Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Ban đầu Lôi Dực định ngày hôm sau đi tìm Tô Hàm ăn cơm nhưng không nghĩ tới Tô Hàm lại nhanh chân hơn, mời cơm trước.
“Cậu muốn mời tôi ăn cơm?” Cách video, Lôi Dực có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tô Hàm cười tủm tỉm gật đầu, “Trong khoảng thời gian này cậu đã giúp tôi rất nhiều việc, còn giới thiệu cho tôi một thầy hướng dẫn tốt như vậy, đương nhiên tôi phải cám ơn cậu thật tốt.”
“Cho nên cậu là vì thầy mới chịu mời tôi ăn cơm?” Lôi Dực nghe vậy nói tiếp, trong lòng lại nghĩ, ông trời…ơ…i, không phải Tô Hàm cũng bị cái kia lão thầy yêu tinh kia mê hoặc rồi chứ?
Phải biết rằng thầy Hứa Duệ tuy đã hơn một trăm tuổi nhưng vẫn còn độc thân đấy, nam nữ trong Liên Minh muốn gả cho thầy không phải ít đâu, mị lực này là loại thông sát cả nam lẫn nữ nha. Hơn nữa lực tinh thần của thầy siêu cao… Lôi Dực rất lo lắng Tô Hàm có thể bị thầy mình tẩy não hay không.
Nếu như vậy anh hai nhà mình phải làm thế nào? Nghĩ đến chuyện đêm qua, anh hai còn hỏi mình theo đuổi Tô Hàm như thế nào, trong lòng Lôi Dực yên lặng vì anh hai đốt đèn.
“Cậu… Làm sao vậy?” Nhìn biểu tình kỳ quái của Lôi Dực, Tô Hàm lo lắng hỏi, không phải xảy ra vấn đề gì với Lôi Trung chứ?
“À? Không có gì?” Lôi Dực đẩy kính mắt, mở miệng thăm dò, “Cậu có cảm thấy anh hai tôi hôm nay khác lạ gì không?”
“Anh cậu?” Tô Hàm nghe vậy biểu tình rất quái dị nói “Hôm nay anh ta đúng là rất kỳ quái, cậu biết không? Mới sáng sớm thức dậy đã đưa thẻ thân phận cho tôi (tương tự như các tấm séc bây giờ, tất cả đều được chuyển vào thẻ thân phận, mới có thể dùng được) còn nói bên trong có rất nhiều đồng liên bang, để tôi tùy tiện tiêu sài.”
Lôi Dực “…”
Lôi Dực nháy mắt Sparta(1), thì ra anh trai mình đúng là ngốc như vậy!
(1) Sparta: theo ngôn ngữ mạng TQ thì từ này chỉ một người đang phát cuồng
“Cậu nói anh cậu có phải không bình thường rồi không, tôi cũng không có quan hệ gì với anh cậu sao có thể tiêu tiền của anh cậu chứ, ở lại nhà của anh cậu đã rất áy này rồi.” Tô Hàm nhìn Lôi Dực, tiếp tục nói.
Lôi Dực nghe vậy kinh hãi “Không phải cậu muốn dọn ra ngoài chứ?”
“Tôi nhất định phải dọn ra ngoài, cứ ở mãi trong nhà anh trai cậu cũng không phải chuyện tốt.” Tô Hàm gật đầu nói “Chẳng qua có khả năng phải ở lại đây một thời gian nữa bởi vì hiện tại trong tay tôi không có đủ đồng liên bang để mua phòng.”
Vậy là tốt rồi, nghe Tô Hàm nói tạm thời sẽ không dọn đi, Lôi Dực thở ra một hơi, chỉ cần chưa dọn đi ngay, thì với điều kiện và mị lực của anh hai, hơn nữa hai người đã có một đứa con trai làm điều kiện tiên quyết, không bao lâu nữa Lôi Dực tin Tô Hàm nhất định sẽ quỳ gối dưới quần tây anh hai mình.
Nhưng nghĩ đến anh hai ngốc nghếch đáng yêu của mình tiếp đưa đồng liên bang cho Tô Hàm, Lôi Dực lại không xác định.
“Không phải cậu muốn mời tôi ăn cơm sao?” Sợ Tô Hàm nhắc lại tới chuyện chuyển nhà, Lôi Dực nói sang chuyện khác “Xác định được nơi nào chưa?”
