Edit & Beta: *Hoa Cúc*
Nghe Vương Kha nói, Tô Hàm sửng sốt một chút, sau đó lập tức kịp phản ứng chào hỏi “Chú, chào chú ạ.”
“Ừ.” Vương Kha nghe vậy vừa lòng gật đầu, “Tuy rằng chú muốn cháu gọi chú là ba hơn.”
Tô Hàm nghe vậy 囧 một chút, sau đó đứng dậy đi rót cho Vương Kha một ly nước.
“Bởi vì không biết chú thích uống gì, cho nên…”
“Không sao.” nhận ly nước, Vương Kha cười trả lời, “Nước lọc là được rồi.”
Ngồi xuống sopha bên cạnh Vương Kha, Tô Hàm lễ phép hỏi “Chú hôm nay tới đây tìm Lôi Dực sao?”
“Không, chú đặc biệt đến tìm cháu.” Nhìn ánh mắt Tô Hàm, Vương Kha nói.
“… Chú có gì muốn hỏi không?” Tô Hàm nghe vậy trầm mặc một hồi.
“Cũng không có gì.” Lắc đầu, Vương Kha trả lời, “Chú chỉ tới đây nhìn một chút xem cậu bé con chú thích có dáng vẻ thế nào, thuận tiện nhìn cháu trai mà thôi.”
Nói tới đây, Vương Kha làm bộ làm tịch hít một hơi “Con chú giấu cháu thật kín, chú muốn tới đây liếc mắt một cái cũng không cho.”
Tô Hàm nghe vậy xấu hổ nở nụ cười “Cháu đi ôm bé lại đây.”
“Không cần.” Vương Kha nghe vậy ngăn cản, “Nó đang ngủ, hơn nữa vừa rồi chú cũng đã xem qua, khuôn mặt nó rất giống với Lôi Nghị.”
“Vâng.” Tô Hàm cười gật đầu, trong lòng có một chút khó chịu, mình liều mạng sống ra con trai tôi, dáng vẻ lại không giống mình, ngược lại giống cái tên Lôi Nghị kia.
Như nhìn ra suy nghĩ của Tô Hàm, Vương Kha cong cong khóe miệng “Thế nào, cháu không muốn hỏi ấn tượng của ta với cháu là gì sao?”
“À?” Không nghĩ tới Vương Kha sẽ hỏi vấn đề này, Tô Hàm có chút bất ngờ không kịp đề phòng, “Ừ… Vậy chú, có ấn tượng gì với cháu?”
Nhìn Tô Hàm tuy bị mình nói ra vấn đề không kịp trở tay, nhưng trong mắt không thấy có một tia căng thẳng, Vương Kha biết, tình cảm Tô Hàm sợ là kém xa so với tình cảm con trai mình dành cho nó. Nếu không sao nhìn thấy mình lại trấn định như thế.
“Cháu… Thích con chú không?” Không trả lời vấn đề của Tô Hàm, Vương Kha cười cười, tung một vấn đề khác.
Thích Lôi Nghị không?
Hôm nay buổi sáng thầy cũng hỏi như vậy, hai vấn đề giống nhau như đúc, Tô Hàm sửng sốt, sau đó lại nghĩ nên trả lời thế nào đây.
Không biết có phải bởi vì người trước mặt này là ba của Lôi Nghị hay không mà cậu không có cách nào trả lời đáp án phủ định một cách rõ ràng giống như khi trả lời thầy.
Nếu như mấy ngày trước, Lôi Nghị còn chưa rời đi hoặc nói người hỏi vấn đề này có thân phận khác, thì khả năng đáp án của cậu đều giống như đã nói với thầy.
Nhưng qua một thời gian Lôi Nghị đi, những biểu hiện không thích ứng trong lòng và sự lo lắng dành cho anh, đều khiến cậu không có cách nào nói ra mấy chữ không thích trước mặt ba Lôi Nghị.
Có lẽ, đối với Lôi Nghị, tình cảm của cậu còn chưa đạt tới chữ ‘yêu’, nhưng trong lòng cậu hiểu được, cảm giác cậu đối với anh rất khác.
Nếu không, sao lại vì việc mất liên lạc với anh mà lo lắng như vậy, cũng không như mấy ngày hôm nay buổi sáng sau khi dậy sẽ theo bản năng nhìn về phía bàn ăn, vị trí mà anh thường ngồi.
Nhưng cậu lại không muốn nói thích, cho nên đối với vấn đề của Vương Kha, Tô Hàm chỉ có thể im lặng.
