đến đây, hắn là rất sự có một điểm thương tâm.
“Hai người ở bên nhau, tương trợ lẫn nhau mới là mấu chốt nhất, thế mà anh định giấu diếm em? Em nói cho anh biết, hiện tại anh không còn tư cách ngăn cản em.”
Nói rồi, hắn căm giận trừng mắt nhìn y một cái, liền muốn sấn ra bên ngoài, lại bị Việt Kha kéo cổ tay.
“Anh có nói em không đi sao?”
Việt Kha kéo tay hắn nhưng không có ngăn hắn lại, ngược lại kéo hắn đi ra ngoài.
“Anh, anh làm gì?” Kỳ Bạch nhất thời phản ứng không kịp.
“Anh đi cùng em.” Trong giọng nói y có chút bất đắc dĩ.
Kỳ Bạch nhoẻn miệng cười, từ sau y cả người nhảy lên trên lưng y, hai tay ôm cổ y, đắc ý nói, “Em biết anh yêu em nhất mà, đương nhiên, em cũng yêu anh.” Mục đích đạt được, lời ninh nọt không nề nà tuôn ra.
Hai người đến phòng thí nghiệm, Kỳ Bạch lại lấy dược liệu đã được sửa sang ra, tổng cộng có 450 loại dược thảo, có khô, có tươi.
Việt Kha ở một bên nhóm lửa cho hắn sao dược, sao bằng bình sứ, bên trong bỏ thêm nước.
Kỳ Bạch bỏ phân lượng dược liệu nhất định dựa theo trình tự từng chút từng chút vào bên trong, nước dần dần sôi trào tỏa ra dược vị, màu sắc cũng từ nhạt thành đậm.
Nơi này tổng cộng có ba mươi ống nghiệm, đều là dùng để sao dược, như vậy có thể đồng thời sao nhiều phần dược, nhưng cũng càng mệt hơn. Bình thường Kỳ Bạch chỉ có thể trông coi năm sáu ống nghiệm một lúc. Lần này có Việt Kha, hai người một lần có thể trông coi hơn mười ống nghiệm.
Kỳ Bạch bỏ phân lượng dược liệu nhất định dựa theo trình tự từng chút từng chút vào bên trong, nước dần dần sôi trào tỏa ra dược vị, màu sắc cũng từ nhạt thành đậm.
Dược thủy trong ống nghiệm lý dần dần biến thành màu tím sẫm, màu sắc thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị, lại tỏa ra một loại mùi cỏ xanh.
Kỳ Bạch hít sâu một hơi, cầm một khối Phỉ Thúy Đế Vương Lục, Phỉ Thúy chỉ bằng bàn tay, thế nhưng màu lục kia lại thật sự khả quan. Đầu ngón tay chỉ vào Phỉ Thúy, một luồng sáng màu trắng lập tức bao vây lấy Phỉ Thúy, mắt thường có thể thấy được, nguyên khối Phỉ Thúy nhanh chóng hòa tan ra, biến thành một mảng xanh lục óng ánh. Kỳ Bạch vội vàng cầm bình thủy tinh đựng nó, trong bình màu lục lóng lánh trong trẻo giống như một ống nước xanh ngọc.
Việt Kha không phải lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Bạch chế dược, thế nhưng mỗi một lần thấy đều cảm giác rất thần kỳ.
Kỳ Bạch lấy lượng Phỉ Thúy khác nhau nhỏ vào trong những ống nghiệm khác biệt, lại cầm sổ ghi lại.
Chất lỏng màu lục nhỏ vào, dược thủy màu tím sẫmtheo thời gian trở nên trong suốt, màu cặn dược ở đáy ống nghiệm thì dùng mắt thường có thể thấy được.
Mùi vị mê người, lan tràn trong cả phòng thí nghiệm.
Tân niên qua đi, khoảngthời gian này Kỳ Bạch gần như mỗi ngày đều lao lực tâm tư làm đồ ăn ngon, chẳng những là Việt Kha, ngay cả chính hắn cũng béo không chỉ một vòng.