“Cái này thì chưa.” Tô Hàm lắc đầu nói “Nếu không cậu chọn nhà hàng đi.”
Nghe vậy Lôi Dực nghĩ nghĩ rồi nói “Vậy tới Dị Thú Trân nhé.”
***
Dị Thú Trân, là một nhà hàng kinh doanh các loại đồ ăn với nguyên liệu thịt dị thú, hơn nữa tất cả đều tinh phẩm, thịt dị thú được chọn đều từ ba cấp trở lên, cho nên giá cả đương nhiên không rẻ.
Lôi Dực chọn một một góc ở đại sảnh, nơi này rất tao nhã lại gần cửa sổ, có thể thấy được cảnh sắc bên ngoài.
Nhìn thực đơn, Tô Hàm cũng không bất mãn gì với việc giá cả cao ngất trời, dù sao đối với những gì anh em Lôi gia giúp mình, số tiền này còn kém xa. Hơn nữa mặc dù mình mua không nổi phòng ở nhưng ăn một bữa cơm vẫn dư dả.
Điều quan trọng nhất là cậu cũng rất thích ăn thịt dị thú, trước tận thế Tô Hàm chính là người theo chủ nghĩa ăn thịt, sau này tới đây, nếm thử hương vị thơm ngon của thịt dị thú lại càng yêu thương hương vị này tuyệt đối.
Chọn vài món, Tô Hàm đưa thực đơn cho Lôi Dực ngồi phía đối diện.
Lôi Dực hiển nhiên quen thuộc với nơi này hơn Tô Hàm nhiều, cậu ta căn bản không thèm nhìn thực đơn, trực tiếp chọn món, vừa nhìn là biết thường xuyên tới đây.
Sau khi đồ ăn mang lên, Tô Hàm ăn hai miếng, sau đó thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài, không hổ là ‘Dị Thú Trân’, quả nhiên ăn thật ngon, chờ về sau mình có đồng nhiều đồng liên bang sẽ có thể thường xuyên đến đây.
Ăn được một nửa, Lôi Dực đột nhiên hỏi “Tiểu Hàm, tôi nghe nói ngày hôm qua sau khi tôi đi rồi, thầy ‘tự mình’ mang cậu đi đăng kí?”
“Đúng vậy.” nuốt cơm trong miệng xuống, Tô Hàm gật đầu, “Có vấn đề gì không?”
“Vấn đề rất lớn.” Lôi Dực biểu tình khoa trương nói, “Khi tôi vừa thức tỉnh lực tinh thần đã nhận thầy Hứa Duệ làm thầy hướng dẫn, khi tôi trở thành tinh sư cấp thấp thì đã rất thân quen với thầy, cứ như vậy, lúc ấy đi đăng kí tinh sư cũng chỉ có một mình tôi đi, nhưng ngày hôm qua cậu mới gặp thầy lần đầu tiên vậy mà thầy lại ‘tự mình’ mang cậu đi đăng kí!”
Nghe Lôi Dực lại một lần cường điệu hai chữ ‘tự mình’, Tô Hàm không khỏi nghi hoặc “Thì thế nào, thầy tự mình mang tôi đi đăng kí tinh sư khiến người ta rất kinh ngạc hả?”
“Bất ngờ rất lớn đấy, cậu phải biết rằng trong Hiệp Hội tinh sư, thầy chịu trách nhiệm như một người dẫn đường, ngoại trừ dạy cậu áp dụng lực tinh thần như thế nào cho tốt và chuyển hóa năng lượng tinh thạch ra sao thì mặt khác thầy trợ giúp rất ít, đặc biệt thầy còn là hội trưởng Hiệp Hội tinh sư, liên minh chỉ có hai vị tinh sư cao cấp thôi, bình thường thầy rất bận, vậy mà lần này việc nhỏ như đăng kí lại mang cậu đi, nói…” Lôi Dực chỉ vào Tô Hàm, biểu tình nghiêm túc mở miệng, “Hai người có quan hệ gì không muốn để người khác biết phải không?”
“Chúng tôi có quan hệ gì mà không thể để cho ai biết?” Tô Hàm đảo cặp mắt trắng dã “Ngày hôm qua chúng tôi gặp mặt lần đầu tiên, cậu cũng không phải không biết.”