Đối với sự im lặng của Tô Hàm, Vương Kha cong cong khóe miệng, đôi mắt sau cặp kính tràn đầy hứng thú, không trả lời, chẳng lẽ là chấp nhận.
Xem ra việc con trai đột nhiên đi làm nhiệm vụ, thật ra cũng không phải chuyện xấu, tối thiểu, để Tô Hàm nhận ra, trong mắt nó con mình rất đặc biệt.
“Ngày kia, Hứa Duệ sẽchính thức tuyên bố thân phận của con nhỉ.” Nhìn Tô Hàm, Vương Kha đột nhiên nói sang chuyện khác.
“Vâng.” Gật đầu, Tô Hàm hỏi, “Làm sao chú biết.”
“Ngày mai tất cả các gia tộc dị năng và tinh sư có danh dự uy tín có lẽ đều sẽ nhận được thiếp mời dự tiệc Hứa Duệ chính thức nhận cháu làm học trò.” Đẩy kính mắt, Vương Kha cười trả lời, “Mà chú có lẽ nhờ ánh sáng của cháu, nhận được trước tiên.”
Nhìn động tác của Vương Kha, trong nháy mắt Tô Hàm thất thần, khi chú ấy làm động tác này, thật sự rất giống Lôi Dực.
Có lẽ bây giờ do con người sống rất lâu, thời gian già cả cũng chậm chạp, tựa như Vương Kha trước mắt, nếu không phải vì chú ấy tự giới thiệu, Tô Hàm còn cho rằng, chú là anh em của Lôi Nghị mà không phải ba của anh.
Vươn tay vỗ vai Tô Hàm, Vương Kha nói “Thầy của con là người… Không tệ, cho nên còn đừng trách cậu ấy.”
Nghe Vương Kha nói, Tô Hàm có chút khó hiểu, cậu đương nhiên biết thầy của cậu rất tốt, hơn nữa, vì sao cậu lại phải trách thầy?
“Chú, nghe ý của chú thì chú quen biết thầy sao?” Nhìn Vương Kha, Tô Hàm thăm dò hỏi.
“Ừ… Quen biết cũng đã lâu, vài thập niên rồi.” Vương Kha nói xong, biểu tình có chút hoài niệm, “Thời điểm đó, vì chú là người thường, cho nên thường bị những kẻ khác bắt nạt, trùng hợp có một lần…”
Nói tới đây, Vương Kha đột nhiên cảm thấy vận mệnh có đôi khi thật kỳ diệu, lúc ấy người cứu mình rõ ràng là Tô Minh Diệp, nhưng sau này người mình tiếp xúc nhiều hơn lại là Hứa Duệ.
Có lẽ khi đó, mình và Hứa Duệ đều người bình thường, cho nên cảm thấy ở cạnh Hứa Duệ tương đối tốt, không hề có áp lực.
Chẳng qua thật không ngờ, sau này quan hệ của bọn họ lại trở nên phức tạp như vậy, đặc biệt là từ khi mình và cha Lôi Nghị đến với nhau, ba người sẽ không tiếp tục tụ tập cùng nhau nữa.
Nhìn Vương Kha nói được một nửa thì dừng lại, trong lòng như đang nhớ lại cái gì, Tô Hàm cũng chỉ ngồi một bên.
Nhưng mà chú ấy quen thầy thì có phải cũng quen người lớn lên từ nhỏ với thầy là Chủ Tịch Tô hay không nhỉ?
Lấy lại tinh thần, Vương Kha không tiếp tục nói chuyện vừa rồi, mà từ không gian xoay đưa ra một cái bình nhỏ cho Tô Hàm “Lần sau khi cháu gặp thầy của cháu hãy đưa cái này cho cậu ấy.”
Nhận bình nhỏ, Tô Hàm nhìn một lát, cũng không nhìn ra cái gì, chỉ biết bên trong cái bình nhỏ này chắc hẳn chứa một đồ vật có thể rất quan trọng.
Nhìn biểu tình nghi hoặc của Tô Hàm, Vương Kha cười nói “Thầy của cháu biết rõ thứ này là thứ gì, cháu chỉ cần đưa tới đó là được, mấy thứ này tuy có hiệu quả tốt hơn những thứ trước kia một chút, có lẽ có thể làm chậm lại thời gian xảy ra là hai năm một lần, nhưng cũng không thể trị khỏi hoàn toàn, nếu muốn giải quyết được triệt để, thì cần phải bước tới đỉnh núi.”