Nhéo nhéo cái bụng toàn thịt mềm, Kỳ Bạch thở dài một hơi.
Tám khối cơ bụng của hắn…
Được rồi, ngay từ đầu cơ bụng gì đó hắn đều không có. Hơn nữa, hắn còn đang trưởng thành, ăn nhiều mới có sức.
Qua tháng giêng, Việt Kha tiếp tục bắt đầu đi sớm về muộn, mà Kỳ Bạch bắt đầu cả ngày cả đêm ở trong phòng thí nghiệm. Hắn đã xem xong tất cả bút ký Chu lão cho hắn, trong đầu cũng có rất nhiều phương thuốc, chỉ là không biết hữu dụng không, hiện giờ có thời gian trừ ăn uống các thứ bắt buộc ra cả ngày đều giam mình ở phòng thí nghiệm.
Không ngừng phối chế thuốc, không ngừng thí nghiệm, lại không ngừng phủ định, khiến hắn cả người đều khó chịu.
“A, vì sao không được?”
Nhìn con chuột bạch nhỏ bên trong vốn ngoan ngoãn giờ đang nhe nanh, hai mắt đỏ hồng, không ngừng va vào lồng sắt, thậm chí còn dùng móng vuốt tự mình hại mình, ở trên thân cào ra từng vết máu.
Kỳ Bạch xoa bóp đầu mình, mái tóc đã vài ngày không được chăm sóc nhếch lên cao cao, hai ánh mắt hiện lên quầng thâm mắt thật dày, bộ dáng mất tinh thần.
Hắn phối trí các loại phương thuốc trong đầu ra, nhưng lại không có một cái hữu dụng.
“Không được, phải bình tĩnh.”
Kỳ Bạch âm thầm nhắc nhở bản thân, hít dài một hơi, hắn bắt đầu làm rõ suy nghĩ trong đầu mình.
“Năng lực giả sở dĩ dễ nóng nảy dễ nổi giận, là vì dược tề vào trong cơ thể bọn họ sinh ra phản ứng hoá học, hình thành một loại khác tên là nhân tố nóng nảy, dần dà bị nó ảnh hưởng, năng lực giả sẽ điên cuồng. Muốn giải quyết vấn đề này chỉ cần gạt bỏ nhân tố nóng nảy đi là ok, nhưng, một vấn đề khác lại sinh ra, phải giải quyết thế nào?”
“Mỗi một loại dược liệu mình đều phân tích rõ ràng đặc tính, rõ ràng phương thuốc của mình không có vấn đề, nhưng vì sao chỉ có thể khiến nó hơi bình tĩnh, mà không thể hoàn toàn giải quyết chứ?”
“A, không được, muốn điên rồi!”
Kỳ Bạch ôm đầu kêu to, hắn rốt cuộc hiểu được lời thầy nói, dược thảo bất đồng ở một chỗ cho dù chỉ là liều lượng khác nhau cũng có thể sinh ra hiệu quả khác biệt. Mà hiện tại, bên trong dược tề năng lực giả dùng có hơn một ngàn loại dược thảo, hỗn hợp khác biệt có thể có hiệu dụng khác biệt, nhiều dược thảo như vậy hỗn hợp cùng một chỗ, sau đó sinh ra táo bạo nhân tố. Có thể nghĩ, nó đến tột cùng khó giải quyết cỡ nào.
Kỳ Bạch bình tĩnh một chút, lại lấy ra bút ký Chu lão cho hắn bắt đầu soạt soạt lật.
Cho dù bản thân có máy gian lận, thế nhưng Chu lão trải nghiệm nhiều năm như vậy, hiểu biết đối với dược thảo lại vượt xa Kỳ Bạch.