“Chẳng qua…” Dừng một chút, Tô Hàm mở miệng “Ngày hôm qua khi hai tinh sư phụ trách công tác đăng kí tinh sư nhìn thấy thầy đều có vẻ rất kích động.”
“Cũng không có gì ngạc nhiên, trên thực tế rất nhiều người thấy thầy của chúng ta đều sẽ kích động như vậy.” Lôi Dực nghe vậy cười giải thích “Cậu phải biết thầy chẳng những mê hoặc thiếu nam thiếu nữ của cả Liên Minh, người ai ai cũng muốn gả cho mà còn là một trong hai truyền kỳ của Liên Minh chúng ta đấy, cho nên trong cảm nhận của tinh sư thầy là thần tượng nha.”
“Một trong hai truyền kỳ?” Tô Hàm nghe vậy nổi hứng thú.
“Ừ.” Gật đầu, Lôi Dực bắt đầu phổ cập khoa học cho Tô Hàm “Cậu vừa tới Thành Trung Tâm có khả năng không biết nhiều, thầy của chúng ta khi vừa gia nhập Hiệp Hội tinh sư, chỉ là một người có lực tinh thần cấp một ngay cả thú hạch cấp một cũng không thể chuyển hóa nổi, mà lúc ấy thầy đã hơn hai mươi tuổi, tư chất như vậy trong giới tinh sư xem như rất kém cỏi, không đúng, lúc ấy thầy còn không thể coi là một tinh sư, nhiều lắm chỉ xem như một người có lực tinh thần thôi, dù sao lúc đó tư chất của thầy kém cỏi nên cả Hiệp Hội tinh sư không ai đồng ý hướng dẫn thầy, nhưng chỉ mấy tháng sau, không biết thầy dùng cách gì mà khiến hội trưởng Hiệp Hội tinh sư đương nhiệm thu mình làm đồ đệ, còn dùng thời gian ngắn ngủn một tháng luyện lực tinh thần lên ba cấp, thành công trở thành một tinh sư cấp thấp, làm không ít người rớt tròng mắt. Sau đó lại dùng thời gian không đến một trăm năm, trở thành một người có lực tinh thần cấp mười một, là một trong hai tinh sư cao cấp duy nhất của Liên Minh, còn là hội trưởng Hiệp Hội tinh sư của chúng ta. Cuối cùng không thèm đặt mấy đại gia tộc kia vào mắt, đưa một Hiệp Hội nho nhỏ phát triển như hôm nay, sánh vai tồn tại cùng mấy đại gia tộc đó.”
Tô Hàm nghe xong gật đầu, đáy mắt tràn đầy kính nể, mình có thể trở thành học sinh của thầy đã cảm thấy rất kiêu ngạo. Mà từ một người không hề có tư chất cho tới bây giờ trở thành người phát triển Hiệp Hội tinh sư, khinh thường các gia tộc dị năng lớn của Liên Minh, thầy chính xác rất xứng với hai chữ ‘truyền kỳ’.
“Vậy một người khác thì sao?” Tô Hàm tiếp tục hỏi, nếu là một trong hai truyền kỳ vậy nhất định còn một người nữa.
“Một người khác, là chủ tịch Liên Minh của chúng ta Tô Minh Diệp, Tô Minh Diệp trước đó là cô nhi, tuy thức tỉnh dị năng nhưng không có gia thế giúp đỡ, còn đắc tội với người khác, sau đó phải gia nhập quân đội, dùng tính mạng mở rộng tiền đồ, đúng ra nên lựa chọn đầu quân cho một gia tộc nào đó nhưng Tô Minh Diệp lại đi một con đường khác, từ một người dị năng, thẳng đường đến vị trí chủ tịch của Liên Minh, nói đến đây mới nhớ cậu cùng họ với ông ấy đấy.”
Tô Hàm nghe xong nhịn không được cảm thán trong lòng, này không phải truyền kỳ à, rõ ràng chỉ là một người thường lại bước từng bước đến đỉnh cao… huyền thoại sống nha.
Cái này… thầy mình tốt xấu gì cũng có một người hướng dẫn là hội trưởng Hiệp Hội tinh sư, nhưng chủ tịch Liên Minh lại chỉ lẻ loi một mình mà có thể đến được vị trí cao nhất cả Liên Minh.