Tô Hàm nghe xong, nửa hiểu nửa không gật đầu.
“Vậy thôi.” Vương Kha nói xong đứng lên, “Chú còn có việc, đi về trước, hôm nào có thời gian, chú trở lại thăm cháu.”
Tô Hàm nghe vậy nhanh chóng đứng lên “Cháu tiễn chú.”
Vương Kha nghe xong, cười cười, không từ chối.
Thấy Vương Kha không từ chối, Tô Hàm rất tự nhiên đứng lên, cùng đi theo về phía cửa ra vào.
Rất nhanh tới cửa, Tô Hàm đột nhiên nhìn Vương Kha, có chút do dự mở miệng “Lôi Nghị anh ấy… đã vài ngày không liên lạc với cháu, hơn nữa cháu gọi vào thẻ thân phận anh ấy cũng không kết nối được.”
Vương Kha nghe vậy nhìn Tô Hàm, ánh mắt rất khác.
Nhìn biểu tình của Vương Kha, Tô Hàm vội vàng giải thích “Cháu cũng không có ý gì khác, chẳng qua lần trước nghe Lôi Dực nói, lần này anh ấy đi một nơi dường như rất nguy hiểm, cho nên có chút lo lắng thôi.”
Vương Kha nghe xong cười cười “Yên tâm, lần này cha của nó có phái thêm vài cao thủ trong gia tộc theo đi nó, hơn nữa bây giờ là thời khắc quyết định của Thú Triều, cho nên vài người muốn xuống tay, cũng không chọn lúc này.”
Khi Thú Triều đến mọi nơi sẽ đại loạn, đó mới là thời cơ động thủ tốt nhất, dù sao đến lúc đó, cũng có thể lợi dụng dị thú.
“À.” ngay cả ba của Lôi Nghị cũng nói như vậy, Tô Hàm nghĩ thầm, Lôi Nghị, có lẽ đúng là không nguy hiểm gặp gì.
Nhìn trên mặt Tô Hàm rõ ràng thở ra một hơi, Vương Kha nghĩ, đứa bé này có lẽ còn chưa biết, trong lòng đã bắt đầu vướng bận một người rồi, như vậy thời gian để nó yêu người đó, cũng không còn xa nữa.
Bởi vì có Vương Kha cam đoan, sự lo lắng của Tô Hàm đối với Lôi Nghị cuối cùng cũng giảm bớt một chút.
Vương Kha đi không bao lâu, Lôi Dực lại trở về.
“Tiểu Hàm, nghe nói ba của tôi vừa tới?” Vừa vào cửa, Lôi Dực đã dùng vẻ mặt hứng thú nhìn Tô Hàm nói, “Có căng thẳng chút nào không?”
“Có gì mà phải căng thẳng.” Đứng thẳng người, Tô Hàm trở về phòng.
Nhìn Tô Hàm bóng dáng, Lôi Dực thầm hô mất mặt, sau đó đi chơi với bé Tô Triêu.
Vừa về phòng, Tô Hàm chợt nghe thấy âm thanh thẻ thân phận vang lên, nhìn dãy số phía trên, dĩ nhiên là Lôi Nghị.
Tô Hàm thấy thế, vui sướng nhanh chóng nối liền, một khắc trước khi thẻ thân phận kết nối, cậu thu hồi biểu tình vui vẻ, trở về biểu tình thản nhiên bình thường.
***
“Gặp được đứa bé kia rồi.” Vương Kha vừa về tới nhà, chợt nghe người yêu mình cười hỏi.
Ngồi xuống ghế salong, Vương Kha nhíu mày “Anh rốt cuộc hỏi cháu trai của anh hay là hỏi Tô Hàm?”
Đi đến bên cạnh Vương Kha ngồi xuống, Lôi Trăn vươn tay ôm lấy Vương Kha, cằm để trên bờ vai của Vương Kha, cười nói “Nói cả hai.”
Vương Kha nghe vậy trả lời đơn giản “Cháu trai rất giống con trai, Tô Hàm cũng rất tốt, xứng đôi với con anh.”
“Phải không?” Lôi Trăn nói xong, đột nhiên nở nụ cười, “Nếu nói giống Tiểu Nghị… chẳng lẽ cũng mang một bộ mặt tê liệt hả.”