“Phương thuốc thầy cho, chỉ có thể khắc chế bọn họ, như vậy nếu thêm chút băng sương thảo, ngọc long tâm…” Dược tề vốn là do Chu lão phối trí, hiểu biết về nó lý giải tự nhiên phải siêu việt hơn những người khác. Hơn nữa lão nghiên cứu nhiều năm như vậy, phương thuốc phối chế ra không sai biệt gì so với phương thuốc mà dị năng của Kỳ Bạch cho hắn, điều này cũng khiến Kỳ Bạch càng thêm bội phục.
Bình thường Kỳ Bạch đều là đến chỗ Chu lão cùng lão nghiên cứu, nhưng hôm nay bởi vì Chu lão có việc, hắn chỉ có thể về nhà tự mình cân nhắc.
Kỳ Bạch không ngừng mà cải thiện phương thuốc, sau đó cầm dược thảo bắt đầu phối trí, lại viên thuốc được phối trí xong cho chuột bạch đã dùng dược tề ăn vào, lại quan sát nó phản ứng.
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Bạch cứ như thế lặp lại động tác này.
Lúc Việt Kha trở về, sắc trời đã chập tối, cầm trang phục treo trên giá, y quen thuộc đi đến phòng thí nghiệm chờ cái người không nghe lời kia. La Bách Trân ở đây chưa quá vài ngày đã tìm được ‘Khuê mật’, vừa có thời gian liền chạy ra ngoài, đi dạo phố, chăm sóc sắc đẹp thứ này là đề tài vĩnh cửu không thay đổi của nữ nhân, bởi vậy khi Việt Kha về trong nhà chỉ yên tĩnh lạnh lẽo.
Khi hấy Việt Kha, Kỳ Bạch còn có chút chưa kịp hồi thần, lớp thịt trước đó vài ngày dưỡng được đã rất nhanh tiêu giảm xuống, hắn mở to đôi mắt đặc biệt lớn, ngốc ngốc nói, “Anh đã về rồi?”
Việt Kha cau mày, trực tiếp ôm lấy người đóng gói mang đi.
“A, đừng mà, em còn có việc phải làm…”
“Câm miệng!”
Việt Kha biểu cảm âm trầm, Kỳ Bạch thấy được lập tức im bặt.
“Còn nhớ rõ anh đã nói gì với em không?”
Kỳ Bạch lúc này mới hồi phục tinh thần lại, trên mặt thoáng qua chột dạ áy náy. Hắn lấy lòng ôm cổ y, dụi dụi giống con mèo nhỏ, nói, “Em không phải si mê đó sao? Anh đừng giận.”
Việt Kha thở dài một hơi, đặt người trên sô pha rồi ngồi xuống, bất đắc dĩ nói, “Anh không phải không cho phép em làm chuyện này, thế nhưng lại không cho phép em không biết yêu quý thân thể mình như vậy.”
“Em biết.” Kỳ Bạch gật đầu như gà mổ thóc.
“Như vậy về sau còn dám hay không?” Thần sắc Việt Kha khẽ hòa hoãn, những vẫn rất giận.
Kỳ Bạch chột dạ quay mặt đi, lại không tin tưởng nói ra lời chắc chắn. Hắn chỉ cần nghiên cứu là sẽ mê mẩn, sau đó trực tiếp quên thời gian, nào còn có thể cam đoan a?
Việt Kha thiếu chút nữa bị hắn chọc giận đến bật cười, y đã không phải lần đầu tiên đến phòng thí nghiệm đợi người. Nếu Kỳ Bạch ở cùng Chu lão, một già một trẻ này, sự hưng phấn đó, quả thực mấy ngày mấy đêm không ngủ không ăn cũng được. Có tiền lệ rồi, mấy ngày trước hai người bọn họ trực tiếp ở phòng thí nghiệm cả ba ngày ba đêm, cuối cùng là do Việt Kha lúc đi đón hắn phát hiện, biết được liền trực tiếp khó thở, phá cửa mà vào.