Ngẫm lại mình lúc trước cũng là người dị năng bình thường, từng bước đi lên, nhưng chẳng qua cũng chỉ phụ trách một căn cứ nho nhỏ, cuối cùng còn bị người ta hại chết…Đều họ Tô sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?
“Ông ấy cũng cùng giống như thầy à, cũng độc thân?” Tô Hàm tò mò hỏi.
“Ừ.” Lôi Dực gật đầu trả lời, “Từ khi ông ấy lên làm chủ tịch Liên Minh cũng có không ít người theo đuổi ông ấy nhưng đều bị từ chối…”
“Đã lâu không gặp, Lôi Dực.”
Lôi Dực nói được một nửa, đột nhiên một âm thanh từ tính xuất hiện bên cạnh họ.
Quay đầu nhìn lại, Tô Hàm thấy không biết từ lúc nào trước bàn bọn họ đã nhiều hơn hai người. Một nam một nữ, trai tài gái sắc, hơn nữa hơi thở phú quý tỏa ra, vừa nhìn đã biết gia thế chắc chắn không bình thường, mà người vừa nói chuyện, có lẽ là người đàn ông kia rồi.
“Đã lâu không gặp.” Nhìn người đàn ông kia, đáy mắt Lôi Dực có chút phức tạp.
“Thế nào?” người đàn ông nhíu mày nói, “Bây giờ gặp mặt cũng không muốn gọi anh Phong.”
Lôi Dực nghe vậy trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng châm chọc, “Trước kia gọi như vậy, chẳng qua là vì không hiểu chuyện mà thôi.”
Người đàn ông kia cũng chính là Mộc Phong nghe xong mặt trầm xuống, “Đúng thế, nếu khi đó cậu hiểu chuyện một chút, sẽ không tùy tiện biến người khác thành kẻ ngu ngốc.”
Nghe Mộc Phong nói, sắc mặt Lôi Dực rất khó coi “Đúng là tôi không nên làm như vậy, lúc ấy tôi nên trực tiếp thiến em trai anh, nếu quản không được cái đồ phía dưới kia thì không bằng trực tiếp cắt luôn cho xong.”
Ban đầu Lôi Dực định ngày hôm sau đi tìm Tô Hàm ăn cơm nhưng không nghĩ tới Tô Hàm lại nhanh chân hơn, mời cơm trước.
“Cậu muốn mời tôi ăn cơm?” Cách video, Lôi Dực có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tô Hàm cười tủm tỉm gật đầu, “Trong khoảng thời gian này cậu đã giúp tôi rất nhiều việc, còn giới thiệu cho tôi một thầy hướng dẫn tốt như vậy, đương nhiên tôi phải cám ơn cậu thật tốt.”
“Cho nên cậu là vì thầy mới chịu mời tôi ăn cơm?” Lôi Dực nghe vậy nói tiếp, trong lòng lại nghĩ, ông trời…ơ…i, không phải Tô Hàm cũng bị cái kia lão thầy yêu tinh kia mê hoặc rồi chứ?
Phải biết rằng thầy Hứa Duệ tuy đã hơn một trăm tuổi nhưng vẫn còn độc thân đấy, nam nữ trong Liên Minh muốn gả cho thầy không phải ít đâu, mị lực này là loại thông sát cả nam lẫn nữ nha. Hơn nữa lực tinh thần của thầy siêu cao… Lôi Dực rất lo lắng Tô Hàm có thể bị thầy mình tẩy não hay không.
Nếu như vậy anh hai nhà mình phải làm thế nào? Nghĩ đến chuyện đêm qua, anh hai còn hỏi mình theo đuổi Tô Hàm như thế nào, trong lòng Lôi Dực yên lặng vì anh hai đốt đèn.
“Cậu… Làm sao vậy?” Nhìn biểu tình kỳ quái của Lôi Dực, Tô Hàm lo lắng hỏi, không phải xảy ra vấn đề gì với Lôi Trung chứ?
“À? Không có gì?” Lôi Dực đẩy kính mắt, mở miệng thăm dò, “Cậu có cảm thấy anh hai tôi hôm nay khác lạ gì không?”