Vương Kha nghe vậy vươn tay cấu bụng Lôi Trăn một cái “Sao lại nói con trai như vậy, hơn nữa cháu của tôi tuyệt không phải mặt than, chỉ diện mạo có chút giống Tiểu Nghị, nhưng thật ra rất đáng yêu rất thích cười.”
Lôi Trăn nghe vậy cười cười, cũng không nói xấu nữa, thật ra bản thân Lôi Trăn cũng chẳng quản con trai bị gọi là mặt than.
“Đúng rồi.” Lấy đầu ra khỏi hõm vai Vương Kha một chút, Lôi Trăn nói, “Cha dường như đã tu dưỡng khá tốt rồi đấy, buổi sáng hôm nay còn hỏi anh chuyện của Tiểu Nghị?”
Vương Kha nghe vậy có chút căng thẳng “Anh nói gì với cha?”
“Không nói gì.” Lôi Trăn nghe vậy lắc đầu, “Chẳng qua em cũng biết, chuyện này nhất định không giữ được lâu, thời gian trước cha sở dĩ không biết là vì muốn chuyên tâm chữa thương, cho nên mới không để ý nhiều, hiện tại đã tu dưỡng không tệ, chỉ cần cha muốn, chuyện xảy ra trong nhà chúng ta lúc nào cha cũng có thể biết được.”
“Cũng đúng.” Vương Kha nghe vậy gật đầu, sau đó cau mày nhìn về phía Lôi Trăn, “Vậy đến lúc đó, nếu cha cường ngạnh muốn đè Tiểu Nghị và Tô Hàm ra cử hành hôn lễ thì làm như thế nào ”
Chỉ cần vừa nghĩ tới tính tình hấp tấp kia của Lôi lão gia tử, Vương Kha lại đau đầu, nói đơn giản thì chính là muốn gió làm gió muốn mưa làm mưa, tựa như lúc trước, mạnh mẽ đột phá dị năng, không thèm để ý bất cứ kẻ nào, trực tiếp cầm mấy khối tinh thạch cao cấp tới mật thất.
Không thương lượng với ai, hơn nữa cha làm như vậy lại là vì con trai mình, điều này làm cho Lôi Trăn và Vương Kha lo lắng không thôi, lại nhiều hơn chút áy náy.
Nguy hiểm như vậy cuối cùng cha cũng thành công, tuy thương tổn đến căn cơ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hoặc dị năng hoàn toàn biến mất hay gì đó, khiến tâm bọn họ lo lắng đã lâu cuối cùng cũng được buông xuống.
Đôi khi Vương Kha rất hoài nghi, nếu không phải người yêu mình – Lôi Trăn sớm tiếp nhận chuyện gia tộc, thì Lôi gia có phải sẽ bị cha chơi đùa hỏng bét luôn không.
Bây giờ nếu biết Lôi Nghị đã có con, Vương Kha gần như đã có thể khẳng định vững chắc rằng trong thời gian sớm nhất cha sẽ ồn ào bắt Lôi Nghị và Tô Hàm kết hôn, để chắt trai có được danh phận.
Nhưng cố tình, thân thế Tô Hàm lại không đơn giản, không phải cha muốn thế nào là được thế đó, hơn nữa thân thế Tô Hàm lại không thể công khai.
“Đúng là không được nói…” Trầm ngâm trong chốc lát, Lôi Trăn mở miệng, “Chính xác là không được nói, đến lúc đó sẽ nói cho cha biết chuyện sau.”
Vương Kha nghe vậy gật đầu “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Đúng ra nói thật một câu, nếu có thể, Vương Kha cũng rất muốn mau chóng cho Tô Hàm và Lôi Nghị kết hôn.
Như vậy, ông có thể đem Tô Triêu về nhà, tối thiểu cũng không phải lo lắng cho sự an toàn của cháu trai, nhưng với tâm tính của Tô Hàm, lại chính là loại người ăn mềm không ăn cứng.
Càng bức bách, càng phản kháng, hơn nữa nó lại là con của Hứa Duệ, Vương Kha càng không muốn cưỡng ép người ta.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng, con trai nhanh chóng bắt được Tô Hàm, Vương Kha yên lặng nghĩ, nếu không qua một thời gian nữa, mặc kệ ông muốn làm thế nào, thì kéo theo chuyện bọn họ hợp tác với Tô gia chắc chắn hai đứa cũng phải kết hôn.
Nghĩ đến ánh mắt lo lắng của Tô Hàm trước khi đi, Vương Kha nghĩ, có lẽ cũng nhanh nhỉ?