Khi đó, một già một trẻ sắc mặt mỏi mệt, lại hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm con chuột nhỏ trong lồng sắt, cuối cùng phục hồi tinh thần, trực tiếp mệt đến hôn mê bất tỉnh, cũng không trách được thái độ hiện tại của Việt Kha đối với chuyện này y như thể lâm đại địch.
“Được rồi, em sẽ cố gắng.” Kỳ Bạch giơ tay thề, sau đó tâm tình rất tốt nói với y thành quả hôm nay, “Hôm nay em lại thay đổi phương thuốc, sau đó phát hiện nếu trong thành phần căn bản trụ cột vốn có mà thêm trăm loại cỏ cùng nước tiên, cả thêm Sen Tuyết Sơn ức chế hiệu quả sẽ càng tốt, có thể giảm ảnh hưởng mà nhân tố nóng nảy sinh ra đến nhỏ nhất…”
Buổi tối ăn xong bữa, Kỳ Bạch ngã vào trên giường cầm trên tay một khối Phỉ Thúy màu lục óng ánh hấp thu. Cả ngày ở bên trong phòng thí nghiệm, mỗi một khắc đều cần thần kinh gắt gao căng ra, hắn cũng mệt chết đi.
Dưới ánh đèn, Phỉ Thúy màu lục như là hồ nước trong xanh, xinh đẹp đến khó tin. Kỳ Bạch nhìn chằm chằm, lại là đột nhiên ngẩn người.
Việt Kha tắm rửa xong đi ra nhìn bộ dáng hắn ngốc lăng lăng, thuận miệng hỏi, “Làm sao vậy?”
Lại không ngờ Kỳ Bạch từ trên giường đứng phắt lên, nhảy từ trên giường chạy xuống dưới, biểu cảm trên mặt chỉ có thể dùng hai chữ cuồng nhiệt để miêu tả, miệng lảm nhảm niệm, “Mình biết rồi, mình biết rồi.”
Cả người đúng là kích động muốn xông ra bên ngoài, Việt Kha thấy thế một phen giữ chặt hắn.
“Anh làm gì vậy?” Bị giữ chặt, Kỳ Bạch khó chịu đầy mặt.
“Em muốn đi đâu?” Thần sắc Việt Kha càng không vui.
Kỳ Bạch chớp mắt mấy cái, trên mặt biểu cảm khó chịu biến thành chột dạ, ngón tay niết góc áo, nói, “Không… em muốn đến phòng thí nghiệm.”
“Không cho!” Hoàn toàn không có đường sống cứu vãn.
“Vì sao không?” Kỳ Bạch nóng nảy, một phen giữ chặt tay y, “Em có cảm giác, ý tưởng lần này của em nhất định là đúng.”
Việt Kha che hai mắt hắn, không chút do dự, “Em cần nghỉ ngơi.”
Kỳ Bạch kéo tay y xuống, nói, “Không cần, thân thể em em biết. Nếu ý tưởng của em là thật, như vậy năng lực giả sẽ không còn có hậu họa, vấn đề của anh cũng rất nhanh có thể được giải quyết…”
“Sao em lại biết?” Không đợi hắn nói xong, sắc mặt Việt Kha liền thay đổi,“Ai nói cho em?” Vì sợ Kỳ Bạch muốn giúp mình y mới không nói cho hắn chuyện này, nhưng không biết là ai không có mắt như vậy.
Kỳ Bạch lập tức biết tự mình nói sai, dừng một lát, lập tức lại đúng lý hợp tình căm giận nói, “Không cần biết là ai nói cho em biết, anh nói đi, vì sao anh không nói cho em biết? Chẳng lẽ là sợ em thành gánh nặng của anh sao?”
“Không phải,” Việt Kha bất đắc dĩ, vội vàng an ủi, “Anh chỉ là không muốn em lo lắng.”