“Anh cậu?” Tô Hàm nghe vậy biểu tình rất quái dị nói “Hôm nay anh ta đúng là rất kỳ quái, cậu biết không? Mới sáng sớm thức dậy đã đưa thẻ thân phận cho tôi (tương tự như các tấm séc bây giờ, tất cả đều được chuyển vào thẻ thân phận, mới có thể dùng được) còn nói bên trong có rất nhiều đồng liên bang, để tôi tùy tiện tiêu sài.”
Lôi Dực “…”
Lôi Dực nháy mắt Sparta(1), thì ra anh trai mình đúng là ngốc như vậy!
(1) Sparta: theo ngôn ngữ mạng TQ thì từ này chỉ một người đang phát cuồng
“Cậu nói anh cậu có phải không bình thường rồi không, tôi cũng không có quan hệ gì với anh cậu sao có thể tiêu tiền của anh cậu chứ, ở lại nhà của anh cậu đã rất áy này rồi.” Tô Hàm nhìn Lôi Dực, tiếp tục nói.
Lôi Dực nghe vậy kinh hãi “Không phải cậu muốn dọn ra ngoài chứ?”
“Tôi nhất định phải dọn ra ngoài, cứ ở mãi trong nhà anh trai cậu cũng không phải chuyện tốt.” Tô Hàm gật đầu nói “Chẳng qua có khả năng phải ở lại đây một thời gian nữa bởi vì hiện tại trong tay tôi không có đủ đồng liên bang để mua phòng.”
Vậy là tốt rồi, nghe Tô Hàm nói tạm thời sẽ không dọn đi, Lôi Dực thở ra một hơi, chỉ cần chưa dọn đi ngay, thì với điều kiện và mị lực của anh hai, hơn nữa hai người đã có một đứa con trai làm điều kiện tiên quyết, không bao lâu nữa Lôi Dực tin Tô Hàm nhất định sẽ quỳ gối dưới quần tây anh hai mình.
Nhưng nghĩ đến anh hai ngốc nghếch đáng yêu của mình tiếp đưa đồng liên bang cho Tô Hàm, Lôi Dực lại không xác định.
“Không phải cậu muốn mời tôi ăn cơm sao?” Sợ Tô Hàm nhắc lại tới chuyện chuyển nhà, Lôi Dực nói sang chuyện khác “Xác định được nơi nào chưa?”
“Cái này thì chưa.” Tô Hàm lắc đầu nói “Nếu không cậu chọn nhà hàng đi.”
Nghe vậy Lôi Dực nghĩ nghĩ rồi nói “Vậy tới Dị Thú Trân nhé.”
***
Dị Thú Trân, là một nhà hàng kinh doanh các loại đồ ăn với nguyên liệu thịt dị thú, hơn nữa tất cả đều tinh phẩm, thịt dị thú được chọn đều từ ba cấp trở lên, cho nên giá cả đương nhiên không rẻ.
Lôi Dực chọn một một góc ở đại sảnh, nơi này rất tao nhã lại gần cửa sổ, có thể thấy được cảnh sắc bên ngoài.
Nhìn thực đơn, Tô Hàm cũng không bất mãn gì với việc giá cả cao ngất trời, dù sao đối với những gì anh em Lôi gia giúp mình, số tiền này còn kém xa. Hơn nữa mặc dù mình mua không nổi phòng ở nhưng ăn một bữa cơm vẫn dư dả.
Điều quan trọng nhất là cậu cũng rất thích ăn thịt dị thú, trước tận thế Tô Hàm chính là người theo chủ nghĩa ăn thịt, sau này tới đây, nếm thử hương vị thơm ngon của thịt dị thú lại càng yêu thương hương vị này tuyệt đối.
Chọn vài món, Tô Hàm đưa thực đơn cho Lôi Dực ngồi phía đối diện.
Lôi Dực hiển nhiên quen thuộc với nơi này hơn Tô Hàm nhiều, cậu ta căn bản không thèm nhìn thực đơn, trực tiếp chọn món, vừa nhìn là biết thường xuyên tới đây.
Sau khi đồ ăn mang lên, Tô Hàm ăn hai miếng, sau đó thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài, không hổ là ‘Dị Thú Trân’, quả nhiên ăn thật ngon, chờ về sau mình có đồng nhiều đồng liên bang sẽ có thể thường xuyên đến đây.