Nghe Vương Kha nói, Tô Hàm sửng sốt một chút, sau đó lập tức kịp phản ứng chào hỏi “Chú, chào chú ạ.”
“Ừ.” Vương Kha nghe vậy vừa lòng gật đầu, “Tuy rằng chú muốn cháu gọi chú là ba hơn.”
Tô Hàm nghe vậy 囧 một chút, sau đó đứng dậy đi rót cho Vương Kha một ly nước.
“Bởi vì không biết chú thích uống gì, cho nên…”
“Không sao.” nhận ly nước, Vương Kha cười trả lời, “Nước lọc là được rồi.”
Ngồi xuống sopha bên cạnh Vương Kha, Tô Hàm lễ phép hỏi “Chú hôm nay tới đây tìm Lôi Dực sao?”
“Không, chú đặc biệt đến tìm cháu.” Nhìn ánh mắt Tô Hàm, Vương Kha nói.
“… Chú có gì muốn hỏi không?” Tô Hàm nghe vậy trầm mặc một hồi.
“Cũng không có gì.” Lắc đầu, Vương Kha trả lời, “Chú chỉ tới đây nhìn một chút xem cậu bé con chú thích có dáng vẻ thế nào, thuận tiện nhìn cháu trai mà thôi.”
Nói tới đây, Vương Kha làm bộ làm tịch hít một hơi “Con chú giấu cháu thật kín, chú muốn tới đây liếc mắt một cái cũng không cho.”
Tô Hàm nghe vậy xấu hổ nở nụ cười “Cháu đi ôm bé lại đây.”
“Không cần.” Vương Kha nghe vậy ngăn cản, “Nó đang ngủ, hơn nữa vừa rồi chú cũng đã xem qua, khuôn mặt nó rất giống với Lôi Nghị.”
“Vâng.” Tô Hàm cười gật đầu, trong lòng có một chút khó chịu, mình liều mạng sống ra con trai tôi, dáng vẻ lại không giống mình, ngược lại giống cái tên Lôi Nghị kia.
Như nhìn ra suy nghĩ của Tô Hàm, Vương Kha cong cong khóe miệng “Thế nào, cháu không muốn hỏi ấn tượng của ta với cháu là gì sao?”
“À?” Không nghĩ tới Vương Kha sẽ hỏi vấn đề này, Tô Hàm có chút bất ngờ không kịp đề phòng, “Ừ… Vậy chú, có ấn tượng gì với cháu?”
Nhìn Tô Hàm tuy bị mình nói ra vấn đề không kịp trở tay, nhưng trong mắt không thấy có một tia căng thẳng, Vương Kha biết, tình cảm Tô Hàm sợ là kém xa so với tình cảm con trai mình dành cho nó. Nếu không sao nhìn thấy mình lại trấn định như thế.
“Cháu… Thích con chú không?” Không trả lời vấn đề của Tô Hàm, Vương Kha cười cười, tung một vấn đề khác.
Thích Lôi Nghị không?
Hôm nay buổi sáng thầy cũng hỏi như vậy, hai vấn đề giống nhau như đúc, Tô Hàm sửng sốt, sau đó lại nghĩ nên trả lời thế nào đây.
Không biết có phải bởi vì người trước mặt này là ba của Lôi Nghị hay không mà cậu không có cách nào trả lời đáp án phủ định một cách rõ ràng giống như khi trả lời thầy.
Nếu như mấy ngày trước, Lôi Nghị còn chưa rời đi hoặc nói người hỏi vấn đề này có thân phận khác, thì khả năng đáp án của cậu đều giống như đã nói với thầy.
Nhưng qua một thời gian Lôi Nghị đi, những biểu hiện không thích ứng trong lòng và sự lo lắng dành cho anh, đều khiến cậu không có cách nào nói ra mấy chữ không thích trước mặt ba Lôi Nghị.
Có lẽ, đối với Lôi Nghị, tình cảm của cậu còn chưa đạt tới chữ ‘yêu’, nhưng trong lòng cậu hiểu được, cảm giác cậu đối với anh rất khác.
Nếu không, sao lại vì việc mất liên lạc với anh mà lo lắng như vậy, cũng không như mấy ngày hôm nay buổi sáng sau khi dậy sẽ theo bản năng nhìn về phía bàn ăn, vị trí mà anh thường ngồi.
Nhưng cậu lại không muốn nói thích, cho nên đối với vấn đề của Vương Kha, Tô Hàm chỉ có thể im lặng.