“Không muốn em lo lắng?” Kỳ Bạch một chút cũng không được an ủi, “Anh thật sự cho em thành nữ nhân, muốn em mỗi ngày giặt đồ nấu cơm cho anh sao? Em là một đại nam nhân, em cũng muốn làm chút gì đó vì anh.” Nói đến đây, hắn là rất sự có một điểm thương tâm.
“Hai người ở bên nhau, tương trợ lẫn nhau mới là mấu chốt nhất, thế mà anh định giấu diếm em? Em nói cho anh biết, hiện tại anh không còn tư cách ngăn cản em.”
Nói rồi, hắn căm giận trừng mắt nhìn y một cái, liền muốn sấn ra bên ngoài, lại bị Việt Kha kéo cổ tay.
“Anh có nói em không đi sao?”
Việt Kha kéo tay hắn nhưng không có ngăn hắn lại, ngược lại kéo hắn đi ra ngoài.
“Anh, anh làm gì?” Kỳ Bạch nhất thời phản ứng không kịp.
“Anh đi cùng em.” Trong giọng nói y có chút bất đắc dĩ.
Kỳ Bạch nhoẻn miệng cười, từ sau y cả người nhảy lên trên lưng y, hai tay ôm cổ y, đắc ý nói, “Em biết anh yêu em nhất mà, đương nhiên, em cũng yêu anh.” Mục đích đạt được, lời ninh nọt không nề nà tuôn ra.
Hai người đến phòng thí nghiệm, Kỳ Bạch lại lấy dược liệu đã được sửa sang ra, tổng cộng có loại dược thảo, có khô, có tươi.
Việt Kha ở một bên nhóm lửa cho hắn sao dược, sao bằng bình sứ, bên trong bỏ thêm nước.
Kỳ Bạch bỏ phân lượng dược liệu nhất định dựa theo trình tự từng chút từng chút vào bên trong, nước dần dần sôi trào tỏa ra dược vị, màu sắc cũng từ nhạt thành đậm.
Nơi này tổng cộng có ba mươi ống nghiệm, đều là dùng để sao dược, như vậy có thể đồng thời sao nhiều phần dược, nhưng cũng càng mệt hơn. Bình thường Kỳ Bạch chỉ có thể trông coi năm sáu ống nghiệm một lúc. Lần này có Việt Kha, hai người một lần có thể trông coi hơn mười ống nghiệm.
Kỳ Bạch bỏ phân lượng dược liệu nhất định dựa theo trình tự từng chút từng chút vào bên trong, nước dần dần sôi trào tỏa ra dược vị, màu sắc cũng từ nhạt thành đậm.
Dược thủy trong ống nghiệm lý dần dần biến thành màu tím sẫm, màu sắc thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị, lại tỏa ra một loại mùi cỏ xanh.
Kỳ Bạch hít sâu một hơi, cầm một khối Phỉ Thúy Đế Vương Lục, Phỉ Thúy chỉ bằng bàn tay, thế nhưng màu lục kia lại thật sự khả quan. Đầu ngón tay chỉ vào Phỉ Thúy, một luồng sáng màu trắng lập tức bao vây lấy Phỉ Thúy, mắt thường có thể thấy được, nguyên khối Phỉ Thúy nhanh chóng hòa tan ra, biến thành một mảng xanh lục óng ánh. Kỳ Bạch vội vàng cầm bình thủy tinh đựng nó, trong bình màu lục lóng lánh trong trẻo giống như một ống nước xanh ngọc.
Việt Kha không phải lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Bạch chế dược, thế nhưng mỗi một lần thấy đều cảm giác rất thần kỳ.
Kỳ Bạch lấy lượng Phỉ Thúy khác nhau nhỏ vào trong những ống nghiệm khác biệt, lại cầm sổ ghi lại.
Chất lỏng màu lục nhỏ vào, dược thủy màu tím sẫmtheo thời gian trở nên trong suốt, màu cặn dược ở đáy ống nghiệm thì dùng mắt thường có thể thấy được.
Mùi vị mê người, lan tràn trong cả phòng thí nghiệm.