Ăn được một nửa, Lôi Dực đột nhiên hỏi “Tiểu Hàm, tôi nghe nói ngày hôm qua sau khi tôi đi rồi, thầy ‘tự mình’ mang cậu đi đăng kí?”
“Đúng vậy.” nuốt cơm trong miệng xuống, Tô Hàm gật đầu, “Có vấn đề gì không?”
“Vấn đề rất lớn.” Lôi Dực biểu tình khoa trương nói, “Khi tôi vừa thức tỉnh lực tinh thần đã nhận thầy Hứa Duệ làm thầy hướng dẫn, khi tôi trở thành tinh sư cấp thấp thì đã rất thân quen với thầy, cứ như vậy, lúc ấy đi đăng kí tinh sư cũng chỉ có một mình tôi đi, nhưng ngày hôm qua cậu mới gặp thầy lần đầu tiên vậy mà thầy lại ‘tự mình’ mang cậu đi đăng kí!”
Nghe Lôi Dực lại một lần cường điệu hai chữ ‘tự mình’, Tô Hàm không khỏi nghi hoặc “Thì thế nào, thầy tự mình mang tôi đi đăng kí tinh sư khiến người ta rất kinh ngạc hả?”
“Bất ngờ rất lớn đấy, cậu phải biết rằng trong Hiệp Hội tinh sư, thầy chịu trách nhiệm như một người dẫn đường, ngoại trừ dạy cậu áp dụng lực tinh thần như thế nào cho tốt và chuyển hóa năng lượng tinh thạch ra sao thì mặt khác thầy trợ giúp rất ít, đặc biệt thầy còn là hội trưởng Hiệp Hội tinh sư, liên minh chỉ có hai vị tinh sư cao cấp thôi, bình thường thầy rất bận, vậy mà lần này việc nhỏ như đăng kí lại mang cậu đi, nói…” Lôi Dực chỉ vào Tô Hàm, biểu tình nghiêm túc mở miệng, “Hai người có quan hệ gì không muốn để người khác biết phải không?”
“Chúng tôi có quan hệ gì mà không thể để cho ai biết?” Tô Hàm đảo cặp mắt trắng dã “Ngày hôm qua chúng tôi gặp mặt lần đầu tiên, cậu cũng không phải không biết.”
“Chẳng qua…” Dừng một chút, Tô Hàm mở miệng “Ngày hôm qua khi hai tinh sư phụ trách công tác đăng kí tinh sư nhìn thấy thầy đều có vẻ rất kích động.”
“Cũng không có gì ngạc nhiên, trên thực tế rất nhiều người thấy thầy của chúng ta đều sẽ kích động như vậy.” Lôi Dực nghe vậy cười giải thích “Cậu phải biết thầy chẳng những mê hoặc thiếu nam thiếu nữ của cả Liên Minh, người ai ai cũng muốn gả cho mà còn là một trong hai truyền kỳ của Liên Minh chúng ta đấy, cho nên trong cảm nhận của tinh sư thầy là thần tượng nha.”
“Một trong hai truyền kỳ?” Tô Hàm nghe vậy nổi hứng thú.
“Ừ.” Gật đầu, Lôi Dực bắt đầu phổ cập khoa học cho Tô Hàm “Cậu vừa tới Thành Trung Tâm có khả năng không biết nhiều, thầy của chúng ta khi vừa gia nhập Hiệp Hội tinh sư, chỉ là một người có lực tinh thần cấp một ngay cả thú hạch cấp một cũng không thể chuyển hóa nổi, mà lúc ấy thầy đã hơn hai mươi tuổi, tư chất như vậy trong giới tinh sư xem như rất kém cỏi, không đúng, lúc ấy thầy còn không thể coi là một tinh sư, nhiều lắm chỉ xem như một người có lực tinh thần thôi, dù sao lúc đó tư chất của thầy kém cỏi nên cả Hiệp Hội tinh sư không ai đồng ý hướng dẫn thầy, nhưng chỉ mấy tháng sau, không biết thầy dùng cách gì mà khiến hội trưởng Hiệp Hội tinh sư đương nhiệm thu mình làm đồ đệ, còn dùng thời gian ngắn ngủn một tháng luyện lực tinh thần lên ba cấp, thành công trở thành một tinh sư cấp thấp, làm không ít người rớt tròng mắt. Sau đó lại dùng thời gian không đến một trăm năm, trở thành một người có lực tinh thần cấp mười một, là một trong hai tinh sư cao cấp duy nhất của Liên Minh, còn là hội trưởng Hiệp Hội tinh sư của chúng ta. Cuối cùng không thèm đặt mấy đại gia tộc kia vào mắt, đưa một Hiệp Hội nho nhỏ phát triển như hôm nay, sánh vai tồn tại cùng mấy đại gia tộc đó.”