Đối với sự im lặng của Tô Hàm, Vương Kha cong cong khóe miệng, đôi mắt sau cặp kính tràn đầy hứng thú, không trả lời, chẳng lẽ là chấp nhận.
Xem ra việc con trai đột nhiên đi làm nhiệm vụ, thật ra cũng không phải chuyện xấu, tối thiểu, để Tô Hàm nhận ra, trong mắt nó con mình rất đặc biệt.
“Ngày kia, Hứa Duệ sẽchính thức tuyên bố thân phận của con nhỉ.” Nhìn Tô Hàm, Vương Kha đột nhiên nói sang chuyện khác.
“Vâng.” Gật đầu, Tô Hàm hỏi, “Làm sao chú biết.”
“Ngày mai tất cả các gia tộc dị năng và tinh sư có danh dự uy tín có lẽ đều sẽ nhận được thiếp mời dự tiệc Hứa Duệ chính thức nhận cháu làm học trò.” Đẩy kính mắt, Vương Kha cười trả lời, “Mà chú có lẽ nhờ ánh sáng của cháu, nhận được trước tiên.”
Nhìn động tác của Vương Kha, trong nháy mắt Tô Hàm thất thần, khi chú ấy làm động tác này, thật sự rất giống Lôi Dực.
Có lẽ bây giờ do con người sống rất lâu, thời gian già cả cũng chậm chạp, tựa như Vương Kha trước mắt, nếu không phải vì chú ấy tự giới thiệu, Tô Hàm còn cho rằng, chú là anh em của Lôi Nghị mà không phải ba của anh.
Vươn tay vỗ vai Tô Hàm, Vương Kha nói “Thầy của con là người… Không tệ, cho nên còn đừng trách cậu ấy.”
Nghe Vương Kha nói, Tô Hàm có chút khó hiểu, cậu đương nhiên biết thầy của cậu rất tốt, hơn nữa, vì sao cậu lại phải trách thầy?
“Chú, nghe ý của chú thì chú quen biết thầy sao?” Nhìn Vương Kha, Tô Hàm thăm dò hỏi.
“Ừ… Quen biết cũng đã lâu, vài thập niên rồi.” Vương Kha nói xong, biểu tình có chút hoài niệm, “Thời điểm đó, vì chú là người thường, cho nên thường bị những kẻ khác bắt nạt, trùng hợp có một lần…”
Nói tới đây, Vương Kha đột nhiên cảm thấy vận mệnh có đôi khi thật kỳ diệu, lúc ấy người cứu mình rõ ràng là Tô Minh Diệp, nhưng sau này người mình tiếp xúc nhiều hơn lại là Hứa Duệ.
Có lẽ khi đó, mình và Hứa Duệ đều người bình thường, cho nên cảm thấy ở cạnh Hứa Duệ tương đối tốt, không hề có áp lực.
Chẳng qua thật không ngờ, sau này quan hệ của bọn họ lại trở nên phức tạp như vậy, đặc biệt là từ khi mình và cha Lôi Nghị đến với nhau, ba người sẽ không tiếp tục tụ tập cùng nhau nữa.
Nhìn Vương Kha nói được một nửa thì dừng lại, trong lòng như đang nhớ lại cái gì, Tô Hàm cũng chỉ ngồi một bên.
Nhưng mà chú ấy quen thầy thì có phải cũng quen người lớn lên từ nhỏ với thầy là Chủ Tịch Tô hay không nhỉ?
Lấy lại tinh thần, Vương Kha không tiếp tục nói chuyện vừa rồi, mà từ không gian xoay đưa ra một cái bình nhỏ cho Tô Hàm “Lần sau khi cháu gặp thầy của cháu hãy đưa cái này cho cậu ấy.”
Nhận bình nhỏ, Tô Hàm nhìn một lát, cũng không nhìn ra cái gì, chỉ biết bên trong cái bình nhỏ này chắc hẳn chứa một đồ vật có thể rất quan trọng.
Nhìn biểu tình nghi hoặc của Tô Hàm, Vương Kha cười nói “Thầy của cháu biết rõ thứ này là thứ gì, cháu chỉ cần đưa tới đó là được, mấy thứ này tuy có hiệu quả tốt hơn những thứ trước kia một chút, có lẽ có thể làm chậm lại thời gian xảy ra là hai năm một lần, nhưng cũng không thể trị khỏi hoàn toàn, nếu muốn giải quyết được triệt để, thì cần phải bước tới đỉnh núi.”
Tô Hàm nghe xong, nửa hiểu nửa không gật đầu.
“Vậy thôi.” Vương Kha nói xong đứng lên, “Chú còn có việc, đi về trước, hôm nào có thời gian, chú trở lại thăm cháu.”
Tô Hàm nghe vậy nhanh chóng đứng lên “Cháu tiễn chú.”
Vương Kha nghe xong, cười cười, không từ chối.
Thấy Vương Kha không từ chối, Tô Hàm rất tự nhiên đứng lên, cùng đi theo về phía cửa ra vào.
Rất nhanh tới cửa, Tô Hàm đột nhiên nhìn Vương Kha, có chút do dự mở miệng “Lôi Nghị anh ấy… đã vài ngày không liên lạc với cháu, hơn nữa cháu gọi vào thẻ thân phận anh ấy cũng không kết nối được.”
Vương Kha nghe vậy nhìn Tô Hàm, ánh mắt rất khác.
Nhìn biểu tình của Vương Kha, Tô Hàm vội vàng giải thích “Cháu cũng không có ý gì khác, chẳng qua lần trước nghe Lôi Dực nói, lần này anh ấy đi một nơi dường như rất nguy hiểm, cho nên có chút lo lắng thôi.”
Vương Kha nghe xong cười cười “Yên tâm, lần này cha của nó có phái thêm vài cao thủ trong gia tộc theo đi nó, hơn nữa bây giờ là thời khắc quyết định của Thú Triều, cho nên vài người muốn xuống tay, cũng không chọn lúc này.”
Khi Thú Triều đến mọi nơi sẽ đại loạn, đó mới là thời cơ động thủ tốt nhất, dù sao đến lúc đó, cũng có thể lợi dụng dị thú.
“À.” ngay cả ba của Lôi Nghị cũng nói như vậy, Tô Hàm nghĩ thầm, Lôi Nghị, có lẽ đúng là không nguy hiểm gặp gì.
Nhìn trên mặt Tô Hàm rõ ràng thở ra một hơi, Vương Kha nghĩ, đứa bé này có lẽ còn chưa biết, trong lòng đã bắt đầu vướng bận một người rồi, như vậy thời gian để nó yêu người đó, cũng không còn xa nữa.
Bởi vì có Vương Kha cam đoan, sự lo lắng của Tô Hàm đối với Lôi Nghị cuối cùng cũng giảm bớt một chút.
Vương Kha đi không bao lâu, Lôi Dực lại trở về.
“Tiểu Hàm, nghe nói ba của tôi vừa tới?” Vừa vào cửa, Lôi Dực đã dùng vẻ mặt hứng thú nhìn Tô Hàm nói, “Có căng thẳng chút nào không?”
“Có gì mà phải căng thẳng.” Đứng thẳng người, Tô Hàm trở về phòng.
Nhìn Tô Hàm bóng dáng, Lôi Dực thầm hô mất mặt, sau đó đi chơi với bé Tô Triêu.
Vừa về phòng, Tô Hàm chợt nghe thấy âm thanh thẻ thân phận vang lên, nhìn dãy số phía trên, dĩ nhiên là Lôi Nghị.
Tô Hàm thấy thế, vui sướng nhanh chóng nối liền, một khắc trước khi thẻ thân phận kết nối, cậu thu hồi biểu tình vui vẻ, trở về biểu tình thản nhiên bình thường.
***
“Gặp được đứa bé kia rồi.” Vương Kha vừa về tới nhà, chợt nghe người yêu mình cười hỏi.
Ngồi xuống ghế salong, Vương Kha nhíu mày “Anh rốt cuộc hỏi cháu trai của anh hay là hỏi Tô Hàm?”
Đi đến bên cạnh Vương Kha ngồi xuống, Lôi Trăn vươn tay ôm lấy Vương Kha, cằm để trên bờ vai của Vương Kha, cười nói “Nói cả hai.”
Vương Kha nghe vậy trả lời đơn giản “Cháu trai rất giống con trai, Tô Hàm cũng rất tốt, xứng đôi với con anh.”
“Phải không?” Lôi Trăn nói xong, đột nhiên nở nụ cười, “Nếu nói giống Tiểu Nghị… chẳng lẽ cũng mang một bộ mặt tê liệt hả.”