Tô Hàm nghe xong gật đầu, đáy mắt tràn đầy kính nể, mình có thể trở thành học sinh của thầy đã cảm thấy rất kiêu ngạo. Mà từ một người không hề có tư chất cho tới bây giờ trở thành người phát triển Hiệp Hội tinh sư, khinh thường các gia tộc dị năng lớn của Liên Minh, thầy chính xác rất xứng với hai chữ ‘truyền kỳ’.
“Vậy một người khác thì sao?” Tô Hàm tiếp tục hỏi, nếu là một trong hai truyền kỳ vậy nhất định còn một người nữa.
“Một người khác, là chủ tịch Liên Minh của chúng ta Tô Minh Diệp, Tô Minh Diệp trước đó là cô nhi, tuy thức tỉnh dị năng nhưng không có gia thế giúp đỡ, còn đắc tội với người khác, sau đó phải gia nhập quân đội, dùng tính mạng mở rộng tiền đồ, đúng ra nên lựa chọn đầu quân cho một gia tộc nào đó nhưng Tô Minh Diệp lại đi một con đường khác, từ một người dị năng, thẳng đường đến vị trí chủ tịch của Liên Minh, nói đến đây mới nhớ cậu cùng họ với ông ấy đấy.”
Tô Hàm nghe xong nhịn không được cảm thán trong lòng, này không phải truyền kỳ à, rõ ràng chỉ là một người thường lại bước từng bước đến đỉnh cao… huyền thoại sống nha.
Cái này… thầy mình tốt xấu gì cũng có một người hướng dẫn là hội trưởng Hiệp Hội tinh sư, nhưng chủ tịch Liên Minh lại chỉ lẻ loi một mình mà có thể đến được vị trí cao nhất cả Liên Minh.
Ngẫm lại mình lúc trước cũng là người dị năng bình thường, từng bước đi lên, nhưng chẳng qua cũng chỉ phụ trách một căn cứ nho nhỏ, cuối cùng còn bị người ta hại chết…Đều họ Tô sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?
“Ông ấy cũng cùng giống như thầy à, cũng độc thân?” Tô Hàm tò mò hỏi.
“Ừ.” Lôi Dực gật đầu trả lời, “Từ khi ông ấy lên làm chủ tịch Liên Minh cũng có không ít người theo đuổi ông ấy nhưng đều bị từ chối…”
“Đã lâu không gặp, Lôi Dực.”
Lôi Dực nói được một nửa, đột nhiên một âm thanh từ tính xuất hiện bên cạnh họ.
Quay đầu nhìn lại, Tô Hàm thấy không biết từ lúc nào trước bàn bọn họ đã nhiều hơn hai người. Một nam một nữ, trai tài gái sắc, hơn nữa hơi thở phú quý tỏa ra, vừa nhìn đã biết gia thế chắc chắn không bình thường, mà người vừa nói chuyện, có lẽ là người đàn ông kia rồi.
“Đã lâu không gặp.” Nhìn người đàn ông kia, đáy mắt Lôi Dực có chút phức tạp.
“Thế nào?” người đàn ông nhíu mày nói, “Bây giờ gặp mặt cũng không muốn gọi anh Phong.”
Lôi Dực nghe vậy trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng châm chọc, “Trước kia gọi như vậy, chẳng qua là vì không hiểu chuyện mà thôi.”
Người đàn ông kia cũng chính là Mộc Phong nghe xong mặt trầm xuống, “Đúng thế, nếu khi đó cậu hiểu chuyện một chút, sẽ không tùy tiện biến người khác thành kẻ ngu ngốc.”
Nghe Mộc Phong nói, sắc mặt Lôi Dực rất khó coi “Đúng là tôi không nên làm như vậy, lúc ấy tôi nên trực tiếp thiến em trai anh, nếu quản không được cái đồ phía dưới kia thì không bằng trực tiếp cắt luôn cho xong.”