Vương Kha nghe vậy vươn tay cấu bụng Lôi Trăn một cái “Sao lại nói con trai như vậy, hơn nữa cháu của tôi tuyệt không phải mặt than, chỉ diện mạo có chút giống Tiểu Nghị, nhưng thật ra rất đáng yêu rất thích cười.”
Lôi Trăn nghe vậy cười cười, cũng không nói xấu nữa, thật ra bản thân Lôi Trăn cũng chẳng quản con trai bị gọi là mặt than.
“Đúng rồi.” Lấy đầu ra khỏi hõm vai Vương Kha một chút, Lôi Trăn nói, “Cha dường như đã tu dưỡng khá tốt rồi đấy, buổi sáng hôm nay còn hỏi anh chuyện của Tiểu Nghị?”
Vương Kha nghe vậy có chút căng thẳng “Anh nói gì với cha?”
“Không nói gì.” Lôi Trăn nghe vậy lắc đầu, “Chẳng qua em cũng biết, chuyện này nhất định không giữ được lâu, thời gian trước cha sở dĩ không biết là vì muốn chuyên tâm chữa thương, cho nên mới không để ý nhiều, hiện tại đã tu dưỡng không tệ, chỉ cần cha muốn, chuyện xảy ra trong nhà chúng ta lúc nào cha cũng có thể biết được.”
“Cũng đúng.” Vương Kha nghe vậy gật đầu, sau đó cau mày nhìn về phía Lôi Trăn, “Vậy đến lúc đó, nếu cha cường ngạnh muốn đè Tiểu Nghị và Tô Hàm ra cử hành hôn lễ thì làm như thế nào ”
Chỉ cần vừa nghĩ tới tính tình hấp tấp kia của Lôi lão gia tử, Vương Kha lại đau đầu, nói đơn giản thì chính là muốn gió làm gió muốn mưa làm mưa, tựa như lúc trước, mạnh mẽ đột phá dị năng, không thèm để ý bất cứ kẻ nào, trực tiếp cầm mấy khối tinh thạch cao cấp tới mật thất.
Không thương lượng với ai, hơn nữa cha làm như vậy lại là vì con trai mình, điều này làm cho Lôi Trăn và Vương Kha lo lắng không thôi, lại nhiều hơn chút áy náy.
Nguy hiểm như vậy cuối cùng cha cũng thành công, tuy thương tổn đến căn cơ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hoặc dị năng hoàn toàn biến mất hay gì đó, khiến tâm bọn họ lo lắng đã lâu cuối cùng cũng được buông xuống.
Đôi khi Vương Kha rất hoài nghi, nếu không phải người yêu mình – Lôi Trăn sớm tiếp nhận chuyện gia tộc, thì Lôi gia có phải sẽ bị cha chơi đùa hỏng bét luôn không.
Bây giờ nếu biết Lôi Nghị đã có con, Vương Kha gần như đã có thể khẳng định vững chắc rằng trong thời gian sớm nhất cha sẽ ồn ào bắt Lôi Nghị và Tô Hàm kết hôn, để chắt trai có được danh phận.
Nhưng cố tình, thân thế Tô Hàm lại không đơn giản, không phải cha muốn thế nào là được thế đó, hơn nữa thân thế Tô Hàm lại không thể công khai.
“Đúng là không được nói…” Trầm ngâm trong chốc lát, Lôi Trăn mở miệng, “Chính xác là không được nói, đến lúc đó sẽ nói cho cha biết chuyện sau.”
Vương Kha nghe vậy gật đầu “Cũng chỉ có thể như vậy.”
Đúng ra nói thật một câu, nếu có thể, Vương Kha cũng rất muốn mau chóng cho Tô Hàm và Lôi Nghị kết hôn.
Như vậy, ông có thể đem Tô Triêu về nhà, tối thiểu cũng không phải lo lắng cho sự an toàn của cháu trai, nhưng với tâm tính của Tô Hàm, lại chính là loại người ăn mềm không ăn cứng.
Càng bức bách, càng phản kháng, hơn nữa nó lại là con của Hứa Duệ, Vương Kha càng không muốn cưỡng ép người ta.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng, con trai nhanh chóng bắt được Tô Hàm, Vương Kha yên lặng nghĩ, nếu không qua một thời gian nữa, mặc kệ ông muốn làm thế nào, thì kéo theo chuyện bọn họ hợp tác với Tô gia chắc chắn hai đứa cũng phải kết hôn.
Nghĩ đến ánh mắt lo lắng của Tô Hàm trước khi đi, Vương Kha nghĩ, có lẽ cũng nhanh nhỉ?